Thôn trang thờ phụng khỉ (3-6)
Chương 27: Thôn trang thờ phụng khỉ (3)
Nhà của Trương Kiến Thiết cũng là một toà nhà hai tầng, tầng một và tầng hai không thông nhau bên trong nên chỉ có từ bên ngoài đi lên tầng hai.
Ông trực tiếp dẫn bốn người chơi lên lầu, chia cho họ ba căn phòng. "Nhà tôi còn có ba phòng, hai trong các bạn phải ở cùng nhau."
Thẩm Mão Mão tựa như đạt được điều mình mong muốn. Cô lập tức nắm lấy cánh tay Lâu Cảnh Mặc, làm động tác thân mật gần gũi với nàng ấy. "Chúng ta là chị em, ngủ cùng nhau nhé!"
Hai người còn lại không quen biết nhau, cũng không tín nhiệm lẫn nhau, hoan hỉ ở riêng một phòng. Trương Kiến Thiết đưa bốn người về phòng, dặn bọn họ đừng khách sáo rồi đi xuống lầu.
Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc ở trong căn phòng phía bên trái cầu thang. Phòng bên cạnh là của một người phụ nữ, phòng đối diện là một người đàn ông. Cô đóng cánh cửa gỗ của phòng lại, quay người dựa vào cửa nhìn Lâu Cảnh Mặc. "Chị Lâu, cửa này không khoá được!"
Không khoá được thì lại thật kích thích.
Lâu Cảnh Mặc đang quan sát cách bài trí trong phòng, nghe cô nói, lập tức bước tới quan sát cánh cửa gỗ. Cửa mở vào trong và không có khoá, khung cửa hai bên nhô ra ngoài, ở giữa có hai vật giống như móc câu.
"Có thể khoá." Lâu Cảnh Mặc nói. "Buổi tối quay về, dùng một thanh gỗ chống lại, ít nhất có thể nghe thấy có người đi vào."
Thẩm Mão Mão gật đầu, hỏi nàng: "Lát nữa chúng ta ra ngoài gặp Vân Thắng Tiến không?"
Lâu Cảnh Mặc: "Đi, xem thử hắn muốn làm gì."
...
Mặt trời đang lặn về hướng Tây, mây trắng nhuộm màu hoàng hôn rực đỏ cả nửa bầu trời, hệt như một điềm gở ập xuống.
Hai người còn lại đã rời đi trước, Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc đặt máy ảnh SLR và balo xuống để lại phòng rồi đi dọc theo con đường trong thôn trang đến nhà Lưu Trang Thạch. Trời đã sập tối, trên đường có nhiều trẻ em đùa giỡn. Khi thấy người lạ, chúng tò mò đi theo các cô và không lên tiếng.
Thẩm Mão Mão ban đầu cũng không để ý lắm, nhưng đi được một lúc cô không khỏi quay đầu lại, phát hiện đám nhóc vẫn đi theo mình, đi thành hai hàng bên trái phải. Lúc cô quay đầu lại, hàng bên trái cũng quay đầu lại theo.
"Khốn nạn." Thẩm Mão Mão chửi tục rồi nhanh chóng quay lại. "Chị Lâu này, tụi nó đang bắt chước hành động của chúng mình?"
Lâu Cảnh Mặc trầm giọng: "Đừng để ý."
Vì thế Thẩm Mão Mão không quay lại nữa, không thèm nheo mắt bước tiếp về phía trước.
Khi đến trước cửa nhà Lưu Trang Thạch, đám nhóc tản ra với nụ cười quái đản. Các cô đẩy cửa ra và và nhìn thấy một nhóm người đang ngồi trong sân. Tất cả mọi người trừ các cô đều có mặt tại đây, mọi người ngồi trên băng ghế, cố ý ngồi thành hai hàng, sáu người phía trước và sáu người phía sau, chỉ còn hai ghế phía sau trống.
Vân Thắng Tiến ngồi ở trước tất cả giả vờ giả vịt chào Lâu Cảnh Mặc. "Các cô cũng đến đây sao, nếu cô và đồng đội của cô cần được giải thích quy tắc của phó bản thì tôi sẽ nói lại từ đầu."
Thẩm Mão Mão chợt nhận ra: Bây giờ cô đang mang khuôn mặt của chính cô, Vân Thắng Tiến đã không còn nhận ra cô nữa.
"Không cần." Lâu Cảnh Mặc mỉm cười, kéo cô ngồi xuống.
Bên cạnh các cô là Thiệu Mỹ, cô ta trông có vẻ miễn cưỡng khi nhìn thấy hai người họ, cô ta khịt mũi và quay đầu đi từ chối giao tiếp. Thẩm Mão Mão chế giễu cô ta: "Không phải cô nói không nên làm chó cắn câu sao? Sao lại tới đây rồi?"
Thiệu Mỹ trừng mắt căm hận nhìn cô, quay lưng, trong lòng phàn nàn việc Diệp Thính Nam bắt cô ta phải đi theo cậu.
Chỉ có người vợ Lưu Sao ở trong nhà Lưu Trang Thạch. Biết họ muốn nói chuyện, cô Lưu cố ý lên lầu nghỉ ngơi, đóng chặt cửa không hề nghe lén. Thẩm Mão Mão đoán: Đây hẳn là thời gian trò chuyện còn lại của người chơi trong phó bản. Khi người chơi ở phó bản số một tập hợp, quản đốc cũng chủ động bỏ đi.
Vân Thắng Tiến không hề nao núng khi đối mặt với nhiều ánh mắt như thế này, anh ta tiếp tục nói về việc trước đó như một người lãnh đạo đang tổ chức cuộc họp cho nhân viên của mình. "Chắc chắn mọi người đều đã thấy, nhà nào trong thôn cũng có một bức tượng."
Vừa nói, anh ta vừa chỉ vào tấm vải đỏ nằm trong sân nhà Lưu Trang Thạch. "Tôi hỏi NPC của gia đình này, ông ấy nói đây là Thần Khỉ của thôn trang, sẽ phù hộ cho chúng sinh được thịnh vượng và bình an. Trưởng thôn cũng đã nói rằng lễ hiến tế sắp diễn ra, hẳn là ám chỉ đến lễ hiến tế Thần Khỉ. Tôi nghĩ nhiệm vụ chính của chúng ta liên quan đến lễ hiến tế đó, lần này người chơi khá rảnh rỗi, mọi người đều có mặt ở đây. Tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ, nếu có bất mãn gì thì có thể rời đi bây giờ."
Hai người chơi cũ ở cùng Thẩm Mão Mão đứng dậy không thèm nể mặt anh ta mà trực tiếp rời đi. Người ở cùng Vân Thắng Tiến hồi lâu không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì.
Lâu Cảnh Mặc cũng đứng lên. "Đi thôi, chuyến này vô ích rồi."
Nàng vốn tưởng rằng Vân Thắng Tiến sẽ khá hơn, khi tới rồi, phát hiện anh ta vẫn là một kiểu lừa đảo cũ rích.
Thẩm Mão Mão theo sát nàng, các cô cùng bước ra khỏi nhà Lưu Trang Thạch.
Những luồng gió mát từ trên đồi thổi lướt qua khuôn mặt, tiếng dế kêu inh ỏi trên bãi cỏ ven đường khiến con người mất tập trung, bay hết ý nghĩ. Vào mùa xuân, trời tối rất nhanh, hai chiếc đèn lồng đỏ sáng rực trước cửa Lưu gia như phản chiếu một bóng hình đầy huyết sắc của các cô.
Cũng như mọi nhà nào cũng thờ "Thần Khỉ", trước cửa nhà nào cũng treo hai chiếc đèn lồng đỏ chói. Cách họ không xa là hai người chơi cũ đi trước một bước, bọn họ cùng nhau bước đi, thân thể và bàn chân phủ đầy ánh sáng đỏ như thể đang đi trong biển máu.
Phía trước nếu là biển máu, phía sau hẳn là bờ biển của tận cùng đau đớn.
Vân Thắng Tiến không có ý tốt, lấy những người chơi mới làm lá chắn, lợi dụng họ kiểm tra quy tắc của phó bản sau này nên anh ta mới tìm dịp để lừa những người mới. Nhóm trẻ con đang chơi đùa trên đường đã về nhà, điều này khiến Thẩm Mão Mão thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Cô đá một hòn đá dưới chân mình và đi theo bước lăn của nó như một đứa trẻ. Lâu Cảnh Mặc ở phía sau bẻ một nhánh nhỏ trong tán cây, ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng ấu trĩ của cô, đột nhiên có cảm giác mình đang nhìn một bức tượng cát sống.
Với cú đá cuối cùng, hòn đá nhỏ bay vào bụi cây theo hình Parabol. Một bóng đen cao bằng nửa người vụt qua, những chiếc lá kêu lên xào xạc ở bất cứ nơi nào nó đi qua.
"Mẹ kiếp!" Thẩm Mão Mão lùi lại hai bước, suýt chút nữa giẫm phải chân Lâu Cảnh Mặc. "Cái quỷ gì thế!"
Bóng đen nhanh chóng xuyên qua bụi cây, chạy về phía cánh đồng hoang vắng, rất nhanh hoà vào màn đêm rồi biến mất. Lâu Cảnh Mặc đỡ cô, nheo mắt nhìn về hướng bóng đen, ngập ngừng. "Hình như là một đứa bé."
Thẩm Mão Mão nghĩ tới đám trẻ con đi theo các cô, lại bắt chước hành động của hai người liền có chút rùng mình, giọng run run: "Ai... con ai lại trời tối mà không về nhà chứ? Nó...."
Lâu Cảnh Mặc: "Đứa nhóc nghịch ngợm."
Thẩm Mão Mão: "..." Cũng có lý.
Hai người đi phía trước quay người chạy nhanh về phía các cô, sau khi bốn người ở gần nhau, người phụ nữ thở hổn hển hỏi: "Các cô không sao chứ?" Có vẻ như bọn họ đã nghe thấy tiếng ở sau và quyết định chạy lại cứu người.
Thẩm Mão Mão cũng sẵn lòng chia sẻ thông tin với những người như thế nên nói: "Không sao đâu, đột nhiên có thứ gì đó trong bụi nhảy ra. Trông giống một đứa trẻ, nó không tấn công chúng tôi."
"Không sao là tốt." Người phụ nữ gật đầu, bốn người cùng nhau đi về.
Trên đường đi, người phụ nữ tự giới thiệu: "Tôi tên Nguỵ Vũ, anh ấy tên Vương Hiểu Minh. Chúng tôi đều là người chơi cũ, không quen biết nhau. Chúng tôi thành lập tổ đội tạm thời."
Thật là thần thánh, Vương Hiểu Minh, vừa nghe là biết giả.
Nguỵ Vũ nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt nghiêm túc, lúc nói chuyện cơ bản không nhiều biểu cảm. Vương Hiểu Minh tương đối trẻ tuổi hơn, có lẽ cùng tuổi với Lâu Cảnh Mặc. Nói rất ít, nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng Thẩm Mão Mão lại chú ý tới anh ta, với nhãn quan của cô, cô chắc hẳn người này là một cao thủ với tâm lý hoạt động phong phú.
Mọi người đã ném gạch xong, Thẩm Mão Mão cũng bắt đầu giới thiệu bản thân.
Cô đã nói với Thiệu Mỹ và những người khác rằng tên của cô là "Thỏ", Vân Thắng Tiến có nhận ra cô hay không cũng không thành vấn đề, vì vậy cô tiếp tục dùng tên "Thỏ" làm tên trong phó bản của mình, đồng thời giới thiệu người có khuôn mặt xa cách Lâu Cảnh Mặc.
Người phụ nữ nói: "Hai cô bé các em hành động riêng lẻ không an toàn. Có muốn lập đội với chúng tôi không?"
Không phải là điều Thẩm Mão Mão quyết định, cô nháy mắt nhìn Lâu Cảnh Mặc hỏi ý kiến của nàng ấy.
Lâu Cảnh Mặc lên tiếng: "Tôi không có thói quen hợp tác cùng người khác."
Thẩm Mão Mão thấy có gì đó không ổn.
"Chờ tí đã." Cô hét lên để dừng nói, chỉ vào mình. "Em không phải 'người' sao???"
Lâu Cảnh Mặc nhàn nhạt nhìn cô: "Cô không phải là 'Thỏ' sao?"
Thẩm Mão Mão: ???
Khoé miệng Nguỵ Vũ hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh Vương Hiểu Minh lại không nhịn được cười to. Hai người đều không có bất mãn chuyện Lâu Cảnh Mặc từ chối nhập đội, Ngụy Vũ còn nói: "Nếu cần giúp đỡ, có thể tìm chúng tôi."
Trong phó bản hiếm có gặp được người chơi như này, Thẩm Mão Mão không muốn có ác ý suy đoán người khác nên mỉm cười đáp: "Chắc rồi, có khó khăn em nhất định sẽ tìm đến, đây là phó bản số hai của em, em vẫn là tân binh."
Hai người đơn độc lập ước định, cũng không kéo đồng đội liên quan đến mình.
Lâu Cảnh Mặc rất hài lòng với bộ não thức thời của Thẩm Mão Mão, dù sao nếu có thêm mấy cái gánh lo nữa, nàng sẽ rất mệt mỏi.
...
Trong nhà Trương Kiến Thiết treo đèn sáng rực rỡ, gia đình ông có tám người cùng ngồi ăn trong sân. Sáng hôm sau bọn họ được biết ông cũng có cha, bốn con trai và một con gái. Con gái lấy chồng ngoài làng, bốn người con trai cũng đã lập gia đình riêng. Người con trai cả cùng gia đình năm người con sống cùng với ông.
Thấy bốn người chơi trở lại, ông dừng đũa, đứng dậy mời họ dùng bữa rồi nói với gia đình. "Bốn người này là khách đến thôn chụp ảnh, tôi nói trước rồi."
Người lớn chào bọn họ, ba đứa con của chủ nhà một trai hai gái, tò mò nhìn họ.
Thẩm Mão Mão nhìn mọi người hệt như những đứa trẻ nghịch ngợm, cố gắng tránh nhìn họ.
Trên bàn bày những đĩa đồ ăn kèm tự nấu, còn sót lại rất nhiều, xem ra nhà họ Trương chỉ mới bắt đầu bữa tối. Thân phận được cài đặt trong phó bản nhất định đã được trả tiền, bốn người chơi cũng không khách khí ngồi ăn, thi thoảng trả lời một số câu hỏi vô thưởng vô phạt mà nhà họ Trương đưa ra.
Ăn uống xong, Thẩm Mão Mão theo thói quen bưng bát đi rửa, nhưng bị vợ Trương Kiến Thiết ngăn cản. "Tại sao lại để khách rửa bát chứ!" Dì Trương lớn tiếng nói, mỉm cười lấy lại bát đũa từ trong tay Thẩm Mão Mão. "Con lên lầu đi! Dì đun một ấm nước nóng để mấy đứa có thể ngâm chân cho đỡ mệt."
"Vậy xin lỗi vì đã làm phiền dì."
Bốn người lên lầu và trở về phòng riêng.
Một lúc sau, dì Trương mang một ít nước nóng lên. Bọn họ uống nước, đánh răng và rửa mặt trong xô để trên lầu, rồi lần lượt rửa chân trong thau.
Khi tất cả đã làm xong hết thì cũng đã gần bảy tám giờ tối. Người ở vùng quê đều đi ngủ sớm, cả thôn trang đều tắt đèn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy bóng đêm vô biên vô tận, bao vây lấy xung quanh bọn họ.
Chương 28: Thôn trang thờ phụng khỉ (4)
Lâu Cảnh Mặc dùng một thanh gỗ nhỏ chặn cửa lại, sau đó cầm chiếc máy ảnh SLR đặt trên giường lên chụp ảnh mọi ngóc ngách trong phòng, kể cả trần nhà phía trên đầu nàng và gầm giường. Thực ra trong phòng còn có hai cái tủ nhưng được khoá từ bên ngoài bằng ổ khoá. Nàng cũng không thể phá tủ của người khác và chụp ảnh.
Thẩm Mão Mão vẫn đang suy nghĩ về "máy ảnh hút hồn" liền đi theo Lâu Cảnh Mặc để tránh bị chụp đến. "Chị Lâu, chị làm gì vậy?"
"Đôi khi, máy ảnh có thể chụp được hồn ma." Lâu Cảnh Mặc xem qua những bức ảnh vừa chụp được.
Nghe nàng nói vậy, Thẩm Mão Mão đột nhiên cảm giác khắp nơi này đều có ma, yếu ớt hỏi nàng ấy: "Vậy... trong phòng mình có ma không?"
"Không." Lâu Cảnh Mặc lại giơ máy ảnh về phía cô, "Nhưng tôi không biết cô có mang theo hay không."
"Mẹ ơi!" Thẩm Mão Mão sợ đến mức suýt chút nữa nhảy cao lên ba thước. "Chị ơi, đừng doạ em!" lúc Lâu Cảnh Mặc nói ra lời ấy, cô lập tức cảm thấy cần cổ bị lộ trong không trung trở nên lạnh buốt.
Lâu Cảnh Mặc: "Muốn chụp không?"
Thẩm Mão Mão do dự hai giây: "Chụp, chụp lẹ lên."
Cô đứng nghiêm trước tủ quần áo, nghiêng đầu, nhắm tịt mắt, sợ hãi chờ Lâu Cảnh Mặc chụp ảnh. Có một tiếng "click" vang lên và chẳng có gì xảy ra tiếp theo.
Lâu Cảnh Mặc: "Chúc mừng, không có."
Thẩm Mão Mão lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi nàng: "Có muốn em chụp cho chị không?"
Lâu Cảnh Mặc cất máy ảnh, nói: "Không cần, tôi không sợ ma."
Thẩm Mão Mão: "..." Nhưng em lại sợ cùng chị ở chung một phòng!!
Nhưng Lâu Cảnh Mặc đã leo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Cô không còn cách nào khác đành phải đi ra khỏi bức tường đang dán chặt, tắt đèn rồi lên giường.
Ngay khi ánh đèn tắt mất, bóng đêm ập xuống đến mức không thể thấy năm ngón tay. Bên ngoài cửa sổ hoàn toàn không có ánh sáng, cô thậm chí còn không nhớ được chính xác vị trí khung cửa sổ. Trước đây cô thắc mắc tại sao cửa sổ lại không có rèm, nhưng bây giờ nhận thấy không nhất thiết phải có nó.
Trong môi trường tối tăm như vậy, dù cố gắng mở mắt thế nào, cô vẫn chẳng thể nhìn thấy gì. Tình huống bịt mắt trộm chuông này khiến cô rất sợ hãi, không khỏi hét sang một bên: "Chị Lâu??"
Giọng nói của Lâu Cảnh Mặc từ bên cạnh truyền đến. "Gì vậy?"
Thẩm Mão Mão thở phào nhẹ nhõm: "Ở đây tối quá..."
"Ừm."
Nàng ấy quả là nữ thần, dù trong hoàn cảnh nào cũng rất bình tĩnh!
Nghĩ đến đó, Lâu Cảnh Mặc đột nhiên nói: "Cô có để ý không, chiếc giường này kỳ thật rất cao?"
Một chiếc giường bình thường cách mặt đất khoảng 45cm, nếu quá cao thì việc leo xuống sẽ bất tiện, còn nếu quá thấp thì dễ bị ẩm mốc. Chiếc giường này cao hơn khoảng 10cm, gần như có thể đụng tới đùi Lâu Cảnh Mặc và đến mông Thẩm Mão Mão.
Vừa nhắc tới, Thẩm Mão Mão liền ý thức có gì đó không đúng. "Phải rồi, có chút cao, lúc leo lên em vẫn đang nghĩ."
"Vừa rồi chúng mình chụp ảnh cô thấy rồi." Lâu Cảnh Mặc nói, "Dưới giường không có rác hay mảnh gỗ gì, thậm chí trống rỗng, điều này có ý nghĩa gì?"
Nó có ý nghĩa gì... Thẩm Mão Mão dùng bộ não nhỏ bé đã xem truyện ma nhiều năm của mình để tìm ra câu chuyện về một cô gái ma sống dưới gầm giường, một cặp vợ chồng ngủ ở trên đầu cô ta...
Lâu Cảnh Mặc hù doạ cô xong, nàng quay người lại như không có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, Thẩm Mão Mão nghe thấy tiếng thở của nàng.
Bây giờ nàng đang ngủ à? Nàng đang làm gì vậy???
Cô cố nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng thở của Lâu Cảnh Mặc, bất giác ngáp một cơn dài. Không bao lâu sau, cô liền mất đi ý thức và cùng Chu Công hò hẹn.
...
"Cốp...cạch."
"Cạch... cạch."
Thẩm Mão Mão đã bừng tỉnh.
Cô chợt mở mắt và vểnh tai lên để nghe âm thanh phát ra từ cửa phòng.
Có vẻ như có ai đó đang ở bên ngoài và dùng vũ lực phá cửa đi vào phòng các cô!
Sàn nhà tầng lầu hai của Trương Kiến Thiết được làm bằng gỗ, tiếng bước chân đặc biệt lớn, nhất là trong đêm khuya. Cô có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của một kẻ lạ mặt từng bước đi về phía giường.
Thẩm Mão Mão run lên vì sợ hãi, cô muốn đánh thức Lâu Cảnh Mặc, nhưng lại sợ hành động sai lầm của mình sẽ dẫn đến cái chết cho cả hai người. Ngay lúc cô đang sợ và bối rối, một đôi tay từ trong chăn đưa ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Bàn tay rất ấm áp, không hề khiến cô phát sợ.
Cô lập tức nín thở, nhắm mắt lại và không dám cử động nữa.
Trong bóng tối, thính giác và mọi giác quan khác của con người trở nên nhạy bén. Cô nghe thấy tiếng hắn mở cửa phòng bọn họ rồi từ từ bước đến giường các cô và đi đi lại lại quanh giường. Bước chân của hắn lảng vảng đến bên cô rồi sang phía bên kia, như thể hắn đang phân vân không biết cắp ai đi.
Lâu Cảnh Mặc nằm bên cạnh vẫn thở nhẹ, khiến cô không biết bàn tay nằm phía trên tay mình có phải của nàng hay không.
Cuối cùng, vị khách không mời mà đến kia dường như đã quyết định chọn đứa trẻ xui xẻo này, chậm rãi dừng lại bên cạnh Thẩm Mão Mão, hồi lâu không có tiếng động nào khác.
Thẩm Mão Mão sợ đến mức suýt tè ra quần. Cô có thể cảm nhận được có người đang đứng ở đầu giường, chăm chú nhìn cô, dù có nhắm mắt cũng có thể nhận ra!
Lúc này, cô chỉ có thể cố gắng duy trì nhịp thở đều đặn, ngăn cản đối phương phát hiện ra cô đã tỉnh giấc.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi, Thẩm Mão Mão không biết hắn có rời đi hay không, nhưng hắn vẫn không động đậy gì. Chân phải của cô bị tê cứng đã lâu, giống như có hàng ngàn con bọ nhỏ đang bò trườn trên đó, vừa tê vừa ngứa, cô muốn cắt đứt cái chân đang ngáng đường.
Đúng lúc cô không thể nhịn được nữa, Lâu Cảnh Mặc bên cạnh đột nhiên xoay người lẩm bẩm điều gì đó rất khó nghe rõ, tựa như đang nói mớ. Cùng lúc đó, bàn tay che lấp mu bàn tay của cô cũng rút lại.
Điều này khiến cô nhẹ nhõm hơn đôi chút. Ít nhất thì cô biết chắc chắn đôi tay đó là của Lâu Cảnh Mặc.
Khoảng một lúc lâu sau, trong phòng lại vang lên tiếng bước chân, lần này là đi về phía cánh cửa. "Cạch" một tiếng, tiếng đóng cửa phòng lần nữa vang lên, Thẩm Mão Mão thở phào nhẹ nhõm rồi ngã phịch lại xuống giường. Chỉ trong chốc lát đó, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chân phải vốn đã tê dại của cô bây giờ gần như vô lực, Thẩm Mão Mão cố chịu đựng, chậm rãi di chuyển dưới tấm chăn hai lần, cười thật lâu, kiềm chế không phụt ra tiếng.
Lâu Cảnh Mặc nhấc chăn lên, lăn một vòng, rơi thẳng vào trong lồng ngực Thẩm Mão Mão. Nàng vòng một tay qua dưới cánh tay Thẩm Mão Mão, gác chân lên chân của Thẩm Mão Mão, truyền nhiệt độ ấm nóng qua cho cô.
Lần này Thẩm Mão Mão cảm thấy nhẹ nhõm. Cô lại nhắm mắt và cuối cùng ngủ thiếp đi.
...
Sau sự việc lúc nửa đêm, sáng hôm sau cả hai đều không thể dậy nổi. Khi ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, Thẩm Mão Mão ngơ ngác mở mắt ra.
Đầu tiên cô nhìn thấy trần nhà ố vàng, sau đó cảm thấy có sức nặng đè trên cơ thể mình.
-Sức nặng đè lên cơ thể?
Đôi mắt cô trợn to và quay đầu lại, toàn bộ khuôn mặt nàng vùi trong vòng tay cô, cô đang ôm lấy những giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa của Lâu Cảnh Mặc.
Chết tiệt?!
Sắc mặt Thẩm Mão Mão đỏ lên, đột nhiên nhảy lùi về phía sau, bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, giơ tay lên...
Bàn tay dính đầy máu đỏ.
Chảy máu mũi...
Cô dùng tay che cái mũi đang phụt máu của mình, không khỏi bật cười.
Cái quái gì vậy! Tại sao cô lại chảy máu mũi khi ôm một cô gái? Không phải vừa rồi còn sắp chết sao?
Hahahaha, ahahha, chết tiệt, nhưng đây là ôm nữ thần, ôi...
Cô không biết tại sao nhưng cô vừa khóc vừa cười.
Lâu Cảnh Mặc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn cô, như muốn đuổi kẻ đã quấy rầy giấc ngủ của nàng đi. Thẩm Mão Mão vội vàng giơ tay chứng minh mình vô tội: "Em! Em, em, em chảy máu cam!"
Lâu Cảnh Mặc nhìn bằng vẻ mặt nghi hoặc: "Cô giận gì hả?"
Thẩm Mão Mão liên tục gật đầu: "Đúng đúng, em giận."
Lâu Cảnh Mặc cau mày: "Mau đi ra khỏi đây đi, đừng làm bẩn drap giường."
Thẩm Mão Mão bịt mũi đứng dậy, buồn bực đến cười, liền xuống giường đi lấy tờ giấy trên chiếc bàn đầu giường. Chân cô vừa chạm đất, một đôi tay đột nhiên từ dưới gầm giường vươn ra, tóm lấy cổ chân cô.
Tim cô gần như ngừng đập vào giây phút đó, rồi cô thốt ra một tiếng hét từ sâu trong cổ họng.
Lâu Cảnh Mặc vội vàng đứng dậy, nhảy ra khỏi giường, cúi xuống nhìn thấy một cậu bé nằm dưới gầm giường. Đầu nó quay vào tường, chân quay ra cửa, tóm lấy mắt cá chân Thẩm Mão Mão.
Nghe thấy tiếng hét, Nguỵ Vũ và Vương Hiểu Minh ở phòng bên cạnh và đối diện lao ra, nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói của Nguỵ Vũ vang lên hỏi thăm.
"Không sao đâu!" Lâu Cảnh Mặc từ phía sau nắm lấy chân cậu bé, kéo cậu ra khỏi gầm giường. Cậu bé buộc phải buông tay, quay đầu nhe răng với nàng, như thể sẵn sàng cắn nàng bất cứ lúc nào.
Có tiếng người đang leo cầu thang từ tầng dưới, sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng của dì Trương. "Có chuyện gì vậy?"
Nói xong, không chờ hai cô phản hồi, dì liền đẩy cửa đi thẳng vào xem tình hình trong phòng. Lâu Cảnh Mặc ngồi xổm bên giường, trong tay nắm một chân cậu bé, cậu hướng mặt xuống đất, giống như cá bị lôi ra khỏi nước không ngừng giãy dụa, dùng tay đập xuống nền đất.
Hai chân Thẩm Mão Mão mềm nhũn, chậm rãi ngồi xuống giường, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Dì Trương nói: "Hừ! Con khỉ này! Làm các con sợ sao?"
Đúng vậy, tối hôm qua đã gặp. Cậu bé này là một trong những đứa cháu của nhà họ Trương. Khi dì Trương đến, Lâu Cảnh Mặc không thể đánh đứa bé trước mặt dì, chỉ có thể chán nản giao nó cho dì Trương. Dì Trương bế cậu lên, vỗ mạnh vào mông cậu hai cái: "Mày bị sao vậy? Sao lại có thể vào phòng các chị? Bà phải cùng mẹ con nói chuyện để mẹ đánh con mới được!"
Cậu nhóc bị đánh cũng không khóc, cười quỷ dị: "Hihi hehe, hehe~"
Sau khi dạy nó một bài học, dì Trương có lỗi nhìn Thẩm Mão Mão: "Con sợ sao, cô bé? Dì sẽ giết một con gà và hầm canh cho con xuôi xuôi, con thấy sao?"
Thẩm Mão Mão bây giờ không dám đắc tội với gia đình đứa nhỏ, vội vàng xua tay ra hiệu: "Không sao, dì Trương, dì với thằng bé đi trước đi."
Dì Trương cười: "Cô bé này thật là, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì dì xuống trước hầm canh, các con đói bụng thì xuống ăn." Nói rồi ôm đứa bé đi xuống lầu.
Các cô đứng ở cửa phòng nhìn bóng dáng dì đi xuống lầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Chương 29: Thôn trang thờ phụng khỉ (5)
Lâu Cảnh Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Cô không sao đấy chứ?"
Thẩm Mão Mão vuốt ngực, sợ hãi: "Tay thằng bé lạnh quá..." Lạnh đến mức không thể là nhiệt độ bình thường của con người.
Nguỵ Vũ ở cửa đi vào, Vương Hiểu Minh tự giác đứng yên tại chỗ.
Nguỵ Vũ lên tiếng: "Lúc tôi xuống lầu, thằng nhóc này nhìn thẳng vào cửa phòng các em, tôi nghĩ em có thể gặp nguy hiểm."
Lâu Cảnh Mặc nghiêm trọng gật đầu: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
"Thằng nhóc làm sao vào phòng của tụi em?" Nguỵ Vũ hỏi.
Thẩm Mão Mão kiên quyết nói: "Nhất định là nửa đêm hôm qua! Có người vào phòng chúng em, sau đó rõ ràng có đóng cửa lại đi ra ngoài... Trong phòng không còn tiếng bước chân nữa..."
Lâu Cảnh Mặc nói: "Có lẽ thằng nhóc chỉ giả vờ đi." Sau đó nó nằm dưới gầm giường của bọn họ cả đêm, không biết tại sao lại chẳng làm gì.
Nguỵ Vũ lo lắng: "Sao các em không đến ở cùng tôi đi?"
Những lời này vừa thốt ra, ngay cả Lâu Cảnh Mặc cũng sửng sốt trong giây lát. Đã quen lắm với những âm mưu trong phó bản, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự quan tâm rõ ràng như vậy, nàng liếc nhìn người phụ nữ. "Chị không sợ bị liên luỵ sao?"
"Sợ." Người phụ nữ trả lời ngắn gọn, "Nhưng như vậy ba người chúng ta vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau."
Thẩm Mão Mão sợ chết khiếp, cũng là người cảm động nhất. "Tiện cho chị sao?"
Lâu Cảnh Mặc khôi phục lại vẻ mặt vô cảm. "Không tiện."
Nguỵ Vũ: ??
Thẩm Mão Mão: ???
Lâu Cảnh Mặc lạnh lùng nói: "Tôi không muốn phải vất vả bảo vệ người trong thời khắc mấu chốt." Ý tứ là cô ấy không nên xen vào chuyện người khác.
Nguỵ Vũ cau mày, không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Vương Hiểu Minh ở cửa nhàn nhã lên tiếng: "Tâm ý tốt lại hoá thành lòng lang dạ thú ư~"
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại, Thẩm Mão Mão nhìn mặt Lâu Cảnh Mặc, nhẹ nhàng kêu: "Chị Lâu ơi?"
Lâu Cảnh Mặc nhếch khoé miệng, cười nhạt, bộ dáng cực kỳ tàn nhẫn. "Đừng quên lời tôi đã nói với cô, trong trò chơi này không có người tốt, kể cả tôi."
Thẩm Mão Mão: "Chị sợ thương tổn đến chị ấy sao?"
Lâu Cảnh Mặc sững sờ một lát.
Thẩm Mão Mão nghiêng đầu nhìn nàng, cái miệng nhỏ xíu nói liến thoắng: "Chị Lâu này, chị không thể làm như vậy, chị là đang đắc tội với người ta. Vậy ra chị là người như thế sao, chị là một tsundere? Hmm, trên thực tế, chị thực ra rất tốt bụng nhưng chị lại không tỏ ra tốt bụng..."
Lâu Cảnh Mặc nhịn không được nữa vỗ vào trán cô. "Cô nói nhảm nhiều quá."
Thẩm Mão Mão che mặt cười khúc khích: "Haha, nữ thần của em có tính cách thật là đáng yêu nha."
Lâu Cảnh Mặc lạnh lùng: "Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ không muốn đã mệt còn mắc thêm cái eo."
Thẩm Mão Mão nhìn vẻ xấu hổ hiếm thấy trên mặt nàng, cười hỏi: "Vậy tại sao chị lại đỏ mặt?"
Lâu Cảnh Mặc: "..." Muốn đánh lộn không?
Thẩm Mão Mão cười khúc khích.
Tất nhiên, cô rất chắc chắn rằng không dựa vào bộ lọc thần tượng hay cái gọi là trực giác 'chị ấy là người tốt' của mình.
Cô chỉ biết là, nếu Lâu Cảnh Mặc thực sự vô tâm vô tình như nàng nói thì ở phó bản trước không cần gọi cô dậy, cũng không cần phải ký khế ước với cô một mạng sống thứ hai vô dụng như thế.
Tại sao sau khi gọi cô dậy, nàng không đối xử với cô như đám người Vân Thắng Tiến đối xử với người chơi mới đó? Bởi vì nàng khinh thường việc dựa vào đó tìm cách sinh tồn, nàng luôn coi thường Vân Thắng Tiến và nhóm của anh ta, coi thường cách họ làm ngơ trước cái chết của con người.
Tại sao nàng không chọn ký kết cùng Kim Mao, người vốn sinh ra có thể chất tốt hơn và có thể sống sót trong phó bản dễ dàng hơn? Bởi vì lúc đó cô đang gặp nguy hiểm nên nàng chỉ có thể sử dụng đạo cụ ký kết để cứu cô...
Lâu Cảnh Mặc nói nàng không phải hạng người tốt, nhưng nàng khẳng định cũng không phải người xấu.
Đúng như dự đoán, nữ thần của cô có thể vừa mặn vừa ngọt, vừa xa cách lại vừa quái đản nhưng lại có thể đánh nhau và nấu cơm?
Lâu Cảnh Mặc thật sâu nhìn vào cô: "Đừng khẳng định, tôi không tốt như cô nghĩ đâu." Nàng chỉ... lạnh lùng nhưng có lẽ trong lòng nàng vẫn còn chút lương thiện, nàng không xấu xa đại ác đâu. Cũng không phải Thẩm Mão Mão nói nàng là một nhân vật có tính cách "bạn không nói bất cứ thứ gì vì lợi ích của người khác."
Thẩm Mão Mão chỉ cảm thấy nàng đang tsundere, lừa mình dối người nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chị một chút cũng không tốt."
Gà lợn nói chuyện một lúc, Lâu Cảnh Mặc liền ngừng biện giải.
Sau này nàng sẽ luôn hiểu rằng điều cuối cùng cần có trong trò chơi này chính là lòng nhân đạo.
...
Dì Trương vẫn giết thịt con gà mái già của mình, hầm một nồi lớn súp gà thơm ngon, thậm chí còn đặc biệt đẩy cho Thẩm Mão Mão một bát.
Đừng nói với cô là nó rất thơm ngon.
Trong cảm nhận của NPC, nhóm người này sẽ cho họ rất nhiều tiền nên thái độ của mọi người đều rất thân thiện, hận không thể mang các cô lên thờ cúng.
Ăn uống xong, các cô cầm máy ảnh giả vờ đi dạo.
Dù sao thân phận của các cô cũng là nhiếp ảnh gia đến thôn trang chụp ảnh nên ít nhất hình tượng không thể bị huỷ mất. Nguỵ Vũ và Vương Hiểu Minh đều không có mặt, nhất định là đi ra ngoài tìm manh mối.
Thẩm Mão Mão đi theo Lâu Cảnh Mặc, lo lắng thở dài.
Aiz...
Cô cảm thấy mình như một bà mẹ già đang lo lắng, rất lo cho hoàn cảnh xã hội của con gái mình. Cô sợ nàng ăn nói không hay và xúc phạm đến người khác, nhưng cô cũng cảm thấy nàng như hiện tại vẫn ổn, cô muốn nàng thay đổi, nhưng cô không muốn nàng xấu hổ...
Aiz...
Lâu Cảnh Mặc đang đi dọc đường chụp ảnh: ??? Tại sao ánh nhìn của Thẩm Mão Mão lại khiến nàng rất muốn đánh người?
Thôn trang nhỏ này có phong cảnh đẹp và thực sự là một địa điểm lý tưởng để chụp ảnh. Làn gió mang theo những cánh hoa trắng muốt, giống như một trận tuyết rơi dày đặc vào tháng Ba của mùa xuân.
Trên đường đi, các cô gặp một nhóm gồm ba nam một nữ. Cô gái tên Võ Mộng Hàm không có mặt. Diệp Thính Nam, người đứng đầu nhóm bốn người, hào phóng chào hỏi các cô: "Xin chào."
Thẩm Mão Mão thay mặt Lâu Cảnh Mặc đáp lời: "Tối qua ngủ ngon chứ?"
Diệp Thính Nam đáp: "Cũng khá tốt."
Thẩm Mão Mão cảm thấy trong lòng không cân bằng, phàn nàn với Lâu Cảnh Mặc: "Em đúng là một cô gái Châu Phi, hồi hôm qua chỉ có chúng mình xui xẻo thôi đúng chứ?"
Lâu Cảnh Mặc trầm ngâm suy nghĩ: "Nói tới đây thì, từ khi gặp cô, tôi đã gặp xui xẻo rồi."
Thẩm Mão Mão: ?? Cô chỉ tuỳ tiện nói thôi mà!
Thiệu Mỹ giễu cợt: "Sao? Thấy quỷ sao?"
Thẩm Mão Mão lịch sự mỉm cười đáp: "Không có."
Thiệu Mỹ trợn mắt, quay về phía ba thiếu niên và nói: "Tớ nói rồi, bất kỳ trò chơi kinh dị nào đi nữa cũng quá phi thực tế. Nếu trong vòng bảy ngày không thể sống sót, mình sẽ chết? Xin mấy người này hãy đi học thêm về khoa học, thậm chí còn không học đại học và cô chỉ đi ra đường để lừa đảo đúng không?"
Thẩm Mão Mão núp sau lưng nàng làm mặt quỷ với họ.
Lâu Cảnh Mặc giơ máy ảnh lên và chụp ảnh bốn người.
Cú chụp ảnh ngay lập tức thu hút sự chú ý của họ. Thiệu Mỹ cau mày: "Cô đang làm gì?"
Lâu Cảnh Mặc thản nhiên nhìn những bức ảnh mình vừa chụp: "Máy ảnh có thể chụp được ma quỷ, để tôi xem trên các người dính gì không?"
Sắc mặt của thiếu niên tên Đan Tiêu thay đổi: "Thật... thật vậy sao?"
Thiệu Mỹ nghiêng người liếc cậu ta một cái. "Sao cậu lại hèn nhát như vậy?" Nói xong đồng đội của mình liền giống như chuỗi pháo nổ, tức giận mắng Lâu Cảnh Mặc: "Ai cho phép cô chụp chúng tôi? Cô hiểu cái gì gọi là quyền chân dung? Cô nên xoá bức ảnh đó ngay lập tức!"
Tất nhiên, hộ vệ số một của Lâu Cảnh Mặc là Thẩm Mão Mão không thể đứng khoanh tay nhìn nữ thần của mình bị bắt nạt như vậy!
Khi ngón tay của Thiệu Mỹ sắp chạm vào vai Lâu Cảnh Mặc, Thẩm Mão Mão bước tới, dùng kỹ năng của mình đẩy cô ta tới lui té ngã sấp mặt.
Thiệu Mỹ hét lên hai tiếng, không thể tin nổi kêu: "Sao cô dám đẩy tôi!"
Thẩm Mão Mão cảm thấy mình bị bệnh không nhẹ. "Tôi đẩy cô có vấn đề sao? Cô dám đánh người, sao tôi không dám, vì cái gì không dám đẩy ngã cô? Tại sao cô lại trốn? Cô thật lợi hại, đến đây đánh tôi đi, sao lại trốn sau lưng đàn ông con trai? Ba thằng các cậu còn định nhúng tay vào chuyện giật tóc uýnh lộn của phụ nữ à??"
Thiệu Mỹ có chút run sợ, trở nên vặn vẹo hơn khi tâm tư bên trong của mình bị lộ, ba thiếu niên cũng tỏ ra xấu hổ.
Thiệu Mỹ liếc nhìn qua Diệp Thính Nam, hy vọng cậu có thể nói gì đó với cô, nhưng Diệp Thính Nam lại dường như chưa nhìn thấy ánh mắt của cô ta, lúng túng mà sờ mũi mình. Cuối cùng, thiếu niên tên Vương Thịnh lên tiếng: "Thiệu Mỹ thật ra không có ý gì khác..."
Thẩm Mão Mão ôm ngực lắc chân: "Tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ đang khuyên cô ấy học cách làm người tốt, nếu không sớm hay muộn cũng bị bụp."
Thiệu Mỹ: "Cô!"
Vương Thịnh thấy Thiệu Mỹ đánh không lại Thẩm Mão Mão, liền ngăn cô ta, không cho cô nói. "Cậu phải có lòng tốt, cậu không cần dây dưa với cô ấy, đúng không?"
Thẩm Mão Mão nghĩ thầm, mình chạy núp cũng muộn rồi, tại sao lại còn dây dưa, không phải là xấu hổ sao?
Cô còn chưa kịp mở miệng dạy cho đám nhóc con này mấy lời chửi thề kinh thiên động địa, bên kia Lâu Cảnh Mặc đã đột nhiên kêu lên. "Ê?!"
Thật sự có tình huống này sao?
"Sao vậy?!" Thẩm Mão Mão lập tức mặc kệ đám người mới như số không kia, chạy đến chỗ Lâu Cảnh Mặc nhìn vào máy ảnh của nàng, "Phát hiện được gì sao?"
Ba thiếu niên vẻ mặt khẩn trương, không khỏi tiến về phía trước nửa bước. Thiệu Mỹ vốn là người thờ ơ, cũng không khỏi dời ánh mắt đến. Lâu Cảnh Mặc đưa máy ảnh cho cô, chỉ vào một chỗ. "Chính là chỗ này."
Bức ảnh không phải là một nhóm bốn người mà là một trong rất nhiều tấm ảnh chụp phong cảnh mà nàng chụp trên đường đi. Lâu Cảnh Mặc chỉ vào bụi cây ven đường, Thẩm Mão Mão phóng to ảnh, di chuyển đến khu vực đó nhìn xem, không khỏi chửi thề.
Đằng sau những tán lá xanh, một khuôn mặt nhỏ hiện ra, khoé miệng nhếch cao, lẳng lặng nhìn vào camera.
"Còn nữa." Lâu Cảnh Mặc nói, "Nhìn vào góc dưới bên trái của bức ảnh tiếp theo."
Thẩm Mão Mão làm theo lời nàng và chuyển sang ảnh tiếp theo. Bức ảnh thứ hai cách bức ảnh đầu tiên khoảng chục bước chân. Cô phóng to góc dưới bên trái, và quả nhiên cô lại tìm thấy khuôn mặt này giữa bụi cây.
Ảnh tiếp theo, ảnh tiếp theo, ảnh tiếp theo...
Đôi khi là một bụi cây, đôi khi là sau một gốc cây, đôi khi là hai bàn tay và một đôi mắt lộ ra từ bức tường của một ngôi nhà nào đó...
Càng nhìn sắc mặt Thẩm Mão Mão càng khó coi.
Bốn người kia hoàn toàn hoảng hốt.
"Chuyện gì vậy?" Diệp Thính Nam tiến lên hai bước, kiềm chế ý muốn nhìn xem.
Thiệu Mỹ từ phía sau Vương Thịnh thò đầu ra, không tự tin kêu: "Đừng có mà giả thần giả quỷ thế!"
Chương 30: Thôn trang thờ phụng khỉ (6)
Bức ảnh cuối cùng được Lâu Cảnh Mặc chụp cho nhóm bốn người kia. Thẩm Mão Mão tìm kiếm khắp nơi trong bức ảnh, cuối cùng cũng mò thấy khuôn mặt ẩn sau cành cây liễu lớn phía sau bốn người không xa.
Diệp Thính Nam nhịn không được hỏi: "Xin lỗi, cô đã chụp được gì vậy?"
Thẩm Mão Mão không trả lời cậu ta, nhìn quanh rồi đi thẳng về phía cây liễu mọc ở ven đường trong thôn trang. Đang là mùa liễu rụng lá, những miếng lá liễu bọn họ nhìn thấy dọc đường dường như đều bắt nguồn từ cái cây to lớn này. Cô đứng dưới gốc cây nhìn lên nhưng không thấy bóng người bám theo các cô.
Lâu Cảnh Mặc từ lúc nào đó đã đến gần cô nói: "Ấy là một đứa trẻ."
Những đứa trẻ ở thôn trang này thật bất thường.
Từ đứa trẻ đêm hôm qua nằm trong bụi cỏ không về nhà, đến đứa nửa đêm đột nhập vào phòng các cô và chui dưới gầm giường suốt đêm, đến đứa rình mò lên xuống như hiện tại...
Chẳng lẽ cốt truyện chính của phó bản này có liên quan đến những đứa trẻ này?
Thiệu Mỹ xoa tay trong ống tay áo, lầm bầm: "Thính Nam, đừng hỏi họ, họ là ai chứ? Cũng không phải chúng ta không có máy ảnh, tự về cầm ra chụp là sẽ biết thôi?"
Diệp Thính Nam vốn dĩ không liên quan gì đến chuyện riêng của cô ta, lần này không nghe lời cô mà thành thật hỏi hai cô gái nọ. "Chị Tiểu Lâu, chị Thỏ này, tính tình Thiệu Mỹ ứng xử không được tốt lắm. Các chị có thể nói giúp chúng em có chuyện gì xảy ra được chứ? Thiệu Mỹ này, mau đến xin lỗi họ đi..."
"Diệp Thính Nam, cậu?" Thiệu Mỹ mở to mắt nhìn Diệp Thính Nam, như thể cô ta không thể tin rằng cậu thực sự muốn cô ta xin lỗi.
Diệp Thính Nam thái độ rất kiên định. "Xin lỗi đi."
Cậu ta có vị trí cao trong nhóm năm người, ngay cả Thiệu Mỹ cao cao tại thượng cũng có chút lo sợ cậu ta. Nghe cậu nói vậy, đôi mắt Thiệu Mỹ lập tức đỏ lên. Nhưng cô ta cũng không dám trái lời lão đại, chỉ có thể phẫn nộ giậm chân, hung hăng kêu: "Tôi xin lỗi!" với Lâu Cảnh Mặc và Thẩm Mão Mão, sau đó lau nước mắt quay người bỏ chạy.
Vương Thịnh vội vàng đuổi theo.
Trong chớp mắt, hai trong nhóm bốn người đã đi mất.
Diệp Thính Nam nói: "Thiệu Mỹ ở nhà được nuông chiều, ứng xử không tốt. Chị Thỏ, chị không tiện nói cho chúng em biết chị vừa phát hiện được gì để chúng em chuẩn bị sao?"
Tiếng gọi đã mất từ lâu này khiến Thẩm Mão Mão nhớ đến Kim Mao run rẩy. Đáng tiếc, Kim Mao thoạt nhìn không thông minh bằng Diệp Thính Nam, cậu ta không biết liệu có sống sót an toàn ở phó bản số hai hay không...
Nhân tiện, tên của Kim Mao là gì nhỉ? Liêu... Liêu gì ấy?
Cô trả lại máy ảnh cho Lâu Cảnh Mặc và nhìn dò hỏi.
Lâu Cảnh Mặc gật gật đầu.
Thẩm Mão Mão nói: "Các cậu không có việc gì đâu, vấn đề là chúng tôi. Có thứ gì đó luôn theo sát chúng tôi, hình như là trẻ con, vừa rồi núp trong cây này."
Diệp Thính Nam: "Sẽ có cái gì đó theo dõi chúng mình sao?"
Thẩm Mão Mão: "Làm sao tôi biết được?"
Diệp Thính Nam do dự, dừng lại mấy giây, sau đó lên tiếng: "Chúng em là người mới, cái gì cũng không biết, hy vọng hai tiền bối nếu có thể thì giúp đỡ chúng em... Dù sao mọi người cũng là người mới..."
Lời này có đạo lý. Bản thân Thẩm Mão Mão mới chỉ đi qua một phó bản. Về lý thuyết, cô chỉ mới ở cấp độ hai. Cô chỉ có thể vượt qua được cấp độ này nhờ vào sự tương trợ của Lâu Cảnh Mặc. Cô mềm lòng một chút, nhắc nhở: "Đừng gọi tôi là tiền bối, tôi cũng chỉ là người mới."
Diệp Thính Nam cũng đổi giọng. "Chị Thỏ này, đêm qua tắt đèn chị cũng không thấy gì à?"
Thẩm Mão Mão gật đầu.
Đan Tiêu ở một bên thở phào nhẹ nhõm: "Sợ chết mất, cứ tưởng chỉ có chúng ta có mắt như mù..."
Trong thế giới của phó bản, khác biệt không phải chuyện tốt.
Dù sao cũng là mềm lòng. Thẩm Mão Mão nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi có thể cảnh báo các cậu, những gì mà Vân Thắng Tiến nói không nên tin, anh ta không phải người tốt."
Diệp Thính Nam đáp: "Cảm ơn hai tiền bối, chúng em chỉ đi loanh quanh bên ngoài thôi. Có vẻ không có nguy hiểm, nhưng xin hãy cẩn thận."
Hai thiếu niên lắc lư rời đi. Lâu Cảnh Mặc và Thẩm Mão Mão đi ra khỏi thôn theo con đường Diệp Thính Nam và những người khác từ bên ngoài trở về, đi về phía của bọn họ.
Thẩm Mão Mão quay người liếc nhìn bóng lưng hai thiếu niên, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn đường đi một cách nghiêm túc.
"Cô không sợ cậu ta ở trước mặt Vân Thắng Tiến phản bội sao?" Lâu Cảnh Mặc nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Mão Mão thực sự không ngờ tới điều đó, không chắc chắn: "Có thể không?"
Lâu Cảnh Mặc giơ máy ảnh lên chụp thêm một tấm nữa: "Cậu ta rất thông minh, trong một [Trò chơi sám hối], người càng thông minh thì càng dễ sa ngã nhanh."
Người thông minh sống lâu hơn và biết cách lợi dụng mọi thứ để tồn tại.
Thẩm Mão Mão nghiêm túc. "Nếu cậu ta báo cáo cho Vân Thắng Tiến thì sao chứ? Vân Thắng Tiến có dám tấn công em không chứ?" Nói xong một lời độc đoán, cô túm lấy quần áo Lâu Cảnh Mặc. "Chó cắn nhau hay không còn tuỳ chủ nhân! Nữ thần! Em là cún của chị, chị phải bảo vệ em!"
Lâu Cảnh Mặc: "..." Tôi còn nghĩ cô có tiền đồ.
...
Thôn trang không quá lớn và được xây dựng nên hoàn toàn trong một lưu vực. Trong thôn có khoảng một trăm hộ dân, nhà cửa san sát nhau. Các cô đứng trên đỉnh một sườn đồi và nhìn chung quanh, những ngôi nhà ở xa trông vô cùng nhỏ bé.
Thẩm Mão Mão nhặt một cọng cỏ sạch sẽ ngậm vào trong miệng, tắm mình trong ánh nắng ấm áp, nhìn đàn chim én bay lượn. "Đêm qua có phải một đêm bình an không?"
"Vẫn chưa biết." Lâu Cảnh Mặc cũng tìm một tảng đá ngồi xuống, xem lại những bức ảnh chụp sau đó, "Hôm nay tôi vẫn chưa thấy hai người chơi mới dưới trướng Vân Thắng Tiến, có vẻ cô gái trong đó có giác quan rất nhạy bén."
Ngoại trừ việc luôn có những đứa nhóc quỷ dị và cô không thể nhìn rõ ngón tay mình lúc đêm khuya, phó bản này quá yên tĩnh và bình yên. Phong cảnh xung quanh thôn trang rất đẹp, không khí trong lành, dễ chịu. Dân thôn vui vẻ tựa như một sự bình lặng trước giông bão khiến lòng người càng thêm sợ hãi.
Thẩm Mão Mão đứng ở trên quan sát một lúc, đột nhiên nói: "Chị Lâu ơi, chị có thấy gì kỳ quái không?"
Lâu Cảnh Mặc: "Sao?"
Thẩm Mão Mão: "Gần đây hình như không có cánh đồng nào..."
Thôn trang Lăng Nguyên không phải một thôn trang thường xuyên mở cửa chào đón du khách. Mặc dù trong thôn có cánh đồng nhưng diện tích rất nhỏ. Tất cả đều được trồng ở sân sau của các hộ dân riêng lẻ, nơi họ trồng một số loại rau quả theo mùa để tiêu thụ hàng ngày.
Dân thôn nơi đây không làm ruộng, không chăn nuôi thì làm sao giàu có vậy?
Hơn nữa, nhà nào trong thôn trông cũng nhàn nhã lắm, đàn ông thì tụ tập uống rượu, phụ nữ thì ngồi dưới gốc cây đánh bài, trẻ con chưa đến tuổi đi học thì chạy khắp nơi như điên vì chẳng đứa nào có chuyện làm.
Lâu Cảnh Mặc nghĩ thế, liền đưa tay kéo cô từ dưới đất đứng lên. "Xuống đó hỏi người ta."
Thẩm Mão Mão: "Hả? Trực tiếp hỏi luôn? Bọn họ sẽ không đuổi chúng mình đi đấy chứ?"
...
Sự thật rằng dân thôn Lăng Nguyên rất thân thiện. Một bà dì đang ngồi dưới gốc cây mát mẻ tận hưởng đã hào phóng kể cho Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc về những cây ăn quả ở sau núi, nguồn gốc sự giàu có của thôn Lăng Nguyên và mỉm cười chỉ cho các cô cách trồng cây ăn quả chất lượng hơn.
Thẩm Mão Mão: ? Cảm giác như thể từ phó bản kinh dị du hành đến đây tìm hiểu cách làm giàu.
Cuối bài phát biểu, bà dì xúc động nói: "Tất thảy đều là do Thần Khỉ phù hộ! Xin Người hãy phù hộ cho chúng con mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu mỗi năm!"
Thẩm Mão Mão trợn mắt, thăm dò: "Nghe nói Thần Khỉ có quyền năng rất lớn sao?"
Bà dì tự hào: "Đúng vậy! Vì thờ Thần Khỉ nên tôi đã không còn bị bệnh nữa, tôi rất khoẻ mạnh!"
Thẩm Mão Mão: "Quyền năng như vậy?!" Vị Thần nào lợi hại đến mức có thể khiến cho người tín ngưỡng khỏi bệnh? Là Tề Thiên Đại Thánh?
Bà dì gật gật đầu. "Cháu sống ở nhà Trương Kiến Thiết đúng không? Cháu trai nhỏ của ông ấy trước đây có một số vấn đề về não, không nhận ra cha mẹ luôn bệnh đau. Kể từ khi họ tham gia lễ hiến tế năm ngoái, thằng bé được cải thiện lên nhiều và cả tôi cũng khỏi bệnh! Tôi phấn khởi mỗi ngày! Con trai lớn của Trương Kiến Thiết năm sau cũng định đi học!"
Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc nhìn nhau, đều nắm bắt được điểm quan trọng.
Cháu trai của Trương Kiến Thiết là thằng nhóc nửa đêm đột nhập vào phòng các cô và có dấu hiệu bất thường. Hoá ra thằng nhóc trở nên kỳ lạ sau khi tham gia cái gọi là lễ hiến tế?
Vấn đề mấu chốt để Lâu Cảnh Mặc tiên phong dẫn đầu, Thẩm Mão Mão tự nguyện rút lui, để một người có chuyên môn trò chuyện với bà dì.
"Dì này, chúng tôi cũng có thể tin vào Thần Khỉ chứ?" Lâu Cảnh Mặc hỏi.
Thẩm Mão Mão: !!! Ngay từ đầu đừng có hỏi một vấn đề nhạy cảm như vậy chứ!
Bà dì cau mày: "Tôi nghĩ điều đó không thể đâu. Để trở thành tín đồ, cô phải thỉnh một bức tượng Thần về. Bức tượng phải được cất giữ trong sân nhà của cô, các cô ở xa thì không thể thỉnh tượng về."
Lâu Cảnh Mặc lại hỏi: "Chúng tôi có thể tham gia lễ hiến tế chứ?"
Bà dì xua tay. "Không, không, những người không có tín ngưỡng sẽ có thể xảy ra xung đột với Thần Khỉ bằng cách tham dự hiến tế."
Thẩm Mão Mão ngọt ngào cười cười, đứng ở sau lưng bà xoa xoa vai. "Dì ơi, lễ hiến tế khi nào diễn ra? Chúng cháu nên tránh ra, kẻo xúc phạm đến thần linh mất."
Bà dì đếm ngày trên đầu ngón tay: "Hôm nay, ngày mai, ngày kia, một hai ba bốn năm... Không phải, hình như là bốn... bốn ngày sau? À không, năm ngày sau? Một hai ba bốn..."
Không phải là bà quên đó chứ...
Thẩm Mão Mão lẩm nhẩm đến lưng sởn da lông, vội vàng ngắt lời bà dì. "Dì ơi, nếu dì không nhớ thì đừng cố. Dù là bốn hay năm ngày, chúng cháu cũng sẽ không ra ngoài lang thang xung quanh."
Bà dì cũng không quản xem bốn hay năm nữa, mỉm cười khen ngợi cô gái: "Ừm... ngoan."
...
Sau khi trò chuyện vô số, Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc tạm biệt bà dì.
Bà dì vẫy tay chào các cô, khiến những cành liễu rũ vung lên xuống loạn xạ. Đi được một đoạn, Thẩm Mão Mão quay lại nhìn bà dì, đồng tử co lại. Cô nhìn thấy bà dì nằm trên thân cây, mặt áp sát vào thân cây, ngón tay thò vào một lỗ hổng để rút vật gì đó ra.
Thẩm Mão Mão nhẹ nhàng đẩy Lâu Cảnh Mặc, nhỏ giọng: "Chị Lâu ơi, nhìn kìa!"
Khi Lâu Cảnh Mặc quay lại, nàng nhìn thấy bà dì đang cầm thứ gì đó màu đen ở đầu ngón trỏ và ngón giữa rồi cho vào miệng.
Khung cảnh đẹp đến nỗi nàng không muốn nhìn thẳng vào nó.
"Hình như bà ta ăn một con bọ..." Lâu Cảnh Mặc nói.
Thẩm Mão Mão nôn khan hai lần: "Em đang chứng kiến cái gì thế này!!"
Liệu con người bình thường có bốc bọ từ hốc cây và ăn nó không?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro