Chương 30
"Ơ......" Động thái này của đạo diễn Trần quá đột ngột, khiến não bộ của Diệp Khả Hoan nhất thời chưa xử lý kịp. Sau một hồi đứng hình, cô mỉm cười, "Được ạ."
Nói như thế nào đây, cảm giác của cô đối với Tưởng Lai Ân bây giờ thật vi diệu. Mỗi lần đối phương lại gần quá mức, tim cô liền đập thình thịch, cơ thể cũng trở nên hơi căng cứng, vì vậy, cô không chắc mình có thể diễn tốt bộ phim này hay không. Nhưng chắc chắn cô không ngốc đến mức tranh cãi với đạo diễn Trần về vấn đề này. Bởi vì, nếu đạo diễn thêm vào những yếu tố như vậy, nghe qua đúng là rất thú vị và hợp lý.
"Ừm." Trần Phi vừa nghịch thiết bị trước mặt vừa dẫn dắt mọi người tiếp tục quay phim.
Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân cùng trợ lý quay lại phòng hóa trang của đoàn phim, thay trang phục của mình.
Có lẽ vì đã khá muộn, hai trợ lý đang dọn dẹp phục trang cũng không nhịn được mà khẽ ngáp một cái.
Diệp Khả Hoan đứng trước gương trang điểm kéo dây kéo của chiếc áo lông vũ lên đến tận cổ, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Tưởng Lai Ân vẫn còn nguyên lớp trang điểm ma quỷ, tiện tay cầm hộp phấn mắt trên bàn lên mở ra nghịch nghịch: "Bây giờ chúng ta về luôn chứ?"
"Ừ, nhưng để tớ tẩy trang đã." Tưởng Lai Ân đặt áo lông vũ lên ghế, buộc tóc lên, sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhận khăn tẩy trang từ trợ lý. Với lớp trang điểm hiện tại của mình, nếu cứ thế đi ra ngoài, chắc chắn sẽ dọa chết người, sau đó còn có khi lên cả tin tức xã hội mất.
"Ừm." Diệp Khả Hoan gật đầu, "Tớ cũng tẩy luôn ở đây cho tiện."
Lớp trang điểm của cô cũng khá đậm, bắt mắt, dù gì nhân vật mà cô đóng trong phim cũng là một người vội vàng chạy show rồi lên sân khấu.
Phòng hóa trang hơi lộn xộn, trông như một nhà kho tạm bợ, đồng thời cũng rất yên tĩnh. Dù gì thì đến giờ này, bên đạo diễn cũng sắp kết thúc công việc, những diễn viên nhí đang chờ quay cũng đã hóa trang xong và đi ra ngoài, thế nên lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người họ và trợ lý, khá thoải mái.
Tưởng Lai Ân lấy khăn tẩy trang ra, dừng một chút rồi quay đầu nhìn trợ lý: "Doanh Doanh, em về trước đi."
Doanh Doanh vừa đặt chiếc gương nhỏ vào túi xách của Tưởng Lai Ân thì ngẩng đầu lên, vẻ mệt mỏi trên mặt lập tức tan biến, ánh mắt ánh lên chút vui mừng: "Ò, dạ!"
Diệp Khả Hoan bật cười, cũng quay sang nhìn trợ lý của mình: "Minh Thanh, em cũng về đi, vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho tốt."
Minh Thanh kéo dây kéo túi xách của Diệp Khả Hoan, nhìn Doanh Doanh cười một cái, khẽ đáp: "Dạ." Sau đó khoác túi lên vai, cùng Doanh Doanh khoác tay nhau chạy ra ngoài, vừa đi vừa bàn tán xem lát nữa có nên đi mua đồ ăn khuya hay không.
Tưởng Lai Ân nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng hai cô gái rời khỏi phòng hóa trang, một lúc sau mới quay lại nhìn Diệp Khả Hoan, đồng thời ấn khăn tẩy trang vào tay cô: "Bọn họ trông cũng thật thanh xuân, đúng không?"
"Ừ, đúng là tuổi trẻ tràn đầy sức sống. Không biết họ bắt đầu từ khi nào nữa." Diệp Khả Hoan gỡ lông mi giả xuống, nhìn về phía cửa, khóe môi mang theo ý cười. "Chớp mắt một cái đã thân thiết thế rồi."
"Đúng vậy, bây giờ hai người họ tình cảm lắm, lúc rảnh rỗi là lại tụm lại líu ríu nói chuyện, thỉnh thoảng còn phá lên cười nữa." Tưởng Lai Ân cuối cùng cũng tẩy xong lớp trang điểm ở tay trái. Lớp trang điểm này rất dày, không chỉ trên mặt mà cả cổ, cánh tay và bàn tay cũng có, chủ yếu là để làm nổi bật đặc trưng của nhân vật nữ quỷ.
"Ừm." Diệp Khả Hoan vẫn cười, gật đầu, dùng phương pháp cực kỳ mạnh mẽ để tẩy trang cho mình.
"Ai, bỗng dưng nhớ lại hồi còn đi học ghê." Tưởng Lai Ân cúi mắt, lật qua lật lại nhìn tay mình. "Hồi đó, chẳng phải bọn mình cũng thế sao? Cứ tan học là khoác tay nhau chạy ra ngoài, tan lớp thì càng không cần nói, cứ thế mà xông ra căng tin."
"Đúng vậy," Diệp Khả Hoan đã tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, nhưng vẫn lấy thêm một miếng khăn tẩy trang nữa ấn lên mặt, đảm bảo đã tẩy sạch hoàn toàn, "Hồi đó bọn mình làm đủ thứ chuyện linh tinh thật. Nhớ không, lúc ấy trong lớp rất thịnh hành trào lưu đọc tiểu thuyết trong giờ học, mọi người toàn lén chuyền tay nhau. Sau đó chúng ta cũng lọt hố, để không bị giáo viên phát hiện, còn chồng sách giáo khoa cao ngất trên bàn làm lá chắn. Kết quả cuối cùng vẫn bị phát hiện, rồi cả hai đều bị giáo viên xách đi đứng phạt."
"Nhớ chứ." Tưởng Lai Ân bật cười. "A, đột nhiên nhớ đến quán nướng sau cổng trường ngày trước, chúng ta phải nói là đạp nát cái bậc cửa chỗ đó luôn."
"Quán của ông Lưu đúng không?" Diệp Khả Hoan cười lớn.
"Đúng thế. Vì bọn mình đến quá nhiều lần, nên ông chủ còn nhớ mặt. Người khác đến thì ông ấy sẽ hỏi muốn ăn gì, nhưng nếu là chúng ta, ông ấy sẽ nói thẳng, 'Bốn xiên mì căn nướng, bốn xiên đậu phụ khô, bốn xiên nấm kim châm, đúng không?'" Tưởng Lai Ân ấn khăn tẩy trang lên mắt trái.
"Đúng vậy, có lần chúng ta vừa bước vào cửa, ông ấy đã nói ngay hôm nay mì căn hết rồi, có muốn xem thử món khác không." Diệp Khả Hoan nghịch chiếc cọ nhỏ trên bàn trang điểm, đầu ngón tay ấn xuống lớp lông mềm mại, vuốt qua vuốt lại. "Tự nhiên thấy đói ghê, thèm đồ nướng quá."
"Tớ cũng thèm." Tưởng Lai Ân quay đầu nhìn cô, gật đầu.
"Vậy để tớ tra thử xem gần đây có quán nào không nha? Dù gì anh Hạo Thiên và chị Lữ Diễm ngày kia có việc phải rời đoàn, đạo diễn ngày mai sẽ quay cảnh của họ trước, nên cảnh của bọn mình được dời đến tối, không cần dậy sớm." Diệp Khả Hoan lập tức cầm điện thoại lên.
"Được, xem thử đi." Tưởng Lai Ân cười, tiếp tục tẩy nốt lớp trang điểm cứng đầu.
Cuối cùng, Diệp Khả Hoan tìm được một quán nướng cách đây không xa, đi bộ chỉ tầm hơn hai trăm mét, nhìn đánh giá trên ứng dụng thì quán này khá ổn, hơn nữa còn mở rất muộn, thế là hai người quyết định đến đó.
Đi đến đường lớn, Tưởng Lai Ân thở ra một làn hơi trắng, vừa nhấc chân định đi về phía trước, nhưng cánh tay lại bị kéo lại. Trong chốc lát, bước chân nàng dừng lại. Giây tiếp theo, Diệp Khả Hoan đứng cạnh nàng.
"Hả?" Tưởng Lai Ân nghiêng đầu nhìn cô.
Diệp Khả Hoan dùng tay còn lại kéo kéo cổ áo của mình, lại ấn ấn chiếc mũ trên đầu, rồi chỉnh lại khẩu trang, nhẹ nhàng ho khan, nhìn về phía nàng: "Chúng ta cũng có thể khoác tay giống nhau như Doanh Doanh và Minh Thanh không?"
Tưởng Lai Ân nhìn cô một lúc lâu, rồi đột nhiên phụt cười thành tiếng.
"Gì, gì chứ......" Diệp Khả Hoan có chút không được tự nhiên, "Cười cái gì......"
"Đương nhiên là được rồi, nhị ngốc tử." Tưởng Lai Ân nghiêng đầu nhìn cô.
"Vậy cậu là đại ngốc tử." Diệp Khả Hoan lẩm bẩm phản bác một câu, cảm thấy lòng bàn tay mình dường như rịn ra chút mồ hôi.
"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta xuất phát ha?" Tưởng Lai Ân hỏi.
"Ừm!" Diệp Khả Hoan gật đầu.
Những hạt tuyết lác đác lúc này đã ngừng rơi, trên con phố về đêm, người đi đường, xe cộ cũng thưa thớt, ánh đèn đường vàng ấm kéo dài bóng hai người, khiến thời gian và nhịp thở như chậm lại. Mùa đông rất lạnh, nhưng, dựa sát vào nhau lại là thiết bị sưởi tốt nhất trong mùa này.
Một lúc sau, hai người đi theo bản đồ đến nơi, một quán ăn cũ kỹ hiện ra trước mắt. Từ tấm biển hiệu đến bàn ghế bên trong, tất cả đều đậm nét đời thường.
Điều khiến người ta bất ngờ là chủ quán lại là một người phụ nữ khá trẻ, mặc áo bông đen và quần bút chì màu xám khói, tóc buộc nửa đầu, gương mặt nhỏ nhắn với những đường nét sắc sảo, hàng mi dài rủ xuống rõ ràng từng sợi, bên tai trái đeo một chiếc tai nghe. Hiện tại, cô ấy đang đứng sau vỉ nướng, động tác thành thạo nướng một chùm xiên thịt lớn, trông có chút ngầu.
Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân bước tới đứng yên, Diệp Khả Hoan liền đưa tay ra: "Chủ quán, bốn xiên mì căn nướng, bốn xiên đậu phụ khô, bốn xiên nấm kim châm!"
Chủ quán nghe xong, ngẩng đầu, để lộ đôi mắt dài hẹp, hờ hững liếc nhìn cô một cái: "Chỉ vậy thôi à?"
"Tớ còn muốn ăn một cái cánh gà." Tưởng Lai Ân nói.
"Vậy thêm hai cái cánh gà nữa." Diệp Khả Hoan nói.
"Mang đi hay ăn ở đây?" Chủ quán rắc chút hạt thì là lên xiên nướng, giọng điệu nhàn nhạt.
"Ăn ở đây đi." Diệp Khả Hoan nhìn vào trong quán, bên trong cũng không có nhiều người, chỉ có một thực khách trung niên mặc âu phục đang ngồi.
"Ừm. Hai người muốn ngồi chỗ nào cũng được." Chủ quán gật đầu.
Thế là, Diệp Khả Hoan dẫn Tưởng Lai Ân đến một chiếc bàn ở góc ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Khả Hoan mới phát hiện, người thực khách trung niên ăn mặc chỉn chu trong quán lại mang một vẻ mặt tiều tụy không hợp với cách ăn mặc của ông ta, mũi đỏ au, vừa ăn xiên nướng vừa uống rượu, trông có vẻ rất buồn, không biết đã gặp phải chuyện gì, ăn được một lúc, ông ta liền đưa tay ôm mặt, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Diệp Khả Hoan không biết ông ta đã trải qua chuyện gì, chỉ khẽ thở dài.
Lúc này, thực khách trung niên bỗng lên tiếng: "Tôi cũng không biết vì sao, rõ ràng nhìn thấy Uyển Uyển độc thân mười năm trời cuối cùng cũng kết hôn, tôi đáng lẽ phải vui mới đúng, nhưng sự thật lại là, tôi không vui nổi, thế nào cũng không vui nổi......"
Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân nghe xong, sững người. Ông ta đang khóc lóc kể lể với họ sao?
"Hừ......" Lúc này, chủ quán nướng xiên thản nhiên lên tiếng: "Anh không chỉ là không vui nổi, mà còn khóc hết lần này đến lần khác ở đây rồi."
Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân thở phào. Hóa ra là họ đang nói chuyện với nhau. Có lẽ họ đã trò chuyện từ trước, chỉ là lúc nãy hai người họ đi vào nên bị gián đoạn.
"Phải không?" Thực khách trung niên cầm một xiên đùi gà.
"Anh ngày nào tan làm chẳng tới đây khóc, hửm?" Chủ quán đáp.
"Phải ha......" Thực khách trung niên cười nhạt, đưa tay ấn lên ngực mình, "Bởi vì, chỗ này, thật sự rất đau."
"Anh tự chuốc lấy, có trách được ai?" Giọng của chủ quán vẫn nhàn nhạt như trước.
"Tôi tự chuốc lấy?" Thực khách trung niên nhìn cô.
"Cô ấy độc thân suốt mười năm, trống vắng suốt mười năm, trong mười năm đó, người cô ấy gần gũi nhất chính là anh, nhưng anh lại mãi không nhận ra lòng mình, chẳng làm gì cả." Chủ quán đặt xiên nướng vào đĩa, ung dung đi đến bàn ông ta, đặt đĩa xuống trước mặt ông ta, "Cô ấy đợi anh mười năm đã là đủ rồi, chẳng lẽ anh còn mong cô ấy đợi anh cả đời? Tỉnh lại đi."
Nói xong, chủ quán lại quay về phía vỉ nướng tiếp tục bận rộn. Thực khách trung niên thì tiếp tục uống rượu.
Nghe xong cuộc đối thoại của họ, Diệp Khả Hoan bỗng nhiên cũng đưa tay ấn lên chỗ trái tim mình, sau đó nhìn người thực khách trung niên kia, lại nhìn chủ quán, ngơ ngác một lúc lâu.
"Làm sao vậy?" Lúc này, Tưởng Lai Ân hỏi.
Diệp Khả Hoan lập tức nhìn nàng, cổ họng như mắc nghẹn thứ gì đó, cuối cùng lắc đầu: "Không có gì......"
Sau khi ăn xong xiên nướng, về đến dân túc, Diệp Khả Hoan thay giày xong, lấy kịch bản mới từ trong túi ra, cảnh tượng lúc trước trong quán nướng liền như một thước phim liên tục tua đi tua lại trong đầu cô.
Lắc lắc đầu, Diệp Khả Hoan đặt kịch bản sang một bên, bước vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, Diệp Khả Hoan cầm kịch bản lên giường, chuẩn bị ôn lại những phân đoạn mới được bổ sung vào nội dung ngày mai sẽ quay. Không thể không nói, đạo diễn Trần đúng là thiên tài, xử lý tình tiết này thật thú vị. Chỉ là......
Khi thấy cảnh tắm rửa kia, Diệp Khả Hoan đưa tay khẽ chạm dưới mũi, trong đầu lại vang lên những lời từng nghe được ở quán nướng trước đó.
Ngoài ra, còn nhớ đến cảm giác khi hôn Tưởng Lai Ân trong giấc mơ trước đây.
"Chết tiệt......" Diệp Khả Hoan đặt kịch bản lên trán, cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi.
"Sao có thể như vậy? Đáng chết, đáng chết, thật đáng chết!" Diệp Khả Hoan cầm kịch bản đập lên trán mấy cái.
Vất vả lắm mới xua đi được những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Diệp Khả Hoan cố gắng học thoại, sau đó mới tắt đèn đi ngủ.
Hôm sau.
Sau khi tỉnh dậy, dù chưa đến lượt quay của mình, nhưng Diệp Khả Hoan vẫn khoác đại áo lông vũ rồi chạy đến phim trường xem mọi người diễn.
Phim trường quả nhiên không phải nơi dành cho con người, ngoài những diễn viên được trang điểm kỹ càng trông còn tạm ổn, thì những nhân viên khác...... vừa nhìn đã thấy như bị bào mòn bởi gió sương.
Thấy Diệp Khả Hoan đến, Trần Phi tranh thủ lúc nghỉ giữa cảnh quay, ngẩng đầu nhìn cô: "Sớm vậy à?"
"Qua đây học hỏi." Diệp Khả Hoan cười đáp.
Trần Phi gật đầu: "Thái độ không tệ."
Diệp Khả Hoan lắc đầu: "Quá khen quá khen."
Sau đó, Diệp Khả Hoan nghiêm túc xem Trương Hạo Thiên diễn.
Bộ phim này kể về chuyện Kỳ Lạc là nạn nhân đầu tiên trong một vụ án giết người hàng loạt, còn Tô Hòa là người duy nhất có thể nhìn thấy nàng. Nhân vật Lục Tuần do Trương Hạo Thiên thủ vai là một cảnh sát, cũng là bạn vong niên của Tô Hòa, lại trùng hợp phụ trách vụ án này. Chỉ là trước đó vẫn chưa có manh mối nào, mãi đến khi Tô Hòa gặp Kỳ Lạc, từ nàng lấy được một vài gợi ý, sau đó cùng nhau điều tra vụ án dựa trên những manh mối ấy.
Kết quả, càng điều tra lại càng bất cẩn đánh rắn động cỏ, kẻ chủ mưu đứng sau liền tìm cách khiến mọi người tin rằng thật ra bọn họ mới chính là kẻ sát nhân hàng loạt. Nhưng cuối cùng, kẻ sát nhân thật sự cùng đồng phạm của hắn vẫn bị tóm gọn, sau khi chân tướng được làm rõ, họ rửa sạch được oan khuất, mà oán khí của Kỳ Lạc cũng tan biến.
Lúc này, Trương Hạo Thiên đang quay cảnh tranh cãi với đồng nghiệp về hướng điều tra, diễn xuất khi nổi giận quả thực đã chạm đến mức tinh túy. Khi hắn chỉ tay vào trán người kia và quát "Phiền anh nghiêm túc một chút!", mọi người đều không phân biệt được rốt cuộc hắn thật sự đang tức giận với bạn diễn hay chỉ là diễn xuất.
Trương Hạo Thiên quay phim rất nghiêm túc, không cần đóng thế, tất cả đều tự mình thực hiện, hơn nữa còn theo đuổi sự hoàn mỹ, khiến người khác không khỏi kính nể.
Chớp mắt đã đến tối, cuối cùng cũng đến lượt Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân.
Tưởng Lai Ân sau khi trang điểm trông vừa âm trầm vừa nhếch nhác, bởi vì trên quần áo nàng có rất nhiều máu giả và bùn đất.
Cảnh này được quay trong căn hộ của Tô Hòa.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Trần Phi nhìn họ: "Action!"
Ngay lập tức, Diệp Khả Hoan dựa sát vào cửa, yết hầu không ngừng trượt lên xuống, đem nỗi sợ hãi diễn đến mức chân thực.
Lúc này, một bàn tay tái nhợt đưa tới, chọc vào mặt nàng.
"Má!" Diệp Khả Hoan nghiêng đầu nhìn, phát hiện trên cẳng tay Tưởng Lai Ân cũng có vết máu, lập tức ôm chặt túi xách định tránh sang bên cạnh: "Cô cô cô, cô là ma sao?"
Tưởng Lai Ân nhìn nàng, chớp mắt sau gật đầu.
Nghe xong, Diệp Khả Hoan không nói hai lời lại chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng lúc này, Tưởng Lai Ân lại mở miệng, giọng nói nhẹ bẫng như chiếc lông vũ trôi nổi trong không trung: "Tôi làm cô sợ sao? Xin lỗi, đừng sợ tôi có được không?"
Diệp Khả Hoan co rúm người lại: "Cô nói đùa cái gì vậy, gặp chuyện thế này, ai mà không sợ cho được?!"
"Xin lỗi." Tưởng Lai Ân khẽ nói.
"Vậy cô đừng có đi theo tôi nữa được không, tôi sợ ma lắm, tôi đâu có hại cô!" Diệp Khả Hoan nói.
"Tôi biết cô là người tốt." Trên mặt Tưởng Lai Ân tràn đầy vẻ đáng thương, "Nhưng những người khác đều không nhìn thấy tôi, cũng không chạm vào tôi, chỉ có cô có thể. Vì vậy, tôi mới muốn nhờ cô giúp một chuyện."
"Giúp...... giúp chuyện gì?" Diệp Khả Hoan hỏi.
"Cùng tôi tìm ra," Tưởng Lai Ân tiến gần cô hơn một chút, "kẻ đã giết tôi."
"Chuyện này......" Diệp Khả Hoan vò đầu, "Tôi nào có bản lĩnh đó, không được đâu, cô đi tìm người khác đi!"
Sau khi Diệp Khả Hoan nói xong, Tưởng Lai Ân từ từ cúi thấp đầu, ngay sau đó, nước mắt chầm chậm lăn dài trên gương mặt nàng, nàng khóc không thành tiếng.
Khoảnh khắc đó, không biết là do quá nhập tâm vào cảnh quay hay vì diễn xuất của Tưởng Lai Ân quá tốt, mà Diệp Khả Hoan cũng có chút không phân biệt được đâu là thực đâu là giả, chỉ cảm thấy tim mình như bị đánh mạnh một cái, cả người bỗng trở nên khó chịu.
"Cô, cô đừng khóc mà." Diệp Khả Hoan lên tiếng.
"Xin cô đấy." Tưởng Lai Ân nhìn cô, đôi môi trắng bệch run rẩy, "Xin cô......"
Cuối cùng, Diệp Khả Hoan trong lúc trái phải khó xử mà gãi đầu một cái, nhíu mày nói: "Được rồi được rồi, tôi đáp ứng cô!"
"Cắt ——" Trần Phi trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Diệp Khả Hoan còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc trong diễn xuất, Trần Phi thấy cô vẫn còn trong trạng thái liền không ngừng nghỉ tiếp tục quay cảnh tiếp theo.
Tiếp theo chính là cảnh Tô Hòa giúp Tề Lạc thu dọn sửa sang lại gì đó.
Sau khi bắt đầu quay, Diệp Khả Hoan lại nhanh chóng nhập vai, nâng tay sờ đến công tắc đèn trong phòng, rồi nhìn về phía Tưởng Lai Ân: "Tôi có thể bật đèn không? Tôi phải hỏi một chút, cô sợ ánh sáng à?"
"Không phải mặt trời thì không sao." Tưởng Lai Ân nhẹ giọng nói.
"Vậy tôi bật đây." Diệp Khả Hoan nói xong, ấn nút công tắc, bước lên phía trước hai bước, sau đó mở tủ lạnh, lấy ra một hộp mì ăn liền, sau khi pha xong thì ngồi xuống sofa chuẩn bị ăn.
Lúc này, Tưởng Lai Ân lại đứng trước mặt cô, vẫn không nhúc nhích mà nhìn thùng mì gói kia.
"Như thế nào?" Diệp Khả Hoan nhìn phía nàng, "Cô cũng muốn ăn gì à?"
Tưởng Lai Ân gật đầu.
"Kỳ lạ, ma quỷ cũng có thể muốn ăn đồ ăn nữa à," Diệp Khả Hoan lẩm bẩm, đứng dậy đi về phía tủ lạnh, "Cô muốn ăn cái gì?"
"Mì gói là được," Tưởng Lai Ân quay đầu, "Tôi đã lâu rồi không được ăn đồ ăn của con người."
Diệp Khả Hoan vừa mới mở cửa tủ lạnh liền thoáng khựng lại, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, rồi từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp mì ăn liền, đầu ngón tay hơi ngừng lại một chút, sau đó lại lấy thêm một hộp thịt hộp, một quả trứng gà, một nắm rau xanh, rồi đóng cửa tủ lạnh, giơ đồ lên lắc lư trong không trung, "Ngươi đợi một chút."
Qua một lát, Diệp Khả Hoan bưng một bát mì đến bàn trà trước sofa, đặt xuống trước mặt Tưởng Lai Ân: "Ăn đi."
"Ừm." Tưởng Lai Ân gật đầu, cầm đũa lên, gắp một đũa mì, thong thả ăn.
......
Nhìn các nàng diễn đến đây, Trần Phi hài lòng cười gật đầu.
Không tồi không tồi. Ông vẫn luôn muốn quay một bộ phim có con ma thuần khiết, Tưởng Lai Ân thể hiện rất tốt; còn Diệp Khả Hoan, cũng vô cùng nhập vai. Cơ bản là không NG mấy.
Cảnh vào nhà đã quay xong, cảnh đồng ý giúp đỡ đã quay xong, cảnh làm đồ ăn cũng đã quay xong, cuối cùng, chỉ còn cảnh con ma này sau khi tắm rửa thay quần áo xong còn nghiêm túc xử lý vết thương trên cánh tay và trán. Diệp Khả Hoan lập tức hoảng hốt không thôi. Tưởng Lai Ân thì hơi nghiêng đầu, nhìn cô.
"Chuyện đó, đạo diễn, phải, phải tắm thế nào đây?" Diệp Khả Hoan vội vàng hỏi.
"Cởi quần áo tắm thôi," Trần Phi nhìn cô, "Kịch bản không phải đã viết rồi sao?"
"À...... Tôi...... " Diệp Khả Hoan hơi hé miệng, "Được..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro