30

Xe ngựa lắc lư, cuối cùng dừng trước cổng An Định vương phủ. Đông Sương khẽ lay Thẩm Phái, nàng mới biết đã về đến nơi. 

Dược tính trong người đã tan, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi rã rời. Vệ Cảnh Kha không còn ở đây. Theo Thập Tam, nàng có việc khác cần làm nên đã rời đi trước. 

Thẩm Phái khẽ gật đầu, định bước vào phủ, nhưng nhận ra Thập Tam không đi theo. Nàng quay lại, ánh mắt thoáng nghi hoặc: "Thập Tam?" 

Thập Tam nở nụ cười rạng rỡ: "Đưa tiểu quận chúa về phủ xong, Thập Tam phải rời đi đây." 

Nàng đã ở bên tiểu quận chúa nhiều ngày, và Thẩm Phái đối xử với nàng thật sự rất tốt. 

"Phải rời đi sao?" Thẩm Phái ngẩn ra, chưa kịp phản ứng. 

"Vâng. Thập Tam phải trở về làm lưỡi dao cho chủ tử. Từ giờ, Cửu Mệnh lão đại sẽ thay Thập Tam bảo vệ tiểu quận chúa." 

Thẩm Phái sững sờ: "?" 

Cửu Mệnh chẳng phải đang trọng thương sao? 

Nàng chưa kịp hỏi thêm, Thập Tam đã nhanh như chớp biến mất. Thẩm Phái khẽ thở dài. Chạy nhanh thật! 

"Thập Tam cô nương rất quý tiểu thư." Đông Sương đỡ Thẩm Phái bước vào phủ, mỉm cười, "Trước đây nô tỳ chỉ nghĩ nàng ấy hoạt bát hơn các cô nương thường. Nhưng hôm nay chứng kiến, mới hiểu 'ám vệ' thực sự là thế nào..." 

"Hôm nay? Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Phái khó hiểu. 

Đông Sương kể lại những gì nàng thấy ngoài xe ngựa. Đại khái là Thập Tam cùng hai ám vệ khác đã giao đấu với đám thích khách để bảo vệ nàng. Theo Thập Tam, những kẻ đó đều là cao thủ ngũ giai. Ba ám vệ, vậy mà vẫn đánh lui được chúng. 

Thẩm Phái nghe xong, sắc mặt trầm xuống. 

Ám sát... lại là ám sát. 

Vệ Cảnh Du thật sự không thể để Vệ Cảnh Kha sống thêm dù chỉ nửa khắc! 

Nàng hận không thể lập tức sai Thần Hi đi trừ khử Vệ Cảnh Du. Nhưng nghĩ lại, việc này quá mạo hiểm. Bên Vệ Cảnh Du chắc chắn có người từ thượng giới. Tu vi của Thần Hi chưa khôi phục hoàn toàn, nếu nàng gặp chuyện, sẽ không còn ai bảo vệ Vệ Cảnh Kha. 

'Kiếp trước', Vệ Cảnh Kha đã vượt qua vô số vụ ám sát, nhưng hai năm sau... nàng mới gặp tử kiếp thực sự. 

Thẩm Phái nhanh chóng quyết định: "Đông Sương, gửi tin đến cửa hàng bạc Kim Thụy, nói với Thần Hi rằng đã đến lúc nàng thực hiện lời hứa." 

"Vâng." 

Thẩm Phái không cười, ánh mắt lạnh đi. Nếu Vệ Cảnh Du rảnh rỗi đến vậy, nàng sẽ tìm việc cho hắn làm. 

"Đông Sương." 

"Dạ, tiểu thư." 

"Tìm vài người giỏi viết thoại bản, lan truyền một câu chuyện ở kinh thành. Nội dung là cái chết của Hoàng Hậu năm xưa có liên quan đến nhà mẹ đẻ của Huệ Quý Phi, Dương Bình hầu phủ." 

Đông Sương kinh ngạc: "Tiểu thư, nếu bị điều tra ra..." 

Thẩm Phái cắt lời: "Làm kín đáo, đừng để lộ." 

"Nhưng câu chuyện cụ thể thế nào ạ?" 

Thẩm Phái mỉm cười, chậm rãi nói: "Dương Bình hầu năm xưa từng cứu một thần y. Sau đó, thần y này vào cung làm ngự y, chuyên chăm sóc sức khỏe cho các nương nương trong hậu cung." 

Đông Sương ngẩn người: "Tiểu thư, chuyện này không thể nói bừa. Nếu bịa, dân chúng sẽ không tin." 

Thẩm Phái bước đi, cười khẽ: "Ai nói là bịa?" 

Đông Sương sững sờ: "?!" 

Những gì nàng nói đều là thật. Chỉ là không ai biết Dương Bình hầu phủ và vị ngự y kia từng có liên hệ. Thẩm Phái cũng phải nhiều năm sau mới vô tình biết được chuyện cũ này. 

Hoàng Hậu qua đời đã lâu, Huệ Quý Phi nhập cung sau khi Hoàng Hậu mất, nên hoàng đế chưa từng nghi ngờ nàng ta hay Dương Bình hầu phủ. Nhưng mối liên hệ giữa ngự y và Dương Bình hầu không phải bí mật. Chỉ cần hoàng đế sai người điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối. 

Về chân tướng cái chết của Hoàng Hậu... đã quá lâu, giờ khó mà xác minh. Nhưng với tính đa nghi của hoàng đế, chỉ một chút manh mối cũng đủ khiến Huệ Quý Phi và Dương Bình hầu phủ lao đao. 

Cánh tay của Vệ Cảnh Du, nàng sẽ từng bước bẻ gãy. 

"Ngoài ra, gửi chút lễ đến cho Tĩnh Phi nương nương trong cung." Thẩm Phái cười dịu dàng, "Huệ Quý Phi đã tỉnh lại sau cấm túc, nhưng đại ấn hậu cung không thể mãi vô chủ. Hậu cung cần người quản lý. An Định vương phủ nguyện làm chỗ dựa cho Tĩnh Phi nương nương." 

Đông Sương gật đầu: "Nô tỳ sẽ làm thỏa đáng cho tiểu thư." 

---

Trong khi đó, tại kinh thành, tin tức về vụ việc giữa Liễu Minh và Chu Hoàn ở đình hóng gió Khánh Hoa Viên đã lan khắp nơi ngay ngày hôm sau. Cả Liễu thị lang phủ và Chu ngự sử phủ đều mất mặt. 

Ngày thứ hai, Liễu phủ vội sai người đến Chu phủ cầu hôn. Cha của Chu Hoàn tức đến tím mặt, nghe nói đã tát nàng một cái ngay tại chỗ, tuyên bố không có đứa con gái này. 

Mắng thì mắng, nhưng cuối cùng Chu phủ vẫn phải nhận sính lễ. Chưa đầy nửa tháng, họ đã khua chiêng gõ trống, gả Chu Hoàn qua đó. 

Hôn sự vội vàng đến mức Chu Hoàn không kịp may nổi một bộ hỉ phục. 

Dân chúng vây xem đội ngũ đón dâu của Liễu phủ không khỏi cảm thán. Có người nói Chu Hoàn đáng thương, dù gả đi nhưng mang tiếng xấu, bị đồn là không biết liêm sỉ. Có người lại bảo nàng có gì thảm? Vốn là thứ nữ không được sủng, nay gả làm chính thê cho con trai độc nhất của Liễu thị lang, đáng ra phải mừng. 

Đúng vậy, Chu Hoàn được gả với danh phận chính thê. 

Chuyện này có chút liên quan đến Vệ Cảnh Kha. 

Khi vụ việc Liễu-Chu ồn ào khắp kinh thành, đến cả hoàng đế cũng hỏi trên triều đình. Vệ Cảnh Kha nhân cơ hội nói: 

"Liễu công tử từng bảo, trong nhà chưa có thê thiếp, chỉ có hai thông phòng. Sau này cưới được kiều thê, thông phòng sẽ đuổi hết ra khỏi phủ." 

Lời của Liễu Minh, nàng nhớ rõ từng chữ, thuật lại không thiếu một câu trước chúng thần. 

"Liễu công tử hẳn đã sớm thầm thương con gái nhà Chu ngự sử. Nếu không, sao dám càn rỡ trong đình, và sao dám nói những lời ấy?" 

Thế là hoàng đế vung tay, tự mình ban hôn cho hai người. 

Liễu Minh, vốn chỉ định cưới Chu Hoàn làm trắc thất, nhận thánh chỉ mà suýt ngất tại chỗ. 

Thẩm Phái nghe chuyện này, còn có chút không tin. 

"Điện hạ đâu phải người thích xen vào chuyện người khác?" 

Vệ Cảnh Kha mà lại nói những lời thừa thãi trước hoàng đế sao? 

"Nhưng đúng là chủ tử nói." Cửu Mệnh kể, giọng đầy hứng thú, "Hình như từ khi quen tiểu quận chúa, chủ tử trở nên... đa tình hơn." 

Thẩm Phái mỉm cười: "Điện hạ vốn không phải người lạnh lùng." 

Nếu thật sự lạnh lùng, sao khiến Cửu Mệnh, trai chủ, và mười lăm ám vệ thề sống chết trung thành? 

Cửu Mệnh gật gù, cảm thán: "Mạng này của ta là chủ tử cứu." 

Nàng vốn điều tra Giang Vô Diễm cho chủ tử, ai ngờ gặp "Thần Hi giả", bị đánh trọng thương. Lúc đó, Cửu Mệnh đã tuyệt vọng, nghĩ mình không thể tiếp tục tập võ, không thể phụng sự chủ tử nữa. 

Nhưng chủ tử lợi hại biết bao! Ám Thất kể, chủ tử một mình đến sơn trang, giết chết "Thần Hi giả" kia. 

Chủ tử ngoài mặt lạnh lùng, nhưng đối thủ hạ rất tốt. Dù dạy họ thuật giết người, nàng chưa bao giờ biến họ thành đao phủ vô tình. Mười lăm ám vệ, với nhau như người một nhà. 

Thẩm Phái gật đầu, cười: "Nhưng Cửu Mệnh cô nương thật sự không sao chứ? Nếu vết thương chưa lành, nên nghỉ ngơi thêm. Chỗ ta không nguy hiểm như chỗ điện hạ, cô nương cứ yên tâm dưỡng thương." 

"Tiểu quận chúa đừng lo, ta thật sự không sao." Cửu Mệnh cười, trạng thái hiện tại còn tốt hơn trước khi bị thương. Thứ chủ tử cho nàng quá lợi hại, dù chưa luyện hóa hoàn toàn, nàng đã cảm nhận thực lực tăng vọt. 

"Tiểu quận chúa," Cửu Mệnh gãi mũi, ngượng ngùng, "Hay là... đừng gọi ta 'cô nương' nữa?" 

Nàng thấy xấu hổ. Lớn thế này, chưa ai gọi nàng "cô nương". Từ nhỏ, nàng chỉ học thuật giết người, chưa từng mặc váy, không biết trang điểm, thậm chí chắp tay thi lễ cũng không rành. 

Nếu Lục Nương gọi nàng "cô nương" để trêu, e rằng hai người đã đánh nhau đến trời đất mù mịt. Nhưng đây là tiểu quận chúa, yếu đuối, xinh đẹp, nhu mì như thế! 

Thẩm Phái mỉm cười: "Cô nương vốn là cô nương, sao không thể gọi?" 

Cửu Mệnh: "..." 

"Nhờ Cửu Mệnh cô nương, giờ cả ám vệ tư đều gọi ta 'tiểu quận chúa'. À, để tiện cho cô nương hành sự bên ta, ta đã bảo Đông Sương chuẩn bị váy áo. Có những dịp cần mặc váy." 

Cửu Mệnh: "???" 

"Lần sau đến Thanh Thư Trai, Cửu Mệnh cô nương mặc váy nhé? Trai chủ chắc chưa thấy cô nương trang điểm xinh đẹp đâu." Thẩm Phái trầm ngâm. 

Cửu Mệnh đỡ trán: "Tiểu quận chúa, tha cho ta đi!" 

Để Lục Nương thấy nàng mặc váy? E là nàng sẽ bị cười nhạo cả đời! 

Thẩm Phái chỉ cười không đáp. 

Cửu Mệnh bị nụ cười ấy làm hoảng hốt. Chủ tử lạnh lùng, có gì nói đó, phạt là phạt. Nhưng tiểu quận chúa khác, dù vui hay giận đều cười... và thù dai hơn nàng tưởng. 

Nàng bắt đầu hiểu vì sao chủ tử gọi Thẩm Phái "tiểu hồ ly". Dưới vẻ ngoài nhu mì, nàng hoàn toàn là một con người khác. 

"Tiểu... Điện hạ muốn thế nào mới tha cho Cửu Mệnh? Ít nhất... đừng bắt ta mặc váy đến trước mặt Lục Nương!" Cửu Mệnh thỏa hiệp. 

Thẩm Phái cong môi, mắt sáng rực, nâng má cười: "Vậy... ta muốn nghe thêm chuyện về Đại hoàng nữ." 

Cửu Mệnh cười khổ, đang định mở miệng, thì một bóng người lướt qua tường viện. 

Người đó dáng vẻ thẳng tắp, ngay cả khi trèo tường cũng toát lên khí chất hào sảng. 

"Chủ tử." Cửu Mệnh thu nụ cười, cung kính chào khi Vệ Cảnh Kha tiến đến. 

Thẩm Phái bỗng cảm giác như bị bắt quả tang, tay nâng má vội hạ xuống, đặt ngay ngắn trên đầu gối, hơi gượng gạo. 

"Điện hạ sao lại trèo tường mà vào?" 

Vệ Cảnh Kha tùy ý ngồi xuống: "Tìm Thẩm Sóc luận bàn." 

Thẩm Phái: "?" 

"Lần trước đã nói với điện hạ, sân của Sóc Nhi ở bên cạnh." 

"Nghe thấy tiếng động, tiện ghé xem." Vệ Cảnh Kha liếc nàng, rồi nhìn Cửu Mệnh, "Các ngươi nói gì?" 

"Tiểu quận chúa bảo nàng muốn..." 

Thẩm Phái ho mạnh một tiếng. 

Cửu Mệnh: "?" 

"Chúng ta đang nói, lần sau đến Thanh Thư Trai, sẽ cho Cửu Mệnh cô nương mặc váy đẹp. Trai chủ chắc chưa thấy nàng ấy trang điểm." Thẩm Phái cười, che giấu. 

Cửu Mệnh nhìn Thẩm Phái, mắt đầy khó tin: "???" 

Vệ Cảnh Kha liếc Cửu Mệnh, đánh giá từ đầu đến chân, rồi lộ vẻ "khó mà nhìn nổi". 

Cửu Mệnh: "..." 

Tiểu quận chúa bắt nạt nàng thì thôi, sao chủ tử cũng ghét bỏ nàng! 

"Ngươi đi đi." Vệ Cảnh Kha phẩy tay. 

Cửu Mệnh cắn răng: "Thuộc hạ cáo lui." 

Khi chỉ còn hai người, Thẩm Phái lại bật cười: "Điện hạ, sân Sóc Nhi ở bên cạnh." 

Vệ Cảnh Kha: "Bổn cung ngồi đây một lát, rồi sẽ tìm Thẩm Sóc." 

Thẩm Phái ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng." 

Không khí lắng xuống. Gió xuân thổi qua, mang theo hơi ấm nhè nhẹ. Hoa đào trong viện rơi lả tả, hương thơm vấn vít, khiến lòng người bất giác an bình. 

Thẩm Phái cúi đầu, chăm chú sắp xếp các quân cờ đen trắng trên bàn cờ, dáng vẻ nghiêm túc. 

Thập Tam từng nói, Thẩm Phái rất thích chơi cờ. Dân chúng trong kinh cũng đồn rằng nàng tinh thông cầm kỳ thư họa. 

Nhìn nàng tập trung trước mặt mình, Vệ Cảnh Kha bỗng muốn phá vỡ sự chú ý ấy. 

"Cửu Mệnh khiến ngươi cười vui đến vậy sao?" 

Thẩm Phái ngừng tay, ngẩng lên, cười: "Điện hạ nói sai rồi." 

Vệ Cảnh Kha: "?" 

"Điện hạ phái Cửu Mệnh bảo vệ ta, nàng tận trách, luôn ở bên ta. Cửu Mệnh săn sóc, sợ ta buồn chán, nên kể vài chuyện vặt để ta vui." Thẩm Phái cười, đặt xuống một quân đen. 

"Nàng ta rảnh rỗi quá." 

"Điện hạ ghen với Cửu Mệnh sao?" Thẩm Phái vẫn cúi đầu chơi cờ, bất chợt buột miệng. 

Vệ Cảnh Kha: "Ngươi dựa vào đâu mà nói thế?" 

"Nếu không, Thẩm Phái xin rút lại câu hỏi." 

Vệ Cảnh Kha chống tay lên bàn cờ, trầm ngâm, rồi thành thật đáp: "Chỉ một chút. Ngươi vừa cười rất đẹp, nhưng gần đây bổn cung chẳng cười được." 

Thẩm Phái cong môi, nụ cười rạng rỡ hơn: "Không phải thế." 

"Hử?" 

Thẩm Phái ngẩng lên, mắt lấp lánh ánh nước: "Ta cười vui vì Cửu Mệnh vừa kể chuyện về điện hạ." 

Vệ Cảnh Kha ngừng gõ bàn, lòng khẽ động: "Vậy sao." 

Thẩm Phái khẽ "ừ" một tiếng. 

Không khí lại yên lặng. Hương hoa đào theo gió thoảng đến, như mang theo chút ngọt ngào. 

"Vừa quên nói với điện hạ, hôm nay Sóc Nhi không ở trong phủ. Tứ quốc đại hội sắp đến, Sóc Nhi làm vệ trưởng kinh thành, e là gần đây không rảnh." 

"Vậy bổn cung ngồi đây xem ngươi chơi cờ một lát." 

"Vâng." 

---

Thập Tam, đi theo Vệ Cảnh Kha, nhìn cảnh này mà không nhịn được kéo Cửu Mệnh, thì thào: "Cửu Mệnh lão đại, sao chủ tử lại nói dối tiểu quận chúa?" 

Từ sau xuân tế ở núi Chu Minh, hoàng đế đã giao đại nội thị vệ cho chủ tử quản lý. Như vậy, kinh thành vệ cũng thuộc quyền nàng. Sao chủ tử không biết Thẩm thế tử có ở trong phủ hay không? 

Cửu Mệnh vỗ đầu Thập Tam, cười: "Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu." 

Thập Tam: "?" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro