Chương 62
Trên bục giảng, vẻ mặt nam nhân đột ngột lạnh đi. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm, hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Nhiễm cũng lạnh lùng nhìn lại:
"Không có gì, bạn học này chỉ gặp chút sự cố ngoài ý muốn."
Nam giáo viên cười lạnh với Lâm Nhiễm:
"Vương Khôn, trước tiên mang Trương Húc đến phòng y tế. Lâm Nhiễm đúng không? Tùy ý chọn một chỗ ngồi còn trống mà ngồi xuống."
Lâm Nhiễm bước vào lớp. Ánh mắt mọi người đều khóa chặt vào nàng, ánh nhìn đầy thù địch, như thể muốn lột da rút gân nàng vậy.
Lâm Nhiễm liếc qua vài chỗ còn trống. Nam giáo viên lạnh lùng nhắc nhở:
"Hai chỗ trống phía trước là của Vương Khôn và Trương Húc. Ngươi chỉ được chọn một trong hai chỗ trống phía sau."
Lâm Nhiễm quay đầu nhìn nam giáo viên, hỏi:
"Gì vậy? Trong lớp còn phân biệt đối xử với bạn học mới sao?"
Khóe môi nam giáo viên nhếch lên một nụ cười quái dị:
"Đúng vậy, bạn học Lâm Nhiễm. Tốt nhất ngươi nên chọn chỗ nhanh đi."
Lâm Nhiễm bước sâu vào lớp học. Mọi ánh mắt như dán chặt lên nàng. Nàng liếc qua hai chỗ còn lại — một bàn trống hoàn toàn, một bàn chất đầy sách vở và rác rưởi lộn xộn.
Không hề do dự, Lâm Nhiễm đi về phía bàn bừa bộn. Tuy vậy, nàng vẫn chưa ngồi xuống ngay.
Cả lớp nhìn nàng như đang xem trò hề, chờ đợi nàng mất mặt.
Nam giáo viên cau mày, dường như không hiểu tại sao Lâm Nhiễm không chọn chiếc bàn sạch sẽ:
"Lâm bạn học, sao còn chưa ngồi xuống? Làm chậm trễ tiến độ học tập, ngươi chịu nổi sao?"
Lâm Nhiễm cười mỉm với hắn:
"Không vội, sắp xong rồi."
Những người ngồi quanh chỗ nàng tỏa ra ác ý rõ rệt, ánh mắt trần trụi lướt qua người nàng.
Ngay sau đó, Lâm Nhiễm tung một cú đá. Nam sinh ngồi bàn phía trước bị đá văng ra ngoài lớp.
"Lâm Nhiễm! Ngươi muốn chết à?!"
Gương mặt nam sinh lúc đầu còn bình thường giờ nhanh chóng méo mó, như biến thành quái vật. Hắn lao về phía Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm hơi xoay người, rút đao chém thẳng vào cánh tay hắn. Nàng còn lùi lại vài bước, né sạch máu bắn ra từ cánh tay bị chém đứt.
Ánh mắt nàng lạnh như băng:
"Lần sau nếu còn dám nhìn loạn, ta không chắc thứ bị chém sẽ chỉ là cánh tay."
Nhìn thấy trước bàn có cánh tay bị chém lìa, Lâm Nhiễm đạp mạnh vào chiếc bàn sau lưng:
"Ngươi, đi dọn sạch cái bàn này cho ta. Nếu không... ta cũng khó mà xác định nên chém vào đâu cho đúng."
"Thầy... nhìn xem Lâm Nhiễm kìa!"
Nam sinh kia không ngờ sự việc lại thành ra thế này. Ánh mắt oán độc lúc đầu giờ đã kèm thêm vài phần sợ hãi.
Lưu lão sư giận đến mức gần như lộ ra bản chất ghê tởm dưới lớp da người. Nhưng dù sao hắn cũng là giáo viên, cố gắng nén lại:
"Lâm Nhiễm, đừng quá kiêu ngạo. Muốn rời khỏi ngôi trường này, không dễ đâu."
"Vậy sao? Lâu rồi không trải nghiệm tiết học kiểu này, ta cũng mong chờ lắm."
Vừa nói, Lâm Nhiễm đặt thanh đao lên cổ người ngồi sau nàng:
"Ta cho phép ngươi dọn bàn. Bị điếc à?"
Nam sinh tên Dư Tư Kiệt trừng mắt nhìn Lâm Nhiễm. Nàng đẩy đao lên trước, lưỡi đao kề sát cổ hắn làm máu trào ra. Hắn hoảng loạn, bắt đầu dọn dẹp cái bàn.
Lâm Nhiễm thì bắt chéo chân, thảnh thơi ngồi xuống ghế của Dư Tư Kiệt.
Nam sinh bị chém lúc nãy đã được đưa đến phòng y tế. Lưu lão sư nghiến răng nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm. Nàng từ tốn đáp lại ánh mắt hắn, rồi quay sang căn dặn Dư Tư Kiệt:
"Làm nhanh lên, sạch sẽ vào. Nếu không, hai cái tay của ngươi giữ lại cũng chẳng có ích gì đâu."
"Thôi nào Lâm Nhiễm, đừng làm loạn nữa! Ta lau mà, ta đang lau mà!"
Dư Tư Kiệt tức đến mức hiện nguyên hình — trên đầu sưng vù, một bên má thối rữa lõm sâu, mặt còn có giòi bò lúc nhúc.
Lông mày Lâm Nhiễm khẽ nhíu, nàng tung một cú đá khiến hắn bay về phía bục giảng. Giòi trên mặt hắn bay tứ tung.
Dư Tư Kiệt mặt mũi sưng húp, nước mắt trào ra:
"Đại tỷ, ta chẳng phải đang lau cho ngươi sao? Sao lại đánh nữa chứ?!"
Lâm Nhiễm lạnh lùng liếc sang, Đường đao trong tay chĩa thẳng vào Dư Tư Kiệt.
“Ta không ưa nổi cái vẻ mặt gớm ghiếc đó của ngươi. Ta mặc kệ ngươi là loại quái gì, nhưng tốt nhất là biến trở lại cái hình dạng ban đầu ngay lập tức. Nếu không, ta cũng không ngại siêu độ cho ngươi ngay tại đây.”
Dư Tư Kiệt vừa khóc vừa cố gắng biến trở lại. Cả thân quỷ của hắn như sắp phát nổ vì ấm ức. Mấy giây sau, hắn lại trở lại hình dáng một nam sinh bình thường.
“Biến lại chỗ cũ mà tiếp tục lau dọn,” Lâm Nhiễm liếc mắt quét qua cả lớp, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Còn các ngươi nữa, ta mặc kệ các ngươi là thứ gì. Trước mặt ta, tốt nhất hãy co đầu rút cổ cho tử tế. Còn nữa, lát nữa nếu có học sinh chuyển trường đến, ta cảnh cáo các ngươi – ai mà dám dọa đến nàng, ta sẽ tiễn kẻ đó tốt nghiệp ngay tại chỗ.”
Lưu lão sư tức đến run rẩy, chỉ tay vào Lâm Nhiễm, giận đến mức nói không ra hơi:
“Ngươi, ngươi…”
Hắn ngắc ngứ hồi lâu, cuối cùng cũng không dám nổi cáu thật sự:
“Lâm Nhiễm bạn học, mời ngươi nhanh chóng về chỗ ngồi, chúng ta phải bắt đầu bài giảng.”
Lâm Nhiễm hoàn toàn không buồn quan tâm đến hắn. Chỉ đến khi Dư Tư Kiệt mặt mày đau khổ thu dọn xong cái bàn, nàng mới ung dung ngồi xuống.
Nhưng vừa mới ngồi vào, một luồng khí tức âm u dày đặc lập tức vây lấy nàng. Trong khoảnh khắc, Lâm Nhiễm cảm thấy khó thở, như bị cái gì đó siết chặt.
Lưu lão sư cũng nhận ra nàng có chút thất thần, liền nở một nụ cười đầy ẩn ý:
“Lâm bạn học, học kỳ này mới chỉ bắt đầu thôi… Trò vui còn dài lắm.”
Lâm Nhiễm hít sâu vài hơi, điều chỉnh lại nhịp thở. Sau đó, nàng bình tĩnh ngồi thẳng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía lão sư. Luồng khí u ám vừa rồi tuy mạnh, nhưng chỉ có tác dụng trong chốc lát. Nếu đổi lại là người yếu bóng vía, có lẽ đã bị luồng khí đó làm cho ngồi sụp xuống vì sợ.
Chưa kịp nguôi giận, Lâm Nhiễm liền vung Đường đao, chém thẳng vào con quỷ ngồi bên trái mình. Một nhát, máu tanh bắn tung tóe, ghế ngồi chỉ còn lại một xác chết lầy nhầy. Ngay sau đó, nàng lại vung đao chém chết con quỷ bên phải.
Cả lớp lập tức nồng nặc mùi tử khí và máu tanh. Trên bục giảng, Lưu lão sư gần như phát điên.
“Không thể nào! Tại sao ngươi lại không bị ảnh hưởng? Cái chỗ ngồi đó đáng lẽ phải khiến ngươi hoảng loạn! Và… con đao đó của ngươi?”
Theo lý, bất kỳ ai ngồi vào chỗ đó đều sẽ bị khí u ám của chủ cũ ảnh hưởng. Sợ hãi, yếu đuối, hoảng loạn… Nhưng Lâm Nhiễm lại như chẳng hề hấn gì. Còn thanh Đường đao trong tay nàng – vốn dĩ những vật như vậy bị hệ thống quản chế, sao nàng vẫn có thể sử dụng?
Lâm Nhiễm khẽ nhếch môi cười lạnh, nhìn thẳng vào lão:
“Chỉ có nhiêu đó trò thôi à? Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giảng bài đi. Nếu không, ta sẽ siêu độ hết đám quỷ trong phòng này.”
“Ngươi! Ngươi đừng có làm càn…” Lưu lão sư run rẩy cả người, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói gì thêm. Hắn cắn răng quay người, đành chịu lép vế mà bắt đầu giảng bài.
---
Cùng lúc đó, ở một nơi khác…
Mạc Thư Ngữ xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ tầng năm khu Omega. Nơi nàng đứng là buồng vệ sinh riêng, bên ngoài có mấy nữ sinh đang rôm rả nói chuyện.
“Nghe chưa? Lớp 14 lại có một nữ Omega mất tích. Hình như biến mất cả tuần rồi.”
“Nghe nói là Lý Tuyền, đúng không? Cô ta với mấy tên Alpha trong nhóm có quan hệ mờ ám. Người ta thấy bả đêm còn mặc đồ xộc xệch đi ra từ phòng học.”
“Không chỉ vậy đâu. Nghe nói cô ta còn thân quen với mấy tên lưu manh ngoài xã hội. Tối nào cũng lượn ra ghế sofa chơi.”
“Loại người như vậy, chết rồi thì thôi, sống cũng chỉ làm mất mặt trường.”
“Ừ, nói cũng đúng. Nhưng dạo này tốt nhất tụi mình nên về sớm. Đừng để dính phải thứ gì bẩn thỉu.”
“Nhìn cái mặt ngươi kìa, đúng là chẳng có tiền đồ.”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng vệ sinh mở ra. Mạc Thư Ngữ bước ra ngoài.
Cuộc trò chuyện lập tức ngưng bặt. Cả đám nữ sinh như rối máy đồng loạt quay đầu, trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.
Mạc Thư Ngữ không né tránh, đối mặt thẳng thắn:
“Nói xấu người khác sau lưng, các ngươi cũng chẳng phải loại tốt lành gì.”
Một trong số họ bật cười lạnh:
“Làm sao? Ngươi đồng cảm với Lý Tuyền à?”
Cả bốn nữ sinh đứng chắn trước cửa, vây quanh Mạc Thư Ngữ, ánh mắt đồng loạt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, như thể muốn nuốt chửng.
“Khi chưa biết rõ sự thật, các ngươi không nên có những suy nghĩ như vậy, nhất là khi người ta đã không còn...”
Mạc Thư Ngữ nhìn bốn người trước mặt, trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Một nữ sinh trong số đó khoanh tay sau lưng, nở một nụ cười máy móc với Mạc Thư Ngữ.
“Nói vậy tức là ngươi muốn đi theo con tiện nhân đó?”
Vừa dứt lời, một trong ba nữ sinh phía sau liền rút ra một con dao phay, vung thẳng về phía mặt Mạc Thư Ngữ.
Mạc Thư Ngữ đã từng uống thuốc tăng cường gen, tốc độ phản ứng và thể lực đều vượt xa người thường. Nàng nghiêng người né được nhát dao, đồng thời rút ra một tấm thẻ bài từ trong túi. Chỉ trong nháy mắt, trên tay nàng xuất hiện một... cái chảo rán. Đáy nồi khảm một dòng chữ Phật sáng loáng.
Khi lưỡi dao chạm vào đáy chảo, lập tức bị phản lực đẩy bật lại, nữ sinh kia bị chấn văng ra sau. Mấy người còn lại lập tức tỏ ra hoảng sợ khi nhìn thấy cái chảo đó.
“Ngươi... sao ngươi lại có thứ này?” – một nữ sinh cẩn trọng hỏi.
“Bí mật.”
Thấy cái chảo có hiệu quả, Mạc Thư Ngữ liền giơ nó chắn trước ngực. Trong khoảnh khắc ấy, mấy nữ sinh kia cũng không dám lại gần nàng nữa.
“Ngươi lớp mấy? Hình như chưa từng thấy ngươi trước đây.”
Mạc Thư Ngữ suy nghĩ một chút. Trong loại phụ bản như thế này, kịch bản chắc chắn sẽ xoay quanh một sự kiện nào đó. Nếu ngay lúc vừa vào, nàng đã nghe thấy cái tên ‘Lý Tuyền’, rất có thể nàng và Lý Tuyền từng thuộc cùng một nhóm.
“Lớp 14.” – Mạc Thư Ngữ đáp bình thản.
“A, lớp các ngươi đâu phải vẫn luôn ghét Lý Tuyền sao? Nhìn là biết ngươi mới chuyển tới. Đi thôi, cùng chúng ta về lớp. Giờ học bắt đầu rồi, nếu không đúng giờ quay lại sẽ bị xử phạt đấy.”
Mạc Thư Ngữ không biết lớp 14 trong thế giới này ở đâu, nhưng cũng không để lộ điều gì. Nàng thản nhiên đi theo bọn họ, nhân cơ hội tìm hiểu thêm thông tin. Giờ nàng và Lâm Nhiễm đã tách nhau ra, tốt nhất là sớm tìm được nàng ấy để còn thực hiện bước kế tiếp.
Khi Mạc Thư Ngữ đang theo sau nhóm nữ sinh định rời khỏi nhà vệ sinh, vòi nước bên trong đột nhiên xả ào ào. Nhưng không chỉ có nước — Mạc Thư Ngữ lờ mờ thấy một thứ gì đó... rắn rắn vừa lóe qua trong dòng chảy.
Một giây sau, vòi nước im bặt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Ê đồ mới tới, làm gì đứng đực ra đấy? Mau đi thôi. Cái vòi nước này hư rồi, vẫn chưa sửa xong đâu. Có gì lạ lắm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro