CHƯƠNG 26

Lộc Tri Vi nhìn chằm chằm tấm "phiếu giảm giá 5 tệ cho xe Lamborghini" trong tay, hồi lâu không nói nên lời.

Sau một tiếng cười khan, Lộc Tri Vi thành công tức đến bật cười.

Cô không ngờ, thật sự không thể ngờ nổi.

Cái hệ thống chó má này lại có thể nhét cả phiếu giảm giá vào bể thưởng!

Một hệ thống lớn như vậy mà lại keo kiệt, bủn xỉn đến thế!!

Như vậy có hợp lý không, có quá đáng không chứ!!!

Trong phút chốc, Lộc Tri Vi thật sự không biết nên nói Lão Ngũ thiếu đạo đức hơn, hay là hệ thống thiếu đạo đức hơn.

Nghĩ lại thì, Lão Ngũ cũng là một phần của hệ thống, vậy thì vẫn là hệ thống thiếu đạo đức.

Lão Ngũ thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: 【Cuộc sống là vậy đó, luôn đầy rẫy những bất ngờ.】

"..."

Lộc Tri Vi: "Đây là sự bất ngờ mà sinh mệnh không thể chịu đựng nổi."

Cô nhìn bàn tay mình, nước mắt lưng tròng: "Vận may của tay tôi tệ quá đi, cực cực khổ khổ làm nhiệm vụ, kết quả chỉ được một tờ phiếu giảm giá..."

Lão Ngũ nhắc nhở cô: 【Là phiếu giảm giá Lamborghini đấy, cô lại gần hơn với chiếc Lamborghini một bước rồi còn gì.】

Lộc Tri Vi cạn lời: "...Gần một bước, còn lại 9999 vạn bước nữa."

Năm tệ còn không đủ trả tiền lẻ cho một cái lốp xe Lamborghini!

Cô buồn bã cất tấm "phiếu giảm giá 5 tệ cho xe Lamborghini" đi.

Thôi vậy, "quyền cảm kích" là thứ liên quan đến bí mật hệ thống, tất nhiên không dễ rút trúng. Hơn nữa Lão Ngũ cũng đã nói trước là bể thưởng có tốt có xấu, kết quả thế nào cô phải tự mình gánh chịu.

Nếu có trách, thì chỉ có thể trách vận may của tay cô... thật sự quá tệ.

Lộc Tri Vi: 【Tôi sẽ không khóc lâu đâu, chắc khoảng một hai tháng thôi.JPG】

Lão Ngũ bình tĩnh an ủi cô: 【Không sao, vẫn còn cơ hội mà.】

【Phía sau còn một đống nhiệm vụ chờ cô làm, điểm nhiệm vụ cứ tích cóp dần là có thôi.】

Lộc Tri Vi dọn dẹp lại tâm trạng, một lần nữa vực dậy tinh thần.

Đúng vậy, lần sau vẫn còn cơ hội. Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, biết đâu lần sau lại rút được đồ tốt thì sao?

Cuộc sống vẫn phải có ước mơ, nhỡ đâu gặp ma nó lại thành hiện thực thì sao!

Tự thông não xong, cô lại mở chiếc túi ra, bên trong trống không. Cô dốc ngược túi, lắc mạnh, ngoài không khí ra thì chẳng có gì rơi ra cả.

Thế là cô tò mò hỏi: "Làm thế nào mà các anh có thể đặt phần thưởng vào trong túi của tôi như làm ảo thuật vậy?"

Lão Ngũ mỉm cười.【Thần kỳ đúng không?】

"Thần kỳ."

【Đã thần kỳ rồi thì cô không nên tò mò.】

"..."

Được rồi, được rồi, lại là bí mật hệ thống, không hỏi thì không hỏi.

Lộc Tri Vi là người rất biết điều, chuyện gì không nên tò mò, cô sẽ thu lại sự tò mò trong vòng một nốt nhạc, quay đầu đi làm chuyện khác.

Cô nằm trong chăn, kéo chăn lên, cuộn mình thật chặt.

Thời tiết ngày càng lạnh, còn có tuyết rơi, không khó để đoán được công việc quay phim sắp tới của đoàn phim sẽ rất vất vả. Nhưng không có cách nào khác, đạo diễn Lý là người luôn cầu toàn, bà làm phim luôn chú trọng vào cảnh thật, theo đuổi cảm giác chân thực, như vậy diễn viên cũng dễ dàng đồng cảm hơn.

Chính thái độ trách nhiệm với tác phẩm này đã làm nên danh tiếng của đạo diễn Lý hôm nay, tạo ra hết bộ phim chất lượng này đến bộ phim chất lượng khác.

Trong cốt truyện gốc, nam phụ Ứng Tức Trạch chính là nhờ vào 《Phượng Tê》 mà nổi đình nổi đám.

Tuy thiết lập nhân vật nam chính về sau thật sự khiến người ta tức điên, nhưng giai đoạn đầu anh ta tốt cũng là thật, cộng thêm ngoại hình điển trai, có nhan sắc, lại càng hoàn hảo khớp với sáu chữ "vừa đáng yêu vừa đáng hận".

Suy nghĩ của Lộc Tri Vi lơ lửng trong không khí tĩnh lặng, rất nhanh đã từ phía Ứng Tức Trạch chuyển sang phía Tang Vãn Từ.

Bây giờ nữ chính của 《Phượng Tê》 bất ngờ lại là Tang Vãn Từ, diễn xuất của Tang Vãn Từ tốt như vậy, tạo hình lại xinh đẹp đến thế, chờ đến lúc phim phát sóng, chắc chắn cũng sẽ rất nổi tiếng...

Hy vọng kết quả sẽ không phụ lại nỗ lực của Tang Vãn Từ.

Còn cô, Lộc Tri Vi, một nhân vật nhỏ bé không tên tuổi Tiểu Hà, tương lai vẫn cần phải cố gắng.

Nghĩ đến Tang Vãn Từ, cô lại nghĩ đến chuyện trao đổi phương thức liên lạc với nàng hôm nay.
Cô vươn tay lấy chiếc điện thoại lạnh băng, mở WeChat.

Tang Vãn Từ yên lặng nằm trong danh bạ của cô.

Ảnh đại diện là một khoảng trống.

Cũng không biết là không muốn để ảnh khác, hay là không nhớ ra nên để ảnh gì.

Giống hệt như chủ nhân của nó, khó mà nắm bắt được.

Một nữ chính có thể bẻ cong kịch bản, làm sao có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy?

Lộc Tri Vi bấm vào khung trò chuyện.

Ngoài thông báo kết bạn của hệ thống, lại là một khoảng trống.

Từ lúc thêm bạn đến giờ, họ chưa chào hỏi nhau câu nào, giống hệt hai người xa lạ...

Lộc Tri Vi nghĩ ngợi, cảm thấy như vậy không được lịch sự cho lắm. Rõ ràng lúc trước tỏ ra rất muốn có phương thức liên lạc của nàng, kết quả thêm bạn xong lại không có động tĩnh gì.

Cực kỳ giống một tên tra nam có được rồi thì không biết trân trọng.

Thế là Lộc Tri Vi nằm nghiêng, giữ tư thế chuyên nghiệp để lướt điện thoại, đắn đo hồi lâu trước màn hình.

Đắn đo xem nên mở đầu thế nào cho hay, để vừa không lúng túng lại không mất lịch sự.

Dù sao thì cô và Tang Vãn Từ chưa bao giờ trò chuyện trực tuyến, cách một màn hình lại không nhìn thấy mặt nhau, giọng điệu hoàn toàn phải dựa vào phỏng đoán.

Sau một hồi suy nghĩ, Lộc Tri Vi mở kho nhãn dán ra.

Dù thế nào đi nữa, cứ gửi một cái nhãn dán đáng yêu trước là không bao giờ sai!

...

Tang Vãn Từ đang ngồi nghỉ trên sofa trong phòng khách.

Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa thái dương, cố gắng làm dịu đi cơn đau đầu. Nàng vừa mới gọi điện cho ba mình. Kết quả lại là một cuộc cãi vã không vui, cả hai bên đều dập máy một cách giận dữ.

Ba nàng đến bây giờ vẫn chưa cho người bắt nàng về, có lẽ đó đã là sự nhân từ lớn nhất của ông rồi. Hoặc là, có người đang ở giữa hòa giải mối quan hệ cha con của họ.

Mỗi lúc như thế này, nàng lại đặc biệt nhớ mẹ mình. Nếu có mẹ ở đây, ba nàng nhất định sẽ không ép nàng như vậy.

Cơn đau đầu đã dịu đi phần nào. Tang Vãn Từ cầm điện thoại, mở một đoạn video được lưu trong máy. Trước cây đàn dương cầm màu trắng là hai mẹ con. Người mẹ dịu dàng, thanh lịch, cô con gái ngây thơ, đáng yêu.

Đây là video lúc nhỏ mẹ dạy nàng chơi dương cầm. Cô bé trong video luôn nở nụ cười rạng rỡ nhất. Lúc đó, nàng thật lòng yêu thích dương cầm. Bây giờ, nàng cũng thật lòng căm ghét dương cầm. Ghét violin, ghét cello... ghét tất cả các loại nhạc cụ.

Hay nói đúng hơn, thứ nàng thật sự căm ghét là áp lực và sự không thấu hiểu đến từ cha mình. Mẹ là nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thế giới, dựa vào đâu mà con gái cũng phải trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thế giới? Là một người trưởng thành, lẽ nào nàng không thể tự do lựa chọn điều mình muốn? Chỉ vì nàng là con gái của ông sao?

Tang Vãn Từ nghĩ đến mà lòng khó chịu, bực bội tắt video đi. Lần sau, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động gọi điện cho người đàn ông đó nữa!

Tắt video xong, nàng quyết định xem một thứ gì đó khác, dễ thương hơn để thư giãn, ví dụ như video về mèo, chó chẳng hạn. Sau đó, nàng nhận được nhãn dán do Lộc Tri Vi gửi tới.

[Lộc Tri Vi]: 【đáng yêu.JPG】

Nhãn dán là một chú mèo con lông xù đang cẩn thận ló đầu ra từ góc tường. Trông đáng yêu thật. Nhìn thấy nhãn dán dễ thương như vậy, tâm trạng của Tang Vãn Từ đột nhiên được chữa lành một chút.

Tâm trạng tốt lên, nàng liền bắt chước Lộc Tri Vi, cũng gửi lại cho cô nhãn dán y hệt.

Nhận được tin nhắn, Lộc Tri Vi nhìn hai cái nhãn dán giống hệt nhau trên màn hình: "?"

Xin hỏi tại sao nàng ấy lại đột nhiên bắt chước mình? Sự tinh nghịch bất thình lình của nữ chính?

[Lộc Tri Vi]: ? Tang lão sư?

[Tang Vãn Từ]: Nhãn dán rất đáng yêu, cũng gửi cho Lộc lão sư một cái.

"..."

Chết tiệt, cô lại cảm nhận được sự đáng yêu của người phụ nữ này rồi! Cô đột nhiên có thể hiểu tại sao Tang Vãn Từ lại được người người yêu mến.

[Lộc Tri Vi]: Tang lão sư thích à?

[Lộc Tri Vi]: Kho nhãn dán của tôi nhiều lắm, Tang lão sư cần thì cứ hú tôi bất cứ lúc nào nhé!

Tang Vãn Từ bất giác thấy buồn cười. Tìm cô ấy bất cứ lúc nào chỉ để xin nhãn dán thôi sao? Như vậy có phải không ổn lắm không?

[Tang Vãn Từ]: Như vậy không tốt, sẽ làm phiền cô.

[Lộc Tri Vi]: Không sao đâu, không phiền tôi đâu.

[Lộc Tri Vi]: Hơn nữa nếu là Tang lão sư thì lúc nào cũng hoan nghênh làm phiền!

Cô tận dụng mọi cơ hội để khoác lên mình lớp vỏ bọc fan cứng. Gửi xong còn phải cảm thán khả năng đóng vai fan của mình thật là đỉnh! Sau này nếu diễn xuất không kiếm ra tiền, cô sẽ đổi nghề đi làm fan thuê. Chỉ cần tiền vào đúng chỗ, đảm bảo cảm xúc tràn trề, khiến chính chủ nhìn thấy cũng phải khóc lóc khen hay!

Tang Vãn Từ nhướng mày, tin tưởng không chút nghi ngờ. Cô ấy quả nhiên rất thích mình.

Tâm trạng nàng lại tốt lên không ít. Fan Lộc Tri Vi càng thích nàng, càng chứng tỏ nàng đáng được yêu mến. Cũng càng chứng tỏ nỗ lực của nàng không hề uổng phí. Bất kể là lý tưởng gì, chỉ cần nàng muốn, nhất định có thể hoàn thành một cách tốt nhất. Giống như Lộc Tri Vi đã nói, nàng thông minh như vậy, chỉ cần nói là hiểu. Một ngày nào đó, ba nàng cũng sẽ thừa nhận tất cả những gì nàng đã làm.

Tang Vãn Từ nhìn dòng chữ trên màn hình, mỉm cười trả lời.

[Tang Vãn Từ]: Lộc Tri Vi, cảm ơn cô.

[Tang Vãn Từ]: Rất vui vì được quen biết cô.

[Lộc Tri Vi]: Tôi cũng rất vui vì được quen biết Tang lão sư.

Tang Vãn Từ đã cho cô quá nhiều "lần đầu tiên" đầy thiện ý, khiến Lộc Tri Vi hết lần này đến lần khác cảm nhận được mặt ấm áp của thế giới. Vì vậy, những lời này là thật lòng, không thu thêm phí "fan hâm mộ".

Đồng thời, Lộc Tri Vi phát hiện ra, Tang Vãn Từ thật sự là một người nghiêm túc và tỉ mỉ. Nghiêm túc đến mức khi trò chuyện trực tuyến, nàng đều cẩn thận chấm câu ở cuối mỗi câu nói. Không hổ là người phụ nữ khi đóng phim đến từng chi tiết nhỏ cũng phải theo đuổi sự hoàn mỹ.

Nhưng mà... cũng rất đáng yêu. Lộc Tri Vi đột nhiên nghĩ vậy, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười.

Trên màn hình rất nhanh lại hiện ra một tin nhắn nữa.

[Tang Vãn Từ]: Vậy bây giờ chúng ta có được tính là bạn bè không?

Lộc Tri Vi sững lại một chút, sau khi hoàn hồn, cô vội vàng trả lời.

[Lộc Tri Vi]: Tang lão sư đồng ý làm bạn với tôi sao?

[Tang Vãn Từ]: Tại sao lại không muốn?

[Tang Vãn Từ]: Cô rất biết khen người khác, lại tốt bụng, lạc quan tích cực, rất nhiều người trong đoàn phim đều thích cô.

Lộc Tri Vi lập tức ngượng ngùng sờ trán.

...Đâu có đâu có, cũng không đến mức đó đâu.

Nhưng có thể kết bạn, Lộc Tri Vi thật sự rất vui. Trước khi có được vầng hào quang của nam chính, ba chữ "kết bạn" giống như một tình tiết chỉ có trong phim truyền hình, vĩnh viễn sẽ không xảy ra với cô. Lúc đó, cô thậm chí đã chuẩn bị tinh thần sẽ cô đơn một mình cho đến chết.

[Lộc Tri Vi]: Được làm bạn với Tang lão sư tôi siêu vui luôn!

Có thể kết bạn là cô đã vui lắm rồi, còn kén chọn ai nữa? Chỉ cần không phải người xấu là được!

Tang Vãn Từ nhìn tin nhắn của Lộc Tri Vi, im lặng một lúc rồi mới trả lời.

[Tang Vãn Từ]: Tôi cũng rất vui vì được làm bạn với cô.

[Tang Vãn Từ]: Đóng máy rồi thì phải nghỉ ngơi cho tốt nhé.

[Tang Vãn Từ]: Hôm nay cô cũng vất vả rồi, ngủ sớm đi, ngủ ngon.

[Lộc Tri Vi]: Vâng, Tang lão sư cũng ngủ ngon.

[Lộc Tri Vi]: 【cúi chào.JPG】

Tang Vãn Từ nhìn màn hình không nói một lời. Với cảm giác tồn tại thấp như vậy, trước đây cô ấy chắc chắn đã sống rất vất vả. Nhưng cô ấy vẫn kiên cường bước tiếp, sống lạc quan và tích cực hơn bất kỳ ai. Lộc Tri Vi rốt cuộc đã làm được điều đó như thế nào?

Tang Vãn Từ đột nhiên cảm thấy rất tò mò về Lộc Tri Vi.

Ngày hôm sau khi Lộc Tri Vi đóng máy, diễn viên gạo cội đóng vai cha của nữ chính cũng hoàn thành vai diễn, đoàn phim đặc biệt tổ chức tiệc mừng đóng máy cho ông. Lộc Tri Vi vốn định rời đi trong ngày, nhưng bị đạo diễn Lý giữ lại, coi như bữa tiệc này là để mừng đóng máy cho cả cô và vị diễn viên gạo cội kia.

Điều này khiến cô vừa mừng vừa lo, cô cảm thấy mình không xứng, chỉ là được thơm lây từ diễn viên gạo cội mà thôi. Cô vẫn chưa có thành tựu gì, làm sao đáng để ăn mừng? Nhưng cả đoàn phim đều do đạo diễn Lý quyết định, đạo diễn Lý nói xứng là xứng, cứ thế giữ cô ở lại thêm một ngày.

Khi ngồi vào bàn, Lộc Tri Vi theo bản năng tránh xa vị trí chủ tọa, yên tâm ngồi xuống một góc khuất. Trước đây cô cũng từng tham gia tiệc tùng, chỉ là không nhiều, ít đến đáng thương. Trong các bữa tiệc, cô luôn ngồi ở những nơi không ai để ý. Dù sao thì cô ngồi ở đâu, người khác cũng sẽ không chú ý đến cô. Khi thể chất trong suốt phát huy đến cực điểm, cô thậm chí có thể giống như một người vô hình, chỉ cần không phát ra âm thanh quá lớn, là có thể vừa ăn vừa nghe lãnh đạo lải nhải, tuyệt đối sẽ không bị để ý.

Nghe thì có vẻ tự do thoải mái, nhưng thực tế lại là sự cô độc không lối thoát. Không bị chú ý, có nghĩa là làm gì cũng sẽ bị bỏ qua. Lộc Tri Vi vẫn nhớ lần đầu tiên tham gia tiệc, khi mọi người nâng ly cụng chén, để hòa mình vào không khí, cô cũng vội vàng nâng ly nước trái cây lên. Kết quả là chẳng chạm được vào đâu cả. Người khác luôn có thể khéo léo tránh được cô, mà không hề phát hiện ra điều gì, cũng không cảm thấy sự tồn tại của cô là đột ngột, chỉ theo thói quen bỏ qua, sau đó vẫn vui vẻ nói cười, uống rượu với người bên cạnh như thường.

Lúc đó, không khí rõ ràng rất hòa thuận, nhưng cô vẫn cảm thấy ngột ngạt vì lạc lõng. Thế giới đối xử với Lộc Tri Vi như thể đang tránh rắn rết. May mà cô rất nhanh đã điều chỉnh lại, tự mình ăn phần của mình, không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Cũng không tham gia cụng ly nữa. Họ cụng ly của họ, cô uống phần của cô, nước sông không phạm nước giếng.

Suy nghĩ được kéo về, Lộc Tri Vilặng lẽ ngồi đó. Bởi vì ảnh hưởng của thể chất trong suốt đã ăn sâu vào trong lòng, đến mức giờ phút này cô cũng cảm thấy bữa tiệc này thật ra không liên quan gì đến mình. Sẽ không có ai cụng ly với cô. Sẽ không có ai chú ý đến cô. Sẽ không...

"Tôi có thể ngồi đây không?"

Một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy Tang Vãn Từ mặc thường phục đang đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt như đang hỏi liệu có thể ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô không.

Đây là lần đầu tiên Lộc Tri Vi phải đối mặt với loại câu hỏi này. Cô ngẩn người, như thể chưa kịp phản ứng.

"Có người ngồi rồi à?" Tang Vãn Từ hỏi.

Lộc Tri Vi hoàn hồn, trong đầu rối bời: "A, tôi...tôi không biết, tôi ngồi bừa thôi..."

Cô gãi đầu: "Tôi tưởng không phải ghế chủ tọa thì có thể ngồi tùy ý..." Rồi lại nghĩ đến thân phận nữ chính của Tang Vãn Từ, vội vàng chỉ tay về phía ghế chủ tọa: "Tang lão sư là nữ chính, cô nên..."

Tang Vãn Từ đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Lộc Tri Vi lúng túng: "Ngồi bên kia..."

Tang Vãn Từ mặt không đổi sắc nói: "Ghế chủ tọa nên để cho các bậc tiền bối trong đoàn và đạo diễn Lý ngồi, tôi chỉ là một người mới vào nghề, ngồi ở đây là thích hợp rồi."

Tính ra, dàn diễn viên gạo cội trong 《Phượng Tê》 quả thực không ít. Hoàn toàn có thể được coi là một bộ phim được đầu tư lớn.

"Hơn nữa..."

Tang Vãn Từ từ từ nhìn về phía Lộc Tri Vi, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ sâu thẳm, thăm thẳm, như thể có thể khiến người ta rơi vào đó.

"Tôi muốn ngồi cùng cô."

Câu nói đến bất ngờ. Cộng thêm gương mặt này, Lộc Tri Vi trực tiếp bị thả thính đến ngây người. Ngẩn ra một lúc lâu cũng không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể ngốc nghếch "mách lẻo" với Lão Ngũ trong lòng: 【Lão...Lão Ngũ, anh nhìn nàng kìa!】

Lão Ngũ chậm rãi: 【Đang nhìn đây.】

Lộc Tri Vi, người có kinh nghiệm yêu đương bằng không, choáng váng: 【Nàng nói vậy có tính là đang thả thính tôi không?】

Lão Ngũ, người có kinh nghiệm yêu đương cũng bằng không: 【Không biết, hay cô hỏi thử xem?】

【...】

Lộc Tri Vi: 【Cảm ơn ngài đã dành thời gian quý báu để đưa ra một lời khuyên có cũng như không.】

Lộc Tri Vi làm gì có mặt mũi mà hỏi một câu tự luyến như vậy chứ. Thôi vậy, làm người vẫn không nên quá tự luyến. Tang Vãn Từ hiện tại tuyệt đối không có khả năng thích cô. Một nữ chính có thể bẻ cong kịch bản, mãi mãi khiến người ta không thể nắm bắt được mới là đúng.

Cô cúi đầu, không biết nên nói tiếp thế nào. Tang Vãn Từ hoàn toàn không nhận ra lời nói của mình có vấn đề gì, thấy Lộc Tri Vi đột nhiên im lặng, liền nghi hoặc nhìn cô. Sau đó liền thấy vành tai cô đang hơi ửng đỏ.

"?"

Điều này khiến Tang Vãn Từ không nhịn được hỏi một câu: "Cô nóng à?"

Lộc Tri Vi ngớ người: "Hả?"

Tang Vãn Từ dùng ánh mắt ra hiệu về phía tai cô: "Tôi thấy tai cô đỏ lên."

Lộc Tri Vi lập tức hoảng hốt che tai lại, ánh mắt né tránh. Che tai lại, thế giới tức khắc yên tĩnh đi không ít. Nhưng nhịp tim đập nhanh dưới lồng ngực lại đặc biệt ồn ào, khiến Lộc Tri Vi khó có thể lờ đi.

Người đẹp, quả nhiên chỉ cần hơi mập mờ một chút, nói bất cứ điều gì cũng sẽ làm người ta tim đập nhanh. Điều tuyệt vời hơn là, Tang Vãn Từ còn không hề cố ý. Thả thính vô hình, mới là chí mạng nhất!

Cô lén nhìn về phía Tang Vãn Từ, phát hiện đối phương vẫn mang vẻ mặt vô tội: "Cô sao vậy, không khỏe à?

Lộc Tri Vi chịu thua mà buông tay, quyết định đáp lại nàng một câu nịnh nọt: "Đúng là hơi nóng, chắc chắn là do nhan sắc thần tiên của Tang lão sư làm nhiệt độ cũng trở nên nóng bỏng!"

Tang Vãn Từ: "..."

Nàng vốn tưởng rằng mình đã xem nhiều những lời nịnh nọt trên Weibo nên đã có sức miễn dịch, không ngờ khi những lời đó được nói thẳng trước mặt, nàng vẫn không chống đỡ nổi. Những lời nịnh nọt, quả nhiên đều rất khoa trương.

Lần này đến lượt Tang Vãn Từ im lặng. Hai người ngồi trong một không khí vi diệu.
Một lúc sau.

"Lộc lão sư, rất biết nịnh nọt."

"Bình thường, cũng có xem qua không ít."

"...Lần sau xem thứ khác đi."

"Ừm, cũng đúng..."

Cuộc hội thoại hoàn toàn đi vào ngõ cụt. Lộc Tri Vi thầm gào thét trong lòng: Trời ơi, sao lại có thể ngượng ngùng đến thế này! Lần sau cô nhất định sẽ không tùy tiện nịnh nọt Tang Vãn Từ nữa! Cô bé này rõ ràng là vẫn chưa quen với những lời nịnh nọt!

Đúng lúc này, Ứng Tức Trạch đến, cậu ta đảo mắt một vòng. Nhìn qua ghế chủ tọa, lại nhìn qua Tang Vãn Từ đang ngồi bên cạnh Lộc Tri Vi. Sau đó đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh Lộc Tri Vi, không nói hai lời ngồi xuống.

"Chào chị Lộc."

"Chào buổi tối Tang lão sư."

Không khí vi diệu và ngượng ngùng lập tức được hai tiếng chào hỏi nhẹ nhàng này hóa giải.
Lộc Tri Vi ngạc nhiên nhìn cậu ta: "Sao cậu cũng ngồi đây?"

Ứng Tức Trạch nói như một lẽ đương nhiên: "Tang lão sư là nữ chính, nữ chính ngồi bàn này, vậy thì nam chính như em chẳng phải cũng nên ngồi bàn này sao?"

Lộc Tri Vi: "..."

Rất có lý, không thể phản bác.

Thế là khi đạo diễn Lý đi tới, liền thấy bên trái Lộc Tri Vi là nữ chính, bên phải là nam chính.

Đạo diễn Lý: "?"

Mấy đứa nhóc này đang làm gì vậy? Hai diễn viên chính không ngồi ở bàn chủ tọa, chạy lung tung cái gì thế?

Tang Vãn Từ trước nay luôn khiêm tốn, thật lòng muốn để các bậc tiền bối trong nghề ngồi ở bàn chủ tọa. Cũng là thật lòng muốn ngồi bên cạnh Lộc Tri Vi. Bởi vì trước đây Lộc Tri Vi đã quá cô độc. Nàng muốn dùng chút sức lực nhỏ bé của mình, ở bên cạnh cô, giúp cô thoát khỏi sự cô độc. Ít nhất, không cần phải cô độc vì cảm giác tồn tại thấp như trước nữa...

Không khí trong đoàn phim rất hòa hợp. Các bậc trưởng bối đều rất bao dung và hiền hòa với hậu bối. Thấy Tang Vãn Từ kiên quyết, lý do lại thuyết phục đến mức không thể phản bác, đạo diễn Lý cũng không miễn cưỡng nữa, xua tay: "Thôi được rồi, tùy các cô cậu vậy."

Thế là Tang Vãn Từ và Ứng Tức Trạch yên tâm ngồi bên cạnh Lộc Tri Vi.

Lộc Tri Vi đang ngồi giữa xem kịch vui, thì hệ thống lại ném xuống một nhiệm vụ.

Lộc Tri Vi: "..."

Có thể đừng lần nào cũng bất ngờ như vậy được không?

【Nhiệm vụ được giao: Gắp thức ăn cho nữ chính Tang Vãn Từ trước mặt nam phụ Ứng Tức Trạch, thể hiện tình nghĩa sâu đậm giữa nam nữ chính.】

【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ không giới hạn thời gian.】

Lộc Tri Vi: "???"

Tình nghĩa sâu đậm? Giữa tôi và Tang Vãn Từ có thứ đó sao? Cái hệ thống này đừng có mà ăn không nói có nhé!

Nhưng Lộc Tri Vi bình tĩnh nghĩ lại. So với những nhiệm vụ trước, cái nhiệm vụ từ không nói thành có này lại có vẻ dễ chịu hơn một chút... Chỉ là gắp thức ăn thôi mà, thậm chí gắp một lần là đủ, còn không cần phải đút. Cô có thể, cô làm được!

Thức ăn được dọn lên, nghe đạo diễn Lý và các diễn viên gạo cội nói chuyện, mời trà mời rượu, nâng ly chúc mừng. Lộc Tri Vi vội vàng nâng ly, lần này cuối cùng cô cũng không bị bỏ quên nữa. Sau đó là đến phần ăn uống, trò chuyện.

Lộc Tri Vi nhìn một vòng các món ăn, dùng một đôi đũa mới gắp cho Tang Vãn Từ một miếng bông cải xanh.

Tang Vãn Từ nhìn đĩa bông cải xanh, rồi lại nhìn cô. Lông mày khẽ nhíu lại. Nàng không hiểu hành động này có ý nghĩa gì. Ứng Tức Trạch vừa ăn vừa nhìn hai người họ.

Chỉ thấy Lộc Tri Vi bình tĩnh nói với Tang Vãn Từ: "Tôi biết cô thích ăn bông cải xanh."

Lông mày Tang Vãn Từ lập tức giãn ra: "Cảm ơn."

Lộc Tri Vi quả nhiên là fan ruột của nàng, ngay cả điều này cũng biết.

Lộc Tri Vi lén thở phào nhẹ nhõm. May mà trước đó cô đã tìm hiểu kỹ về Tang Vãn Từ, biết nàng thích ăn bông cải xanh, nếu không lỡ gắp phải món nàng không thích... Thì hôm nay chính là ngày giỗ của cô.

Ứng Tức Trạch đột nhiên cảm thấy quan hệ của hai người họ rất tốt. Nhưng cái không khí này xem thế nào cũng thấy không đúng. Cậu ta gắp một miếng thức ăn, cảm giác mình ngồi bên cạnh giống như một quần chúng ăn dưa không rõ sự tình.

【Hệ thống xác nhận: Nhiệm vụ gắp thức ăn hoàn thành.】【Điểm nhiệm vụ +1.】

Lộc Tri Vi vui mừng, cuối cùng lại có thể yên tâm ăn cơm. Kết quả là Ứng Tức Trạch bắt đầu làm trò: "Chị, chị cũng gắp cho em đi, em muốn ăn cà rốt."

Lộc Tri Vi nhìn về phía cậu ta: "?"

Ứng Tức Trạch lại gọi một tiếng "chị", sau đó mặt dày cười với cô. Ngày mai Lộc Tri Vi đã phải rời đoàn phim rồi, cậu ta phải trân trọng khoảnh khắc còn có thể làm nũng với chị gái.

Lộc Tri Vi bỗng nhớ đến em gái ở nhà, Lộc Tư Kiều. Nếu Lộc Tư Kiều không quên cô, không biết có giống như Ứng Tức Trạch, thích bám lấy cô gọi chị không... Tình thân trong cuộc đời cô, vì thể chất trong suốt ban đầu mà thiếu hụt đến mức nghiêm trọng.

Lộc Tri Vi không khỏi thở dài, gắp cho Ứng Tức Trạch một đũa cà rốt thái sợi, trông thật giống chị gái của cậu ta: "Tiểu Ứng của chúng ta phải ăn ngoan chóng lớn nhé."

Ứng Tức Trạch miệng ngọt như mía lùi: "Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị gái."

Tang Vãn Từ ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình. Tuy nàng không hiểu tại sao Ứng Tức Trạch lại làm vậy, nhưng nàng đã nhận ra một điều từ Lộc Tri Vi, Lộc Tri Vi đối với xưng hô "chị gái"... dường như là có gọi tất có đáp?

Lộc Tri Vi rời đoàn phim. Sau khi trở về căn hộ nhỏ của mình, cô hoặc là đi theo Ôn Dao tranh thủ cơ hội xuất hiện, hoặc là ở lì trong nhà. Hoặc là xem lại những ghi chép của mình trong đoàn phim, hoặc là xem các loại lý luận diễn xuất, tiện thể đan quà sinh nhật cho Ứng Tức Trạch.

Năm ngày sau, Lộc Tri Vi đặt chiếc mũ đã đan xong vào một chiếc hộp quà được chuẩn bị tỉ mỉ, dùng dịch vụ chuyển phát nhanh trong thành phố gửi cho Ứng Tức Trạch. Ứng Tức Trạch nhận được ngay trong ngày. Sau đó buổi tối, cậu ta vui vẻ mở quà sinh nhật.

Vừa mở ra, đập vào mắt là một chiếc mũ len màu đỏ. Đường may tinh mịn, tay nghề tinh xảo, vừa nhìn là biết người có công phu. Đội lên còn rất hợp, hoàn toàn không làm giảm đi độ thời trang. Ứng Tức Trạch rất hài lòng, đội mũ cả nửa ngày không nỡ tháo ra.

Bên dưới chiếc mũ còn có một phong bì. Trong phong bì là một tấm thiệp nhỏ, viết những lời chúc tốt đẹp cho tương lai của cậu ta, cùng với ý nghĩa của chiếc mũ đỏ. Chân thành và cảm động. Đặc biệt là dòng cuối cùng, viết vô cùng cảm động, vô cùng chạm đến trái tim Ứng Tức Trạch.

[Tôi biết cậu thích Lamborghini, nên đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ, trợ lực cho giấc mơ Lamborghini của cậu, đồ vật ở dưới đáy hộp]

Ứng Tức Trạch vừa bất ngờ vừa mong đợi lật đáy hộp lên, lại thấy một phong bì khác, mở ra xem...

Phiếu giảm giá 5 tệ cho xe Lamborghini.

Ứng Tức Trạch: "..."

Cậu ta lặng lẽ cầm điện thoại gọi cho Lộc Tri Vi.

"Đồng chí Lộc Tri Vi, phiền chị cho em biết, cái phiếu giảm giá này từ đâu ra vậy?"

Lộc Tri Vi nói đùa: "Tôi ra ngoài nhặt ve chai lượm được."

Ứng Tức Trạch: "?"

Lộc Tri Vi: "Lần sau tôi đi nhặt ve chai lại gọi cậu, chúng ta nhất định có thể bằng đôi tay cần lao này nhặt cho cậu một chiếc Lamborghini!"

Ứng Tức Trạch: "???"

Dừng tay lại đi Lộc Tri Vi, măng trên núi sắp bị chị đào hết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro