Thôn trang thờ phụng khỉ (15-20)
Chương 39: Thôn trang thờ phụng khỉ (15)
Tiếng kêu the thé phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm. Bị âm thanh tấn công làm cho hoảng sợ, Thẩm Mão Mão phản ứng có điều kiện, vừa chạy vừa hát thật lớn. Vì thở dốc hổn hển nên tiếng hát có phần ngắt quãng và thậm chí còn lạc tone hơn.
"Cúc...cu..." Con cú đêm vốn đang bay vòng tròn trên không trung khép cánh lại, trực tiếp rớt thẳng xuống đất. Đám ma quỷ rượt theo sau đều sửng sốt một lát, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để bắt lấy các cô.
Lâu Cảnh Mặc chạy phía trước, loạng choạng suýt ngã, may mắn là Thẩm Mão Mão đã kịp thời nhanh chóng kéo nàng lên, tránh được số phận không bị tóm và ngã chết tươi.
Hai người loạng choạng chạy về phía trước một đoạn, những thứ ở phía sau dường như đang lo lắng điều gì đó, chặn đường ra, không đi theo các cô vào sau núi. Nên hai người đi chậm lại, từ chạy chuyển sang đi bộ. Thẩm Mão Mão cũng thu hồi thần thông của mình lại, bắt đầu thở hộc hộc.
"Thỏ này." Lâu Cảnh Mặc đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Mão Mão cảnh giác nhìn xung quanh, nghe thấy Lâu Cảnh Mặc gọi tên mình, cô tự nhiên quay đầu lại, nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu: "Sao vậy ạ?"
Giọng điệu của Lâu Cảnh Mặc rất nghiêm túc: "Chỉ cần cô không tuỳ tiện hát hò thì chúng mình vẫn có thể là đồng đội tốt."
Thẩm Mão Mão: "Sao chứ? Chị không phải đang qua cầu rút ván đó ư?"
Lâu Cảnh Mặc cũng nghĩ thế, nếu không phải là tiếng hát như bò rống của Thẩm Mão Mão doạ đám quỷ, bọn chúng có lẽ đã bắt được các cô trước khi kịp chạy lên núi. Cho nên, nàng đổi lời: "Vậy lần sau nhắc nhở tôi chút, để tôi chuẩn bị tinh thần."
Thẩm Mão Mão trợn mắt.
Sau núi bây giờ không có sương mù, nhưng trời vẫn tối, không nhìn được xa xa. Các cô cẩn thận đi trong núi, đất dưới chân ẩm ướt, giống như vừa mới mưa to.
"Xào xạc..."
Một cơn gió thổi qua khiến cành cây đung đưa, một giọt nước lành lạnh lướt qua hàng mi cô rồi nhỏ xuống dưới bàn chân cô. Cô theo bản năng lấy tay lau mặt, cảm giác ướt át trơn trượt khiến cô có chút hoảng loạn.
Cô dùng ngón trỏ và ngón giữa véo nhẹ, gió lạnh thổi qua, nước trên ngón tay khô lại, để lại dư vị dính nhớp, khó chịu.
Lâu Cảnh Mặc hỏi cô: "Sao vậy?"
"Cây cối hình như dính đầy máu..." Thẩm Mão Mão giơ tay lên trước mắt, quả nhiên đúng như cô đoán - trên đầu ngón tay có vết máu đen sẫm.
Nghe vậy, Lâu Cảnh Mặc ngẩng đầu lên. Phát hiện ngoài những chiếc lá đung đưa trên ngọn cây, dường như còn có thứ gì đó ẩn núp sau nhánh cây rậm rạp, đang âm thầm theo dõi các cô dưới tán cây.
Một luồng gió mạnh khác thổi qua, vô số giọt nước từ trên nhánh cây rơi xuống bắn tung toé trên đầu các cô, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến các cô chỉ muốn đi tắm ngay lập tức.
Thẩm Mão Mão vừa buồn nôn vừa sợ hãi, giơ tay lên đầu, nhanh chóng chạy về phía trước cùng Lâu Cảnh Mặc.
Họ không biết mình đã chạy bao lâu cho tới khi nhìn thấy một hang động.
Trong hang động có luồng sáng trắng quen thuộc, trông giống như cửa ải vượt khỏi phó bản, nhưng trước hang lại có một đàn khỉ, số lượng hơn ba mươi con. Lũ khỉ vây quanh hai xác chết, nằm ở trên đó và gặm nhấm, vui vẻ thưởng thức bữa tối như thể chúng hoàn toàn không biết đến hai người sống ở sau chúng.
Một thi thể đẫm máu đến mức không nhận ra là ai, thi thể còn lại khá hơn một chút. Dựa vào quần áo và ngoại hình, Thẩm Mão Mão đã nhận ra danh tính của người đó - là cậu bé tên Đan Tiêu trong đội ngũ của Diệp Thính Nam.
Từ khi Võ Mộng Hàm mất tích, thiếu niên này thoạt nhìn không có dũng khí gì nữa vẫn luôn tìm kiếm cô ấy, bất luận kẻ nào có con mắt tinh ý đều có thể nhìn ra tình cảm cậu dành cho Võ Mộng Hàm. Trong phó bản này, mọi người rất ít khi ở chung, cho đến khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô mới nhận ra đã lâu rồi bọn họ không gặp mặt Đan Tiêu.
Thì ra cậu ấy đã chết.
Đáng tiếc tình huống hiện tại không cho cô nhiều thời gian để buồn. Cô nhìn Lâu Cảnh Mặc, nàng ra hiệu im lặng với cô, ý bảo cô đừng phát ra tiếng động.
Cửa ải nằm ngay trước mặt họ, nhưng phải tìm cách đối phó với những con khỉ này.
Thẩm Mão Mão cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Làm sao các cô tìm được cửa ải khi mà lễ hiến tế quan trọng trong cốt truyện vẫn chưa bắt đầu? Và có thể các cô không còn ở thế giới thực nữa. Nếu các cô rời khỏi phó bản từ một viễn cảnh khác... liệu còn về thực tại được không?
Lâu Cảnh Mặc cũng nhận ra có điều bất ổn, nàng nhẹ nhàng lắc đầu với cô, ra hiệu cô từ từ lùi lại.
Phía trước hai người là đám khỉ đang nhai nuốt xác chết, phía sau là rừng cây đầy rẫy sinh vật lạ và những dấu máu không lý giải được... Sau núi có diện tích rất lớn, nhưng không có nơi nào an toàn để các cô trú ngụ.
Cả hai đều rón rén bước về sau, bàn chân các cô tạo ra những tiếng động nhỏ trên mặt cỏ. Những con khỉ đang mải mê ăn uống nên không hề quay ra tấn công bọn họ. Sau khi đi xa khỏi đàn khỉ một chút, Lâu Cảnh Mặc mới thì thầm với Thẩm Mão Mão: "Tôi nghi chúng mình đang nằm mơ."
Thẩm Mão Mão: "Vậy mình phải làm sao?"
Lâu Cảnh Mặc: "Tôi sẽ vả cô?"
Thẩm Mão Mão: "??? Em đã làm gì sai??"
Lâu Cảnh Mặc giải thích: "Tôi giúp cô xem thử có đau không, nếu không đau thì tức là cô đang mơ."
"Chị đánh em làm sao chị thấy đau!"
"Có lẽ cô cũng không đau đâu."
Thẩm Mão Mão duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng ra ngoài. "Khoan đã! Chị không cần làm, để em tự làm!" Cô nhắm mắt lại, dùng sức véo cánh tay mình, nhưng không thấy đau đớn.
"Em không đau?"
Lâu Cảnh Mặc nhéo mặt cô đáp: "Xem ra đây chỉ là mộng thôi."
Thẩm Mão Mão hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Sao chị nhéo mặt em?"
Lâu Cảnh Mặc: "Cảm giác thật tốt."
Thẩm Mão Mão: "Sao cơ?"
Lâu Cảnh Mặc bình tĩnh rút tay lại. "Không có chi."
Thẩm Mão Mão: ????
Trong thế giới giấc mơ, ngoại trừ việc không có đau đớn, mọi cảm giác khác đều hiện diện. Vì vậy lúc đầu bọn họ không nhận ra rằng cái gọi là một thế giới khác thực chất chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sau khi chắc chắn đây là mơ, Thẩm Mão Mão trở nên táo bạo hơn nhiều: "Nếu tất cả chỉ là mơ thôi, chúng mình sợ gì chứ? Cứ giết hết đám khốn nạn chỉ biết hù doạ người này đi!"
Lâu Cảnh Mặc: "...Vĩnh biệt."
Thẩm Mão Mão đứng im: "Chị không làm sao?"
"Tôi sẽ không tìm chết." Giấc mộng này rất kỳ lạ, hai người đều nằm mơ cùng nhau, ai có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không chết ở trong mơ?
"Những lời chị nói rất có lý." Thẩm Mão Mão đứng nghiêm. "Em nghĩ sự ưu tiên hàng đầu của chúng mình là tìm cách thoát khỏi mơ, thay vì lãng phí thời giờ vào cuộc chiến vô nghĩa."
Lâu Cảnh Mặc liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Đây là kiểu chiến đấu gì? Chắc là một cuộc chiến một chiều, phải không?
Thẩm Mão Mão giả vờ không thấy vẻ mặt khinh thường của nàng. "Vậy nữ thần này, mình nên thức tỉnh thế nào đây?"
Lâu Cảnh Mặc trầm ngâm một lát rồi nói: "Cô đã từng nghe câu nói này chưa? Nếu cô bị nhốt trong mộng ảo, không thoát ra được, cô có thể nhảy từ trên cao xuống để tỉnh lại."
Thẩm Mão Mão chưa từng nghe qua câu nói đó, nhưng cô vẫn cho rằng lời Lâu Cảnh Mặc nói có lý. Cô đã từng trải nghiệm cảm giác rơi từ độ cao lớn trong mơ và tỉnh dậy ngay sau đó, nên cô nghĩ có thể thử phương pháp này - dù sao thì các cô cũng không thấy đau gì.
Các cô hành động ngay lập tức. Bọn họ tìm kiếm khắp nơi và cuối cùng tìm thấy một vách đá khá cao. Họ đứng trên mép vách đá và chuẩn bị nhảy xuống, Thẩm Mão Mão cảm thấy hai người các cô bây giờ giống hệt như Jack và Rose, thậm chí muốn hát bài "My Heart Will Go On" cho phù hợp với hoàn cảnh.
Jack và Rose: Nhân vật chính trong phim Titanic (1997), là một bộ phim sử thi chính kịch lãng mạn của đạo diễn James Cameron, lấy cảm hứng từ thảm họa đắm tàu Titanic năm 1912.
Cốt truyện chính của Titanic: Bộ phim theo chân câu chuyện tình yêu giữa Jack Dawson (Leonardo DiCaprio), một nghệ sĩ nghèo, và Rose DeWitt Bukater (Kate Winslet), một cô gái thượng lưu, trên chuyến tàu Titanic huyền thoại. Rose bị ép hôn với Cal Hockley (Billy Zane), một người giàu có và ích kỷ, nhưng cô đã gặp Jack, người đã thay đổi cuộc đời cô. Mối quan hệ của họ phát triển trong suốt chuyến đi, với Titanic chìm dần vào biển khi gặp phải một tảng băng trôi.
Bài hát My Heart Will Go On là là một bài hát của nghệ sĩ thu âm người Canada Céline Dion nằm trong album nhạc phim của bộ phim bom tấn Titanic năm 1997 của đạo diễn James Cameron. Xuất hiện trong phim Titanic và xuất hiện ở cuối phim như là bản nhạc tình cho bộ phim. Ngoài ra, bài hát còn nằm trong album phòng thu tiếng Anh thứ năm của cô, Let's Talk About Love (1997).
Trước khi nhảy, Lâu Cảnh Mặc đề nghị: "Từng người một nhảy xuống?"
Đề xuất này khả thi. Nếu phương pháp này không hiệu quả, các cô vẫn có thể giữ được một mạng sống sót và tránh bị xoá sổ.
"Vậy chị nhảy, hay em?" Thẩm Mão Mão hỏi, "Em nhảy trước nhé?" Cô và Lâu Cảnh Mặc có khế ước ràng buộc, nếu cô nhảy xuống mà xảy ra việc gì không hay, bất kể ra sao nàng cũng sẽ không sao.
Lâu Cảnh Mặc không cãi nhau với cô. "Được, cô nhảy đi."
Hai người cách mặt đất khoảng mười mét, Thẩm Mão Mão cúi đầu, cảm thấy choáng váng muốn lui ra ngoài.
"Chị nghĩ em có nên quay lưng lại rồi nhảy không? Có lẽ sẽ đáng sợ dễ tỉnh hơn."
Lâu Cảnh Mặc: "Cô cần tôi đẩy một cái luôn không?"
Thẩm Mão Mão: "Em nghĩ là cần... em không tự nhảy nổi." Nói xong, cô quay lưng về phía vách đá, chợt không kìm được thốt lên một tiếng.
Lâu Cảnh Mặc cũng đột nhiên quay lại, thành công nhìn thẳng vào đám khỉ đã đứng phía sau các cô không biết tự khi nào. Dưới ánh trăng màu đỏ, bầy khỉ này trông đặc biệt kỳ lạ, bọn chúng đứng lặng lẽ sau lưng hai người, đôi mắt đỏ hoe lộ ra sự thương cảm của con ngưởi, nhìn họ như thể đang tiễn đưa họ đến cái chết.
Thẩm Mão Mão nhịn không được lui về sau nửa bước, một hòn đá nhỏ lăn xuống vách núi, nói cho các cô biết không có đường lui là như thế nào.
Lũ khỉ giống như những bức tượng đá vô tri, bất động, chặn đường đi của các cô như thể ép buộc họ phải nhảy xuống vách đá. Mặc dù không đủ thông minh, Thẩm Mão Mão vẫn nhận ra rằng có thể các cô đã chọn sai đường...
Ngay lúc hai bên đang giao chiến bằng ánh mắt, một đôi tay đầy máu và bùn đất đột ngột thò ra từ dưới vách đá, tóm lấy một chân Lâu Cảnh Mặc và kéo nàng xuống.
"Chị Lâu ơi!"
Biến hoá đột ngột này xảy ra trong nháy mắt, không ai kịp phản ứng cả. Lâu Cảnh Mặc chỉ kịp hét lên một tiếng, trong nháy mắt hơn phân nửa thân thể đã bị kéo xuống dưới vách núi. Nàng bám chặt vào mặt đất bằng cả hai tay, cuối cùng khi sắp bị kéo tuột xuống, nàng đã nắm được một nhánh cây trên đất và đá mạnh vào bàn tay đang giữ chân kia của mình.
Thẩm Mão Mão giống như con kiến ngồi trên chảo nóng, hoảng sợ cúi xuống túm lấy cánh tay Lâu Cảnh Mặc.
Khi cô cúi đầu xuống, cô có thể nhìn rõ thứ đang giữ chặt lấy Lâu Cảnh Mặc.
Đó là một gã khổng lồ mọc ra từ vách đá, khuôn mặt bê bết bùn và máu, thân trên dính chặt vào vách, giống như một cái cây lớn nhô ra khỏi mặt đất. Hai cánh tay dài và mềm oặt của nó quấn quanh chân Lâu Cảnh Mặc như dây thừng trói chặt.
Thẩm Mão Mão không biết nó là ai, nhưng cô biết rõ nếu để Lâu Cảnh Mặc bị tóm, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
"Chị Lâu ơi! Cố lên!" Cô nghiến răng, dùng hết sức bình sinh kéo Lâu Cảnh Mặc lên.
Thời gian như trôi ngược về phó bản đầu tiên ở công trường xây dựng. Đêm đầu tiên cô vào phó bản, Lâu Cảnh Mặc đã nắm chặt tay cô không buông, cứu sống mạng cô.
Lần này đến lượt cô cứu Lâu Cảnh Mặc...
Cho nên dù là có chuyện gì xảy ra chăng nữa, cô sẽ không bao giờ buông tay!
Lâu Cảnh Mặc nắm chặt tay còn lại thành nắm đấm, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một con dao sáng bóng.
"Thẩm Mão Mão! Thả tôi ra đi!" Nàng hét lớn.
"Nếu buông ra, chị sẽ rớt xuống mất!" Thẩm Mão Mão dùng hai tay nắm chặt cổ tay nàng, khó khăn hét đáp lại.
Lâu Cảnh Mặc: "Thả ra ngay!"
"Đệch!" Thẩm Mão Mão vừa mới thả lỏng chút sức lực thì đã bị một sức mạnh to lớn cuốn đi.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cô đã tóm lấy nhánh cây liễu mà Lâu Cảnh Mặc vừa mới túm lấy, giữ Lâu Cảnh Mặc treo lơ lửng giữa không trung trên vách đá, lảo đảo trên bờ vực sắp rơi xuống...
Chương 40: Thôn trang thờ phụng khỉ (16)
Cô cảm thấy nóng rát ở lòng bàn tay nhưng không đau.
Thẩm Mão Mão xoay cổ tay, quấn nhánh cây vào lòng bàn tay, trên tay lưu lại vết đỏ do nhánh liễu để lại, nhưng cuối cùng cũng ngừng tuột xuống.
Nàng ấy đang bám chắc vào một cành liễu vươn ra từ khe đá. Vào giữa mùa hè, cành cây liễu cực kỳ bền chắc không dễ gãy, nhưng khi thấy rễ cây dần nhô ra khỏi mặt đất do lực tác động quá lớn, nàng nhận ra rằng chiếc rơm cứu mạng này có lẽ không tồn tại được lâu.
"Nhanh lên nào, chị Lâu! Em không giữ thêm được nữa!"
Lâu Cảnh Mặc khó khăn xoay người lại, cầm chặt mũi dao, dùng hết sức lực hướng về phía chân mình. Nàng nghe thấy tiếng "rắc" giòn giã khi vai nàng trật khớp. May mắn thay, hiện tại nàng không cảm thấy đau đớn và vẫn có thể cầm cự được.
Bị trật khớp giúp nàng di chuyển dễ dàng hơn. Nàng cố gắng lướt con dao qua chân mình, cắt xuyên qua da thịt và cắt đứt từng cánh tay mềm oặt đang quấn quanh chân nàng, dễ dàng như cắt đậu phụ vậy.
Con quái vật gầm lên đau đớn, duỗi cánh tay ngày càng dài ra và bám chặt vào nàng không ngừng.
Thẩm Mão Mão lo lắng nói: "Cây sắp bật ra khỏi đất rồi!"
"Tôi biết rồi!" Lâu Cảnh Mặc nắm chặt chuôi dao, trỏ vào đôi mắt đỏ ngầu của con quái vật, dùng lực ở tay rồi ném dao tới. Con dao chính xác đâm thủng mắt trái quái vật, nó phát ra tiếng gầm rung chuyển cả đất trời. Cánh tay quấn quanh nàng nới lỏng thành từng vòng, nó quằn quại đau khổ, rung chuyển mặt đất kịch liệt.
Thẩm Mão Mão rõ ràng cảm nhận được lực kéo các cô đi xuống giảm bớt, lập tức gọi Lâu Cảnh Mặc: "Chị Lâu, bám chặt lấy em và trèo lên đi! Chị làm được không?!"
"Tôi không sao!" Lâu Cảnh Mặc do dự, "Cô có thể giữ tôi được không?"
Thẩm Mão Mão nghiến răng nói: "Đừng lo lắng em có giữ chị được hay không. Nếu mình không lên, chúng mình đều xong đời! Nhanh lên chút!"
Lâu Cảnh Mặc cũng nghĩ thế. Thứ bên dưới suýt chút nữa đã đập trúng nàng nhiều lần, nhưng lần nào nàng cũng né được bằng cách đu đưa qua lại. Các cô đang treo mình trên mép vách đá, sắp sửa rơi xuống. Mạng sống hai người chỉ còn thoi thóp, họ phải nhanh chóng trèo lên mặt đất.
Ngay lúc nàng định dùng tay để trèo lên, nàng đột nhiên nhớ ra vai trái của mình vừa bị trật khớp và hiện giờ tay nàng không có phản ứng gì cả.
"Mẹ kiếp..." Mặc dù nàng luôn rất bình tĩnh, nhưng lúc này nàng nhịn không được chửi thề. "Vai tôi trật khớp rồi! Tôi không thể trèo lên được!"
Ông trời thực sự muốn giết bọn họ...
Thẩm Mão Mão bật khóc: "Phải làm sao đây?!"
Lâu Cảnh Mặc: "Buông ra!"
Thẩm Mão Mão túm chặt nàng, không chịu buông. "Không buông! Nếu chị xảy ra chuyện gì, em sống thế nào được?" Mặc dù biết đây chỉ là giao ước, nhưng lời nói của cô vẫn như cũ trung thành cho đến chết, khiến Lâu Cảnh Mặc không khỏi mỉm cười. "Buông ra đi, tôi sẽ cố gắng chiến đấu với con quái vật kia."
Thẩm Mão Mão: "Có thể sao?"
Lâu Cảnh Mặc tự tin nói: "Có thể. Có lẽ chỉ có giải quyết mới có thể thoát khỏi ảo mộng này."
Ma quỷ trong phó bản không thể bị đánh bại. Câu này thường được dùng để hù doạ người chơi mới, nói chính xác hơn thì hầu hết chúng đều bất khả chiến bại và sẽ trở nên điên cuồng nếu bị khiêu khích. Phần nhỏ còn lại phải được giải quyết để thúc đẩy cốt truyện hoặc thoát hiểm.
Thấy nàng rất tự tin, Thẩm Mão Mão miễn cưỡng buông tay phải ra, Lâu Cảnh Mặc lập tức ngã xuống dưới.
Cô liên tục nhìn xuống, thấy Lâu Cảnh Mặc giẫm lên vai con quái vật, kéo cánh tay dài như sợi mì của nó treo lơ lửng trên không trung. Nàng không tiếp tục rơi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu trèo lên.
Chẳng mấy chốc cô đã lên tới mặt đất và liếc mắt nhìn những con khỉ, chúng dường như đang đến gần hơn. Cô cố gắng tiến lên một bước, nhưng lũ khỉ không phản ứng gì, nên cô nhặt một hòn đá nhỏ và ném nó tới trước mặt bọn chúng, nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra cả.
Chúng có vẻ như đang thưởng thức màn trình diễn của những con hề, với vẻ mặt chế giễu vui vẻ.
Thẩm Mão Mão nhổ nước bọt, nghĩ rằng sau này trở thành đại lão sẽ giết sạch đám khỉ này.
Sau khi xác nhận rằng lũ khỉ chỉ tiến về trước một chút và sẽ không tấn công mình, cô quay lại và nằm xuống mép vách đá để quan sát cuộc chiến bên dưới.
Lâu Cảnh Mặc giẫm lên vai quái vật, nắm lấy tai nó rồi rút dao ra. Trên dao găm không có máu, nhưng có một số vết màu vàng xanh. Quái vật gầm thét lên, lắc lư thân thể, muốn dùng tay tóm lấy nàng. Lâu Cảnh Mặc giống như một con chim nhanh nhẹn luồn lách trèo lên đầu nó, cắm dao găm thủng vào con mắt còn lại của nó.
Có một trận động đất khác và đá nứt nẻ rơi xuống, Thẩm Mão Mão nhanh chóng nắm lấy cành liễu khi nãy và ném ra một ít cành liễu. Cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhảy vọt liên tục của Lâu Cảnh Mặc, trong lòng cô hỗn loạn khi chứng kiến nàng ấy liều lĩnh gây nên từng vết thương lên trên đầu con quái vật.
So với việc mất một cánh tay và mất cả hai mắt thì có vẻ như Lâu Cảnh Mặc đang chiếm thế thượng phong. Nhưng xét theo hoàn cảnh hiện tại: Thân thể quái vật cố định trên vách đá, không cần lo lắng nó có rơi xuống hay không. Lâu Cảnh Mặc cần phải đứng trên đó tiếp tục chiến đấu, như vậy nó có thể tìm được vị trí của nàng mà không cần dùng mắt nhìn. Và Lâu Cảnh Mặc chỉ có một cánh tay có thể sử dụng linh hoạt. Nàng không chỉ cần dùng tay này để tấn công, mà còn phải đứng vững được bằng tay này...
Theo thời gian, những bất lợi trở nên rõ ràng hơn.
Thấy Lâu Cảnh Mặc sắp bị đánh bại, Thẩm Mão Mão nằm ở trên cũng trở nên lo lắng hơn. Cô nhặt một tảng đá lớn, đứng trên mép đá hét lớn: "Chị Lâu ơi, cẩn thận nhé!"
Lâu Cảnh Mặc nhìn cô một cái rồi đáp: "Ném vào đầu nó!"
Thẩm Mão Mão nghe lệnh, ném một hòn, mục tiêu khá tốt, trúng thẳng ngay đầu quái vật. Thật không may là tác động này không đáng kể lắm, nhưng vẫn còn hơn không. Cô ném tất cả những gì có thể ném xuống dưới, cuối cùng, khi không còn gì để ném nữa, cô không thể không nhìn chằm chằm vào lũ khỉ nọ.
Tổng cộng có sáu con khỉ, cao chưa bằng nửa một người thường, chân tay gầy guộc và đôi mắt đỏ ngầu. Ngoại trừ việc có chút quỷ dị thì có vẻ như chúng không khác gì con người.
Thẩm Mão Mão bắt đầu cân nhắc đến những khả năng xử lý những chuyện này.
Có lẽ những con khỉ này không cùng nhóm với thứ bên dưới. Nếu cô ném chúng xuống... hai bên có đánh lộn không?
Nếu là trong thực tế, cô có thể dễ dàng đối phó với sáu con khỉ, nhưng xét đến bản chất phi khoa học của thế giới trong phó bản, cô không biết kết quả sẽ ra sao nếu cô thực hiện.
Lâu Cảnh Mặc bên kia không thể đợi cô do dự thêm nữa nên nhặt một cành liễu mỏng, nhanh chóng dứt ra một đoạn, thành công làm ra một đoạn nhỏ. Sau đó cô xé những chiếc lá ở trên, giữ rễ để cảm nhận cảm giác, có một tiếng gió vù vù khi nó xuyên ngang không khí.
Khi gần sẵn sàng, cô thận trọng tiến về phía trước vài bước và đánh mạnh vào giữa con khỉ có vẻ cao nhất.
Bốp-
Một tiếng roi quất mạnh vang lên, báo hiệu lệnh tấn công.
Roi đập vào đầu con khỉ, nó hét lên một tiếng giận dữ. Những con khỉ khác lập tức vây xung quanh nó, duỗi móng vuốt sắc nhọn ra, tóm lấy thân thể Thẩm Mão Mão. Phía sau cô có vách đá, khó có thể né tránh, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình để chống lại sáu con khỉ đó.
Mặc dù chúng trông rất giống con người, nhưng thực ra lại khác xa với con người. Chúng không biết mưu mô tính toán, chúng chỉ biết tấn công trực diện.
Một con khỉ đã đâm những móng vuốt sắc nhọn của nó vào da thịt cô, để lại một vết cắt dài. Thẩm Mão Mão cảm thấy có một luồng gió mát thổi vào vết thương, nhưng lại không hề đau chút nào.
Cũng tiện thể, đây là một giấc mơ. Trong mơ thì không đau.
Vì vậy, cô chỉ cần đổi thương tích lấy một con khỉ, trong một khoảnh khắc, cô không còn ở thế bất lợi nữa.
...
Lâu Cảnh Mặc không rõ tình huống phía trên, thứ ở dưới này tuy rằng có hình người, nhưng nhìn qua lại không giống người chút nào, uy lực vô cùng kinh người. Toàn bộ cánh tay trái của nàng vô dụng, nàng phải sử dụng một vài đạo cụ nhỏ để cuối cùng có thể chiến đấu với nó.
Trên thực tế, nàng cũng có một số đạo cụ hiệu ứng mạnh hơn. Nhưng nàng không có ý định dùng chúng khi không thật sự cần thiết.
Khi cuộc chiến vừa mới bắt đầu, Thẩm Mão Mão sẽ ném đá từ trên cao xuống, nhưng hiện tại không hiểu sao lại không có tiếng động nào cả. Theo góc nhìn của nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy bờ vực cao, không biết trên kia xảy ra chuyện gì, không khỏi có chút lo lắng.
Đúng lúc nàng mất tập trung, hai bàn tay xuất hiện từ phía sau con quái vật, lần nữa cuốn quanh mắt cá chân nàng, nhấc bổng nàng lên không trung, tóm chặt lấy nàng định ném xuống dưới núi.
Nàng thử lại trò cũ, cố dùng con dao găm để thoát hiểm, nhưng con dao đã bị đánh văng ra sau một cú vung tay.
Ngay lúc nguy cấp này, trên vách núi đột nhiên truyền đến một rống to: "Mẹ nó xem đây!"
Kèm theo tiếng chít chít liên tục, một vật thể bay không xác định rơi từ trên trời xuống và đập mạnh vào con quái vật.
Sau đó đến lần thứ hai, thứ ba và thứ tư...
Lâu Cảnh Mặc sửng sốt, trong chốc lát quên mất phản ứng.
Con quái vật giơ tay ra và tóm lấy những con khỉ đang rớt xuống, nhưng nó nhanh chóng nhận ra rằng ba cánh tay là không đủ để bắt hết tất cả, vì vậy nó đã đưa ra thêm hai cánh tay nữa từ phía sau ra.
Rất nhanh con khỉ thứ sáu cũng bị ném xuống. Con quái vật không thể đưa tay ra nữa, nó nhìn Lâu Cảnh Mặc, rồi nhìn những con khỉ vẫn đang tiếp tục rớt, cuối cùng quăng Lâu Cảnh Mặc ra xa, đưa tay ra tóm lấy lũ khỉ kia.
Thẩm Mão Mão toàn thân đầy máu me, thò đầu ra khỏi mép vách núi. "Chị Lâu ơi! Chị không sao chứ?!"
Lưng Lâu Cảnh Mặc đập vào vách đá, trượt xuống, không biết bao nhiêu mảng da thịt bị trầy xước. Nàng rút con dao găm khác từ trong hư không ra, đâm vào vách đá và trượt xuống, cắt thành một vết dài sâu hoắm trên vách. Chỉ khi đó nàng mới không còn có xu hướng tuột xuống nữa và lửng lơ giữa không trung.
"Cô đã làm gì vậy?" Nàng ngẩng đầu lên, chạm mắt với Thẩm Mão Mão.
Thẩm Mão Mão cười toe toét, lộ ra hàm răng nhỏ màu đỏ tươi, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. "Em đã xử lý xong đám khỉ thối tha kia rồi, mình trốn thôi!"
Lâu Cảnh Mặc: "Tôi chỉ có thể đi xuống tiếp, cô cũng từ trên xuống đây."
Thẩm Mão Mão: "Em không dám đâu! QAQ"
"Vậy chứ cô lấy đâu ra can đảm vứt hết khỉ xuống?!"
"Khỉ không phải quỷ!"
Lâu Cảnh Mặc: "..." Nàng có chút hận rèn sắt không thành thép.
Nàng nhìn lại rễ cây cố định quái vật mọc từ trên vách đá, tìm chuẩn vị trí, sau đó bước lên vách bằng cả hai chân. Nàng rút dao găm ra, hạ mũi dao chính xác tại điểm giao nhau giữa nó và vách, trở tay cầm chắc dao và đâm mạnh xuống.
Con dao đâm sâu hoàn toàn vào cơ thể nó nhưng không đâm xuyên qua. Quái vật dùng cả sáu tay giữ chặt đám khỉ, không thể ngăn cản hành động của Lâu Cảnh Mặc, chỉ có thể tức giận nhìn nàng nắm chặt chuôi dao chém xuống. Nàng cắt đứt phần lớn cơ thể nó ra khỏi vách đá, chỉ còn lại một phần nhỏ vẫn nối với nhau. Chất lỏng màu vàng xanh bắn tung toé khắp người nàng...
Chương 41: Thôn trang thờ phụng khỉ (17)
Nửa còn lại không đủ để làm được gì cả. Lâu Cảnh Mặc đá một cước, thân thể nó hoàn toàn tách rời ra khỏi vách đá, sáu con khỉ la hét vang dội, ngã đầy xuống đất. Lâu Cảnh Mặc treo mình trên vách, trước mắt hiện ra một luồng sáng trắng, giống như sắp tỉnh lại từ trong ảo mộng.
Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm rồi gọi Thẩm Mão Mão.
Không có tiếng đáp trả từ trên mép vách đá, có lẽ cô đã trở về thực tại trước nàng. Cho nên nàng để bản thân được bao bọc trong luồng ánh sáng trắng chói loà, khi nàng mở mắt lại một lần nữa, nàng đã trở về nhà của Trương Kiến Thiết.
Ánh nắng ấm áp tràn vào từ cửa sổ. Hôm nay là ngày thứ năm của phó bản, các cô phải đến nhà trưởng thôn để bàn bạc.
Mặc dù đã ngủ cả đêm, nhưng nàng vẫn cảm thấy đau lưng và chân, bị chuột rút. Nàng không cảm thấy mình đã nghỉ ngơi được miếng nào. Bên cạnh nàng, Thẩm Mão Mão cuộn mình trong chăn, nhắm tịt mắt, vẫn chưa tỉnh dậy.
Lâu Cảnh Mặc đưa tay đẩy cô, muốn cô đừng có ngủ nữa để dậy đi họp. Ai mà ngờ được ngay khi nàng chạm tay vào cơ thể Thẩm Mão Mão, nàng liền cảm thấy một xúc giác nóng rát ở sau gáy.
Nàng đột nhiên mở to mắt, lật người Thẩm Mão Mão lại, để cô nằm trên giường, sau gáy lộ ra hình xăm mà thậm chí nàng còn không biết.
-Thay vì là hình xăm khắc sâu trên da thịt, nó lại tựa như vết bớt mọc trên da hơn.
Hình xăm có màu xanh lam và có hình tròn, với một ngôi sao lục giác ở giữa. Sáu góc của ngôi sao lục giác có những hoa văn phức tạp dường như không có quy luật nào cả.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng đỏ loé lên rất nhanh và rồi hình xăm biến mất nhanh chóng. Lâu Cảnh Mặc một tay sờ gáy mình, tay còn lại đặt lên cổ Thẩm Mão Mão, cả hai đều có chút nóng ran.
Các cô có hoạ tiết giống hệt nhau trên cổ, ấy là khế ước giữa bọn họ và chỉ có thể lộ ra trong phó bản.
Sau khi ánh sáng biến mất, nhiệt độ cao cũng giảm xuống, Thẩm Mão Mão đang nằm trên giường mở mắt ra.
...
Có gì đó không ổn.
Vừa mở mắt, Thẩm Mão Mão liền cảm thấy sau gáy có cảm giác kỳ lạ.
Tóc cô dựng đứng, hoảng hốt và sợ hãi nhưng cô không dám cử động vì sợ sẽ khơi dậy sát khí ngút trời của người ở phía sau. Bàn tay đó lướt quanh cổ cô, như thể đang vẽ lại một hoạ tiết nào đó, nó khiến cô cảm thấy ngứa ngáy và lạ lẫm, không thể không rùng mình.
"Tỉnh rồi sao?" Giọng nói của Lâu Cảnh Mặc truyền vào tai cô, cô đột nhiên quay đầu lại, thấy Lâu Cảnh Mặc tự nhiên mà thu tay phải lại.
Sợ bóng sợ gió.
Thẩm Mão Mão nhấc chăn lên, cảm thấy hơi kinh ngạc với hành vi vừa rồi của nàng ấy, hỏi: "Chị Lâu ơi, vừa rồi có phải chị đang ngẫm cách bóp ngủm em đúng không?"
Lâu Cảnh Mặc: "Sao phải bóp chết cô?"
Thẩm Mão Mão: "Em chỉ đùa thôi mà. Nãy chị Lâu đang làm gì thế?"
Ánh mắt Lâu Cảnh Mặc u ám: "Cô vừa rồi đã chết một lần."
Thẩm Mão Mão ngạc nhiên: ??? "Em vẫn đang sống khoẻ mạnh mà?!"
Lâu Cảnh Mặc đáp: "Cô còn nhớ khế ước không? Sau khi ký khế ước, cô có thể được vớt một mạng. Vừa rồi khế ước có hiệu lực."
Thẩm Mão Mão hoàn toàn hoang mang. "Em vừa chết? Em chết như thế nào??"
Ngay lúc Lâu Cảnh Mặc định nói gì đó, giọng nói lớn của dì Trương từ dưới lầu vang lên: "Các con ơi! Nhanh lên, dậy ăn cơm đi! Hôm nay các con phải tới nhà trưởng thôn họp bàn!"
Vì vậy nàng bảo Thẩm Mão Mão kiên nhẫn đợi rồi hãy nói chuyện sau.
Hai người mặc quần áo và rửa mặt xong, trước khi xuống lầu, các cô đi sang căn phòng bên cạnh xem thử nhưng Nguỵ Vũ lẫn Vương Hiểu Minh vẫn chưa trở về.
Bảy người nhà họ Trương cùng nhau ngồi ăn trong sân. Hôm nay cha của Trương Kiến Thiết không khoẻ nên không ra ngoài ăn. Trên bàn ăn có chín món ăn, Trương gia không hỏi hai người kia đi đâu, ngược lại còn có ý thức cất đồ ăn đi.
Chỉ ăn vài miếng thôi Trương Ái Quốc đã giục: "Các người nhanh chóng đi họp đi. Trưởng thôn nói tốt nhất nên đi sớm, về ăn sau cũng được."
Anh ta càng sốt ruột, Thẩm Mão Mão càng chậm chạp. "Đêm qua tôi gặp ác mộng, đói quá. Tôi không thể đi nếu không ăn..."
Lâu Cảnh Mặc cũng ngồi vững trên ghế, không hề nhúc nhích.
Các cô chậm rãi ăn cơm, Trương Ái Quốc sốt ruột tới mức đỏ cả mắt, hận không thể chạy tới giúp bọn họ tống cơm vào mồm ăn cho xong. Vợ anh ta kéo anh lại, lắc nhẹ đầu rồi dẫn anh ta vào nhà nói chuyện riêng.
Ăn uống xong, không còn cách nào khác để kéo dài thời gian, các cô chỉ có thể vỗ mông rời khỏi nhà họ Trương, đi trên con đường nhỏ trong thôn trang. Mọi cánh cửa của các nhà trong thôn đều đóng chặt, những người thường đi lông bông trên đường nay đều mất tăm hơi.
Có hai bóng người ở cách đó không xa, nhìn trang phục của họ có vẻ là người chơi, nhưng rất khó để biết đó là ai.
Vẫn còn cách nhà trưởng thôn một khoảng, Lâu Cảnh Mặc chủ động hỏi: "Cô còn nhớ chuyện xảy ra trong mơ không?"
"Nhớ chứ."
"Vậy làm sao cô chết?"
Thẩm Mão Mão gãi đầu: "Em không cảm thấy gì cả... Là chị, lúc chiến đấu với thứ kia xảy ra sự cố, em đã vì chị mà chết, sau đó đạo cụ kia cứu mạng em chăng?"
Lâu Cảnh Mặc nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc: "Nếu cô chết vì tôi, đạo cụ sẽ không có tác dụng."
Thẩm Mão Mão nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ tay: "Em nghĩ em hiểu rồi! Em không phải cùng lũ khỉ kia đánh lộn sao? Bởi vì em nghĩ không thấy đau, cũng không phát hiện bị thương ở đâu. Sau khi em ném hết đám khỉ đó xuống thu hút quái vật, thế giới đột nhiên xoay vòng, có chút giống lúc mình vào phó bản, cho nên em nghĩ mình sắp rời khỏi mộng."
Nói xong cô chớp mắt đáng thương nhìn Lâu Cảnh Mặc: "Vậy là em chết vì bị thương nặng và mất máu quá nhiều sao?"
Lâu Cảnh Mặc im lặng một lúc, không biết nên nói gì.
Thẩm Mão Mão giả vờ khóc lóc: "Ôi đáng sợ quá, chị Lâu ơi, chị phải bảo vệ em đấy nhé!"
Lâu Cảnh Mặc đẩy mặt cô ra, mặt không biểu cảm: "Cô có thể đối phó với sáu con khỉ dị biến, tại sao lại phải giả vờ đáng thương trước mặt tôi chứ?"
Thẩm Mão Mão dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt nói: "Khỉ thì có gì đáng sợ chứ? Em có học Judo nhưng... nhưng em sợ ma quỷ QAQ."
Lâu Cảnh Mặc thật sự không biết Thẩm Mão Mão còn có năng lực đó, kinh ngạc: "Thế thì cô còn sợ gì? Cô muốn đánh bại nó?"
Sẽ không sao nếu nàng không nói tới, nhưng cô sẽ nổi xung nếu nàng nói thế.
Thẩm Mão Mão tuyệt vọng: "Em không muốn đánh con quái vật đó!"
Nó quá chân thực, nó thực sự khiến cô muốn khóc huhu.
Hai người đi phía trước nghe thấy tiếng các cô liền dừng lại, như thể đang đợi bọn họ đi tới. Thẩm Mão Mão nhận ra hai người đó là Diệp Thính Nam và Thiệu Mỹ, nhưng cậu bé tên Vương Thịnh kia lại không có mặt.
Sắc mặt Diệp Thính Nam u ám, còn viền mắt Thiệu Mỹ đỏ hoe, cả hai đều có vẻ tiều tuỵ.
Khi bốn người gặp nhau, Diệp Thính Nam thấp giọng nói: "Vương Thịnh và Đan Tiêu đã chết trong mơ rồi..."
Thẩm Mão Mão mở to mắt: "Các cậu cũng mơ sao?"
Thiệu Mỹ gật đầu, mũi đau rát, nước mắt trào ra như suối. "Tôi còn tưởng chỉ có chúng tôi nằm mơ... Những con quái vật kia thật đáng sợ..."
Cô ấy bật khóc, Diệp Thính Nam vỗ vai cô an ủi, nói: "Tối qua bốn người chúng em cùng vào một giấc mơ, trong mơ thì thôn trang Lăng Nguyên trở nên rất quỷ dị..."
Thì ra Đan Tiêu vẫn chưa chết, mà vẫn một mình một thân đi tìm Võ Mộng Hàm, cậu thề sống chết gì cũng phải tìm được cô ấy.
Đêm qua, bốn người họ cùng nhau bước vào giấc mơ và xuất hiện ở ngay cổng thôn trang. Đầu tiên bọn họ giật mình vì ánh trăng đỏ rực trên bầu trời, sau đó nhìn thấy Võ Mộng Hàm, người đã mất tích mấy ngày và trông vẫn còn nguyên vẹn đứng dưới gốc cây hoè ở cổng vào.
Ba người còn lại không dám đi tới, nhưng Đan Tiêu nhìn thấy người con gái mà cậu thích, nguyện vọng bấy lâu đã thành hiện thực, cậu không chút do dự bước tới, sau đó bị một đám bóng đen mơ hồ nuốt chửng.
Ba người vì đã quá sợ nên không còn nhớ đến cách phản ứng cho đến khi Thiệu Mỹ hét lên.
Có lẽ vì đã đủ số lượng thức ăn nên chỉ có một số ít bóng đen đuổi theo, bọn họ chạy đi một cách tuyệt vọng theo con đường mà họ đã đi qua trước đó. Con đường ra khỏi thôn trang dài và hẹp, càng chạy càng hẹp hơn. Cuối cùng hai bên đường chỉ còn lại những dãy núi cao chót vót, chỉ có thể đi từng người một qua.
Hai thiếu niên bảo vệ Thiệu Mỹ đi ở giữa, Diệp Thính Nam dẫn đầu, Vương Thịnh bảo vệ ở sau. Sau khi chạy đi chẳng rõ bao lâu, Thiệu Mỹ quay lại và kinh ngạc phát hiện Vương Thịnh cùng những bóng đen kia đã biến mất không dấu vết nào.
Cô ấy gọi tên Diệp Thính Nam, dừng bước bám vào vách núi, tim đập loạn xạ, tai ù đi. Phía trước là một con đường quanh co vô tận, trên đỉnh đầu là một hẻm núi che khuất ánh sáng, chỉ có một tia sáng từ mặt trăng đỏ máu chiếu qua khe hở đó, vừa mê người vừa lạnh lẽo sởn gai ốc.
Hai người không dám tiến lên nữa, cả một đêm run sợ bị giam cầm trong bốn bề khe núi, sáng hôm sau tỉnh dậy phát hiện Vương Thịnh và Đan Tiêu đã ngừng thở.
...
Sau khi kể lại xong, bọn họ đã tới gần nhà trưởng thôn. Thiệu Mỹ kìm nén lại cảm xúc, lấy giấy lau đi nước mắt.
Nhà trưởng thôn sáng sủa và sạch sẽ, giữa sân có một bước tượng phủ vải đỏ nhưng trước tượng không có lễ vật gì.
Vân Thắng Tiến đi tới trước mặt họ, cũng là vẻ mặt âm trầm, chung quanh không có người nào. Cũng không biết vị đại ca đội mồ sống dậy từ sau núi kia đi về nơi nào.
Đêm qua trong giấc mơ xem ra có rất nhiều người chơi đã tử vong.
Phòng khách của nhà trưởng thôn rất sạch và ngăn nắp, có một hàng ghế bành làm bằng gỗ gụ. Năm người ngồi xuống, con trai của trưởng thôn rót trà cho bọn họ rồi rời khỏi phòng.
Trưởng thôn cầm gậy, chậm rãi ngồi xuống ghế chính giữa, ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Các bạn cũng tò mò về lễ hiến tế của thôn chúng tôi, đúng chứ?"
Thẩm Mão Mão: "Không có tò mò, không có ạ."
Trưởng thôn: "..."
Lâu Cảnh Mặc đánh cô một cái, Thẩm Mão Mão lập tức im lặng.
Vân Thắng Tiến nói: "Trưởng thôn, nếu ông có gì thì cứ nói."
Trưởng thôn mỉm cười: "Đã như thế, tôi sẽ nói thẳng. Tôi muốn mời mọi người tham gia lễ hiến tế, sau đó chụp vài tấm ảnh và đưa ra quảng bá phong tục địa phương..."
Khi mới tới, họ không được phép tham gia lễ hiến tế vì sợ làm quấy nhiễu đến Thần Khỉ. Bây giờ bọn họ được yêu cầu chụp ảnh lễ tế, nhưng nói không có quỷ thì làm người chẳng ai tin cả.
Vân Thắng Tiến đã trải qua mấy phó bản, không phải kẻ ngốc, trưởng thôn vừa nói xong liền hỏi: "Chúng tôi không phải tín đồ, ông không sợ Thần Khỉ nổi giận ư?"
Trưởng thôn mỉm cười đáp: "Thật ra mọi người đều biết rằng tôn thờ Thần linh chỉ là một phương thức như món ăn tinh thần. Các người đều là người ngoài, hẳn biết rõ hơn về việc mê tín cổ hủ phong kiến hơn tôi chứ? Tôi đã bàn bạc với dân thôn, muốn lợi dụng cơ hội này để công khai lễ hiến tế, thu hút khách du lịch tham gia. Thúc đẩy... Tôi nghĩ đây gọi là dịch vụ gì đó? Thông qua lễ tế, chúng tôi có thể thúc đẩy sự phát triển của công nghiệp trong thôn, làm cho thôn giàu có hơn..."
Chương 42: Thôn trang thờ phụng khỉ (18)
Thẩm Mão Mão tin vào trực giác của mình. Lão già thối này thật độc ác!
Xét theo mức độ dân thôn bị tẩy não, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý với bất cứ điều gì mà trưởng thôn nói. Hơn nữa, thôn trang này cũng không thiếu tiền, họ làm sao có thể lợi dụng một buổi lễ hiến tế như vậy để làm trò kiếm tiền, lại để cho nhiều người không có tín ngưỡng như vậy đến xem?
Ông ta còn nói rằng việc thờ phụng Thần linh là mê tín dị đoan, tại sao ông lại không giải thích rõ ràng về những người chơi mất tích hoặc đã chết?
Vân Thắng Tiến cũng nói: "Trước kia chúng tôi có một người trong đội, bị ông đưa đến sau núi vì mạo phạm tượng Thần. Sau khi trở về, cậu ấy như ma như quỷ, mấy ngày sau lại biến mất... Ông giải thích thế nào?"
Trưởng thôn cười nhạt: "Các người hẳn biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình Lưu Trang Thạch rồi chứ? Nếu như anh ta không đắc tội với tượng thì đã không xảy ra chuyện."
Những lời của ông ta là mâu thuẫn. Đôi khi nói tin vào Thần là mê tín, đôi khi lại nói những chuyện như vậy xảy ra là vì mạo phạm tượng Thần. Vậy Thần này có thực sự tồn tại hay không?
Sau khi nói xong, trưởng thôn cũng ý thức được có điều không ổn, liền đổi lời: "Nhưng đây là bản thân Lưu Trang Thạch nghĩ như vậy. Lúc đó đầu óc anh ta không bình thường, tôi sợ anh ta mất trí làm chuyện không thể cứu vãn với bạn bè của các cậu, cho nên tôi sai người đưa anh ta đến hang khỉ ở sau núi. Nơi đó an toàn. Cậu cũng nói anh ta đã trở về, còn việc tại sao biến mất, không liên quan đến chúng tôi, được chứ?"
Vân Thắng Tiến nhìn những người khác.
Lâu Cảnh Mặc không lộ chút biểu tình nào trên gương mặt, vẻ mặt vô cùng thần bí, chẳng biết đang nghĩ gì. Thẩm Mão Mão bên cạnh cũng bắt chước hành vi của nàng ở một mức độ nào đó, cũng như một lão đại cao thủ khó có thể trêu chọc. Bởi vì hai bên không giao tiếp nhiều nên anh ta vẫn không biết Thẩm Mão Mão là 'Thỏ' kia.
Cuối cùng ánh mắt của anh ta nhanh chóng lướt qua hai người chơi mới và không mang họ để vào trong mắt. Sau khi nhìn quanh, anh ta nói với trưởng thôn: "Chúng tôi cần thảo luận về việc này."
Trưởng thôn gật đầu: "Chúng tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị lễ hiến tế từ hôm nay. Ngày lễ được ấn định vào tối ngày mai, hãy trả lời tôi sớm nhất có thể. Nếu không thì, sao các bạn không thảo luận ở ngay đây một lát đi?"
Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Thẩm Mão Mão liền thay đổi.
Thời điểm diễn ra lễ tế quá trùng hợp đến nỗi cô không thể không suy nghĩ về nó.
Có một cuộc hiến tế vào đêm thứ sáu, ngay sau đó là một cuộc thảm sát sau cùng. Nếu các cô không thể tìm ra cửa ải sau lễ hiến tế, chỉ có một người may mắn mới có thể rời khỏi phó bản...
Cô không nghĩ kẻ may mắn đó lại là mình.
Sau khi các cô đồng ý ở lại thảo luận đôi lúc, trưởng thôn đã hào phóng rời khỏi phòng khách, để lại cho bọn họ không gian nói chuyện. Trong phòng rơi vào một sự lặng im ngột ngạt, chẳng ai lên tiếng trước. Thiệu Mỹ lo lắng liếc nhìn Diệp Thính Nam, sau đó lập tức cúi đầu.
Thẩm Mão Mão tự cho mình là đồ ngốc, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên nắp tách trà.
Vào thời khắc sống còn mỏng manh này, cả ba người chơi mới như họ đều không có quyền lên tiếng.
Một lúc sau, Vân Thắng Tiến cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: "Chuyện này không thể một mình tôi quyết định, các bạn thấy sao?" Mặc dù nói thế, nhưng chủ yếu nhìn về phía Lâu Cảnh Mặc.
Bốn người trong phòng khách đều tập trung sự chú ý vào Lâu Cảnh Mặc.
Lâu Cảnh Mặc nói ngắn gọn: "Đi."
Vân Thắng Tiến nheo mắt lại, như thể đang có ý đồ xấu. Anh ta gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Thính Nam và Thiệu Mỹ: "Các bạn có đi không?"
Thiệu Mỹ bị những chuyện bất ngờ mấy ngày nay làm cho sợ đến mức gần như phát khiếp, hoàn toàn mất đi chủ kiến của mình, chỉ có thể nhìn về phía Diệp Thính Nam cầu cứu.
Diệp Thính Nam không rảnh đáp lại ánh mắt đáng thương của cô ta.
Cậu ta làm sao biết được mình có nên đi hay không, nhưng cậu cảm thấy Lâu Cảnh Mặc rất đáng tin cậy, cho nên khi thấy Lâu Cảnh Mặc muốn đi, cậu không do dự mà đồng thuận: "Chúng em cũng đi."
Thiệu Mỹ liên tục gật đầu.
Thấy vậy, Vân Thắng Tiến nói: "Nếu mọi người đều muốn tham gia lễ hiến tế, tôi sẽ đi thông báo cho trưởng thôn ngay..."
Thẩm Mão Mão đứng dậy: "Tôi đi cùng anh."
Vân Thắng Tiến dừng lại, nhìn cô cười nửa miệng: "Gì cơ? Cô không tin tưởng tôi sao?"
Thẩm Mão Mão dựa vào sự ủng hộ của Lâu Cảnh Mặc, không thèm để ý tới mặt mũi anh ta. "Anh nghĩ sao? Chẳng lẽ trong lòng anh còn không rõ?"
Sắc mặt Vân Thắng Tiến vô cùng khó coi, hừ lạnh một tiếng đi về phía trước.
Thẩm Mão Mão ra hiệu OK với Lâu Cảnh Mặc rồi đi theo sát anh ta.
Hai người đi đến những căn phòng khác tìm trưởng thôn. Dưới sự giám sát của Thẩm Mão Mão, Vân Thắng Tiến không hề giở trò, thành thật kể lại mọi thứ. Trưởng thôn mỉm cười, cùng hai người trở lại phòng khách, nói với các người chơi còn lại: "Vậy thì trước tiên các bạn nên về nơi mình đang ở, sẽ có người sắp xếp cho các bạn nên làm gì trong lúc hiến tế."
Trước khi đi, Vân Thắng Tiến hỏi hai người chơi mới còn lại: "Các bạn muốn đi theo tôi không?"
Diệp Thính Nam cười nói: "Tiền bối Vân, chúng em không dám đến nhà người khác, anh có thể đến ở cùng chúng em không?"
Vân Thắng Tiến cũng cười: "Tôi không cần người khác bảo vệ."
Diệp Thính Nam: "Này cũng không phải trùng hợp ngẫu nhiên, chúng em cũng không cần."
Thiệu Mỹ liếc nhìn hai người, bước lên nắm tay Diệp Thính Nam. "Thính Nam, mình sợ quá, mình về nhanh thôi..."
"Được, vậy chào ba vị tiền bối, chúng em đi trước." Diệp Thính Nam gật đầu với bọn họ, thái độ và giọng điệu không chê vào đâu được.
Nói xong, hai người họ nắm tay nhau rời đi. Lâu Cảnh Mặc nhìn khuôn mặt đen kịt của Vân Thắng Tiến, muốn cười nhưng rốt cuộc vẫn không cười ra miệng.
"Đi thôi." Nói xong nàng đi thẳng ra khỏi nhà trưởng thôn, Thẩm Mão Mão vội vã đi theo. Trước khi đi, cô quay lại nhìn Vân Thắng Tiến. Anh ta nhìn cô mỉm cười, nụ cười đầy ác ý, khiến cô sợ đến mức không dám nhìn anh ta nữa.
...
"Chị Lâu ơi, chị thấy sao..." Sau khi đi được một đoạn, Thẩm Mão Mão không nhịn được hỏi: "Vân Thắng Tiến muốn..."
Lâu Cảnh Mặc gật đầu: "Hắn muốn giết hết tất cả mọi người, trở thành kẻ sống dai thành huyền thoại cuối cùng."
Thẩm Mão Mão im lặng hai giây: "Sao anh ta có thể làm như vậy..."
"Thẩm Mão Mão." Lâu Cảnh Mặc đột nhiên trở nên rất nghiêm túc. "Làm người cần có giới hạn tối thiểu, cô hiểu không?"
Thẩm Mão Mão cảm thấy mình nên hiểu.
Nếu như một người mất đi hết mọi giá trị cơ bản của một con người, ngay cả khi có thể sống sót bằng cách giẫm đạp lên mạng sống người khác, thì người còn sống đó có còn được coi là một 'con người' không?
Sau khi giết người, Vân Thắng Tiến không bao giờ gặp ác mộng dằn vặt sao?
"Còn sống là điều quan trọng, nhưng có một số thứ còn quan trọng hơn cả việc sống còn." Lâu Cảnh Mặc nói.
Thẩm Mão Mão cười: "Em biết chứ, ai rồi cũng phải chết. Có người còn chết nặng như bị núi đè, có người chết nhẹ như bông. Em cũng muốn sống, nhưng em rất nhát gan, không dám làm chuyện xấu đâu."
Lâu Cảnh Mặc mím môi: "Nếu ai cũng đều có ý thức như vậy thì tốt rồi."
Để tồn tại, nhiều người đã quên đi câu nói phổ biến của những người chơi cũ - những người được chọn vào trong [Trò chơi sám hối] đều là những kẻ có tội, người sáng lập trò chơi hy vọng rằng người chơi có thể nhận ra lỗi lầm của mình trong nỗi sợ hãi và ăn năn sám hối. Hầu hết mọi người đã không hoàn toàn coi trọng vấn đề này nữa.
Thẩm Mão Mão ngẩng đầu và ưỡn ngực đầy kiêu hãnh: "Em tuy rằng hút thuốc, uống rượu, uốn tóc nhưng em biết mình là một cô gái tốt!"
Lâu Cảnh Mặc liếc mắt nhìn cô rồi nói: "Được rồi, thế nào cũng được.."
Thẩm Mão Mão: "Sao cơ chứ?"
Lâu Cảnh Mặc dùng ngón út ngoáy tai, bước nhanh hơn: "Chúng mình về xem thử nhà Trương sắp xếp ra sao."
Thẩm Mão Mão: "Mẹ kiếp! Ngực to thì tốt như thế sao? Chỉ cần ngực to một chút là có thể chế giễu người? Chị có biết mỗi một cô gái ngực lép đều là thiên thần gãy cánh không, chỉ cần ôm nhau là có thể dang rộng cánh bay lên."
Lâu Cảnh Mặc: "Cô đúng là người không theo trào lưu chính thống."
Thẩm Mão Mão: ??? Cô tuyên bố sẽ thoát fan trong ba phút!
...Vừa bước chân vào sân nhà họ Trương, Thẩm Mão Mão đã chú ý tới bức tượng của Trương gia.
Tấm vải đỏ ban đầu che khuất tượng được mở ra, hình dáng ban đầu của tượng hiện ra trước mắt các cô. Đó là một con khỉ làm bằng đá, nhỏ hơn so với tượng trong nhà Lưu Trang Thạch, trên mặt con khỉ... có khắc chân dung người.
Thẩm Mão Mão mở to mắt: "Chị Lâu ơi... đây có phải là mặt của tiểu quỷ kia không?"
Lâu Cảnh Mặc nhìn kỹ rồi gật đầu.
Năm ngoái nhà họ Trương đã cầu nguyện cho cháu trai khoẻ mạnh, nhà họ Lưu lại cầu nguyện cho cô con dâu mang thai. Không rõ những nhà khác đã cầu nguyện điều gì, nhưng chắc chắn có một số điểm bất thường.
Cháu gái Trương Kiến Thiết đã nói rằng em trai của em là một con khỉ, vợ của Lưu Trang Thạch sinh ra một đàn khỉ con, những đứa trẻ trong thôn thích bắt chước hành động của người khác, còn bà dì thì bốc côn trùng từ hốc cây để ăn...
Nghĩ đến đây, Thẩm Mão Mão cảm thấy dường như mình đã nắm được điểm mấu chốt. Cô tiếp tục đi theo đuôi của ánh sáng tâm linh, thêm vào đó bức tượng Thần Khỉ và nguồn thu nhập chính của thôn trang. Một ý tưởng hình thành trong đầu cô tỉ mỉ như cách bóc những lớp vỏ mỏng ra khỏi một củ hành.
"Chị Lâu ơi..." Thẩm Mão Mão kéo tay áo Lâu Cảnh Mặc, "Chị này... Một con khỉ có đáng giá không?"
Lâu Cảnh Mặc đáp: "Nếu ngày mai không thể thoát hiểm, cô sẽ biết đáp án cho câu hỏi này."
"Chị biết điều gì rồi sao?!"
Lâu Cảnh Mặc gật đầu: "Chúng mình là vật tế của ngày mai, tôi đã có đại khái hình ảnh về những việc sẽ xảy ra vào ngày mai."
Thẩm Mão Mão sửng sốt: "Làm sao chị biết?"
Lâu Cảnh Mặc nhếch môi: "Tôi dùng đầu để suy nghĩ."
Thẩm Mão Mão: "..." Thôi được rồi, em không hỏi nữa, hỏi nhiều quá nhất định sẽ bị chê là IQ thấp.
Thấy cô không hỏi nữa, trên mặt Lâu Cảnh Mặc lại lộ ra một tia thất vọng.
Thẩm Mão Mão: "..." Chết tiệt, chị có bệnh.
Trương Kiến Thiết cùng vợ đi ra khỏi cửa dẫn mọi người vào trong sân. Dì Trương kìm không đặng hỏi: "Các con sao rồi? Các con có tham gia lễ hiến tế không?"
Lâu Cảnh Mặc đáp: "Có đi."
Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm. "Vậy để dì đi đun nước cho hai người. Tụi con lên lầu tắm rửa chuẩn bị cho lễ hiến tế ngày mai nhé?" Vừa nói dì vừa định dẫn các cô lên lầu.
Lâu Cảnh Mặc liếc nhìn Thẩm Mão Mão.
Thẩm Mão Mão nhận được tín hiệu, hỏi như súng máy bắn liên thanh: "Dì ơi, ngày mai lễ hiến tế bắt đầu lúc mấy giờ vậy? Chúng mình bắt đầu thế nào? Địa điểm cụ thể ở đâu? Ngoài việc tắm rửa trước ra, chúng con còn cần làm gì không? Có kiêng kị gì không? Quy trình cụ thể của lễ tế là gì? Khi nào thì kết thúc? Thần Khỉ có thực sự xuất hiện không? Nếu có thì máy ảnh có thể chụp được chứ?"
Dì Trương, Trương Kiến Thiết: "..."
Thẩm Mão Mão: "À mà dì Trương và chú Trương này, sao tượng của hai người lại giống hệt cậu bé kia thế? Có ý nghĩa đặc biệt gì không? Người ngoài nhìn thấy tượng không phải là bất kính sao? Hai người sẽ không bắt chúng con quỳ lạy đó chứ? À mà, con có thể chụp ảnh với tượng không? Hai người chịu đứng trước tượng để con chụp ảnh quảng bá không? Thôn của mọi người không phải định phát triển du lịch sao? Nếu ổn thoả, con có thể quay lại thăm thôn miễn phí không..."
Hai hàng mồ hôi lạnh lăn dài trên trán dì Trương.
Tác giả có lời muốn nói:
Người sẽ phá vỡ cục diện phó bản này là Thẩm Mão Mão!
Chương 43: Thôn trang thờ phụng khỉ (19)
Câu hỏi của cô rất nhiều và phức tạp, cô nói rất nhanh, cả dì Trương lẫn Trương Kiến Thiết đều không biết nên trả lời câu hỏi nào trước. Trong lúc cô đang làm phiền vợ chồng Trương, Lâu Cảnh Mặc đã đi vòng qua bức tượng, sau đó đứng sau lưng bọn họ và lắc đầu với Thẩm Mão Mão.
Nàng không thấy có gì bất thường.
Thẩm Mão Mão lập tức im lặng, nói: "Thôi bỏ đi, ngày mai chúng ta sẽ biết đáp án cho những câu hỏi đó. Dì ơi, tối nay mình ăn gì thế?"
Câu hỏi này rất dễ đáp lại, dì Trương cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. "Tối nay dì sẽ nấu cho con một món ngon nhé!"
"Món gì ngon vậy ạ?"
Dì Trương cười đáp: "Đây là đặc sản của thôn bọn dì, đảm bảo rất ngon!"
Các cô được đưa lên lầu. Trong phòng của các cô có hai thùng gỗ lớn đựng đầy nước nóng bốc hơi nghi ngút đặt cạnh nhau. Dì Trương đóng cửa lại rồi đi mất, hai người ở trong phòng nhìn nhau.
Thẩm Mão Mão: "Cùng nhau?"
Lâu Cảnh Mặc: "Cô tắm trước đi, tôi đi xem có thiếu thứ gì không."
Cửa phòng bên trong hay bên ngoài đều không có khoá, bình thường nàng chỉ cần đóng cửa lại và đi, trong nhà họ Trương không có ai vào phòng nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.
Nhưng Thẩm Mão Mão cảm thấy không cần phải kiểm tra hành lý. Các đạo cụ được phân phối trong phó bản này không liên quan nhiều đến cốt truyện chính, ngay cả khi chúng bị lấy đi thì cũng không ảnh hưởng đến việc hoàn thành phó bản... nhưng thận trọng cũng không phải là sai.
Thẩm Mão Mão không đoán được mục đích của Lâu Cảnh Mặc, chỉ quan sát thùng gỗ.
Thùng mới, phủ một lớp sơn trong suốt không có gờ nổi, ván gỗ màu vàng tươi, nhìn rất sạch sẽ. Nước bên trong không màu không vị, cô đưa tay vào khuấy, cảm giác chạm vào không khác gì nước sạch bình thường.
Sau khi nghiên cứu một hồi lâu, cô vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Cô cởi quần áo, ngồi vào thùng nước, múc một nắm nước tạt vào mình. Tiếng nước chảy róc rách, từng giọt nước chảy dài trên đôi vai trắng nõn. Lâu Cảnh Mặc có chút mất tự nhiên quay đầu đi.
Thẩm Mão Mão đang vui vẻ đùa nghịch với nước, giục Lâu Cảnh Mặc cùng tham gia: "Chị Lâu ơi, mau tới đây đi! Nước sắp lạnh rồi!"
Lâu Cảnh Mặc đi tới cửa mà không quay đầu lại. "Cô cứ tắm đi, tôi sẽ canh cửa."
Điều đó có lý. Sẽ rất rắc rối nếu có ai đó đột nhập vào khi các cô tắm.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng tắm rửa. "Vậy em tắm nhanh rồi giúp chị trông cửa."
"Ừ." Lâu Cảnh Mặc gật đầu, nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.
Thẩm Mão Mão: ? Không thể trông chừng cửa ở trong phòng sao?
Không sao, có thể nữ thần sẽ khám phá ra điều gì đó mới mẻ, cô chỉ cần chăm sóc cho bản thân mình thôi. Sau khi tắm xong, cô gọi Lâu Cảnh Mặc vào bảo nàng đi tắm, cô canh cửa. Lâu Cảnh Mặc chạy vào phòng, khoá cửa nhốt Thẩm Mão ở ngoài.
Vẻ mặt Thẩm Mão Mão đầy bối rối.
Lâu Cảnh Mặc định làm gì? Có điều gì mà nàng đang muốn giấu không? Nàng chỉ đang tắm thôi sao?
Cô ngồi xổm ở cửa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một lý do - có phải nàng ấy sợ cô nhìn lại ngực mình rồi cảm thấy tự ti không?
Nữ thần thực sự rất chu đáo!
...
Sau khi tắm xong, hai người đàn ông mang theo thùng gỗ đổ nước bẩn vào lỗ thoát nước, sau đó xếp hai thùng vào góc rồi xuống cầu thang.
Bữa tối đã sẵn sàng, trên bàn có tám món ăn nóng hổi. Gia đình họ Trương ngồi quanh bàn, nhưng không ai cầm đũa lên. Thấy các cô xuống lầu, dì Trương vẫy tay: "Các con ngồi đi, bọn dì đang chờ các con này."
Hai người ngồi xuống, Thẩm Mão Mão nhìn thấy món ăn ở giữa bàn.
Đó là một bát đựng não sống màu đỏ tươi, rưới một ít dầu và gia vị, ăn kèm với hành lá cắt nhỏ và ớt đỏ thái sợi, trông hấp dẫn đến bất ngờ.
Thẩm Mão Mão cảm thấy ghê tởm suy nghĩ của chính mình.
Não tươi nấu chín trông thực sự rất ngon, nhưng loại này trông còn sống! Tại sao cô lại nghĩ món này ngon miệng??
Dì Trương cười nói: "Đây là đặc sản của thôn trang, óc khỉ, con muốn thử một miếng không?"
Thẩm Mão Mão không thể điều khiển được tay mình, muốn múc một muỗng để xem thử có ngon như trong tưởng tượng hay không. Lâu Cảnh Mặc dùng đũa đánh vào mu bàn tay cô, cơn đau đột ngột khiến cô tỉnh hồn, lúc này cô mới phát hiện tay mình đã duỗi ra được một nửa, muỗng chỉ cách bát óc khỉ một chút.
Thẩm Mão Mão xoay cổ tay, múc một muỗng trứng bỏ vào bát rồi bắt đầu ăn, không dám nhìn vào bộ não tươi rói ở giữa nữa.
Trương Kiến Thiết cười: "Con không dám ăn sao? Đây để múc một muỗng cho con xem!" Nói xong, ông múc một muỗng não sống, đưa muỗng vào miệng, trên mặt hiện lên vẻ say sưa thưởng thức. Sau khi nuốt xuống miễng não, ông ta cầm lấy ly rượu trắng uống hết một hơi, cảm khái: "Rượu và óc khỉ~ còn tuyệt hơn cả thần tiên!"
Lâu Cảnh Mặc lên tiếng: "Chúng con không thích ăn não sống, các dì chú ăn đi."
Những người khác trong dòng họ Trương cũng không khách sáo nữa mà đưa muỗng ra ăn óc khỉ. Bộ não trong bát chỉ là một miếng nhỏ nên mỗi người lấy đi một muỗng, nhanh chóng ăn hết, không chừa lại chút nào.
Bọn họ ăn xong phần não trước, rồi mới bắt đầu ăn những món khác. Thẩm Mão Mão cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn vẻ mặt mọi người trên bàn ăn.
Khi nhìn thấy một cảnh này, cô sững sờ một lúc.
Đứa cháu trai nhỏ của Trương gia chống tay lên bàn, một tay cầm muỗng cơm, một tay chống cằm, dùng ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn mọi người ngồi trên bàn, cuối cùng cũng nhìn cô đầy trìu mến.
Thẩm Mão Mão suýt nữa thì bị nghẹn chết vì một miếng cơm.
Lâu Cảnh Mặc vỗ nhẹ lưng cô để giúp cô bình tĩnh lại. "Còn không bằng một đứa nhóc."
"Ừm..." Thẩm Mão Mão bối rối nhưng không dám nói gì.
Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra rằng thằng nhóc không hề động vào óc khỉ từ đầu đến cuối.
...
Lễ hiến tế Thần sẽ được tổ chức vào chiều hôm sau. Dì Trương nói rằng dì sẽ đưa cho quần áo để mặc khi tham dự tế Thần, để các cô có thể nghỉ ngơi sớm và ngủ đủ giấc.
Sau khi trở về phòng, Thẩm Mão Mão vẫn còn sợ hãi, lập tức kể lại cho Lâu Cảnh Mặc nghe về hành vi của đứa trẻ trên bàn ăn. Lâu Cảnh Mặc cũng nhận ra sự bất thường nên hỏi: "Cô còn nhớ lời cô bé nọ nói không?"
Em trai là khỉ nhỏ, khỉ nhỏ là em trai.
Mối quan hệ giữa khỉ và thằng nhóc có thể là mối quan hệ trao đổi linh hồn... Cái gọi là em trai đã bị ăn thịt, trên thực tế, người bị ăn thịt là khỉ nhỏ. Thịt khỉ không phải là thực phẩm ngon. Thịt khỉ chứa nhiều ký sinh trùng và virus, không thích hợp để con người tiêu thụ trực tiếp. Một cách ăn khỉ phổ biến nhất là ăn não khỉ sống.
Óc khỉ của người nhà họ Trương trước khi đổ dầu lên nấu đã đổi màu, bên trong còn toả ra hơi lạnh, không biết đã đông lạnh bao lâu.
Lâu Cảnh Mặc chậm rãi nói: "Thịt khỉ có thể dùng làm thuốc, xương có thể làm rượu, não lại có thể ăn sống... người dân thôn Lăng Nguyên có biết rằng linh hồn của những con khỉ mà họ bán và ăn thực ra là người thân của họ không nhỉ?"
Thẩm Mão Mão chỉ cảm thấy rùng mình.
Khi lễ hiến tế đến gần, sự thật không mấy tốt đẹp về thôn trang dần lộ ra trước mắt các cô.
Dân thôn tin vào Thần Khỉ nhưng lại kiếm sống bằng nghề săn bắt và giết khỉ để kiếm lợi nhuận khổng lồ. Họ đặt những bức tượng khỉ bằng đá có khuôn mặt giống hệt người thân trong nhà, nghĩ rằng bọn họ có thể kê cao gối mà ngáy, nhưng họ lại chẳng biết những điều này có thể là sự báo thù muộn màng của lũ khỉ...
Lâu Cảnh Mặc sờ đầu nói: "Cô có biết ăn óc khỉ sống là thế nào không? Là nhét khỉ vào một cái cũi, đẩy cổ nó nên cái lỗ trên bàn, khoét một lỗ ở đỉnh đầu, đổ dầu nóng vào..."
Thẩm Mão Mão rùng mình, đánh tay nàng: "Đừng nói nữa! Đây là hành vi phạm pháp!"
"Chúng ta có thể tìm thấy luật pháp công minh ở nơi xa xôi và khỉ ho cò gáy như thế này sao?" Lâu Cảnh Mặc cười khẩy.
"Chúng mình có nên nói với họ về chuyện kia và yêu cầu thôn trang ngừng làm việc này không..."
Lâu Cảnh Mặc chỉ liếc nhìn cô một cái mà không trả lời.
Sau khi suy nghĩ kỹ lại, Thẩm Mão Mão cảm thấy ý tưởng của mình không thể thực hiện được. Đây chỉ là suy đoán của các cô hiện tại, tình hình cụ thể sẽ được tiết lộ sau khi lễ hiến tế kết thúc vào ngày mai.
Kể cả nếu những điều này là sự thật thì cũng không có bằng chứng, những dân thôn bị tẩy não triệt để kia có thể sẽ không tin. Hơn nữa... sau khi đã quen với việc kiếm tiền mà không phải vất vả làm lụng, ai còn muốn quay lại nữa?
Người chơi đóng vai trò gì trong phó bản? Nếu cuối cùng con người và loài khỉ đấu tranh nhau, người chơi sẽ đứng về phe nào đây?
Thẩm Mão Mão cho rằng tốt hơn là nên từ bỏ ý định này, vì việc giúp đỡ cả hai bên đều không đúng.
...
Khi các cô đi ngủ vào ban đêm, thế giới lại chìm vào bóng tối. Cô trằn trọc trong bóng đêm với đôi mắt mở to.
Cô không phải thánh nhân và cô ăn thịt bình thường, nhưng khỉ là loài động vật được bảo vệ cấp quốc gia, việc mua bán và ăn chúng là bất hợp pháp... Và khỉ là loài linh trưởng có cùng nguồn gốc với con người, chỉ số IQ của một con khỉ trưởng thành thậm chí còn tương đương với một đứa trẻ vài tuổi. Làm sao họ có thể làm thế?
Lâu Cảnh Mặc an ủi: "Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện không liên quan gì đến cô."
Nói vậy nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy có chút xúc động. Một bên là những kẻ lười nhác, một bên là những con khỉ không tốt cũng chẳng xấu... Vào thời điểm này, chẳng bên nào vô tội.
Nghĩ như vậy, cô mơ màng ngủ thiếp đi. Trong mơ, đầu cô bị đặt ở một lỗ ở giữa bàn ăn, nắp lỗ bị mở ra từ trên đỉnh đầu, một chậu dầu nóng đổ ập vào và có hai con khỉ dùng muỗng moi não cô ra khi cô vẫn còn tỉnh táo...
Cô tỉnh dậy trong tình trạng đổ mồ hôi lạnh vì nỗi sợ và đau đớn.
Trời vẫn tối đen như mực trước mắt cô, nhưng đột nhiên một cơn gió mạnh thổi vào mặt, mang theo cảm giác lạnh thấu xương.
Cô vô cùng kinh hãi và ngay lúc cô định lăn người để tránh thì một bàn tay vươn ra từ bên cạnh, kéo cô vào lòng, lật cô lại và ngã xuống đất.
"Có chuyện gì vậy?!" Cô hoảng sợ hỏi.
Lâu Cảnh Mặc: "Tôi không biết, tự cầu phúc đi."
Hai tiếng bước chân vang lên trong phòng, một tiếng thì kéo dài lê thê, một tiếng kia nhẹ nhàng. Cô chỉ có thể đoán được vị trí gần như đúng của chúng và vội vã né tránh.
"Sao lại có tới hai người thế này?!"
Cô vẫn luôn nghĩ rằng người bất thường duy nhất trong gia đình Trương Kiến Thiết chỉ có thằng nhóc kia, vậy tại sao lại có tới tận hai?!
Mũi dao lạnh lẽo lướt qua cánh tay cô, trong không khí thoang thoảng mùi tanh nồng, cô né tránh, đâm sầm vào tủ quần áo phát ra tiếng động lớn.
Thẩm Mão Mão thầm chửi trong lòng rồi nhanh chóng quay người lại.
Với một tiếng "rắc", có thứ gì đó lao vào tủ, tiếp theo là tiếng leng keng và rung lắc.
Có vẻ như vũ khí đã bị kẹt lại.
"Hẳn là cha của Trương Kiến Thiết." Giọng nói của Lâu Cảnh Mặc truyền đến cách đó không xa.
Trong lúc vũ khí của đối phương không sử dụng được, Thẩm Mão Mão lại thử đưa tay về phía trước, quả nhiên chạm phải một khuôn mặt nhăn nheo, suýt nữa bị cắn.
Ông lão họ Trương không đủ sức rút vũ khí ra nên chỉ đưa tay ra và cào vào cô. Thẩm Mão Mão nắm lấy cổ tay ông ta, "rắc" một tiếng, cánh tay ông ta đã bị bẻ gãy. Cô cẩn thận từng cái vặn rời tứ chi của lão già đó, sau khi làm xong hết, cô đột nhiên nghĩ: "Trời ạ, lão này già như vậy, trật khớp tứ chi không phải rất nguy hiểm sao?"
Lâu Cảnh Mặc: "...Tôi cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm hơn đấy."
Chương 44: Thôn trang thờ phụng khỉ (20)
Lão Trương giống hệt như một con sâu lớn, vặn vẹo thân mình trên mặt đất, đập vào tủ quần áo phát ra tiếng cốp, bịch và tiếng chít chít hệt như tiếng khỉ kêu.
Tiếng động rất lớn, nhưng không làm kinh động đến gia đình họ Trương ở tầng dưới.
Trong thế giới phó bản không cần phải kính lão đắc thọ, hai con khỉ chết tiệt này muốn giết các cô, cô chỉ vặn gãy cánh tay của chúng, cô không thể giúp chúng sửa lại.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mão Mão không còn cảm thấy tội lỗi nữa.
"Chị Lâu ơi, chị có thể kiểm soát và ngăn nó chạy lung tung không?"
Lâu Cảnh Mặc đáp: "Được."
Thẩm Mão Mão xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử: "Vậy thì giữ chặt nó lại, nói cho em biết vị trí, em sẽ bẻ gãy hết tay chân tên khốn kiếp này!"
Lâu Cảnh Mặc: "... Sao tôi lại cảm thấy cô rất mong đợi chuyện này nhỉ?"
Thẩm Mão Mão ngượng ngùng cười: "Không được sao? Em chỉ là hơi buồn ngủ, muốn ngủ sớm thôi mà."
Lâu Cảnh Mặc không đáp, một lát sau, trong bóng tối truyền đến tiếng lạch cạch, sau đó lên tiếng: "Tôi bắt được nó rồi. Nó ở đầu giường, chỗ tôi ngủ."
Thẩm Mão Mão cẩn thận đi tới, nắm lấy mép giường, lắng nghe giọng nói của Lâu Cảnh Mặc để xác định vị trí cụ thể. Cô đưa tay về phía trước để tránh va vào bất cứ thứ gì, nhưng trước khi cô đi được hai bước, đột nhiên có thứ gì đó đá vào tay cô.
"Mày muốn chết à?!" Hai tay Thẩm Mão Mão cực nhanh, nắm lấy mắt cá chân của thiếu niên đang co rút lại. Cô lùi lại, dùng hai tay tách ra và dùng sức một chút, "rắc" một tiếng, trực tiếp bẻ gãy mắt cá chân của nó.
Thằng nhóc nãy giờ im lặng, bấy giờ đột nhiên phát ra hai tiếng kêu lạ lùng và vùng vẫy dữ dội.
Lâu Cảnh Mặc lấy dao ra ném lên giường, đối với Lâu Cảnh Mặc mà nói, một đứa bé trai tay không tấc sắc chẳng qua chỉ là một con cá giãy chết, sự giãy dụa của nó giống như viên sỏi chới với trong nước biển, bị nàng dễ dàng đè xuống.
Thẩm Mão Mão đối xử bình đẳng với ông cháu, cô nhẹ nhàng vặn gãy tứ chi của thằng nhóc, để ông cháu cùng nằm đu đưa.
Nguy cơ đã được giải quyết, Lâu Cảnh Mặc loay hoay bật đèn. Dưới ánh đèn mờ nhạt, một lớn một nhỏ, một già một trẻ đang lăn qua lăn lại trên mặt đất, nhưng không thể đứng dậy. Cảnh tượng có chút kỳ quái, nhưng cũng có hơi buồn cười.
Hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Mão Mão phủi bụi trên tay và nhổ nước bọt vào hai người bọn họ. "Nửa đêm nửa hôm đánh lén làm ích gì? Các người không biết tôi là cao thủ Judo mười đẳng (đai đỏ, cấp lớn nhất) sao?"
Lâu Cảnh Mặc nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, muốn bật cười nhưng vẫn cố nhịn.
Nàng cảm thấy kỹ năng của Thẩm Mão Mão khá hữu dụng, tuy không thể đánh bại được ma quỷ nhưng ít nhất cũng đánh bại được kẻ có động cơ thầm kín. Bất kể là hai con khỉ này có là loại quỷ quái nào, chỉ cần bọn chúng vẫn còn trong thân xác con người thì chúng đều có thể làm theo trình tự đánh người.
Sau khi vui vẻ, Thẩm Mão Mão có chút lo lắng: "Phải làm sao với chúng đây?"
Lâu Cảnh Mặc bình tĩnh đáp: "Không sao đâu."
Thẩm Mão Mão: "Để ở đây?"
Lâu Cảnh Mặc gật đầu.
"Chị ngủ được không?"
Lâu Cảnh Mặc do dự: "Sao không bịt mồm chúng lại đi."
Ánh mắt Thẩm Mão Mão cũng sáng lên, cô cầm lấy vỏ gối trên giường, khoé miệng mang theo nụ cười hệt như quỷ đi tới gần hai ông cháu. Sau đó giữa vẻ mặt kinh hãi cùng tức giận của họ, cô bịt miệng họ lại, dùng ga trải giường trói chặt lại.
Lâu Cảnh Mặc cảm thấy mình có thể đã phát hiện được một số phẩm chất phi thường của Thẩm Mão Mão. Nàng cầm máy ảnh lên định chụp ảnh ông cháu nọ, nhưng lại thấy cánh tay Thẩm Mão Mão ửng đỏ, không nhịn được nắm lấy cánh tay cô. "Bị thương à?"
Thẩm Mão Mão không thèm để ý: "Ồ? Nếu không phải là chị nhắc, em còn quên mất lão già này còn rất ác."
Đó là một vết thương dài nhưng không sâu, chỉ trông có vẻ đáng sợ.
Lâu Cảnh Mặc lập tức chạy tới balo tìm thuốc.
Không thể tới núi chụp ảnh mà không mang theo bất cứ thứ gì. Để phù hợp với bối cảnh nhân vật, balo của người chơi có một số loại thuốc thông thường, thuốc chống côn trùng, cồn khử trùng, tăm bông và băng gạc y tế, có thể hữu ích vào lúc này.
Nàng dùng tăm bông thấm cồn và nhẹ nhàng bôi lên cánh tay Thẩm Mão Mão, cơn đau nhói do cồn mang tới khiến Thẩm Mão Mão phải thở hổn hển.
Lâu Cảnh Mặc không khỏi chậm lại động tác, cẩn thận bôi sạch vết thương của cô.
Trong ánh sáng mờ ảo, hàng mi của nàng in bóng dài trên khuôn mặt, khiến nàng trông đặc biệt dịu dàng.
Thẩm Mão Mão lẩm bẩm: "Chị Lâu này, nếu chị lúc nào cũng dịu dàng như này thì tốt biết mấy!"
Lâu Cảnh Mặc cười: "Xin lỗi, tôi hơi khẩn trương."
Thẩm Mão Mão: "..." Em không tin!
Sau đó Thẩm Mão Mão không dám nói thêm lời nào vô nghĩa nữa, vì cô sợ Lâu Cảnh Mặc có thể đánh gãy tay cô.
Sau khi băng bó đơn giản, các cô nằm lại lên giường. Trong tiếng ưm ưm yếu ớt của ông cháu kia, các cô vẫn ngủ cho đến sáng.
...
Sáng hôm sau, Thẩm Mão Mão bị Lâu Cảnh Mặc đánh thức từ sớm, trong lúc mơ màng ôm lấy cánh tay của hai ông cháu đang ngủ quay lưng vào nhau. Ông lão bị cơn đau đánh thức đầu tiên, đã trở lại bình thường, nhìn cái gối trong miệng và tấm ga trải giường trên người với vẻ mặt bối rối. Ông ta vẫn chưa hiểu tại sao mình lại ở đây.
Tuy nhiên, Lâu Cảnh Mặc lại cảm thấy điều này không bình thường.
Linh hồn của lão Trương đã trở thành khỉ rồi, chẳng lẽ ban ngày Thần Khỉ sẽ thương xót mà đưa hồn ông ta về?
Không có khả năng. Khả năng có thể xảy ra nhất là ông ta... hay đúng hơn là nó đã quen với việc nguỵ trang thành con người, thậm chí còn tin rằng nó là con người.
Thẩm Mão Mão cởi trói cho họ, cầm lấy vỏ gối không giải thích gì thêm nữa, quay người giúp thằng nhóc nhấc tay nhấc chân. Lão Trương run rẩy đứng dậy, cảm thấy đau nhức khắp toàn bộ xương cốt. Ông ta giơ một ngón tay ra chỉ vào Thẩm Mão Mão, run rẩy liên tục: "Cô... cô... cô định làm gì với cháu tôi?!"
Thẩm Mão Mão tuyệt đối sẽ không để cho ông ta lấy đạo đức cao thượng mà chỉ trích các cô. Thấy phản ứng của ông, cô lập tức cúi đầu lau đi nước mắt cá sấu: "Hừ, cái lão già vô liêm sỉ kia, nửa đêm nửa hôm lẻn vào phòng chúng tôi, còn sờ soạng chúng tôi! Sau này làm sao có thể đối mặt với người khác đây! Ôi tôi thà chết còn hơn, ôi ôi ôi!!!"
Lão Trương: ??? Ai đang sờ soạng ai chứ? Cháu của ông ta còn bị trói kìa!
Tiếng ồn ào trên lầu thu hút mọi người dưới lầu, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn và giọng nói lớn của dì Trương: "Sao thế? Chuyện gì vậy?"
Thẩm Mão Mão nhanh chóng xé mất tấm trải giường trên người thằng nhóc ném lên giường, ngồi bệt xuống đất, nằm dưới chân giường khóc rống lên: "Oa oa oa hãi quá!"
Lâu Cảnh Mặc không có kịch tính như cô, chỉ có thể ngồi bên cạnh vỗ lưng cô, trong lòng cảm thấy bình đạm, thậm chí còn muốn cười.
Đây là cảnh tượng mà dì Trương và vợ Trương Ái Quốc nhìn thấy khi đẩy cửa ra.
Thẩm Mão Mão còn tự thêm vô cẩu huyết drama: "Ôi trời ơi, tôi không sống nổi nữa rồi!!"
Dì Trương vẫn còn ngơ ngác: "Chuyện gì... đang xảy ra vậy?"
Lâu Cảnh Mặc không biết cô đang chuẩn bị vở kịch gì nên nàng chỉ có thể câm nín.
Vợ Trương Ái Quốc bế đứa trẻ vẫn chưa tỉnh dậy lên, cúi đầu đứng sang một bên, không nói một lời.
Lão Trương cũng hoang mang: "Tôi không..."
Thẩm Mão Mão dụi mắt đến đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn dì Trương khóc lóc: "Dì ơi! Tối qua họ đột nhiên xông vào phòng tụi con, muốn giết tụi con! Nhìn xem tủ quần áo và bàn có dao hay không! Hôm qua họ mang vào! Vết thương trên cánh tay con do họ gây ra!"
Lão Trương: ??? Vừa rồi cô không phải nói thế!
Hai người phụ nữ nhà Trương nhìn về phía cô chỉ, thấy một con dao gọt hoa quả dài hơn mười centimet dựng đứng trên tủ quần áo, đầu dao ngập một nửa trong tủ, đủ để thấy người dùng dao vận lực lớn như thế nào. Trên bàn cách đó không xa cũng có một con dao nhà bếp dựng trên bàn, lưỡi dao cũng ngập trong bàn không ít hơn vài inch.
Dì Trương không thể tin được: "Cái này... một người đã già như vậy, một đứa còn nhỏ thế, sao lại... có sức lực lớn thế..."
Thẩm Mão Mão bật khóc, gào lên trong trạng thái suy sụp: "Chẳng lẽ con bưng bọn họ lên đây rồi tự đâm mình bằng dao sao?!"
Ừ, điều đó không có khả năng xảy ra được.
Chuyện này khó mà giải quyết được. Dì Trương đỡ bố chồng, do dự: "Thế này nhé, dì đưa con đến trạm y tế thôn nhé?"
Thẩm Mão Mão lau nước mắt, lắc đầu: "Dì không cần đưa con tới đó, nhưng dì ơi, dì nên đưa thằng nhóc và ông ấy đến bệnh viện lớn. Đêm qua khi họ xông vào, họ liên tục bắt chước tiếng khỉ kêu, đáng sợ đến chết."
Sắc mặt hai người phụ nữ trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, thậm chí trong mắt vợ Trương Ái Quốc còn hiện lên một tia sợ hãi. Cô ta nhẹ nhàng vỗ vào mặt đứa trẻ để đánh thức nó dậy, sau đó đặt đứa trẻ đang dụi mắt xuống đất và bắt nó tự đứng dậy, không tiếp tục bế nó nữa.
Lâu Cảnh Mặc lúc này mới hiểu được vì sao cô lại diễn trò, cô chỉ muốn nhắc nhở Trương gia rằng lão già cùng thằng nhóc kia đã không còn bình thường nữa rồi.
Nhưng xét theo biểu cảm của hai người kia thì có vẻ họ đã nhận thức được vấn đề này?
Điều này thật thú vị.
Dì Trương cười khan: "Hahaha, dì đoán là thằng nhóc hỗn láo bắt chước tiếng khỉ để doạ người. Lão này còn hơi bị bệnh Alzheimer, chắc là học từ đứa nhỏ."
Bệnh Alzheimer's (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer's không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.
Hội chứng suy giảm trí nhớ là thuật ngữ tổng quát về việc mất trí nhớ và các khả năng tư duy nghiêm trọng đến nỗi gây trở ngại cho cuộc sống thường ngày. Bệnh Alzheimer chiếm khoảng 60% đến 80% trong những bệnh làm suy giảm trí nhớ.
Thẩm Mão Mão phát hiện đứa trẻ liếc nhìn dì Trương bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, giống như thể đang nhìn kẻ thù vậy. Khi dì Trương quay đầu lại, nó trở về vẻ ngây thơ trong sáng của một đứa trẻ bình thường.
"Ừm... Các cô gái này, các con có thể thu dọn đồ đạc và xuống lầu ăn sáng chứ? Dì sẽ bảo chú Trương lên lấy dao..."
Lâu Cảnh Mặc gật đầu: "Phiền dì rồi."
Dì Trương xua tay: "Phiền gì chứ. Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, xuống nhanh đi, dì dẫn các con đến nhà trưởng thôn lấy quần áo!"
Nói xong dì cẩn thận đỡ lão già kia xuống cầu thang. Vợ Trương Ái Quốc cũng đẩy thằng nhóc, bốn người cùng nhau xuống lầu.
Từ xa, cô vẫn có thể nghe thấy lão già đang tự bào chữa: "Tôi... tôi cũng không biết mà! Chuyện gì vậy chứ!"
Thẩm Mão Mão lau mặt, nhìn Lâu Cảnh Mặc.
Lâu Cảnh Mặc nói: "Nhà Trương này rất có thể biết hai người họ bất thường."
Thẩm Mão Mão: "Em cũng cảm thấy như vậy. Họ biết chuyện từ khi nào nhỉ?"
"Không chắc." Lâu Cảnh Mặc kiên quyết, "Nhưng họ chắc chắn không biết khi chúng mình mới tới." Khả năng nhất là biết từ cuộc họp mà trưởng thôn đột nhiên triệu tập ngày hôm đó...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro