Thôn trang thờ phụng khỉ (7-10)

Chương 31: Thôn trang thờ phụng khỉ (7)

Phó bản này có độc không? Mỗi khi cô thư thả một chút, sẽ có điều gì đó làm cho cô sốc nói không lên lời. Có phải bởi vì sợ rằng cô mải mê chơi bời và không thể vượt ải này một cách đàng hoàng?

Lâu Cảnh Mặc đẩy chiếc đầu nhỏ của cô ra sau. "Đừng nhìn chằm chằm nữa."

Thẩm Mão Mão lập tức đi về trước mà không nhìn lại. "Chị Lâu này, tiếp theo chúng mình nên làm gì? Có muốn gặp đại đội không?"

"Chuyện đó không cần thiết."

Thẩm Mão Mão liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của nàng, mím môi. Nữ thần đã nói không hợp tác cùng người khác sẽ không hợp tác. Nàng ấy thật ngầu.

Nhưng nếu có thực lực này, cô nhất định cũng không hợp tác.

Cả buổi chiều đám người cũng không quay về, Lâu Cảnh Mặc còn dẫn cô đi tìm khu vườn trái cây sau núi mà bà dì đã nói đến, nhưng nàng chỉ nhìn ngoài cùng mà không mò vào sâu xem.

Khi mặt trời sắp lặn, các cô trở về nhà Trương Kiến Thiết chuẩn bị ăn tối.

Trong sân nhà họ Trương thoang thoảng một mùi thơm khó tả, hẳn là mùi hương nhang dùng để thờ cúng.

Thẩm Mão Mão hình thành thói quen, tự giác đi vào bếp phụ giúp. Dì Trương cười đuổi cô ra ngoài. "Sao có thể để khách giúp chứ? Con này, con có thể ra ngoài đi dạo. Phòng bếp vốn đã nhỏ, con ở đây thì dì không thể làm được."

Vì thế Thẩm Mão Mão quay trở lại trong sân, kéo chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ ngồi trong bóng tối của gian nhà quan sát bức tượng Thần Khỉ.

Bức tượng luôn được phủ một tấm vải đỏ lên. Tấm vải rất dài, một phần trải phẳng trên bàn, đầu dưới kéo dài đến tận góc bàn. So với lúc sáng trước khi rời đi, trên bàn còn có thêm một lư hương, trên ấy có ba cây nhang đã đốt. Bên cạnh lư hương có bốn đĩa trái cây, cô nhìn thì thấy trên mỗi đĩa có táo, chuối, cam, đào và lê.

Thẩm Mão Mão hy vọng hiện tại nổi gió lớn, tốt nhất là có thể vén góc tấm vải để cô xem cái gì gọi là "Thần Khỉ" trông như nào.

Lâu Cảnh Mặc kéo một chiếc ghế nhỏ khác ngồi cạnh cô, cùng cô nhìn chòng chọc bức tượng, thấp giọng giải thích. "Trái cây là âm, bánh kẹo là dương, số lượng cúng kiếng cấm kỵ nhất là bốn." Trên thực tế, không ai chắc rằng liệu điều này có được áp dụng trong phó bản.

Khi các cô đang nói chuyện thì hai đứa nhóc đang đi học của Trương gia cũng đã tan học về.

Cả hai đứa đều chín và tám tuổi, đều là con gái. Hai cô bé đầu tiên ngoan ngoãn chào hỏi và ngọt ngào kêu chị hai lần, sau đó cô bé chín tuổi đứng trong sân hét lên: "Tiểu Dao!", và một cậu bé mở cửa tầng một, chạy nhanh ra ngoài.

Là thằng nhóc đó...

Thẩm Mão Mão không dấu vết lùi lại, cố gắng tránh xa nó nhất có thể.

Thằng bé nhận lấy chiếc kẹo từ tay chị gái, vui vẻ bóc kẹo, nhét cả viên kẹo vào mồm rồi mơ hồ gọi "chị hai."

Trông nó rất bình thường, không có chút dị thường nào như buổi sáng.

Hai chị em ngẫu nhiên ném cặp sách ra sân, nắm tay em trai chạy ra ngoài chơi, đi ngang qua Nguỵ Vũ và Vương Hiểu Minh vừa mới đi về.

Nguỵ Vũ đi thẳng tới, ngắn gọn: "Đã xảy ra chuyện."

Lâu Cảnh Mặc lập tức đứng lên. "Chị đã đi đâu?"

"Đi với chúng tôi."

...

Có người tìm chết mà lật tấm vải đỏ lên.

Thẩm Mão Mão vốn tưởng rằng tên đần độn làm điều đó là cô gái tên Thiệu Mỹ, nhưng khi đến nơi, nhìn kỹ hơn thì cô nhận ra người tự tròng đầu vào dây thừng chính là người chơi cũ sống cùng Vân Thắng Tiến.

Khoảng sân nhỏ của nhà Lưu Trang Thạch chật kín người, người chơi cũ bị trói hai tay ra sau lưng và quỳ trước bức tượng mà Lưu Trang Thạch đang đứng bên cạnh và chửi rủa.

Thẩm Mão Mão từ vòng ngoài của đám đông chen vào, cuối cùng cũng nhìn thấy chân dung của vị Thần Khỉ này ở thôn trang.

Cô nhìn thấy một chiếc bàn vuông đặt giữa sân, dưới gầm bàn có một tấm vải đỏ bẩn thỉu, tro hương và trái cây rải rác trên mặt đất, có bốn cây cột màu đỏ được dựng ở bốn góc bàn. Phía trên bàn xây một cái miếu nhỏ, dưới mái hiên là tượng Thần Khỉ - trông giống như một chú khỉ nhỏ được tạc từ đá, đang ngồi xổm ngoan ngoãn trên bệ, nhưng chú khỉ này lại không có gương mặt.

Thôn trang sẽ không thực sự tôn thờ Tề Thiên Đại Thánh? Bây giờ có khỉ đá, liệu du khách còn có thể kém xa nữa không?

Những người dân thôn ở xung quanh tràn ngập sự phẫn nộ, trong đám đông có mười hai người chơi khác.

Nguỵ Vũ thấp giọng giải thích với các cô: "Các em đi ra ngoài một ngày, chẳng biết sao người đó lại lén mở tấm vải trong khi nhà Lưu Trang Thạch đi vắng, rồi phủ lại nguyên vẹn. Khi Lưu Trang Thạch về một hồi, ông ta biết có người xâm phạm bức tượng nên Vân Thắng Tiến chỉ điểm."

"Hãy để hắn ăn năn sám hối với Thần Khỉ!" Chẳng biết là ai đã hét lên trước, những người khác cũng hét lên theo-

"Sám hối đi!!"

"Sám hối!"

"Sám hối đi!"

Âm thanh mỗi lúc một lớn hơn, bay vút lên tận trời mây. Dường như ai hét to nhất thì là người sùng đạo nhất. Bầu không khí trở nên quái lạ, dưới ánh hoàng hôn, dân thôn giơ tay hò hét, viền mắt họ ửng đỏ vì ánh mặt trời lặn.

Lưu Trang Thạch tức giận nói: "Nếu mọi người đều nghĩ vậy, vậy thì để tên này quỳ lạy sám hối, cho đến khi được Thần Khỉ tha tội!"

Vừa nói, ông vừa đánh mạnh vào đầu người đàn ông và đẩy anh ta ngã ra đất.

Một tiếng "bụp" nghèn ngẹt vang lên, người đàn ông hét lên đau đớn khi bị kéo lên lần nữa, trên trán có vệt máu đỏ tươi.

"Sám hối!"

"Sám hối!"

"Sám hối!"

Nó giống như một lễ hội hay lễ tưởng niệm, kèm theo tiếng hò hét của dân thôn và người chơi cũ, lặp đi lặp lại trong lòng mọi người chơi.

Thẩm Mão Mão mở to mắt, không thể tin nổi cảnh tượng như này lại đang diễn ra trước mắt mình. Cô tiến về trước nửa bước, lập tức bị Lâu Cảnh Mặc kéo lại. Những người khác đều không nhúc nhích, bảy người chơi mới đều tái mặt. Vân Thắng Tiến nhìn chằm chằm vào bức tượng, không biết đang nghĩ gì, tựa như không nỡ nhìn bọn họ thế mà lại tra tấn đến hung bạo tàn nhẫn như vậy.

Thẩm Mão Mão quay lại nhìn Lâu Cảnh Mặc, nàng nắm tay cô, nhưng khí lực không lớn có thể dễ dàng giãy ra. Nàng nhìn vào đôi mắt Thẩm Mão Mão không còn dáng vẻ bình dị như xưa mà vẫn thờ ơ, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

Tiếng kêu la thất thanh của người đàn ông nọ vang vọng bên tai người, mùi máu tanh nồng khiến mũi Thẩm Mão Mão chua xót. Cô hiểu Lâu Cảnh Mặc muốn bày tỏ điều gì, yên lặng lui về vị trí ban đầu.

Màn tra tấn tiếp tục diễn ra, cuối cùng người đàn ông kia không thể phát ra âm thanh nữa, cơ thể trở nên mềm nhũn như một vũng bùn, cho dù Lưu Trang Thạch có đánh thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể mở mắt lên.

Lưu Trang Thạch cuối cùng cũng buông tay, đứng thẳng, đá người đàn ông và vui vẻ tuyên bố với dân thôn xung quanh. "Thần Khỉ đã tha tội cho hắn! Tuyệt vời!"

Những người chứng kiến đã vỗ tay khen ngợi ông ta.

Khi mọi người đang reo hò, một ông già chống nạng đi xuyên qua đám đông bước đến. Dân thôn tự giác giữ im lặng và sẵn sàng nghe lệnh trưởng thôn.

Trưởng thôn lảo đảo bước tới trước mặt Vân Thắng Tiến, ông chưa kịp nói gì thì Vân Thắng Tiến đã nói trước.

"Thật xin lỗi, trưởng thôn. Tôi đã hứa với ông sẽ cố gắng hết sức tránh va chạm với thần linh, nhưng tôi lại không ngăn cản được thành viên trong đội." Nói xong, Vân Thắng Tiến liếc nhìn người đang nằm dưới đất, "Xử anh ta như thế nào tuỳ các ông."

"Vân tiên sinh đã nói vậy..." Trưởng thôn vươn tay ra chỉ người xem, "Hãy dẫn đến vài người, vác hắn đến hang khỉ ở sau núi. Thần Khỉ bao dung độ lượng, nhất định sẽ tha tội cho hành vi thiếu hiểu biết của hắn."

Theo mệnh lệnh của trưởng thôn, dân thôn đã nâng người đàn ông lên và đưa anh ta đi khỏi nhà Lưu Trang Thạch.

Đám đông tản ra như cơn thuỷ triều. Lưu Trang Thạch thành kính quỳ trước tượng, lạy ba lạy rồi quay người đi vào nhà. Chỉ còn lại mười hai người chơi, ngoại trừ vũng máu be bét dưới đất, còn lại như chưa từng xảy ra gì.

Trưởng thôn là người cuối cùng rời đi, mỉm cười nói với tất cả: "Anh ấy đã phạm sai lầm, nhưng chúng tôi cũng không bài xích việc cùng ở đây, các bạn cứ việc chụp ảnh." Rồi khập khiễng rời đi.

Người chơi mới nhìn nhau với nỗi sợ hãi vô biên.

Toàn thân Võ Mộng Hàm run rẩy, cô nhìn pho tượng đá như đang nhìn một con quỷ dữ đáng sợ nào đó. "Không... không đúng..."

Thiệu Mỹ trợn to mắt: "Đây là giết người! Mau gọi cảnh sát!"

Diệp Thính Nam vỗ vai cô ta, ra hiệu "suỵt".

Một trong những người chơi mới đến sống cùng Vân Thắng Tiến tức giận chỉ vào Vân Thắng Tiến và hỏi: "Tại sao anh lại chỉ điểm cậu ta? Không phải anh đã nói chỉ cần không nói gì thì sẽ ổn sao?!"

Vân Thắng Tiến nhếch môi, cuối cùng lộ ra bản chất thật sự. "Nếu tôi không nói là cậu ấy, chẳng lẽ là cô?"

Người chơi mới kia tái mặt, lùi lại hai bước.

Vân Thắng Tiến: "Nếu cô muốn sống ở sau tôi thì đừng nghi ngờ quyết định của tôi. Đây chỉ mới là ngày thứ hai, trừ khi cô cho rằng mình có thể tự mình sinh tồn trong mấy ngày tới, bằng không hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi!"

Người mới đó nắm chặt tay, cuối cùng lựa chọn yên lặng.

Nguỵ Vũ thở dài. "Trời càng lúc càng tối rồi, bên ngoài sẽ càng nguy hiểm, mọi người nên trở về đi."

Ngay lúc mọi người chuẩn bị đi về, Diệp Thính Nam đột nhiên nói: "Mọi người! Chờ tí đã!"

Mọi người nhìn cậu, cậu ta nhanh chóng nói. "Năm người chúng em đều là người mới, chưa biết gì cả. Có thể hay không có thể đổi phòng ở?"

Cậu ta sợ bị từ chối nên nói thêm: "Em cầu xin các anh chị hãy giúp chúng em một tay nếu có thể. Chúng em đều là người chơi mới, xin mọi người."

Thẩm Mão Mão liếc nhìn Lâu Cảnh Mặc, giữ lại chủ kiến.

Nguỵ Vũ có chút động lòng, nhưng Vương Hiểu Minh ở bên cạnh lại lên tiếng. "Có lẽ đổi phòng chính là điều cấm kỵ, ai đổi phòng thì sẽ chết."

Năm người chơi mới tái mặt.

Ở lại lâu cũng không có ý nghĩa gì, Lâu Cảnh Mặc kéo Thẩm Mão Mão. "Đi thôi."

Bốn người chơi cũ trước sau đi trong ánh sáng đỏ rực của đèn lồng, không khỏi nghĩ đến thảm cảnh trong sân nhà Lưu Trang Thạch...

Gió đêm vô cùng lạnh, khiến Thẩm Mão Mão rùng mình. Cô cân nhắc một lúc rồi cuối cùng nói: "Em xin lỗi, chị Lâu."

Lâu Cảnh Mặc dừng bước, quay lại nhìn cô, phát ra một âm mũi nghi hoặc.

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Mão Mão nhất định sẽ chậm rãi trưởng thành, dùng chính năng lực của mình giúp đỡ người khác!

Chào mừng cô gái nhỏ đáng yêu~




Chương 32: Thôn trang thờ phụng khỉ (8)

Thẩm Mão Mão nghiêm túc: "Thật sự xin lỗi, từ giờ về sau em sẽ cân nhắc kỹ càng trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào."

Cô không có năng lực cứu giúp người khác, cô thậm chí còn không thể tự cứu lấy mình. Nếu Lâu Cảnh Mặc vừa rồi để cho cô đi tới, có lẽ cô cũng nằm trong số những người bị đem đi.

Nếu cô chỉ có một mình thì dù cô có tìm chết thế nào chăng nữa, cô cũng không sao. Nhưng bây giờ mạng sống của cô thuộc về Lâu Cảnh Mặc, cô không có tư cách để lãng phí mạng của Lâu Cảnh Mặc - hơn nữa, cô cũng muốn sống sót.

Nếu muốn sinh tồn, chắc chắn phải từ bỏ rất nhiều thứ, trong số đó là sự thương cảm vô ích mà chỉ gieo hoạ vào thân, không khoan dung khi đối mặt với cái chết của người khác. Trừ khi cô trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ như Lâu Cảnh Mặc.

Thẩm Mão Mão nhìn Lâu Cảnh Mặc, trong mắt loé lên một ngọn lửa, ý chí chiến đấu bùng cháy. "Chị Lâu! Em nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!"

Lâu Cảnh Mặc: ? Cô đang nói cái quái gì vậy?

Suy nghĩ một chút, nàng vẫn khuyên nhủ. "Đây là phó bản số hai của cô, nếu muốn đi xa hơn nữa, đừng nghĩ đến việc để phó bản thích nghi chính mình, hãy để chính mình thích nghi với phó bản."

"Nói tất thảy những người trong phó bản đều có tội không chỉ là dối trá. Trên thực tế, người mà cô muốn cứu giúp có thể là một kẻ sát nhân, cưỡng hiếp, bắt nạt hoặc là cặn bã của xã hội. Dù vậy, cô có định mạo hiểm mạng mình cứu bọn họ chứ?"

"Thẩm Mão Mão." Nàng gọi tên Thẩm Mão Mão bằng tên thật với giọng điệu nghiêm túc, "Tôi nghĩ cô nên biết rằng tôi sẽ không bảo vệ cô mãi mãi. Nếu thực sự có hiểm nguy, tôi sẽ bỏ rơi cô và trốn đi ngay lập tức, cô có hiểu không?"

Thẩm Mão Mão đương nhiên hiểu chứ, liệu cô có xứng đáng để Lâu Cảnh mặc liều mạng cứu cô không? Cô có xứng không? Cô không xứng với điều đó!

Cô rất biết ơn vì Lâu Cảnh Mặc lúc đầu đã chịu giúp đỡ cô, chưa kể nàng còn cùng cô đi vào phó bản số hai, để nàng liên tục nhảy vào bờ vực của cái chết...

Cô luôn biết ơn Lâu Cảnh Mặc.

"Em biết." Thẩm Mão Mão nở nụ cười chân thành với Lâu Cảnh Mặc, "Em biết mà chị Lâu, sau này em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn và bảo vệ chị nữa!"

Lâu Cảnh Mặc: "..." Cái quái gì vậy, sao lại có ảo giác rằng đây là một đứa trẻ đã trưởng thành rồi?

Các cô trở về nhà Trương Kiến Thiết đã hơn bảy giờ tối. Mấy người Trương gia đang trò chuyện trong sân, tận hưởng tiết trời mát rượi, thấy các cô trở về, dì Trương lên tiếng: "Dì có để lại chút đồ ăn, hiện giờ trời hơi lạnh, các con muốn hâm đồ ăn chứ?"

Cả bốn người đều nói không.

Dì Trương chỉ là khách khí, không có ý định di chuyển. Câu trả lời của bốn người cũng là điều bà mong muốn.

Bàn ăn ngoài sân có lồng che để ngăn côn trùng nhỏ đậu vào bát đĩa, mọi người đều không có tâm trạng ăn uống.

Cách đó không xa là tượng Thần Khỉ, tấm vải màu đỏ tươi tựa như giọt máu đông đặc. Thẩm Mão Mão có chút vui mừng vì mình hèn nhát, thật ra trước kia cô rất tò mò tượng Thần Khỉ trông thế nào, nhưng giờ cô không còn tò mò nữa.

Nhóm người ăn vài miếng cơm cho thoả cơn đói và no rồi thì ngồi trong sân nói chuyện với nhau như người Trương gia. Thẩm Mão Mão cầm bát đĩa vào bếp trước rồi bắt đầu rửa bát một cách thành thục.

Dì Trương không ngăn cản cô, nhưng sợ cô rửa không tốt nên kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên nhìn cô rửa một chút, không nhịn được khen cô: "Ồ, dì cứ tưởng mấy đứa trẻ thành phố không giỏi làm chuyện này. Cô bé, con rửa bát khá đấy."

Thẩm Mão Mão: "Con bình thường ở nhà toàn rửa bát, hahaha." Trong nhà cô có máy rửa bát, phó bản trước đó đã giúp cô luyện kỹ năng rửa bát. Nhờ trò chơi này, cô đã mở khoá thêm các kỹ năng sinh tồn, cô không chỉ rửa bát mà còn có thể vác gạch.

Hai người trò chuyện đôi chút, Thẩm Mão Mão cất bát đĩa đã rửa vào tủ rồi cùng dì Trương đi ra khỏi bếp.

Ba đứa trẻ nhà họ Trương đang nhảy dây làm bằng cao su trong sân nhà, cậu út đang nhảy nhót xung quanh với nụ cười trên môi, cũng không có điểm gì bất thường.

Trăng lặng lẽ treo trên đầu ngọn cây, mọi người trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thẩm Mão Mão có chút run sợ, sợ nửa đêm thằng nhóc lại đến quậy mình. Lâu Cảnh Mặc từ trong balo tìm ra một cái quần, buộc chặt nó trên cửa, kéo mạnh hai lần, không mở được.

Các cô thu dọn đồ đạc rồi nằm trên giường, cũng không ai nhắc đến chuyện tắt đèn.

Thẩm Mão Mão do dự đề nghị: "Chị Lâu ơi, ngày mai chúng mình đi sau núi nhìn thử?"

Các cô tìm kiếm mọi ngõ ngách trong thôn trang nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì giống như cửa ải. Chỉ có sau núi nơi trồng trọt cây ăn quả, các cô không vào vì sợ nguy hiểm. Nếu muốn rời khỏi phó bản, bản thân không thể ngừng khám phá dù gặp nguy hiểm. Hơn nữa, người đàn ông hôm nay bị dân thôn đưa đến sau núi, nếu anh ta sống sót có thể mang về.

Nhưng suy nghĩ kỹ thì khả năng đó rất nhỏ.

Lâu Cảnh Mặc cũng đang nghĩ tới việc đi sau núi xem, Thẩm Mão Mão vừa đề xuất, liền đồng ý.

Các cô nằm trên giường một lúc, ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên nhấp nháy hai lần, rồi tắt phụt với âm thanh "Tạch".

Thế gian lại chìm vào trong bóng đêm, Thẩm Mão Mão run rẩy, không khỏi nghiêng về phía Lâu Cảnh Mặc. Lâu Cảnh Mặc không hề ghét bỏ cô mà ngược lại vén chăn lên, leo lên giường! Các cô cùng đắp chăn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, vô cùng yên lòng.

Nửa đêm, cánh cửa lại kêu lên cọt kẹt.

Lâu Cảnh Mặc mở mắt, vểnh tai nghe âm thanh.

Thẩm Mão Mão bên cạnh thở dài, còn chưa kịp bị đánh thức. Dù không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa trong bóng tối, giống như một con báo chuẩn bị đi săn, lẳng lặng chờ con mồi xuất đầu lộ diện.

Cái quần cột chắc còn hơn khúc cây, thứ đó đẩy cửa một lúc nhưng không được, sau đó dường như từ bỏ, vạn vật quay về bình yên.

Lâu Cảnh Mặc nhắm mắt lại.

...

Ngày hôm sau cũng không nhìn thấy thằng nhóc xuất hiện dưới gầm giường, Thẩm Mão Mão nghĩ rằng nửa đêm qua không có gì nên vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị cùng Lâu Cảnh Mặc đi ra sau núi.

Trưởng thôn chỉ nói lễ hiến tế không được quấy rầy, nhưng cũng không có nói không thể đi ra sau núi. Tuy nhiên, vì lý do an toàn, Thẩm Mão Mão vẫn hỏi dì Trương về chuyện xảy ra sau núi, cả chuyện công khai lẫn chuyện ngấm ngầm.

Dì Trương nói: "Phía sau núi có rất nhiều thú dữ, có thể có dã thú to lớn. Chúng ta đi ra núi luôn đi theo nhóm, hai cô bé các con tốt nhất không nên đi, quá nguy hiểm và còn dễ lạc!"

Thẩm Mão Mão: "Chúng con chỉ đi chụp ảnh thôi, không đi sâu hơn."

Dì Trương ân cần: "Thế này đi, dì sẽ để con trai dì đưa con đến đó, tránh cho bị lạc."

Thành thật mà nói, Thẩm Mão Mão không muốn đi lên núi cùng con trai dì Trương, nhưng thái độ dì Trương rất rõ ràng, hoặc là đi cùng nhau, hoặc là không đi.

Cuối cùng, hai người biến thành ba người.

Con trai cả của dì Trương tên là Trương Ái Quốc, anh đã ngoài ba mươi tuổi và chưa có thành tựu gì, nhưng tính cách của anh ta tốt hơn tưởng tượng. Anh ta khéo nói và sẵn sàng trả lời các câu hỏi của Thẩm Mão Mão, cũng không ngại nói về Thần Khỉ.

"Thật ra, tôi nghĩ Tiểu Dao đã thay đổi khá nhiều..." Trương Ái Quốc nói, "Kể từ khi thằng bé quay về từ lễ hiến tế năm ngoái, tuy đã thông minh hơn nhưng thằng bé lại từ chối tiếp xúc cùng người lớn, chỉ chơi đùa cùng hai chị gái của nó."

Thẩm Mão Mão hỏi: "Thần Khỉ luôn có quyền năng như vậy sao?"

Trương Ái Quốc nói: "Tất nhiên!" Trông anh ta vô cùng tự hào.

Sợ các cô không tin, anh đưa ra ví dụ. "Lưu Trang Thạch lấy vợ đã lâu mà chưa có con. Năm ngoái tham dự lễ xong, vợ ông ấy sinh được một đứa con trong vòng sáu tháng khi ông ấy quay về! Ồ, đứa bé này có lẽ cũng phải một thời gian nữa mới chào đời."

Thẩm Mão Mão: "...?" Thần Khỉ thậm chí còn cầu tự?

Thần Khỉ này toàn năng làm được mọi thứ, liệu có thấy mệt không nhỉ?

...

Ba người tới chân núi, nhìn thấy sáu người từ xa chạy ra sau núi, bước đi rất nhanh.

Đó là Vân Thắng Tiến, hai người chơi mới mà anh ta mang theo và còn có ba thiếu niên Diệp Thính Nam. Xem ra bọn họ cũng đoán trong núi có chuyện và đi xem tình hình trước một bước.

Khi đi ngang qua Thẩm Mão Mão và Lâu Cảnh Mặc, Vân Thắng Tiến chỉ lạnh lùng nhìn các cô, không nói gì, đi ngang qua ba người nhanh chóng bỏ đi. Hai người chơi mới do anh ta dẫn đầu theo sát phía sau, ba người nhanh chóng đi vào trong thôn trang rồi khuất bóng sau những ngôi nhà san sát.

Diệp Thính Nam và hai người còn lại dừng trước mặt các cô thở hổn hển. Diệp Thính Nam liếc nhìn Trương Ái Quốc và ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Vương Thịnh không có nhiều kiêng kỵ như vậy, thẳng thừng: "Đ* mẹ nó, người đó còn sống!"

"Người nào?" Thẩm Mão Mão sửng sốt một chút. "Ý cậu là người hôm qua hả?"

Vương Thịnh điên cuồng gật đầu.

Diệp Thính Nam quay đầu lại nhìn con đường núi vắng vẻ: "Anh ta đang xuống núi! Chúng em đi trước, bọn chị cũng nên nhanh chóng đi."

Thẩm Mão Mão: "Khốn kiếp!"

Trương Ái Quốc không hề sợ hãi, ngược lại, anh nói với đôi mắt sáng ngời: "Cậu đang nói về việc con người đã chạm mặt Thần Khỉ ư? Có vẻ như Thần Khỉ đã tha tội cho sự thô lỗ của anh ta và còn chữa lành vết thương!"

Thẩm Mão Mão bất lực, chỉ có thể nhìn sang Lâu Cảnh Mặc. "Chị Lâu, chị nghĩ sao?"

Cô muốn đến xem tình trạng của người đàn ông đó, trong thâm tâm cô biết rằng với vết thương như vậy, việc ở ngoài trời lạnh lẽo suốt đêm mà không chữa trị chắc chắn không ổn. Nhưng không ngờ rằng vị Thần Khỉ này lại thực sự có thể chữa? Nhưng tại sao cô lại không có niềm tin rằng sự phục sinh này sẽ là một điều tốt.

Lâu Cảnh Mặc giải thích vấn đề này từ góc độ khoa học. "Việc này nhất định có gì đó đáng ngờ. Tôi nghĩ có lẽ đó là một quái vật bất tử và lợi hại."

Thẩm Mão Mão: ???

Một bóng người đáng kinh ngạc xuất hiện ở chân núi. Nó trông giống như hình dáng một người đàn ông, nhưng nó bước đi vụng về và kỳ lạ. Trông như say rượu, nhưng đi còn nhanh hơn một kẻ say xỉn. Anh ta đang bước đi về phía bọn họ với tốc độ đều đặn.

"Sao mày không cầm thuốc phiện mà co giò chạy đi?!" Thẩm Mão Mão nắm lấy tay Lâu Cảnh Mặc, quay người bỏ chạy.

Trương Ái Quốc cũng bỏ chạy.

Thẩm Mão Mão hỏi anh ta. "Không phải anh nói Thần Khỉ tha thứ cho sự vô lễ của anh ta?! Sao giờ anh chạy??"

Mặc dù bị tẩy não khi nghĩ rằng Thần Khỉ là toàn năng, nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngốc và rõ ràng có thể nhìn ra người đàn ông này có vấn đề. Trương Ái Quốc vừa chạy vừa kêu: "Thì ra Thần Khỉ không tha thứ cho anh ta, ngược lại còn biến anh ta thành một con quái vật và để anh ta bẹo hình bẹo dạng sống tiếp..."

Thẩm Mão Mão bội phục.

Trương Ái Quốc đã bị tẩy não đến triệt để đến nỗi dù là được thấy quỷ hàng thật, anh ta vẫn sùng bái.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Mão Mão: Tề Thiên Đại Thánh này thật sự lợi hại đấy!




Chương 33: Thôn trang thờ phụng khỉ (9)

Tốc độ của người đàn ông không quá nhanh, cho các cô đủ thời giờ để thở, nhưng anh ta đi theo các cô một đường thẳng. Lâu Cảnh Mặc quan sát một lúc, dẫn những người khác cố gắng tránh khỏi phương hướng tiến tới của người đàn ông, đứng cách đó không xa, nhìn anh ta chậm rãi đến gần.

Quả nhiên, anh ta đi về thôn trang như thể không nhìn thấy các cô.

Trương Ái Quốc có chút lo lắng: "Anh ta tới thôn làm gì? Không được, tôi phải về báo cho mọi người, không thể tiếp tục cùng các cô đi lên núi."

Không thể tốt hơn được nữa, không có anh đi theo, các cô có thể tự do làm mọi thứ.

Trương Ái Quốc xin lỗi các cô, nhanh chóng vượt qua người đàn ông và chạy vào trong thôn trang trước.

Thẩm Mão Mão hỏi Lâu Cảnh Mặc: "Chúng mình còn đi tiếp không?"

Việc có một thứ như thây ma bước ra khỏi núi càng chứng tỏ sự nguy hiểm của ngọn núi. Lâu Cảnh Mặc đề nghị: "Hay là cô về trước đi, tôi tự mình đi xem."

"Em đi cùng chị!" Thẩm Mão Mão sao có thể để nàng đi một mình? Và ôm đùi cũng là phương pháp có tỷ lệ sống sót cao nhất.

Lâu Cảnh Mặc không có biểu thị lập trường, mà nhẹ gật đầu: "Vậy mình đi thôi."

Các cô quay trở lại chân núi và tiến về phía trước theo con đường mà người đàn ông đã đi qua.

Phía sau núi có rất nhiều cây ăn quả, sinh trưởng không đều, dưới chân cây ăn quả có cỏ dại mọc um tùm. Xung quanh còn có những loại cây khác so với trồng nhân tạo, nhìn giống mọc tự nhiên hơn là được ai đó trồng. Để hấp thụ ánh sáng mặt trời, những tán cây ăn quả cố gắng vươn lên cao, nhưng vẫn có những tán nằm phía dưới khuất bóng.

Ngay cả khi là ban ngày, trên ngọn núi vẫn có làn gió mát, chim hót líu lo và côn trùng ríu rít.

Những tán cây to lớn che khuất bầu trời và ánh nắng khiến cả khu rừng có chút tăm tối. Luồng gió thổi lá bay kêu xào xạc. Thẩm Mão Mão cảnh giác hơn, giẫm phải nền đất ẩm ướt, cô không khỏi nhớ tới bùn đất ẩm dưới ao nước, trong lòng nhịn không được bất an.

"Hừ hừ." Một con vật nào đó nhanh chóng đi vụt qua những bụi cây chung quanh và phát ra tiếng kêu kỳ lạ. Nghe hơi giống... một con khỉ?

Thẩm Mão Mão không để tâm. Ngọn núi lớn như vậy mà không có động vật mới kêu là lạ.

Đi sâu hơn được một lúc, Lâu Cảnh Mặc đi phía trước đột nhiên dừng lại.

Thẩm Mão Mão đang nhìn xung quanh liền đụng phải lưng nàng. Cô xoa trán, quay đầu nhìn về phía Lâu Cảnh Mặc: "Sao vậy?"

Lâu Cảnh Mặc đáp: "Có sương mù."

Thẩm Mão Mão đột ngột hồi thần và nhận ra rằng các cô đã bị bao phủ trong một làn sương mù dày đặc tự khi nào. Nhìn xung quanh, mọi nơi đều có sương mù trắng xoá, tầm nhìn rất thấp, đến mức không thể phân biệt nổi con người hay động vật trong phạm vi cách đó năm mét.

"Sương mù có lúc nào?!" Cô hoảng hốt, "Sao trước đó em không nhận ra chứ?"

Lâu Cảnh Mặc đứng yên đáp: "Tôi cũng không để ý."

Làn sương mù này không hề đột nhiên xuất hiện, nhưng các cô không biết tại sao lại không nhận ra và trực tiếp đi sâu vào trong núi.

Sương mù dày đặc khiến người ta có cảm giác như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Hiện tại là buổi trưa, Thẩm Mão Mão vẫn có thể cảm nhận được gió thổi đến gò má và tóc của mình, không thể nào có sương mù lớn như này ngưng tụ được.

Trong phó bản có rất nhiều hiện tượng vượt ra ngoài quy luật tự nhiên, tình thế hiện tại không thích hợp cho việc di chuyển ngẫu nhiên. Nếu bạn tiếp tục đi về phía trước trong sương mù, bạn không những bị lạc đường mà còn có thể rớt khỏi vách đá.

Lâu Cảnh Mặc trực tiếp ngồi bệt xuống đất, từ trong balo lấy ra một chai nước đun sôi để nguội, uống mấy ngụm không chút bối rối.

Bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của nàng, Thẩm Mão Mão cũng khoanh chân ngồi xuống, khao khát nhìn nước trong tay Lâu Cảnh Mặc.

Đi được một lúc lâu, cô cũng có chút khát nước. Nhưng trước khi khởi hành, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mang theo chai nước, mà Lâu Cảnh Mặc cũng chưa bao giờ nhắc nhở cô.

"Muốn uống không?" Lâu Cảnh Mặc vẫy chai nước với cô.

Thẩm Mão Mão gật đầu.

Lâu Cảnh Mặc ném thẳng chai cho cô, Thẩm Mão Mão vội vàng bắt lấy.

Cái chai này... đã được nữ thần của cô dùng qua.

Cô mở nắp chai một cách thành kính và hôn gián tiếp với nữ thần.

Không biết là cô nên thấy may mắn hay xui xẻo khi có thể gặp được nữ thần trong lòng qua [Trò chơi sám hối]...

Thẩm Mão Mão vừa uống một ngụm nước vào miệng, liền nghe thấy Lâu Cảnh Mặc nói: "Vừa rồi hình như có người ở phía sau cô."

"Khụ khụ khụ..." Cô gần như sắp nghẹn chết.

Thẩm Mão Mão đột nhiên quay đầu lại nhìn về sau, nhưng cô chỉ thấy được sương mù ngày càng dày đặc, một mảnh trắng xoá mênh mông vô tận, không thể nhìn rõ cái gì.

"Đã đi rồi." Lâu Cảnh Mặc lấy lại chai, nắm lấy tay Thẩm Mão Mão. "Ngồi yên một chỗ sẽ nguy hiểm hơn. Chúng mình về thôi."

Trong lớp sương mù dày như vậy, Thẩm Mão Mão rất khó phân biệt phương hướng.

Khi không thể nhìn thấy gì, hệ thần kinh trung ương của con người sẽ khó điều chỉnh mục tiêu thông qua tầm nhìn nên con người thường có bản năng đi vòng tròn nhưng thực tế lại là một đường thẳng. Đây là hiện tượng 'Quỷ đập tường'.

Hiện tượng Quỷ đập tường: Là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Mọi người đều nói gặp quỷ đập tường thật ra là do trong người thiếu vitamin.

Nguyên nhân sinh lý: Khi bị lạc trong rừng, cơ thể mệt mỏi, đói khát, sức khỏe suy giảm sẽ làm cho độ nhạy cảm của các giác quan tăng hoặc giảm dẫn đến phản ánh sai lệch về sự vật hiện tượng. Chẳng hạn, khi lạc trong rừng, do quá đói khát, người bị lạc có thể bị ảo giác, không nhận biết được sự vật xung quanh dẫn đến việc họ có thể ăn đất, bùn, thậm chí là phân động vật, uống nước bẩn... Hoặc, do quá mệt mỏi và bản năng muốn được an toàn, một số người thường cố gắng chui vào bụi cây rậm rạp, gai góc để được ngủ, lúc đó họ không biết đau do độ nhạy cảm của các giác quan giảm đáng kể.

Vì vậy, không hiếm trường hợp khi tìm thấy người bị lạc chui vào bụi tre gai, họ không thể tự đi ra được, người khác cũng khó khăn để đưa họ ra ngoài, phải chặt lần lượt tre từ ngoài vào trong để đưa họ ra.

Nguyên nhân vật lý: khi bị lạc trong rừng, nếu là rừng rậm, cây cối thường mọc dày đặc, nhiều địa điểm giống nhau làm cho người bị lạc rất khó định hướng, phân biệt. Mặt khác, khi bị lạc trọng đêm hoặc trong rừng rậm, điều kiện thiếu ánh sáng sẽ làm cho người bị lạc phản ánh sai lệch sự vật hiện tượng xung quanh. Ngoài ra, do bị ảnh hưởng bởi qui luật vận động tự nhiên của cơ thể "đi theo vòng tròn" nên người bị lạc thường đi lòng vòng và trở về vị trí cũ.

Nguyên nhân tâm lý: Khi bị lạc trong rừng do quá lo lắng, hoảng loạn, rất mong muốn được về nhà... tất yếu sẽ làm cho người bị lạc bị ảo giác. Họ thường cảm nhận đêm dài vô tận, không phân biệt được thời gian, không gian, nghe thấy âm thanh, nhìn thấy hình ảnh ghê rợn và thường bị ám ảnh bởi âm thanh, hình ảnh đó cho dù sau này họ trở về được. Vì vậy, nhiều người bị lạc trong rừng, khi trở về họ thường kể những câu chuyện mang tính huyền bí, thiếu logic, phi thực tế như: gặp ma quỷ, gặp người đã chết dẫn đường...

(Nguồn: Không dẫn link được nên các bạn search google là sẽ ra nhé.)

Đi được một lúc, cô cảm thấy con đường dưới chân mình có vẻ khang khác so với lúc đầu tới, nhưng cô không thể phân biệt được có gì khác biệt, cô chỉ biết bọn họ không đi theo vòng tròn mà cứ đi một đường phía trước.

Lâu Cảnh Mặc cau mày, đột nhiên xoay người đi lại.

Thẩm Mão Mão sửng sốt một chút. "Chị Lâu ơi?"

Lâu Cảnh Mặc trầm giọng: "Chúng ta vừa mới lên núi."

Dù là ban ngày, Thẩm Mão Mão không khỏi rùng mình sợ hãi.

Lâu Cảnh Mặc cảnh cáo: "Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng buông tay tôi ra đấy."

"Bất cứ luôn sao?"

"Bất cứ điều gì."

...

Không ai biết làn sương mù dày đặc này từ đâu đến. Thẩm Mão Mão nắm chặt tay Lâu Cảnh Mặc, nhất thời không buông ra và luôn đi theo sát bước chân nàng ấy.

Chẳng mấy chốc, sương mù dày đến mức cô thậm chí còn không thể nhìn rõ phần thân dưới của mình chứ đừng nói đến Lâu Cảnh Mặc đang đi bên cạnh. Cô chỉ có thể nhìn rõ một phần cổ tay của Lâu Cảnh Mặc phô ra từ màn sương, phần còn lại là một bóng người mờ ảo.

Lâu Cảnh Mặc tiến không nhanh lắm, có lẽ do nàng không xác định được phương hướng.

Thẩm Mão Mão hoảng hốt, chỉ có thể dùng giọng nói xác nhận nàng vẫn ở bên cạnh. "Chị Lâu ơi... chúng mình còn đi tiếp được không?"

"Chắc chắn."

Giọng điệu kiên quyết của nàng khiến Thẩm Mão Mão cảm thấy an tâm. Các cô không ngừng mò mẫm về phía trước không biết bao nhiêu lâu, nhưng vẫn không tìm ra được đường ra khỏi núi.

"Ngọn núi này không phải bắt nạt người quá sao?" Cô nhịn không được lầu bầu. "Tại sao Vân Thắng Tiến và vài người khác có thể đi mà không có gì? Khi chúng mình vào thì lại bị sương mù dắt."

Lâu Cảnh Mặc đáp: "Có lẽ do chúng mình là phụ nữ."

Phụ nữ thuộc nửa Âm, nên dễ phạm vào những điều cấm kỵ hơn nam giới.

Thẩm Mão Mão cố ý hiểu sai lời của nàng để khích lệ bản thân: "Quỷ còn phân biệt giới tính sao?! Em yêu cầu người sáng lập trò chơi sửa lỗi phân biệt đối xử để nam nữ đều có thể thấy quỷ như nhau, quỷ không còn ức hiếp yếu đuối nữa, sợ kẻ mạnh!"

Lâu Cảnh Mặc: ??? Cô sợ đến khùng rồi?

Thẩm Mão Mão muốn chống tay lên hông một lúc, nhưng tình thế hiện tại không cho phép.

Không biết là bị kẹt giữa sương mù bao lâu, Lâu Cảnh Mặc đề nghị cả hai ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.

Thẩm Mão Mão đương nhiên không phản đối.

Các cô nắm tay nhau ngồi dưới đất, Lâu Cảnh Mặc dùng tay còn lại khó khăn mò lấy máy ảnh SLR, giơ lên nhìn xung quanh. Nhìn bằng ống kính thì vẫn thấy sương mù, nói cách khác, đây là sương thật chứ không phải họ bị kẹt trong ảo ảnh.

Thẩm Mão Mão thực sự sợ các cô sẽ lãng phí cả ngày trên núi. Đêm hôm trong thế giới của phó bản luôn đáng sợ hơn là ban ngày.

Lâu Cảnh Mặc đưa tay kia cầm nước khoáng cho cô. "Uống chút rồi đi tiếp."

Thẩm Mão Mão gật đầu.

Nghỉ ngơi một lát, các cô tiếp tục tìm cách đi xuống núi dưới sự dẫn dắt của Lâu Cảnh Mặc, trong suốt thời gian đó các cô chưa hề buông tay nhau.

Khi bước đi, Thẩm Mão Mão cảm thấy nhiệt độ xung quanh cơ thể mình dường như hạ xuống, cơn gió mạnh thổi qua khiến cô rùng mình.

"Chị Lâu ơi..." Cô nói, "Tay chị lạnh quá, chị cũng lạnh sao?"

Không có câu trả lời trong một lúc.

Thân thể Thẩm Mão Mão cứng đờ, tóc dựng đứng, dừng bước tại chỗ, lại hỏi: "Lâu... chị Lâu ơi, chị Lâu?"

Vẫn không có tiếng đáp.

Thẩm Mão Mão sắp khóc: "Chết tiệt, sao chị lại làm vậy với em... Chị Lâu ơi, chị có thể trả lời em được không?"

Bàn tay cô nắm chặt hệt như một tảng băng khiến cô sởn tóc gáy vì lạnh. Cô cố gắng hết sức nhìn sang bên trái nhưng vẫn không thể nhìn rõ bất cứ gì. Người nắm tay cô vẫn là Lâu Cảnh Mặc sao? Tại sao tay nàng lạnh như thế? Tại sao nàng không đáp? Là sợ lúc sau không thể tiếp tục giả vờ gì đó?

Cô dùng tay còn lại lau đi những giọt nước mắt đã trào ra vì quá sợ hãi, rồi nỗ lực đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lâu Cảnh Mặc. Dù bị ngăn cách bởi lớp quần áo nhưng cảm giác đọng lại trên tay vẫn lạnh buốt. Cô run rẩy chạm đến, chạm vào xương khuỷ tay, vai và cuối cùng dọc theo vai đến gò má. Người chỉ đứng đó, bất động, mặc xác cô làm mọi thứ.

Cô chỉ biết đó là một ai đó, nhưng cô không rõ đó có phải Lâu Cảnh Mặc hay không.

Nhanh chạy đi...

Trong sương mù dày thế này, chỉ cần buông tay ra là có thể biến mất ngay trước mặt hắn. Tay Lâu Cảnh Mặc sẽ không lạnh lẽo như vậy, nàng sẽ không để cho cô đụng chạm mà không phản ứng. Có 80% khả năng kẻ đứng cạnh cô không phải Lâu Cảnh Mặc.

Nhưng 20% còn lại thì sao? Đúng như lời cô nói, sương mù dày vậy, một khi cô và Lâu Cảnh Mặc bị chia cắt, khả năng tự mình cùng ra khỏi núi là số không, cô cũng không dám mạo hiểm.

Cô lại nhớ đến lời dặn của Lâu Cảnh Mặc, nàng nói bất luận chuyện gì cũng không được buông tay.

Nhìn theo hướng này, có thể khá dễ giải quyết câu hỏi đưa ra. Nếu cô buông tay, 99% một trong cả hai sẽ rơi vào địa ngục, và 1% còn lại sẽ vô tình tìm được đường về thành công. 40% một trong số hai sẽ bị giết, và 20% là người ở bên cạnh cô thực ra là Lâu Cảnh Mặc đã đưa cô thoát sương mù, xây dựng một viễn cảnh cùng quay về.

Thẩm Mão Mão đương nhiên muốn chọn phương án có cơ hội sống sót lớn nhất.

Cô cẩn thận mò mẫm, đan xen những ngón tay vào bàn tay ấy. Sự tiếp xúc với cái lạnh khiến ngón tay cô sưng tấy lên và rát buốt, nhưng cô vẫn nắm chặt, vừa cảm thấy sợ hãi vừa nhẹ nhõm.

Phần đáng sợ luôn là quá trình đưa ra quyết định. Hiện tại cô đã quyết định không buông tay, cô sẵn sàng đối mặt với bất cứ kết quả nào xảy ra tiếp theo.

Vào lúc cô hạ quyết tâm, bàn tay đang đan vào nhau của cô bị kéo mạnh, Thẩm Mão Mão chỉ nhắm tịt mắt lại và giao phó chính mình cho số phận.




Chương 34: Thôn trang thờ phụng khỉ (10)

Không biết là thất tha thất thểu bao nhiêu lâu, người đang ôm cô bỗng nhiên đứng yên, bên cạnh vang lên một giọng nói. "Bây giờ cô có thể buông ra."

Là Lâu Cảnh Mặc!

Thẩm Mão Mão mở mắt ra, không những nhìn thấy Lâu Cảnh Mặc, mà còn thấy các cô đã ra khỏi ngọn núi, hướng về phía những dãy nhà cuối thôn trang. "Aaa sợ quá! Khi nãy tay chị thật lạnh!"

Lâu Cảnh Mặc nắm lấy tay trái của cô, sưởi ấm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh giá nơi cô. "Rõ ràng là tay của cô lạnh hơn."

Thẩm Mão Mão lớn tiếng kêu lên: "Sao chị không trả lời em? Em gọi chị mà chị không đáp!"

Lâu Cảnh Mặc bất đắc dĩ: "Tôi có nói, nhưng cô không nghe được, tôi cũng không nghe cô nói gì."

Sau khi hiểu ra, cô cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng.

Lời dặn dò của nàng rất đơn giản và hiệu quả.

Chỉ cần không run sợ như vậy, cô sẽ không dễ dàng buông tay Lâu Cảnh Mặc, tự mình tìm đường ra và kết quả lạc giữa mây mù sương trắng.

Cô nói với Lâu Cảnh Mặc suy nghĩ của mình, Lâu Cảnh Mặc không biết nên khen hay mắng cô. Thôi quên đi, dù gì cũng thoát hiểm rồi, đánh người cũng mệt.

Sau khi lãng phí gần hết cả ngày trong rừng núi, lúc các cô đi ra đã là buổi chiều.

Thôn trang trước sau vẫn yên tĩnh và thanh bình hơn bao giờ hết, duy chỉ có những người chơi ngoài luồng mới âm thầm tử vong.

Khi các cô quay về nhà Trương Kiến Thiết, Nguỵ Vũ và Vương Hiểu Minh đều không có ở đó. Người Trương gia đang rất nhàn nhã ngồi dưới gốc cây chơi mạt chược.

Hôm nay hình như là thứ Bảy, bọn trẻ không đến trường, hai cô bé đang viết vẽ trên mặt đất bằng đá, lúc thì nhảy lên xuống, lúc thì trèo cây, lúc thì trèo tường, hành động cực kỳ lạ và linh hoạt. Người Trương gia có vẻ cũng không lo lắng về việc đám cháu quý giá của mình đụng trúng lẫn nhau và không để ý đến những gì chúng làm.

Lâu Cảnh Mặc suy nghĩ một lúc rồi nói với Trương Kiến Thiết. "Chú Trương, tôi muốn nói một vấn đề."

"Hửm?" Chú Trương nhìn cô một lúc, "Sao vậy?"

Lâu Cảnh Mặc nói: "Tôi muốn chụp cho gia đình chú một tấm ảnh, khi nào rửa ảnh xong tôi sẽ gửi cho chú."

Trương Kiến Thiết có chút cảm động. "Việc này có phiền cô không?"

Lâu Cảnh Mặc đáp: "Không sao, chúng tôi làm phiền nhà chú lâu vậy, hẳn mới là làm phiền chú."

"Ôi trời, thật khách sáo." Ông để những con bài mạt chược xuống, đứng dậy, háo hức nhìn Lâu Cảnh Mặc: "Vậy khi nào mình sẽ chụp? Bây giờ được chứ?"

Lâu Cảnh Mặc đương nhiên không phản bác.

Trương gia ngừng chơi mạt chược, Trương Ái Quốc vui vẻ kéo một chiếc ghế dài ra và muốn chọn một vị trí đẹp để chụp ảnh trong sân.

Lâu Cảnh Mặc đề nghị: "Sao không lấy tấm vải phủ Thần Khỉ ra và chụp cùng bức tượng? Chụp ảnh hiếm khi có, với cả bức tượng không phải cũng được coi là thành viên gia đình sao?"

Thẩm Mão Mão không dám bày tỏ ý kiến, yên lặng xem Lâu Cảnh Mặc diễn trò, sợ Trương gia kích động kéo Lâu Cảnh Mặc ra cúng cho Thần Khỉ.

Dì Trương do dự: "Việc này không được, lỡ nó mạo phạm đến thì sao..."

Người cha họ Trương ho khan hai tiếng: "Ừm... không được. Không thể để người ngoài nhìn tượng, nếu không sẽ xảy ra tai hoạ!"

Đôi mắt vốn còn phân vân của dì Trương lập tức trở nên kiên định, mỉm cười với Lâu Cảnh Mặc: "Cảm ơn ý tốt của con, nhưng Thần Khỉ không thích gặp người ngoài. Nếu làm thế, không chỉ các con mà người khác cũng gặp hoạ."

Lâu Cảnh Mặc không dây dưa nữa mà yêu cầu tám thành viên Trương gia đứng giữa sân. Nàng cầm máy ảnh SLR lên và chụp ảnh bọn họ.

"Click."

Hình bóng của cả tám người đã bị đóng vào trong khung ảnh.

Thẩm Mão Mão đứng ở phía sau nàng xem ảnh, ánh mắt lần lượt quét qua từng khuôn mặt. Đặc biệt là thằng nhóc quỷ, cô nhìn kỹ mấy lần những không thấy gì ngoại trừ hàm răng thằng nhóc khá trắng.

Người Trương gia cũng vui vẻ tiến tới: "Thế nào? Chúng tôi xem chút được chứ?"

Lâu Cảnh Mặc đã hào phóng đưa cho họ chiếc máy ảnh và để họ tự mình xem.

Ba đứa trẻ đến gần đám người lớn, tranh chấp: "Cho tụi con xem trước đi!" Tất cả đang tranh chấp và giật lấy máy ảnh.

Với một tiếng "cạch", chiếc SLR nhỏ bị bung ra và rơi xuống mặt đất thành từng mảnh.

Lâu Cảnh Mặc liếc nhìn Thẩm Mão Mão, dường như Thẩm Mão Mão nhận được tín hiệu nào đó, lập tức chen vào đám người, nói: "Trời ơi! Chiếc máy ảnh này rất đắt! Nó vẫn còn tệp ảnh mà chúng cháu chụp trên đường đi!"

Trong thôn máy ảnh hiếm khi được dùng, Trương gia cũng không rõ máy ảnh giá trị thế nào. Nghe cô nói, họ đột nhiên thấy chuyện không ổn.

Mẹ của đám trẻ trực tiếp đá vào hai đứa bé. "Hai đứa khốn kiếp! Tại sao chúng mày giành nó! Hôm nay tao đánh chết chúng mày!"

Hai cô bé sợ hãi hét lên, trong sân trở nên hỗn loạn.

Thẩm Mão Mão bất lực nhìn chiếc máy ảnh bị lấy đi khỏi tay thằng bé, kết quả là vợ Trương Ái Quốc đánh con, cũng không màng xem thi thể máy ảnh. Cô ngăn bà ta. "Thôi được rồi! Tôi không nói là cần đánh chúng! Hơn nữa, tôi thấy rõ ràng thằng bé đã làm rơi máy ảnh!"

Vợ Trương Ái Quốc thay đổi sắc mặt, bà lập tức bảo vệ con trai mình, lẩm bẩm: "Tiểu Dao còn bé như vậy, nếu không phải là hai con bé chết tiệt kia thì thằng bé đã không làm vỡ máy ảnh..."

Cậu bé có được sự bảo vệ sau lưng liền nghiêng đầu, hung tợn mắt trừng nhìn Thẩm Mão Mão.

Thẩm Mão Mão gần như giận muốn nổ tung trong bụng, khinh thường bà ta rõ ràng ưu ái con trai hơn con gái, hận không thể là mẹ của thằng nhóc này mà đánh nó cho biết ứng xử. Cô ôm hai bé gái vẫn đang oà khóc vào trong lòng. "Vốn là chuyện vui, nhưng bây giờ máy ảnh hỏng rồi... Thôi quên đi, đừng đánh lũ trẻ, tôi sẽ không bắt các người chịu trách nhiệm."

Dì Trương mỉm cười đi ra để giải quyết ổn thoả, mạnh mẽ đổi chủ đề: "Ồ, trời cũng gần tối mất rồi, chúng ta vào nấu bữa tối. Các con có thể nghỉ trong sân."

Cậu bé được mẹ bế vào nhà, cả nhà giải tán, chỉ còn lại hai cô bé đang lau nước mắt đứng ngoài sân.

Thẩm Mão Mão lấy từ trong balo ra một tờ giấy, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho hai đứa trẻ mặt đỏ ửng vì khóc.

Lâu Cảnh Mặc nhìn vào thân xác máy ảnh, xác định không cứu được. Nàng tìm thẻ nhớ trong đống mảnh vụn rồi nói với Thẩm Mão Mão: "Mặc dù trông cô diễn xuất tệ hại, nhưng cô lại rất giỏi bảo vệ đàn con đấy. Rất ngầu."

Thẩm Mão Mão: ???

Lâu Cảnh Mặc: "Cây cối trong sân hình như có vấn đề, tôi sẽ nghiên cứu một chút, cô dẫn tụi nó đi chơi đi."

Thẩm Mão Mão không tự chủ được ảnh mắt, không khỏi liếc nhìn cái cây cao không rõ loại gì ở giữa sân.

Người chị trong số hai cô bé thì thào. "Cảm ơn chị gái."

Đứa em cũng thì thào. "Cảm ơn chị..."

Hai cô bé thật sự đáng yêu, cô thực sự không hiểu sao nhà Trương gia lại coi trọng thằng tiểu quỷ đó chỉ vì nó là con trai? Giới tính đâu có phải là tội lỗi tày trời nghiêm trọng từ thời nguyên thuỷ đâu?

Cô chạm vào đầu bé gái và nói: "Nào, chị dẫn tụi em đi nhảy dây."

Hai cô bé vui mừng và nhanh chóng quên đi trận đòn vừa rồi. Chúng nhặt dây cao su lên và chơi cùng Thẩm Mão Mão.

Lâu Cảnh Mặc đứng trên lầu nhìn ba nhóc con ở phía dưới, bất đắc dĩ thở dài.

...

Nhảy dây chán rồi, hai cô bé dẫn ra đống cát trước cửa để vẽ tranh.

Thẩm Mão Mão cảm thấy rằng khi là người lớn, cô cần thể hiện kỹ năng hội hoạ tuyệt vời của mình và vẽ một cơn bướm nhỏ cho mỗi đứa.

Bé gái khen cô một cách có lệ, "Chị ơi, chị vẽ đẹp quá." Nó thậm chí còn không ngẩng đầu.

Thẩm Mão Mão nghiêng người xem hai chị em đang vẽ gì.

Bức tranh trên đống cát bao gồm một loạt các đường nét, đứa trẻ vẽ một người con trai nhỏ bé với mái tóc dựng đứng, bên cạnh người đó là một con gì không xác định, giống như một người khác.

Thẩm Mão Mão: "Đây là vẽ gì thế?"

Cô em trả lời trước: "Là em trai của em! Và một chú khỉ nhỏ!"

Thẩm Mão Mão đột nhiên ngẩng đầu: "Em trai và con khỉ?"

Em bé liếc nhìn cô, như thể không hiểu tại sao cô lại ngạc nhiên như thế. Em tiếp tục vẽ trên cát bằng một thanh gỗ nhỏ, một vòng cung tượng trưng cho một ngọn núi, một vòng bên dưới tượng trưng cho hang động, và một mũi tên hai chiều vẽ ở giữa.

Thẩm Mão Mão có chút hưng phấn, hai tay run rẩy như mắc bệnh Parkinson: "Em có thể nói cho chị biết chứ, em trai tụi em và con khỉ nhỏ này quan hệ thế nào?"

Cô chị đáp: "Em không được nói cho ai biết, mẹ em sẽ đánh nếu em nói cho chị."

Thẩm Mão Mão thuyết phục: "Chị sẽ không bao giờ hé răng với người khác, bạn chị cũng không nói, mẹ em cũng sẽ không biết."

Cô em đi tới, vẽ những vòng tròn bé xíu làm mắt cho con khỉ. "Em kể cho chị nghe thì chị cũng sẽ không tin, lúc trước tụi em nói cùng mẹ rồi."

Cô chị nói tiếp: "Hai nhóc khốn nạn này, tụi mày sẽ không bao giờ gặp được em trai đâu!" Em bắt chước giọng điệu của mẹ, giống như cách vợ Trương Ái Quốc mắng chửi bọn họ vừa rồi.

Thẩm Mão Mão nhổ nước bọt: "Mẹ chúng em tốt với em trai, vừa rồi chúng ta nhảy dây rất nhiều rồi, sao chị không thể không tin em? Hơn nữa, chị đây còn từng nhìn thấy quái vật ăn thịt người nói dối. Nếu chị không tin tụi em sau khi nghe thì sẽ bị quái vật tóm."

Cô em che miệng khoa trương: "Ối! Bên ngoài có quái vật!"

Cô chị nghe vậy liền liếc nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ nghi ngờ không hợp độ tuổi. "Vậy chúng ta ước hẹn đi?"

Thẩm Mão Mão duỗi ngón tay út ra móc vào ngón tay cô chị, nghe em nói: "Trăm năm không đổi, ai nói dối là khỉ nhỏ!"

Sau khi móc ngoéo, em bắt đầu viết lên mặt chú khỉ. Chữ viết của em vẫn còn xiêu vẹo, nhưng Thẩm Mão Mão vẫn có thể nhìn rõ.

Những gì em bé viết là - Em trai.

"Khỉ nhỏ đã biến thành em trai, em trai em cũng biến thành khỉ nhỏ. Khỉ nhỏ là em trai, em trai là khỉ nhỏ phải không? Hehe~"

Cô bé vốn bình thường ban đầu lại tựa như bị gì đó chiếm hữu. Em lần lượt vẽ những vòng tròn nhỏ trên cát bằng một cành cây bé xíu trong tay, liên tục lẩm bẩm những lời đó.

Như không nhìn thấy, cô chị ngồi xổm, dùng tay chọc vào đàn kiến.

Thẩm Mão Mão thấp giọng hỏi em: "Vậy... em trai thật đâu?"

Cô em dừng lại, ngẩng đầu lên và nhìn cô không chút cảm xúc.

Thẩm Mão Mão kinh hãi, không khỏi lùi về sau một bước, suýt chút nữa vấp phải một hòn đá.

Cô chị nở nụ cười, khoe hàm răng trắng nõn: "Con khỉ nhỏ bị ăn thịt rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro