Phó bản 3: Những ngày làm công ở trang viên (1-2)

Chương 53: Những ngày làm công ở trang viên (1)

Có chuyện gì thế?!

Thẩm Mão Mão hoàn toàn bối rối.

Không phải đã nói là cô sẽ có linh cảm trước khi vào phó bản sao? Tại sao cô không cảm thấy gì cả?! Và Lâu Cảnh Mặc đã nói phó bản tiếp theo sẽ diễn ra sau một tháng mà?

Nghĩ nhiều cũng không ích gì, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được Lâu Cảnh Mặc.

Khi đó cô đang ngồi trên một chiếc xe ngựa. Đây không phải cỗ xe ngựa cổ của Trung Quốc, mà là loại xe ngựa mà người dân Châu Âu thời Trung Cổ sử dụng khi đi du lịch - chỉ có thể ngồi ở phía sau, không có mái che và khá đơn giản.

Cô mặc một chiếc váy dài thô có phần trên màu trắng, phần dưới màu xám, điều này khiến cô thấy hơi lạ lẫm vì đã lâu rồi cô không mặc váy. Người đánh xe là một người đàn ông mặc áo sơ mi xám, vest đen, đội mũ chóp cao màu xám. Trong xe ngoài hai người ra thì không còn ai khác.

Tiếng bánh xe lăn và tiếng vó ngựa lọc cọc kết hợp lại tạo nên một bản nhạc du dương. Chiếc xe ngựa chạy dọc theo những con đường lát gạch màu xanh, những toà nhà kiến trúc Gothic hai bên đường vụt qua rất nhanh. Những người đàn ông và phụ nữ mặc trang phục thời Châu Âu Trung Cổ trên đường tránh ra, nhưng không thể không liếc nhìn mấy người trong xe ngựa một cách tò mò.

Bối cảnh của phó bản này có lẽ hơi xưa.

"Thứ lỗi..." Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Mão Mão quyết định hỏi. "Khi nào chúng ta sẽ tới nơi?"

Người đàn ông đánh xe dường như không nghe thấy gì và không hề cục cựa, tập trung lái xe ngựa. Thẩm Mão Mão ngồi ở phía sau, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc nâu dưới vành mũ ông ta, lọn tóc khô và thô, không có chút bóng mượt nào, giống như đống cỏ dại.

Ông ta không hiểu tiếng Trung sao?

Chuyện này thật là tệ hại.

Khả năng nói tiếng Anh của Thẩm Mão Mão tương đương với học sinh trung học cơ sở. Từ nhỏ đến lớn, tiếng Anh luôn là trở ngại cho thành tích thi cử của cô. Nếu phó bản này và việc giao tiếp với các NPC trong phó bản không thể diễn ra bình thường thì cô chắc chắn sẽ là người đầu tiên tử vong mất.

Đúng như dự đoán, vẫn phải tìm ra Lâu Cảnh Mặc trước khi có thể nói về bất cứ điều gì khác.

Không nhìn thấy nữ thần, trong lòng cô có chút trống trải, chủ yếu là lo lắng Lâu Cảnh Mặc không cùng cô đi vào...

Chiếc xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Sau một lúc, con đường trở nên rộng rãi hơn rõ rệt, số lượng người đi bộ trên đường cũng dần giảm đi. Sau khi đi qua đài phun nước được chạm khắc bằng đá cẩm thạch, quang cảnh trước mắt đột nhiên hiện ra.

Những toà nhà màu vàng xám xịt và đổ nát đã được thay thế bằng một khu phức hợp theo phong cách Gothic, một ngôi trang viên lớn hiện ra trước mắt cô. Ngôi nhà được bao quanh bởi hàng rào sắt, phía trước có một cánh cổng bằng sắt tuyệt đẹp, phía sau cánh cổng là một khu vườn lớn với dãy đường màu trắng dọc khu vườn. Bầu không khí giàu có ngập tràn.

"Tới nơi rồi." Cỗ xe đột nhiên ngừng lại, giọng khàn khàn của người đánh xe vang lên.

Thì ra người này cũng biết nói tiếng Trung, nhưng lúc nãy ông ta không muốn để ý tới cô.

Thẩm Mão Mão vén làn váy lên, cẩn thận nhảy xuống xe, đứng ở cửa trang viên đang đóng chặt tò mò nhìn cảnh bên trong.

"Đi!" Vừa xuống xe ngựa, người đàn ông kia liền quất roi vào ngựa, lái xe theo đường cũ trở về, rất nhanh đã biến mất ở cuối con đường.

Thật là một thái độ phục vụ tuyệt vời! Đánh giá tệ! Thẩm Mão Mão giơ ngón giữa về phía sau của xe ngựa đang khuất bóng.

Cô bước tới, kéo váy lên trước ngực, ngồi xuống bục nhỏ dưới lan can bằng sắt và thản nhiên chờ những người khác đến.

Quả nhiên, mười phút sau có một cỗ xe ngựa khác từ xa chạy tới, người đánh xe cũng ăn mặc giống người khi nãy. Áo sơ mi trắng xám, vest đen, đầu đội mũ chóp cao, tóc cũng như đống rơm. Nhìn từ phía trước, nửa dưới khuôn mặt người đánh xe được bao phủ bởi bộ râu rậm rạp, Thẩm Mão Mão không thể nhìn rõ diện mạo cụ thể của ông ta.

Chiếc xe ngựa mang theo một người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi. Cô ta bám chặt vào tay vịn, sợ rằng mình sẽ bị hất xuống. Cô ta hét lên: "Ông là ai?! Đây là đâu?? Thả tôi ra! Tôi sẽ gọi cảnh sát!"

Thẩm Mão Mão nhấc váy lên, bước về phía trước.

"Tới rồi." Xe ngựa dừng lại trước trang viên, giọng nói khàn khàn của phu xe truyền đến tai Thẩm Mão Mão, khiến cô sửng sốt một lát.

-Bởi vì giọng hai người đánh xe y hệt nhau.

Sau khi phát hiện ra điều này, Thẩm Mão Mão lại cẩn thận nhìn về phía phu xe, so sánh dáng người của người khi nãy với nhau, không khó để phát hiện ra dáng của hai người không khác nhau là mấy, nhìn qua như cùng một người.

Nhưng Thẩm Mão Mão không còn ngạc nhiên nữa. Cô đứng bình tĩnh trước mặt người đánh xe, nhìn chiếc váy trắng của người phụ nữ nọ trông lộng lẫy hơn váy của mình một chút, trong lòng tự hỏi sự khác biệt của họ có ý nghĩa gì.

Người đánh xe không kiên nhẫn lắm, buông dây cương lại, quay lại túm lấy mái tóc dài của người phụ nữ, thô bạo kéo cô ta ra khỏi xe ngựa trong tiếng kêu la đau đớn của cô ta, ông ta ném cô ấy xuống đất.

Người phụ nữ ngã xuống đất, liên tiếp chửi rủa, mỗi câu đều như nhau. Thẩm Mão Mão ngây người, chỉ muốn giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Người đánh xe không quan tâm. Ông ta quay đầu xe ngựa, cầm dây cương và lái xe đi, bỏ lại người phụ nữ với cái bụng đầy lửa giận.

Tiếng chửi thề của người phụ nữ chỉ dừng lại khi cỗ xe đã biến mất hoàn toàn. Cô ta đứng dậy khỏi mặt đất, chỉnh lại tóc, vỗ nhẹ chiếc váy bẩn rồi hỏi Thẩm Mão Mão: "Em gái nhỏ, xin hỏi đây là nơi nào vậy?" Thái độ cô ấy rất thân thiện, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười, hoàn toàn không giống người không thích giao du.

Thẩm Mão Mão sợ cô ấy mắng mình nên vội vàng giải thích: "Đây là thế giới phó bản trong trò chơi, chúng ta đều là người chơi. Chỉ có hoàn thành phó bản mới có thể trở về hiện thực." Vừa nói cô vừa quan sát biểu cảm của người phụ nữ.

Người phụ nữ có vẻ mặt bối rối và có lẽ đang nghĩ điều gì đó như: "Nhỏ này bị điên à?"

"Tin hay không thì tuỳ, đây không phải trò đùa hay chơi khăm. Trong phó bản này có quỷ, người ta sẽ chết." Cô ân cần nhắc nhở, "Là người từng trải, tôi khuyên cô đừng hành động hấp tấp. Tốt nhất cô nên đợi ở đây với tôi cho đến khi mấy người chơi khác đến."

Người phụ nữ kia tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn ở lại, ngồi xuống dưới lan can cùng Thẩm Mão Mão, vén váy lên chờ đợi.

Hai người họ lắc chân, người phụ nữ tò mò quan sát xung quanh, lẩm bẩm một mình: "Trông cứ như Châu Âu thời Trung Cổ... Quốc gia Y? Hay quốc gia F nhỉ? Mình đã du hành xuyên thời gian à?"

Thẩm Mão Mão liếc nhìn cô ấy một cái, không nói gì.

Nếu cô ấy không tin, cô không thể ép cô ấy tin được. Cô chỉ có thể đợi cho đến khi tất cả người chơi đến.

Không lâu sau, bốn năm chiếc xe ngựa nối tiếp nhau đi tới từ cuối đường. Những người này đều không có ngoại lệ, đều là vẻ mặt nghiêm túc, không phát ra tiếng động nào, thậm chí có người còn thử nói chuyện với phu xe, hiển nhiên đều là cao thủ lão luyện.

Bảy người, bảy cỗ xe ngựa và bảy người đánh xe ngựa giống hệt nhau, thậm chí có thể xuất hiện cùng một lúc.

Người phụ nữ mới đến nhìn tất cả những thứ kỳ lạ này và lẩm bẩm một cách không chắc chắn. "Mình chuyển sinh à...?"

Không ai trả lời câu hỏi của cô ta. Tất cả những người chơi cũ đều đứng ở cửa, quan sát nhau và không nói gì.

Theo thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người đứng ở cửa. Trong số những người này có cả nam lẫn nữ, người lớn tuổi nhất có vẻ ngoài ba mươi, người trẻ tuổi nhất thì Thẩm Mão Mão cảm thấy có lẽ là mình.

Cho đến nay, có vẻ như chỉ có một người mới, là người phụ nữ kia. Những người khác trông có vẻ buồn rầu vô cảm, khó có thể biết liệu có người mới trong số họ hay không.

Hầu hết người chơi đều mặc quần áo màu xám bình thường, nữ mặc váy dài, nam mặc quần dài. Chỉ có vài phụ nữ và đàn ông mặc đồ sang trọng hơn, khiến họ trông cao cấp hơn. Mọi người đều tự hỏi liệu họ có thân phận nào đặc biệt không.

Những người quen biết nhau tụ tập lại và nói chuyện nhỏ nhẹ, trong khi những người chơi khác cố tình tránh hiềm nghi và đứng cách xa.

Khi xe ngựa liên tục đến rồi đi, Thẩm Mão Mão càng lúc càng cảm thấy bất an.

Lâu Cảnh Mặc đâu? Nàng ấy có vào phó bản không?

Cô lo lắng chờ thêm vài phút nữa, cuối cùng một chiếc xe ngựa lại xuất hiện ở góc đường. Mặc dù cách xa nhau, Thẩm Mão Mão liếc mắt đã nhận ra người ngồi trong xe, là Lâu Cảnh Mặc mà cô đã mong đợi từ lâu.

Từ từ!

Sao lại cứ có vẻ như có tiểu tam?!

Thẩm Mão Mão lại thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt nhìn cỗ xe ngựa từ xa tiến đến, cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ. Hai người nhảy xuống xe ngựa, một người tóc dài màu nâu, một người tóc vàng.

Kim Mao vui vẻ chạy tới như một chú chó Husky vừa xổ khỏi lồng. "Chị Thỏ ơi! Em nhớ chị quá!"

Thẩm Mão Mão: ???

Mọi người xung quanh lập tức nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.

Lâu Cảnh Mặc đi theo sau Kim Mao, chậm rãi đi về phía cô, vẻ mặt giống như tai hoạ gieo cho đất nước muôn dân, váy dài giữa hai chân gợn sóng như mặt hồ lay động vì cơn gió.

Nàng bước đến gần Thẩm Mão Mão và thì thầm. "Hiểu rồi."

Thẩm Mão Mão: ??? Chị hiểu gì cơ?

Ba người đứng lại, Lâu Cảnh Mặc giải thích ngắn gọn: "Mặt của cô lại khác rồi, có lẽ đây là nguyên nhân khiến chúng mình vào phó bản sớm."

Thẩm Mão Mão không nhịn được đưa tay sờ má, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Lâu Cảnh Mặc nói ra lời cô muốn nói. "Là Nhâm Nguyệt."

Thẩm Mão Mão sửng sốt, thậm chí quên hỏi tại sao Lâu Cảnh Mặc lại cùng Kim Mao vào phó bản.

Kim Mao không hiểu các cô đang nói gì, chỉ cười toe toét. Sau khi các cô kết thúc trò chuyện, cậu bắt đầu nói một mình. "Chị Thỏ! Các chị thật là xấu tính, các chị lại bí mật liên lạc với nhau mà không cho em biết! Tại sao không rủ em vào cùng? Em đã mất rất nhiều công sức để liên lạc với chị Tiểu Lâu sau khi trở về! Chúng em đã định nói với chị rằng chúng ta sẽ vào phó bản trong vài ngày nữa, nhưng bị kéo vào phó bản không lâu sau đó. Em vẫn cần phải trải qua phó bản số hai sao? Nó có cần thiết trong khoảng thời gian ngắn như vậy không?"

Lâu Cảnh Mặc nói: "Cần thiết."

Biểu cảm của Kim Mao sa sầm lại. "Hừ? Tại sao?! Trò chơi này quá vô nhân đạo mà!"

Mặc dù là khuôn mặt của Nhâm nguyệt nhưng cũng không có ý nghĩa gì, có lẽ người thế mạng Nhâm Nguyệt lại bắt đầu âm thầm sử dụng năng lực của hắn!

Thẩm Mão Mão điều chỉnh lại tâm trạng rồi tham gia vào cuộc trò chuyện. "Chào mừng - tôi là chính thất, hai người nhất định đã qua lại với nhau sau lưng mà bổn cung không hề hay biết!"

Kim Mao nghiêm túc đáp: "Trong thế giới này, việc ôm chặt đùi người khác không bao giờ có chuyện ai đến trước được ôm trước."

Thẩm Mão Mão: ?? Cậu còn tự hào nữa?

Hai người họ vừa cười vừa giỡn, nổi bật giữa những người chơi có vẻ mặt nghiêm túc xung quanh.

Chỉ có Lâu Cảnh Mặc thở dài nhẹ nhàng.

Nàng biết hai đứa này quen dùng thủ đoạn ngốc nghếch để che giấu nỗi sợ hãi, bề ngoài có thể dễ dàng nói chuyện vui vẻ, nhưng thực ra-

"Cô cậu có thể ngừng run chân được không?"




Chương 54: Những ngày làm công ở trang viên (2)

Thẩm Mão Mão: "Nếu tôi nói sẽ không run thì cậu sẽ không ngại chứ?"

Kim Mao giơ tay lên thể hiện sự đồng ý.

Lâu Cảnh Mặc đảo mắt, đứng dựa lưng vào cột đá ở cổng, không để ý đến hai đứa nhóc thiểu năng vui vẻ kia.

Kim Mao nháy mắt với Thẩm Mão Mão, vui vẻ nói: "Chị Thỏ này, em mua rất nhiều đạo cụ, chị có cần gì thì cứ đến tìm em nhé~"

Thẩm Mão Mão kinh ngạc: "Đạo cụ còn có thể dùng giao dịch à?"

Kim Mao gật đầu như một lẽ đương nhiên.

Có. Có thể cướp được lá bài và tất nhiên cũng có thể trao đổi vật phẩm lẫn nhau. Nhưng loại vật dụng cứu sinh này có lẽ sẽ khó có thể mua được với mức giá thông thường, đúng không?

Vì thế-

"Xin lỗi, giá nhiêu thế?" Thẩm Mão Mão yếu ớt hỏi.

Kim Mao nói ra một con số mà cô thậm chí không thể tưởng tượng được.

Thẩm Mão Mão quỳ xuống trước mặt phú ông: "Anh Kim thật tuyệt vời!" Thì ra có tiền thì mua tiên cũng được.

"Không - tên em thực sự không phải Kim Mao..." Tuy nhiên, trước khi cậu kịp nói hết câu tiếp theo, một cỗ xe ngựa khác đã dừng lại trước trang viên.

Người đàn ông trong xe ngựa ngã xuống, ngẩng đầu lên, phát hiện mười hai người khác trước cổng trang viên đều đang nhìn chằm chằm mình, giống như đang nhìn một loại sinh vật quý hiếm nào đó.

Đối mặt với cảnh tượng kỳ lạ như vậy, anh ta không ngại mà trở về xe ngựa, không nhịn được lui về sau một bước, lấy hết can đảm hỏi: "Các người là ai?"

Người đánh xe không cho anh ta cơ hội để quay lại xe. Giống như những phu xe trước đó, sau khi đưa người đàn ông tới đích, ông ta vung roi rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Không ai chủ động trò chuyện với những người mới, không ai tiến lên nắm quyền chỉ đạo tình hình chung. Mãi đến lúc này, Thẩm Mão Mão mới đột nhiên nhận ra một điều - Vân Thắng Tiến có vẻ khá hữu dụng.

Thẩm Mão Mão dùng ánh mắt hỏi Lâu Cảnh Mặc.

Lâu Cảnh Mặc không cần suy nghĩ cũng biết cô đang tính toán gì, thản nhiên nói: "Cô không cần phải nói cho tôi biết cô muốn làm gì đâu."

"Hai người chơi mới kia!" Thẩm Mão Mão phất tay, gọi người phụ nữ đến đầu tiên và người đàn ông đến cuối cùng tới bên cạnh mình, nói với bọn họ: "Các người hiện tại đang ở trong phó bản kinh dị, trong phó bản có ma quỷ và quái vật, nếu bị chúng giết, cuộc đời ở hiện thực sẽ kết thúc. Đừng hỏi thêm bất kỳ một câu hỏi nào khác, cứ theo dõi cốt truyện đi. Nếu hai người không tin tôi, cứ thoải mái làm theo ý mình."

Vừa dứt lời, chưa kịp để đôi nam nữ kia tiêu hoá tin tức, một người đàn ông mặc áo tuxedo, thắt nơ trắng từ đâu xuất hiện sau cánh cổng sắt của trang viên.

"Cái gì?!"

"Chết tiệt!"

Hai người chơi mới đều giật mình. Người đàn ông thì run rẩy, người phụ nữ thì chửi thề và cau mày, hiển nhiên nhận ra mọi chuyện không đơn giản như cô ấy tưởng tượng.

Thẩm Mão Mão ra hiệu im lặng cho bọn họ.

Tuxedo mở cổng trang viên, giọng điệu khinh thường nói với mấy người kia. "Hai người nào là gia sư mới?"

Các người chơi im lặng, nhìn nhau nhưng không ai bước lên phía trước.

Tuxedo lặp lại một cách sốt ruột: "Gia sư mới là ai?"

Cùng lúc đó, một áp lực cực lớn đè lên các người chơi, giống như thể gia sư sẽ bị giết ngay tại chỗ nếu không chủ động bước lên vậy. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán Thẩm Mão Mão, cô khó khăn quay đầu nhìn Lâu Cảnh Mặc, nàng nhẹ nhàng lắc đầu với cô.

Cô lập tức an tâm, ngoan ngoãn đứng yên và bám rễ bên cạnh nàng.

Người đàn ông mặc quần áo sang trọng nhất trong số những người chơi tiến lên. "Tôi nghĩ là tôi đây."

Tuxedo nhìn quanh: "Người còn lại đâu?"

Thẩm Mão Mão nghi ngờ vị gia sư còn lại kia là người phụ nữ mới đến vì chỉ quần áo của cô ấy là tinh xảo như quần áo của anh ta. Nhưng cô không chắc chắn, lại sợ lời nhắc nhở của mình sẽ gây tổn thương cho người khác nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Người phụ nữ đó bất lực nhìn những người xung quanh, nhưng thấy rằng không ai có thể bảo cô ấy phải làm gì. Người đàn ông mới đến run rẩy, anh ta ôm chặt vai mình, nhắm tịt mắt lại và không dám phát ra tiếng động.

Thấy Tuxedo ngày càng mất kiên nhẫn và gây thêm áp lực cho người chơi, người phụ nữ run lẩy bẩy bước ra: "Là... là tôi?"

Áp lực gần như đè bẹp cô ấy biến mất ngay lập tức.

Có vẻ như cô ấy đã đúng.

Thẩm Mão Mão thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt bám vào người Lâu Cảnh Mặc, rên rỉ không dám nói lời nào.

Biểu cảm của Tuxedo dịu đi đôi chút, anh ta nói với hai gia sư: "Các vị khách thân mến, sẽ có người đưa các vị đến chỗ ở. Xin hãy đi theo bọn họ."

Vừa dứt lời, hai cô gái trẻ trung mặc trang phục hầu gái từ đâu xuất hiện. Các hầu gái cúi chào hai người và đưa tay ra mời: "Mời hai vị đi lối này."

Người đàn ông đi theo một trong những người hầu gái và bỏ đi mà không quan tâm đến những người chơi còn lại ở phía sau, sau khi người phụ nữ nọ cầu cứu không được một lần, cô ấy không còn mong đợi những người chơi khác giúp đỡ mình nữa mà đi thẳng theo chân người đàn ông kia. Ngay sau đó, bóng dáng của bốn người biến mất sau khu vườn nhỏ.

Sau khi hai vị khách quý được tiễn đi rồi, Tuxedo lại tiếp tục chế độ ngẩng cao đầu và nói với những người chơi còn lại với cái cằm nâng cao. "Công việc trong dinh thự có hạn. Chúng tôi vẫn còn thiếu bốn hầu gái, bốn bảo vệ, một đầu bếp, một người làm vườn và một người đánh xe ngựa. Tôi rất bận và không có thời gian để điều tra xem các vị có thể làm những gì. Các vị nên tìm hiểu xem có thể làm được việc gì, một lúc nữa sẽ có người đưa các vị đến chỗ ở của mình. Các vị chỉ cần đợi ở đây thôi."

Thái độ này hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Mão Mão chỉ về hướng anh ta đang rời đi và bắt chước: "Tôi đang bận~ rất bận đó~"

Lâu Cảnh Mặc cong môi, chỉ bình luận về hành vi của cô: "Cô đang tự tìm đến cái chết."

Kim Mao cũng nói: "Chị Thỏ ơi, chị đúng là người tiên phong nhảy vào lỗ chết. Em phải học hỏi chị rất nhiều."

Cô không dám đắc tội với Lâu Cảnh Mặc, nhưng sao có thể không đối đầu với tên khốn kiếp Kim Mao kia chứ? Thẩm Mão Mão vỗ vai Kim Mao: "Không nói được lời hay thì câm mõm đi!"

Điều này thành công nhắc nhở Kim Mao nhớ lại nỗi sợ mà cậu cảm thấy khi bị Thẩm Mão Mão chửi vô số ở phó bản thứ nhất. Cậu nhanh chóng cúi đầu và thừa nhận lỗi lầm của mình. Chỉ khi đó, Thẩm Mão Mão mới buông đôi vai tội nghiệp của cậu ra.

So với những người khác, bầu không khí giữa nhóm ba người này sôi động hơn nhiều, sự khác biệt này cũng thu hút sự chú ý của người khác. Một nhóm người chơi trông có vẻ không hợp nhau, thậm chí còn không hợp nhau hơn đang nhìn các cô, mỗi người đều có kế hoạch riêng. Khi nhìn nhau, giữa họ có một sự hiểu rõ ngấm ngầm.

Lần này những người chơi dường như nhớ đến quy tắc rằng con chim đầu tiên thò đầu ra sẽ bị bắn hạ. Không ai muốn là người đầu tiên thò ra, không ai muốn chủ động phá vỡ rào cản. Trong suốt thời gian chờ đợi người mà Tuxedo nhắc đến, các người chơi không hề giao tiếp với nhau.

Sau một khoảng thời gian không xác định trong bầu không khí câm lặng và ngượng ngùng này, một thanh niên trẻ mặc quần yếm bước đến chỗ bọn họ và hỏi: "Các vị là những người làm mới à? Đi theo tôi, tôi nhận được lệnh của Quản gia Layson đưa các vị tới chỗ ở. Lý do tôi tới muộn là vì để giúp các vị đóng gói quần áo các vị sẽ cần sau đó."

Sau khi nghe anh ta nói, mọi người đều hiểu: Loại trang phục mà bạn mặc sẽ quyết định loại công việc mà bạn làm. Mặc dù không chắc chắn công việc nào là an toàn nhất, nhưng hầu gái và bảo vệ cần nhiều người nhất và khả năng tử vong chỉ là một trong bốn, an toàn hơn nhiều so với các công việc khác.

Vì vậy, mọi người đều muốn có được một công việc như vậy và họ không thể không đẩy nhanh tiến độ.

-Nhưng không ai dám thúc giục NPC đi nhanh hơn.

Lâu Cảnh Mặc có vẻ không vội vã, nàng khá vững vàng khi kéo Thẩm Mão Mão và Kim Mao đi theo. Nhìn bóng dáng bọn họ đi phía trước, Thẩm Mão Mão muốn hỏi Lâu Cảnh Mặc có vội không, nhưng Kim Mao đã nói trước-

"Chị Tiểu Lâu này, chúng mình không phải đang tranh giành công việc sao?"

Lâu Cảnh Mặc đáp: "Sao cậu gấp thế? Cuối cùng chúng mình nhất định phải rút thăm." Trong tình huống ai cũng muốn có một việc làm tốt, không ai chịu khuất phục người khác, rút thăm là cách công bằng nhất.

...

Nơi ở của các người chơi rất đơn giản, không phải là lâu đài nguy nga tráng lệ, mà là một góc khuất bên cạnh khu vườn. NPC dẫn bọn họ đến một trong những căn phòng ở đó và nói với họ rằng mỗi phòng có thể chứa tối đa bốn người. Sau đó anh ta để lại quần áo đại diện cho công việc rồi rời đi.

Những người chơi nhìn nhau, tất cả đều muốn lấy bộ áo khoác xanh của bảo vệ và bộ váy đen trắng của hầu gái. Ngoài Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc ra, còn có ba người phụ nữ khác, mỗi người đều cầm một bộ đồ hầu gái, tạm thời không có ai tranh giành mấy bộ còn lại.

Thẩm Mão Mão và nhóm ba người của cô không tiến lên mà đứng bên ngoài đám người, lẳng lặng nhìn bọn họ đấu đá nhau.

Kim Mao yếu ớt hỏi: "Em thấy cũng nên đi lấy một ít chứ?"

Lâu Cảnh Mặc gật đầu. "Ừ."

Kim Mao trực tiếp tham gia trận chiến.

Trùng hợp thay, khi cậu tham gia cuộc chiến, người đàn ông mới tới gần như không thể chống đỡ được vì bốn người khác cùng nhau giành giật. Kết quả là, liên minh đã bị phá vỡ trực tiếp. Sáu người đàn ông tranh giành bốn bộ quần áo, cảnh tượng rất hỗn loạn trong một đoạn thời gian.

Thấy tình hình sắp mất kiểm soát, Lâu Cảnh Mặc đột nhiên nói: "Quần áo sắp rách rồi."

Tiếng nói tuy không lớn nhưng lại giống như tiếng sấm đánh ngang tai, khiến sáu người đàn ông đều giật mình, lập tức dừng cuộc chiến đứng im bất động. Một người chủ động buông một góc đồ bảo vệ ra và nói: "Không cần giành nữa, chúng ta rút thăm đi."

Ba người phụ nữ không cần phải đấu tranh vì họ cũng không muốn làm như thế. Một trong số họ phản đối: "Chúng tôi không cần..."

Thẩm Mão Mão xắn tay áo lên ngắt lời cô ta. "Tại sao chứ? Chúng tôi không phải hai phụ nữ à?"

Người phụ nữ đó đảo mắt: "Nếu đàn ông rút được trang phục hầu gáu và nữ rút được trang phục bảo vệ thì sao?"

Người đàn ông lên tiếng đầu tiên nói thêm: "Vậy thì chúng ta có thể trao đổi lẫn nhau nếu cả hai bên đồng ý. Vậy là ổn, phải không?"

Không có gì sai với điều này, nhưng có ba công việc không phân rõ giới tính cụ thể. Nếu một trong hai người nam hoặc nữ nhận trang phục, họ sẽ dễ dàng thay đổi vì không ai muốn thành mục tiêu đặc biệt nổi bật. Nhưng nếu chỉ có một người nhận về thứ gì đó không hợp giới tính... Thì sẽ rất buồn cười.

Trong phòng có một cái bàn nhỏ, trong ngăn kéo bàn có lọ mực, một cây bút lông vũ và còn có một quyển sổ tay ghi chép, tựa hồ là đạo cụ mà phó bản đã chuẩn bị cho bọn họ.

Người đàn ông yêu cầu mọi người lấy quần áo xếp chúng lên giường theo thứ tự, trong khi anh ta cố gắng hết sức xé một tờ giấy thành mười hai phần bằng nhau. Trong khi Kim Mao đi theo xếp đồ, anh ta ở bên này cũng nhúng bút lông ngỗng vào mực và viết mười một chữ số Ả Rập cong queo lên tờ giấy. Sau đó anh ta vò nát từng tờ thành những quả bóng có kích thước tương tự và lắc chúng trong lòng bàn tay.

Công bằng mà nói, anh ta đã yêu cầu những người chơi khác tiến lên và rút thăm từng người một, để lại người cuối cùng là anh ta. Mọi người xếp hàng mà không cãi vã, từng người một nhận lấy tờ giấy từ người đàn ông đó, nín thở và mở nó ra...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro