CHƯƠNG 62
Thử hỏi, ai có thể bình tĩnh nổi khi nhìn thấy bạn cùng phòng của mình bước xuống từ xe của trợ lý một ngôi sao lớn?
Dù sao thì Lưu Minh Minh và các bạn của cô ấy cũng không thể.
Thế là Lộc Tư Kiều bị truy hỏi từ dưới sân ký túc xá cho đến tận khi vào phòng ngủ.
"Này, Lộc Tư Kiều, có chuyện gì vậy hả?" Lưu Minh Minh với vẻ mặt kinh ngạc đóng sầm cửa lại, "Sao cậu lại đi chung xe với trợ lý của Tang Vãn Từ?"
Lộc Tư Kiều chỉ cười cười, đặt ba lô xuống rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Không có gì đâu mà."
Nhưng họ không tin.
Hai người ăn ý xoay người, kéo ghế của mình đến chặn ngay trước mặt Lộc Tư Kiều, bịt kín đường đi của cô nàng.
"Bạn học Lộc Tư Kiều, cậu như vậy là không được rồi, phải cho chúng tớ một lời giải thích hợp lý. Thành khẩn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!"
"Không nói rõ thì đừng hòng đi đâu nhé."
"Đúng vậy, không nói rõ thì tối nay bọn tớ ngủ lại đây luôn, tớ ngủ trên bàn, Dương Di ngủ dưới đất."
"Bạn học Lưu Minh Minh, xin hãy nhất trí đối ngoại, đừng nhân cơ hội công kích đồng đội."
Lộc Tư Kiều xoay người dựa vào mép bàn, buồn cười nhìn hai cô bạn.
Cô nàng phải nói thế nào đây?
Chẳng lẽ nói thẳng là mình đến nhà chị gái chơi cuối tuần, kết quả Tang Vãn Từ cũng vừa hay đến ngủ lại? Vậy thì đám người này không phát điên mới là lạ.
Đúng lúc này, não của Lưu Minh Minh bắt đầu hoạt động hết công suất, đột nhiên đưa ra một ý tưởng táo bạo: "Khoan đã nào, cậu nói cậu về nhà chị gái chơi cuối tuần, chẳng lẽ... chị gái của cậu chính là Tang Vãn Từ???"
Dương Di kinh ngạc che miệng lại, giống hệt một vai phụ trong phim: "Trời ạ, Lộc Tư Kiều, thâm tàng bất lộ quá đi!"
Lộc Tư Kiều: "???"
Trí tưởng tượng của các cậu cũng phong phú thật đấy! Có cái não này sao không đi làm biên kịch đi?? Hơn nữa họ còn khác nhau, sao có thể kéo vào chung một chỗ được chứ!
Cô nàng bất lực đỡ trán: "Các cậu có nghĩ đến việc tớ họ 'Lộc' không?"
Lưu Minh Minh hồn nhiên không để tâm: "Thì sao chứ, Tang Vãn Từ cũng có theo họ ba đâu, người ta theo họ mẹ mà."
Đây là chuyện Tang Vãn Từ đã tự mình nói trong một buổi phỏng vấn.
Cũng có rất nhiều người cố gắng đào bới bối cảnh của nàng, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra được ba mẹ nàng là ai. Chỉ có thể nói, nàng đã bảo vệ thông tin gia đình rất tốt.
Lộc Tư Kiều càng cạn lời: "... Tỉnh lại đi, mẹ tớ cũng không họ Tang."
Dương Di chống cằm, tiếc nuối không thôi: "Vậy thì tiếc quá, tớ còn tưởng có thể làm bạn cùng phòng với người nhà của một ngôi sao lớn chứ."
Lộc Tư Kiều nhướng mày.
Nói không chừng cũng có thể thật đấy? Đợi sau này chị cô nổi tiếng, thì cô cũng là người nhà của một ngôi sao lớn hàng thật giá thật!
Lưu Minh Minh nghĩ mãi không ra: "Vậy rốt cuộc là làm thế nào mà cậu ngồi trên xe trợ lý của người ta về trường!"
"Ai nha, người ta là bạn cùng trường, về trường xử lý chút việc. Lúc tớ về thì tình cờ gặp, người ta tốt bụng nên cho đi nhờ một đoạn thôi."
Lộc Tư Kiều xoay người, lấy từng cuốn sách ra xếp lại gọn gàng, biểu cảm vô cùng bình tĩnh.
"Người ta rất bình dị gần gũi, đừng có nghĩ người ta cao cao tại thượng, xa vời không thể với tới."
Cô nàng nói là Tiểu Cầu, cũng là Tang Vãn Từ. Càng là nói cho chính mình nghe.
Trước 2 ngày cuối tuần, Lộc Tư Kiều quả thật cho rằng người như Tang Vãn Từ không vướng bụi trần, cũng không dễ gần.
Qua cuối tuần vừa rồi, Lộc Tư Kiều mới nhận ra, mọi chuyện hoàn toàn không phải như mình nghĩ.
Minh tinh dù thành tựu cao đến đâu, họ cũng là người có thất tình lục dục, có máu có thịt. Sẽ ăn, sẽ uống, sẽ khóc sẽ cười, còn sẽ giống như một đứa trẻ mà tranh sủng.
Bởi vậy, Lộc Tư Kiều càng cảm thấy bất luận là fan hay là chính minh tinh cũng không nên nâng ngành giải trí này lên quá cao.
Minh tinh dù được tung hô đến đâu, xét cho cùng vẫn là người, không phải thần.
Nhưng thu hoạch lớn nhất của Lộc Tư Kiều vào 2 ngày cuối tuần vừa rồi, là đã hàn gắn được mối quan hệ với chị gái.
Không có sự ngượng ngùng như mình tưởng tượng, không có cảnh đối mặt không nói nên lời.
Ở cùng với Lộc Tri Vi, Lộc Tư Kiều chỉ cảm thấy rất thoải mái, mỗi thời mỗi khắc đều có thể cảm nhận được mình là một đứa trẻ được chị gái yêu chiều.
Thật tốt.
Có thể làm em gái của Lộc Tri Vi thật tốt.
Lưu Minh Minh: "Hả, đơn giản vậy thôi sao?"
Lộc Tư Kiều mặt không đổi sắc: "Đúng vậy, đơn giản như vậy thôi, không tin cũng không có lý do nào khác đâu."
Bởi vì Tiểu Cầu thật sự là bạn cùng trường của họ, Lưu Minh Minh cũng đành phải tin.
Lưu Minh Minh lập tức vẻ mặt hâm mộ: "Chậc, sao mình không có vận may gặp được trợ lý nghệ sĩ để đi nhờ xe, như vậy còn có thể xin được chữ ký nữa, ai..."
Lộc Tư Kiều nói đùa: "Cậu gặp được tớ, cũng là một loại may mắn mà!"
Lưu Minh Minh ghét bỏ: "Tránh ra đi!"
Hai người đùa giỡn với nhau.
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Di vang lên. Bạn trai cô ấy hẹn ra ngoài uống trà sữa.
Dương Di bực bội đứng dậy: "A, cái đồ chó này, bà đây vừa mới lên lầu!"
Rồi hùng hùng hổ hổ ra ngoài.
Lưu Minh Minh hâm mộ nhìn Dương Di rời đi, không khỏi cảm khái: "A... khi nào mới có người hẹn mình đây?"
Lộc Tư Kiều nghĩ lại một chút, bỗng nhiên có chủ ý. Cô duỗi tay vỗ nhẹ vào người cô bạn: "Này, tớ hẹn cậu nhé."
Lưu Minh Minh hoàn hồn, ôm lấy chính mình: "Không cần như vậy, tớ thích nam, tốt nhất là kiểu của Khâu Lạc, Ứng Tức Trạch cũng được, tớ không kén chọn."
Lộc Tư Kiều: "... Tớ đối với cậu mới không có hứng thú, tỉnh lại đi."
Cô nàng rút ra hai tấm vé vào cửa gameshow: "Thứ Ba, ngay tại An thị, cùng đi không? Vừa hay có hai vé, ngày đó cũng không có tiết học. Có Ứng Tức Trạch và Tang Vãn Từ đấy."
"Khốn kiếp!" Lưu Minh Minh lập tức kích động đứng dậy nắm lấy tay cô, "Bảo bối, từ hôm nay trở đi, tớ và cậu là bạn thân nhất trên đời!"
"Vậy là cậu đồng ý rồi nhé?"
"Nói nhảm, có trai đẹp gái xinh, tớ có thể không đi sao? Hơn nữa, với cái tật mù đường của cậu, tớ không đi, tớ còn sợ cậu bị lạc ở ngoài đường."
"... Không nghiêm trọng đến vậy đâu."
"Thủ pháp khoa trương, thủ pháp khoa trương thôi."
Lộc Tư Kiều thu lại vé, vỗ vỗ vai cô bạn: "Vậy cậu mau đi ôn bài đi, cố lên."
Lưu Minh Minh: "Không vội, tuần ôn tập có 14 ngày lận, tớ còn có thể chơi thêm một lúc nữa!"
Lộc Tư Kiều không nói gì thêm.
Cô tin rằng Lưu Minh Minh là học sinh giỏi top mười của khoa, trong lòng tự biết.
Nếu Lưu Minh Minh có nguy cơ trượt môn, Lộc Tư Kiều ngược lại sẽ không dễ dàng rủ người ta ra ngoài thư giãn như vậy.
Đúng như Lộc Tri Vi đã nói, sinh viên thì học tập là quan trọng nhất, mọi chuyện khác đều không thể so sánh được.
...
Lộc Tri Vi ngồi ở ghế phụ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Hai tay đặt trên đùi bất an mà đan vào nhau. Cô hiện tại có chút căng thẳng cũng có chút kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên cô tham gia một game show.
Chương trình tối nay sẽ được phát sóng trực tiếp, tương tác thời gian thực trên mạng, vô cùng thử thách khả năng phản ứng.
Kịch bản đã được gửi đến tay đội ngũ của các nghệ sĩ, những câu hỏi sẽ được hỏi đều được liệt kê rõ ràng.
Ôn Dao ở khóe mắt liếc qua tay Lộc Tri Vi, rồi lại tiếp tục nhìn về phía trước.
"Chị Tri Vi, đừng lo lắng, thả lỏng đi, không cần lo mình làm không tốt, không cần tự tạo áp lực quá lớn. Chị cứ bình thường phát huy, em cảm thấy chắc chắn sẽ ổn thôi."
Lộc Tri Vi dịu dàng mỉm cười: "Biết rồi, cảm ơn em."
Cô căng thẳng là vì đang thử sức với một hình thức công việc mới, cho nên dù có tự tin có thể làm tốt cũng sẽ căng thẳng.
Hơn nữa, Lộc Tri Vi chỉ là một vai phụ nhỏ, sân khấu chính của chương trình chắc chắn là ở Tang Vãn Từ và Ứng Tức Trạch, trách nhiệm rơi xuống vai cô không nhiều.
Lộc Tri Vi thở ra một hơi, nỗ lực điều chỉnh tâm trạng.
Đúng lúc này, hệ thống vốn im hơi lặng tiếng bấy lâu, bỗng dưng nhảy ra để nhắc nhở sự tồn tại của mình.
【Nhiệm vụ được công bố: Thuận lợi hoàn thành show tạp kỹ đầu tiên.】
【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ không giới hạn thời gian.】
Lộc Tri Vi: "?"
Cô bắt đầu tin rằng hệ thống thật sự đã biến thành hệ thống sự nghiệp của nam chính.
Nếu không hai ngày nay khi cô và Tang Vãn Từ ở chung, sao cũng không thấy cái hệ thống này ra gây chuyện?
Không đúng, hệ thống không gây chuyện là chuyện tốt, sao cô ngược lại lại cảm thấy nghi ngờ chứ? Nhất định là vì hệ thống quá mức hoang đường, đã tạo thành bóng ma tâm lý cho cô, luôn cảm thấy hệ thống im lặng là đang ấp ủ một chiêu lớn nào đó.
Lộc Tri Vi lại không nhịn được mà bắt đầu cầu nguyện trong lòng.
Tín nữ nguyện cả đời ăn chay...
Không đúng, lần trước mình dùng việc ăn chay để cầu cho Vãn Từ không nhìn thấy đồng nhân văn, nàng vẫn thấy được, không chỉ thấy được, còn mang đến trước mặt cho mình xem!
Chứng tỏ chiêu này căn bản không có tác dụng, phải đổi chiêu khác.
Lộc Tri Vi thành kính nói trong lòng: 【Tín nữ nguyện dùng cả đời ăn chay của Lão Ngũ, để đổi lấy việc hệ thống không gây chuyện khiến con bị mất mặt, cầu xin.】
【......?】
Lão Ngũ nghi hoặc: 【Chuyện này thì liên quan gì đến tôi??】
Lộc Tri Vi nói có sách mách có chứng: 【Anh là người của hệ thống mà, các người là một thể mà, nói không chừng dùng anh để cầu nguyện sẽ có tác dụng thì sao? Hơn nữa, tôi cũng là vì sức khỏe của anh mà suy nghĩ, ăn uống cân đối, có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần. Anh mỗi ngày ngồi sửa code, không tốt cho sức khỏe đâu, tôi giúp anh điều hòa dinh dưỡng một chút cũng là chuyện tốt, đúng không?】
【......】
Lão Ngũ đẩy gọng kính một chút: 【Không cần lo lắng, sức khỏe của tôi rất tốt, cơ bụng đã có thể thấy rồi.】
Nói đến đây, Lão Ngũ có chút tự hào.
Anh ta lại gần thêm một bước đến hình mẫu lý tưởng của Bạch Chỉ!
Nói không chừng lần sau gặp mặt, Lão Ngũ chính là người đàn ông có thể để Bạch Chỉ tự tay kiểm nghiệm tám múi cơ bụng!
Lộc Tri Vi: 【Oa, là hỉ sự à!】
Cô lập tức tận dụng mọi cơ hội: 【Một người vui không bằng mọi người cùng vui, thế không phải nên phát mấy cái 'quyền miễn phạt', để tôi cùng cảm nhận niềm vui của anh sao?】
【......】
Lão Ngũ lạnh lùng vô tình nói: 【Không được, cá nhân tôi thích một mình hưởng thụ, cảm ơn.】
...
Lộc Tri Vi đã trang điểm xong, đang ở hậu trường chờ đợi. Cô mặc một chiếc váy ngắn hoa nhí màu đen, sau đầu kẹp một chiếc kẹp nơ màu đỏ, đuôi tóc uốn thành những lọn xoăn nhẹ.
Khi ngoan ngoãn ngồi yên, khí chất thật dịu dàng.
Tang Vãn Từ và Ứng Tức Trạch từ phòng hóa trang của mình bước ra, liền thấy Lộc Tri Vi an tĩnh ngồi ở đó. Cả hai không hẹn mà cùng đi về phía cô.
"Tri Vi."
"Chị."
Lộc Tri Vi theo bản năng ngẩng đầu, đôi mắt qua lại giữa hai người, vô cùng bận rộn.
"Ồ, hai người xong rồi à."
Tang Vãn Từ và Ứng Tức Trạch đều có chuyên viên trang điểm riêng. Chuyên viên trang điểm của họ biết cách phát huy tối đa ưu điểm trên gương mặt họ. Khi họ xuất hiện trước mắt Lộc Tri Vi, cô chỉ cảm thấy đẹp đến chói mắt.
Nếu trên thế giới có câu hỏi "cảm giác sống giữa trai xinh gái đẹp là gì".
Thì chắc chắn là dành cho Lộc Tri Vi. Không mời cô đến trả lời thì thật lãng phí!
"Chị ơi, đã lâu không gặp rồi."
Ứng Tức Trạch bước lên trước, dang rộng hai tay, định ôm Lộc Tri Vi một cái đơn thuần sau một thời gian dài không gặp.
Kết quả, giây tiếp theo đã bị Tang Vãn Từ một tay chặn lại. Tang Vãn Từ dắt lấy tay Lộc Tri Vi, kéo người ra sau lưng che chở.
Nàng biểu cảm bình tĩnh nói với Ứng Tức Trạch: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Ứng Tức Trạch: "?"
Hắn quay người ôm lấy chính mình: "Được thôi."
Lại ẩn ẩn lộ ra vài phần đáng thương bị ghét bỏ.
Lộc Tri Vi cảm thấy Tang Vãn Từ không hổ là người luôn đối đầu với Ứng Tức Trạch, ngay cả bây giờ cũng không chịu chia sẻ cô cho Ứng Tức Trạch một chút.
"Được rồi, không đùa nữa," Ứng Tức Trạch liếc qua màn hình điện thoại, "Người quản lý của em gọi, em đi trước một bước, ở phía trước chờ hai người nhé."
Lộc Tri Vi gật đầu đồng ý, nhìn theo cậu ta chạy đi.
Sau đó cùng Tang Vãn Từ sóng vai, chậm rãi đi về phía trước.
Tang Vãn Từ vẫn chưa buông tay cô ra, lòng bàn tay cố ý vô tình cọ qua mu bàn tay Lộc Tri Vi.
Giờ khắc này, họ giống như một đôi tình nhân thân mật.
Không phải đến tham gia chương trình, mà là đang chậm rãi tản bộ. Đang ở bên cạnh nhau.
Khoảnh khắc tốt đẹp nhất của năm tháng đều đọng lại tại đây.
Lộc Tri Vi bỗng nhiên ích kỷ hy vọng con đường này có thể trở nên dài hơn một chút, dài đủ để thông đến tận cùng năm tháng.
Như vậy, cô cũng coi như là đã cùng Tang Vãn Từ ở bên nhau cả đời.
"Tri Vi." Tang Vãn Từ bỗng nhiên mở miệng.
"Hửm?" Lộc Tri Vi đáp lại.
Tang Vãn Từ nắm tay cô, người không ngừng dựa về phía cô, bên tai cô như thì thầm nói: "Thật xinh đẹp."
Từ phòng hóa trang bước ra, khoảnh khắc nhìn thấy người ngồi trên ghế, trong mắt nàng đã không còn dung chứa được màu sắc nào khác.
Tri Vi của nàng, thật sự quá đẹp.
Được khen. Hơn nữa còn là được người mình thích khen. Lòng Lộc Tri Vi nở hoa, không kìm được mà cười cong mắt, nụ cười ôn hòa: "Tang lão sư của chúng ta cũng xinh đẹp."
"Đặc biệt xinh đẹp, siêu cấp xinh đẹp. Mỗi một ngày đều xinh đẹp."
Vãn Từ của cô, giống như hoa, như trăng, như hóa thân của mọi điều tốt đẹp trên thế gian, hoàn hảo đến không thể bắt bẻ. Tang lão sư của cô chính là người đẹp nhất trên thế giới.
Không chấp nhận phản bác!
Tang Vãn Từ nhìn Lộc Tri Vi cười với mình, nhìn đôi môi óng ánh của cô khép mở nói những lời ca ngợi mình.
Trong nháy mắt, không kìm được mà muốn lại một lần nữa hôn lấy môi Lộc Tri Vi. Sau đó lại hỏi Lộc Tri Vi: Vậy tại sao chị vẫn chưa thích người siêu cấp xinh đẹp này?
Tri Vi của nàng.
Nàng còn phải làm đến mức nào nữa, mới có thể trở thành vầng trăng sáng trong lòng người ta?
"Cô là lần đầu tiên lên chương trình, lát nữa không cần căng thẳng," Tang Vãn Từ một bên kìm nén dục vọng của mình, một bên ôn tồn nói, "Có tôi ở đây, không cần sợ hãi."
Lời nói của nàng như có ma lực, bảy chữ bình thường lại hơn cả ngàn lời vạn chữ.
Nhẹ nhàng rơi xuống trong lòng Lộc Tri Vi, lập tức bình định sự bất an của cô.
"Ừm, tôi không sợ hãi."
Lộc Tri Vi từ từ nắm chặt tay nàng. Tang Vãn Từ nhìn lại vào mắt cô.
Có một khoảnh khắc như vậy, Tang Vãn Từ cảm thấy, Lộc Tri Vi ở trong lòng nàng...dường như khác biệt.
Cảm giác mênh mang khó gọi tên ấy vẫn luôn kéo dài cho đến lúc chương trình bắt đầu ghi hình.
Nhưng ngay sau đó, tất cả đã bị Lộc Tri Vi vô hình chung nhẹ nhàng bóp nát.
Tang Vãn Từ chỉ biết ngẩn ngơ trông theo Lộc Tri Vi ngồi ở một góc, cùng nữ diễn viên đóng vai Quý phi trò chuyện vui vẻ, nói cười rộn rã.
Lộc Tri Vi thậm chí còn thân thiết đưa tay giúp người khác chỉnh lại trang phục.
Tang Vãn Từ: "..."
...Xem ra, rốt cuộc vẫn chẳng có gì khác biệt.
Tiết mục lần này vốn là sân khấu dành cho hai vai chính, bọn họ đương nhiên chiếm hơn nửa màn ảnh. Lộc Tri Vi chỉ là một vai phụ nhỏ, ngoài việc đứng trong góc cùng vài người nói chuyện phiếm để giết thời gian, xua bớt căng thẳng, thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Hơn nữa, người dẫn chương trình còn chưa hề đặt câu hỏi cho cô. Nếu cô cứ đứng ngây ra nhìn chằm chằm thì lại càng ngượng ngùng.
Không ngờ, cảnh cô trò chuyện với nữ diễn viên vai Quý phi lại vô tình lọt vào tầm mắt cư dân mạng.
[Nhìn kìa, có người làm việc riêng rồi! MC mau gọi tên hai người họ đi!]
[hhhhh Tang Tang sao lại cứ nhìn về phía đó thế, có phải cũng muốn tham gia nói chuyện với tỷ tỷ không?]
[Ứng Ứng cũng muốn kìa.]
[Oa, Lộc Tri Vi mặc thường phục trông ngoan quá, đáng yêu quá đi!]
Lộc Tri Vi hoàn toàn không hay biết, chỉ kín đáo trò chuyện đôi câu với nữ diễn viên Quý phi, rồi nhanh chóng kết thúc tán gẫu, tập trung chú ý vào phần dẫn dắt của MC.
Đúng lúc này, người dẫn chương trình bỗng chuyển đề tài về phía cô:
"Kế tiếp, câu hỏi này xin mời Tiểu Hà tiểu thư giải đáp một chút nhé."
Lời vừa dứt, Tang Vãn Từ lập tức không chút do dự vươn tay về phía Lộc Tri Vi.
Lộc Tri Vi bản năng bước lên, từ sau lưng các diễn viên khác chạy vòng qua nắm lấy tay Tang Vãn Từ, tựa như gió luôn sẽ lao về phía ánh trăng trong mỗi đêm tối, không thể kìm lòng.
Hai người sóng vai đứng, trực tiếp khiến các fan CP trước màn hình bùng nổ.
[Cứu mạng, sao họ chỉ nắm tay thôi mà tôi đã thấy được cảm giác CP rồi, đây chắc chắn không phải là vấn đề của tôi!]
[Trời ạ a a a a a quá xứng quá xứng]
[Tôi còn hít CP chính làm gì nữa, cái này không thơm sao!!!]
[Trả lời một câu hỏi thôi, hai người cũng phải tay trong tay sao! 【tôi cần túi máu.JPG】]
Người dẫn chương trình còn không quên gợi thêm chuyện về mối quan hệ tốt của hai người:
"Ở tiết mục trước còn phải nắm tay, xem ra hai vị ở ngoài đời cũng thân thiết lắm nha."
Nghe vậy, Lộc Tri Vi căng thẳng đến mức theo bản năng buông tay Tang Vãn Từ ra, giống hệt như bị bắt gặp một đôi tình nhân lén lút.
Nhưng ngay khi buông ra, cô lập tức ý thức được không ổn.
Con gái nắm tay nhau thì có gì đâu? Sao mình lại hoảng hốt đến vậy?
Huống chi đây lại đang là trong chương trình, lỡ truyền ra ngoài thì chẳng biết dư luận sẽ lan truyền kiểu gì.
Trong thoáng chốc, Lộc Tri Vi cố gắng giữ bình tĩnh, lại nắm lấy tay Tang Vãn Từ, thành công vớt vát tình huống.
"Tang lão sư rất tốt, sợ lần đầu tiên tôi tham gia chương trình sẽ căng thẳng, cho nên cô ấy nói muốn đi cùng tôi."
Người dẫn chương trình cười:
"Ha ha, không cần căng thẳng đâu, chương trình của chúng tôi cũng không ăn thịt người. Được rồi, quay lại chủ đề chính nào. Khi diễn vai Tiểu Hà, điều khiến cô cảm nhận sâu sắc nhất là gì?"
Lộc Tri Vi cầm micro, chuẩn bị trả lời, nhưng vừa mở miệng thì lại không phát ra tiếng.
Ánh mắt cả trường quay lập tức dồn về phía nàng, như đang chờ xem nàng mắc lỗi gì. Lần đầu gặp tình huống thế này, Lộc Tri Vi hoàn toàn lúng túng.
Trong đầu chỉ nghe "ong" một tiếng, cả người ngẩn ngơ, trống rỗng.
Đúng lúc ấy, từ bên cạnh đưa sang một chiếc micro khác. Tang Vãn Từ bình tĩnh vững vàng, thay Lộc Tri Vi giữ lấy.
Hai người chạm mắt nhau.
Trong ánh mắt của nàng, Lộc Tri Vi thấy được sự trấn an.
....Có tôi ở đây, không cần sợ.
Như thể được tiếp thêm cảm giác an toàn, trong nháy mắt Lộc Tri Vi liền bình tĩnh lại. Sắc mặt cô khôi phục như thường, tiếp nhận micro Tang Vãn Từ đưa, rồi trả lời câu hỏi.
Hai người tay vẫn tự nhiên nắm lấy nhau, nhìn qua hệt như một cặp tân hôn đang chia sẻ chung micro.
Làn đạn CP nhiệt tình lập tức bùng nổ, không thể ngăn cản:
[Hai người này chẳng khác gì đôi tình nhân bị chặn phỏng vấn trên phố!]
[Cứu mạng, đây là cảnh tân hôn hả trời?]
[Tiểu Ứng nhanh trí đổi micro, đúng là chuyên gia chạy việc!]
[Trạch à, cậu thật vô dụng, vợ cậu đi theo thị nữ của người ta rồi, tôi cũng muốn theo họ quá!]
Ở hậu trường, Ôn Dao và Trương Tiêm Nhụy chăm chú theo dõi làn đạn.
Chỉ là, sao các cô càng xem càng thấy... hình như hướng gió ngày càng lệch đi đâu mất rồi?
Không chỉ lệch, mà còn nhiệt tình đến mức khiến người ta... không chống đỡ nổi.
Lộc Tư Kiều cũng cảm thấy vậy.
Cô nàng nằm trên giường, nhìn từng dòng làn đạn "ngọt chết tôi rồi", sâu sắc cảm thấy lần này các cư dân mạng không được.
Chị cô và Tang Vãn Từ chỉ là quan hệ bạn bè, hít CP thật của họ, chỉ có bị thương, sẽ không có kết quả. Tỉnh lại đi các học giả hít CP, đổi một cặp khác hít không được sao!
Còn về Ứng Tức Trạch, kẻ địch tranh giành chị gái này...
Xem ở việc cậu ta phản ứng ngay lập tức, bận trước bận sau giúp Lộc Tri Vi đổi micro, sau lại giúp Lộc Tri Vi cầm chăn lông che chân, cô nàng tạm thời cho phép anh ta làm em trai của Lộc Tri Vi...ba phút.
...
Chương trình quay xong.
Lộc Tri Vi thay xong quần áo ngồi ở ghế phụ lái, mệt mỏi dựa vào ghế, thở phào một hơi.
【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ "Thuận lợi hoàn thành show tạp kỹ đầu tiên" đã đạt thành.】
【Điểm nhiệm vụ +1.】
【Xin ký chủ không ngừng cố gắng.】
Lộc Tri Vi từ từ mở mắt ra.
Cái hệ thống này có khả năng dự đoán tương lai gì sao, nếu không sao lại giao cho cô nhiệm vụ này? Hệ thống cũng biết micro của cô sẽ đột nhiên không có tiếng?
Vừa rồi nếu không phải Tang Vãn Từ cứu nguy, Lộc Tri Vi có lẽ còn phải ngây ngốc tại chỗ không biết bao lâu mới hoàn hồn.
Cô đột nhiên nhớ ra, hệ thống trước đây còn giao một nhiệm vụ "đóng vai chính".
Đóng, mà không phải ký hợp đồng.
Vậy có nghĩa là trước khi cô thật sự vào đoàn đóng phim, nhiệm vụ đều không tính là hoàn thành.
Lộc Tri Vi bỗng nhiên có chút hoang mang. Chuyện này sẽ không cũng xảy ra chuyện gì chứ?!
Lão Ngũ xem cô tự dọa mình, liền chủ động mở miệng trấn an cô: 【Nếu là cốt truyện ban đầu, hệ thống quả thật còn có chức năng tiên đoán, bây giờ cốt truyện đã rối loạn, chức năng này đương nhiên cũng theo đó mà phế đi. Bây giờ chỉ là sẽ thêm vào nâng cao một chút yêu cầu nhiệm vụ cho cô thôi, không cần hiểu lầm là tiên đoán gì cả.】
Lộc Tri Vi thở phào nhẹ nhõm.
【Thế nào?】 Lão Ngũ mong chờ hỏi, 【Đối mặt với tương lai không biết trước, có phải cảm thấy có chút kích thích không?】
【...】
Lộc Tri Vi: 【Bình bình đạm đạm mới là thật.】
Ôn Dao theo sau ngồi lên xe, hưng phấn nói: "Chị xem điện thoại chưa?"
Lộc Tri vi từ lúc bắt đầu quay chương trình đến bây giờ chưa từng xem điện thoại, lúc này chỉ quay đầu nhìn ôn Dao, nghi hoặc nhướng mày.
Ôn Dao: "Chị lại lên hot search rồi!"
Lộc Tri Vi: "?"
Ôn Dao: "Bây giờ các cư dân mạng đều cảm thấy chị và Tang Vãn Từ có cảm giác CP, la hét muốn hai người hợp tác một bộ phim truyền hình đề tài đồng tính đấy!"
Lộc Tri Vi: "???"
Cái này cũng có thể lên hot search sao???
Lộc Tri Vi cảm thấy vô cùng khó hiểu, cầm lấy điện thoại xem hot search.
Trên hot search quả nhiên đang treo một chủ đề: #Tang Vãn Từ x Lộc Tri Vi, tuyệt vời#
Vào xem chính là những tương tác của cô và Tang Vãn Từ trên chương trình.
Lộc Tri Vi ôm lấy sự hoang mang "Cái quái gì thế này, sao có thể cắt ra thành cái này được?" mà hoang mang lướt từng mục một.
Nhìn nhìn, biểu cảm của cô dần dần mềm mại lại.
Cuối cùng hoàn toàn không dời được mắt. Ô, hai người họ nhìn cũng đẹp đôi quá đi chứ...
Dừng một chút.
Hu hu, tại sao cô và Tang Vãn Từ không thể trực tiếp là thật luôn nhỉ?
【...】 Lão Ngũ trực tiếp bị chỉnh đến cạn lời, 【Có lẽ cô là minh tinh đầu tiên mà tôi thấy lại cảm thấy chính mình với CP của mình cũng đẹp đôi thật đấy. 】
......
Thứ Ba chớp mắt đã đến.
Lộc Tư Kiều hưng phấn kéo Lưu Minh Minh chạy đến trường quay. Đương nhiên, trước khi đi cô nàng còn không quên học theo Tang Vãn Từ đeo khẩu trang và mũ, để phòng bị Lộc Tri Vi liếc một cái nhận ra.
Nói đến cũng thật kỳ diệu.
Nhà người khác đều là minh tinh toàn bộ vũ trang, để tránh bị nhận ra.
Nhà cô nàng ngược lại là fan muốn toàn bộ vũ trang, chỉ sợ bị chính chủ nhận ra.
Ngoài ra, Lộc Tư Kiều còn chuẩn bị băng rôn và gậy cổ vũ. Fan ít người không sao, cổ vũ không thể không có!
Trước khi vào phòng phát sóng, Lộc Tư Kiều đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ.
Xung quanh người đông ồn ào, đều là fan, căn bản không tiện nghe điện thoại.
Cô nàng đành bảo Lưu Minh Minh vào trước, tự mình tìm một chỗ nói chuyện điện thoại xong lại vào.
"Được thôi," Lưu Minh Minh nói, "Cậu nhanh lên nhé, đừng có lạc đấy."
Lộc Tư Kiều cười duyên nói: "Tớ có dễ lạc như vậy sao, mau vào đi thôi."
Đợi Lưu Minh Minh vào xong, cô bé ngược dòng người đi, tìm một chỗ thanh tịnh nghe điện thoại.
Mẹ Lộc gọi điện thoại cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi con gái khi nào nghỉ.
Lộc Tư Kiều kiên nhẫn trả lời xong.
Đợi mẹ Lộc cúp máy, cô nàng vừa ngẩng đầu...
Ha, lạc đường rồi.
Không phải, sao đột nhiên lại có nhiều hành lang như vậy??
Mình vừa mới từ hành lang nào đến đây?
Gần đây có nhân viên công tác tuần tra không, sao ngay cả một cái biển chỉ dẫn cũng không dán?
Lộc Tư Kiều cố gắng hồi tưởng, một bên mò mẫm một bên cúi đầu gửi tin nhắn cho Lưu Minh Minh. Mình hình như là có rẽ vào...
Nghĩ vậy, cô nàng cẩn thận rẽ qua ngã rẽ. Kết quả giây tiếp theo liền đụng phải một người.
Đầu không nhẹ không nặng mà đụng vào người ta một cái. Bước chân không kìm được mà lùi lại, cô nàng ngơ ngác.
Vừa ngước mắt lên, hơi thở cứng lại.
Ứng Tức Trạch!
Nhìn cô gái xa lạ xuất hiện ở hành lang nhân viên trước mắt, Ứng Tức Trạch mở miệng hỏi: "Cô là ai, sao lại ở đây?"
Lại xem cách ăn mặc của cô gái trước mặt, khẩu trang, mũ...
Che kín mít, phảng phất sợ bị người nhận ra, còn lén lút.
Đây chẳng lẽ là...
"Cô không phải là đến chụp lén, là paparazzi đúng không?" Ứng Tức Trạch chần chừ.
Lộc Tư Kiều: "???"
Cô nàng cuống quýt biện giải: "Tôi không phải, tôi chỉ là lạc đường!"
Vội vàng móc ra băng rôn cổ vũ trong túi để tự chứng minh trong sạch: "Anh xem, tôi có vé vào cửa, còn có băng rôn cổ vũ!"
Ứng Tức Trạch nhìn hai mắt, bừng tỉnh ngộ.
"Ồ, cô là fan của chị tôi."
Lộc Tư Kiều: "..."
...Đó là chị gái của tôi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro