27

Khánh Hoa Viên tọa lạc ở bờ sông, là rạp hát nổi tiếng trong kinh, xa xa đã có thể nghe thấy một ít tiếng hát tuồng.

Hôm nay Thị lang phủ bao trọn cả rạp, kỳ thật là vì hỉ sự đính hôn của Liễu Linh Sương. Liễu Linh Sương ngày thường vốn không quá điệu thấp, lần này định được hôn sự tốt đẹp tự nhiên muốn mở tiệc chiêu đãi một chúng tỷ muội.

Cũng không thể nói là mở tiệc chiêu đãi, nói là đơn thuần khoe khoang, ngược lại sẽ chính xác hơn.

Sau Bách Hoa Yến, Liễu phủ liền nghênh đón các bà mối.

Người đến cầu hôn không phải ai khác, mà là Thụy Khang Hầu thế tử, Triệu Thành Kiệt. Thụy Khang Hầu phủ trong triều đã xem như hầu tước sa sút, bản thân cũng không mấy quyền thế, nhưng thế tử Triệu Thành Kiệt lại khác, tuổi còn trẻ đã có thực lực ngũ giai, hơn nữa vẫn là nghĩa tử của đương triều Quốc sư.

Quốc sư ở Chu Tước địa vị phi phàm, hoàng đế cũng lễ trọng ba phần, thân là nghĩa tử của Quốc sư, Triệu Thành Kiệt cũng coi như là món hàng hot trong kinh.

Liễu Linh Sương cùng Triệu Thành Kiệt đính hôn, xem như cao gả.

Mà hai người tỷ muội khác của Liễu Linh Sương, Tư Đồ Khấu Nhi và Bành San, do gia cảnh khá tốt, trong nhà cũng đang tìm kiếm đối tượng đính hôn tốt cho các nàng.

Chu Hoàn thì vì lần trước ở Ngự Hoa Viên bị rơi xuống nước, bêu xấu, càng không người hỏi thăm. Ngay cả hôm nay ở Khánh Hoa Viên, nàng cũng cúi đầu, mặc người chế nhạo.

Sân khấu trên có người vui đùa ầm ĩ cười xướng, phảng phất như đang cười nhạo cảnh ngộ của Chu Hoàn.

Mà bên kia, huynh trưởng của Liễu Linh Sương, Liễu Minh, không nhịn được kéo qua muội muội đang đắc ý dào dạt hỏi, "Muội muội, muội thật sự thỉnh được An Định công chúa tới?"

Liễu Linh Sương vỗ vỗ cánh tay ca ca mình, "Ca cứ yên tâm đi. Chờ chút ca sẽ được gặp vị ấy. Tiệc này của muội không hoàn toàn vì mình đâu, chuyện của đại ca muội cũng để trong lòng."

Liễu Linh Sương cũng buồn bực, không hiểu sao huynh trưởng mình lại cố tình thích An Định công chúa. Hai người căn bản không đăng đối...... Cố tình ca ca nàng mãn tâm mãn nhãn chỉ có Thẩm Phái. Nếu đã như vậy, làm tiểu muội nàng tự nhiên muốn giúp một tay.

Liễu Linh Sương cũng không cảm thấy Thẩm Phái có bao nhiêu cao không thể với tới, nàng hiện giờ cùng Triệu Thành Kiệt đính hôn, đó là dựa vào Quốc sư đại nhân, Thị lang phủ thêm bối cảnh Quốc sư đại nhân, ca nàng còn cưới không được một cái Thẩm Phái sao?

"Ca nhìn kìa, người đang cúi đầu kia, chính là Chu Hoàn. Nàng cùng An Định công chúa có vài phần giao tình, thiệp mời ta đã nhờ nàng đưa rồi." Liễu Linh Sương chỉ vào Chu Hoàn nói.

Liễu Minh một bộ dáng vẻ thư sinh, lớn lên cũng coi được, nhìn về phía Chu Hoàn, vừa lúc gặp Chu Hoàn cũng ngẩng đầu. Hai người đối mắt một cái.

Chu Hoàn cẩn thận cúi thấp đầu xuống.

Liễu Minh thì nhíu mày, "Nàng sao lại có giao tình với An Định công chúa?" Bộ dáng nhút nhát này, nhìn thế nào cũng không giống bạn của Thẩm Phái.

"Liễu đại ca tất nhiên là không biết," tiếng cười của Tư Đồ Khấu Nhi nhanh chóng xuyên thấu toàn bộ Khánh Hoa Viên, "Hồi lâu phía trước, Chu Hoàn nàng cùng chúng ta đánh cuộc thua, đã đánh cuộc thì phải chịu thua sao, chúng ta khiến cho Chu Hoàn trên mặt đất học chó bò, kết quả An Định công chúa cho rằng nàng bị bắt nạt, liền thuận tay cứu nàng. Hai người từ đó liền kết giao tình."

"Bất quá thật là kỳ lạ a, ngươi lần trước Bách Hoa Yến rơi xuống nước, sao không thấy An Định công chúa đi trong phủ vấn an ngươi?" Tư Đồ Khấu Nhi tới gần Chu Hoàn, hỏi.

Chu Hoàn mím môi, không nói.

Liễu Minh thấy vậy không vui, "Nàng thật có thể mời được An Định công chúa tới?"

"Mời không tới ư? Mời không tới thì cho nàng lại học chó bò đi." Tư Đồ Khấu Nhi ngang ngược kiêu ngạo nói.

Liễu Linh Sương cùng Bành San cũng quen khi dễ Chu Hoàn, tức khắc cười cười: "Đúng vậy, cứ vây quanh Khánh Hoa Viên này bò một vòng là được!"

Chu Hoàn trước sau cúi đầu, một bộ dáng mặc người khi dễ. Nếu là Thẩm Phái ở...... Nàng liền không cần chịu bực này khi dễ. Nhưng Thẩm Phái đâu, nàng vì sao còn chưa tới? Lần trước cũng là...... Nếu là nàng cùng chính mình cùng nhau rớt xuống kia hồ nước đi, Tư Đồ Khấu Nhi mấy người này đã sớm bị trị tội, làm sao còn có thể ở nơi này cười nhạo chính mình?

Chu Hoàn đôi tay đặt ở trên đầu gối, nắm váy tay đều nắm chặt thành quyền.

Mọi người đang cười vang, đột nhiên thị vệ Liễu gia bước nhanh đi đến, "An Định công chúa tới rồi."

Liễu Minh mừng rỡ như điên, "Mau mời!"

Thị vệ dừng một chút, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Cùng tới, còn có Đại hoàng nữ Điện hạ."

Mọi người ở đây sửng sốt. Đại hoàng nữ Điện hạ? Nhớ tới trong kinh những lời đồn về hai người kia, Liễu Minh thoáng chốc trắng mặt.

Liễu Linh Sương cũng không nghĩ tới Đại hoàng nữ cư nhiên cũng tới, thấy huynh trưởng mình kia bộ dáng không biết cố gắng, đau đầu mà thở dài: "Huynh trưởng, trước tùy muội cùng đi chào hỏi."

Trong lúc nói chuyện, người đã được thỉnh tiến vào. Thẩm Phái đôi tay giao nắm trước bụng, dịu dàng hào phóng. Vệ Cảnh Kha cùng nàng sóng vai mà đi, coi người khác như không có gì.

Chu Hoàn ngẩng đầu lên xem, thấy hai người như thế xứng đôi, ngược lại trong lòng càng thêm khó chịu. Liễu Linh Sương có thể hứa gả Triệu Thành Kiệt, Thẩm Phái có thể hứa gả Đại hoàng nữ. Mà chính mình đâu......

"Tham kiến hai vị Điện hạ!"

"Tham kiến Điện hạ!"

Mọi người sôi nổi hành lễ.

"Chư vị miễn lễ."

Liễu Linh Sương làm chủ hôm nay, trong lòng vô cùng buồn bực. Nàng là muốn thỉnh Thẩm Phái tới cùng huynh trưởng mình gặp mặt, nhưng Đại hoàng nữ cũng tới, việc này liền khó thành.

"Hai vị Điện hạ xin mời ngồi."

Thẩm Phái cùng Vệ Cảnh Kha cũng không từ chối.

Mọi người nguyên bản trò chuyện khí thế ngất trời, hai người này vừa đến, ngược lại không biết nên nói cái gì. Ngại ngùng đến độ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Chỉ có sân khấu trên còn cao giọng hát.

Mà Liễu Minh ánh mắt không tệ, chăm chú nhìn Thẩm Phái, phảng phất muốn xuyên thủng nàng.

"Vị nào là Liễu Thị lang chi tử?" Người dẫn đầu lên tiếng cư nhiên là Vệ Cảnh Kha.

Liễu Minh bị điểm danh, tự nhiên muốn đáp, "Hồi Điện hạ, tại hạ Liễu Minh."

"Liễu công tử bao nhiêu tuổi rồi?"

Liễu Minh cứng đờ, "Năm nay 25 có lẻ."

"Tính toán từ văn hay từ võ?"

"Từ văn...... Năm nay đã ở chuẩn bị kỳ thi mùa thu."

"Nga, ngươi không phải võ giả?"

Liễu Minh cúi đầu, "Tại hạ không có thiên phú võ giả......"

Vệ Cảnh Kha ánh mắt sắc bén, "Vậy trong nhà nhưng có thê thiếp?"

Mọi người không dám thở mạnh. Nhưng nghe những câu hỏi này trong lòng đều có chút kỳ lạ. Câu hỏi này tiếp theo câu hỏi khác, sao nghe...... như là đang xem mắt Liễu Minh vậy? Đại hoàng nữ Điện hạ tự nhiên không có khả năng coi trọng con trai của Liễu Thị lang, vậy...... chẳng lẽ là giúp Thẩm Phái hỏi sao? Không phải nói Đại hoàng nữ Điện hạ cùng An Định công chúa có tình sao? Sao lại hỏi Liễu Minh tới?

Đương sự Liễu Minh buồn bực hơn bất cứ ai. Nhưng Liễu Minh tưởng tượng đến Đại hoàng nữ có thể là vì Thẩm Phái mà xem mắt mình, tức khắc mọi sự ủ rũ đều biến mất, ngược lại nghiêm túc mà đáp lời:

"Trong nhà vô thê vô thiếp, chỉ có hai cái thông phòng. Sau này cưới kiều thê, thông phòng tự nhiên cũng đều sẽ bị đưa ra phủ."

Nói 'kiều thê', nhưng ánh mắt tham lam lại dừng ở trên người Thẩm Phái. Thẩm Phái...... Nếu là có thể cưới được nàng......

Thẩm Phái ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc, nghe thấy Vệ Cảnh Kha một loạt hỏi chuyện tuy rằng trong lòng cũng có vài phần kỳ lạ, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài.

"Trong nhà quả thật sạch sẽ." Vệ Cảnh Kha cau mày nói.

Liễu Minh đang muốn cười đáp lại, kết quả Vệ Cảnh Kha đã mở miệng trước: "Trước thành gia sau lập nghiệp, bổn cung xem Liễu công tử tuổi cũng không nhỏ, vẫn là trước thành thân đi. Đang ngồi...... bổn cung xem Tư Đồ Khấu Nhi liền không tệ."

Tư Đồ Khấu Nhi đột nhiên bị điểm danh, toàn bộ biểu cảm đều là ngây dại. Liễu Minh cũng không thể tin mà ngẩng đầu. Nàng đang nói cái gì?

"Sao vậy, Liễu công tử cảm thấy Tư Đồ Khấu Nhi không xứng với ngươi?" Vệ Cảnh Kha nhàn nhạt nói một câu, "Bổn cung nghe lời đồn trên phố, Tư Đồ Khấu Nhi tính cách ngang ngược kiêu ngạo, thành thân sau cũng sẽ là một người vợ hiền, có thể quản được Liễu phủ trên dưới thỏa đáng."

Tư Đồ Khấu Nhi bóp tay mình, tức giận đến muốn chết, lại cũng không dám nói một lời. Nàng ở bên ngoài thì ngang ngược. Nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ nàng biết rõ. Sáng nay không nhịn được tính tình, ngày mai chỉ biết gây họa cho Tư Đồ phủ.

Liễu Minh cũng vẻ mặt xám xịt. Hắn coi như đã hiểu, Vệ Cảnh Kha nào phải giúp Thẩm Phái xem mắt, bất quá là muốn cho hắn cái kẻ không biết trời cao đất dày này một bài học thôi.

"Điện hạ, việc hôn nhân này cũng cần ngươi tình ta nguyện." Đúng lúc này, bên ngoài đi tới một người, hắn đang phe phẩy cây quạt đến gần.

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại.

Liễu Linh Sương mặt lộ vẻ vui mừng, cười nói: "Thành Kiệt!"

Người tới đúng là nghĩa tử của Quốc sư, Triệu Thành Kiệt.

"Triệu Thành Kiệt bái kiến Đại hoàng nữ Điện hạ, An Định công chúa Điện hạ." Triệu Thành Kiệt cười tủm tỉm, trán trên dường như đều viết hai chữ 'hiền lành'.

"Miễn lễ. Bổn cung không mời mà đến, nhưng đã quên chúc mừng thế tử đính hôn." Vệ Cảnh Kha hai mắt híp lại, đem áp lực đến cho Triệu Thành Kiệt một ít.

Ánh mắt nàng áp bức cực mạnh, Triệu Thành Kiệt cố gắng thong dong nói, "Điện hạ có thể tới là vinh hạnh của Triệu Thành Kiệt."

"Ngồi đi."

Triệu Thành Kiệt vừa xuất hiện, cuối cùng cũng kéo không khí trở về quỹ đạo. Mà mọi người cũng đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Không hổ là nghĩa tử của Quốc sư, ngay cả Đại hoàng nữ cũng phải nhường vài phần.

Thế nhưng Liễu Linh Sương thấy vậy liền liếc nhìn Chu Hoàn. Chu Hoàn cùng nàng đối diện, sợ tới mức run rẩy, lòng bàn tay có mồ hôi lạnh chảy ra. Sau đó, thừa dịp mọi người không chú ý, nàng liền lặng yên rời khỏi chỗ ngồi.

Thẩm Phái cùng Vệ Cảnh Kha tự nhiên cũng chú ý tới, bất quá cũng coi như làm gì cũng không thấy.

Không bao lâu, Đông Sương đang canh giữ ở cửa quả nhiên đi vào rạp hát. Bước nhanh đi đến trước mặt Thẩm Phái, cúi người nói nhỏ, "Chu tiểu thư tựa muốn tìm ngài có việc, sai nô tỳ tới thông truyền, tiểu thư ngài xem......"

Đông Sương nhớ rõ, tiểu thư nhà nàng lúc trước đã cứu Chu gia tiểu thư một lần.

Thẩm Phái nghe xong, liền ngẩng đầu nhìn về phía lối vào vườn. Chu Hoàn liền đứng ở nơi đó, cúi đầu nhéo tay nàng, thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, tựa hồ đang đợi nàng.

"Đã biết." Thẩm Phái nhẹ giọng lên tiếng.

Thẩm Phái giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Vệ Cảnh Kha đang tự nhiên đặt trên ghế. Vệ Cảnh Kha hướng nàng cúi người, đầu hai người liền kề rất gần.

"Điện hạ, ta đi nhà xí." Thẩm Phái hạ giọng nói.

"Muốn bổn cung đi cùng ngươi không?"

Thẩm Phái:?

Thẩm Phái nghẹn lời, "Ý ta là, ta cần phải rời đi một lát."

Vệ Cảnh Kha tự nhiên cũng thấy bóng dáng đang chờ ở cửa, vẫn chưa ngăn cản, chỉ nói: "Làm Thập Tam đi theo."

"Ân."

Hai người liền như vậy làm trò mọi người nói vài câu nói khẽ, không nghe được các nàng nói cái gì, nhưng xem đến Liễu Minh thì đôi mắt đều đỏ lên. Nếu người ngồi kia cùng Thẩm Phái thân cận như vậy là hắn thì tốt rồi!

Thẩm Phái lặng yên rời khỏi rạp hát, mọi người đều nhìn thấy, điều này hiển nhiên là do Chu Hoàn đã gọi người ra. Thấy vậy, chỉ có Tư Đồ Khấu Nhi âm thầm lẩm bẩm một tiếng, "Chẳng lẽ quan hệ của các nàng thật sự tốt?"

Nhưng rất kỳ lạ, lần trước ở Bách Hoa Yến khi Chu Hoàn rơi xuống nước, nàng rõ ràng thấy Thẩm Phái không cứu nàng, còn cắt đứt ống tay áo mà Chu Hoàn đang nắm lấy.

Vệ Cảnh Kha cũng không thực sự lo lắng. Thẩm Phái nhìn như nhu nhược, nhưng chính mình rất có chủ kiến. Nếu nàng vốn đã định đi gặp một mình, thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị đầy đủ.

Còn về phần mình... trước hết cứ nghe một lúc vở kịch trên sân khấu, rồi lại chờ đợi xem Thẩm Phái mang nàng tới muốn xem màn kịch nào.

Khánh Hoa Viên rất lớn, bên ngoài sân khấu là con đường nhỏ uốn lượn được tu sửa đẹp đẽ, xung quanh có cột đá làm lan can, liếc mắt một cái là có thể thấy cảnh sông.

Bảo Đông Sương lui xuống, hai người một đường theo con đường nhỏ đi đến đình hóng gió. Đình hóng gió xung quanh mùi hoa dễ chịu, cũng là một nơi tốt để thưởng cảnh.

"Công chúa......" Chu Hoàn mím môi, "Cảm ơn công chúa nguyện ý nhận thiệp của Chu Hoàn, nếu ngài không tới, lần này Chu Hoàn sợ là lại phải chịu bắt nạt."

Thẩm Phái chỉ nhìn cảnh sông, nhẹ giọng nói: "Lần này ta tới, nhưng lần sau ta không nhất định sẽ tới."

Trải qua một đời, trong mắt Thẩm Phái, Chu Hoàn không phải là kẻ yếu thật sự. Chịu người bắt nạt, bề ngoài thì như vậy. Nhưng trên thực tế, đây đều là Chu Hoàn tự mình chuốc lấy khổ.

Trong Ngự Sử phủ, nàng vì là nữ nhi nên không được sủng. Để tranh giành địa vị trong phủ, nàng liền cùng Tư Đồ Khấu Nhi, Liễu Linh Sương đám người chơi bời. Cho nên người trong Ngự Sử phủ, vì nể mặt Tư Đồ phủ cùng Liễu phủ, liền không dám hà khắc với nàng.

Mà nàng từ trước đến nay xem sự ẩn nhẫn nhút nhát như một lá chắn tự vệ, mới có thể cổ vũ khí thế của Tư Đồ Khấu Nhi, Liễu Linh Sương đám người, cuối cùng biến thành bộ dáng này — lấy việc bắt nạt nàng để tìm niềm vui. Sau đó gặp được người bởi vì thấy nàng đáng thương, cho nên vươn viện thủ Thẩm Phái.

Nàng hy vọng Thẩm Phái có thể che chở nàng, lợi dụng Thẩm Phái để nàng khỏi bị bắt nạt. Đời trước Thẩm Phái cũng xác thật làm như vậy, nhưng Thẩm Phái rốt cuộc đã coi thường dã tâm của Chu Hoàn. Nàng muốn không chỉ là 'không bị bắt nạt' mà. Nàng còn muốn địa vị, còn muốn người khác kính sợ. Nhưng những điều đó Thẩm Phái đều không giúp được nàng.

Cho nên nàng phản bội Thẩm Phái, phản bội An Định Vương phủ. Nàng lặng yên đầu phục Vệ Cảnh Du, cuối cùng Chu Ngự Sử dâng một lá đơn kiện, tố cáo An Định Vương ý đồ mưu phản.

Điều này làm Thẩm Phái cảm thấy, lúc trước coi Chu Hoàn là bằng hữu hoàn toàn là một trò cười. Thậm chí nghĩ tới, nếu có thể trọng sinh, lúc trước thấy Chu Hoàn trên mặt đất học chó bò bị mọi người cười nhạo, chính mình cũng sẽ không tiến lên kéo một phen.

Lần này thật sự trọng sinh, Thẩm Phái cũng sẽ không gieo rắc sự đồng cảm không đúng chỗ của mình nữa. Phải nói, nàng hiện giờ đã không có cái loại vật đó. Hôm nay tới đây, chỉ là muốn nhìn một chút, Chu Hoàn sẽ bày ra trò hay gì cho nàng.

"Công chúa...... Vì sao nói như vậy?" Hốc mắt Chu Hoàn tràn ra nước mắt, "Ta nơi nào làm không tốt, chọc công chúa không vui sao?"

"Vẫn chưa." Thẩm Phái cười nói, "Chỉ là nghĩ, chúng ta cũng đều không phải là quan hệ thân cận như vậy."

Chu Hoàn run rẩy môi, "Chính là nếu ngay cả công chúa cũng không cứu ta, ta...... Ta sẽ bị các nàng bắt nạt chết. Hôm nay các nàng cũng là nể mặt công chúa tới, mới buông tha ta."

Thẩm Phái cảm thấy có chút không kiên nhẫn. Chu Hoàn càng làm bộ đáng thương, ngược lại càng làm nàng nhớ tới sự thê thảm của An Định Vương phủ cuối cùng. Đồng thời nhắc nhở chính mình, người trước mắt, cũng là một trong những kẻ đầu sỏ gây tội.

Vẻ ghét bỏ giữa lông mày nàng làm Chu Hoàn thấy rõ. Chu Hoàn nắm chặt váy mình, "Là Chu Hoàn lòng tham......"

Thẩm Phái...... Thẩm Phái! Trong khoảnh khắc đó, Chu Hoàn tựa hồ hạ quyết tâm gì đó.

Chu Hoàn dần dần bình tĩnh lại, nàng nhặt tay áo xoa xoa khóe mắt, nghiêm mặt nói: "Tìm vị Đông Sương cô nương cố ý gọi công chúa ra ngoài cũng là có chuyện muốn nói."

Thẩm Phái: "Nói cái gì?"

"Vị Liễu công tử kia có ý với công chúa, ta nghe Liễu Linh Sương nói...... Các nàng muốn dùng một số thủ đoạn hèn hạ, làm công chúa không thể không gả cho Liễu công tử. Ta sợ công chúa chịu mưu kế làm hại, cho nên cố ý trước tới báo cho công chúa......"

Thẩm Phái tức khắc cười, "Các nàng muốn dùng thủ đoạn hèn hạ đối phó ta?"

"Đúng vậy."

"Nhưng Chu Hoàn, ngươi có phải đã quên, hôm nay người gọi ta tới Khánh Hoa Viên này, không phải Liễu Linh Sương, là ngươi a." Thẩm Phái lắc đầu, phảng phất không tin lời giải thích của nàng.

Chu Hoàn nóng nảy, "Công chúa! Ta là bị buộc bất đắc dĩ! Các nàng nói...... Nếu, nếu ta không gọi ngươi lại đây, liền phải hủy hoại trong sạch của ta!"

"Cho nên ngươi đã gọi ta lại đây, để các nàng hủy hoại trong sạch của ta?" Thẩm Phái đáp lại một cách mỉa mai.

Chu Hoàn sửng sốt, sau đó che mặt ô ô khóc lên, "Thực xin lỗi...... Ta...... Ta chỉ có thể lặng lẽ báo cho công chúa một tiếng."

Thẩm Phái thở dài, "Ta đã biết. Đừng khóc."

Chu Hoàn vẫn khóc thút thít.

"Nếu ta đã biết, sẽ không trúng chiêu, ngươi an tâm đi."

"Ân." Chu Hoàn gật đầu mạnh, đột nhiên nàng tựa hồ không thoải mái, vội vàng đỡ trán, "Sao lại thế này...... Sao lại...... Chóng mặt."

Thẩm Phái: "Ngươi làm sao vậy?"

"Công chúa, ta giống như......" Chu Hoàn lời nói còn chưa xong, liền đổ gục trên bàn.

Không chỉ Chu Hoàn, Thẩm Phái cũng cảm giác được một tia choáng váng. Cánh mũi nhẹ nhàng cử động, Thẩm Phái mới kinh ngạc phát hiện, xung quanh đình, có mùi hương lạ lùng. Giấu trong mùi hoa, rất nhạt nhẽo.

Ngay sau đó, là tiếng người từ chỗ cao nhảy xuống đất. Thẩm Phái nghe được động tĩnh, quay đầu lại, đã có vài người bịt mặt đứng sau lưng nàng.

Người bịt mặt không nói gì, mà bay thẳng đến Thẩm Phái, ánh mắt đều là sát ý. Thẩm Phái lui về phía sau hai bước, "Các ngươi là ai?"

Đám người kia không động đến Chu Hoàn đang hôn mê bất tỉnh trên bàn, mà giơ đao kiếm thẳng đến Thẩm Phái.

"Loảng xoảng ——"

Lưỡi dao sắc bén chạm nhau. Thập Tam hiện thân, nheo mắt lại, "Tiểu quận chúa, đây là ai phái tới giết người? Lại phái tới những tạp binh này sao?"

Người bịt mặt tựa hồ bởi vậy bị chọc giận, một đám người xông về phía Thập Tam.

"Tiểu quận chúa, mau xoay người đi, ta muốn giết người rồi."

Thẩm Phái bất đắc dĩ, chỉ phải xoay người sang chỗ khác. Tiếng đao kiếm nhập thịt phụt liên tiếp vang lên, máu ấm áp văng khắp nơi. Rất nhanh, xung quanh đình hóng gió một lần nữa an tĩnh lại.

Thẩm Phái quay người lại, trên mặt đất đã huyết lưu như chú, thi thể nằm la liệt. Thập Tam đánh phế một tên, trói chặt lại, ném xuống đất, sau đó nhanh chóng chạy đến che chắn trước mặt nàng, "Tiểu quận chúa đừng nhìn."

Thẩm Phái cười đưa cho nàng một chiếc khăn, "Lau lau kiếm đi."

Thập Tam sửng sốt: "Tiểu quận chúa, lá gan thật lớn a."

Thẩm Phái mỉm cười. Chẳng qua là giết vài người thôi.

Nàng nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên của mình. Quả thật là thôi tình hương. Thẩm Phái vận một tia linh khí, miễn cưỡng áp chế sự khác thường của cơ thể.

"Chu Hoàn, còn chưa tỉnh sao?" Trong đình hóng gió, chỉ có tiếng Thẩm Phái trong trẻo như tiếng chuông.

Chu Hoàn đang gục trên bàn khẽ run ngón tay.

"Tiểu quận chúa, nàng còn đang giả vờ ngủ đâu, dứt khoát cho nàng một đao, làm nàng vĩnh viễn ngủ luôn đi?" Thập Tam nghiêng đầu hỏi. Người phụ nữ tên Chu Hoàn trước mắt này, căn bản không hề ngất xỉu sao. Này trang hôn mê bản lĩnh, cũng cũng chỉ có thể giấu được người thường không có tu vi võ học.

Chu Hoàn âm thầm cắn môi. Sau đó mới đỡ đầu chậm rì rì mà đứng dậy, "Công chúa, ta đầu đau quá." Chờ nàng nhìn thấy đình ngoại thi thể, lại cả kinh nói không nên lời, "Những người này...... Những người này là Liễu gia phái tới sao?"

Thẩm Phái không muốn dây dưa với nàng nữa, liền nói thẳng: "Chu Hoàn, Liễu gia thật muốn nhục ta trong sạch, sẽ không chỉ thu mua những tạp binh này tới đối phó ta."

Liễu gia dù sao cũng là Lang phủ, cao thủ trên tứ giai không tìm được, tam giai cũng nên có.

Đôi mắt Chu Hoàn nháy mắt liền có nước mắt tràn ra, "Công chúa, ngài nói những người này là ta thu mua? Ta tại sao muốn làm tổn thương ngài chứ?"

"Có phải ngươi tìm tới người hay không, ta này còn để lại cái người sống, tiểu quận chúa, chúng ta hỏi một chút sẽ biết." Thập Tam chỉ vào tên thích khách nửa sống nửa chết trên mặt đất nói.

"Không cần hỏi." Thẩm Phái lắc đầu, sau đó quay sang Chu Hoàn, "Ngươi tìm người tới ám sát ta, rồi gán tội cho Liễu gia. Ta bị thương hoặc chết ở Khánh Hoa Viên này, những người hôm nay ở đây đều không thoát tội. Cũng giống như ở Bách Hoa Yến, ngươi muốn lợi dụng ta để trị tội Tư Đồ Khấu Nhi cùng Liễu Linh Sương đám người, ngươi muốn trả thù các nàng."

Chu Hoàn cúi đầu không nói. Ba chữ 'bạch nhãn lang' đủ để hình dung Chu Hoàn. Phẩm hạnh và giáo dưỡng của nàng, dường như không dạy nàng biết ơn.

"Một lần hai lần lợi dụng ta, vì thế, tổn thương tính mạng ta cũng không ngại." Giọng Thẩm Phái vẫn rất nhẹ, nhưng từng chữ từng chữ lại đè nặng lên đỉnh đầu Chu Hoàn, "Chu Hoàn, ngươi xem ta là kẻ ngốc sao!"

Chu Hoàn trắng mặt. Nàng đúng là đã coi Thẩm Phái là loại tiểu thư không rành thế sự. Khi nàng bị người cười nhạo đương chó bò, thiện lương Thẩm Phái sẽ ra tay giúp đỡ nàng. Mặc dù các nàng quan hệ không tốt lắm, nhưng Chu Hoàn khi cầu cứu, Thẩm Phái vẫn nguyện ý giúp nàng.

Thẩm Phái là một tia sáng, nhưng lại đặc biệt chói mắt. Nàng có được tất cả những gì Chu Hoàn khao khát nhưng không thể có được! Sự ghen tị âm u không lúc nào là không nảy sinh ở mặt khác của ánh sáng!

"Hiện giờ xem ra, ngốc chính là ta." Chu Hoàn mềm nhũn ngã xuống đất, cười lên một cách độc ác, "Nguyên lai ngươi cũng giả vờ."

Cái gì mà không rành thế sự, tất cả đều là giả!

"Ta chỉ là không phục, dựa vào cái gì ngươi sinh ra liền có được hết thảy, gia thế tốt, người thân tốt, ngay cả hôn sự cũng là tốt nhất!"

Thẩm Phái cất bước đi về phía nàng, thừa dịp Chu Hoàn không chú ý, một con nhện nhỏ màu trắng phi nhảy ra, nhào vào cổ Chu Hoàn, cắn mạnh một miếng.

Chu Hoàn một tay che cổ, "Ngươi...... làm cái gì?"

Thẩm Phái mỉm cười, "Ngươi muốn định một hôn sự tốt, ta giúp ngươi."

Đồng tử Chu Hoàn co rút lại. Có ý gì?

"Tiểu quận chúa, có người tới." Thập Tam lỗ tai vừa động, nhắc nhở.

Thẩm Phái như đã đoán trước: "Ân."

Rất nhanh, một bóng người thất hồn lạc phách xuất hiện ở gần đình hóng gió. Không phải ai khác, chính là con trai Thị lang Liễu Minh.

Chu Hoàn đương nhiên biết người tới là ai. Trừ những kẻ ám sát Thẩm Phái là do nàng sắp đặt, còn lại thật sự không liên quan đến nàng. Mùi hương thôi tình trong đình, và việc Liễu Minh lúc này sẽ vừa lúc đi vào nơi này, bao gồm việc làm nàng đưa Thẩm Phái tới đây, đều hoàn toàn là do Liễu Linh Sương an bài.

Liễu Linh Sương muốn thúc đẩy Liễu gia cùng An Định Vương phủ kết thân, liền tự chủ trương sắp đặt. Thuốc cũng không phải loại quá mạnh, Liễu Linh Sương không muốn cho huynh trưởng mình và Thẩm Phái biểu diễn trước mặt mọi người, chỉ cần làm người nhìn đều sẽ hiểu lầm là được.

Nhưng hiện tại...... Chu Hoàn mím môi, "Công chúa, nguyện ý làm ta gả đi Liễu gia?"

Thẩm Phái cười hỏi nàng: "Ngươi không nghĩ sao?"

Sau khi Liễu Linh Sương cùng Triệu Thành Kiệt thành thân, Thị lang phủ liền xem như đã leo lên cây đại thụ Quốc sư...... Với Chu Hoàn mà nói, đây tuyệt đối là hôn sự tốt không sai. Nhưng Chu Hoàn khó hiểu chính là, chuyện đến giờ, Thẩm Phái vì cái gì còn muốn giúp nàng?

"Thập Tam, chúng ta cần phải đi."

"Là!"

Thẩm Phái chạm vào con nhện nhỏ màu trắng trên mu bàn tay, thở dài, "Tiểu gia hỏa, phải làm phiền ngươi rồi."

Con nhện trắng phảng phất có thể nghe hiểu lời nàng nói, mấy cái chân nhện vui vẻ di chuyển. Không ai thấy, một con nhện nhỏ màu trắng, lặng yên xông về phía Liễu Minh đang đi về phía đình hóng gió.

Tình độc thực cốt. Hy vọng khi bị người phát hiện, trên người bọn họ vẫn còn một mảnh vải lành lặn.

Thập Tam mang theo Thẩm Phái rời khỏi đình hóng gió, đi tới một chỗ khác trong Khánh Hoa Viên.

Thập Tam nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy rất nghi hoặc, "Tiểu quận chúa vì cái gì không trực tiếp giết nàng?"

"Cứ chết như vậy quá tiện nghi cho nàng."

Thẩm Phái mặt đỏ bừng, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, trên mặt lại vẫn mang theo nụ cười. Tiếng tăm bị hủy hoại mà gả đi Thị lang phủ, tình cảnh của Chu Hoàn không hề nhẹ nhàng như tưởng tượng.

Cho dù nàng cuối cùng có thể đứng vững gót chân ở Thị lang phủ. Cũng không sao cả. Bởi vì dựa vào Quốc sư cũng không phải là leo lên cây đại thụ gì.

Liễu Linh Sương cũng ngây thơ. Triệu Thành Kiệt đường đường là nghĩa tử của Quốc sư, lại là thế tử hầu phủ, vì sao cố tình muốn cưới nàng...... Không phải cũng chỉ là nhìn trúng chức quan tiện lợi của Lễ Bộ Thị lang sao. Khoa cử, quan tước...... Triệu Thành Kiệt sau lưng làm đều là những hành động đáng chém đầu.

Chờ đến lúc đó, Chu Hoàn liền sẽ phát hiện, Thị lang phủ cũng không phải là cái gì hương bánh trái, cho dù là ở trong phủ Thị lang có thành tựu, nàng cũng cả đời không chiếm được điều nàng muốn.

Mặt Thẩm Phái đỏ đến không bình thường.

Thập Tam nhìn chằm chằm Thẩm Phái một lát, không nhịn được sờ sờ trán nàng, đột nhiên phản ứng lại: "Tiểu quận chúa, người làm sao vậy? Người trúng thuốc?!"

"Làm sao bây giờ a!"

Thẩm Phái chỉ cảm thấy giọng nói nghẹn lại, muốn nói gì đó, nhưng lại khó có thể thốt ra.

"Không được! Tiểu quận chúa, người ở đây chờ ta, ta đi tìm chủ tử!"

Thẩm Phái:?!

Vừa quay đầu lại, Thập Tam đã chạy mất dạng.

Thẩm Phái: "......"

Nàng là trúng thuốc, mà lại là loại thuốc đó. Tìm Vệ Cảnh Kha tới...... làm gì?

"......"

Vừa nghĩ lại, mặt Thẩm Phái càng đỏ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro