CHƯƠNG 17
Sau khi ngơ ngác một hồi, Ứng Tức Trạch cảm thấy cạn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Anh, em đang buồn ở đây, mà anh lại ngồi bên cạnh đan áo len, anh cảm thấy như vậy thật sự ổn sao?"
Lộc Tri Vi nói có sách mách có chứng: "Một tấc thời gian là một tấc vàng, tôi chỉ đang tranh thủ tận dụng thời gian một cách hợp lý trong lúc im lặng bầu bạn với cậu thôi. Hơn nữa, đây chẳng phải là tôi đang cho cậu thời gian để bình tĩnh, sắp xếp lại ngôn từ hay sao."
Tiếp đó, cô nói với giọng điệu và vẻ mặt vô cùng hiền từ: "Thế nào rồi, bây giờ muốn nói chưa?"
Nhìn thấy Lộc Tri Vi hiền từ như vậy, Ứng Tức Trạch đột nhiên nhớ tới một người: "Anh, anh có biết vẻ mặt hiền từ của anh bây giờ giống ai không?"
Lộc Tri Vi: "Giống ai?"
Ứng Tức Trạch: "Giống bà nội em."
Lộc Tri Vi nghe vậy, chớp chớp mắt, rồi ngượng ngùng gãi đầu: "Bối phận cao thế này, ngại quá đi."
Haizz, tự dưng có được một đứa cháu trai.
"...?"
Ứng Tức Trạch bị làm cho bật cười, nụ cười mong manh ấy lan tỏa trong đáy mắt cậu ta, thế mà lại khiến cậu ta tạm thời quên đi nỗi buồn.
Lộc Tri Vi thấy cậu ta cười, cũng yên tâm cất kim đan và cuộn len đi: "Cười rồi à? Cười là tốt rồi."
Nụ cười của Ứng Tức Trạch chợt tắt, cậu ta quay đầu nhìn mặt ao xanh biếc, cả trái tim như một chiếc lá sen trôi nổi trên mặt nước, trống rỗng, không thể chìm xuống.
Mười ngón tay đan vào nhau, vô thức mân mê.
Tiếng gió bên tai trở nên tiêu điều hơn, không biết là đang hòa cùng tâm trạng của cậu ta lúc này, hay là đang châm chọc sự đa tình của cậu ta.
Lộc Tri Vi thấy Ứng Tức Trạch lại im lặng, bèn mở túi lấy cuộn len ra cuộn lại. Vừa cuộn được một lúc, liền nghe thấy cậu ta nói: "Anh, anh có bao giờ thích một người mà không có được chưa?"
"Không có."
Lộc Tri Vi nhét cuộn len đã cuộn xong vào túi, sắc mặt phẳng lặng.
Xin lỗi, đối với một kẻ vô hình mà nói, cô mới là người mà người khác không có được, không nhìn thấy được.
Chính vì có nhận thức này, nên trước đây Lộc Tri Vi giống như đang tu Vô Tình Đạo, sẽ không động lòng với bất kỳ ai.
Mấy cái phiền não tình yêu, đều không liên quan đến cô.
Ứng Tức Trạch lại thở dài, cả người thoáng chốc già đi không ít: "...Em thì có."
Lộc Tri Vi nhìn về phía cậu ta, gật gật đầu.
Cô thầm nghĩ: Em trai, chị biết em có, kịch bản đều viết hết rồi.
Mười ngón tay của Ứng Tức Trạch khẽ động, giọng điệu trầm thấp: "Em rất thích cô ấy, cũng là vì cô ấy mới bước vào giới giải trí, bởi vì cô ấy từng nói sau này muốn gả cho một ngôi sao lớn. Sau đó cô ấy liền đi du học. Trước khi đi còn nói với em, câu nói đó chỉ là đùa thôi, bảo em đừng coi là thật, hãy đi làm những việc mình thích. Nhưng việc em thích, chính là thích cô ấy. Vậy mà cô ấy lại từ chối em."
Chiếc hộp tâm sự của Ứng Tức Trạch đang từ từ được mở ra.
Lộc Tri Vi không lên tiếng cắt ngang, chỉ vỗ nhẹ lên vai cậu ta an ủi, nghiêm túc sắm vai người lắng nghe.
"Cô ấy muốn đi học, đi tu nghiệp, đi hoàn thành ước mơ của mình, chỉ là không thể vì em mà ở lại. Em biết, bởi vì cô ấy không thích em. Sau này em gặp được Tang lão sư, em lại nhìn thấy bóng dáng của cô ấy trên người Tang lão sư, thế là trái tim theo bản năng bắt đầu đập nhanh hơn, không kìm được mà đuổi theo bước chân của Tang lão sư, hy vọng có thể ở chỗ Tang lão sư mà viên mãn mối tình của mình. Nhưng không ngờ rằng em đến một cơ hội đánh giá cũng không có, đã bị Tang lão sư loại ra khỏi cuộc chơi..."
Cuối cùng, cậu ta vô cùng nặng nề mà thở ra một hơi, tựa như đang thương tiếc cho mối tình vĩnh viễn không bao giờ được hồi đáp của mình.
Lộc Tri Vi thu tay lại, nhíu đôi mày thanh tú, cũng theo đó mà thở ra một hơi.
Dù cô đã biết trong kịch bản rằng Ứng Tức Trạch chỉ xem Tang Vãn Từ là người thay thế cho "bạch nguyệt quang", nhưng khi tận tai nghe được, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cảm thấy không thoải mái cho Tang Vãn Từ.
Hay nói đúng hơn là, cảm thấy không thoải mái cho tất cả những ai bị xem là người thay thế.
Họ là chính họ, người khác dựa vào cái gì mà tự tiện đặt tình cảm lên người họ, rồi một bên tình nguyện theo đuổi họ, mượn việc yêu đương với họ để nhớ nhung một người khác?
Dựa vào cái gì?
Có ai hỏi họ có bằng lòng hay không chưa?
Tôi ở bên cạnh anh, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người khác.
Cái này chẳng phải là bắt cá hai tay, ngoại tình trong tư tưởng sao!
Ai yêu đương kết hôn mà không mong muốn một lòng một dạ với một người?!
Lộc Tri Vi đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ thử, cô vốn dĩ đã là một kẻ vô hình, nếu khó khăn lắm mới được trở lại làm người bình thường mà còn bị đối phương xem là người thay thế, thì dù cô có lạc quan đến mấy cũng sẽ bùng nổ.
Huống chi bây giờ người bị xem là người thay thế lại là Tang Vãn Từ.
Đây là người đầu tiên quan tâm Lộc Tri Vi, người đầu tiên hỏi sinh nhật cô mà!
Lộc Tri Vi buồn bực trong lòng một lúc lâu, cuối cùng cũng nén ra được một câu chỉ trích: "Cậu làm vậy là không tuân thủ nam đức!"
Ứng Tức Trạch: "?"
Nam...nam cái gì???
Lộc Tri Vi nhìn cái dáng vẻ ngây thơ vô tội của cậu ta, giống như không biết mình đã làm sai điều gì, cơn giận bỗng nhiên bùng lên.
Thế là cô nghiêm nghị, giọng điệu hùng hồn nói: "Cậu thích 'bạch nguyệt quang ' của cậu, xem Tang lão sư là người thay thế, mượn cớ đó theo đuổi cô ấy, hy vọng được ở bên cô ấy. Lúc đó, cậu có hỏi cô ấy có bằng lòng làm người thay thế không? Hơn nữa tuy trong lòng cậu thích là 'bạch nguyệt quang', nhưng hiện tại cậu rõ ràng là đang thích hai người phụ nữ cùng lúc, bắt cá hai tay, đây chính là biểu hiện của việc không tuân thủ nam đức!"
Cô càng nói càng tức, thậm chí còn muốn mở đầu Ứng Tức Trạch ra xem bên trong có gì.
Ngày thường nhìn là một người rất bình thường, sao trong chuyện này lại hồ đồ đến vậy?
Chẳng lẽ lại là hệ thống làm mờ đi lý trí của cậu ta?
Nếu là vì nguyên nhân này, thì cô có thể chấp nhận, bởi vì ít nhất còn có thể cứu chữa.
Ứng Tức Trạch bị vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cho đứng hình.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Lộc Tri Vi nghiêm túc như vậy, phảng phất như nếu bây giờ cậu dám phản bác một câu, Lộc Tri Vi có thể ngay lập tức chọn một cây đèn đường treo cậu ta lên.
Ứng Tức Trạch thoáng chốc quay về thời thơ ấu gây chuyện bị ba mẹ dạy dỗ, hoàn toàn không dám hó hé lời nào.
Lộc Tri Vi nén giận, nhíu mày, tự nhủ có thể là lỗi của hệ thống, không phải lỗi của Ứng Tức Trạch...
Sau đó, cô bắt đầu lấy tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục Ứng Tức Trạch: "Cậu tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ đi, người khác xem cậu là người thay thế để theo đuổi, ở bên cậu mà lại nghĩ đến người khác, cậu có vui không? Cậu vui vẻ ở bên cô ấy, kết quả người cô ấy yêu lại là một người khác, còn cậu thì chẳng được gì cả, cậu có vui không, lòng tự trọng của cậu có bị tổn thương không?"
Ứng Tức Trạch ngẩn người, hổ thẹn lắc đầu, lại có cảm giác như được khai sáng.
Đúng vậy, cậu ta có tư cách gì bắt Tang Vãn Từ làm người thay thế cho người khác?
Dù có thể chiếm được trái tim của Tang Vãn Từ, nhưng mang theo một tình yêu như vậy mà ở bên nàng, chẳng phải cũng là đang làm tổn thương nàng, chà đạp lên lòng tự trọng của nàng sao?
Một tình yêu như vậy còn gọi là tình yêu gì nữa?
Cậu ta thật là quá hoang đường...
Lộc Tri Vi thấy Ứng Tức Trạch còn biết lắc đầu, trong lòng tức thì an ủi không ít, cơn giận cũng tiêu đi hơn một nửa, giọng điệu cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn, thần sắc ôn hòa.
"Tình yêu là sự vun đắp từ hai phía, là hai trái tim đến gần nhau, là một chuyện rất tốt đẹp, cậu đương nhiên có quyền được hưởng thụ nó. Tôi cũng không phản đối ý định của cậu muốn dựa vào một mối tình mới để quên đi một mối tình khác, chỉ hy vọng cậu nhớ kỹ, mục đích cậu làm vậy là để làm nhạt đi sự tồn tại của người kia trong lòng cậu, chứ không phải để cậu tiếp tục đặt tình cảm của mình vào cô ấy, không ngừng gia tăng dấu ấn của cô ấy. Trước khi bắt đầu một lần nữa, cậu nên học cách 'xóa bỏ' trước."
Bên tai Ứng Tức Trạch toàn là những lời quan tâm trong trẻo của Lộc Tri Vi, tận tâm đến mức như thể sợ cậu ta sẽ đi vào con đường sai lầm.
Ứng Tức Trạch không nhịn được mà bật cười.
Cậu ta chưa bao giờ có một người anh trai quan tâm mình như vậy.
Lộc Tri Vi thấy cậu ta cười một cách khó hiểu, bỗng nhiên bắt đầu lo lắng cho tình trạng tinh thần của cậu ta.
Trời đất ơi, đây không phải là dấu hiệu trước khi hắc hóa đấy chứ?
Giống như trong phim truyền hình hay diễn, trước khi điên đều sẽ cười trước.
Vui quá hóa khóc, điên quá hóa cười?
"Cậu đừng cười nữa, có nhớ lời tôi nói không?" Lộc Tri Vi do dự, "Hay là cậu muốn hắc hóa?"
Ứng Tức Trạch buồn cười nói: "Ôi chao anh Lộc, em tuyệt đối là một công dân tốt tuân thủ pháp luật. Lời của anh em đều nhớ kỹ rồi, yên tâm đi."
Lộc Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu ta: "Nghĩ thoáng một chút, thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, dù không yêu đương cũng rất tốt."
Ứng Tức Trạch ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi."
Giây tiếp theo lại buồn bã nói: "Nhưng dù sao cũng đã từng thích, trong lòng vẫn sẽ có chút buồn chứ..."
Ứng Tức Trạch đã quyết định buông bỏ mối tình thay thế hoang đường này, nhưng những chuyện đã rõ ràng xảy ra, trái tim đã từng rung động, làm sao có thể trong một chốc một lát nói xóa là xóa được?
Vết thương lành lại cũng cần có thời gian.
Lộc Tri Vi thấy vậy, lập tức an ủi cậu ta: "Vậy cậu cứ nghĩ theo hướng tốt đi. May mà bây giờ cậu đã biết cô ấy không thích cậu, chứ không phải sau khi ở bên nhau rồi mới biết cô ấy không thích cậu. Hô, nghĩ như vậy, có phải cảm thấy siêu may mắn không?"
Ứng Tức Trạch: "???"
Anh trai không cảm thấy cái sự may mắn này nó quá gượng ép sao???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro