Công trường xây dựng kỳ quái (18-20)

Chương 19: Công trường xây dựng kỳ quái (18)

Bầu không khí của bữa ăn này nặng nề lạ thường.

Những người chơi cũ dường như đã có một sự đồng thuận về việc gì đó, họ đều hiểu trong lòng, không ai nói gì. Những người chơi mới duy nhất, Thẩm Mão Mão và Kim Mao, run rẩy co ro ngồi bên cạnh Tiểu Lâu, mong cầu sự phù hộ của lão đại.

Sau khi ăn cơm xong, quản đốc lại xuất hiện. Ông ta trông có vẻ nóng lòng, thúc giục mọi người nhanh chóng bắt tay vào công việc. "Tôi ra ao nước nhìn xem rồi, độ cao đã đủ, bây giờ chỉ cần lấp miệng ao lại. Các bạn nhanh tay lấp đá lên trên cùng, tôi sẽ lái xe chở xi măng đến đó và lấp lại toàn bộ các kẽ hở, được chứ?"

Vân Thắng Tiến hỏi: "Quản đốc, phía trên không có giàn thép, làm sao lấp đá?"

Quản đốc tựa như không nghe thấy, hối thúc. "Đi làm nhanh đi, đừng có rề rà!"

Như thường lệ, những người khác đi làm, còn Nghiêm Nam và Thẩm Mão Mão rửa bát. Nghiêm Nam ghét bỏ việc giao tiếp cùng người điếc phiền phức, cũng chẳng chế nhạo cô ấy. Mà Thẩm Mão Mão càng không muốn giao tiếp với cô ta. Hai người cứ vậy làm việc xong trong trầm mặc rồi lần lượt đi về phía ao.

Những viên gạch xếp bên bờ ao đã xếp cao bằng một người rồi, Thẩm Mão Mão tin chắc rằng nếu không có sự hỗ trợ từ phía ngoài thì cô sẽ khó có thể trèo lên đến đỉnh của bức tường. Có một chiếc xe bồn trộn xi măng đỗ cách bức tường gạch không xa.

Thẩm Mão Mão nằm từ trên giàn giáo nhìn xuống, cũng không hỏi tại sao bọn họ không xếp gạch mà lát đá lên. Việc xếp các lát đá cũng giống như xếp gạch, có thể phó bản cho rằng người chơi chưa có kinh nghiệm làm việc này nên chỉ cần đặt phiến đá lên trên gạch hoặc ghép chúng lại với nhau là có thể cố định, mọi người mặc sức giẫm chân lên.

Điều này quá phản khoa học.

Đánh giá theo xu hướng hiện nay, quản đốc có kế hoạch phong toả hoàn toàn cái ao nhỏ này - Cô chưa bao giờ nghe nói tới có ai lại muốn xây một bức tường bọc lấy cái ao như này, lại còn giữa trung tâm tiểu khu. Kết hợp với những biến dị kỳ lạ trong ao đêm qua, sợ rằng quản đốc biết điều gì đó, cho nên ông ta đưa ra quyết định đó.

Tiểu khu Thuỷ Thiên Nhất Sắc mà lại mất đi "Thuỷ", nói ra thì hơi lạ.

Tiểu Lâu đến bên cạnh cô viết vào tay cô. "Làm từ từ thôi."

Thẩm Mão Mão vừa định hỏi tại sao thì nàng đã dùng bàn tay dính bẩn che miệng cô lại. "Á, phù phù..." Cô vội đẩy Tiểu Lâu và kêu lên vài tiếng.

Tiểu Lâu chỉ về phía bên trái của cô. Cô quay lại thì thấy người đàn ông đang đội mũ bảo hộ, làm việc chăm chỉ ở đó chính là quản đốc!

Trước đó cô không nhìn kỹ và cũng không đếm xem tổng có bao nhiêu người trên công trường nên không để ý đến quản đốc lẫn trong số người chơi. Quản đốc đội mũ bảo hộ màu vàng cần mẫn xếp những phiến đá lên một cách nghiêm túc vô cùng, không cần phải ngẩng đầu, một hàng nhỏ xếp đầy lát đá đã nhanh chóng xuất hiện. Có vẻ ông ta thực sự rất lo lắng, thậm chí có chút thiếu kiên nhẫn.

...

Khi công việc tiếp tục vào buổi chiều, một nửa đá đã được lát hết từ ngoài vào trong. Quản đốc khởi động xe bồn trộn xi măng, một lượng lớn xi măng đổ ra, toả ra một mùi tanh nồng nặc.

"Cái đ*o gì vậy!" Thẩm Mão Mão suýt nữa rớt khỏi giàn giáo.

Sau khi đổ được một lúc, xe bồn đột nhiên phát ra tiếng "tạch tạch", bồn xoay chứa xi măng ngừng hoạt động. Quản đốc nhảy ra khỏi xe và đá vào mông xe. Bồn xoay rung nhẹ nhưng vẫn không quay tiếp được nữa.

Âm thanh bên trong tạch tạch liên hồi khiến răng Kim Mao đau nhức. Cậu ta rúc vào sau lưng Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu, thấp giọng lẩm bẩm: "Trong đó là gì vậy...?"

Chưa kịp nói xong, quản đốc đã chỉ vào Bân Tử. "Chàng trai, lại đây xem giúp tôi!"

Bây giờ lại không có anh Long đứng ra bảo vệ anh ta, Bân Tử hoảng sợ: "Không biết!"

Quản đốc nói: "Cậu không cần biết, mau tới xem đi. Nhanh lên."

Bân Tử miễn cưỡng trèo xuống khỏi giàn giáo, những người khác đứng trên đá lát nhìn chằm chằm anh ta. Quản đốc yêu cầu anh ta trèo lên nóc bồn xoay và mở nắp phía trên xem bên trong có thứ gì. Bân Tử bất lực nhìn chung quanh, chẳng ai giúp được anh ta, mà cũng không ai sẵn lòng giúp. Anh nhổ nước bọt một cách giận dữ, dường như có ác cảm với bọn họ vì thế.

Tiểu Lâu khinh thường nhếch lên khoé miệng, không thèm để ý đến hận ý của anh ta.

Anh ta leo lên đỉnh từng chút một, mở nắp ra, run rẩy nhìn vào bên trong. Màu đỏ chói loá làm bỏng rát đôi mắt anh và mùi tanh nồng khiến anh ta khó thở. Bên trong bồn xoay chứa xi măng nhuốm đậm màu máu, trên bề mặt phẳng đỏ chói hiện ra sáu vật lồi ra có hình người, một trong số đó bị kẹt ở giữa cánh quạt. Chính vì vậy mà bồn xoay ngừng hoạt động.

Anh ta nhìn một cái rồi không dám nhìn lại, vội rụt đầu, quỳ xuống bên bồn xoay hét lên với quản đốc. "Có gì đó trong ấy! Nó bị kẹt rồi..."

Quản đốc: "Vậy thì lấy nó ra đi!"

"Tôi không thể... tôi sẽ không làm chuyện đó đâu!!" Vừa nói anh ta vừa nhảy xuống khỏi bồn xoay xi măng.

Vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy ra.

Một đôi bàn tay dính đầy xi măng đỏ như máu thò ra từ miệng bồn xoay, tóm lấy chân Bân Tử lôi thẳng anh ta xuống bồn. Tất thảy diễn ra chỉ trong chốc lát và chưa ai kịp phản ứng. Một tiếng "rầm", nắp bồn xi măng tự động đóng lại và bắt đầu xoay trở lại.

Một tiếng thét chói tai từ trong đó vang ra, âm thanh lớn đến mức Thẩm Mão Mão có thể nghe thấy. Quản đốc ngồi trong buồng lái vui vẻ hét lên: "Nó đang chạy!" và ông ta nhấn công tắc tiếp tục đổ xi măng có màu đỏ thẫm đó xuống dưới.

"Mẹ kiếp!" Thẩm Mão Mão trợn to mắt, cô không tin được là ông ta thật sự sẽ tiếp tục khởi động đổ xi măng như thế. Những người khác lại không chú ý đến điều này và lạnh lùng nhìn thùng xi măng đang quay. Mỗi lần nó quay lại, một tiếng hét sẽ vang ra.

Thẩm Mão Mão nắm chặt tay, muốn lên tiếng ngăn cản quản đốc đang điên khùng, nhưng đáng tiếc lại phát hiện mình không đủ dũng khí. Cô cắn chặt môi, cơ thể run lên vì quá nghẹn, chân cô dường như cắm rễ. Dẫu cố gắng vực dậy tinh thần đến đâu, cô cũng không thể tiến lên một bước.

Tiểu Lâu liếc cô một cái, nhảy xuống giàn giáo, đi tới bên trái xe, mở cửa buồng lái. "Dừng ngay!"

Quản đốc quay đầu nhìn nàng với ánh mắt nham hiểm: "Bên trong có rất nhiều người, cô quản mỗi người sao? Hay cô vào thay anh ta đi?"

Tiểu Lâu không hề sợ hãi, lạnh lùng lặp lại: "Lập tức tắt máy ngay!"

Thẩm Mão Mão cảm động đến phát khóc!

Tiểu Lâu không phải là một nhân vật tọc mạch, nàng sẵn sàng lên tiếng vì nàng thấy sự bối rối, vướng mắc xen lẫn nỗi sợ của cô và chủ động làm những việc mà cô không dám làm!

Cô nhanh chóng leo xuống, Kim Mao cũng từ trên giàn giáo nhảy xuống. Hai người đứng bên cạnh Tiểu lâu, một trái một phải, tựa như hai hộ vệ trung thành nhất.

Quản đốc chửi vài câu rồi kéo cần công tắc xuống.

Trong bồn chứa xi măng, những tiếng kêu la thảm thiết đột nhiên đình trệ, Tiểu Lâu đẩy Kim Mao: "Đi xem đi, xem có ai còn sống không."

Kim Mao: "Tại sao lại là em chứ?!"

Tiểu Lâu đáp: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cứu được cậu."

Kim Mao nhát cáy, nhưng tốt nhất nên vâng lời. Dù sợ sệt nhưng cậu vẫn chọn tin tưởng Tiểu Lâu, run rẩy leo lên nóc bồn xoay. Thẩm Mão Mão cũng muốn leo lên, nhưng Tiểu Lâu từ chối. Nàng chỉ vào chân mình, trong lòng cảm thấy như ôm đùi lớn, ôm một bên chân nàng.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Kim Mao cẩn thận mở nắp bồn chứa, lấy hết can đảm nhìn vào trong rồi ngẩng đầu kêu lên một tiếng kỳ lạ.

Tiểu Lâu hỏi cậu: "Gì thế?"

Kim Mao đáp: "Bên trong có bảy thi thể..."

Sáu người mất tích hoá ra đều ở đây. Lúc đầu có bà thím, Mắt Kính, Bông Tuyết, anh Long, La Hưng Bang, Vệ Cố, cộng thêm Bân Tử lúc cuối.

Sau khi xác nhận không cứu được ai nữa, Kim Mao sợ hãi nhảy ra khỏi xe, cho đến khi chạm đất an toàn, những thứ trong đó cũng không đưa tay ra tóm lấy như Bân Tử bị khi nãy.

Quản đốc lẩm bẩm: "Thực sự không cần thiết, lãng phí hết cả thời gian..." Sau đó ông ta lại khởi động máy.

Thẩm Mão Mão phẫn nộ đến muốn đấm ông ta một trận, cô thấp giọng hỏi Tiểu Lâu: "Có thể đánh NPC không?"

Tiểu Lâu viết trong lòng bàn tay cô. "Đừng tìm chết."

Được rồi, em biết không thể.

Rõ ràng là có nhiều người hơn trước, nhưng bồn xoay chứa xi măng lần này không hề bị kẹt, đổ xi măng ra xung quanh. Thẩm Mão Mão nhịn không được quay đầu đi để không phải nhìn thấy cảnh tượng này.

Nghiêm Nam cười lạnh: "Không ngờ trong số người tham gia trò chơi, lại có một ni cô tụng kinh Phật cứu độ chúng sinh, thật sự hiếm thấy."

Ánh mắt Tiểu Lâu lạnh lùng đảo quanh khuôn mặt cô ta, sau đó quay lại nhìn Thẩm Mão Mão.

Quản đốc lên tiếng: "Được rồi, nhanh chóng trét xi măng lên đi. Mọi khe hở phải được trát lại để đảm bảo không rò rỉ khí."

Bốn người còn lại chịu đựng cảm giác buồn nôn và sợ hãi, làm theo hướng dẫn. Thẩm Mão Mão nhìn hành động của bọn họ, trong lòng dâng lên một tia bi thương.

Nếu mục đích của trò chơi này là làm suy đồi đạo đức con người thì nó đã làm được điều đó.

Cô nhìn Tiểu Lâu với ánh mắt van nài: "Chị Lâu... em không muốn làm chuyện này..." Cô thật sự không thể làm được.

Tiểu Lâu suy nghĩ mấy giây, mang cô xuống giàn giáo, tự tin nói với quản đốc: "Chúng tôi nghỉ việc!!"

Quản đốc giận lên: "Không ai như các cô cả! Các cô không cần tiền lương sao?"

Tiểu Lâu nói: "Chúng tôi không cần trả tiền, nhưng Thạch Tín, điểm yếu của ông nằm trong tay tôi."

Sắc mặt quản đốc tái nhợt và trông ông ta có vẻ choáng váng trong giây lát. Đồng tử mở to, như thể nhìn thấy một nhân bản khác xuyên qua bóng hình Tiểu Lâu. Mặc dù kẻ kia đã chết, nhưng nỗi khiếp sợ mà gã để lại vẫn không thuyên giảm chút nào.

Tiểu Lâu không để ý phản ứng của ông nữa, nắm lấy tay Thẩm Mão Mão dẫn cô rời khỏi ao nước.

"Này! Chờ em với!" Kim Mao nhảy xuống từ giàn giáo rồi trèo xuống đất đuổi theo các cô.

Quản đốc bị thanh âm của cậu đánh thức, nhìn bốn người còn lại, đột nhiên dân chủ hỏi: "Các người cũng đi sao?"

Vân Thắng Tiến im lặng. Anh ta liếc nhìn người vợ tràn ngập tín nhiệm đối với mình, rồi nhìn Bắc Đẩu, mối quan hệ với nhau đã tan vỡ. Lạnh Lùng mặt không biểu tình nghiến răng nghiến lợi. "Chúng tôi sẽ ở lại."

Hai người còn lại không phản bác, coi như đồng ý.

Nguyên tắc đầu tiên của phó bản là bạn không thể trực tiếp từ chối NPC, nếu không sẽ bị phản phệ dữ dội. Mọi người đương nhiên đoán ra quản đốc hướng dẫn trong nơi như tù ngục này không phải thứ tốt lành gì, có lẽ lựa chọn của những người đó là giúp lại người khác...

Nhưng không phải ai cũng có đủ dũng cảm phá vỡ nguyên tắc, đi trên lưỡi dao và chiến đấu trên lằn ranh giới sinh tử mong manh.

Nắng nóng nhanh chóng làm khô lớp xi măng mà họ đang làm, mùi máu cũng nhẹ đi hơn rất nhiều. Xi măng dính máu thu hút nhiều ruồi muỗi bay vo ve xung quanh, ngay cả khi dưới ánh nắng chói chang, vẫn có những tán cây mục nát và xấu xí đang dần dần thối rữa.

...

Thẩm Mão Mão ở bên kia: "Chị Lâu thật khí phách! Tiếp theo mình nên làm gì đây?!"

Tiểu Lâu mỉm cười, lớn tiếng nói vào tai cô: "Chúng mình nhất định phải tìm được cách qua ải trước bình minh ngày mai! Nếu không tất cả cùng chết!"

Thẩm Mão Mão: ??? Vậy tại sao chị lại nói chắc chắn vậy?? Tổ sư cha nó em quay lại còn kịp không??




Chương 20: Công trường xây dựng kỳ quái (19)

Đã biết được bao gồm: Manh mối A - Tên của quản đốc là Thạch Tín, người bị các công nhân ghét bỏ và còn bị tóm nhược điểm.

Manh mối B - Ông ta rất sợ những con quỷ xuất hiện trên công trường, căn phòng dán đầy lá bùa trừ tà, nhưng không thể khởi công trên công trường.

Manh mối C - Báo x1, trong đó nói rằng Thuỷ Thiên Thương Đồng đã không mua bảo hiểm tai nạn công trình cho công nhân của mình.

Yêu cầu: Qua ải.

Thẩm Mão Mão: "..." Vấn đề này lại không làm được.

Cô chỉ nghe Vân Thắng Tiến nói một cách mơ hồ về việc qua ải. Về cơ bản, bạn có thể hoàn thành phó bản nếu tìm ra được cốt truyện chính của phó bản, nhưng làm sao tìm ra cốt truyện đó? Sau khi khởi động được cốt truyện có thể hét lên không?

Nghe được suy đoán của cô, Tiểu Lâu nhìn cô với biểu tình như nhìn một tên ngốc.

Nàng ấy viết trên giấy: "Tìm ra điểm mấu chốt nhất trong cốt truyện chính và cô sẽ tìm được cách qua ải. Chỉ cần đánh bại Boss bảo vệ hoặc trốn thoát được khỏi Boss, cô có thể thoát hiểm. Người đầu tiên tìm được cách qua ải cũng có khả năng kích hoạt các tuỳ chọn."

Tuỳ chọn kích hoạt là gì? Câu nói này vẫn rất trừu tượng, Thẩm Mão Mão cảm thấy khó hiểu dựa trên chỉ số IQ của mình. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cô sẽ không bao giờ là người đầu tiên tìm được cách vượt ải. Bây giờ giải thích thì sẽ phiền phức nên cô cũng không hỏi.

Thời gian dành cho các cô không còn nhiều nữa. Chậm nhất là đêm nay, nếu không tìm được cách qua ải, ba người các cô sẽ bị bỏ lại một mình.

Dù sao Thẩm Mão Mão cũng không nghe thấy, nên Tiểu Lâu chủ yếu trao đổi với Kim Mao: "Tôi đã biết được phương hướng chung của phó bản này, đồng thời cũng có đề xuất cụ thể về việc vượt ải."

Kim Mao mất đi trạng thái suy nghĩ: "Hả? Chị Lâu, làm sao chị biết được?"

"Điều tra." Tiểu Lâu thành thật đáp.

Kim Mao cũng nỗ lực điều tra nhưng ngược lại không tìm thấy được gì: "..."

Tiểu Lâu: "Trong phó bản này chỉ có duy nhất một NPC còn sống, đó là quản đốc Thạch Tín. Thạch Tín không phải là một quản đốc tốt tính và được kính trọng. Ngược lại, ông ta có một mối hận ghét dai dẳng với các công nhân. Trong khoảng mà tôi biết, Thạch Tín biển thủ công quỹ và còn nợ tiền lương của công nhân..."

Ngày nàng đi tra soát toà nhà nơi quản đốc ở, nàng tìm thấy nhiều thứ còn hơn cả Thẩm Mão Mão.

Khi nàng chạy thoát khỏi quản đốc và quay lại, nàng nhìn thấy hai bóng đen đang tranh cãi trên mái nhà, tên mập nhẹ nhàng đưa tay ra, bóng đen khác cao gầy từ trên lầu rơi xuống đất, phát ra tiếng nghèn nghẹn. Thẩm Mão Mão và Kim Mao lúc đó đang bỏ chạy cũng nghe thấy tiếng động nhưng không dám quay đầu lại. Cộng thêm những tờ báo, Đinh Hậu treo trước cửa, cuộc trò chuyện trong phòng tắm, đống bùa trong phòng quản đốc Thạch Tín...

Nàng đoán: Thạch Tín đẩy người công nhân biết được nhược điểm của ông ta rơi xuống lầu, trong đêm đen tiêu huỷ thi thể rồi sau đó chôn xác dưới cái ao nước chưa thi công xong. Nhưng vợ người công nhân không tin rằng chồng mình sẽ biến mất vô cớ, hoặc biết chồng ra tay với quản đốc nên nghi ngờ ông ta giết chồng, làm ầm ĩ ở công trường, rồi tự sát hoặc bị giết rồi nguỵ tạo là tự sát.

Sau đó, các công nhân trên công trường bắt đầu mất tích, cho đến nay chỉ còn lại quản đốc. Tiếp theo nữa, cái ao xảy ra chuyện dị thường nên ông ta nóng lòng yêu cầu người chơi phong toả ao để cứu cánh mạng mình.

Về phần con quái vật đi theo Thẩm Mão Mão từ trung tâm thương mại trở về - Tiểu Lâu ban đầu phán đoán trước lúc Thẩm Mão Mão tới trung tâm thương mại, ban ngày nó lang thang bên ngoài, ban đêm mới mò đến công trường. Tiếng ồn các cô nghe thấy là phát ra từ các khuôn mặt trên bụng quái vật, những âm thanh đó có thể khiến con người cảm thấy khó chịu khôn cùng, tâm phiền ý loạn.

Khi nó ở một mình, nhiều lắm có thể làm cho con người nghĩ đến việc tự tử như tự cắt xẻo chính mình hoặc đâm đầu vào tường. Nếu nó xuất hiện cùng với những tiếng huýt sáo quỷ dị... sẽ khiến con người rơi vào thống khổ quằn quại giữa sống chết, còn bi thảm hơn là cái chết.

Sau khi Thẩm Mão Mão từ trung tâm thương mại quay về, quái vật cũng quay về cùng với cô. Chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng tóm lại, nàng tin rằng đầu mối quan trọng nhất của phó bản này là nhược điểm của quản đốc, hoặc là xác chết nằm dưới ao.

Nghe nàng nói ra suy đoán, Kim Mao vẻ mặt thộn ra: "..." Cậu ta cảm thấy nàng thật đỉnh cao.

Thẩm Mão Mão: "..." Nghe không được thật khó chịu.

Tiểu Lâu bất lực nhắm mắt lại để kìm nén lửa giận trong lòng. Nàng không hiểu tại sao bản thân phải bưng theo hai tên ngốc cùng thoát hiểm, nhưng nàng cũng đã bưng theo rồi, nàng cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Vì thế nàng nói thẳng thừng: "Bây giờ có hai cách, một là tìm ra nhược điểm của quản đốc, hai là đợi quản đốc bỏ đi, tới ao tìm đầu mối."

Dù sao thì vẫn còn khá nhiều thời gian, các cô có thể làm được điều tương tự.

Nhược điểm của quản đốc được nhắc đến nhiều lần trong phó bản nên chắc chắn không chỉ là nói suông. Những thứ như vậy có thể là sổ sách kiểm toán của công trường, hoặc bản ghi âm của quản đốc, hoặc có thể bị quản đốc thấy và mang đi tiêu huỷ rồi, hoặc bị công nhân cất giấu đến tận giờ...

Vì vậy đây là một dự án điều tra lớn.

Cũng may quản đốc vội vã phong toả ao, không kịp quay lại xem. Và thiếu đi ba người lao động, dù có tăng ca thì đêm nay bọn họ cũng không thể lát đá một cách vẹn toàn, có thể yên tâm lớn gan tìm tòi.

Ba người chia thành ba nhóm và tiến hành khám xét toàn bộ công trường. Tìm cả một buổi chiều nhưng không phát hiện gì, công trường sạch sẽ còn hơn mặt các cô, ngay cả tờ giấy trắng tinh cũng không có chứ đừng nói gì tới sổ sách kiểm toán.

Khi màu của ánh hoàng hôn che phủ nền trời, ba người không mò được gì gặp nhau ở gần ao nước. Thẩm Mão Mão có chút khẩn trương: "Chị Lâu, trời sắp tối rồi, chúng ta có thể làm được không?"

Tiểu Lâu liếc nhìn cô, thật kỳ lạ là Thẩm Mão Mão lại hiểu được loại ý tứ: "Phụ nữ không được nói không."

Thẩm Mão Mão: "...?"

Tiểu Lâu vuốt cằm, lâm vào trầm tư. "Không..." Quản đốc không có nhiều khả năng nắm giữ nhược điểm trong tay, nếu không phó bản cũng không cần gợi ý cho các cô. Nàng luôn tự tin vào khả năng suy đoán của mình, đây là điều nàng tự hào, chỉ có thể là do suy luận của nàng chưa đủ linh hoạt để tìm ra phương pháp thực sự lấy được đạo cụ.

Cách đó không xa, người chơi sau một ngày bận rộn vấy đầy mùi máu đang tan làm. Quản đốc giống như chuột bị mèo rượt, đi thẳng về phía toà nhà có căn phòng phủ đầy bùa chú. Đối với ông ta, bất kể bùa có tác dụng hay không thì nhất định mang lại tâm lý thoải mái.

Hôm nay tan làm muộn hơn thường lệ, quản đốc bắt bọn họ tăng ca hai tiếng. Các người chơi cũ đầy lời phàn nàn mắng chửi về ba thủ phạm khiến họ phải làm thêm giờ.

Tiểu Lâu đè xuống một Thẩm Mão Mão đang nóng lòng tìm cách vượt ải, đợi tới khi người chơi cũ hoàn toàn đi khuất mới kéo cả đám ra ngoài.

Càng tiến đến gần ao nước, chân Kim Mao càng run rẩy. Buổi sáng chỉ làm việc cũng được, nhưng giờ lại sắp bước vào trong ao bùn lần nữa, độ run của chân không thể khống chế được. Những viên gạch màu cam ban đầu được phủ một lớp xi măng gần như khô hết, những đường viền ngăn cách màu đỏ của xi măng được sắp xếp ngay ngắn, phơi dưới nắng một buổi chiều cũng không còn dấu vết của mùi tanh nồng.

Vẫn còn một nửa tấm ván nhỏ trên cùng của ao chưa được bịt kín, ngoại trừ chỗ phân nửa nhỏ này, phần còn lại của ao nước hoàn toàn bị che khuất khỏi ánh sáng. Chỉ chờ khi phiến đá cuối cùng được lát xuống, hẳn là thứ trong ao vĩnh viễn sẽ bị mắc kẹt bên dưới lòng đất, trừ khi chủ đầu tư tiếp quản lại dự án, nếu không nó sẽ chẳng cách nào ló ra ánh mặt trời.

Các cô đi vòng quanh khu vực dính vết máu trên tường, buộc đai an toàn thắt chặt trên giàn giáo rồi men theo khe hở trên đá lát xuống dưới ao. Do thời gian dài không có ánh nắng mặt trời nên dưới đáy ao vẫn chưa khô ráo, cả ba người đều giẫm phải bùn từ mắt cá chân trở xuống. Đánh giá từ biểu hiện của Kim Mao, có lẽ cậu ta thực sự muốn nhảy lên người Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu, ôm cổ cả hai người khóc lóc.

Thẩm Mão Mão: "Cậu thật vô dụng!"

Kim Mao: "Nếu chị cùng em đi xuống tối đó, chị sẽ biết nó đáng sợ ra sao thôi."

Thẩm Mão Mão: "Cậu nói gì, tôi nghe không rõ."

Kim Mao: "..." Thật vô lại.

Tiểu Lâu bước tới giẫm lên xung quanh, hỏi cậu ta: "Cái hố cậu đào ở đâu?"

Kim Mao chủ động chỉ dẫn: "Nó... ở đây."

Cái hố có lẽ chưa sâu đến ba mét, thành hố sền sệt, còn sót lại tàn tích của chiếc hố nhỏ mà Kim Mao dùng chân đạp ra vào đêm hôm đó. Kim Mao vẫn còn sợ hãi: "Em nghe thấy một tiếng thở thứ hai ngoài em ở dưới. Dù em có leo lên bao nhiêu cũng không tới đỉnh, sau khi các chị kéo em lên, có mấy bàn tay xuất hiện kéo xuống."

Nói xong, cậu đi một vòng, kỳ quái lên tiếng: "Sao không có phản ứng nhỉ?"

Tiểu Lâu bình tĩnh: "Làm gì gấp thế?"

Ừ, trời vẫn chưa tối hẳn.

Ba người cùng dò xét đáy ao nước nhưng không tìm thấy gì ngoài đầu của Đinh Hậu. Chờ đợi bóng tối ập đến trong một môi trường như này thật đáng sợ, không khí phía dưới không hề lưu thông, yên tĩnh đến mức không có cả tiếng gió. Có sọ dừa của Đinh Hậu làm bạn đồng hành, Thẩm Mão Mão cảm thấy mình quay về nhất định sẽ gặp ác mộng.

Khi mặt trời dần lặn xuống, mùi máu vờn quanh mũi các cô ngày càng nồng, như thể giọt máu tươi đông đặc ban đầu đang rã đông, tan ra dần làm xói mòn toàn bộ thế giới quan về tâm linh bấp bênh của hai người chơi mới.

Sau tám giờ, mọi thứ đều câm lặng. Công trường xây dựng tựa như một nghĩa trang, vị trí nơi họ đứng là một ngôi mộ sang trọng trong đó.

Ba người bọn họ đứng dưới bùn suốt mấy tiếng đồng hồ, bầu trời tối sầm mang đến cảm giác sinh mệnh của họ cũng đang chênh vênh nhảy đến tận cùng. Thẩm Mão Mão đã bắt đầu nghĩ cách để viết một lá di thư sao đó để bố mẹ không buồn.

Không rõ đã chín giờ tối hay chưa, từ xa xa truyền đến thanh âm của tiếng huýt sáo và giọng nói ồn ã quen thuộc. Bùn đất dưới chân các cô giật nảy lăn lộn, vô số đôi bàn tay trắng bệch từ dưới đất thò ra, túm lấy ống quần và ống chân của ba người một cách ngẫu nhiên.

Chân Kim Mao nhũn ra, Thẩm Mão Mão gần như không thể kìm nén được tiếng hét của mình, dùng tay và chân đá, đánh vào mấy cái tay quỷ dị này. Tiểu Lâu bịt tai lại, hét to: "Thỏ! Cô hát đi!"

Thẩm Mão Mão nghe theo mệnh lệnh, mở miệng rống to, hát một hồi lâu cũng chẳng vào được nhịp điệu nào. Giọng hát khủng khiếp này khiến Kim Mao được tiếp thêm dũng khí, cậu sợ chết khiếp, nhưng cậu vẫn mạnh dạn lớn tiếng: "Chị Thỏ! Chị hát tuyệt vời lắm!"

Tiếng huýt sáo đột ngột dừng lại, có lẽ cảm giác được mình đã bị áp đảo cho nên tất cả bàn tay đang thò ra đều rút về. Nhưng tiếng hát của Thẩm Mão Mão vẫn tiếp tục vang dội lên, giống như thứ âm thanh quỷ dị xuyên qua tai người, nếu nghe lâu có thể sẽ bỏ mạng.

Để tránh cho nàng chết trong tay cô, Tiểu Lâu đưa tay che miệng cô lại, tay còn lại đè lên cánh môi: "Suỵt." Lập tức làm cho Thẩm Mão Mão ngừng bặt, chờ lão đại cho phép rống tiếp.

Nhưng hiện tại tiếng huýt sáo đã biến mất, cô chẳng còn giá trị. Tiểu Lâu ném cho cô cái xẻng, chỉ về một hướng: "Ở đây!" Tiếng huýt sáo vừa rồi phát ra từ bên dưới!

Thẩm Mão Mão nhanh chóng làm theo chỉ dẫn, cùng Kim Mao siêng năng đào bới, chẳng mấy chốc đào được cái hố lớn.




Chương 21: Công trường xây dựng kỳ quái (20)

Thẩm Mão Mão vốn tưởng rằng có thể đào ra nhiều đôi tay bị chặt đứt, nhưng đến khi hai người đào được cái hố lớn thì điều đó lại không xảy ra. Vì hai người cùng đào nên đường kính của cái hố rất dài, đủ để hai người cùng cầm xẻng, ở dưới này không có cảm giác tù túng như khi Kim Mao ở một mình.

Sau khi đào một lúc, Thẩm Mão Mão xúc đất ra và lôi ra một bàn tay bị đứt lìa dính đầy bùn. "Á đuma!" Cô giật mình hét lớn: "Chị Lâu! Dưới này có xác chết!"

Tiểu Lâu từ phía trên thò đầu ra, hô: "Tiếp tục đào!"

Hai người phía dưới cố chịu đựng nỗi sợ hãi và tiếp tục đào xuống khéo léo. Khi tiếp tục đào, những xác chết bị vùi lấp bên dưới dần dần lộ ra hoàn chỉnh. Xác chết chưa bị phân huỷ hoàn toàn và dính đầy bùn đất. Người này mặc một bộ đồ liền công nhân màu xanh lam có in chữ "Thuỷ Thiên", giống hệt của Thẩm Mão Mão và những người khác. Trên trán cái xác có một vết thương mưng mủ, trong vết thương có vài con giòi màu trắng đang ngoe nguẩy.

Kim Mao báo cáo mọi thứ cho Tiểu Lâu, nàng từ trên cao nhảy xuống và lớn gan đưa tay chạm vào thi thể. Đúng lúc đó, thi thể vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở ra hai hốc mắt trống rỗng, trong miệng phát ra một tiếng cười chói tai và quỷ quái. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân các cô rung chuyển, một tiếng bước chân vô cùng nặng nề từ nền đất truyền tới, từng chút tiếp cận các cô.

Trong môi trường chật hẹp như này, thật khó để thoát hiểm.

Một cánh tay đen xì mảnh khảnh từ phía trên vươn ra, tóm lấy thân thể Thẩm Mão Mão và kéo cô ra khỏi hố sâu. Thẩm Mão Mão hét lên giãy dụa, dùng chân đá mạnh lung tung nhưng không có tác dụng gì lên con quái vật đang nắm lấy cô.

Con quái vật đi theo cô từ siêu thị về vốn cao hơn một người giờ khổng lồ như một ngọn đồi, bụng nó trở nên to hơn và dường như có thêm vài khuôn mặt trên đó. Ở khoảng cách gần như vậy, rốt cuộc Thẩm Mão Mão cũng nhìn thấy rõ vài khuôn mặt - Bà thím, Đinh Hậu, Mắt Kính... Chín người chết, nhiều người trong số bọn họ đều xuất hiện trên bụng quái vật.

Họ dường như đều đã mất ý thức, chỉ hùa theo những gương mặt khác thốt ra những lời chửi bới vô nghĩa, hoặc nhìn người quen cũ bằng ánh mắt oán giận.

Tiểu Lâu một tay bịt lỗ tai, một tay cầm lấy xẻng của Thẩm Mão Mão, chỉ vào cổ thi thể người đàn ông. "Im đi!"

Gã đàn ông không để ý đến mà cười điên cuồng. Tiếng cười đó cùng với tiếng hét của Thẩm Mão Mão đã vang đi xa trong màn đêm tĩnh mịch. Gã giơ tay cầm lấy cái xẻng và gập nhẹ lại, xẻng gãy gập cuộn tròn lại không còn mức sát thương.

Gã nhổm dậy từng chút một, xương khớp mỏng manh kêu lên răng rắc, tựa hồ có thể gãy lìa bất cứ khi nào.

"Là Thạch Tín làm chuyện có lỗi với ông!" Tiểu Lâu biết trong thân thể gầy yếu của gã chứa bao nhiêu là sức lực, nàng cảnh giác lui về sau hai bước. "Ông không cần lãng phí thời giờ với chúng tôi!"

Hai chân của Kim Mao run lập cập, cậu muốn vùi mình dưới đất để không ma nào tìm thấy.

"Trừ Thạch Tín..." Gã đàn ông cúi xuống nhặt cánh tay bị Thẩm Mão Mão làm đứt lìa, cười khúc khích. "Các người cũng không vô tội!" Nói xong gã đứng dậy tấn công Tiểu Lâu.

Ngay lúc gã rời khỏi vị trí ban đầu, một luồng ánh sáng trắng chói loá xuyên qua mắt Tiểu Lâu, đồng tử của nàng co rút lại một hồi, nàng nghiêng người tránh đòn tấn công của gã đàn ông, đồng thời hét to với Kim Mao: "Đó là cửa ải!"

Kim Mao vui mừng khôn xiết, cậu trèo lên khỏi mặt đất, vừa định lao đến cửa ải, cậu nhớ đến Thẩm Mão Mão còn ở trên, lập tức dừng bước. "Chị Lâu! Chị Thỏ làm sao đây?!"

Thẩm Mão Mão vẫn đang gào thét có chút mất giọng, nàng lo lắng ngẩng đầu thúc giục: "Cậu đi trước đi! Tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu cô ấy!"

Kim Mao thật sâu nhìn lại nàng, nghiến răng lợi: "Em không thể bỏ rơi các chị!" Làm sao cậu ta, một thanh niên trai tráng lại có thể bỏ lại hai cô gái và bỏ trốn trước? Mốt nói rằng cậu làm trượng nghĩa được không?

"Chị Lâu, cố lên chị ơi!" Cậu trèo lên thành hố. "Em đi cứu chị Thỏ!"

...

Thẩm Mão Mão từng tưởng rằng mình sẽ bị ăn thịt hoặc quẳng cho chết, sau đó trở thành đồ ăn trong bụng nó, cùng với những khuôn mặt quái dị kia mắng mỏ phó bản chết tiệt này.

Nó có thể giết cô một cách dễ dàng chỉ bằng cách nhẹ nhàng thả ngón tay ra. Nhưng cho đến tận lúc Thẩm Mão Mão không thể vùng vẫy nữa, nó cũng không làm gì với cô.

Những đám mây đen trên nền trời trôi đi nhanh chóng, để lộ vầng trăng hình lưỡi liềm trên màu đen thăm thẳm. Thẩm Mão Mão nhìn thấy khuôn mặt trên đầu nó, hay đúng hơn... Là cô.

Đầu con quái vật ban đầu hệt như quả trứng om đen, hiện đã xuất hiện đặc điểm của khuôn mặt và thêm tóc. Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ, khuôn mặt đã vào độ tuổi bốn mươi, đầy rẫy sẹo.

Cô ta nhìn Thẩm Mão Mão, như thể đang nhìn thứ gì khác xuyên qua cô.

Thẩm Mão Mão ngừng tiếng hét vô nghĩa của mình, do dự hai giây, sau đó lựa chọn nói chuyện với cô ta. "Cô... cô có thể hiểu tôi đang nói gì không?"

Cô ta mở miệng nói cái gì đó, Thẩm Mão Mão vội vàng nói: "Tôi không nghe thấy! Cô có thể thả tôi xuống được chứ?"

Người phụ nữ không đặt cô xuống mà thay vào đó giơ cánh tay đen còn lại lên duỗi về phía đầu cô. Thẩm Mão Mão sợ đến nhắm tịt mắt, trong đầu tưởng tượng ra cảnh cô bị vặn đứt đầu - cô nghĩ dù gì cũng nên overthinking phút cuối khi vẫn còn đầu.

Sau đó cô cảm thấy đầu mình bị chạm nhẹ.

"Hả?" Cô ngạc nhiên mở to mắt, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt dịu dàng của người phụ nữ đó đang nhìn cô.

Làm thế nào để diễn tả...

Thẩm Mão Mão cảm thấy cách cô ấy nhìn cô tựa như cách mẹ nhìn cô vậy...

Đang suy nghĩ, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của Kim Mao từ dưới truyền lên. "Chị Thỏ! Chị đừng sợ! Em tới cứu chị!"

Ánh mắt dịu dàng ban đầu của người phụ nữ bỗng chốc trở nên sắc bén, cô ấy đặt Thẩm Mão Mão lên vai, tóm lấy Kim Mao, nhét thẳng vào cái miệng đang há to trên bụng.

"Chờ đã!" Thẩm Mão Mão trong lòng chửi rủa Kim Mao không rõ cô sống chết đã xông tới, nhưng Kim Mao đến cứu cô, chỉ có thể nỗ lực ngăn cô ấy. "Xin chờ đã, cậu ta là bạn tốt của tôi!"

Nếu xin không được... thì cô sẽ nhắm mắt mặc niệm.

Bàn tay người phụ nữ ấy dừng giữa không trung, cô ấy trừng mắt nhìn Kim Mao một cách đầy oán hận, như đang nhìn một tên lưu manh ăn hiếp con gái mình. Cô ấy giơ tay ném cậu ta vào đống cát bên cạnh.

"Phụt, phù phù..." Kim Mao ngậm một mồm cát xấu hổ bò ra khỏi cát.

Thẩm Mão Mão ghé vào tai cô ấy nói lời cảm ơn, sau đó hét với Kim Mao: "Cậu và chị Lâu tìm được cửa ra chưa? Nếu tìm được rồi, đi đi, không cần quan tâm tôi!"

Kim Mao hét lại: "Chị ổn chứ?"

Cô ở quá xa nên không nghe được lời Kim Mao, nhưng có thể thấy rõ sự do dự của cậu. Cô vẫy tay với Kim Mao, ra hiệu cho cậu rời đi. Kim Mao ngoan ngoãn nhảy xuống hố, Thẩm Mão Mão thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cố nói chuyện với người phụ nữ. "Ừm... tôi mới hai mươi hai tuổi, còn chưa trải nghiệm hết cuộc đời... cô sẽ không làm tổn thương tôi đúng chứ?"

Cô ấy bế cô lên đưa ra trước mặt, đôi mắt sưng vù hiện lên chút buồn bã.

Như thể chứng minh mình vô hại, cô ấy đặt Thẩm Mão Mão lên phiến đá, đứng ngoài tường ngang hàng với cô, nhẹ gật đầu với cô.

Thẩm Mão Mão thận trọng thăm dò: "Vậy... cô có thể để cho bạn bè của tôi đi không?"

Người phụ nữ lại túm lấy cô, đá đổ tường gạch mà bọn họ xây nên mấy hôm nay, bước xuống ao.

...

Trong cái hố lớn dưới ao.

Kim Mao và Tiểu Lâu đã hợp tác (?) để chống lại gã đàn ông.

Cơ thể gã đàn ông có vẻ bị thương tổn nặng nề, Thẩm Mão Mão có thể dễ dàng cắt đứt cổ tay gã, nhưng một khi gã cử động thì dẻo dai đến kinh hồn.

Tiểu Lâu không thích Kim Mao cản đường và nỗ lực đẩy cậu về hướng cửa ải nhiều lần nhưng đều bị gã đàn ông chặn lại đơn giản. Nàng nhận ra sức mạnh gã vượt xa tưởng tượng của nàng, đòn tấn công lúc này chỉ là trò mèo vờn chuột sau cuối.

Dù sao cũng là phụ nữ, sức lực của nàng có giới hạn. Nếu nàng không chịu được nữa cũng không sao, nhưng Kim Mao và Thẩm Mão Mão nhất định sẽ chết. Thẩm Mão Mão là người kết khế ước hài lòng nhất kể từ lúc nàng có được đạo cụ, vì lý do này, cô ấy không thể bỏ mạng sớm vậy được.

Kim Mao khóc lóc với nàng: "Chị Lâu! Giờ nên làm gì đây?!"

"Salad đông lạnh!" Tiểu Lâu nhảy phóc lên đá vào bụng gã đàn ông, bị gã đá mạnh về phía nền đất nhão nhoẹt, thân hình mảnh khảnh bị hất đến xây xẩm. Nàng ngã xuống đất, giơ tay lau máu trên khoé môi, hơi nhếch miệng chế nhạo Kim Mao. "Vừa rồi tôi bảo cậu đi mà cậu vẫn không đi, giờ cậu không đi à?"

Vốn đang cầm vũ khí ngăn cản, Kim Mao vội rút lui: "Huhu, em đang cầm cự mà!"

Chẳng mấy chốc cậu đã chẳng thể thoái lui. Gã đàn ông có vẻ như thấy vui đủ rồi, gã giơ hàng móng tay sắc nhọn lao về phía cậu...

Ngay khi Tiểu Lâu chuẩn bị rút con át chủ bài của mình ra tấn công thì một bóng đen khổng lồ đã chặn ngang ánh trăng, che khuất bọn họ. Người phụ nữ to lớn từ ngoài thò đầu vào, hai người sống ở trong đều nín thở.

Gã đàn ông định giết họ dừng lại nhìn cô ấy: "Cô đang làm gì vậy hả?!"

Cô ấy mở miệng phát ra một chuỗi tiếng rống gào vô nghĩa, nhưng gã đã hiểu.

"Cô ta không phải là Hiểu Hiểu!" Gã nói.

Người phụ nữ ấy gật đầu, ra hiệu đã biết, rồi lại rống lên.

Gã bắt đầu do dự.

Hai con quỷ trò chuyện một lúc, cuối cùng gã nhìn về phía Tiểu Lâu. "Tôi có thể để các người đi, nhưng phải giúp tôi một việc."

"Ông cần gì?" Tiểu Lâu hỏi.

"Giúp tôi tháo hết bùa chỗ Thạch Tín. Nhưng vì nể mặt Hiểu Hiểu thôi, nếu các người không giúp, tôi cũng để cho các người đi." Vừa nói gã vừa cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tiểu Lâu. "Cô chọn thế nào?"

Kim Mao còn chưa rõ hết sự tình, tự giác im lặng chờ câu đáp trả của Tiểu Lâu.

Tiểu Lâu rơi vào trầm tư.

Đây chính là tuỳ chọn mà nàng đã đề cập trước đó.

Người chơi đầu tiên hoàn thành phó bản, trong mỗi phó bản đều sẽ có cơ chế ẩn có thể khởi động, NPC sẽ bảo vệ bạn và cho bạn hai lựa chọn. Hoặc là một tù ngục khác, hoặc là một kho báu huy hoàng...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro