Chương 69
Liễu Sương tựa vào lưng ghế, ánh mắt lười biếng nhưng lại như có lực hút. Ánh nến phản chiếu lên gương mặt nàng, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng mịn, khóe mắt khẽ cong – như thể yêu tinh dụ hồn người, khiến bất kỳ ai đi ngang qua cũng dễ dàng lạc bước vào mê trận.
Thẩm Kỳ Khi vô thức nuốt nước bọt, cúi người hôn xuống, môi răng chạm nhau, mềm mại ẩm ướt như hai con cá nhỏ dây dưa trong nước.
Nàng thật sự rất thích cảm giác hôn môi với Liễu Sương. Trong sự thân mật gần như vượt ranh giới ấy, nàng dường như có thể cảm nhận được đối phương đang âm thầm dung túng và thiên vị mình.
Thẩm Kỳ Khi ôm lấy cổ nàng, nhẹ giọng gọi: "Sư tỷ..."
"Ừm." Liễu Sương gần như dịu dàng đáp lại, mái tóc đen rủ xuống má, một bên cổ lộ ra dưới làn áo mỏng – trắng đến chói mắt.
Thẩm Kỳ Khi ánh mắt trượt theo đường vạt áo hơi lệch, rơi vào nơi sâu thẳm không thấy đáy.
Ầm.
Nàng nuốt khan một ngụm khí nóng, có chút bối rối. Hai ngón tay nhẹ nhàng ấn lên cổ áo Liễu Sương, vừa muốn che lại phần da thịt trắng ngần kia, lại vừa muốn kéo ra để nhìn cho rõ ràng. Liễu Sương vẫn ngồi yên không động, mỉm cười nhìn nàng. Mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể nàng như làn hơi nước quấn quanh, từ từ bọc lấy Thẩm Kỳ Khi.
Liễu Sương cười khẽ hỏi: "Không phải muốn dạy ta sao?"
Thẩm Kỳ Khi bị mùi hương làm cho say mê, dụi đầu vào vai nàng, làm nũng: "...Ta cũng không biết làm."
Dù từng đọc đủ loại sách vở, nhưng cũng chỉ như đứng nhìn heo chạy chứ chưa từng chạy cùng heo bao giờ. Có gan có dã tâm, nhưng toàn là lý thuyết suông, bảo nàng thật sự làm thì... chịu thôi.
Liễu Sương nâng cằm nàng lên: "Không biết thì dạy kiểu gì?"
"Thì... thì cùng nhau tìm hiểu, cùng nhau tiến bộ chứ sao..."
Liễu Sương bật cười: "Được thôi."
Nói xong cúi đầu hôn nhẹ lên hàng mi nàng, dịu dàng như ôm trọn cả thế gian.
Trái tim Thẩm Kỳ Khi run lên từng nhịp, túm chặt lấy tay áo Liễu Sương, vừa ngại ngùng vừa khẩn thiết: "Sư tỷ, chúng ta đừng ở đây..."
Liễu Sương khẽ đáp.
Sau đó, hai người lăn lên giường.
Thẩm Kỳ Khi đè lên hôn tới tấp, động tác vụng về như một con thú nhỏ, trong lòng còn thầm thốt lên: cuối cùng cũng được thực hiện giấc mơ "nữ chủ bị đè lên giường"!
Liễu Sương dựa vào đầu giường, đầu ngón tay lạnh lẽo lần từ sau lưng nàng trượt dần xuống, qua xương vai, eo nhỏ, rồi dừng lại nơi eo thon mảnh khảnh, bất giác nổi hứng, dùng sức nhéo một cái.
"Á!"
Thẩm Kỳ Khi bật kêu một tiếng, bật dậy, trợn tròn mắt nhìn, bộ dạng như bé con bị bắt nạt.
Nàng ấm ức nhỏ giọng: "Ngươi... sao lại nhéo ta?"
Liễu Sương không trả lời, ánh mắt hơi nhuộm sắc đỏ, gương mặt ẩn hiện dưới ánh nến, vừa mờ ảo vừa mị hoặc như yêu quái đội lớp người phàm để quyến rũ kẻ khác.
Thẩm Kỳ Khi nín thở, từ từ ghé sát lại, nhẹ nhàng dụi mũi lên mặt nàng, trong mắt đầy mê luyến.
"Sư tỷ..."
...
Sau đó, khi hai người đi tắm thì trời đã khuya lắm rồi.
Thẩm Kỳ Khi ngâm mình trong nước ấm, mơ màng buồn ngủ, vẫn không quên thì thầm trách móc: "Sư tỷ... ngươi dữ thật đó..."
Liễu Sương rót cho nàng một ly nước ấm, giúp nàng tắm rửa xong, rồi bế lên giường. Thẩm Kỳ Khi chui rút vào chăn, thấy Liễu Sương nằm xuống bên cạnh, không nhịn được đưa tay ôm lấy nàng.
Nàng nói nhỏ, giọng mềm như bông: "Ta buồn ngủ quá rồi..."
Liễu Sương vuốt ve mái tóc nàng, giọng trầm nhẹ: "Ngủ đi."
Thẩm Kỳ Khi dụi đầu vào cổ nàng như cún con, bên ngoài trăng thanh gió mát, không lâu sau liền ngủ mất.
...
Khi nàng tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng. Trước mặt lờ mờ có một bóng người đang cử động.
Thẩm Kỳ Khi dụi mắt, giọng còn mơ màng gọi: "Sư tỷ?"
Liễu Sương đang sửa lại tay áo, thấy nàng tỉnh thì cúi xuống hôn lên trán nàng một cái: "Còn sớm, ngươi ngủ thêm chút đi."
Thẩm Kỳ Khi mơ màng túm lấy tay áo nàng: "Ngươi định đi đâu?"
"Ta phải đi một chuyến đến Ma Vực. Bên Tư Đồ Vân xảy ra chuyện."
Thẩm Kỳ Khi giật mình: "Xảy ra chuyện? Có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng. Ta sẽ quay về sớm thôi." Liễu Sương dịu dàng như đang dỗ trẻ con, "Đừng lo."
Thẩm Kỳ Khi không nhịn được hôn lên mí mắt nàng, giọng lầm bầm: "Ừm, vậy ngươi đi nhanh về sớm nha..."
Rồi bổ sung ngay: "Chờ ngươi về, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Được." Liễu Sương cười dịu dàng, giọng mềm nhẹ như nước: "Chờ ngươi tỉnh dậy, là có thể gặp ta rồi."
...
Mặt trời lên cao, cuối cùng Thẩm Kỳ Khi cũng bị đánh thức. "Thẩm cô nương, dậy thôi."
Ngoài cửa, giọng nói trong trẻo vang lên: "Tới giờ ăn trưa rồi."
Thẩm Kỳ Khi mơ màng mở mắt, đưa tay sờ sang bên cạnh, trống không, người kia vẫn chưa trở lại.
Nàng vịn eo nhức mỏi ngồi dậy, phía sau cánh cửa, giọng nói kia vẫn kiên nhẫn gõ cửa: "Thẩm cô nương, Thẩm cô nương, tỉnh dậy rồi chứ?"
Thẩm Kỳ Khi kéo dài giọng: "Ta tỉnh rồi—" nhưng đột nhiên có chút chột dạ. Rõ ràng phòng ngủ của nàng là ở cách vách, vậy mà giờ lại ở trong phòng của sư tỷ, không biết Triều Lộ sẽ nghĩ thế nào.
Nàng vội vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi mở cửa. Triều Lộ vẫn đứng ở ngoài, cả người vận bạch y như sương mù lượn lờ, ánh mắt trong veo như tuyết.
"Chào buổi sáng, Thẩm cô nương."
"Chào buổi sáng." Thẩm Kỳ Khi ngáp một cái, hỏi: "Ngươi có thấy sư tỷ của ta không?"
Triều Lộ khựng lại một chút, rồi đáp: "Liễu Sương vẫn chưa trở về."
"Vẫn chưa trở về?" Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc nhỏ giọng thốt lên. Có vẻ chuyện xảy ra ở Ma Vực nghiêm trọng hơn các nàng tưởng. "Nàng đi bao lâu rồi?"
"Khoảng ba, bốn canh giờ."
Thẩm Kỳ Khi gãi gãi mũi, chột dạ liếc nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi biết ta ngủ ở đây?"
"Liễu Sương để lại một mảnh giấy." Triều Lộ bình tĩnh lãnh đạm đáp, ánh mắt thẳng thắn mà phẳng lặng, như thể chẳng mang ý tứ gì sâu xa, "Nàng dán trên cửa, bảo ta chăm sóc ngươi."
Thẩm Kỳ Khi "à" một tiếng, đang định xuống lầu thì bị Triều Lộ đưa tay chặn lại. Nàng không hiểu liền ngẩng đầu nhìn, Triều Lộ nói đầy hàm ý: "Thẩm cô nương, dấu vết trên cổ vẫn nên che lại thì hơn."
Thẩm Kỳ Khi lập tức đỏ bừng cả mặt, vội quay về thay chiếc váy dài cổ cao, chải chuốt chỉnh tề. Nhìn vào gương, nàng bỗng thở dài: Sư tỷ đi đâu rồi, vẫn chưa về. Nếu không biết rõ tính cách của Liễu Sương, nàng đã nghĩ đối phương là kiểu tra nữ ăn xong phủi mông bỏ đi không chút lưu tình. Sau "giao lưu thân mật" tối qua, hình tượng nữ thần thanh thuần lập tức sụp đổ, khiến nàng hoài nghi tình cảm tỷ muội xã hội chủ nghĩa của mình và đối phương có khi chỉ là ảo tưởng.
Khụ khụ, hơn nữa, sư tỷ muộn tao kia tám phần, hoặc có lẽ, đại khái cũng có tình cảm với nàng. Bất kể sau này ra sao, hôm nay nàng đã quyết: phải tỏ tình với Liễu Sương.
Thẩm Kỳ Khi vỗ mặt, siết chặt nắm tay tự cổ vũ: "Lộc Tiểu Kỳ, cố lên!"
Một lát sau, khi nàng định xuống lầu, Triều Lộ gõ cửa bước vào, tay bưng mấy mâm đồ ăn.
"Cái này là..."
"Ta làm." Triều Lộ nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn, "Thẩm cô nương nếm thử xem."
Thẩm Kỳ Khi vô cùng ngạc nhiên: "Ngươi còn biết nấu ăn sao?" Nàng ngồi xuống, dùng đũa khuấy động đĩa thức ăn: cháo loãng, trứng chiên hẹ, mộc nhĩ trộn ngó sen, dưa leo trộn. Nàng xụ mặt: "Không có thịt à?"
Triều Lộ liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Ăn thanh đạm chút thì tốt hơn."
Thẩm Kỳ Khi: "..." Bị ánh mắt nghiêm túc ấy nhìn, nàng chỉ có thể cúi đầu im lặng ăn cơm.
Triều Lộ không nói gì, chỉ ngồi nhìn nàng ăn. Thẩm Kỳ Khi ngượng ngùng xua tay ra hiệu, nhưng vẫn cố ăn từng hạt cơm. Cháo nóng vào bụng, mệt mỏi toàn thân tan biến ít nhiều. Nàng thở dài thư thái: "Sảng khoái thật!"
Triều Lộ mỉm cười nhàn nhạt.
Thẩm Kỳ Khi cắn đũa, tiện miệng hỏi: "À đúng rồi, chưởng quầy nói ngươi hôm qua xuống lầu gặp người. Ai vậy? Bằng hữu của ngươi sao?"
Nụ cười của Triều Lộ cứng lại, rồi chậm rãi trả lời: "Phải."
Thẩm Kỳ Khi thấy lạ, gắp một miếng củ sen: "Ủa, chưa từng nghe nói ngươi có bạn ở đây mà?"
Triều Lộ cụp mắt, im lặng một lúc rồi mới nói: "Là thân thích từ xa thôi, tình cờ gặp nên trò chuyện vài câu."
Thẩm Kỳ Khi sững người: "Thân thích? Ngươi không phải từng nói không nhớ rõ quá khứ sao?"
Triều Lộ lơ đãng gắp thêm cho nàng chút thức ăn, thản nhiên đáp: "Bỗng nhiên lại nhớ ra một chút."
Thẩm Kỳ Khi gãi đầu: "Vậy à..." Thấy Triều Lộ không muốn nói thêm, nàng cũng không hỏi nữa, chỉ cười nói, "Cảm ơn bữa cơm, ăn rất ngon."
"Không cần khách sáo," Triều Lộ ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi, "Nhưng mà, Thẩm cô nương, ngươi thấy sao rồi?"
"Rất tốt mà, sao..." Thẩm Kỳ Khi đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng lắc lắc đầu, mơ hồ hỏi, "Sao lại thế này..."
Triều Lộ mỉm cười buồn bã.
"Khoan đã..." Thẩm Kỳ Khi trợn to mắt, cơn choáng ngày càng dữ dội. Chiếc đũa trong tay bị bóp chặt phát ra tiếng răng rắc. Nàng không thể tin nhìn Triều Lộ, môi run run: "Ngươi..."
Chiếc đũa rơi xuống đất. Mắt nàng tối sầm, cả người đổ gục xuống.
Triều Lộ đứng dậy, đưa tay kiểm tra hơi thở của nàng, rồi thở phào nhẹ nhõm. Nàng bế Thẩm Kỳ Khi dậy, hướng ra ngoài cửa sổ gọi: "Nàng ngất rồi."
Một bóng người gầy gò, trắng bệch nhanh chóng chui qua cửa sổ, rơi xuống đất rồi hóa thành hình người khô đét. Hắn bước tới trước hai người, liếc nhìn Thẩm Kỳ Khi bất tỉnh, gật đầu hài lòng: "Ngươi làm rất tốt."
Triều Lộ nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Tiếp theo làm gì?"
"Đưa nàng đến Thiên giới đi. Đó mới là nơi mà Thân Sáng Thế thuộc về."
Triều Lộ do dự: "Vậy còn Liễu Sương thì sao?"
"Liễu Sương đang bị binh mã của Tư Đồ Vãn hành giữ chân, nhất thời sẽ không phát hiện ra nơi này đã xảy ra chuyện." Giọng nói dịu dàng nhưng phát ra từ cái miệng của một quái vật, khiến người nghe lạnh sống lưng, "Ngươi làm tốt lắm. Giành được lòng tin của các nàng, Liễu Sương không đề phòng gì, nhờ vậy mới có thể thuận lợi đưa nàng đi."
Triều Lộ cúi đầu, thần sắc phức tạp. Nguyện Vọng nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi, khuôn mặt tái nhợt bỗng nhăn lại, giọng ghét bỏ: "Thật tệ, thân thể nàng đã bị ma khí xâm nhập hoàn toàn. Muốn 'gột rửa' e là mất rất nhiều thời gian."
Triều Lộ cau mày: "Ngươi định làm gì nàng?"
Nguyện Vọng trầm giọng nói, đầy thành kính: "Ta sẽ không làm gì một vị Thần. Nhưng nàng quá gần gũi với ma giới, đó không phải chuyện một vị Thần nên làm." Hắn nhìn nàng với ánh mắt cuồng loạn: "Mang nàng đi, Thiên Đạo còn cần nàng duy trì."
Bên ngoài chạng vạng tối, một thân ảnh gầy gò, áo choàng tung bay, trong tay ôm một bọc đồ, gấp gáp chạy về khách điếm.
Đi ngang qua quầy, nàng hỏi lão bản mơ màng sắp ngủ: "Chưởng quầy, có thấy Thẩm cô nương xuống lầu không?"
Lão bản dụi mắt, cười gọi một tiếng "Liễu cô nương", rồi nghi hoặc đáp: "Không có, chưa từng thấy Thẩm cô nương xuống lầu."
Liễu Sương cau mày, phi thân lên lầu, đẩy cửa ra, phòng sạch sẽ không một bóng người, đến cả dấu vết khí tức cũng biến mất. Sắc mặt Liễu Sương trầm xuống thấy rõ, ánh mắt lướt quanh phòng rồi dừng lại ở khung cửa sổ. Nàng bước tới một cơn gió nhẹ thổi qua bậu cửa sổ, nàng khẽ ngửi được một tia tiên khí nhàn nhạt.
Lạch cạch, bọc giấy dầu trong tay rơi xuống đất, thức ăn nóng hổi văng tung tóe, nhiễm bụi đất.
Sắc mặt nàng lạnh lẽo đến đáng sợ, bàn tay siết chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi rỉ ra lấm tấm.
Nàng đẩy cửa, không quay đầu lại mà phóng thẳng ra ngoài.
X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X•X-X•X•X•X•X•X•X
Cảm ơn đại gia
Lúc sau khả năng sẽ nho nhỏ mà ngược một chút ai
Cảm tạ ở 2020-11-07 23:51:22~2020-11-09 23:57:02 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Giai phi ngoài vòng bạn tốt, ngàn linh vũ, không ăn dưa chỉ tồi hoa 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: holic_oo 6 bình; đảo lộc 5 bình; điếu tình bạch ngạch ngửi hoa quân 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro