Chương 88 [PHIÊN NGOẠI MỘT]
Nàng vừa nói như vậy, Liễu Sương đương nhiên không có ý kiến gì, gật đầu nói: "Được."
Thẩm Kỳ Khi cảm thấy mỹ mãn, ôm lấy nàng hôn chụt một cái, sau đó hớn hở đứng bật dậy: "Sư tỷ sư tỷ, ta dẫn ngươi đi xem con mèo ta nuôi!"
Liễu Sương bình tĩnh lau nước miếng trên mặt, đi theo nàng đứng dậy, đi đến chỗ cửa ra vào.
Nàng im lặng một lát, bỗng nhiên nói: "Ngươi từng nói nơi này không ai tu tiên. Nhưng ta hiện tại vẫn có thể cảm nhận được linh khí thiên địa đang lưu động."
Thẩm Kỳ Khi cúi đầu thay dép, vừa làm vừa hỏi: "Vậy bây giờ ngươi vẫn có thể sử dụng ma khí sao?"
Liễu Sương đáp: "Có thể."
Thẩm Kỳ Khi sửng sốt: "!?"
Nàng cũng thử vận chuyển đan nguyên trong cơ thể, một lát sau, một đoàn ma khí tím nhạt chậm rãi hiện lên, xoay tròn lượn lờ trên lòng bàn tay. Thật sự là làm được! Mẹ nó, vậy chẳng phải ta vô địch rồi sao? Muốn đánh ai thì đánh, không cần sợ gì cả!
Thẩm Kỳ Khi lập tức phấn khích vô cùng, rồi biểu cảm lại cứng lại: Nhưng mà ta có sức mạnh lớn vậy thì làm gì được? Chẳng lẽ lại đi cướp ngân hàng... Chẳng lẽ phải làm siêu anh hùng, cứu thế giới?
Liễu Sương nhìn nàng, bỗng bật cười.
Thẩm Kỳ Khi ngồi bật dậy: "!?"
"Sư tỷ, ngươi lại nghe lén ta nghĩ gì!"
Liễu Sương theo bản năng phủ nhận: "Ta không có."
Lại hỏi: "Siêu anh hùng là gì?"
Thẩm Kỳ Khi: "..."
Bảo là không nghe lén, hóa ra toàn là giả! Người với người mà, còn chút tin tưởng nào không!?
Nàng không đáp lại Liễu Sương, nắm lấy tay nàng kéo một mạch về phòng ngủ, mặt không biểu cảm mà nói: "Vừa nãy quên chưa đổi quần áo cho ngươi."
Cứ mặc nguyên bộ đồ cổ trang này ra ngoài, người ta còn tưởng đang cosplay.
Liễu Sương bị nàng kéo đi, trong mắt không giấu được ý cười, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, ta không cố ý nghe trộm."
Thẩm Kỳ Khi khom người lấy ra một bộ đồ mặc nhà từ tủ quần áo, đưa cho Liễu Sương, nói gọn: "Thay."
Liễu Sương cầm lấy bộ đồ, lại nhìn Thẩm Kỳ Khi đang xoay lưng về phía mình, đi tới gần. Một mảng mềm mại bất ngờ phủ lên từ phía sau, Thẩm Kỳ Khi còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác như có luồng gió nhẹ thổi qua vành tai.
Lỗ tai nàng vốn đã mẫn cảm, nhịn không được đưa tay lên che lại: "Đừng có thổi..."
Liễu Sương không đáp, lại cúi sát qua đổi sang bên tai kia.
Thẩm Kỳ Khi đành phải lấy hai tay che kín, vẻ mặt bất lực: "Sư tỷ..."
Liễu Sương vùi đầu vào cổ nàng, tiếp tục thổi khí.
Thẩm Kỳ Khi thật sự chịu hết nổi nữa, ngồi bật dậy, vung tay bắt được tay nàng. Liễu Sương nghiêng đầu, nhẹ nhàng chớp mắt: "Đừng giận."
Thẩm Kỳ Khi nghiêm túc nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên đè nàng lên cánh cửa tủ, cúi người áp sát. Ban đầu là cắn xé trút giận, hơi thở nóng rực, đầu lưỡi dây dưa, dần dần lại trở nên dịu dàng quyến luyến. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, Liễu Sương khẽ cười, ngầm đồng ý buông thả tất cả, vòng tay ôm lấy vai nàng.
Một lúc sau, Thẩm Kỳ Khi hơi rời ra, thở hổn hển: "Ta đâu có giận."
Liễu Sương nhìn nàng, ánh mắt hơi ửng hồng, ánh nắng sau giờ trưa nhảy nhót trên gương mặt nàng, phác họa nên một dáng vẻ đẹp đến kinh tâm động phách. Đúng thật là môi hồng răng trắng yêu mị.
Tay nàng vuốt ve lưng Thẩm Kỳ Khi, chậm rãi trượt xuống, đột nhiên ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng xoay người, cả hai ngã nhào lên chiếc giường mềm mại như bông.
Thẩm Kỳ Khi ở phía trên, chống hai tay hai bên eo nàng, nhìn xuống từ trên cao. Ánh mắt giao nhau, không khí đặc quánh lại.
Ánh mắt nàng sâu thẳm, chậm rãi mở miệng: "Sư tỷ, ta cần nhắc nhở ngươi, cái giường này mấy tháng không dùng, toàn là bụi đấy."
Liễu Sương dừng lại một chút, đẩy nàng ra: "Đứng dậy đi."
Thẩm Kỳ Khi: "..."
Một lát sau, chuông cửa nhà bên cạnh vang lên. Sau vài tiếng chuông, cửa từ từ được mở ra. Lần này mở cửa không phải là Lục Hân, mà là một cô gái cao gầy.
Thẩm Kỳ Khi sững người, nàng nhận ra người này chính là cô gái ôm Lục Hân trong bức ảnh chụp hồi cấp ba. Điều kỳ lạ là, bức ảnh rõ ràng đã là từ thời cấp ba, trải qua bao năm tháng mà trông cô ta lại chẳng khác gì so với khi đó, như thể thời gian đã ngừng lại trên người cô ấy. Cao gầy, xinh đẹp, làn da tái nhợt, mang theo vẻ lạnh lùng và mệt mỏi.
Cô gái nhìn hai người, hỏi: "Hàng xóm à?"
Thẩm Kỳ Khi gật đầu: "Ừm, Lục Hân có ở nhà không?"
"Ở."
Cô gái mở hé cửa, nhường đường: "Vào đi."
Lục Hân đang pha trà chanh trong bếp, nghe thấy tiếng động, bưng khay bánh ngọt đi ra.
Thấy Thẩm Kỳ Khi, nàng sững sờ một chút, rồi mặt rạng rỡ: "Thẩm tiểu thư?! Cô về rồi à?"
Thẩm Kỳ Khi ngượng ngùng gãi đầu: "Ừ, để cô lo lắng rồi."
"Miễn cô trở về là tốt rồi."
Lục Hân mỉm cười, mời hai người ngồi xuống: "Đến gặp Tam Tam sao?"
"Đúng vậy, nó có ở nhà không?"
"Ở đây, để ta ôm nó ra..."
Cô gái đóng cửa lại, nói: "Tôi đi một chút." Rồi lập tức bước vào phòng ngủ.
Lục Hân lên tiếng, ánh mắt rời khỏi cô ấy, nhìn về phía hai người trước mặt, giọng ôn hòa: "Vị này là..."
Thẩm Kỳ Khi ho nhẹ vài tiếng, mặt hơi đỏ lên: "Nàng là Liễu Sương, bạn gái của em."
Lục Hân nhìn sang Liễu Sương, nét mặt thân thiện: "Chào cô."
Liễu Sương không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Lục Hân chớp mắt, "À" một tiếng: "Thì ra là vậy."
Nàng trêu chọc cười khẽ: "Cho nên lúc trước em đột nhiên biến mất, là để đuổi theo bạn gái à?"
... Lục giáo thụ, chị nhạy bén thật đấy!
Thẩm Kỳ Khi bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy."
"Chị cứ tưởng em sẽ không quay về nữa."
Lục Hân đặt khay bánh ngọt đầy lên bàn phía trước, tiếp lời: "Lần này em quay về, là định mang Tam Tam đi sao?"
Thẩm Kỳ Khi ngẩn người, lắc đầu: "... Không thể."
Nàng không thể đảm bảo Tam Tam có thể hoàn toàn thích nghi với cuộc sống và khí hậu ở Ma Vực. Nơi đó, đối với mèo mà nói, vừa không tiện nghi bằng thế giới hiện đại, lại đầy nguy hiểm và biến động.
Đúng lúc này, cô gái kia ôm một cục lông trắng xù đi ra. Cô đặt cục lông mềm mịn xuống đất, cúi người đẩy nhẹ phía trước, khích lệ như thì thầm: "Tam Tam, tỉnh dậy nào."
Con mèo Ragdoll mở đôi mắt màu lam nhạt. Nó ngồi yên lặng dưới đất, nhìn người chủ cũ của mình.
Lúc này, Lục Hân khẽ nói: "Tề Nguyện, theo tôi vào bếp một lát." Tề Nguyện liếc nhìn Tam Tam một cái, rồi xoay người theo cô vào bếp.
Vừa nhìn thấy mèo Ragdoll, hốc mắt Thẩm Kỳ Khi đã hơi ươn ướt. Liễu Sương nhận ra cảm xúc của nàng, nhanh chóng nắm lấy tay nàng.
Thẩm Kỳ Khi bước vài bước về phía Tam Tam, ngồi xổm xuống trước mặt nó, cẩn thận hỏi: "Tam Tam, mày còn nhận ra tao không?"
Tam Tam không có bất kỳ phản ứng nào, đôi đồng tử trong veo như bầu trời xanh sạch sẽ. Trái tim Thẩm Kỳ Khi chậm rãi trĩu xuống.
Nàng cúi đầu, cố kìm nước mắt trong mắt, tự an ủi mình: "Tao đã rời đi mấy tuần rồi, mày không nhớ tao cũng là bình thường."
Dù tự nhủ như thế, nàng vẫn không tránh được cảm giác hụt hẫng và buồn bã. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy đầu ngón chân ngưa ngứa. Cúi mắt nhìn, một cục lông trắng xù đã cuộn tròn nằm trên mu bàn chân nàng.
Y hệt như mỗi đêm trước kia, lúc nàng thức trắng gõ chữ đến sáng, Tam Tam đều nằm ngủ trên chân nàng như vậy. Thẩm Kỳ Khi run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên bụng Tam Tam. Con mèo Ragdoll không phản kháng, bộ lông mềm mại sạch sẽ, được chăm sóc rất tốt.
Nàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, mỉm cười: "Tốt quá rồi."
Thì ra mày vẫn còn nhớ tao.
Liễu Sương yên lặng đứng bên cạnh nhìn, nghe Thẩm Kỳ Khi nói: "Sư tỷ, ngươi cũng sờ thử nó đi, về sau nó sẽ quen ngươi."
Liễu Sương im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tam Tam.
Tam Tam bỗng nhiên "meo" một tiếng, lật người, dụi vào lòng bàn tay nàng.
Liễu Sương ngồi thẳng dậy, hơi sững người. Thẩm Kỳ Khi còn kích động hơn nàng, hệt như phụ huynh trong nhà: "Ôi trời, nó thật sự rất thích ngươi đó!"
Liễu Sương nhìn nàng, hỏi: "Thật sự không mang nó theo sao?"
Nàng cảm nhận rõ ràng, Thẩm Kỳ Khi rất yêu quý con mèo này.
Thẩm Kỳ Khi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được."
Liễu Sương không cố chấp, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng sát lại.
Sau cuộc hội ngộ với Tam Tam, Lục Hân nhiệt tình mời hai người ở lại ăn cơm tối. Nghĩ đến căn bếp mấy tuần chưa dọn dẹp của mình dơ đến mức không dám động vào, Thẩm Kỳ Khi vui vẻ đồng ý.
Trong lúc ăn, không khí trò chuyện vô cùng hòa hợp, nhưng gần như chỉ có Thẩm Kỳ Khi và Lục Hân nói chuyện, hai người còn lại thì gần như không ăn nhiều, cũng ít lên tiếng.
Sau bữa tối, Tề Nguyện vào bếp rửa chén. Nhìn bóng lưng cao gầy của cô ấy, Thẩm Kỳ Khi cảm thán: "Bạn gái của chị nhìn trẻ thật đấy."
Lục Hân sững người, không biết vì sao, nụ cười thoáng chút u sầu: "Ừ, đúng vậy."
Thẩm Kỳ Khi lập tức căng thẳng: Không lẽ mình hỏi điều gì không nên hỏi rồi!?
Nhưng rất nhanh, Lục Hân liền dập tắt cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn biết vì sao không?"
Thẩm Kỳ Khi không kiềm được sự tò mò: "Vì sao?"
Ánh mắt Lục Hân chớp lóe, như đang đùa giỡn, bật cười: "Bởi vì nàng chết rồi."
Thẩm Kỳ Khi kinh hãi đến mức sắc mặt biến đổi, đồng tử chấn động: "Cái quái gì?!"
Ánh mắt Liễu Sương khựng lại, như đang suy nghĩ gì đó.
"Ha ha, chỉ đùa thôi." Lục Hân lắc đầu, thở dài một hơi, "Làm gì có chuyện như vậy được."
Tán gẫu vài câu nữa, thấy thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Kỳ Khi cáo từ Lục Hân, cùng Liễu Sương trở về nhà mình.
"Không ngờ Lục Hân cũng biết nói đùa kiểu đó." Đóng cửa lại, Thẩm Kỳ Khi vẫn chưa hết thắc mắc, "Sao lại có người lấy chuyện bạn gái mình chết ra mà đùa được chứ?!"
Liễu Sương đáp: "Nàng nói thật đấy."
"...Không thể nào?!"
Liễu Sương thản nhiên nói: "Cô gái tên Tề Nguyện kia, không có nhịp thở cũng chẳng có tim đập."
Nếu sư tỷ đã nói thế, Thẩm Kỳ Khi tất nhiên không chút do dự mà tin tưởng, cả người vẫn còn chìm trong kinh hoàng, lẩm bẩm: "Chết rồi?! Khoan đã, vậy chẳng phải là... xác sống..."
Trong khoảnh khắc, nàng còn tưởng mình xuyên vào truyện mạt thế!
Liễu Sương nhìn nàng, hỏi: "Rất kỳ lạ sao?"
Kỳ lạ không?
Thẩm Kỳ Khi thế mà lại không phản bác nổi.
Đúng vậy, rốt cuộc đến chuyện xuyên vào tiểu thuyết cũng còn xảy ra được thì... xác sống có là gì?!
....
Vu Liệt đứng ở cửa khách sạn, một tay kéo cô dâu nhỏ nhắn xinh xắn, bị một nhóm khách vây quanh, hai người cười tươi rạng rỡ.
"Chúc mừng chúc mừng!"
"Thằng nhóc giỏi đấy, không ngờ cũng có ngày cưới được hoa khôi lớp ta! Quá ngầu!"
"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé!"
Vu Liệt gãi đầu, bị niềm vui tân hôn đập đến ngây người, cười ngốc nghếch: "Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn cậu... chú hai đến rồi à? Vào trong đi, mời mọi người vào!"
Có người hỏi: "Hai người định khi nào sinh con đấy?"
"Không vội, chuyện này còn phải xem..." Vu Liệt cúi đầu liếc nhìn vợ mới cưới bên cạnh, cô dâu lập tức đỏ mặt, cúi đầu dùng nắm tay nhỏ nhẹ nhàng huých anh một cái.
Mọi người tức thì cười rộ lên, tiếng nói cười ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
Thẩm Kỳ Khi đến khách sạn hơi muộn, hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, cửa vào bị khách khứa chen lấn chật kín. Nàng nắm tay Liễu Sương, đứng sau đám đông xếp hàng vào trong. Liễu Sương nhìn quanh, nhíu mày rất khó phát hiện.
Đội ngũ chậm rãi di chuyển về phía trước, không khí vừa ngột ngạt vừa náo nhiệt, tiếng người huyên náo như nước sôi ùng ục trào lên.
Ồn đến mức khiến người ta bực bội.
Thẩm Kỳ Khi quay đầu nhìn nàng, lo lắng hỏi nhỏ: "Sao vậy? Không thích đứng đây à?"
Liễu Sương dụi mắt, im lặng lắc đầu.
Thẩm Kỳ Khi đưa tay vuốt gương mặt nàng, dỗ dành: "Bảo bối chịu chút đi, sắp tới lượt rồi."
Nhưng rõ ràng sự việc không dễ dàng thế. Người đàn ông phía trước hai người không hiểu vì sao vẫn mãi gọi điện thoại, đội ngũ đã đi lên nhưng hắn vẫn đứng yên, kéo giãn một khoảng cách lớn với người phía trước.
"... Cái gì? Tôi không nói hôm nay tôi bận rồi sao?!" Người đàn ông mắng to, nước miếng bay tung tóe, "Chuyện cỏn con này cũng không xử lý được?!... Muốn phát lương thì nói với bọn họ, tháng này nhất định có, giờ kéo được bao lâu thì cứ kéo... Bên trên không cho phát thì tôi biết làm sao? Tôi cũng phải nuôi cả đống người!"
Khoảng cách ngày càng bị kéo xa, Thẩm Kỳ Khi cau mày, chủ động bước lên vỗ vai hắn.
Nàng lịch sự nói: "Tiên sinh, làm phiền đi lên phía trước một chút."
Người đàn ông đang bực mình, quay phắt lại, nhưng vừa nhìn thấy cô gái trắng trẻo thanh tú trước mặt, sắc mặt lập tức dịu xuống thấy rõ, liên tục đáp: "Được được!" Vội vàng bước đi, vừa đi vừa quay đầu hỏi: "Không biết mỹ nữ tên gì? Là họ hàng nhà ai vậy? Tôi là bạn đại học của chú rể..."
Nhìn dáng vẻ đầy dầu mỡ của hắn, Thẩm Kỳ Khi vừa xấu hổ vừa giữ lễ phép mỉm cười: "Cảm ơn." Rồi kéo tay Liễu Sương đi thẳng lên trước, không trả lời gì thêm. Gã đàn ông bị phớt lờ, tỏ vẻ không vui, nhưng khi nhìn thấy Liễu Sương phía sau nàng thì bỗng ngẩn người, khựng lại tại chỗ.
Thẩm Kỳ Khi: ...Con mẹ nó rốt cuộc có đi tiếp không hả?!
Ánh mắt gã đàn ông kia quá trần trụi, nàng theo bản năng chắn trước mặt Liễu Sương, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn đi thì nhường đường cho người cần."
Gã phục hồi tinh thần, sắc mặt biến đổi: "Cô – cô nói cái gì hả?!"
Gã định chửi, nhưng Liễu Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Gã đàn ông lập tức im bặt, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng.
Không nói thêm lời nào, hắn quay người rời đi trong đờ đẫn.
Thẩm Kỳ Khi siết tay Liễu Sương, nhỏ giọng thì thầm: "Xì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhìn lại cái bụng mỡ đi. Mày xứng chắc?"
Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, nhẹ như gió thoảng bên tai, khàn khàn mà dịu dàng.
"Còn cười nữa." Tai Thẩm Kỳ Khi ửng đỏ, xoay người liếc nàng, hờn dỗi nói, "Ngươi đúng là..."
Liễu Sương thu lại nụ cười, mặt mũi vô tội.
Thẩm Kỳ Khi giơ tay nhéo má nàng, tay trái tay phải nhẹ nhàng kéo ra, vừa yêu vừa giận: "Cái gương mặt này, đúng là mị hoặc lòng người!"
Hàng người nhanh chóng di chuyển, không lâu sau đến lượt hai người họ. Thẩm Kỳ Khi đặt thiệp mời lên bàn, hơi cúi người, đưa tóc ra sau tai, gập khuỷu tay khom lưng điền tên vào sổ đăng ký khách.
Bỗng, bên tai vang lên một tiếng kinh ngạc: "Ơ, là Tiểu Kỳ phải không?!"
Vài ánh mắt lập tức dồn lại, Thẩm Kỳ Khi ngẩn người, ngẩng đầu lên. Trước mặt là một người đàn ông mặc vest trắng, nắm tay một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, bị một đám người vây quanh.
Mọi người đều cẩn thận quan sát nàng, thần sắc khác nhau. Có người hỏi: "Vu Liệt, là bạn cậu à?"
"Là em họ tôi." Vu Liệt cười đáp, "Tiểu Kỳ, lâu rồi không gặp."
"Em họ lớn lên xinh thật đấy!" Một nam sinh trêu chọc, "Có bạn trai chưa? Có muốn cân nhắc đến anh không?"
Trong tiếng cười nói ồn ào, Thẩm Kỳ Khi buông bút, nhàn nhạt gật đầu: "Anh họ."
Vu Liệt mỉm cười gật đầu. Thật ra hắn cũng chẳng có ấn tượng gì đặc biệt với cô em họ này, cùng lắm là hồi tiểu học từng chơi với nhau một thời gian, sau này nghe nói nàng đã đơn phương cắt đứt quan hệ với bố mẹ, cũng rất lâu không quay về nhà.
Mấy ngày trước, khi quyết định tổ chức lễ cưới, hắn thấy lại ảnh gia đình cũ có mặt nàng, thế nên mới nhận ra được. Hắn thật sự không ngờ Thẩm Kỳ Khi sẽ đến, lại còn trở nên xinh đẹp rạng rỡ đến thế, khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt.
"Em họ, mau vào trong đi." Vu Liệt cười nói, "Cô với dượng đều đang ở trong, đừng để họ sốt ruột chờ."
Có người hào hứng bước tới: "Em họ, để anh dẫn em vào nhé!"
"Không cần." Thẩm Kỳ Khi từ chối một cách lạnh nhạt, rồi quay người nắm tay Liễu Sương, khẽ nói, "Sư tỷ, chúng ta đi thôi."
Trước đó, Liễu Sương vẫn bị cô chắn phía trước, giờ vừa quay đi, gương mặt hoàn chỉnh mới hiện ra. Mọi người lập tức bị thu hút, gần như đứng hình tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm.
Vu Liệt lẩm bẩm: "Em họ, cô ấy là bạn em sao?"
"Ngại quá," Thẩm Kỳ Khi đáp, "Là người nhà."
Vu Liệt không hiểu, cứ khăng khăng hỏi: "Người nhà? Trước đây anh chưa từng thấy cô ấy. Là họ hàng bên dượng sao?"
Cô dâu ngay lập tức sa sầm mặt, nhẹ nhàng bóp lấy tay chồng mình.
Thẩm Kỳ Khi âm thầm đảo mắt: "Không phải."
"Là bạn gái của em."
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô đã nắm tay Liễu Sương bước vào trong hội trường, để lại hai bóng dáng yểu điệu.
"...Bạn gái?!" Vu Liệt lặp lại từ đó như người vừa tỉnh mộng, sắc mặt trắng bệch, "Ý cô ấy là..."
Cô dâu sắc mặt nặng nề, lạnh lùng nói: "Không ngờ, Em họ của anh lại là... đồng tính luyến ái."
"Đồng tính thì sao." Trong đám người có người không nhịn được nói, "Giờ đã là năm 2020, chẳng lẽ còn có người kỳ thị đồng tính à?!"
Cô dâu bối rối lùi lại mấy bước: "Không phải, không phải, tôi không có ý đó..."
"Mọi người nói ít thôi." Vu Liệt nhíu mày chen vào, vẻ mặt đầy phiền muộn. Hắn cũng không biết cô em họ này có còn liên hệ gì với nhà không, mà lại gan lớn đến mức dắt bạn gái tới dự đám cưới!? Nếu để cô hay dượng thấy được, không khéo việc vui lại hóa thành việc buồn mất... Thẩm Kỳ Khi không có ý định đi tìm cha mẹ mình, chỉ kéo Liễu Sương tới một góc khuất trong hội trường ngồi xuống.
Trong hội trường người rất đông, tiếng cười nói không ngớt, khắp nơi vang lên tiếng cụng ly chúc mừng.
Thẩm Kỳ Khi rút đôi đũa, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy mấy món ăn trên bàn: "Chờ ăn xong bữa này, chúng ta chuồn lặng lẽ!"
Liễu Sương nhìn quanh, hỏi: "Đã là kết hôn, sao không thấy kiệu hoa, ba quỳ chín lạy?"
"Vì họ dùng nghi thức phương Tây." Thẩm Kỳ Khi gắp cho nàng mấy miếng củ cải, "Còn cái mà chị nói là nghi thức phương Đông cổ truyền, giờ ít người dùng rồi."
Liễu Sương gật đầu, có vẻ suy tư: "Thì ra là vậy."
Vì ngồi ở một góc khuất, hai người không quá thu hút sự chú ý. Ăn được một lúc, vài bác gái tiến đến và ngồi xuống bên cạnh họ.
"Tôi nói chứ, thằng nhóc nhà họ Vu với cô gái nhà họ Lưu cưới nhau cũng gấp quá nhỉ? Mới quen bao lâu đâu?"
"Chưa tới vài tháng." Một bác gái tóc xoăn uốn màu rượu vang cảm thán, "Giới trẻ bây giờ toàn là cưới chớp nhoáng."
Một bác gái khác hạ giọng: "Tôi nghe nói là vì thằng Vu làm cô gái nhà họ Lưu có bầu rồi..."
Mấy bác khác giật mình: "A? Thật sao?!"
"Chậc chậc, đúng là đạo đức suy đồi..."
Thẩm Kỳ Khi và Liễu Sương nghe hết cả mớ chuyện phiếm, ngồi ngẩn ra: ...
Bác gái tóc xoăn nhìn quanh một lượt, ánh mắt lập tức sáng rỡ khi thấy Liễu Sương: "Nhìn xem cô gái này, đẹp mắt quá!"
Mấy người kia lập tức phụ họa: "A ya, thật xinh! Da dẻ mịn màng!"
"Có bạn trai chưa?" Một bác khác sốt sắng hỏi, "Nếu chưa, để tôi giới thiệu cho một người!"
Liễu Sương: "...Có rồi."
Mấy bác gái tỏ ra thất vọng: "Ai...." Rồi lại nhìn sang Thẩm Kỳ Khi: "Vậy còn cháu thì sao?"
Thẩm Kỳ Khi miệng đang nhai rong biển, lúng búng nói: "Cháu... cháu cũng có rồi."
Bác gái tóc xoăn nghi ngờ nhìn hai cô gái trắng trẻo xinh xắn, không khỏi hỏi: "Không phải đang đùa tụi bác chứ? Sao không thấy dẫn bạn trai theo?"
"Vì đang ngồi ngay đây này." Thẩm Kỳ Khi ôm vai Liễu Sương, vẻ mặt thản nhiên, "Chị ấy là bạn gái cháu mà."
Mấy bác gái lập tức chấn động, đồng tử như muốn giãn ra.
Thẩm Kỳ Khi còn chưa kịp đắc ý, thì phía sau đã vang lên một tiếng gọi giòn tan: "Chị!"
Cơ thể Thẩm Kỳ Khi lập tức cứng đờ. Liễu Sương quay đầu lại, thấy một thiếu niên cao gầy đang đứng sau lưng họ, nhìn chằm chằm vào Thẩm Kỳ Khi. Cậu ta đi đến trước mặt Thẩm Kỳ Khi, ánh mắt dò xét hai người: "Chị , sao chị không đi gặp ba với mẹ?"
Biểu cảm của Thẩm Kỳ Khi đang vui vẻ nhanh chóng trầm xuống. Cô nói: "Gặp rồi thì có gì hay đâu."
"Sao lại thế được!" Cậu ta chìa tay kéo cô, "Chị đúng là kỳ cục thật, ba mẹ đều đang đợi chị đấy..."
Thẩm Kỳ Khi nhíu mày, vừa định tránh đi thì thấy tay cậu bị bóp chặt. Liễu Sương giữ lấy cổ tay cậu ta, nhẹ nhàng xoay một cái, khiến cậu chàng lảo đảo suýt ngã. Liễu Sương tựa vào lưng ghế, nhìn xuống từ trên cao, mặt không biểu cảm.
Cậu ta theo bản năng run rẩy, lẩm bẩm: "Cô... cô là ai vậy?" Rồi quay sang Thẩm Kỳ Khi, nghiến răng nói, "Chị, nếu để ba mẹ biết chuyện của hai người, chắc chắn sẽ rất thê thảm đó..."
Thẩm Kỳ Khi cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm: "Nga."
Cậu ta trừng mắt nhìn cô: "Sao chị lại như vậy? Chị không sợ em nói cho ba mẹ biết à?"
Thẩm Kỳ Khi cũng chẳng buồn quay đầu lại: "Tuỳ mày."
Mặt hắn đỏ bừng, ngực phập phồng lên xuống, trông như sắp tức đến phát khóc. Hắn đứng đó nhìn một lúc, rồi lạch cạch lạch cạch chạy mất.
Liễu Sương dời mắt đi, hỏi: "Đệ đệ của ngươi à?"
"Ừ." Thẩm Kỳ Khi cười khẽ, "Từ nhỏ bị nuông chiều thành hư rồi. Kệ nó đi."
Vừa dứt lời, một tiếng quát giận dữ vang lên bên tai như sấm nổ: "Thẩm Kỳ!"
Thẩm Kỳ Khi run tay làm rơi đũa, chỉ thấy một bóng người lao đến như cơn lốc. Cô vừa ngẩng đầu, mặt liền đau rát.
Liễu Sương lập tức biến sắc.
Thẩm mẫu đứng sừng sững trước mặt cô, vừa hạ tay xuống, mắt trợn to như mắt cá vàng, gương mặt đầy vẻ giận dữ không thể kiềm chế, gào lên điên cuồng: "Mày làm sao lại không biết xấu hổ đến mức này?! Ngày thường không về giúp việc nhà còn chưa nói, bây giờ lại khiến tao mất mặt làm cái trò đồng tính luyến ái à? Mất mặt không?! Sao mày không chết luôn cho rồi hả?!"
Bà ta hét rất to, cả hội trường lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
Thẩm Kỳ Khi bị tát lệch cả đầu, đầu óc ong ong một trận như có tiếng nổ, đèn chùm trên trần chói đến mức khiến cô choáng váng.
Thẩm mẫu nghiến răng nhìn cô chằm chằm, tay lại giơ lên định tát thêm một cái, thì cả người bất ngờ bị hất văng ra xa.
X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X•X-X•X•X•X•X•X•X
Cảm ơn đại gia! Ngượng ngùng đợi lâu chọc ~
Cảm tạ ở 2020-12-04 19:34:33~2020-12-07 23:33:42 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoa tiễn tiểu thiên sứ: Hận ta hảo 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Ấp trứng miêu 5 cái; đêm hài 3 cái; không giờ đêm vi 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiếu thiên sứ: Thích thích thích 30 bình; tình nghe 15 bình; cá mặn không nghĩ xoay người 10 bình; tang bắc 5 bình; điếu tình bạch ngạch ngửi hoa quân 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro