81 - 85

Chương 81

Tại hội trường đấu giá của thương đoàn ở Lạc Nguyệt Thành, không khí đang trở nên sôi nổi. Trên đài, vài vị cao thủ Nguyên Anh của thương đoàn đã đứng sẵn, ánh mắt nghiêm nghị, cho thấy vật phẩm sắp được mang lên có giá trị không nhỏ.

"Thưa chư vị, đây chính là vật phẩm áp trục của chúng ta hôm nay!" Người chủ trì thương đoàn cất giọng vang dội, thu hút mọi ánh nhìn về phía chiếc hộp lót nhung đỏ trên đài.

"Cho xem đi!"

"Đúng vậy, mở ra xem! Rốt cuộc là bảo vật gì mà thương đoàn giữ kín đến tận cuối cùng mới chịu mang ra?"

Tiếng ồn ào từ đám đông vang lên không ngớt.

Người chủ trì mỉm cười, chậm rãi bước đến chiếc hộp, nhẹ nhàng mở nắp. Ánh mắt mọi người đổ dồn, không chớp mắt, chờ đợi khoảnh khắc bí mật được hé lộ.

Một chiếc gương!

Một chiếc gương cỡ bàn tay được người chủ trì cẩn thận nâng lên, miệng cười nói: "Chư vị, đã bao giờ nghe nói về một chiếc gương có thể tiên tri tương lai chưa?"

Hắn không nói tên chiếc gương, nhưng chỉ cần nhắc đến "tiên tri tương lai", mọi người lập tức nghĩ đến một thứ—Thiên Cơ Kính của Thiên Cơ Tông!

Đám đông hít vào một hơi lạnh.

"Thương đoàn to gan thật, dám trộm cả bảo vật của Thiên Cơ Tông?"

"Nếu Thiên Cơ Tông biết được, chỉ e thương đoàn này sẽ bị lột sống mất!"

"Có khi nào là giả không?"

"Giả sao nổi? Thương đoàn dám gióng trống khua chiêng mở đấu giá ở Lạc Nguyệt Thành, lẽ nào lại lừa gạt nhiều người như vậy?"

"Chư vị yên tâm, chiếc gương này tuyệt đối là thật!" Người chủ trì giơ cao Thiên Cơ Kính, rót một tia linh lực vào. Lập tức, mặt gương hiện lên những hình ảnh mờ ảo—tương lai của chính người chủ trì.

Chứng kiến cảnh này, không ai còn nghi ngờ.

"Nhất định phải chụp được!" Những người trong các lô ghế riêng lập tức ra lệnh cho thủ hạ. Bốn chữ "tiên tri tương lai" đối với tu sĩ mà nói, sức hút thực sự quá lớn, bất kể thương đoàn lấy được bảo vật này bằng cách nào.

Nhưng ngay lúc này, lô ghế của Vệ Cảnh Kha bỗng trở nên căng thẳng.

Khi Thiên Cơ Kính xuất hiện và cả nhóm chuẩn bị hành động, cánh cửa lô đột nhiên bị đẩy ra. Một đám tu sĩ Kim Đan xông vào, lập tức bao vây họ.

Yến Thanh Y thoáng căng thẳng, liếc nhìn Vệ Cảnh Kha và Thẩm Phái. Nhưng hai người này dường như chẳng hề để tâm đến đám tu sĩ kia, sắc mặt không chút thay đổi. Thấy vậy, Yến Thanh Y dần thả lỏng, thậm chí tự trách mình. Dù sao nàng cũng là đệ tử Thiên Cơ Tông, đáng lẽ phải giữ được phong thái tiên phong đạo cốt, sao lại thiếu kiên nhẫn đến vậy?

Kỳ thực, Yến Thanh Y không đáng trách. Đám Kim Đan cao thủ bao vây họ, mỗi người đều có thực lực vượt xa nàng.

Chẳng mấy chốc, sau đám Kim Đan, một người mặc trường bào màu vàng bước vào lô ghế, khoanh tay, chậm rãi tiến đến. Ánh mắt hắn lướt qua lan can, nhìn xuống sàn đấu giá bên dưới. Thiên Cơ Kính đang được đấu giá sôi nổi, giá cả được hô lên càng lúc càng cao.

Trung niên tu sĩ lộ vẻ hài lòng, rồi quay sang nhóm Vệ Cảnh Kha, nói: "Chư vị, hôm nay là hội đấu giá của thương đoàn, xin đừng quấy rối."

Yến Thanh Y nhíu mày: "Mạnh Thiên Sơn."

Hắn chính là đại chưởng quỹ của thương đoàn, người thực sự nắm quyền.

"Ngươi, tiểu bối, thật vô lễ." Mạnh Thiên Sơn nheo mắt, liếc nhìn Yến Thanh Y, "Cầm một thanh kiếm là có thể giả làm đệ tử Kiếm Tông trà trộn vào đây? Thủ hạ của ta đúng là lơ là."

Yến Thanh Y lùi lại hai bước, che chắn cho đồ đệ phía sau.

Mạnh Thiên Sơn, một cao thủ Nguyên Anh trung hậu kỳ, lại không đến xem Thiên Cơ Kính mà trực tiếp đến xử lý họ. Hành động này khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

"Mạnh chưởng quỹ sợ chúng ta tiết lộ chuyện thương đoàn trộm chí bảo của Thiên Cơ Tông? Hay là sợ các tiền bối Thiên Cơ Tông tìm đến tận cửa?" Thẩm Phái đứng cạnh Vệ Cảnh Kha, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén, đi thẳng vào trọng tâm.

"Tỷ tỷ, nếu ta là Mạnh chưởng quỹ, bất kể vì lý do gì, hôm nay cũng không thể để chúng ta rời khỏi đây." Tô Tiên Nhi tiếp lời, không chút sợ hãi nhờ có Vệ Cảnh Kha và Thẩm Phái bên cạnh.

"Vậy Mạnh chưởng quỹ đến đây để giết người diệt khẩu sao?" Thẩm Phái hỏi thẳng.

Lời này chẳng khác nào vạch trần thương đoàn là kẻ trộm, sợ bị lộ nên muốn thủ tiêu họ. Sự thật là vậy, nhưng bị một tiểu cô nương nói toạc ra, Mạnh Thiên Sơn tự nhiên không vui.

Hắn lạnh lùng đáp: "Chư vị nói nặng lời rồi. Ta đến đây chỉ để đảm bảo buổi đấu giá không xảy ra rắc rối."

Dứt lời, hắn chuyển hướng Vệ Cảnh Kha: "Vị này là Khách Khanh trưởng lão của Kiếm Tông? Lão phu lăn lộn thượng giới mấy trăm năm, chưa từng thấy Khách Khanh trưởng lão của Kiếm Tông rời núi. Mỗi vị trưởng lão đều là đại năng khiến người kính nể, nhưng sao đạo hữu này chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ?"

Mạnh Thiên Sơn thẳng thừng vạch trần thân phận Vệ Cảnh Kha.

Vệ Cảnh Kha bình thản đáp: "Sắp Trúc Cơ."

"Ha ha, ta còn tưởng ngươi sẽ giả vờ thêm chút nữa, không ngờ lại thừa nhận thẳng thắn như vậy!" Mạnh Thiên Sơn cười lạnh, "Thiên Cơ Tông và Kiếm Tông hợp mưu cướp đoạt vật phẩm của thương đoàn, nếu chuyện này truyền ra, không biết sẽ khiến bao nhiêu tu sĩ phỉ nhổ!"

"Ngươi đúng là giỏi cắn ngược." Vệ Cảnh Kha vẫn điềm tĩnh.

"Không, có khi Kiếm Tông chẳng biết gì về hành động của ngươi. Ngươi chẳng lẽ trộm lệnh bài Khách Khanh trưởng lão để lừa đời lấy tiếng?" Mạnh Thiên Sơn nheo mắt, "Giao lệnh bài ra đây, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng."

Vệ Cảnh Kha nghe vậy, chỉ cảm thấy buồn cười. Trộm Thiên Cơ Kính chưa đủ, giờ còn để mắt đến lệnh bài Khách Khanh trưởng lão của Kiếm Tông?

"Lệnh bài này không bán được." Vệ Cảnh Kha hảo tâm nhắc nhở.

Mạnh Thiên Sơn mặt dày cười: "Ngươi dùng để khoe khoang khắp nơi được, sao người khác lại không?"

Nói xong, ánh mắt hắn lướt qua thanh kiếm bên hông Thẩm Phái. Thanh kiếm này, xem ra cũng không phải vật tầm thường. Kiếm Tông vì giúp Thiên Cơ Tông, đúng là hao tâm tổn trí. Nhưng hôm nay, tất cả bảo vật này sẽ thuộc về hắn.

"Điện hạ, Thiên Cơ Kính sắp bị chụp đi rồi." Thẩm Phái nhẹ giọng nhắc nhở.

"Hảo." Vệ Cảnh Kha gật đầu, làm bộ muốn nhảy xuống từ lô ghế.

Mạnh Thiên Sơn thấy vậy, lập tức quát: "Lên hết đi, bắt hết bọn chúng lại! Cẩn thận thanh kiếm kia!"

Là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, Mạnh Thiên Sơn chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tu vi của nhóm người này. Trong mắt hắn, người mạnh nhất trong nhóm chính là thanh kiếm của Thẩm Phái.

Lời vừa dứt, đám tu sĩ Kim Đan lập tức xông tới.

Chiến đấu bùng nổ!

Lô ghế không chịu nổi sức mạnh khủng khiếp, nổ tung, khiến cả hội trường đấu giá đang náo nhiệt bỗng chốc im bặt. Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy mảnh vỡ lan can và sàn gỗ bay tứ tung, vài tu sĩ bị đánh văng ra khỏi lô ghế, rơi xuống đất, tạo thành những hố lớn trên sàn gỗ.

"A..."

Tiếng rên rỉ vang lên liên tiếp. Khi bụi mù tan đi, cảnh tượng trong lô ghế hiện rõ trước mắt mọi người.

"Đó không phải Mạnh chưởng quỹ của thương đoàn sao?"

"Mạnh chưởng quỹ đánh nhau với ai?"

"Nhìn y phục... hình như là người của Kiếm Tông?"

"Sao lại đánh không nổi thế?"

Đấu giá bị gián đoạn, đám người đang tranh nhau bỏ giá tỏ ra mất kiên nhẫn: "Lúc này đánh gì mà đánh? Thiên Cơ Kính còn đấu giá nữa không?"

Mạnh Thiên Sơn, người bị một chiêu của Vệ Cảnh Kha đánh bay cả đám Kim Đan cao thủ, lúc này mới hoàn hồn, kinh hãi thốt lên: "Ngươi không phải Luyện Khí hậu kỳ!"

Hắn cảm thấy bất an. Ai ngờ được Vệ Cảnh Kha lại dùng thủ thuật che mắt! Tu vi thật sự của nàng, ngay cả một Nguyên Anh kỳ như hắn cũng không nhìn thấu.

Mạnh Thiên Sơn cắn răng, tự hỏi ai đã tiết lộ tin tức về Thiên Cơ Kính của thương đoàn!

Vệ Cảnh Kha liếc hắn, thản nhiên nói: "Sắp Trúc Cơ."

Nói xong, nàng đột nhiên biến mất.

Chỉ trong nháy mắt, nàng đã xuất hiện sau lưng người chủ trì đấu giá. Chiếc gương cỡ bàn tay đã nằm trong tay nàng.

Đám cao thủ Nguyên Anh xung quanh sàn đấu giá thậm chí chưa kịp phản ứng!

Mãi đến khi Mạnh Thiên Sơn quát lớn: "Người đâu, bắt lấy nàng! Có kẻ cướp Thiên Cơ Kính!"

Đám cao thủ Nguyên Anh lập tức ra tay, hội trường trở nên hỗn loạn.

Chỉ trong chốc lát, ánh linh quang lóe lên, nóc hội trường bị thổi bay, ánh nắng chiếu vào, làm sáng tỏ không gian u ám.

Các đại nhân vật trong lô ghế riêng nhíu mày, nhưng không ai ra tay giúp thương đoàn.

"Chủ tử, chúng ta..."

"Chờ xem. Chỉ là vài kẻ quấy rối. Nếu Mạnh Thiên Sơn không xử lý được, hắn không xứng làm chưởng quỹ."

Đám cao thủ Nguyên Anh của thương đoàn cũng kinh hãi. Mấy hơi thở trôi qua, nóc hội trường đã sụp vài mảnh, vậy mà họ vẫn không chạm được đến góc áo của Vệ Cảnh Kha.

Vệ Cảnh Kha đứng tại chỗ, cầm Thiên Cơ Kính đối đầu với họ, thậm chí còn giơ tay dựng một tầng kết giới quanh hội trường để tránh trận chiến lan ra Lạc Nguyệt Thành.

Mạnh Thiên Sơn càng thêm nôn nóng. Hắn là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu tự mình ra tay... Nhưng hắn không chắc có thể thắng Vệ Cảnh Kha.

Vì một chiếc Thiên Cơ Kính mà đắc tội một tu sĩ đại năng sâu không lường được, liệu có đáng không? Mạnh Thiên Sơn bắt đầu hối hận.

Ai ngờ Thiên Cơ Tông vì lấy lại Thiên Cơ Kính lại tìm đến một con quái vật như vậy!

Thẩm Phái đứng trên lô ghế đã sụp nửa, nhìn xuống dưới, bỗng cảm thấy không ổn. Bầu trời bắt đầu tụ lôi vân.

"Thật sự sắp Trúc Cơ rồi." Thẩm Phái lẩm bẩm.

Yến Thanh Y nghe mà giật mình: "Thẩm cô nương, ai sắp Trúc Cơ?"

Thẩm Phái thở dài: "Điện hạ muốn Trúc Cơ."

Mạnh Thiên Sơn: "?"

Nếu Vệ Cảnh Kha thật sự chỉ là Luyện Khí hậu kỳ, hắn nguyện chặt đầu mình cho nàng đá chơi!

Chẳng mấy chốc, mọi người đều nhận ra bầu trời dần tối sầm. Qua "cửa sổ" trên nóc hội trường, lôi vân ngày càng dày đặc, tiếng sấm vang vọng.

"Thật là kiếp vân Trúc Cơ kỳ!"

"Ai sắp Trúc Cơ vậy?"

"Lôi kiếp này là của ai?"

Các cao thủ không sợ lôi kiếp Trúc Cơ kỳ, nhưng điều khiến họ nghi hoặc là: lôi kiếp này của ai?

Đến khi đạo sấm sét đầu tiên giáng xuống.

Ầm! Điện quang lóe lên, sấm sét rơi ngay cạnh chân Vệ Cảnh Kha, khiến sàn đấu giá sụp đổ trong nháy mắt.

Vệ Cảnh Kha: "..."

Đúng lúc này, một đạo sấm sét khác giáng xuống, như cột trụ khổng lồ, nhắm thẳng vào đầu nàng!

Vệ Cảnh Kha giơ tay bấm quyết, dựng kết giới quanh người. Nhưng lôi điện vừa chạm vào, kết giới vỡ tan.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, lòng đầy bực dọc. Đây là lôi kiếp Trúc Cơ kỳ, sao lại mạnh như vậy?

Liên tiếp các đạo lôi tiếp tục giáng xuống.

"Có bệnh à? Đây là lôi kiếp Trúc Cơ kỳ sao?"

"Linh thuẫn Kim Đan kỳ của ta mà không chống nổi lôi kiếp Trúc Cơ kỳ này?"

"Không phải chúng ta độ kiếp, sao lại đánh chúng ta?"

"Chạy mau!"

Vệ Cảnh Kha lông tóc vô thương, nhưng đám cao thủ xung quanh bị lôi điện đánh chạy tán loạn. Một số tu sĩ tu vi thấp đã bỏ chạy khỏi hội trường.

Mạnh Thiên Sơn đứng trong lô ghế, tức giận đến run tay: "Nàng thật sự là Luyện Khí hậu kỳ?"

Hắn hỏi Thẩm Phái.

Thẩm Phái mỉm cười nhàn nhạt: "Sắp Trúc Cơ."

Mạnh Thiên Sơn nhìn gương mặt nàng, không nói nên lời nghi hoặc. Dựa vào đâu mà một Trúc Cơ kỳ lại có thể đối kháng với Nguyên Anh kỳ? Hắn sống mấy trăm năm, chưa từng nghe chuyện hoang đường như vậy!

Đột nhiên, Mạnh Thiên Sơn nghĩ đến một khả năng: "Nàng... là Thiên Quyến giả?"

Lời này khiến Thẩm Phái sửng sốt.

Ai là Thiên Quyến giả? Điện hạ?

Nàng vừa nở nụ cười, chưa kịp đáp, Vệ Cảnh Kha đã trở lại bên cạnh.

"Cười gì thế..." Vệ Cảnh Kha bực bội. Thiên Đạo đúng là quá đáng, lôi kiếp Trúc Cơ kỳ mà mạnh như Nguyên Anh kỳ. Dù nàng mang tu vi từ kiếp trước, cũng quá bất công.

Thẩm Phái cong mắt: "Không có gì. Mạnh chưởng quỹ nói ngài là Thiên Quyến giả, ta không nhịn được."

Vệ Cảnh Kha: "?"

Nàng nhìn Mạnh Thiên Sơn: "Ngươi có bệnh à?"

Mạnh Thiên Sơn nghẹn lời: "Ngươi..."

"Thiên Cơ Kính đã lấy được. Đi thôi." Vệ Cảnh Kha ôm eo Thẩm Phái, định dẫn nàng rời đi.

Lôi kiếp xui xẻo này, ai muốn độ thì cứ việc!

"Đứng lại!" Mạnh Thiên Sơn hét lên, năm ngón tay hóa trảo, lao về phía Vệ Cảnh Kha.

Vệ Cảnh Kha chỉ liếc hắn một cái.

Ánh mắt ấy khiến Mạnh Thiên Sơn cứng đờ tại chỗ. Trong đầu hắn hiện lên một đôi mắt khổng lồ, khiến linh hồn hắn run rẩy.

Ngay sau đó, hắn phun một ngụm máu, ngã ngửa ra sau.

Yến Thanh Y ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở: "Còn sống, nhưng linh hồn bị thương nặng. E rằng kiếp này không thể tu luyện nữa."

Mạnh Thiên Sơn muốn giết họ, nhưng lại bị phản sát, cũng coi như đáng đời.

"Sư phụ, đi mau, tòa lầu này sắp sụp!" Tô Tiên Nhi kéo sư phụ chạy đi.

Một lát sau, tiếng sấm vang rền, hội trường đấu giá ầm ầm sụp đổ trong bụi mù.

Chương 82

Hội đấu giá kết thúc trong cảnh hội trường sụp đổ, Thiên Cơ Kính bị lấy đi, và đại chưởng quỹ Mạnh Thiên Sơn trọng thương.

Nhị chưởng quỹ vội vàng đến, nhưng ngay cả thu dọn tàn cục cũng không biết bắt đầu từ đâu. Các thế lực được thương đoàn mời đến đều tỏ ra bất mãn. Họ đã thấy Thiên Cơ Kính, thậm chí đã bắt đầu ra giá, nhưng thương đoàn lại không bảo vệ được bảo vật của mình. Đã thế, lôi kiếp Trúc Cơ kỳ còn làm bị thương người của họ.

Cao thủ Kim Đan hậu kỳ chỉ còn nửa cái mạng, huống chi đám thuộc hạ Kim Đan sơ kỳ.

Đáng giận hơn, kẻ gây ra chuyện lại chẳng ai dám đuổi theo.

Vệ Cảnh Kha mang Thiên Cơ Kính rời đi, nhưng không một ai dám truy đuổi. Nàng có thể đấu ngang ngửa với vài cao thủ Nguyên Anh đã đành, nhưng lôi kiếp Trúc Cơ kỳ với uy lực kinh người, ngay cả Kim Đan hậu kỳ cũng không chống nổi, khiến tất cả đều kinh hãi.

Trong lúc nhất thời, ngoài bất mãn với thương đoàn, mọi người đều đổ dồn tâm tư vào Vệ Cảnh Kha: nàng là ai, lai lịch thế nào? Lời Mạnh Thiên Sơn về "Thiên Quyến giả" cũng khiến nhiều người suy đoán.

Chẳng lẽ nàng thật sự là Thiên Quyến giả? Chúng tinh liên châu, thiên tinh giáng thế, không phải trẻ sơ sinh mà là Vệ Cảnh Kha?

Các thế lực lớn lặng lẽ điều tra thân phận nàng, và tin đồn bắt đầu lan truyền.

Trở lại với nhị chưởng quỹ, hắn đau đầu giải quyết hậu quả, dùng đan dược và thuốc trị thương bồi thường, mới tạm thời xoa dịu các thế lực. Nhưng khi nhìn hội trường tan hoang, hắn thầm nghĩ, lần này thương đoàn đúng là "trộm gà không được còn mất nắm gạo". Không chỉ mất Thiên Cơ Kính, mà tin tức về việc này còn lan ra, khiến thương đoàn có nguy cơ đắc tội Thiên Cơ Tông—tức là đối đầu với phần lớn chính phái tông môn. Sau này, làm ăn với chính phái e rằng sẽ khó khăn.

Nhị chưởng quỹ đang tức giận thì thuộc hạ truyền tin: "Đại chưởng quỹ... sợ là không thể tu luyện nữa. Tu vi phế sạch, linh hồn cũng có vấn đề, tinh thần gần như điên loạn."

Nhị chưởng quỹ đau lòng hét lên: "Đại ca!"

Thuộc hạ im lặng, nhưng trong lòng hiểu rõ. Thương đoàn có ba chưởng quỹ, nhưng quyền lực đều nằm trong tay Mạnh Thiên Sơn. Hai chưởng quỹ còn lại chỉ là hư danh. Ba người là huynh đệ khác họ, lần này đại chưởng quỹ gặp nạn, đau buồn chỉ là nhất thời. Khi nhị và tam chưởng quỹ bình tĩnh lại, thương đoàn e rằng sẽ đổi chủ.

Điều họ chưa biết là ở Ly Thanh Thành xa xôi, một tân chưởng quỹ đang đội lốt giả, chuẩn bị nhân cơ hội hỗn loạn để thâu tóm quyền lực. Nội chiến trong thương đoàn chỉ mới bắt đầu.

Tại Lạc Nguyệt Thành, Vệ Cảnh Kha và Thẩm Phái trở về tiểu viện.

"Chẳng mấy chốc, mọi người sẽ cho rằng điện hạ là Thiên Quyến giả." Thẩm Phái cầm quân cờ, ngồi chơi cờ một mình suốt nửa canh giờ.

"Coi thường ta." Vệ Cảnh Kha hừ lạnh. Lôi kiếp Trúc Cơ kỳ của nàng mạnh như Nguyên Anh kỳ, vậy mà gọi là Thiên Quyến giả? Thiên Đạo thương nàng nên ban lôi kiếp mạnh hơn? Lý gì thế này?

Thiên Quyến giả chân chính, như người đang ngồi chơi cờ kia, ngay cả lôi kiếp cũng không có.

Vệ Cảnh Kha không thấy chán. Sau khi trở về, nàng tiếp tục thói quen luyện kiếm. Hai người ở cùng một tiểu viện, làm việc khác nhau, sở thích khác nhau, nhưng chẳng ai thấy phiền.

Khi ngừng kiếm, Vệ Cảnh Kha thường nhìn về phía Thẩm Phái ngồi dưới tán cây. Mỗi lần nhìn, lòng nàng lại rung động khác nhau.

Thẩm Phái cũng thế. Chơi cờ tuy thú vị, nhưng nàng thỉnh thoảng lại thất thần nhìn người luyện kiếm. Nàng không hiểu kiếm chiêu, chỉ nghe tiếng gió ào ào, từng chiêu thức của người kia đều khắc sâu vào tim.

Cả hai đều hiểu lòng nhau nhưng không nói ra. Dù đã là người quen thuộc, nhưng có đối phương bên cạnh mới thực sự là nơi an lòng.

"Điện hạ, ta chơi xong rồi." Thẩm Phái đứng dậy.

Vệ Cảnh Kha hỏi: "Thắng không?"

Thẩm Phái cười khúc khích: "Chơi cờ một mình, tính ai thắng đây?"

Vệ Cảnh Kha: "..."

Thẩm Phái lấy từ túi Càn Khôn ra chiếc gương cỡ bàn tay, ngước nhìn nàng: "Điện hạ, muốn xem không?"

Vệ Cảnh Kha không đáp ngay, chỉ hỏi: "Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Sẵn sàng để nàng thấy Thẩm tông chủ của Ma Tông trong quá khứ?

"Điện hạ có thể chờ ta, nhưng Thiên Cơ Tông thì không." Thẩm Phái lắc đầu, cây trâm hoa đào vẫn xinh đẹp cài trên mái tóc đen nhánh. "Đây là bảo vật của họ."

"Chỉ là một chiếc gương quá khứ, ta có thể chờ, Thiên Cơ Tông cũng phải chờ." Vệ Cảnh Kha cuồng vọng đáp.

Thẩm Phái nghe mà lòng ấm áp: "Vậy xem đi."

Nàng đưa gương tới trước mặt Vệ Cảnh Kha: "Điện hạ muốn xem, ta sẽ cho xem tất cả."

Mặt nàng thoáng hồng. Vệ Cảnh Kha càng tò mò, nhận lấy gương, nghe nàng hỏi: "Xem phần nào trước?"

"Phần làm Phái Nhi đỏ mặt." Vệ Cảnh Kha bình thản đáp.

Thẩm Phái: "?!"

Linh khí từ đầu ngón tay Vệ Cảnh Kha rót vào Thiên Cơ Kính. Kính linh cảm ứng được, hiện hình trước mặt họ, nhưng thấy hai người, nó rụt cổ, không nói gì, nhanh chóng chui lại vào gương.

Hình ảnh quá khứ hiện lên như bức họa cuộn tròn, mở ra trước mắt họ.

Dãy núi trùng điệp, mây mù lượn lờ. Đây là tổng đàn Ma Tông—Minh Vân Sơn.

Hình ảnh kéo gần. Ma Tông yên tĩnh lạ thường, không còn là Ma Tông dưới thời Hoàng Giản. Mọi người nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận vị tông chủ mới.

Thẩm Phái nâng cằm, ngồi trên ghế tông chủ, ánh mắt lướt qua đám thuộc hạ, vẻ mặt không chút khuyết điểm nhưng đầy vẻ không kiên nhẫn.

"Tông chủ..." Một người quỳ dưới đất, khuôn mặt giống hệt Vệ Cảnh Kha.

Vệ Cảnh Kha thoáng sững sờ.

Người kia quỳ trước Thẩm Phái, cầu xin: "Thuộc hạ không biết sai ở đâu, cầu tông chủ tha mạng!"

"Ngàn Mặt." Thẩm Phái khẽ mở môi, ánh mắt đầy chán ghét. "Sao ngươi dám dùng khuôn mặt này để khoe khoang?"

Ngàn Mặt run rẩy: "Tông chủ, thuộc hạ chỉ muốn làm ngài vui..."

"Nhưng ngươi dùng khuôn mặt này quỳ trước mặt ta, ta chỉ muốn giết ngươi." Dù dung mạo giống hệt, khí chất của Ngàn Mặt không thể sánh bằng Vệ Cảnh Kha.

Thẩm Phái càng nhìn càng chán ghét, không thấy chút bóng dáng cố nhân.

Ngàn Mặt hoảng sợ, vội triệt hồi dung mạo, trở lại hình dạng thật: "Tông chủ tha mạng, thuộc hạ không dám nữa!"

Thẩm Phái không chút nhân từ, ánh mắt như nhìn một cỗ thi thể.

Ngàn Mặt vội nói: "Tông chủ, thuộc hạ không dám hóa thành phu nhân nữa, xin tha mạng!"

Chữ "phu nhân" khiến sát ý của Thẩm Phái dịu đi, nhưng ánh mắt vẫn lạnh: "Cút đi."

Vệ Cảnh Kha dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Phái đang nép sau lưng, nắm chặt tay áo nàng, mặt đỏ bừng.

"Phu nhân...?" Vệ Cảnh Kha hỏi.

Thẩm Phái ngượng ngùng gật đầu: "Phu nhân!"

Vệ Cảnh Kha cười, hôn nhẹ lên khóe mắt nàng: "Hảo, phu nhân."

Ghi chú của tác giả: "Ngàn Mặt" là hữu hộ pháp Ma Tông, có khả năng hóa thành dung mạo người khác (kiếp này đã chết).

Chương 83

Hình ảnh Ngàn Mặt lăn lộn bỏ chạy. Minh Vân Sơn trở lại yên tĩnh.

Thẩm Phái ngồi trên ghế tông chủ, khép mắt, giấu đi nỗi nhớ nhung. Dù đã giết Hoàng Giản, trở thành tông chủ Ma Tông, nàng vẫn không chút vui vẻ.

Người kia đã qua đời. Giả mãi là giả.

Nỗi cô đơn ấy, không ai hiểu được, lan tỏa qua hình ảnh đến Vệ Cảnh Kha.

Thẩm Phái nắm tay nàng: "Điện hạ, xem cái khác đi."

Vệ Cảnh Kha gật đầu: "Hảo."

Thiên Cơ Kính hiển thị quá khứ, phần lớn là những kết cục không mấy tốt đẹp, thậm chí thảm khốc.

Sau khi Vệ Cảnh Kha trọng thương rời hạ giới, Ma Tông thông qua thương đoàn thẩm thấu thế lực, trở thành hậu thuẫn của Nhị hoàng tử. Khi Nhị hoàng tử trở thành trữ quân, hắn bắt đầu thanh trừng vây cánh của Vệ Cảnh Kha. Quan viên thân cận nàng hoặc bị chiêu hàng, hoặc lặng lẽ bị giết, thậm chí có kẻ bị diệt môn.

Hành động của Nhị hoàng tử khiến triều đình hoảng loạn. Hoàng đế tức giận, nhưng chưa kịp trách cứ, Nhị hoàng tử đã khiến Huệ phi hạ độc hoàng đế. Từ đó, Chu Tước do Nhị hoàng tử giám quốc.

Chu Tước suy yếu, chẳng bao lâu sau, tam quốc khác bắt đầu rục rịch, toan tính nuốt chửng quốc gia mục nát này. Chiến tranh bùng nổ.

Nhị hoàng tử hoảng loạn, cầu cứu Ma Tông và thương đoàn, nhưng Ma Tông vốn muốn khơi mào chiến tranh tứ quốc, khiến hạ giới không còn cung cấp nhân tài cho thượng giới. Hoàng Giản phớt lờ lời cầu cứu.

Ma Tông toại nguyện, nhưng Chu Tước lung lay sắp đổ. An Định Vương, người bảo vệ biên cương, đã chết trong tay Nhị hoàng tử và Ma Tông. Biên cương nhanh chóng bị tam quốc công phá.

Dân chúng phẫn nộ, chỉ trích Nhị hoàng tử—Vệ Cảnh Du.

Hắn biết mọi thứ đã quá muộn. Khi tam quốc phá kinh thành, Vệ Cảnh Du mặc long bào, ngồi trên ngai vàng, nhưng chỉ làm hoàng đế được một ngày.

Tuy nhiên, hắn không chết trong chiến hỏa. Ngày kinh thành thất thủ, tiếng khóc của dân chúng rung trời. Đội ám vệ của Vệ Cảnh Kha, do Cửu Mệnh và Lục Nương dẫn đầu, xông vào hoàng cung, kéo Vệ Cảnh Du xuống ngai, lăng trì ngay trong đại điện.

Họ cùng hộ vệ kinh thành chống lại tam quốc, nhưng không một ai sống sót. Chu Tước diệt vong.

Trước đó, Thẩm Phái đã bị bắt lên thượng giới, trở thành "tù nhân" của Ma Tông. Kết cục của Chu Tước là do Thần Hi kể lại.

"Làm vậy là quá tiện nghi cho hắn." Vệ Cảnh Kha lạnh lùng nói, ám chỉ Vệ Cảnh Du.

"Vệ Cảnh Du mang tội diệt quốc, sau khi chết cũng không được an lành. Thiên Đạo luôn công bằng." Thẩm Phái thở dài. Dù là Chu Tước hay kiếp trước của họ, tất cả chỉ là quân cờ trong tay Ma Tông, vì yếu đuối mà số phận đầy chông gai.

Vệ Cảnh Kha im lặng.

Thiên Cơ Kính dường như hiểu ý, hiện lên hình ảnh nàng muốn thấy.

Minh Vân Sơn, địa lao tối tăm, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt. Thẩm Phái bị bốn sợi xích to trói chặt tứ chi, tóc ướt mồ hôi dính trên trán, huyết y chưa khô, dính vào vết thương, đau đến run rẩy. Tiếng thở yếu ớt là chứng minh duy nhất nàng còn sống.

Đột nhiên, ánh đèn trong lao sáng lên. Một kẻ hành hình liếc người phía sau: "Đi, cho nàng uống thuốc."

Thuộc hạ tiến đến, bóp cằm Thẩm Phái, ép nàng nuốt một viên đan dược. Cơ thể nàng nhanh chóng hồi phục, vết thương khép lại, nhưng huyết y vẫn chứng minh những đau đớn nàng đã chịu.

Thuốc tốt, nhưng ký ức hành hình không xóa được, để nàng nhớ mãi đau đớn ấy.

"Cô nương, vẫn chưa tỉnh ngộ sao?" Kẻ hành hình, một thủ hạ đắc lực của Hoàng Giản, gọi nàng là "cô nương", như chắc chắn nàng sẽ trở thành lô đỉnh của tông chủ.

"Ta luôn tỉnh táo." Giọng Thẩm Phái khàn khàn vì lâu không nói.

"Thỏa hiệp không?" Kẻ hành hình hỏi lại.

Hắn không hiểu vì sao một cô nương từ hạ giới lại cố chấp đến vậy.

"Không." Môi Thẩm Phái nứt nẻ, nàng cười thảm: "Ta biết lô đỉnh là gì. Thẩm Phái dù không giàu sang cả đời, nhưng cũng từng là quận chúa. Muốn ta làm kỹ nữ, thà giết ta đi."

Nàng không hiểu tại sao Hoàng Giản lại chọn nàng, một phàm nhân đã đính hôn, trong khi thượng giới mỹ nhân vô số.

"Lô đỉnh cho tông chủ, sao gọi là kỹ nữ?" Kẻ hành hình lắc đầu. "Lô đỉnh cũng có thể tu luyện. Thượng giới trọng thực lực, chỉ cần ngươi mạnh, dù là lô đỉnh, ai dám khinh thường?"

Thẩm Phái cười lạnh: "Đắm mình sa đọa, còn mong được tôn kính?"

Kẻ hành hình lắc đầu: "Người đâu, tiếp tục lăng trì. Đây là hình phạt của hạ giới, ta dùng trên người ngươi."

Thẩm Phái cúi đầu, ánh mắt chết lặng.

Thấy cảnh này, Thẩm Phái che gương: "Điện hạ..."

Hình ảnh dừng lại.

Vệ Cảnh Kha hỏi: "Những ngày như vậy, kéo dài bao lâu?"

Thẩm Phái nhấp môi, ra vẻ nhẹ nhàng: "Không lâu. Sau đó được Thần Hi chỉ điểm, ta giả vờ khuất phục, nhân cơ hội tu luyện. Hoàng Giản cuối cùng chết trong tay ta, nghĩ lại, còn là để hắn chết quá dễ dàng."

Vệ Cảnh Kha ôm nàng, trán chạm trán, không nói nên lời.

"Chúng ta đi tìm Hoàng Giản." Nàng nói.

"Bây giờ?" Thẩm Phái ngạc nhiên.

"Ừ."

Thẩm Phái chỉ vào Thiên Cơ Kính: "Trước tiên trả lại Thiên Cơ Tông đã. Giao cho Yến đạo trưởng và Tô Tiên Nhi, điện hạ yên tâm sao? Đã làm người tốt, phải làm đến cùng."

Vệ Cảnh Kha gật đầu. Thiên Cơ Kính có thể nhìn quá khứ, thậm chí tiên tri tương lai, không thể để rơi vào tay kẻ khác. Chỉ khi giao cho thiên cơ lão nhân mới thực sự an toàn.

"Vậy đi thôi."

Nàng vung tay, mở ra một khe hở không gian. Truyền tống không gian là trận pháp cao cấp nhất. Ý nàng rõ ràng: trả gương xong, lập tức đi tìm Hoàng Giản.

Thẩm Phái kinh ngạc trước hành động nhanh chóng của nàng, nhưng cũng bước theo vào khe hở, thầm nghĩ: hy vọng thiên cơ lão nhân không bị họ làm giật mình.

Phiên ngoại: Vệ Cảnh Du – Nợ diệt quốc

Sau khi chết, thật sự có thể sống lại sao?

Vệ Cảnh Du không biết. Hắn chỉ biết mình rõ ràng đã chết dưới tay đại hoàng tỷ, nhưng lại kỳ diệu "sống lại". Mọi thứ trước mắt quen thuộc: tỳ nữ, mẫu phi, thuộc hạ vô dụng của hắn.

Hắn trọng sinh?

Vệ Cảnh Du không thể tin nổi. Chẳng lẽ trời cao không đành lòng để hắn thua đại hoàng tỷ, chết dễ dàng như vậy?

Nhưng hắn sớm phát hiện điều kỳ lạ. Tỳ nữ gọi hắn là "Thái Tử điện hạ". Hắn cưới con gái Chu ngự sử làm trắc phi, mẫu phi trở thành Thái Hậu tôn quý nhất Chu Tước, phụ hoàng bị giam trong lãnh cung, đối ngoại thì nói là bệnh. Điều ngạc nhiên nhất, hắn đang giám quốc Chu Tước!

Vệ Cảnh Du kéo trắc phi Chu Hoàn, hỏi về đại hoàng tỷ. Chu Hoàn sợ hãi, lắp bắp: "Thái Tử điện hạ... Đại hoàng nữ đã chết."

Không chỉ chết, mà chết đã lâu.

"Chết thế nào?" Vệ Cảnh Du sững sờ. Hắn trăm mưu ngàn kế cũng không giết được đại hoàng tỷ, vậy nàng chết trong tay ai?

Chu Hoàn muốn nói lại thôi, mãi mới dám đáp: "Đại hoàng nữ tham gia thiên kiêu đại bỉ, va chạm tu sĩ thượng giới, bị giết..."

Vệ Cảnh Du quát: "Nói bậy! Thiên kiêu đại bỉ ta cũng tham gia, rõ ràng là ta chết dưới tay Vệ Cảnh Kha!"

Nhưng mọi người, kể cả mẫu phi, đều nói Vệ Cảnh Kha đã chết. An ĐỊnh Vương phủ cũng bị diệt. Thẩm Sóc chết trận sa trường, bị vạn tiễn xuyên tâm. An ĐỊnh Vương bị chu ngự sử tố mưu phản, chết trong ngục. Thẩm Phái bị thượng giới chọn làm kỹ nữ, và hắn đã chắp tay dâng nàng.

Vệ Cảnh Du ngơ ngác. Chẳng lẽ cái chết của hắn chỉ là một giấc mộng? Hiện thực là Vệ Cảnh Kha đã chết, hắn làm Thái Tử?

Mọi thứ quá chân thực. Vệ Cảnh Du dần tin rằng mình trọng sinh, tận hưởng vinh hoa. Nhưng tin dữ ập đến: tam quốc tập kết ở biên cương, chuẩn bị tấn công Chu Tước.

Hắn chưa kịp ngồi ngai vàng, sao đã phải đánh giặc?

"Lập tức phái binh ngăn cản!" Hắn ra lệnh.

Quần thần nhìn nhau. An ĐỊnh Vương và các tướng lĩnh đã chết hoặc từ chức. Khi đó, Vệ Cảnh Du còn đồng ý cho họ rời đi.

Hắn kinh hãi, ra lệnh triệu hồi, nhưng đã muộn. Tam quốc phá nhiều thành, tiến thẳng kinh thành. Hắn cầu cứu thượng giới, chỉ nhận được chế nhạo.

Vệ Cảnh Du cố gắng tìm cách, thậm chí đề nghị cắt đất đền tiền, nhưng như đá chìm đáy biển. Diệt quốc như định mệnh.

Hắn mặc long bào, ngồi lên ngai vàng, nhưng không chút vui vẻ. Hắn không hiểu sao mình không thể điều khiển cơ thể, như bị mắc kẹt trong một vở kịch.

Ngày kinh thành thất thủ, mười mấy hắc y nhân xông vào. Vệ Cảnh Du hoảng sợ, kêu hộ giá, nhưng hộ vệ không địch nổi. Hắn bị lôi xuống, bị lăng trì ngay trong đại điện.

Máu phun tung tóe, đau đớn khiến hắn hỏng mất. Cuối cùng, một đao cắt đầu hắn.

Hắn thấy rõ dung mạo thích khách—Cửu Mệnh, ám vệ trưởng của Vệ Cảnh Kha. Họ quỳ trước ngai vàng: "Chủ tử, thù đã báo."

"Chu Tước không giữ được, chúng ta đi đây. Bái biệt chủ tử!" Lục Nương nói.

Vệ Cảnh Du không cam lòng. Vòng đi vòng lại, hắn vẫn chết dưới tay Vệ Cảnh Kha?

Đột nhiên, một đạo bạch quang lóe lên. Hắn tỉnh lại, sờ cổ, thấy cơ thể còn nguyên vẹn.

"Thái Tử điện hạ, ngài sao vậy?" Chu Hoàn hỏi.

Vệ Cảnh Du sụp đổ. Hắn lại trở thành Thái Tử, lại phải trải qua diệt quốc lần nữa? Và không chỉ lần này, còn vô số lần đang chờ hắn.

Chương 84

Mười ngày sau, Vệ Cảnh Kha và Thẩm Phái đến Thiên Cơ Tông.

Thiên Cơ Tông không quá xa Kiếm Tông, nhưng muốn vào, phải vượt qua hộ tông đại trận gồm nhiều tầng kỳ môn trận pháp. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng khó phá giải.

Vệ Cảnh Kha không định phá trận, mà trực tiếp đến nơi thiên cơ lão nhân bế quan. Kiếp trước, nàng từng mượn Thiên Cơ Kính, nên nay coi như quen đường.

Hai người bước ra từ khe hở không gian. Chưa kịp nhìn quanh, một lão nhân tóc bạc, mặc đạo bào xám trắng, thân hình hơi béo, đã đứng chờ, mỉm cười hiền từ.

"Hai vị tiểu hữu đến đây có việc gì?"

Ông đã tính trước họ sẽ đến?

Thẩm Phái cảm nhận ánh mắt lão nhân dừng trên mình, như nhìn thấu linh hồn. Nàng từng nghe Tô Tiên Nhi được ví như thiên cơ lão nhân thứ hai, nhưng nay thấy, lời đồn quá phóng đại. Tô Tiên Nhi dù tu luyện trăm năm cũng không thể sánh bằng.

Thiên cơ lão nhân, nhân vật đứng đầu Thiên Cơ Tông, được đồn là bán tiên, nhưng chưa ai chứng minh. Nay xem ra, không phải lời hư.

Vệ Cảnh Kha lấy Thiên Cơ Kính, cung kính nói: "Đến trả Thiên Cơ Kính."

Đối với nàng, thiên cơ lão nhân là đồng bối với sư phụ, nên nàng luôn dành sự tôn kính.

Lão nhân nhận gương, lắc đầu: "May mà tiểu hữu mang trả. Nếu trông vào Thanh Y và Tiên Nhi, e rằng sẽ sinh thêm rắc rối."

Vệ Cảnh Kha gật đầu: "Thiên Cơ Kính hiển lộ thiên cơ vì chúng ta. Nay vật về chủ cũ, là việc nên làm. Chúng ta còn việc, xin cáo từ."

"Tiểu hữu xin dừng bước." Lão nhân gọi lại. "Hai vị mang Thiên Cơ Kính về, lão phu cảm kích, xin tặng một vò rượu làm tạ lễ."

Vệ Cảnh Kha khó hiểu: "Sao lại là rượu?"

"Là rượu ta cùng lão hữu nhưỡng trăm năm trước," lão nhân cười. "Coi như chúc mừng hai vị hỉ thành liên cành."

Vệ Cảnh Kha: "..."

Rượu mừng thì không thể từ chối. Một vò rượu bay đến tay Thẩm Phái.

Thẩm Phái nhận lấy, tạ ơn: "Đa tạ tiền bối."

Lão nhân vuốt râu cười: "Đi đi."

Thẩm Phái ngửi hương rượu, cảm thán: "Điện hạ, đổi Thiên Cơ Kính lấy vò rượu này, không lỗ."

Vệ Cảnh Kha lắc đầu: "Ngươi từ bao giờ lại hiểu rượu?"

"Ta uống ít, nhưng không phải không hiểu." Thẩm Phái nghi hoặc. "Nhưng sao thiên cơ lão nhân lại tặng rượu?"

Vệ Cảnh Kha nhìn vò rượu: "Rượu này dùng thiên tài địa bảo nhưỡng. Uống một ngụm, có thể tăng vài chục năm tu luyện."

Thẩm Phái kinh ngạc. Nếu uống cả vò, nàng đạt Kim Đan ngay tại chỗ cũng không lạ.

Thiên cơ lão nhân và sư phụ Vệ Cảnh Kha là tri giao, đều yêu rượu. Hai lão tiền bối thường cùng nhau phẩm rượu, dùng linh thực và linh vật nhưỡng rượu. Vò rượu này là thành quả mấy trăm năm.

Vệ Cảnh Kha kể lại, Thẩm Phái cảm thán: "Hóa ra thiên cơ lão nhân biết chúng ta trọng sinh."

Nếu không, sao gọi là rượu mừng? Rõ ràng là chúc hai người thành thân, nhân duyên không thể giấu nổi lão nhân.

"Ừ," Vệ Cảnh Kha nói. "Rượu mừng đã tặng, không biết bao giờ mới thành thân. Rượu này tặng sớm quá."

Thẩm Phái cảm thấy ánh mắt nàng như muốn "xử tử" mình, ho khan: "Chúng ta đi tìm Hoàng Giản trước đi."

Đúng lúc này, phù truyền tin bên hông sáng lên. Thẩm Phái nói: "Là Cửu Mệnh."

Vệ Cảnh Kha búng tay, giọng Cửu Mệnh vang lên: "Chủ tử, không hay rồi! Lam Sơ Dao mang tiểu thế tử đi mất!"

Thẩm Phái: "?!"

"Chuyện gì xảy ra?" Vệ Cảnh Kha trầm giọng.

"Chỉ để lại một tờ giấy, nói mang tiểu thế tử về Trường Sinh Đảo. Khi chúng ta phát hiện, cả hai đã biến mất. Đệ tử thủ sơn Kiếm Tông cũng bị nàng đánh ngất. Là thuộc hạ thất trách."

Thẩm Phái bình tĩnh: "Không sao. Lam Sơ Dao là Nguyên Anh, các ngươi dù phát hiện cũng không ngăn được."

"Chuyện này các ngươi không cần xen vào, chúng ta sẽ đi tìm." Vệ Cảnh Kha nói.

Cắt liên lạc, nàng nhìn Thẩm Phái.

Thẩm Phái mím môi: "Như dự đoán."

Nếu Lam Sơ Dao coi Thẩm Sóc là Thiên Quyến giả, chắc chắn sẽ có hành động. Hoặc là bạn, hoặc là địch.

"Linh ấn ta để lại trên người Thẩm Sóc chưa phát tác," Vệ Cảnh Kha nói. Linh ấn bảo mệnh tại Thất Phong Cốc chưa kích hoạt, chứng tỏ Thẩm Sóc chưa bị thương, thậm chí có thể tự nguyện đi theo Lam Sơ Dao.

"Ý điện hạ là Sóc Nhi tự đi theo nàng?" Thẩm Phái hỏi.

Vệ Cảnh Kha gật đầu: "Có lẽ Lam Sơ Dao nói gì đó khiến hắn đi theo, còn đến Trường Sinh Đảo."

Thẩm Phái siết chặt tay: "Trường Sinh Đảo..."

Đến nay, Trường Sinh Đảo vẫn là một nơi bí ẩn, nhưng dường như có liên hệ sâu sắc với nàng.

"Điện hạ, chúng ta đến Trường Sinh Đảo trước." Hoàng Giản chết lúc nào cũng được, nhưng nàng chỉ có một đệ đệ. Trường Sinh Đảo lập trường không rõ, nàng không dám mạo hiểm.

"Không ngại. Trường Sinh Đảo và Ma Tông cùng hướng." Vệ Cảnh Kha nói.

Thẩm Phái ngạc nhiên: "Điện hạ từng đến Trường Sinh Đảo?"

"Ừ, một lần, giúp sư phụ lấy nước nhưỡng rượu."

Thẩm Phái: "?"

Vệ Cảnh Kha chỉ vào vò rượu: "Rượu này dùng trường sinh tuyền nhưỡng."

Là đồ đệ của ngọc chân nhân, nàng từng chạy việc vặt cho sư phụ. "Trường Sinh Đảo ở phía bắc Ma Thành, nhưng người thường khó tìm."

Thẩm Phái ngạc nhiên. Là tông chủ Ma Tông, nàng biết Ma Tông quản hạt ba Ma Thành phía bắc, còn Minh Vân Sơn ở xa hơn. Sao Trường Sinh Đảo lại ở gần đó mà nàng không biết?

Vệ Cảnh Kha giải thích: "Trường Sinh Đảo ẩn thế, dù có người xuất thế cũng không dễ lộ thân phận."

Trường sinh tuyền có thể biến phàm nhân thành tu sĩ, nên dễ bị mơ ước. Trúc linh đan của thiên kiêu đại bỉ cần trường sinh tuyền, nên một số đại tông môn có liên hệ với Trường Sinh Đảo, giúp họ duy trì vị thế.

"Ta nghe sư phụ nói, Trường Sinh Đảo trước đây không ẩn thế. Vì sao sau này bế môn, ta không rõ." Vệ Cảnh Kha nói.

Thẩm Phái hỏi: "Vậy sao điện hạ nói ấn tượng sâu sắc với Trường Sinh Đảo?"

Vệ Cảnh Kha liếc nàng: "Không có gì."

Thẩm Phái nhăn mặt: "Điện hạ..."

Vệ Cảnh Kha nhấp môi: "Ừ."

"Sao lại ấn tượng sâu sắc?"

Nàng kiên quyết muốn câu trả lời. Vệ Cảnh Kha đành nói: "Ma Thành nhiều mỹ nhân. Lần đó đi ngang, thấy không ít."

Thẩm Phái theo bản năng đáp: "Rắn rết mỹ nhân thì nhiều."

Rồi nàng chợt dừng: "Điện hạ có diễm ngộ sao?"

"Không có." Vệ Cảnh Kha quay mặt đi.

"Vậy là gì mà điện hạ không dám nói?"

"Chẳng có gì không dám." Vệ Cảnh Kha ho khan. "Lần đó, ta thấy trên trời dưới đất đệ nhất mỹ nhân."

Thẩm Phái: "???"

"Điện hạ chẳng phải nói đã quên dung mạo người đó sao?" Giọng nàng trở nên nguy hiểm.

"Là quên," Vệ Cảnh Kha cười. "Nhưng gần đây lại nhớ ra."

Thẩm Phái cười lạnh: "Hóa ra mỹ đến mức điện hạ nhớ mãi không quên."

Nàng quay mặt đi, ghen tuông ngập lòng.

Vệ Cảnh Kha lắc đầu: "Cũng chỉ đẹp ngang Thẩm tông chủ trong Thiên Cơ Kính thôi."

Thẩm Phái khí cười: "Điện hạ nghĩ nói vậy ta sẽ vui?"

"Nhưng Thẩm tông chủ là người đẹp nhất ta từng thấy." Vệ Cảnh Kha nghiêm túc.

Thẩm Phái vẫn không hài lòng: "Điện hạ nói nàng là 'trên trời dưới đất đệ nhất mỹ nhân'."

"Danh hiệu đó nên thuộc về Thẩm tông chủ." Vệ Cảnh Kha đáp.

Thẩm Phái chu môi: "Điện hạ đừng nói bậy, ta chưa từng gặp điện hạ ở Ma Thành."

Vệ Cảnh Kha xoa đầu nàng: "Ừ."

Thẩm Phái bỗng nhớ ra gì đó, ánh mắt thoáng buồn: "Nếu lúc đó thật sự gặp điện hạ ở Ma Thành, thì tốt biết bao."

Nếu gặp, nàng chắc chắn nhận ra.

"Nếu gặp, ta sẽ không nhận lầm." Nàng từng nhận ra ngay cả Ngàn Mặt giả dạng Vệ Cảnh Kha.

Vệ Cảnh Kha gật đầu: "Ừ."

Ngoài chữ "ừ", nàng không biết nói gì. Người đó là Thẩm Phái sao? Tất nhiên đúng. Chỉ là trước đây không nhớ, sau khi xem Thiên Cơ Kính mới dần hồi tưởng.

May mắn thay, khi đó họ cách nhau quá xa, Thẩm Phái không quay đầu. Nếu nàng quay lại, chỉ thấy một Vệ Cảnh Kha từng phụ nàng. Dù tu vi đã đạt Nguyên Anh, biết mình từng đính hôn với Thẩm Phái, nàng vẫn không nhận ra.

Dẫn linh thể đại thành khiến dung mạo thay đổi, nhưng đó không phải cái cớ Vệ Cảnh Kha muốn dùng.

Chương 85

Có Vệ Cảnh Kha, hành động rất nhanh. Họ sẽ sớm đến gần Ma Thành.

Cùng lúc, Hoàng Giản mang thương tích, đến Lưu Phong Thành, một trong tam đại Ma Thành.

Thẩm Minh Bằng, thành chủ Lưu Phong Thành, cưỡi một con thằn lằn cao lớn, chậm rãi ra nghênh đón. Thấy Hoàng Giản, hắn chỉ nhàn nhã chắp tay: "Lưu Phong Thành cung nghênh tông chủ."

Thái độ này rõ ràng không xem Hoàng Giản ra gì.

Tam đại Ma Thành và Ma Tông tuy danh nghĩa là cấp trên dưới, nhưng thực lực ngang ngửa. Cha Thẩm Minh Bằng, lão thành chủ, là Hóa Thần kỳ cường giả, khiến Lưu Phong Thành có danh vọng lớn.

Hoàng Giản khinh thường trong lòng. Lão thành chủ là Hóa Thần thì đã đành, nhưng Thẩm Minh Bằng, chưa đến Nguyên Anh, dám kiêu ngạo trước mặt hắn?

Nếu không kiêng kỵ lão thành chủ, Hoàng Giản đã cắt hắn thành mười tám mảnh!

Mang thương tích, Hoàng Giản kiềm chế, nói: "Bản tôn chỉ đi ngang, ở lại vài ngày rồi về Ma Tông."

Thẩm Minh Bằng nhường đường: "Tông chủ, mời."

Hắn đi theo, hỏi: "Tông chủ đến Lạc Nguyệt Thành vì bí bảo của thương đoàn?"

Thủ hạ của Hoàng Giản nhíu mày trước thái độ của hắn. Hoàng Giản ra hiệu bình tĩnh, đáp: "Đúng vậy, là Thiên Cơ Kính."

Thẩm Minh Bằng sững sờ: "Thiên Cơ Kính của Thiên Cơ Tông?"

"Không sai."

Thẩm Minh Bằng hít sâu: "Tông chủ lấy được?"

Hoàng Giản nhớ đến bóng dáng màu bạc đánh hắn, linh hồn vẫn còn đau: "Không. Bản tôn có việc, phải rời đi trước."

Thẩm Minh Bằng không truy hỏi, nhưng trong lòng nghi hoặc. Việc gì quan trọng hơn Thiên Cơ Kính? 

Hắn nghênh đón Hoàng Giản vào thành, nhưng lập tức ra lệnh thuộc hạ: "Tra chuyện Thiên Cơ Kính."

Hắn có chút hối hận. Nếu biết là Thiên Cơ Kính, hắn đã đến Lạc Nguyệt Thành.

"Thành chủ, không cần tra. Chuyện Thiên Cơ Kính đã truyền khắp." Thuộc hạ nói. "Lạc Nguyệt Thành xuất hiện Thiên Quyến giả, giúp Thiên Cơ Tông đoạt lại Thiên Cơ Kính, giờ không rõ tung tích."

"Thiên Quyến giả?" Thẩm Minh Bằng hưng phấn. "Thật sự là Thiên Quyến giả?"

"Nghe nói nàng đột phá Trúc Cơ kỳ ngay tại hội đấu giá, lôi kiếp mạnh như Nguyên Anh kỳ."

Thẩm Minh Bằng như bị dội nước lạnh: "Thiên Quyến giả không có lôi kiếp. Lôi kiếp Trúc Cơ mà mạnh như Nguyên Anh kỳ? Đó là bị Thiên Đạo ghét bỏ thì có!"

Thuộc hạ rụt cổ: "Nhưng lôi kiếp không làm nàng bị thương, ngược lại đánh tan đám tranh đoạt Thiên Cơ Kính. Nghe đồn dù mới Trúc Cơ, nàng đã đấu được với Nguyên Anh kỳ."

"Nói bậy!" Thẩm Minh Bằng không tin. "Trúc Cơ là Trúc Cơ, sao thắng nổi Nguyên Anh?"

Thuộc hạ run rẩy: "Nghe đồn có lẽ phóng đại."

Thẩm Minh Bằng hừ lạnh: "Tra Thiên Quyến giả này. Và gửi tin tức này đến Ma Tông."

Thuộc hạ khó hiểu: "Thành chủ muốn nhường Thiên Quyến giả?"

"Đương nhiên không." Thẩm Minh Bằng cười nhạo. "Cha ta còn sống. Để Hoàng Giản bắt Thiên Quyến giả, rồi chúng ta cướp lại. Để Ma Tông đắc tội chính phái, chúng ta làm ngư ông đắc lợi."

Hoàng Giản vừa nghỉ chân tại Lưu Phong Thành, chuẩn bị bế quan chữa thương, nghe tin về Thiên Quyến giả thì mừng rỡ.

Thương thế của hắn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Bóng dáng màu bạc khiến linh hồn hắn tổn thương, tu vi Hóa Thần có dấu hiệu tụt về Nguyên Anh. Hắn dùng hết thiên tài địa bảo mới ổn định thương thế.

Nếu có lô đỉnh, không chỉ chữa thương mà còn khôi phục tu vi. Hoàng Giản thầm hận bóng dáng màu bạc. Nếu không gặp nàng, Thiên Cơ Kính và Thiên Quyến giả đã là của hắn!

"Tra tung tích Thiên Quyến giả. Và cả Thần Hi, xem nàng đi cùng ai." Hoàng Giản ra lệnh.

Ngoài Lưu Phong Thành.

"Ngươi không nói mang ta đến Trường Sinh Đảo sao? Sao lại đến Ma Thành?" Thẩm Sóc trừng mắt nhìn bảng hiệu Lưu Phong Thành.

Lam Sơ Dao ôm tay: "Đừng căng thẳng. Trường Sinh Đảo ở phía bắc Ma Thành. Qua đây là đến."

Thẩm Sóc cẩn thận: "Dù ngươi lừa ta, ta cũng chẳng có gì đáng giá."

Lam Sơ Dao nhún vai. Tiểu tử cứ tiếp tục giả vờ. Nàng đã chắc chắn Thẩm Sóc là Thiên Quyến giả.

"Ta lừa ngươi làm gì? Yên tâm, ta đã hứa sẽ cho ngươi gặp người ngươi muốn." Nàng vác rìu lớn, ngoắc tay. "Vào thành thôi."

Thẩm Sóc đuổi theo, nghi hoặc: "Đây là Ma Thành, cứ vậy vào sao?"

"Ma Thành như trung lập thành, tu sĩ tự do ra vào. Chỉ dựa vào ngoại hình, ai biết chính hay tà? Ma tu và chính phái chỉ khác cách hành sự." Lam Sơ Dao dặn: "Đừng xen vào chuyện người khác."

Nàng sợ tiểu tử này thấy bất bình sẽ ra tay.

Thẩm Sóc gật đầu: "Ta biết."

Nhưng trong lòng hắn thấy kỳ lạ. Lam tiền bối hình như nghĩ hắn quá khờ khạo.

Họ vào thành, không bị cản trở. Đột nhiên, Lam Sơ Dao dừng bước khi nghe hai ma tu trò chuyện: "Nghe nói Thiên Quyến giả xuất hiện ở Lạc Nguyệt Thành! Là lô đỉnh trời sinh, chỉ cần một đêm, tu vi cũng tăng vọt!"

"Nghe nói nàng liên quan đến Thiên Cơ Tông, nhiều người đang nhắm vào đó."

"Thương đoàn to gan, dám trộm Thiên Cơ Kính đi bán."

Lam Sơ Dao nhíu mày. Thiên Quyến giả ở Lạc Nguyệt Thành? Nàng liếc Thẩm Sóc, thấy hắn ngây thơ, như không hiểu vì sao nàng dừng lại.

Nàng chắc chắn Thẩm Sóc là con của Thánh Nữ, với vận khí nghịch thiên. Chẳng lẽ Thiên Cơ Tông cố ý đánh lạc hướng?

"Thẩm Sóc, tỷ tỷ ngươi có vận khí tốt như ngươi không?" Lam Sơ Dao hỏi.

Nàng từng muốn mang cả Thẩm Phái về Trường Sinh Đảo, nhưng sau Thất Phong Cốc, không rõ tung tích Thẩm Phái và Vệ Cảnh Kha.

Thẩm Sóc đáp: "Không, tỷ tỷ vận khí không bằng ta."

Lam Sơ Dao thở phào. Không nhận lầm người là tốt.

"Đi thôi." Nàng tiếp tục dẫn đường.

Thẩm Sóc gật đầu, nhưng ánh mắt thoáng suy tư. Lạc Nguyệt Thành, Thiên Quyến giả, vận khí, tỷ tỷ... Hắn dường như hiểu ra điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro