Chương 83

Thẩm Kỳ Khi nhớ rất rõ về Linh Hải của mình – nơi đó là một bãi cát trắng, có gió nhẹ thổi qua rặng cây xanh, có biển cả xanh thẳm và bao la. Những lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, nàng sẽ chạy đến Linh Hải, nằm trên bãi cát, để gió thổi và nắng chiếu, cả người ngâm trong ánh dương ấm áp, vừa bằng phẳng lại vừa dễ chịu, giấc ngủ cũng rất ngon mà không cần lo bị rám nắng.

Những người thường đến Linh Hải cũng đa phần là tìm về hương hoa tiếng chim, cảnh sắc như thơ như họa, các tòa lầu tiên giữa chốn thần tiên, ở trong hoàn cảnh như vậy để dưỡng thần hồn, tự nhiên thân tâm đều được thư thái.

Thế nhưng Linh Hải của Liễu Sương lại chỉ khiến người ta cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng.

Trên vùng đất khô cằn hoang vu này, thời gian và không gian dường như đều ngưng đọng, màn đêm kéo dài vô tận, mặt trời không bao giờ mọc lên. Ngay cả làn gió lạnh thổi ngang qua cũng truyền đến cảm giác tiêu cực và áp lực đè nén đầy nặng nề.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, toàn thân như bị rút sạch năng lượng, thần hồn của Thẩm Kỳ Khi cũng không nhịn được mà co lại thành một khối.

Nàng không thể hiểu nổi, tại sao Linh Hải của Liễu Sương lại trở nên như vậy.

Trước đây, nàng từng miêu tả sơ lược về Linh Hải của Liễu Sương trong sách – đó là một tòa lầu các giữa không trung, không gần thế tục nhưng lại vô cùng cứng cỏi, phơi mình dưới ánh nắng gay gắt vô tận, dù gặp mưa gió hay phá hoại cũng không thể khiến nó sụp đổ.

Nàng là sự chịu đựng, cũng là sự kiên cường. Nhưng giờ đây, ánh mặt trời nơi ấy đã rơi xuống. Tòa lầu các cứng cỏi ấy giờ chỉ còn lại đống tường đổ nát hoang tàn. Hiện tại, mọi gian nan đều đã kết thúc, vậy là thứ gì đã khiến nàng tuyệt vọng đến thế?

Thẩm Kỳ Khi mang theo tâm trạng phức tạp, lặng lẽ tiến vào tòa phế tích đen ngòm ấy. Muốn tháo gỡ bí ẩn này, trước tiên phải tìm được Thần Hồn của Liễu Sương.

Thần Hồn là đại diện cho ý thức của tu sĩ, hình thái của mỗi người đều khác nhau. Thần Hồn của nàng là một con mèo nhỏ, còn thần hồn của Liễu Sương thì hình như là một bông tuyết.

Thẩm Kỳ Khi rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu – trong đống gạch vụn hỗn loạn, có một thân ảnh nhỏ bé màu trắng đang ngồi xổm trên mặt đất.

Nàng nhanh chóng bay đến, dừng lại trước mặt thân ảnh ấy. Người đó ôm đầu, không nhúc nhích, như thể đang chịu đựng đau đớn mà co người lại. Thẩm Kỳ Khi ngây ra một lúc, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vai nàng.

Nàng khẽ gọi: "Sư tỷ?"

Thân ảnh ấy giật mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thẩm Kỳ Khi theo bản năng mà thở phào nhẹ nhõm – đúng là Liễu Sương, hơn nữa là phiên bản thu nhỏ, nhìn chừng chỉ khoảng mười tuổi, gương mặt còn non nớt, nhưng đã có thể nhìn ra nét đẹp động lòng người trong tương lai.

Tiểu Liễu Sương nhìn nàng, đôi đồng tử đen láy trong trẻo, gương mặt trắng trẻo hình trái xoan không biểu cảm, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác rất ngoan ngoãn. Thẩm Kỳ Khi không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đầu nàng.

Tiểu Liễu Sương do dự một lúc, rồi bất ngờ đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của nàng. Sau đó còn rụt người lại một chút, dè dặt nhìn nàng, như thể sợ bị đẩy ra ngoài.

Thẩm Kỳ Khi lập tức mềm lòng rối bời:Má ơi! Cái này đáng yêu quá rồi!

Thật muốn ôm ra ngoài mà nuôi cho bằng được!

Nàng ngồi xổm xuống, dịu dàng gọi: "Sư tỷ."

Tiểu Liễu Sương nghiêng đầu nhìn nàng.

Thẩm Kỳ Khi suy nghĩ một chút, rồi chỉ vào mình, hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"

Liễu Sương trầm mặc một lát, lắc đầu.

Tốt lắm, ít nhất vẫn hiểu tiếng người. Thẩm Kỳ Khi thở ra nhẹ nhõm, nói: "Ta là sư muội của ngươi."

Tiểu Liễu Sương lộ vẻ nghi hoặc.

Tại sao lại không nhận ra ta? Thẩm Kỳ Khi gãi đầu, liền dứt khoát hỏi luôn: "Ngươi là Thần Hồn sao?"

Tiểu Liễu Sương đột nhiên buông vạt áo nàng ra, đứng dậy. Nàng nhìn Thẩm Kỳ Khi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng.
Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc: "Sao vậy?"

Tiểu Liễu Sương nhìn nàng vài giây, như thể đang nhìn một tên buôn người đến lừa bắt trẻ con, rồi bất ngờ xoay người bỏ chạy.

Thẩm Kỳ Khi giật mình: Cái quái gì? Nhóc con này chạy đi đâu vậy!

Nàng lập tức đứng dậy, không chút do dự đuổi theo.

Tiểu Liễu Sương chạy về một hướng, nhưng bước chạy có vẻ kỳ quái, khập khiễng như thể chân phải có vấn đề. Nàng không chạy nhanh, Thẩm Kỳ Khi dễ dàng đuổi kịp.

"Chờ đã! Ngươi chạy gì vậy? Có giỏi thì để ta bắt...... Ơ?!"

Ngay khi nàng chạy đến bên cạnh Liễu Sương, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi hoàn toàn.

Một bức tranh thủy mặc ảm đạm dần dần hiện ra trước mắt nàng. Trong vùng núi non, có một thôn trang nhỏ yên tĩnh. Xa xa có người đang làm việc trên những thửa ruộng bậc thang vàng xanh xen kẽ, trâu đang cúi đầu ăn cỏ, tiếng bò kêu xa xa vang lên, tất cả như một bức ảnh màu vàng nâu lặng đọng năm tháng.

Tiểu Liễu Sương đứng trên một sườn núi, nhìn về phía trước, biểu cảm trên mặt trở nên vi diệu. Nàng mím môi, đôi mắt mở lớn, có vẻ hơi sợ hãi.

Thẩm Kỳ Khi căng thẳng: "Sao thế?"

Nàng nhìn theo ánh mắt của Liễu Sương, thấy một người phụ nữ nông thôn đang đi tới. Khi người phụ nữ kia nhìn thấy Tiểu Liễu Sương, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

"Con tiểu kỹ nữ, lại lười biếng ở đây hả?" Người phụ nữ bước nhanh tới, mắng lớn, "Bảo ở nhà trông em trai, hôm nay lại trốn ra ngoài chơi?!"

Thẩm Kỳ Khi sững người, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy người phụ nữ kia túm lấy tai Liễu Sương, giật mạnh mấy cái, Liễu Sương đau đến mức nhỏ giọng kêu: " Nương, đau..."

"Cái rắm! Tao không phải mẹ mày! Đồ không ai cần!" Người phụ nữ hung dữ kéo tai nàng lên, trừng mắt mắng, "Mày là do cha ruột mày vứt dưới chân núi năm đó! Nếu không phải tao tốt bụng cho mày ăn, mày đã chết đói từ lâu rồi!"

Tai của Liễu Sương bị kéo đến đỏ ửng, nàng nhíu mày đau đớn, lồng ngực phập phồng, thở dốc khe khẽ.

Thẩm Kỳ Khi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy vậy liền tức giận đỏ mặt: "Buông nàng ra cho ta!"

Người phụ nữ hoàn toàn phớt lờ nàng, tiếp tục mắng: "Đồ không biết xấu hổ! Ăn cơm nhà tao mà không làm việc, còn suốt ngày trốn ra ngoài! Từ giờ tao sẽ nhốt mày trong nhà, xem mày còn dám chạy nữa không! Tao nói cho mày biết, tao nuôi mày là để sau này gả cho con trai tao làm dâu nuôi từ bé! Nếu không sinh được con trai, xem tao có lột da mày ra không...!"

Thẩm Kỳ Khi không chịu nổi nữa, lập tức bước tới định đẩy người phụ nữ kia ra – nhưng không ngờ, tay nàng lại xuyên qua người đối phương. Nàng không tin, lại thử đẩy một lần nữa, bàn tay cũng xuyên thẳng qua cổ người kia, như xuyên qua không khí.

Thẩm Kỳ Khi ngây ngốc đứng yên tại chỗ, như rơi vào hầm băng. Nàng không thể giúp được Liễu Sương.

Tiểu Liễu Sương nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con không có lười biếng... là đệ đệ muốn ăn nước đường, bảo con ra ngoài mua..."

"Đồ lừa đảo, rõ ràng là mày muốn ăn chứ gì?" Người phụ nữ hoàn toàn không tin, lớn tiếng mắng, "Mày bây giờ còn biết lừa người? Đồ tiện chủng, xem hôm nay tao không đánh chết mày..."

Tiểu Liễu Sương đột nhiên mở mắt, chăm chú nhìn chằm chằm vào Thẩm Kỳ Khi, ánh mắt đẫm lệ như đang cầu cứu nàng.

Thẩm Kỳ Khi cuống cuồng nhìn nàng, tim như bị dao cắt.

Đây là Liễu Sương lúc nhỏ.

Bị bỏ rơi dưới chân núi, một phụ nữ nông thôn nhặt nàng về. Mười mấy năm sống nhờ nhà người khác, người phụ nữ ấy còn có một đứa con trai nhỏ tuổi hơn, nên chi phí ăn mặc của nàng đều là đồ thừa.

Nàng chưa đến sáu tuổi đã phải lo việc nhà, nấu cơm, giặt giũ, lại còn phải chăm sóc đứa em trai ba tuổi, chính là cái người sau này sẽ trở thành "phu quân" tương lai của nàng.

Người phụ nữ cùng chồng ban ngày phải ra đồng làm việc, buổi tối mới trở về. Nếu hôm nào thu hoạch không tốt, tâm trạng không vui, họ sẽ trút giận lên nàng bằng những trận đòn roi và chửi rủa không ngừng.

Những đứa trẻ khác có thể ra ngoài thả diều, chơi nhảy dây, còn Liễu Sương chỉ có thể đứng nhìn từ khung cửa sổ bé nhỏ, sau lưng là tiếng khóc oa oa của em trai, giống như một chú chim con hướng về bầu trời xanh, mãi mãi mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Nếu không phải Thẩm Quyết đưa nàng rời khỏi, mang tới Thanh Lễ phái, có lẽ cơn ác mộng đó sẽ chẳng bao giờ kết thúc.

Nhưng không ngờ, rời khỏi một cơn ác mộng... lại chỉ để bước vào một cơn ác mộng khác.

Người phụ nữ nọ tát mạnh vào mặt Liễu Sương, sau đó kéo nàng đi. Thẩm Kỳ Khi chỉ biết trơ mắt nhìn tất cả, toàn thân run rẩy. Nàng chỉ là một sợi thần hồn, vậy mà cái gì cũng không thể làm. Nhìn vết hằn đỏ tươi in trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Sương, như thể in sâu vào lòng nàng.

Liễu Sương bị kéo đi, nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Kỳ Khi, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, tuyệt vọng. Thẩm Kỳ Khi cắn chặt môi dưới, nhấc chân định đuổi theo. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại nhanh chóng thay đổi.

Mây mù lượn lờ trên vách núi, một góc hẻo lánh, giữa vòng vây của đám người, một nữ tử mặc áo trắng đứng đó, cả người ướt sũng.
Nàng cao hơn một chút, dáng người uyển chuyển, lại mang vẻ lạnh lùng không thể xua đi.

Thẩm Kỳ Khi dừng bước, khuôn mặt đầy tuyệt vọng. Liễu Sương bình thản đứng đó, lặng lẽ nhìn mấy người trước mặt, vẻ mặt như đã quen với tình cảnh này.

Một đệ tử Thanh Phong môn ở trước mặt nàng vênh váo nói: "Phế vật, còn đứng đó thất thần làm gì? Mau xin lỗi Thẩm đại tiểu thư đi!" Mọi người xung quanh hùa theo, ánh mắt không có thiện ý nhìn nữ tử mặt không biểu cảm kia. Phía sau bọn họ là nguyên chủ "Thẩm Kỳ Khi", nàng khẽ mỉm cười, vẻ mặt hiện rõ sự đắc ý. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, Thẩm Kỳ Khi chỉ muốn đấm một cú cho bõ tức. Sao lại không nghĩ tới lúc giả làm ác nhân, mặt mình cũng khó ưa đến thế!?

Liễu Sương vẫn đứng im tại chỗ, mặc kệ những lời mắng nhiếc chửi rủa xung quanh, không hề có phản ứng gì. Từ khi tu vi bị đình trệ, nàng đã gặp phải vô số lần khi dễ như thế, đã sớm thành thói quen. Nếu có bất cứ phản kháng nào, đối phương ngược lại sẽ đánh càng hung hơn.
Thế nhưng, dù chịu bao nhiêu nhục nhã, nàng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Những người kia thấy nàng không phản ứng, tự nhiên cũng không chịu dừng tay. Một nữ đệ tử bước lên, bỗng nhiên đá mạnh vào lưng nàng một cú. Liễu Sương toàn thân run lên, suýt nữa quỳ xuống đất. Nhưng nàng cắn chặt môi dưới, không ngã, vẫn kiên cường đứng vững.

"Ồ, còn cứng đầu lắm nhỉ?"

"Phế vật, quỳ xuống xin tha đi, hôm nay tha cho ngươi một lần!"

Liễu Sương ngẩng đầu, xuyên qua đám người, lạnh lùng nhìn chằm chằm "Thẩm Kỳ Khi" đang nở nụ cười nhạo báng.

"Đại tiểu thư" phía sau lưng bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, như bị sói dữ rình rập.

Nàng cau mày, nghiến răng nghiến lợi: "Cho ta đánh!"

Giây tiếp theo, đấm đá, gậy gộc, tất cả cùng lúc trút xuống người Liễu Sương.

Thẩm Kỳ Khi không chút nghĩ ngợi nhào đến, nhưng những cây gậy đó xuyên qua thần hồn nàng, rơi trọn vẹn lên thân thể Liễu Sương.

Liễu Sương rên vài tiếng, khóe miệng rỉ ra một vệt máu đỏ.

Thẩm Kỳ Khi ngây ngốc nhìn, trái tim như bị dao cắt vụn.

X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X•X-X•X•X•X•X•X•X
Cảm ơn đại gia!
Cảm tạ ở 2020-11-27 23:57:54~2020-11-28 23:59:55 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Hận ta hảo 2 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Không cần có duyên 85 bình; 1l tiệm hành, trên đường ruộng người như cá, cẩn hoa Việt dưa 10 bình; hận ta hảo 5 bình; đại ca, Cậu Bé Dưa Hấu, điếu tình bạch ngạch ngửi hoa quân 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro