CHƯƠNG 60

Tang Vãn Từ đứng ngoài cửa, trong đầu đã mường tượng ra đủ thứ kịch bản. Nàng sẽ nói gì, sẽ làm gì khi Lộc Tri Vi mở cửa.

Nàng muốn ôm Lộc Tri Vi một cái thật chặt, hỏi cô dạo này sống có tốt không, có nhớ nàng không.

Từng chi tiết nhỏ, tựa như một kịch bản hoàn hảo, đã được nàng vẽ ra trong đầu.

Nhưng Tang Vãn Từ tuyệt nhiên không ngờ rằng, trong phòng Lộc Tri Vi lại có người khác.

Một cô gái xa lạ, lại còn gọi Lộc Tri Vi là "chị".

Trước đây, khi ở chung với Lộc Tri Vi, nàng chưa từng nghe ai ngoài mình lại gọi Lộc Tri Vi hai tiếng "chị ơi" thân thiết và tự nhiên đến thế.

Tang Vãn Từ bỗng nhiên chẳng thể nào vui lên nổi.

Cảm giác này giống như báu vật mình đang nâng niu trong lòng bỗng dưng bị người khác cướp mất.

Tại sao lại như vậy?

Mới có một tháng, Lộc Tri Vi đã có em gái khác rồi sao?

Lộc Tri Vi thật sự một chút cũng không thích nàng sao?

Nàng và Lộc Tư Kiều cứ thế nhìn nhau.

Cô gái nhỏ trước mặt trông tú khí đáng yêu, trên người còn vương nét ngây ngô chưa trải sự đời, không khó để nhận ra vẫn còn là một sinh viên.

Sinh viên...

Cô ấy thích kiểu người như thế này sao?

Tang Vãn Từ hơi nhíu mày, đột nhiên thấy hối hận vì sao mình không gặp Lộc Tri Vi sớm hơn một chút.

Nếu sớm hơn hai, ba tuổi, thì nàng cũng là một sinh viên còn đi học đầy ưu thế.

Lộc Tư Kiều nắm chặt tay nắm cửa, không dám mở toang ra.

Cô nàng không nhận ra Tang Vãn Từ, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.

Hơn nữa, thấy cô gái này đội mũ, đeo khẩu trang, tay xách giỏ trái cây, phía sau còn có một chiếc vali nhỏ, lại còn đọc đúng tên Lộc Tri Vi không sai một chữ, Lộc Tư Kiều cho rằng đây là bạn bè trong giới của chị mình.

Thế là không chút phòng bị mà gọi Lộc Tri Vi.

Chỉ là... ánh mắt của người phụ nữ này trông có vẻ không được thân thiện cho lắm?

Lòng Lộc Tư Kiều thắt lại, vội vàng khép cửa lại thêm một chút, cuối cùng chỉ chừa ra một khe hẹp.

Cô mở to mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm Tang Vãn Từ qua khe cửa.

Lần sau, Lộc Tư Kiều nhất định không tùy tiện mở cửa nữa!

Tang Vãn Từ nhìn hành động của Lộc Tư Kiều: "...?"

Cô bé này đang làm gì vậy?

Chẳng lẽ... cô bé cũng coi mình là tình địch?

Cô bé quả nhiên cùng Lộc Tri Vi là loại quan hệ đó?!

Tang Vãn Từ không khỏi siết chặt giỏ trái cây trong tay, lồng ngực như bị một tảng đá đè nặng, khó thở vô cùng.

Lộc Tri Vi sao có thể... sao có thể nhanh như vậy đã có người mình thích?

Không được, nàng phải nghe chính miệng Lộc Tri Vi thừa nhận mới tin.

"Ai vậy?"

Giọng của Lộc Tri Vi vang lên thật đúng lúc.

Trong mắt Tang Vãn Từ lập tức ánh lên tia hy vọng.

Lộc Tư Kiều nắm chặt tay nắm cửa, một bên đề phòng một bên quay đầu lại: "Em không quen."

Lộc Tri Vi vừa lau tay, vừa vội vàng đi ra cửa.

Cô không có danh tiếng gì, mới chuyển đến đây cũng chưa có ai nhận ra, cho nên trong chốc lát, cô cũng không nghĩ ra được ai sẽ đến tìm mình.

Cô hất cằm, ra hiệu cho Lộc Tư Kiều mở cửa.

Lộc Tư Kiều do dự một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn làm theo, động tác vô cùng cẩn thận.

Cánh cửa từ từ được mở ra, tốc độ như thể đang được quay chậm.

Giờ phút này, giống hệt như cảnh nam nữ chính trong phim thần tượng gặp lại nhau, nhân vật chính luôn vô tình gặp được đối phương ở một nơi không ngờ tới.

...Họ cuối cùng cũng đã gặp lại nhau.

Cách trang điểm của Tang Vãn Từ đối với người khác mà nói rất thành công, hiếm khi bị nhận ra.
Nhưng đối với Lộc Tri Vi mà nói thì lại thất bại.

Bởi vì cô luôn nhận ra đôi mắt của nàng, bất kể là ở đâu.

Bỗng nhiên gặp lại người trong lòng, biểu cảm của Lộc Tri Vi lập tức rạng rỡ hẳn lên, tựa như một vầng thái dương nhỏ bé.

"Vãn..."

Lộc Tri Vi gắng gượng nuốt lại tiếng gọi thân thương.

Bởi vì Lộc Tư Kiều còn ở đây, cô không chắc Tang Vãn Từ có để ý việc bị Lộc Tư Kiều biết thân phận hay không.

Thay vào đó, cô kéo Tang Vãn Từ vào nhà, đóng cửa lại, dang rộng hai tay, thoải mái ôm chầm lấy nàng: "Cô đến rồi!"

Tang Vãn Từ quay lưng về phía Lộc Tư Kiều, không nhìn thấy được biểu cảm của cô bé.

Nhưng nàng nghĩ, nếu Lộc Tri Vi dám ôm nàng trước mặt cô gái này, có lẽ sự việc thật sự không phải như nàng nghĩ.

Tri Vi của nàng không phải là hải vương ba lòng hai dạ.

Nghĩ vậy, Tang Vãn Từ liền an tâm hơn nhiều.

Toàn thân thả lỏng, nàng quyến luyến ôm lấy eo Lộc Tri Vi: "Ừm, đến rồi."

Nhìn thấy người này thật sự là quá tốt rồi.

Nàng rất nhớ Lộc Tri Vi.

Không biết người ta có nhớ nàng không...

Lộc Tri Vi đặt chiếc vali nhỏ của nàng ở cửa, để tiện cho nàng lúc về mang đi.

Lộc Tư Kiều nhìn cử chỉ thân mật của hai người, vừa nhìn đã biết quan hệ rất tốt, lập tức hiểu ra, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không gây nguy hiểm cho chị mình là được.

Lộc Tri Vi thỏa mãn ôm Tang Vãn Từ một lúc, vội vàng buông nàng ra, nắm tay Lộc Tư Kiều đến trước mặt nàng, giới thiệu: "Đây là em gái tôi, tên là Lộc Tư Kiều, năm nay đại học năm ba, vẫn còn đi học. Thế nào, có phải trông rất xinh đẹp không?"

Lộc Tư Kiều bị khen đến ngại ngùng: "Ai nha, chị..."

Là em gái ruột sao?

Vậy thì mình ở đó hiểu lầm cái gì chứ??

Biểu cảm của Tang Vãn Từ càng thêm thản nhiên, nàng tháo khẩu trang ra, chủ động vươn tay, mỉm cười nhàn nhạt, thể hiện sự thân thiện của mình: "Chào em, chị là Tang Vãn Từ, rất vui được gặp em."

Lộc Tri Vi: "...?"

Sao lại trực tiếp và đột ngột như vậy?

Mình còn tưởng cô ấy không muốn tiết lộ thân phận???

Lộc Tư Kiều nhìn mặt Tang Vãn Từ mà ngây người. Trời đất ơi, thật sự là Tang Vãn Từ!!!

Cô nàng trợn tròn mắt, ngơ ngác.

Ai có thể ngờ được đến nhà chị gái chơi cuối tuần mà còn có thể gặp được ngôi sao lớn cỡ này chứ!

Hơn nữa, Tang Vãn Từ thật sự quá xinh đẹp, đẹp đến mức có thể khiến người ta ngẩn ngơ. 360 độ không góc chết, ngũ quan tinh xảo ưu việt, căn bản không ai có thể so sánh được, còn xinh đẹp hơn cả những tấm ảnh mà bạn cùng phòng gửi trong nhóm chat của họ.

Loại người này, chỉ cần dựa vào mặt thôi cũng có thể ăn mấy đời...

Lộc Tư Kiều yên lặng cảm thán trong lòng.

"Chị, em chào..." Lộc Tư Kiều trả lời có chút ngây ngô.

Đột nhiên, cô bé lại nhớ đến chuyện Ứng Tức Trạch và Tang Vãn Từ tranh giành chị mình trên Weibo.

Lưng cô bé lập tức thẳng tắp, ánh mắt sáng rực nhìn Tang Vãn Từ, giọng nói trong trẻo hơn hẳn:

"Chào chị Tang, em là em gái của chị Tri Vi, em gái ruột ạ."

Lộc Tư Kiều thầm hô trong lòng: Ba chữ "em gái ruột" phải được in hoa, bôi đậm, gạch chân!!!

Nụ cười của Tang Vãn Từ càng thêm ôn hòa, dịu dàng: "Chị nhớ rồi. Em gái ruột của Tri Vi."

Chính là em gái ruột mới được. Nếu không phải em gái ruột... nàng thật sự sẽ ghen mất.

Còn Lộc Tri Vi thì dở khóc dở cười. Cái con bé này... sao phải nhấn mạnh "em gái ruột" nữa chứ, đúng là đồ ngốc.

Lộc Tư Kiều vẫn chưa quên mình hiện tại đang đóng vai người không biết thân phận diễn viên của chị gái, thế là cứng rắn diễn một phen: "Chị ơi, rốt cuộc chị làm nghề gì vậy ạ? Sao lại quen được cả ngôi sao lớn?"

Tang Vãn Từ lập tức nhìn về phía Lộc Tri Vi. Em gái cô còn không biết Lộc Tri Vi là diễn viên?

Lộc Tri Vi không dấu vết gật đầu, lại khẽ lắc đầu một chút. Ừm, không biết, không cần để lộ.

Tang Vãn Từ nhẹ nhàng gật đầu, kết thúc cuộc giao tiếp bằng mắt.

Lộc Tri Vi suy nghĩ một lát, bịa ra một lý do: "À, chỉ là có một lần làm việc, vừa hay kết nối với bên của Tang lão sư, thế là quen biết thôi."

Tang Vãn Từ gật đầu phụ họa: "Ừm."

Lộc Tư Kiều nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt không hề biểu hiện, tuyệt đối không vạch trần.

Cô nàng vốn định chỉ cần Lộc Tri Vi thẳng thắn, Lộc Tư Kiều sẽ theo đó mà thẳng thắn vỏ bọc của mình. Cô nàng thật ra không biết Lộc Tri Vi đã tự đặt ra cho mình một cột mốc nào.

Là lên hot search một lần là sẽ nói cho họ biết mình làm diễn viên, hay là trở thành diễn viên chính mới nói, hay sâu hơn nữa là phải giành được giải thưởng lớn mới có thể thẳng thắn với gia đình?

Cho nên cô nàng giao quyền chủ động cho Lộc Tri Vi. Nhưng bây giờ xem ra, Lộc Tri Vi dường như vẫn chưa định nói.

Nếu Lộc Tri Vi không định nói, Lộc Tư Kiều cũng sẽ không vạch trần chị gái.

"Ồ, ra là vậy," cô nàng giả vờ như không biết gì, "Em đi vệ sinh một lát, hai người cứ nói chuyện."

Lộc Tri Vi quay đầu nhìn qua đồ vật trong tay Tang Vãn Từ, kinh ngạc nói: "Sao cô còn mang đồ đến nữa vậy?"

Tang Vãn Từ nói: "Chị Trương mua, cô vừa chuyển nhà, không thể nào đi tay không đến chúc mừng được."

Lộc Tri Vi nói: "Người đến là được rồi, không cần mang đồ, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy."

Tang Vãn Từ nghe vậy, nhoẻn miệng cười. Chỉ cần Lộc Tri Vi coi nàng là người một nhà, nàng đã rất vui rồi.

Lộc Tri Vi đặt giỏ trái cây lên bàn, ngay cạnh cuốn sách đang mở của Lộc Tư Kiều.

"Cô ăn cơm chưa, hay là ăn cùng nhau nhé? Vừa hay chúng tôi đang chuẩn bị ăn cơm, cơm còn chưa nấu."

"Được" Tang Vãn Từ vừa nói, vừa liếc qua cuốn sách của Lộc Tư Kiều vài lần, hỏi, "Em gái cô đang học bài à?"

Lộc Tri Vi gật đầu: "Ừm, con bé sắp thi cuối kỳ, đang ôn bài."

Tang Vãn Từ hiểu ra, gật gật đầu, quay đầu đuổi theo bước chân Lộc Tri Vi: "Tôi giúp cô."

Bất luận nhà mới của Lộc Tri Vi lớn đến đâu, chỉ cần có Lộc Tri Vi ở đó, Tang Vãn Từ đều có thể rất nhanh thích ứng.

Nàng xắn tay áo lên, thành thạo phụ giúp Lộc Tri Vi.

Nhớ lại cuộc giao tiếp bằng mắt vừa rồi, nàng rửa sạch tay, tắt nước, hỏi: "Tại sao cô không nói cho em ấy biết công việc của mình là gì?"

Lộc Tri Vi thò người ra nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng kín, xoay người nhìn Tang Vãn Từ nói: "Tôi vốn dĩ cho rằng con bé sẽ tự mình phát hiện ra, dù sao trước đây tôi không phải còn lên hot search sao...

Tôi định là nếu con bé phát hiện ra, mở miệng hỏi tôi, trốn không thoát thì tôi sẽ thừa nhận. Nếu không, thì tôi sẽ đợi đến khi có thể đóng vai chính, fan nhiều hơn một chút rồi mới nói cho con bé biết.

Chị gái là nữ chính, nói ra như vậy, con bé cũng có mặt mũi hơn. Hơn nữa bây giờ fan của tôi không nhiều, fan cứng còn chỉ có một người, để con bé biết, tôi sợ người nhà sẽ chê tôi không nổi tiếng..."

Tang Vãn Từ chống tay lên mặt bàn: "Cho nên em ấy không phát hiện ra?"

Chị gái lên hot search rồi mà em gái lại không phát hiện ra??

Lộc Tri Vi bình tĩnh nói: "Con bé này từng nói nó không theo đuổi thần tượng, dường như cũng không mấy khi xem Weibo, người bên cạnh con bé lại không biết tôi là chị gái con bé, không phát hiện ra cũng rất bình thường thôi."

Tang Vãn Từ im lặng một lúc, bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Sau này sẽ biết thôi."

Nàng tin rằng Lộc Tri Vi nhất định có thể dùng diễn xuất của mình để tỏa sáng, sẽ không còn vô danh như trước đây nữa.

"Ừm."

Lộc Tri Vi không né tránh cái ôm của nàng, cẩn thận hưởng thụ. Khi thích một người, chỉ cần một cái ôm cũng đã đủ thỏa mãn. Cái ôm này không kéo dài quá lâu, chỉ là một cái chạm nhẹ vào nhau.

Lộc Tri Vi quay đầu tiếp tục chuẩn bị đồ ăn, vo gạo nấu cơm.

"Mà này, sao cô đến đây mà không báo trước cho tôi một tiếng?"

Tang Vãn Từ nói: "Muốn cho cô một bất ngờ."

Lộc Tri Vi bật cười: "Vậy thì quả thật rất bất ngờ."

"Tri Vi."

"Hửm?"

Lộc Tri Vi nghiêng đầu nhìn về phía nàng, chờ nàng nói tiếp.

"Tôi muốn ngủ lại nhà cô hai đêm, được không?" Tang Vãn Từ nói, "Nhà tôi không có ai nói chuyện, mốt chúng ta lại phải cùng nhau đi quay chương trình, cho nên tôi nghĩ..."

Nàng sắc mặt thong dong, ánh mắt dịu dàng, nhìn lâu thế nhưng ẩn ẩn lộ ra vài phần đáng thương.

Lộc Tri Vi nhìn mà ngẩn ngơ, nhớ lại nhà mình bây giờ cũng có hai phòng, gần như không chút suy nghĩ đã bị sắc đẹp mê hoặc mà đồng ý: "Được chứ."

Nụ cười của Tang Vãn Từ chân thành: "Cảm ơn Tri Vi."

Nàng không cười đã đủ đẹp, cười lên, Lộc Tri Vi căn bản không thể chống đỡ nổi.

Giống như những vì sao lộng lẫy trên trời, lại như ánh trăng mông lung phản chiếu trên dòng suối trong vắt, bất luận nhìn thế nào cũng vô cùng động lòng người.

Lộc Tri Vi sắc mặt ửng hồng: "Không cần cảm ơn tôi..."

Lại sợ tâm tư của mình bị bại lộ, Lộc Tri Vi vội vàng đổi chủ đề: "Đạo diễn Quách cho cô nghỉ mấy ngày?"

"Năm ngày," Tang Vãn Từ nói, "Quay xong chương trình Chủ nhật và thứ Ba, tôi sẽ về đoàn phim."

Thật ra chương trình thứ Ba vốn dĩ là vào thứ Bảy tuần sau, nhưng vì chương trình có việc đột xuất, nên đã thương lượng với họ quay trước.

Lộc Tri Vi ở nhà nghỉ ngơi, lịch trình rảnh rỗi, khi nào cũng không sao cả. Ngược lại là Tang Vãn Từ vẫn còn đang đóng phim, lịch trình rất gấp.

"Vất vả cho cô rồi." Lộc Tri Vi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, mắt lộ ra vẻ xót xa.

"Không vất vả."

Tang Vãn Từ thấy ánh mắt xót xa của Lộc Tri Vi, nhẹ nhàng cong mắt. Chỉ cần có thể nhìn thấy Lộc Tri Vi, thì không hề vất vả.

Trong phòng vệ sinh.

Lộc Tư Kiều đang dựa vào cửa, cầm điện thoại, chờ họ nói xong chuyện.

Tuy rằng thỉnh thoảng tiếng nước sẽ che mất tiếng nói chuyện của họ, nhưng Lộc Tri Vi cũng có thể nghe được đại khái. Ra là Lộc Tri Vi bây giờ không nói là vì cảm thấy mình ít fan, sợ người nhà chê danh tiếng không đủ lớn...

Lộc Tư Kiều im lặng không tiếng động.

Cô nàng bỗng nhiên không dám bây giờ thẳng thắn với Lộc Tri Vi rằng mình chính là Kiều Kiều.
Vốn dĩ fan đã không nhiều, fan cứng mới có một người, kết quả vẫn là em gái của mình... Nghe như vậy ít nhiều có chút chua xót, tổn thương lòng tự trọng.

Cho nên vẫn là sau này hãy nói.

Đợi đến khi fan của Lộc Tri Vi ngày càng nhiều, fan cứng ngày càng nhiều, nhiều đến mức cho dù không có Lộc Tư Kiều là fan nhỏ này cũng không sao, lúc đó lại nói cho chị ấy biết sự thật.

Còn về gameshow, Lộc Tư Kiều thật ra biết Lộc Tri Vi Chủ nhật và thứ Ba có chương trình phải quay.

Để cảm ơn sự ủng hộ của cô bé trong suốt thời gian qua, Lộc Tri Vi còn ủy thác người quản lý gửi cho cô vé vào cửa nữa.

Vé vào cửa trải qua một phen lăn lộn, Lộc Tư Kiều quả thật không bị lộ thân phận, an toàn nhận được. Nhưng Chủ nhật không đi được, còn thứ Ba...

Vé vào cửa là buổi chiều, mà thứ Ba cả ngày Lộc Tri Vi chỉ có đúng buổi chiều là có tiết học.

Lộc Tư Kiều: 【hít thở không thông.JPG】

Xem ra là số phận không đi được rồi. Nhưng không sao, mình không đi, còn có các fan khác đi. Tuy rằng người không nhiều, nhưng dù sao cũng hơn là không có.

Lộc Tư Kiều đợi một lúc, xác định Lộc Tri Vi và Tang Vãn Từ không bàn lại chuyện công việc nữa, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, điện thoại liền vang lên. Nhóm lớp lại có tin nhắn mới.

[Lớp trưởng]: Vì thầy Canh có việc, cho nên tiết học chiều thứ Ba tuần sau sẽ được điều chỉnh sang chiều thứ Tư, mọi người đừng quên nhé, thứ Ba không cần ngốc nghếch chạy đến lớp đâu ~

[Lớp trưởng]: Cuối kỳ rồi, các bạn học đều ôn tập thật tốt nhé, những điểm trọng tâm thầy gạch mình đều đã để trong file của nhóm rồi

[Lớp trưởng]: Ngoài ra, tuần sau có bạn nào có việc có thể báo trước cho mình, thứ Hai mình sẽ đi xin nghỉ cho các bạn

[Lớp trưởng]: Đã xin nghỉ rồi, không có việc quan trọng thì đừng xin nghỉ lung tung nữa nhé, cuối kỳ phải ôn tập thật tốt, đừng cứ nghĩ đến việc chạy ra ngoài chơi, cẩn thận bị giáo viên chủ nhiệm ghi vào sổ đen, kỳ sau sẽ không cho các bạn xin nghỉ đâu 【vỗ vỗ đầu.JPG】

Lộc Tư Kiều dừng bước. Trong mắt lập tức bùng lên hy vọng. Chưa bao giờ cảm thấy lớp trưởng của họ lại mi thanh mục tú như vậy!

Côn lập tức vào Q/Q của lớp trưởng.

[Lộc Tư Kiều]: Lớp trưởng ơi, thứ Ba tớ muốn xin nghỉ...xin nghỉ một ngày!

[Lớp trưởng]: Khách đến khách đến

[Lớp trưởng]: Vậy thứ Hai cậu đưa giấy xin phép cho tớ là được

[Lộc Tư Kiều]: Được, cảm ơn lớp trưởng!

Lộc Tư Kiều thu điện thoại lại, vui mừng ra mặt mà quay về tiếp tục đọc sách. Bây giờ cô nàng muốn xem thêm một chút, bù trước cả lượng ôn tập của thứ Tư!

Lộc Tri Vi nhìn theo em gái mặt mày hớn hở quay lại bàn học, thấy hai chân con bé còn vui vẻ đung đưa, lại không hiểu ra sao: "?"

Đứa trẻ này sao xem cái điện thoại thôi mà cũng vui như vậy? Yêu đương à? Rồi lại liếc qua Tang Vãn Từ xinh đẹp bên cạnh. Hơn nữa lại có thể thờ ơ với một ngôi sao lớn xinh đẹp như vậy...

Xem ra em gái cô thật sự không theo đuổi thần tượng.

...

Ăn cơm xong, tắm rửa xong. Lộc Tư Kiều ngồi bên bàn đọc sách, Tang Vãn Từ ngồi trên sô pha xem kịch bản. Hai người không nói gì với nhau.

Lộc Tri Vi thấy không khí im lặng đến kỳ quặc, chủ động đề nghị gọt trái cây cho họ ăn.

Tang Vãn Từ là khách, Lộc Tri Vi gọt cho Tang Vãn Từ một quả táo trước, sau đó mới đến Lộc Tư Kiều. 

Lộc Tư Kiều vì Tang Vãn Từ là khách, nên không so đo ai trước ai sau.

Nhưng cô nàng quả thật không ngờ quan hệ giữa Tang Vãn Từ và chị gái mình lại tốt đến vậy, lại còn chủ động chạy đến nhà chị cô qua đêm.

Chuyện này mà để các fan cuồng của Tang Vãn Từ trong phòng ngủ của Lộc Tư Kiều biết... chỉ sợ lần sau cũng muốn theo đến ở cùng.

"Kiều Kiều," Lộc Tri Vi mở miệng nhắc nhở, "Đọc sách đừng nhìn lâu như vậy, không tốt cho mắt, cũng nên nghỉ một lát."

Lộc Tư Kiều ngọt ngào nói: "Biết rồi ạ, không sao đâu, em xem thêm một lúc nữa là nghỉ."

Vẫn là chị gái quan tâm mình ~

Tang Vãn Từ nghe vậy, cầm kịch bản chờ Lộc Tri Vi quan tâm mình. Kết quả đợi nửa ngày cũng không chờ được tiếng của Lộc Tri Vi.

Tang Vãn Từ: "?"

Nàng cũng nhìn kịch bản rất lâu rồi.

Mắt của nàng chẳng lẽ không đáng để cô quan tâm một câu sao? Có em gái ruột rồi là quên luôn cô em gái đã hôn môi này sao?

Lộc Tri Vi vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt tha thiết của Tang Vãn Từ.

Lộc Tri Vi: "?"

Tang Vãn Từ mặt không đổi sắc nhẹ nhàng hất cằm một cái, ra hiệu cho Lộc Tri Vi nhìn kịch bản trên đùi mình. Lộc Tri Vi lập tức hiểu ý, biết điều nói: "À, Vãn Từ, cô cũng đừng nhìn nữa, mới từ đoàn phim ra phải nghỉ ngơi thật tốt."

Tang Vãn Từ hài lòng nhếch môi, dứt khoát gấp kịch bản lại: "Được."

...Quả thực đáng yêu đến vô lý.

Lộc Tri Vi thầm cảm khái.

Lộc Tư Kiều: "...?"

Cô nàng đột nhiên ngửi thấy một tia tranh sủng.

Chắc là ảo giác, ảo giác thôi. 

Dù sao Tang Vãn Từ cũng lớn hơn Lộc Tư Kiều, lớn hơn đều tính là người lớn. Người lớn sao có thể cùng trẻ con tranh sủng chứ?

Không nên không nên.

Chớp mắt một cái, đã đến giờ đi ngủ. Phòng chỉ có hai, người có ba, cần phải phân chia gấp.

Lộc Tri Vi là chủ nhà, Tang Vãn Từ và Lộc Tư Kiều đều nghe theo sự sắp xếp của cô.

Cả hai đều muốn ở cùng phòng với Lộc Tri Vi, đều có chuyện muốn nói với cô.

Tang Vãn Từ chủ động mở miệng nói: "Để Tư Kiều ở một phòng đi."

Lộc Tư Kiều: "?"

Tang Vãn Từ nói có sách mách có chứng: "Em ấy phải học bài, ở một mình một phòng cũng tiện."

Lại nói tiếp: "Huống chi tôi và cô lại không phải chưa từng ngủ chung, ngủ chung cũng không sao."

Lộc Tư Kiều: "??"

Hai người còn ngủ chung rồi à???

Tang Vãn Từ nói xong, chăm chú nhìn Lộc Tri Vi: "Đúng không? Chị."

Lộc Tư Kiều: "!!!"

Sao chị ấy còn gọi chị nữa!

Không được, mình không thể thua!

"Không cần đâu ạ, chị Vãn Từ là khách, khách nên ngủ một phòng. Em không học bài, em muốn ngủ cùng chị gái, tối còn tâm sự."

"Chị ơi, em còn chưa từng ngủ chung nói chuyện với chị đâu..."

Tang Vãn Từ: "..."

...Một đối thủ đáng gờm.

Lộc Tri Vi: "..."

Không phải, hai người họ tại sao đột nhiên lại tranh giành nhau? Chỉ có hai phòng nhỏ có gì đáng để tranh tới tranh lui sao?

Lộc Tri Vi không hiểu, Lộc Tri Vi không rõ.

Nhưng chỉ cần cái hệ thống trời ơi đất hỡi kia không gây chuyện vào lúc này là được. Cô không muốn mất mặt trước mặt em gái ruột của mình.

Tang Vãn Từ và Lộc Tư Kiều vẫn đang ngầm phân cao thấp. Một người cảm thấy mình sắp phải về đoàn phim, phải nắm chắc cơ hội. Một người cảm thấy mình chưa bao giờ được ngủ chung trò chuyện với chị gái, cũng phải nắm chắc cơ hội.

Phòng cho khách trong một đêm bị thất sủng, phòng ngủ của Lộc Tri Vi thành hàng hot.

Lộc Tri Vi thì không nghĩ nhiều như vậy, dứt khoát xếp Tang Vãn Từ vào phòng khách.

"Vãn Từ, cô là khách, nên ở một phòng riêng. Kiều Kiều, hai ngày này em ngủ cùng chị nhé, được không?"

Lộc Tư Kiều như người chiến thắng, tươi cười rạng rỡ: "Được ạ, em không có vấn đề gì!"

Tang Vãn Từ: "..."

Nàng bắt đầu không thích trong nhà Lộc Tri Vi có người.

Điều này nghiêm trọng cản trở nàng và Lộc Tri Vi giao lưu tình cảm.

...

Người chiến thắng Lộc Tư Kiều đánh răng xong, vui vẻ bò lên giường, chui vào trong chăn, nằm ở bên trong.

Lộc Tri Vi theo sau nằm xuống, giúp em gái kéo lại góc chăn: "Đắp chăn cẩn thận, cẩn thận đừng để cảm lạnh. Có cần để đèn không?"

Lộc Tư Kiều lắc đầu: "Không cần không cần, chị tắt hết đi."

"Cạch" một tiếng.

Thế giới chợt chìm vào bóng tối.

Chỉ có cửa sổ còn tỏa ra ánh sáng thanh lãnh, giống như ánh trăng dịu dàng bị kéo thành một bức tranh vuông vức dừng lại trên tường.

Trong bóng tối, Lộc Tư Kiều nhẹ nhàng mở miệng: "Chị ơi..."

Lộc Tri Vi đáp lại cô bé: "Sao thế?"

Lộc Tư Kiều hỏi: "Mấy năm nay... chị sống có tốt không?"

Lộc Tri Vi cũng không biết mình sống có tốt không nữa. Chỉ có thể nói, trừ việc trong suốt và nghèo khó ra, cũng không có gì phiền não.

"Cũng không tệ," Lộc Tri Vi trả lời như vậy, "Có thể ăn có thể uống có thể ngủ, thân thể khỏe mạnh."

Lộc Tư Kiều "ồ" một tiếng, bỗng nhiên chìm vào im lặng.

Một lúc lâu sau, cô bé mới lại mở miệng nói: "Vậy, Tết tại sao chị không về nhà? Là vì bận quá sao?"

"..."
Lần này người im lặng là Lộc Tri Vi. Tại sao không về? Bởi vì ba mẹ không hỏi cô có muốn về không, bởi vì cảm giác mình ở nhà vẫn có thể có có thể không, bởi vì vẫn không được cần đến.

Cho nên Lộc Tri Vi không về, cũng không cần về.

"Ừm, bận quá." Cô cười nói.

Lộc Tri Vi biết gia đình này không có cô cũng có thể sống rất tốt, rất vui vẻ.

Lộc Tư Kiều lại tò mò nói: "Vậy trước đây Tết chị có về bao giờ không, hay là cũng không về?"

Về bao giờ không?

Về rồi.

Vào một cái Tết nào đó.

Lộc Tri Vi cũng đã quên lúc đó là tâm huyết dâng trào, hay là bị không khí hòa thuận của gia đình người khác kích thích, chỉ là đột nhiên rất muốn về nhà xem thử. Muốn xem người nhà có hoan nghênh cô về không, có phải thật ra cũng cần đến cô.

Ngày đó Lộc Tri Vi ngồi xe rất lâu mới đến cửa khu dân cư.

Cô còn nhớ ngày đó tuyết rơi rất nhiều, đi đường đều một chân sâu một chân cạn.

Trên đường đi, người lớn trẻ con đều mặc quần áo mới, nhà nhà hỷ khí dương dương. Lộc Tri Vi khoác chiếc áo lông vũ mua từ năm kia, bên trong mặc bộ quần áo đắt nhất mà bản thân tự mua, cô độc đi về phía ngôi nhà trong trí nhớ.

Nhà Lộc Tri Vi ở tầng một, có một ban công rất lớn, đứng bên ngoài là có thể thấy được bài trí bên trong. Còn có thể thấy ba mẹ và em gái mặc quần áo mới màu đỏ, ấm áp ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV.

Ba người vừa nói vừa cười, hòa khí vui vẻ, đoàn viên mỹ mãn.

Dường như... thêm một người nữa là thừa thãi.

Lộc Tri Vi không tự chủ được mà dừng bước, đứng trên nền tuyết, mặc cho tuyết trắng rơi trên vai. Một cơn gió lạnh lướt qua, cô không kìm được mà lùi lại một bước, như bị thổi bay mất dũng khí về nhà.

Là bản thân nghĩ nhiều rồi. Gia đình này không cần cô. Thế giới này cũng không cần cô.

Lộc Tri Vi không nên tùy tiện xông vào cuộc sống của người khác.

Thế là cô lại lủi thủi quay về. Cúi đầu, dẫm lên dấu chân lúc đến. Không ai hỏi han.

Tiếng TV từ các nhà truyền ra, lượn lờ bên tai Lộc Tri Vi.

Cô nghe thấy các MC lảnh lót vui vẻ nói với khán giả trước màn hình: "Chúc mọi người năm mới tốt lành..."

Nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.

Nghe thấy ngày lễ náo nhiệt nhất trong năm đang chào hỏi thế nhân. Trừ Lộc Tri Vi.

Hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, một giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống.

"Năm mới tốt lành..." cô nhẹ nhàng nói với chính mình. Lộc Tri Vi lau khô nước mắt, lại tiếp tục đi về phía trước.

Đêm tuyết mênh mông, cảm thấy một mình đi đường quá cô độc, Lộc Tri Vi còn hát lên bài "Năm mới tốt lành".

Chỉ là hát hát lại lạc điệu, còn phải lau khô nước mắt mới có thể tiếp tục hát. Thế là từ đó về sau, Lộc Tri Vi không còn chủ động về nữa.

Cô sẽ không còn không biết tự lượng sức mình.

Suy nghĩ kéo về, Lộc Tri Vi khẽ cười một tiếng: "Ừm, cũng chưa về bao giờ, công việc cứ đến Tết là đặc biệt bận."

Lộc Tư Kiều cũng không biết Lộc Tri Vi trước khi làm diễn viên đã làm công việc gì. Chị gái nói như vậy, cô nàng cũng không có cách nào phản bác.

"Vậy lần sau chị có thể về không?"

Lộc Tri Vi cười nói: "Sao lại muốn chị về như vậy? Sao thế, ba mẹ muốn chị về à?"

Nhắc đến thái độ của ba mẹ đối với chị gái, Lộc Tư Kiều liền tức giận. Cô bé lại không muốn nói ra làm chị gái buồn.

"Ba mẹ không nói, là em muốn chị về, em muốn cùng chị đón Tết."

Lộc Tư Kiều không biết tại sao Lộc Tri Vi không về nhà, không biết tại sao chị gái rất ít liên lạc với gia đình. Có lẽ là vì ba mẹ, có lẽ là vì nguyên nhân khác.

Bất kể vì sao, Lộc Tư Kiều đều không muốn đi sâu vào, cô nàng chỉ muốn cùng chị gái đón một cái Tết. Lộc Tư Kiều muốn một gia đình bốn người, đoàn đoàn viên viên.

"Sau này sẽ có cơ hội." Lộc Tri Vi vỗ vỗ vai em gái.

"Vâng!" Biểu cảm của Lộc Tư Kiều rộng rãi.

Rồi không khí lại im lặng một lúc.

Lộc Tư Kiều nghe thấy Lộc Tri Vi chần chừ hỏi một câu: "Tư Kiều, ba mẹ có bao giờ hỏi về chị không?"

"..."

Lộc Tư Kiều không trả lời. Nhưng ít nhất cô nàng đã biết một chuyện: Ba mẹ chưa từng liên lạc với Lộc Tri Vi.

"A, xem phản ứng này của em, vậy là không hỏi qua."

Lộc Tri Vi hiểu rồi.

Ra là bất luận có thể chất trong suốt hay không, Lộc Tri Vi đều sẽ không được ba mẹ đặt trong lòng.

"Chị..." Lộc Tư Kiều nhẹ nhàng gọi một tiếng, cô nàng sợ Lộc Tri Vi buồn.

Lộc Tri Vi lại tò mò nói: "Tư Kiều, ba mẹ có bao giờ nói với em, họ rốt cuộc nhìn nhận chị như thế nào không?"

Lộc Tư Kiều dừng lại một chút, rồi lại xoay người đối mặt với tường, do dự mãi, nói: "Không nhìn nhận thế nào cả, họ chỉ cảm thấy chị là một đứa trẻ không cần ba mẹ lo lắng..."

Bởi vì là một đứa trẻ không cần lo lắng, cho nên mới không cần sự chú ý sao?

Lộc Tri Vi không biết nên nói gì cho phải. Suy tư một phen, dứt khoát không nói nữa.

Thôi, không sao cả.

Dù sao Lộc Tri Vi ở trong mắt người khác, cũng đã quen làm một đứa trẻ trời sinh không đáng bị chú ý. Cô không tiếng động bật cười, sau đó liền nghe thấy Lộc Tư Kiều không phục lắm mà nói một câu: "Như vậy không đúng."

"Cái gì?" Lộc Tri Vi không phản ứng lại kịp.

Lộc Tư Kiều nhìn bức tường, trong giọng nói tràn đầy sự không phục: "Cho dù chị độc lập, cho dù chị không cần lo lắng, làm cha mẹ cũng không nên đối với chị không quan tâm, dù sao cũng là con của mình mà, dựa vào cái gì mà lạnh nhạt với chị như vậy? Chị cũng là người có máu có thịt, còn sống sờ sờ mà?"

Lộc Tri Vi sững người. Đúng vậy, cô cũng là người có máu có thịt, còn sống sờ sờ.

Dựa vào cái gì mà lạnh nhạt với cô?

Dựa vào cái gì?

Lộc Tư Kiều càng nghĩ càng tức. "Đây là không đúng! Không được, đợi lúc nghỉ, em phải cho họ một bài học. Không được thì cãi nhau một trận!"

Cái quan niệm lung tung rối loạn này của ba mẹ, Lộc Tư Kiều nhất định phải sửa cho họ!

Lộc Tri Vi nghe nghe, bỗng nhiên cười. Trong lòng còn có chút ấm áp. Bất luận nói thế nào, có thể có một cô em gái bảo vệ mình, cô vẫn rất cảm động.

"Được rồi, không cần tức giận, đừng nghĩ những chuyện này nữa." Lộc Tri Vi mỉm cười nhẹ nhàng vỗ cánh tay cô bé.

Không nghĩ những chuyện này, vậy thì nghĩ cái gì?

Lộc Tư Kiều suy nghĩ một chút, bỗng nhiên có hứng thú, hứng thú bừng bừng mà xoay người đối mặt với chị gái, đưa ra một câu hỏi khiến Lộc Tri Vi trở tay không kịp...

"Chị ơi, chị có người mình thích chưa?"

. . . .

Tác giả có lời muốn nói: Có rồi, ở phòng bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro