Thôn trang thờ phụng khỉ (11-14)
Chương 35: Thôn trang thờ phụng khỉ (11)
Thẩm Mão Mão cảm thấy có chút rùng mình.
Có phải em trai của chúng đã từ người biến thành khỉ không? Em trai của chúng đã... bị ăn thịt ư?
Cô ngồi trên đống cát trong trạng thái choáng váng, cố gắng tiêu hoá manh mối đáng sợ này. Sau khi nói những lời đó, cô chị trở về bộ dáng bình thường, xoá đi bức vẽ trên mặt cát và bắt đầu vẽ cái khác. Thẩm Mão Mão ngồi xổm bên cạnh em, quan sát một lúc, phát hiện em đang viết một số chữ Hán đơn giản không có nghĩa, chắc hẳn vừa học trên lớp.
Cô cố gắng hỏi em: "Ai đã ăn thịt em trai mấy đứa?"
Cô chị thậm chí không thèm nhìn cô, cúi đầu trả lời: "Làm sao em biết được? Con khỉ nhỏ đó là do mẹ em bán đi, số tiền đó dùng mua quần áo mới cho em trai. Em và em gái em đều không có đồ mới."
Sau đó dù cô có hỏi thế nào, cô chị vẫn từ chối trả lời.
Con khỉ là em trai, em trai là con khỉ. Mẹ bán em trai để mua quần áo cho khỉ?
Thẩm Mão Mão có chút hoang mang và sợ hãi, không dám cùng hai chị em đột nhiên trở nên kỳ quái kia nhiều chuyện nữa. Từ xa Nguỵ Vũ và Vương Hiểu Minh vừa vặn hoàn thành một ngày điều tra đi tới, cô đứng dậy phủi cát trên người, chủ động chào hỏi: "Các chị về rồi sao?"
Vương Hiểu Minh nhẹ nhàng gật đầu với cô, Nguỵ Vũ hỏi: "Thỏ, em đang làm gì thế?"
"Em dẫn tụi nó ra ngoài chơi nói chuyện." Nói xong cô đổi chủ đề: "Chuyến điều tra của các chị suôn sẻ chứ?"
Nguỵ Vũ không thích Lâu Cảnh Mặc cho lắm, nhưng cô ấy cũng không có ấn tượng xấu vởi Thẩm Mão Mão, vui vẻ chia sẻ manh mối với cô. "Vẫn ổn, nhưng hôm nay có người gặp rắc rối rồi."
"Chuyện gì vậy?" Thẩm Mão Mão ngạc nhiên hỏi, "Ai gặp rắc rối?" Cô và Lâu Cảnh Mặc lãng phí cả ngày trời ở sau núi mà chẳng biết gì cả.
Nguỵ Vũ đáp: "Một cô gái trong nhóm năm người chơi mới."
"Tên gì vậy?"
"Tôi không nhớ."
Vương Hiểu Minh còn nói thêm: "Dù gì chúng ta cũng sẽ chết, ai rảnh nhớ tên nhiều người như vậy chứ?"
Những lời này nghe qua thì rất lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng đúng đắn. Quá nhiều người tử vong trong trò chơi, những người còn sống còn đang trên bờ vực cái chết. Người mà bạn nhớ hôm nay có thể sẽ chết vào ngày mai, vì vậy những người chơi cũ thường thích dùng mật danh, không chỉ bảo vệ được danh tính thực của họ mà còn giúp mọi người dễ nhớ hơn.
Thẩm Mão Mão lại hỏi: "Cô ấy chết như thế nào?"
"Cô ấy không chết, cô ấy mất tích." Nguỵ Vũ thở dài, "Cô bé đó vẫn còn trẻ tuổi..."
Một lần nữa, việc biến mất trong phó bản đều gần như tương đương với cái chết. Không có ngoại lệ, tất cả những người đã biến mất trong phó bản trước đó đều đã chết, phó bản này... chắc chắn cũng vậy.
Ba người cùng lúc im lặng. Mặt trời lặn xuống, trên bầu trời xuất hiện một vạt đỏ ửng như máu ở cuối chân trời, ánh nắng màu cam vàng chiếu vào tường nhà họ Trương, ấm áp tươi sáng.
Bữa tối đã xong. Dì Trương hét lớn trong sân, hai đứa nhỏ vứt cành cây nhảy vào trong, ba người lớn cũng tụ tập lại đi theo sát. Trước khi đi vào, Thẩm Mão Mão đã xem qua đống tranh vẽ trên cát nhưng không tìm ra được thông tin hữu ích nào.
Cả nhà ăn một bữa cơm vui vầy bên bàn ăn, chuyện xảy ra vào lúc buổi chiều đã bị quên lãng, không ai nhắc lại nữa.
Sau bữa tối, Thẩm Mão Mão cuối cùng cũng tìm được cơ hội ở riêng với Lâu Cảnh Mặc, cô sợ bản tóm tắt của mình không đầy đủ, vì vậy cô kể lại mọi chuyện một cách chi tiết nhất, thành công nhận được ánh mắt khinh thường của Lâu Cảnh Mặc.
Thẩm Mão Mão: "..." Em mệt mỏi, em không muốn quan tâm gì nữa.
Lâu Cảnh Mặc lắp thẻ nhớ vào máy ảnh của Thẩm Mão Mão và mở tấm ảnh chụp gia đình họ Trương ra cho cô xem. Thẩm Mão Mão có chút sợ hãi, cô sợ trong ảnh sẽ phát hiện một con quỷ nào đó đang dòm chằm chằm mình.
Sau khi chuẩn bị tinh thần đầy đủ, cô cầm máy ảnh lên xem.
Thực sự có vấn đề.
Trong ảnh, ngũ quan của tất cả người Trương gia đều rất rõ ràng, ngoại trừ khuôn mặt của oắt con quậy phá, dường như nó bị phơi sáng quá mức, bị bao phủ trong một vùng ánh sáng lớn không thể nhìn rõ.
Cô loay hoay với chiếc máy ảnh SLR, không biết nên biểu lộ cảm xúc thế nào. "Có vẻ lời của đứa chị nói rất có thể là thật..."
Lâu Cảnh Mặc: "... Tôi bảo cô nhìn cây."
"Cây làm sao cơ?" Cô phóng to bức ảnh, quan sát từng chiếc lá một, "Chẳng lẽ kẻ theo dõi thực sự đi theo chúng mình tới nhà Trương gia?!"
"Nhìn thân cây kìa..." Lâu Cảnh Mặc bất đắc dĩ nói.
Cô di chuyển đến thân cây phía dưới và nhìn kỹ trong vài giây, đột nhiên cô bắt gặp ánh mắt của một đồng tử màu nâu nhạt.
"Em đang nhìn cái quái gì thế này??" Chiếc máy ảnh duy nhất còn sót lại lắc lư vài cái, suýt chút thì tuột khỏi tay cô, Thẩm Mão Mão cảm thấy bất ổn.
Lòng trắng của đôi mắt đó vẩn đục và trông gần giống màu của đồng tử, đồng tử lại có màu tương tự như thân cây. Hai thứ hoà vào nhau làm một, nếu bạn không nhìn kỹ thì bạn sẽ chẳng thể nhận ra rằng có một cái lỗ ở trên cây và một con mắt đằng sau cái lỗ đó.
"Cái cây này là chỉ có mắt, hay là trong 'trái tim' của cây có người?" Thẩm Mão Mão đều thấy cả hai khả năng này đều rất đáng sợ.
Lâu Cảnh Mặc cứu sống cái máy ảnh, tắt rồi cất vào trong túi. "Làm sao tôi biết được chứ? Tôi quan sát thật kỹ, con mắt này không hề chớp mà chỉ luôn nhìn chằm chằm tôi." Dù sao cũng là cây của người khác, các cô không thể bổ cây ra xem bên trong có gì.
Khi hai sinh vật một con người một thứ không rõ nhìn nhau, nàng thậm chí còn giả vờ chọc chọc nó bằng cành cây, nhưng nó thậm chí cũng không thể di chuyển con ngươi, giống hệt như một mô hình bằng nhựa.
Thẩm Mão Mão giơ ngón tay cái lên. "Chị Lâu thật tuyệt vời luôn." Cô nhìn chăm chú nàng, thậm chí không muốn đến gần cái cây để xem.
Sau khi tóm tắt thông tin thu thập được ngày hôm nay xong, Lâu Cảnh Mặc tiếp tục dùng cái quần cột chặt cánh cửa để phòng ngừa những thứ lạ tấn công vào ban đêm.
Thẩm Mão Mão cuộn mình trong chăn, thì thầm chúc nàng ấy ngủ ngon.
Ánh đèn tắt phụt và thế gian chìm vào bóng đêm.
Có tiếng sột soạt phát ra từ mép giường, Lâu Cảnh Mặc chui vào phần đệm giường đã được Thẩm Mão Mão làm ấm, cánh tay ấm áp của nàng đặt trên cánh tay cô, mang lại cho cô cảm giác an toàn.
"Chúc ngủ ngon."
....
Có lẽ vì biết rằng cửa không mở được nên thằng nhóc kia đã không vào phòng đêm nay.
Các cô ngủ đến khi bình minh lên và chuẩn bị bắt đầu một ngày khám phá mới. Vừa bước xuống cầu thang, cô nghe thấy Trương Kiến Thiết gọi vợ mình: "Vợ của Tiểu Lưu sắp sinh rồi, anh đưa em qua giúp đỡ đẻ!"
Dì Trương từ trong bếp đi ra, trên tay cầm một củ khoai tây mới gọt nửa vỏ. "Gì cơ? Không phải mới sáu tháng sao? Cô ấy sao lại sinh sớm thế chứ?"
Trương Kiến Thiết vồn vã nói: "Ai mà biết sáu tháng mới sinh được, em hỏi anh thì anh hỏi ai giờ? Lẹ lẹ lên dừng nấu cơm đi!"
Dì Trương lau tay vào tạp dề, cởi tạp dề ra rồi ném sang một bên sau đó nhìn Thẩm Mão Mão đang đứng trên bậc cầu thang với vẻ xin lỗi. "Con ơi, cô đang vội, các con có thể tự lo bữa sáng được không?"
Thẩm Mão Mão nói: "Được rồi cô ơi, chúng con cùng đi xem cần giúp gì không?"
"Các con thì giúp được gì nào?" Dì vừa nói vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Trương, quay lại hét lớn. "Con ơi! Giúp dì bắc nồi ra khỏi bếp! Đừng để nó khét!"
"Vâng-" Thẩm Mão Mão đáp lại rồi nhanh chóng đi vào bếp bắc nồi xuống.
Sinh non sáu tháng... Thai nhi vẫn chưa phát triển được đầy đủ, phải không? Liệu một đứa trẻ như thế có sống sót nổi không?
Khi cô từ trong bếp đi ra, Nguỵ Vũ và Vương Hiểu Minh, Lâu Cảnh Mặc cũng đi xuống lầu. Ba người họ dường như đang bàn bạc điều gì đó, cuối cùng nhìn về phía cô.
Lâu Cảnh Mặc nói: "Chúng ta đi xem thử, có thể là tình tiết quan trọng của cốt truyện."
Như đã đề cập trước đó, có rất ít khi có chi tiết trong phó bản không liên quan đến cốt truyện chính, vì vậy việc họ tham gia sâu vào trong phó bản là rất cần thiết.
[Trò chơi sám hối] không phải là một trò chơi có lối chơi đơn lẻ, ngoài phó bản đầu tiên bị thụ động trong việc tìm kiếm manh mối thúc đẩy cốt truyện để tìm ra cửa ải, còn có một loại phó bản mà trong đó bạn phải tự mình chủ động tìm kiếm manh mối kích hoạt cốt truyện trọng yếu nếu muốn vượt ải. Nàng nghĩ phó bản lần này thuộc loại thứ hai. Cuối cùng các ending khác nhau sẽ được tạo ra dựa trên sự thúc đẩy cố truyện và hiểu biết của người chơi về cốt truyện - giống hệt như một trò chơi giải đố kinh dị nhập vai theo phong cách người thật việc thật.
Bốn người đi ra khỏi nhà họ Trương và trên đường đi gặp Diệp Thính Nam, Vương Thịnh và Thiệu Mỹ trông choáng váng tái nhợt, cũng như nhiều dân làng biết chuyện và đến xem.
Cửa vào nhà Lưu Trang Thạch đông nghẹt người, Vân Thắng Tiến và hai người chơi mới đều ở đó, có cả người đàn ông bị vứt ở sau núi... Thẩm Mão Mão run rẩy muốn cùng Lâu Cảnh Mặc ôm nhau sưởi ấm con tim lạnh giá, nhưng bị lão đại mặt lạnh đẩy ra, chỉ có thể một mình chen vào trong đám người, đi vào nhìn tình hình.
Tiếng hét khàn khàn của một người phụ nữ vang lên từ trong nhà, Lưu Trang Thạch lo lắng đi đi lại lại trong sân. Tượng trong nhà lại được phủ lên vải đỏ, Thẩm Mão Mão có chút mơ hồ nghĩ, nếu đã bị người nhìn thấy rồi cớ sao không để bức tượng nhìn ánh mặt trời?
Cô chen ra khỏi đám đông và báo cáo kết quả với Lâu Cảnh Mặc.
Lâu Cảnh Mặc gật đầu tỏ ý đã biết.
Thẩm Mão Mão tò mò nhìn người đàn ông vừa đội mồ sống dậy kia, thấp giọng hỏi Lâu Cảnh Mặc: "Anh ta ngủm hay chưa thế?"
Lâu Cảnh Mặc hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó. "Ngủm hay sống thì cũng tránh xa ra."
Thẩm Mão Mão ra hiệu: OK.
Khi từng giây phút lặng lẽ trôi qua, giọng của người phụ nữ đang chuyển dạ trong nhà ngày càng nhỏ dần, thần kinh mọi người đều trở nên căng thẳng. Lưu Trang Thạch xoa xoa tóc, đột nhiên đi tới trước bức tượng, vén tấm vải đỏ lên và quỳ xuống.
"Thần Khỉ! Xin hãy bảo vệ vợ con tôi. Chỉ cần họ được an toàn, tôi nguyện dâng hiến Người tất cả những gì mà tôi có!"
Ngay khi tấm vải đỏ được nhấc lên, tất cả các người chơi ngoại trừ vị đại ca kia đều có ý thức quay lưng lại với khoảng sân để tránh rơi vào tình huống giống anh ta.
Đại ca kia cười khẩy và không bình luận gì.
Vân Thắng Tiến nói: "Không được, mình phải chú ý tới tượng, xem nó có biến đổi gì không!"
Thẩm Mão Mão trợn mắt. "Có thể làm được thì làm đi, không được đừng có nói."
Vân Thắng Tiến chọn đường câm lặng.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Thiệu Mỹ, người vốn không tin quỷ thần nhất bắt đầu run rẩy: "Tôi không muốn nhìn đâu... không muốn..."
Lâu Cảnh Mặc suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Tôi đi xem thử." Giọng điệu nàng rất kiên quyết, không cho phép một chút hoà hoãn.
"Chị Lâu ơi?" Thẩm Mão Mão im lặng một giây sau đó quay người, "Em đi với chị!"
Lúc này, chính cô cũng cảm thấy xúc động quá xá.
Đây quả thực là tình bạn đỉnh cao! Cô thực sự là một fan hâm mộ tuyệt vời! Cô không thể để nữ thần của mình phải mạo hiểm một thân một mình được! Dẫu là con đường phía trước leo thác xuống ghềnh, cô vẫn sẵn sàng cùng nàng đi đến hết chặng đường...
Lâu Cảnh Mặc quay đầu lại, mặt không biểu cảm: "Tôi cần điểm lưu."
Những người khác đều lộ vẻ khó hiểu, nhưng Thẩm Mão Mão lại hiểu một cách kỳ lạ.
Điểm lưu được dùng để chi? Tất nhiên nó được dùng để hồi sinh sau khi ngủm! Lâu Cảnh Mặc đang nhắc nhở cô đừng lãng phí mạng sống thứ hai của nàng!
Em đối xử với chị như bạn bè chị ruột, nhưng chị lại chỉ đối xử với em như một điểm lưu! Mọi người đang bắt nạt tôi!
Chương 36: Thôn trang thờ phụng khỉ (12)
Lâu Cảnh Mặc quay người chen vào đám đông, nhìn về phía bức tượng trong sân.
Đúng như nàng mong đợi: Bức tượng đã biến đổi. Lần trước các cô nhìn thấy nó, nó không hề có khuôn mặt nhưng hiện tại đã có một khuôn mặt.
Mặc dù vẫn có đôi chút khác biệt so với người thật, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra rằng khuôn mặt mới này giống hệt vị đại ca đã bị bế đi. Nàng nhìn người đàn ông đang quay mặt về cùng hướng với mình, anh ta đang chăm chú nhìn tượng như thể đang nhớ lại điều gì đó.
Cuối cùng, anh ta cười mơ hồ với Lâu Cảnh Mặc, chắp tay lại và cúi đầu nhẹ nhàng với bức tượng ở phía bên kia đám đông. Lưu Trang Thạch trong sân cũng quỳ xuống, đầu anh ta dập đầu xuống đất phát ra tiếng "bộp". Cảnh tượng xảy ra ngày hôm qua lặp lại, ngoại trừ việc danh tính hai người đã bị hoán đổi.
Những người khác cũng nghe thấy tiếng Lưu Trang Thạch dập đầu, từng người một nghe rõ, tựa như tiếng trống đập vang trong lòng, mỗi người đều nhớ lại một số cảnh tượng mà mình không muốn nhớ lại.
Thẩm Mão Mão thấp giọng hỏi. "Chị Lâu ơi sao rồi?"
Lâu Cảnh Mặc: "Trên tượng có một gương mặt."
Thẩm Mão Mão: "! Mặt ai thế?!"
Lâu Cảnh Mặc chỉ vào người đàn ông kia. "Anh ta."
Thiệu Mỹ di chuyển lặng lẽ, cố gắng tránh xa người đàn ông đó hết mức có thể.
Thẩm Mão Mão cũng cảm thấy người đàn ông này có vấn đề, nhưng cô kìm nén nỗi sợ hãi, đứng không nhúc nhích, tiếp tục nói với Lâu Cảnh Mặc: "Vậy người đã quỳ lạy là..."
"Là Lưu Trang Thạch."
Này thực sự chỉ là vấn đề thời gian...
Đang nghĩ như vậy thì giọng nói của dì Trương đột nhiên vang lên từ trong nhà. "Sinh rồi sinh rồi..."
Những người chứng kiến cùng nhau vỗ tay, chào đón sự xuất hiện của một sinh mệnh mới bằng tràng pháo tay. Lưu Trang Thạch từ dưới đất bò dậy, trên mặt đầy máu định xông vào trong nhà.
Trương Kiến Thiết đã ngăn anh ta lại và bảo anh ta lau sạch máu trước khi vào trong kẻo vợ con anh ta sợ. Máu me cũng không che giấu được sự vui mừng trên gương mặt Lưu Trang Thạch, anh không quan tâm vết thương trên đầu, tuỳ tiện lau mặt bằng khăn sau đó ném đi, đi thẳng lên lầu.
Lúc này, từ trên lầu phát ra tiếng kêu đầy kinh ngạc. "Sao có thể như này?!"
"Mày làm gì thế hả!?" Cùng với tiếng hét giận dữ của dì Trương, một vật màu đỏ từ tầng hai bị ném xuống, rơi "bộp" xuống đất, máu bắn lên tung toé khắp nơi. Rồi đến lần hai, lần ba, lần thứ tư...
"Lưu Trang Thạch! Anh điên rồi à?!"
"Đây không phải là con tôi!!"
Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, tiếng hét của người phụ nữ và cả tiếng gầm rú dữ tợn của người đàn ông hoà vào nhau, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Thẩm Mão Mão nghe thấy tiếng động không khỏi quay đầu lại xem chuyện gì xảy ra, nhưng Lâu Cảnh Mặc đột nhiên che mắt cô lại.
"Đừng nhìn."
Thân thể Thẩm Mão Mão cứng đờ, từ từ nhắm mắt lại, hàng mi dài lướt qua lòng bàn tay Lâu Cảnh Mặc.
Dân thôn ở phía dưới hỗn loạn một đống, nhìn nhau, không ai dám tới xem thứ gì đã bị ném xuống. Cuối cùng, Trương Kiến Thiết đi tới nhặt từng thứ rơi trên mặt đất, bỏ vào lòng bàn tay xem, thở dài: "Là... một con khỉ."
"Sao có thể như thế được?!"
"Có chuyện gì vậy?"
Câu nói này đã gây nên một trận náo loạn, dân thôn xôn xao bàn tán.
Lâu Cảnh Mặc hiểu ra, nói: "Chẳng trách cô ta chỉ mang thai có sáu tháng đã sinh. Thời gian mang thai của loài khỉ là sáu tháng."
Hai chân Thẩm Mão Mão hơi mềm nhũn. "Vợ Lưu Trang Thạch đã sinh bao nhiêu con... khỉ?" Cô không dám đếm nữa.
Lâu Cảnh Mặc nhẹ giọng đáp: "Tám."
Anh ta đã cầu nguyện đến vị Thần mà anh ta tôn thờ để có một đứa con khôi ngô, nhưng cuối cùng anh ta nhận về tám con khỉ. Bất kỳ ai cũng sẽ đau đớn khổ sở khi điều đó xảy ra...
Thiệu Mỹ che miệng, nôn khan hai lần rồi nhào vào trong lòng Vương Thịnh.
Vân Thắng Tiến thấy Lâu Cảnh Mặc không có vấn đề gì, liền quay người chạy vào trong sân, đi đến trước mọi người quan sát tình hình. Hai người chơi mới mà anh ta dẫn theo không dám vào trong nên chỉ đứng im tại chỗ run rẩy.
Trên lầu vẫn có tiếng nói chuyện, dì Trương đang đỡ đẻ tức giận mắng mỏ: "Đây là phép lạ của Thần Khỉ! Mày lại làm đứa bé Thần Khỉ ban cho chết! Mày phải chịu trừng phạt!"
Lưu Trang Thạch cười như điên: "Đều là giả! Giả..."
Lâu Cảnh Mặc hít sâu một hơi. "Đi thôi, không cần phải nhìn nữa." Vừa nói nàng vừa định dẫn Thẩm Mão Mão rời khỏi nhà họ Lưu. Ai mà ngờ được rằng ngay khi nàng vừa quay đi, phía sau lại vang lên tiếng động lớn, kèm theo nhiều tiếng la hét dữ dội.
Lâu Cảnh Mặc đột nhiên quay lại, nhìn thấy Lưu Trang Thạch nằm trên tấm vải đó, bên dưới là những tảng đá vỡ vụn.
Bức tượng đã bị đập vỡ...
Máu và màu của vải hoà quyện vào nhau, chẳng phân biệt được là máu của người hay của tượng đá.
"Dẫn anh ta đi gặp bác sĩ Triệu! Xem có cứu được không!" Một đám người xông vào trong sân, vội vàng nâng Lưu Trang Thạch lên. Một người khác hét lớn với những người đang xem náo nhiệt ở cửa: "Mở cửa mau!" Những người đứng chặn cửa nhanh chóng tránh đường, mấy người vội vã khiêng Lưu Trang Thạch đi, dọc đường máu chảy ròng ròng.
Rõ ràng đó vốn là điều đáng mừng, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này, thật là đáng buồn.
Trương Kiến Thiết đặt xác con khỉ nhỏ bé nhặt được để ở trước bức tượng đá vỡ nát, chắp tay cúi lạy. Những người khác cũng làm thế, khiến cho nhóm người chơi đứng thẳng kia có vẻ đặc biệt ngại ngùng.
Lần này thực sự không cần phải tiếp tục xem nữa.
Trong lòng Thẩm Mão Mão có một cảm giác khó tả, giống như có một tảng đá lớn đè lên người khiến cô không thể di chuyển, không thể thở được. Thấy các cô sắp rời đi, Diệp Thính Nam vội vàng giơ tay ngăn cản: "Đợi một chút đã, chị Lâu, chị Thỏ."
Lâu Cảnh Mặc nhìn cậu ta, tên hầu cận Thẩm Mão Mão vội hỏi: "Cậu sao thế?"
Trong đội ngũ năm người chỉ có ba người, ba người cùng nhìn về phía các cô. Diệp Thính Nam nói: "Võ Mộng Hàm mất tích... Các chị có thể giúp chúng em tìm cô ấy không..."
Tối qua Nguỵ Vũ đã kể lại chuyện này cho cô nghe, nên Thẩm Mão Mão nghe xong cũng không quá bất ngờ.
Lâu Cảnh Mặc hỏi: "Cô ấy mất tích bao lâu?"
Thiệu Mỹ lau nước mắt lên tiếng: "Hôm qua Diệp Thính Nam cùng ba người kia đi theo tiền bối Vân Thắng Tiến, buổi chiều chỉ có tôi và cô ấy ở cùng nhau. Chúng tôi ở trong phòng rất yên tĩnh, đột nhiên cô ấy bảo rất sợ hãi. Tôi cũng chẳng để bụng, chỉ nói vài câu, bảo cô ấy đừng hoài nghi, cuối cùng cô ấy tự mình bỏ đi..."
Những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra trong vài ngày tiếp đó đã làm đảo lộn thế giới quan vốn có của Thiệu Mỹ. Sự mất tích của đồng đội đã trở thành giọt nước tràn ly, phá vỡ hoàn toàn bức tường phòng vệ mỏng manh cuối cùng. Cô đã từ trạng thái thiếu hiểu biết và không run sợ đi tới cảm thấy sợ và kinh hãi về khái niệm ma quỷ, cô không biết sự thay đổi cảm xúc này là tốt hay xấu...
Lâu Cảnh Mặc lên tiếng: "Ngoại trừ chúng tôi, những người khác hẳn không tìm giúp?"
Diệp Thính Nam gật đầu nặng nề.
Sau khi Võ Mộng Hàm mất tích, mọi người đã tìm kiếm rất lâu nhưng không phát hiện ra điều gì. Sau đó, bọn cậu đã đi khắp nơi nhờ những người chơi cũ khác giúp tìm người, nhưng tất thảy đều từ chối yêu cầu của họ.
Lâu Cảnh Mặc nói: "Thái độ của tôi cũng giống bọn họ. Không nhất thiết tìm những người mất tích nữa. Xác suất bọn họ chết là những 80%."
Thiệu Mỹ không thể tin được. "Đây là một mạng người! Sao cô nhẫn tâm như vậy!"
Thẩm Mão Mão không biết nên nói gì. Cô nghĩ rằng cô gái trẻ này đã trưởng thành sau khi trải qua nhiều chuyện quỷ dị, nhưng không ngờ cô ta vẫn là kiểu con gái mà ai cũng muốn vây quanh.
Vương Hiểu Minh có vẻ đặc biệt không thích Thiệu Mỹ, tâm trạng không tốt nói với cô ta: "Quý cô, xin hãy tỉnh táo lại đi. Chúng tôi tới đây là để sống sót, không phải làm từ thiện. Những người sẵn sàng giúp đỡ cô trong khi cô gặp nguy hiểm được gọi là người tốt. Nhưng trong phó bản không có người tốt, chỉ có những người làm quá nhiều chuyện xấu mới đi vào, bao gồm cả cô, có hiểu không? Và cô chẳng phải ghét bạn của cô sao? Người đó mất tích thì cô tìm kiếm làm gì?"
Sắc mặt Thiệu Mỹ tái nhợt, khó khăn cúi đầu. "Tôi không..."
Trước khi cô nói xong, không ai biết rằng cô muốn nói: "Tôi không ghét cô ấy" hay "Tôi không làm gì xấu cả."
...
Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc cùng Trương Kiến Thiết và vợ ông trở về. Hai vợ chồng già thở dài một đường, Trương Kiến Thiết còn châm một điếu thuốc, hít hai hơi, vẻ mặt buồn bã: "Ôi... sao lại ra thế này chứ..."
Dì Trương trừng mắt nhìn Trương Kiến Thiết đầy oán giận. "Đừng có nói nhảm, tiểu tử Lưu Trang Thạch kia cơ bản không hiểu! Đây là phép lạ, thế mà cậu ta đem ném chết tất cả các con của Thần Khỉ, Thần Khỉ nhất định sẽ trừng phạt! Nếu như trong nhà chúng ta xảy ra chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ cung phụng mấy con khỉ nhỏ đó, có lẽ nhờ vậy tôi cũng có thể gặp được Thần Khỉ."
Trương Kiến Thiết lại thở dài, im lặng hút thuốc rồi không nói gì nữa.
Chuyện này không liên quan đến dì Trương cho nên dì có thể bình luận một cách thờ ơ. Nếu như dì biết đứa cháu trai dấu yêu của mình cũng là một con khỉ... Không biết dì còn biểu cảm như này không.
Khi các cô trở về thì đã là buổi trưa. Vợ Trương Ái Quốc chuẩn bị bữa ăn và đợi đôi vợ chồng già trở về sau buổi sáng bận rộn. Ngay khi cặp vợ chồng ngồi xuống ăn, họ nghe thấy giọng nói của trưởng thôn phát ra từ loa phóng thanh của thôn.
"Xin chào, mọi người có nghe thấy tôi không? Tôi có điều muốn thông báo. Xin mỗi gia đình tham gia lễ hiến tế cử một đại diện đến nhà tôi để họp. Lễ tế năm nay có một số thay đổi, tôi cần thảo luận với mọi người. Tôi sẽ nói lại lần nữa..."
Lặp lại ba lần liên tiếp.
Người đứng đầu gia tộc họ Trương, Trương Kiến Thiết chuẩn bị đi họp, nhưng bị dì Trương ngăn lại, dì có vẻ áy náy với ông: "Còn chưa ăn sáng đi họp làm gì? Hãy để thằng cả đi đi, nếu có gì không chắc chắn đừng đồng thuận ngay. Hãy viết lại và thảo luận ở nhà trước khi quyết định đấy."
Trương Ái Quốc nhận lời rồi đi, đôi vợ chồng tiếp tục ăn.
Thẩm Mão Mão nắm lấy cơ hội hỏi: "Dì Trương, trong sân nhà mình có cây gì vậy ạ?"
Dì Trương ngẩng đầu nhìn rồi nói: "Này là cây táo tàu đấy! Con đến đây không đúng lúc rồi, chứ nếu đến vào mùa thu, con có thể ăn được táo tàu!"
"Thật đáng tiếc nhỉ." Thẩm Mão Mão cảm thấy cho dù tới đây vào mùa thu chăng nữa, cũng chả dám ăn quả từ cây táo này, bản chất của nó cô không biết rõ.
Ăn xong dì Trương đi rửa bát đĩa rồi vào bếp, con dâu cũng giúp dọn dẹp.
Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc ngồi trên những chiếc ghế dài nhỏ ở quanh gốc cây, đứa trẻ hư đốn kia nhìn các cô bằng ánh mắt đầy nham hiểm từ phía xa.
"Mày nhìn cái gì?" Thẩm Mão Mão giơ nắm đấm về phía thằng nhóc, "Tự đi chơi đi."
Đứa nhóc bắt chước động tác của cô: "Nhìn gì hả? Tự đi chơi đi!"
Điều này làm cô nhớ đến nhóm trẻ con đã đi theo các cô và bắt chước hành động của họ vào đêm hôm đó khi mới bước vào trong thôn...
Trời ơi, bọn trẻ đó toàn là khỉ không trừ một ai đúng không?
Chương 37: Thôn trang thờ phụng khỉ (13)
Dì Trương bế đứa trẻ đi, thằng tiểu quỷ nằm trên lưng bà nội, nhìn bà không chớp mắt.
Ngày đầu tiên Thẩm Mão Mão đến đây, cô đã vô cùng sợ nó, cho đến tận giờ vẫn có đôi chút sợ hãi nó. Nhưng cô cảm thấy ma quỷ cũng như chó dữ, càng yếu đuối sợ hãi, chúng càng nhìn chằm chằm bạn và không do dự cắn chết bạn. Vì vậy, cô lấy hết can đảm nhìn đứa trẻ bằng đôi mắt to của mình không chớp mắt. Cô không thở phào nhẹ nhõm cho đến khi dì Trương đưa nó vào nhà.
Lâu Cảnh Mặc vẫn ngẩn ngơ nhìn cây táo. Đồng tử trong bức ảnh rất rõ ràng, nàng nhận ra có điều gì đó không ổn mà không cần nhìn quá kỹ. Nhưng thực tế, nơi đáng lẽ có đôi mắt chỉ là một cái lỗ nhỏ xíu, vừa vặn kích thước mắt người, như thể dụ dỗ nàng dán mắt vào xem.
Nàng có chút xúc động, mắt nhìn chằm chằm vào hốc cây, chân phải liên tục run lên, không nhịn được muốn nhìn vào. Ý tưởng này thật điên rồ, nàng không biết trong hốc cây có thứ gì, bên trong cũng tối đen như mực, hẳn là không nhìn rõ được gì, không cần phải hại con mắt mình.
Nàng dựa vào ý chí của mình để ngồi xuống băng ghế, mông nàng như cứng đờ tại chỗ, không hề cử động.
Sau khi quan sát một lúc, cô nghe thấy thanh âm phát ra từ miệng Thẩm Mão Mão bên cạnh. Âm thanh đó rõ ràng rất nhỏ, nhưng nó giống như còi báo động, kéo nàng ra khỏi trạng thái kỳ lạ bí ẩn mà nàng đang trải qua.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, thấy Thẩm Mão Mão đang trừng mắt nhìn chằm chằm, hai mắt to tròn đen láy, cặp má phúng phính, hệt như con ếch nhỏ xíu đang giận dỗi. Nàng không khỏi sửng sốt một lát, sau đó cười lớn: "Thẩm Ếch Ộp? Cô nhìn gì thế?"
Thẩm Mão Mão: "Sao chị lại tuỳ tiện đặt biệt danh cho người khác cơ chứ?"
Lâu Cảnh Mặc cố ý đổi chủ đề, nhắc nhở cô: "Đừng vô cớ nhìn chăm chú cái cây này, dễ bị ám ảnh lắm."
Quả nhiên Thẩm Mão Mão cắn câu: "Sao lại ám ảnh thế?" Cô cố tình liếc nhìn nàng một cách đầy tinh nghịch, rồi nhanh chóng quay đi, tập trung nhìn nữ thần đang bình tĩnh véo mặt cô, giải thích một cách sinh động về ý nghĩa của sự hèn nhát.
Lâu Cảnh Mặc lại muốn cười: "Cô còn nhớ con mắt ở đâu trong ảnh không? Nơi đó hiện tại là một hốc cây không có mắt. Cô có thể nhìn chăm chú vào nó, khoảng một phút sau, cô sẽ muốn đưa mắt lại gần nhìn kỹ hơn."
Thẩm Mão Mão xua tay liên tục: "Không, không, em không muốn nhìn đâu." Nếu bên trong có thứ gì đó, cô dùng ngón tay thọt vào, cô sẽ giống như một con rồng độc nhãn trong phó bản này.
Hôm nay là ngày thứ tư của phó bản, Thẩm Mão Mão đã hiểu sơ qua cốt truyện.
Mọi nhà trong thôn đều tôn thờ Thần Khỉ, vị Thần toàn năng có thể biến bất hạnh thành may mắn, chữa lành mọi bệnh tật và thậm chí có thể cầu tự. Nhưng theo tình hình thực tế thì: Thần Khỉ khiến cháu trai của nhà họ Trương trở nên thông minh hơn, nhưng thực chất lại thay thế đứa trẻ ban đầu thành một con khỉ. Khiến cho vợ của Lưu Trang Thạch mang thai, nhưng cô ta lại sinh ra cả một đàn khỉ con...
Thần Khỉ đến từ đâu? Nó thực sự là ai? Những điều này vẫn chưa được giải đáp.
Nhưng tóm lại, đây không phải là một vị Thần chính nghĩa có thể bảo vệ và chăm sóc tín đồ trung thành của mình, mà giống như một Ác Thần hơn.
...
Không lâu sau, Trương Ái Quốc về nhà từ cuộc họp ở nhà trưởng thôn.
Vừa vào nhà, thứ đầu tiên anh ta nhìn thấy là Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc đang ngồi trong sân, sau đó anh ta hơi ngượng ngùng dời ánh mắt đi, không chào hỏi gì cả mà vội vã đi vào trong nhà.
Lâu Cảnh Mặc đứng dậy khỏi băng ghế dài. "Có chuyện gì đó đang xảy ra."
"Có chuyện gì vậy chị?"
Lâu Cảnh Mặc không trả lời câu hỏi của cô mà đưa ra chỉ thị: "Tôi đi nghe lén, cô đợi trong sân, đừng nhìn cây táo đấy."
Thẩm Mão Mão gật đầu, nhìn theo bước chân nhẹ nhàng của nàng đi vào trong nhà.
Cô là người duy nhất còn lại trong sân. Làn gió mát thổi qua cơ thể của cô và xuyên qua những kẽ lá của cây táo tàu vang lên tiếng xào xạc, khiến cô cảm nhận được sự hiện diện của mình.
"Thỏ." Đột nhiên có người gọi cô, cô quay đầu lại, không biết từ lúc nào đã thấy Nguỵ Vũ đứng dưới gốc cây.
Tại sao Nguỵ Vũ lại ở đây? Cô ấy không phải đã liên thủ với Vương Hiểu Minh để tìm manh mối sao?
Thẩm Mão Mão lùi lại một bước.
Nguỵ Vũ nói: "Vương Hiểu Minh bị thương, một mình tôi không thể đưa anh ấy về, em có thể giúp tôi chứ?"
Thẩm Mão Mão lại lùi về sau một bước. "Em nghĩ mình không làm được đâu."
"Không phải em đã nói nếu tôi gặp khó khăn gì thì có thể đến tìm em sao? Nếu em có thể giúp chúng tôi thì sao?" Nguỵ Vũ cầu xin.
Thẩm Mão Mão do dự: "Vương Hiểu Minh bị thương nghiêm trọng lắm sao?"
"Nặng lắm."
"Có chảy máu không?"
"Chảy nhiều lắm..."
Thẩm Mão Mão lộ ra vẻ mặt buồn bã: "Thật xin lỗi chị, em nhìn thấy máu sẽ ngất đi..."
Nguỵ Vũ: "..."
Thẩm Mão Mão đề nghị: "Chị đợi một lát, em vào gọi Tiểu Lâu, bảo chị ấy cùng đi cứu người."
Nguỵ Vũ nhìn cô thật sâu rồi lên tiếng: "Cô ấy sẽ không đi đâu, em không biết rằng cô ta máu lạnh đến mức nào sao?"
"Chị nói nhảm!" Thẩm Mão Mão không chịu thấu người khác nói xấu nữ thần của mình, lập tức chống tay lên eo, đối mặt với Nguỵ Vũ: "Tiểu Lâu xinh đẹp tốt bụng, có thể mặn mà ngọt ngào, hoàn toàn không phải máu lạnh, chỉ là bị tsundere thôi! Chị không biết chị ấy nỗ lực thế nào, sao còn nói thế? Chị ấy sốt tận 40 độ còn có thể cố gắng tìm manh mối vượt ải, chị còn có tư cách gì mà nói chị ấy máu lạnh?!"
Nguỵ Vũ: "..."
Thẩm Mão Mão: "Chị không hề biết gì cả! Chị chỉ nói chị ấy là đồ máu lạnh! Chị đang lợi dụng nỗi đau của người khác! Em không ngờ chị lại là người như vậy, Tiểu Lâu chỉ là một tiên nữ trên thiên đường tuyệt vời, em không cho phép chị nói xấu chị ấy đâu!"
Nguỵ Vũ: "..."
Thẩm Mão Mão: "Em muốn giúp chị vì lòng tốt, nhưng chị lại nói xấu Tiểu Lâu! Chị cơ bản không phải người! Phải không! Chị thậm chí còn không biết Tiểu Lâu tốt thế nào! Chị có tư cách gì nói như vậy về chị ấy chứ! Chị quen biết chị ấy sao? Chị đánh giá chị ấy ra sao? Chị làm sao biết chị ấy sẽ không đồng ý cứu người? Chị ấy nhất định sẽ đi! Chị dám đứng đây chờ chị ấy bước ra ư?!"
Nguỵ Vũ: "Thôi được rồi, tôi tự đi cứu anh ta." Nói xong, cô ấy quay người đi ra khỏi nhà họ Trương.
Thẩm Mão Mão nhìn theo bóng lưng cô ấy đi xa. Chỉ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, cô mới ngồi xuống băng ghế với đôi chân mềm nhũn, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Khoảnh khắc nhìn vào mắt Nguỵ Vũ, Thẩm Mão Mão phát hiện đồng tử cô ấy có màu nâu nhạt tuyệt đẹp, ấm áp như ánh nắng mặt trời.
...
Sau khi đợi bên ngoài chưa đầy mười phút, Lâu Cảnh Mặc và vợ Trương Ái Quốc cùng nhau đi ra.
Thẩm Mão Mão đứng dậy đi về phía nàng, nhưng không nói gì.
Vợ Trương Ái Quốc nói: "Đi thôi, tôi đưa cô đến cửa hàng."
Lâu Cảnh Mặc nhìn thẳng về phía trước và cũng không lên tiếng.
Thẩm Mão Mão đoán Lâu Cảnh Mặc đã bị phát hiện nên bịa cớ đi cửa hàng, lặng lẽ đi theo nàng, dùng ánh mắt giao tiếp với nàng ấy.
Lâu Cảnh Mặc vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.
Thẩm Mão Mão từ bỏ việc giao tiếp.
Có một cửa hàng tạp hoá rất nhỏ ở thôn Lăng Nguyên, ở phía nam của thôn trang, bán một số đồ dùng hàng ngày, thuốc lá, rượu và đồ ăn vặt. Ngay cả biển hiệu cũng chẳng có, cho nên các cô trước đây không phát hiện ra nơi như vậy.
Cửa hàng thiếu ánh sáng và có mùi ẩm ướt. Bên trong có một cái quầy, trên đó chất đầy thức ăn và đồ dùng hàng ngày một cách bừa bộn. Một bà lão ngồi ở sau quầy hàng, trông có vẻ buồn ngủ, thỉnh thoảng quạt cho mình bằng một chiếc quạt lá cọ trên tay.
Lâu Cảnh Mặc dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào quầy: "Cháu muốn mua một thứ."
Bà lão nhấc mí mắt lên, liếc nhìn cô rồi chậm rãi hỏi. "Cháu muốn mua gì?"
"Keo 502." Lâu Cảnh Mặc đáp.
Bà lão từ từ đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm trên quầy, làm tung lên một đám bụi lớn.
Một con côn trùng đen nhỏ bò dưới chân Thẩm Mão Mão, vợ Trương Ái Quốc hét lên lùi lại hai bước, nói: "Tôi... tôi ra ngoài chờ cô!" Nói xong cô ta vội vã chạy tuốt ra ngoài.
Vừa đi khỏi, bà lão liền bắt đầu nói chuyện với Lâu Cảnh Mặc: "Người khác ngoài thôn à?"
Thẩm Mão Mão tiếp lời: "Chúng cháu tới thôn trang để chụp ảnh ạ." Bà lão cười cười, trong giọng nói có chút mỉa mai: "Chụp ảnh ở nơi tồi tàn nát bươm này thì có gì hay chứ?"
Thẩm Mão Mão mở to mắt nói xạo: "Thôn trang của bà đẹp lắm, nước thì trong vắt, núi cao ngang trời, người tài giỏi cũng nhiều, rất thích hợp chụp ảnh!"
"Haha." Bà lão nhàn nhã nói, "Thật là một nơi tuyệt vời với nhiều người tài giỏi như vậy..." Tựa như bà đang thở dài về điều gì đó.
Thẩm Mão Mão hỏi bà: "Bà ơi, sao vậy ạ?"
Bà lão liếc nhìn cô rồi đáp: "Không có gì. À tìm thấy rồi!" Bà đưa một chiếc lọ nhỏ màu trắng cho Lâu Cảnh Mặc. "Một tệ."
Lâu Cảnh Mặc rút ra một tờ một trăm tệ.
"Bà không có tiền lẻ để thối." Bà lão xua tay.
Lâu Cảnh Mặc ngượng ngùng, "Đây là tất cả những gì cháu có."
Bà lão suy nghĩ một chút: "Thôi bỏ đi, bà tặng cho cháu đó."
Hai người cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, bà lão khẽ nói: "Người lạ phương xa kia ơi, đừng dễ dàng tin vào Thần linh như thế..."
Thẩm Mão Mão dừng lại, quay đầu lại nhìn, bà lão đã nhắm mắt không để ý tới các cô nữa.
Lâu Cảnh Mặc nói: "Đi thôi."
Cả ba người đều im lặng suốt dọc đường. Khi tới nhà họ Trương, vợ Trương Ái Quốc lên tiếng: "Có chuyện gì thì gọi tôi sau nhé." Nói rồi vội vã vào trong nhà. Sau khi vào nhà, cô ta đóng cửa lại, có lẽ vì sợ Lâu Cảnh Mặc tiếp tục nghe lén.
Trong sân chỉ còn lại hai người, Thẩm Mão Mão lập tức nói: "Chuyện này gấp hơn, em cho chị biết trước! Vừa rồi Nguỵ Vũ đột nhiên xuất hiện sau khi chị đi vào, nói với em là Vương Hiểu Minh bị thương, nhờ em giúp. Nhưng chị ta đột nhiên đi mất, em không dám đi theo. Bây giờ chúng mình nên đi xem tình hình không?"
Lâu Cảnh Mặc lập tức nắm được trọng điểm. "Mình sẽ đi đâu?"
Thẩm Mão Mão: "...Quên mất chưa hỏi."
Lâu Cảnh Mặc đáp: "Vậy thì đi xung quanh tìm đi."
Ánh mắt Thẩm Mão Mão sáng rực lên, không nhịn được mỉm cười.
Cô vừa mới tự tin nói với Nguỵ Vũ rằng Lâu Cảnh Mặc nhất định sẽ cứu người, nhưng thực ra trong lòng cô không chắc chắn. Bây giờ sau khi nghe những gì Lâu Cảnh Mặc nói xong, cô không khỏi nghĩ rằng: "Mình đã đúng về chị ấy."
Lâu Cảnh Mặc gọi cô. "Sao cô cười? Mình vừa đi vừa nói chuyện."
Thẩm Mão Mão nói thêm: "Thật ra em có chút nghi ngờ Nguỵ Vũ. Mắt chị ấy có màu nâu nhạt..." Đôi mắt trong hốc cây cũng có màu nâu nhạt, nhưng đục ngầu hơn.
"Có thể là cô ta, nhưng cũng không nhất định. Trước tiên chúng mình đến cổng thôn." Lâu Cảnh Mặc vừa đi vừa kể lại trải nghiệm của mình.
Vừa rồi nàng lén lút vào nhà, núp ở ngoài cửa nghe lén cuộc nói chuyện của Trương gia. Bởi vì nàng vào hơi trễ, chỉ kịp nghe Trương Kiến Thiết và Trương Ái Quốc nói chuyện về việc chuẩn bị sớm cho lễ hiến tế, cả nhà tụ tập lại để bàn về việc hiến tế Thần Khỉ và thảo luận về lễ vật lần này cho lễ tế.
"Cái gọi là vật tế thần." Lâu Cảnh Mặc nói, "Là người của gia tộc họ Trương này."
Thẩm Mão Mão sửng sốt. "Dùng chính người nhà của mình làm vật tế sao?!"
"Trong nhận thức của bọn họ, việc trở thành vật hiến tế không nguy hiểm, thay vào đó là niềm vinh dự. Những người trở thành vật tế dường như được ban phước, cháu trai của ông ta là vật tế năm ngoái."
"Liệu tất cả những vật tế đó có biến thành khỉ hết không? Và dân thôn không biết chuyện này sao?"
"Tôi không biết. Tôi bị phát hiện nên đã viện cớ muốn đi cửa hàng mua đồ. Họ đề cử vợ của Trương Ái Quốc dẫn tôi đi, sau đó cô biết gì xảy ra rồi đó."
Thẩm Mão Mão gật đầu: "Nói tới đây thì, bà lão kia dường như biết gì đó, bà còn khuyên chúng mình không nên tin Thần..."
Lâu Cảnh Mặc: "Cô không phát hiện sao? Trong nhà bà ấy không có tượng Thần Khỉ."
Tác giả có lời muốn nói:
Còn một chương nữa!
Chương này không chứa nhiều điều vô nghĩa đâu, vì vậy xin cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ, bình luận, đăng ký và tặng hoa hồng cho tôi! Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ!
Chương 38: Thôn trang thờ phụng khỉ (14)
Một câu có thể đánh thức người mơ mộng.
Cuối cùng Thẩm Mão Mão cũng hiểu được cảm giác bất hoà vẫn tồn tại từ lâu kia đến từ đâu. Ở thôn trang Lăng Nguyên, nơi nào cũng thờ "Thần Khỉ", một cửa hàng nhỏ không có tượng Thần ở trong nhà trông thật lạc lõng.
Và trước khi các cô rời đi, bà lão đã nói một điều mơ hồ. "Đừng tin Thần linh một cách tuỳ tiện." Cô luôn cảm thấy hình như bà biết điều gì đó.
Lâu Cảnh Mặc nói: "Chúng mình có thể quay lại xem thử, có lẽ là một manh mối quan trọng."
Lần trước vợ Trương Ái Quốc cũng có mặt cho nên các cô không muốn nhiều lời với bà lão, hiện tại Trương gia đang bí mật thảo luận chuyện tế lễ, không có thời gian quản các cô, đây là cơ hội tốt để tìm manh mối.
Các cô cùng đi tới thì lại phát hiện cửa hàng đã bị khoá từ bên ngoài, họ không biết bà lão đi đâu, đành phải gác lại suy nghĩ về cốt truyện. Các cô tìm kiếm khắp thôn suốt buổi chiều, cho đến khi mặt trời bắt đầu lặn nhưng vẫn không tìm thấy Nguỵ Vũ và Vương Hiểu Minh.
Hai người đó hoặc là đi ra sau núi, hoặc là biến mất như Võ Mộng Hàm.
Dân thôn Lăng Nguyên vẫn thong thả ung dung như trước, gió buổi đêm không lạnh không nóng, không khí ngập tràn mùi đất cỏ, hoa cải bay phấp phới. Trong một môi trường như vậy, cuộc sống của bọn họ kéo dài vô tận và họ lặp lại mãi một cuộc sống vô nghĩa nhàn rỗi mỗi ngày.
Hầu hết mọi người đều không có nhiều biểu cảm trên khuôn mặt. Cô không biết liệu có phải các góc cạnh của họ đã được cuộc đời vô cảm mài nhẵn mịn rồi hay không, hay là do phó bản quá lười để thiết lập tính cách người qua đường.
Khi các cô trở về nhà họ Trương, cuộc họp của nhà Trương đã kết thúc.
Trương Ái Quốc ngồi ở trước cửa nhà, nhìn thấy các cô, đứng dậy, vẻ mặt kỳ quái khó tả: "Trưởng thôn muốn các cô đến nhà, nói có chuyện muốn thương lượng với các cô."
Tại sao đột nhiên ông ta muốn nói chuyện với các cô? Nó có liên quan gì tới cốt truyện không?
Lâu Cảnh Mặc hỏi ngắn gọn: "Bây giờ sao?"
"Sáng mai."
"Chỉ hai chúng tôi sao?"
Trương Ái Quốc: "Không, là tất cả các cô."
Lễ hiến tế sắp đến gần, trưởng thôn đột nhiên muốn tập hợp tất cả người chơi lại, sợ người chơi gây chuyện sao?
Thẩm Mão Mão gật đầu. "Được, chúng tôi hiểu rồi."
Đến giờ ăn tối, nhà họ Trương bắt đầu bữa ăn đúng giờ như thường lệ. Ăn xong, hai chị em vào nhà làm bài tập, cậu bé kia thì ở lại với mẹ, hiếm khi doạ dẫm Thẩm Mão Mão. Không ai quan tâm vì sao Nguỵ Vũ và Vương Hiểu Minh không trở về, giống như họ chưa từng tồn tại vậy.
Sau khi trời tối, toàn bộ thôn trang vẫn tối đen như mực giống mọi khi, Thẩm Mão Mão cảm thấy choáng váng lạ thường. So với Vân Thắng Tiến, những người chơi cũ như Nguỵ Vũ và Vương Hiểu Minh khá ổn. Cô không biết hai người đó bị buộc tội gì mà vào phó bản, thậm chí không biết cả tên thật của họ.
Mặc dù chỉ là hai người xa lạ mới quen nhau được vài ngày thôi, thế nhưng cô vẫn cảm thấy buồn vì sự mất tích của bọn họ.
Cô co ro dưới chăn, nhìn Lâu Cảnh Mặc ở bên cạnh, nhịn không được hỏi một câu hỏi đã kìm nén ở trong lòng mình rất lâu. "Nữ thần này... chị đã phạm tội lỗi gì thế?"
Lâu Cảnh Mặc rơi vào trầm mặc, trong chốc lát, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi yếu ớt ngoài cửa sổ.
Thẩm Mão Mão có chút hối hận, nghĩ rằng mình không nên hỏi một câu vượt quá giới hạn như vậy. Đang định đổi chủ đề thì nghe Lâu Cảnh Mặc đột nhiên lên tiếng. "Giết người." Giọng điệu nàng rất bình thản, dường như không phải đang nói giết người mà đang nói thái rau thôi.
Lần này Thẩm Mão Mão thực sự kinh ngạc. "Giết người??" Là loại giết người phải vào tù sao?! Hơn nữa làm sao mà một kẻ giết người còn có thể trở thành tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng, xuất bản sách mới và tổ chức ký tặng sách?
Lâu Cảnh Mặc cũng nằm xuống giường. "Tôi đùa thôi."
Thẩm Mão Mão: "..." Vẻ mặt của chị lại không như nói đùa.
Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô cảm thấy với mối quan hệ này, chỉ cần thành thực với nhau là đủ, cô chỉ có thể chôn chặt những nghi vấn ấy trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô luôn cảm thấy rằng... Lâu Cảnh Mặc không hẳn là một cô gái không có tâm sự.
...
Thẩm Mão Mão có một giấc mơ hiếm có.
Cô không thể diễn tả được cảm giác đó. Cô biết mình đang mơ, nhưng cô không thể tỉnh giấc. Trong giấc mơ cô đang chạy qua một lùm cây cao hơn người theo góc nhìn thứ nhất. Những chuyển động của cô nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, cô nhảy qua những cành cây nhô ra khỏi mặt đất tựa như đang bay, nhanh như thể...
Một con khỉ sao?
Nhận ra điều này khiến cô cảm thấy tồi tệ. Nhưng cô không thể điều khiển được tay chân mình, chỉ có thể thụ động tiến về phía trước, nhìn cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi xa, bước chạy càng lúc càng nhanh, chạy càng lúc càng xa...
Khi cô đang chạy, một hình ảnh phản chiếu đột nhiên xuất hiện trên cái cây phía trước cô. Bóng hình đó chỉ có một bàn tay, một bàn tay người to lớn khiến cô trông cực kỳ nhỏ bé.
Bàn tay đưa về phía cô. Một nỗi sợ hãi lớn tràn ngập trong cô, cô hét lên một tiếng kinh hoàng: "Chít!"
Vào khoảnh khắc đó, cuối cùng cô cũng hiểu mình là ai.
Thì ra cô thực sự đã biến thành một con khỉ.
Bàn tay khổng lồ bắt không thành. Cô lăn lộn trên mặt đất, cơ thể phủ đầy cát bụi, tiếp tục chạy trong hoảng loạn.
Khi cô chạy, quang cảnh xung quanh trở nên quen thuộc. Cô nhìn thấy cánh cổng trang nghiêm của thôn trang Lăng Nguyên và một cây hoè che khuất ánh sáng mặt trời ở cổng vào thôn.
Những chùm hoa hoè trắng tinh khiết tô điểm thêm cho cành cây, khi có gió thổi qua, những cánh hoa trắng li ti bị đẩy xuống, rung rinh rợp trời như bông tuyết mùa đông. Hương thơm tươi mát có thể ngửi được từ phía xa.
Có vẻ như có gì đó không ổn.
Và có vẻ như mọi thứ đều ổn.
Có một bóng người mờ ảo đứng dưới gốc cây hoè, cô chạy nhanh đến gần, cuối cùng cũng nhìn rõ người dưới gốc cây.
Đó là Võ Mộng Hàm mặc một chiếc váy trắng tinh khôi.
Võ Mộng Hàm là ai vậy? Nghe thật quen quá, nhưng cô không nhớ ra được nơi đâu.
Bàn tay to lớn phía sau lại túm lấy cô, cô hét lớn một tiếng, ngã xuống gốc cây, trong đầu cô có ý nghĩ không thể lý giải được-
Chỉ cần cô chạm vào thân cây, chỉ cần cô đi dưới gốc cây là có thể thoát khỏi thứ phía sau và không còn phải lắng lo nữa...
Đúng vào lúc cô sắp chạy tới trước mặt Võ Mộng Hàm, một bàn tay ở sau đột nhiên nắm lấy đuôi cô, gần như nhấc bổng cô lên. Cô la hét, gào thét, đá và đánh người đang giữ cô bằng tay và chân, lo lắng và run sợ, nỗ lực thoát ra.
"Thẩm Mão Mão! Cô đang làm cái khỉ gì vậy hả!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thẩm Mão Mão rùng mình, đột nhiên tỉnh lại.
Cô mở mắt trong sự bối rối và nhìn thấy thân cây gần đó và khuôn mặt giận dữ của Lâu Cảnh Mặc.
"Em... em đang nằm mơ sao?" Cô liên tục lui về sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên vầng trán. "Đây... đây là..."
Một vầng trăng đỏ thẫm treo giữa nền trời đen thẳm, chiếu sáng mọi thứ xung quanh phản chiếu lại thành màu đỏ. Những bông hoa trắng trên cây hoè dường như nhuốm đầy máu tươi, loé lên thứ ánh sáng đỏ rực kỳ lạ. Trên khuôn mặt Lâu Cảnh Mặc cũng có một lớp màu đỏ, trông như quỷ dữ khát máu.
Không đúng...
Rõ ràng phó bản đang là mùa xuân khi các cô đến, vì vậy cây hoè không thể nở hoa sớm như vậy. Và chuyện gì đang xảy ra với mặt trăng thế? Có phải sự thật rằng mỗi đêm cô thậm chí không thể thấy đường trong bóng tối?
Cô vẫn còn trong mơ và chưa tỉnh dậy sao? Liệu Lâu Cảnh Mặc này có thật không?
Lâu Cảnh Mặc buông cô ra và nói: "Hoan nghênh cô đến với thế giới khác."
Thẩm Mão Mão: "Cái gì cơ?!" Cô vừa mới ngủ! Cớ sao cô đột nhiên đi vào thế giới khác?!
"Nửa đêm cô tự dưng đứng dậy, mở cửa bỏ đi. Tôi gọi cô hai lần nhưng cô không đáp, sau đó cô chạy tuốt tuồn tuột." Lâu Cảnh Mặc không muốn nhớ lại chi tiết cụ thể về việc nàng rượt theo Thẩm Mão Mão đầy vui vẻ vào nửa đêm khuya khoắt.
Thẩm Mão Mão lùi lại hai bước, cố gắng tránh xa cây hoè già kỳ lạ này hết mức có thể. "Em còn tưởng mình còn nằm mơ. Trong mơ em thấy mình hình như biến thành khỉ... Em còn thấy cô gái đã mất tích dưới gốc cây này, tên Võ Mộng Hàm!"
Lâu Cảnh Mặc suy nghĩ: "Tôi nghĩ tôi biết cô ta ở đâu."
Cả hai đều nhìn về phía cây hoè lớn. Làn gió mát buổi đêm thổi rung động cành cây, từng phiến hoa đỏ máu rơi xuống. Đôi chân Thẩm Mão Mão run rẩy mềm nhũn. "Lúc mới ra ngoài, bầu trời cũng như này sao?"
Lâu Cảnh Mặc khẳng định: "Phải."
Thẩm Mão Mão nhìn xung quanh, thấy cổng thôn trang Lăng Nguyên hoàn toàn khác biệt với thực tế. Cánh cổng từng mang dáng vẻ một phú nhị đại mới nổi, đã trở nên đổ nát và trông tối tăm ảm đạm ngay cả dưới ánh trăng. Tuy nhiên, nó lại có vẻ phù hợp hơn với thôn làng nhỏ được bao quanh bởi những dãy núi.
"Thôn trang Lăng Nguyên" ban đầu đã trở thành "Thôn trang Lăng Nguyên", nhìn từ bên ngoài dường như có một vài người đi bộ nhìn không thấy mặt, đang đi trên con đường nhỏ trong thôn.
Cô cảm thấy mình sắp ngạt thở, nhịn không được nắm lấy tay Lâu Cảnh Mặc. "Đây... là một cuộc bao vây của thây ma sao?"
Lâu Cảnh Mặc: "Lúc chúng mình ra ngoài, những thứ này vẫn chưa có. Cô muốn đi vào không?"
Thẩm Mão Mão run rẩy: "Chị muốn thế nào?"
"Nghĩ đi."
Vì nữ thần đã nói vậy nên cô phải trải qua mọi nguy hiểm gập ghềnh!
Cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, bước về phía trước với vẻ mặt anh dũng và tự tin: "Chị Lâu này, sau này đừng gọi tên em nữa. Nếu chị mà quay lại, lửa hồn sẽ tắt và chị có thể sẽ gặp vong."
Lâu Cảnh Mặc: "...."
Các cô nhanh chóng tiến về phía trước, hướng thẳng về phía bóng đen gần nhất.
Bóng đen trông như một đứa trẻ rất nhỏ còn chưa biết đi và chỉ có thể bò trên mặt đất, để lại những vệt đen rõ ràng ở bất cứ nơi nào nó bò qua.
Lâu Cảnh Mặc trầm giọng: "Đi vòng qua."
"Sao thế ạ?!" Thân thể Thẩm Mão Mão chuyển động còn nhanh hơn não, phản ứng lại, lập tức rẽ trái định vòng qua.
Lâu Cảnh Mặc: "Bị nhiễm đầy máu."
Khi bạn nhìn vào sắc đỏ trong bóng tối, bạn chỉ có thể thấy màu đen. Này không phải một bóng đen, mà là một đứa trẻ ngập đầy máu!
Các cô bước đi ngày càng nhanh hơn, cuối cùng chỉ chạy.
Bóng đen trong thôn trang có lớn có nhỏ, bóng nhỏ là lúc bò trên mặt đất, bóng lớn thì khom lưng khập khiễng đi, nhưng tốc độ rất nhanh, vừa nhìn thấy các cô lập tức đuổi theo, khiến Thẩm Mão Mão muốn khóc.
Cuối cùng, các cô bị một đội quân khổng lồ rượt theo, chúng không ngừng rượt theo như thể những kẻ đói khát cùng cực, thấy đồ ăn ngon không chịu buông tay.
"Bớ người ta tôi không có 'siro' đâu! Đừng rượt theo tôi aaa!" Thẩm Mão Mão vừa chạy vừa quay đầu lại, liếc mắt nhìn phía sau rồi lập tức quay đi. "QAQ Thật đáng sợ mà!"
Lâu Cảnh Mặc: "..." Tại sao nàng không thấy nhỉ?
Các cô chạy từ đầu thôn đến cuối thôn, đường rút lui của các cô đã bị chặn hoàn toàn. Cuối thôn là lối vào sau núi, mà sau núi cũng rất nguy hiểm, các cô đi thẳng về phía con đường ở sau sườn núi.
Đúng lúc bọn họ sắp xông vào núi, đứa trẻ ở phía trước đội quân đột nhiên khóc oà lên. Tiếng khóc rùng rợn vang vọng rất xa trong bầu trời đêm tĩnh lặng cô liêu, trái tim Thẩm Mão Mão bắt đầu đập loạn xạ.
"Cúc cu-"
Con cú đêm có đôi mắt đỏ dang rộng đôi cánh bay lên cao, lượn vòng dưới vầng trăng đỏ máu. Một chiếc lông vũ màu xám nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như một chiếc thuyền lắc lư trong giông bão, chỉ có thể phó mặc đất trời, có thể chìm xuống bất cứ lúc nào, hệt như số phận của các cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro