Chương 25
Phượng Quân Cung.
Đồng thời nhận được thư của Tiêu Trưởng Công chúa còn có Tiêu Thiều Quân. Sau khi nhận được phong thư này, Tiêu Thiều Quân hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đêm đã khuya, Tiêu Thiều Quân một mình ngồi trong đình viện, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy, ánh mắt nhìn lướt qua hàng chữ trên giấy, trong thư nội dung chỉ có vỏn vẹn vài từ: Quân nhi, hắn đã tới tìm ngươi.
Người kia chung quy vẫn muốn tìm tới sao?
Tam quốc hoàng tử không có mệnh lệnh đặc thù, không thể tùy ý rời khỏi bổn quốc, vậy vị Ôn Quốc Tứ hoàng tử này chính là đến Tiêu Quốc làm chất tử hai năm.
Tiêu Thiều Quân tâm tư bị tin tức này quấy rầy, ánh mắt hoảng hốt, kinh ngạc mà xuất thần một hồi, mãi đến khi tờ giấy lặng lẽ từ tay rơi xuống mới phục hồi tinh thần, đưa tay nhặt lên từ giấy rơi trên bàn đá.
Cẩn thận đem thư gấp lại, để vào trong ống tay áo, lại từ ống tay áo lấy ra một cây sáo ngọc.
Tiêu Thiều Quân bàn tay khẽ vuốt thân sáo, sáo ngọc phút chốc tại chỉ đi một vòng, đặt ngang ở bên môi, trong chớp mắt tiếng sáo vang lên, trong bóng đêm sâu thẳm tĩnh lặng, du dương lâu dài, dư âm còn văng vẳng lượn lờ bên tai.
Ngày hôm sau.
Tiêu Đàn Khanh càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không ngủ được. Sau khi trải qua một đêm trằn trọc trở mình, sáng sớm liền không thể chờ được nữa, vội tới Phượng Quân Cung tìm Quân nhi, củ cải trắng nhà hắn sắp bị trư chất tử kia ủi đi mất.
Trưởng tỷ là thân tỷ tỷ của hắn, bị Ôn Quốc Thái tử cưới đi đã khiến hắn tức giận, Lục muội Quân nhi cũng là thân muội muội của hắn, bây giờ lại bị Ôn Quốc Tứ hoàng tử để ý. Vì Quân nhi, tên Tứ hoàng tử kia thậm chí không tiếc chạy tới Tiêu Quốc làm chất tử, đúng là lòng muông dạ thú!
Lúc Tiêu Đàn Khanh đến Phượng Quân Cung, Tiêu Thiều Quân còn đang dùng bữa sáng. Nàng còn chưa kịp thấy người, thật xa liền nghe thấy Vương huynh kêu to: "Quân nhi!"
Nô tỳ thiếp thân hầu hạ Tiêu Công chúa là A Chúc lên tiếng: "Công chúa, Thái tử điện hạ lại tới nữa rồi."
Tiêu Đàn Khanh năm nay mười chín, tuy là Thái tử cao quý của một quốc gia, nhưng tính tình lại không theo khuôn mẫu, ở trong cung thường thích chơi nháo. Lúc này nghe được A Chúc nói, liền ngồi bên cạnh Tiêu Thiều Quân, vỗ bàn trừng mắt về phía A Chúc: "Làm sao, ngươi dám không hoan nghênh bản thái tử?"
A Chúc cúi đầu: "Nô tỳ không dám."
"Bản thái tử lượng ngươi cũng không dám."
Tiêu Đàn Khanh hừ nhẹ, giơ tay nâng lên ấm trà hướng trong chén châm trà, rót đầy rồi đặt bình trà xuống, hỏi: "Quân nhi, ngươi vẫn chưa ăn xong à?"
"Vừa vặn ăn xong." Tiêu Thiều Quân đặt đũa xuống, ung dung thong thả dùng khăn tay lau lau khóe môi, nhẹ giọng hỏi: "Vương huynh, mới sáng sớm, ngọn gió nào đem huynh thổi tới Phương Quân Cung của muội?"
Tiêu Đàn Khanh trước uống một ngụm trà, lúc này mới trả lời: "Ngươi còn nhớ Tề Quốc Thái tử chứ?"
"Tề Càn?"
"Chính là hắn."
"Ý của Vương huynh là." Tiêu Thiều Quân hơi nhíu lên mi tâm, " Tề Thái tử này chính là chất tử của Tề Quốc đưa tới Tiêu Quốc?"
"Không sai." Tiêu Đàn Khanh gật gật đầu, khinh bỉ nói: "Kẻ này cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, nửa năm trước bị ngươi cự tuyệt hôn sự, sau khi rời Tiêu Quốc có lẽ không cam lòng, liền nhân cơ hội này quay lại."
Tiêu Thiều Quân bình tĩnh nói: "Tề Thái tử ham muốn sắc đẹp, tính cách phong lưu, thê thiếp thành đàn, luyến đến cũng chỉ là một cái túi da."
"Xú trư kia chính là vừa ý dung mạo xinh đẹp của ngươi, muốn đem ngươi chiếm làm của riêng."
Tiêu Đàn Khanh lắc đầu nói: "Không được, người này thực sự quá thâm độc, vì mục đích không chừa thủ đoạn nào, chúng ta phải đề phòng một chút, trước mắt Tiêu Quốc cùng Tề Quốc còn đang kết minh, không thể công khai không nể mặt mũi."
Xác thực không thể không nể mặt mũi, Tiêu Quốc hiện tại thực lực kém xa trước đây, Ôn Quốc lại ước gì Tiêu Quốc cùng Tề Quốc xảy ra nội chiến, Tiêu Thiều Quân thoáng trầm ngâm, hỏi: "Vương huynh, Tề Thái tử khi nào đến Tiêu Quốc?"
"Theo ta tính, đại khái mấy ngày nay đã đến rồi, đồng thời đến còn có Ôn Quốc Hoài Vương."
Tiêu Đàn Khanh buông ra lông mày đang nhăn lại, nghĩ đến đêm qua đọc nội dung trong thư của Trưởng tỷ, đầu trư muốn ủi thân muội muội có lẽ cũng đã đến. Lông mày hắn lại nhăn lại, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Thiều Quân.
"Hoài Vương?" Tiêu Thiều Quân không biết tin tức, nhất thời không có phản ứng lại.
Tiêu Đàn Khanh giận đùng đùng: "Chính là Ôn Quốc Tứ hoàng tử, Ôn Thế Chiêu."
"Hóa ra là nàng."
"Các ngươi có quen biết?"
Tiêu Thiều Quân cười nhạt: "Ngẫu nhiên gặp gỡ."
"Thật sự chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ?" Tiêu Đàn Khanh hoài nghi nhìn thân muội muội, hắn không chút nào tin tưởng. Trưởng tỷ tự mình viết thư gửi tới, dặn hắn phải cố gắng chăm sóc cái tên Ôn Thế Chiêu này, còn đề cập vấn đề nhỏ giữa Ôn Thế Chiêu và Quân nhi lúc đó.
"Quân nhi không cần lừa gạt Vương huynh."
Tiêu Thiều Quân vẻ mặt như thường, khuôn mặt nhàn nhạt cười, không nhìn ra tâm tình gì.
Tiêu Đàn Khanh nhìn chằm chằm nàng một lúc, từ bỏ ý nghĩ trực tiếp hỏi Quân nhi, trong lòng cân nhắc chờ cái tên Ôn Thế Chiêu kia đến rồi lại nói.
Người có thể được Trưởng tỷ khen, lần này khiến Tiêu Đàn Khanh càng thêm hiếu kỳ, cũng không biết tên Ôn Thế Chiêu này rốt cuộc là loại nam tử gì.
Nếu Ôn Thế Chiêu yêu thích Quân nhi nhà hắn, vì Quân nhi ngàn dặm xa xôi mà đến, tất sẽ lộ ra sơ hở. Hắn muốn đích thân thăm dò tên Ôn Thế Chiêu này, miễn cho Quân nhi bị lừa gạt.
Tiêu Đàn Khanh phất tay: "Quên đi, không quan tâm các ngươi có phải là ngẫu nhiên gặp gỡ hay không, nói chung, hai người kia sau này đều là chất tử của Tiêu Quốc chúng ta, đặc biệt là tên Ôn Thế Chiêu này, nhất định phải hảo hảo phòng bị hắn!"
Tiêu Thiều Quân khá là bất đắc dĩ, không hiểu hỏi: "Vì sao phải đặc biệt phòng bị nàng?"
Tiêu Đàn Khanh hừ lạnh: "Ôn Quốc dã tâm bừng bừng, một lòng muốn công phá Tiêu Quốc cùng Tề Quốc, ai biết được hắn đến Tiêu Quốc chúng ta có mục đích gì."
Quân nhi nhà hắn thật khờ, cái tên Ôn Thế Chiêu này mục đích to lớn nhất chính là ủi cải trắng trên tay hắn!
Tiêu Đàn Khanh nói bóng gió: "Quân nhi, ngươi năm nay đã mười tám, cũng không còn nhỏ, đã có hứng thú với nam tử nào chưa?"
Tiêu Thiều Quân khẽ nhếch môi muốn nói gì đó, từ "Không có" đến bên môi lại bị thu hồi, nàng chỉ lắc lắc đầu.
Tiêu Đàn Khanh vui mừng khôn xiết: "Không sao, Tiêu Quốc chúng ta nam tử ngàn ngàn vạn, luôn có người mà Quân nhi yêu thích. Nói tới tân khoa trạng nguyên năm nay, tướng mạo đường đường, tuổi còn trẻ đã tài trí hơn người, cùng ngươi xứng đôi vô cùng, ngươi thấy sao?"
"Vương huynh, trạng nguyên lang trong nhà đã có thê tử, ta sao có thể gả cho hắn?"
"Kêu hắn hưu thê là được!"
Tiêu Thiều Quân thấp giọng cười cười: "Vương huynh, *Tao khang chi thê bất khả hạ đường."
* Tao khang chi thê bất khả hạ đường: Người vợ tần tảo từ thuở hàn vi, không thể bỏ rơi khi đã thành đạt
"Cũng đúng, cái gọi là thà phá một tòa miếu, không hủy một việc thân, quên đi, tha cho hắn."
Tiêu Đàn Khanh khẽ vuối cằm, lại có ứng cử viên vừa ý, hai mắt phút chốc sáng ngời, hưng phấn hỏi: "Còn đích trưởng tử nhà Thừa tướng, phong lưu phóng khoáng, tiền đồ vô hạn, Quân nhi cảm thấy thế nào?"
"Hắn tuy không có chính thê, cũng đã nạp mấy phòng thiếp, Quân nhi không cùng người *cộng thị nhất phu."
*cộng thị nhất phu: cùng chung một chồng
Tiêu Đàn Khanh lắc đầu: "Vậy cũng đúng, đường đường là Công chúa, há có thể cùng với nữ tử khác cộng thị nhất phu."
Nhìn Tiêu Thái tử vì chuyện chung thân đại sự của Công chúa mà nghĩ tới vắt đầu vắt óc, A Chúc đứng bên cạnh không nhịn được mở miệng: "Thái tử điện hạ, Công chúa cũng không vội, ngài vậy mà lại gấp, theo nô tỳ thấy, Thái tử điện hạ vẫn là quan tâm chính mình nhiều hơn."
Tiêu Đàn Khanh trừng nàng: "Ngươi xú nha đầu này, còn dám trêu chọc bản thái tử đúng không?"
A Chúc nhỏ giọng nói: "Vốn là vậy mà, chính Thái tử điện hạ cũng chưa có cưới Thái tử phi."
"Nam tử cùng nữ tử sao có thể giống nhau!" Tiêu Đàn Khanh xấu hổ mặt, phất tay nói: "Đi đi đi, té sang một bên, không cho quấy rối bản thái tử."
Tiêu Thiều Quân nâng chung trà lên thiển ẩm, chợt nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vương huynh, A Chúc nói rất đúng."
"Đúng chỗ nào chữ, không đúng một chút nào. Cưới Thái tử phi là việc quan trọng, không vội được." Tiêu Đàn Khanh từ chối thừa nhận, giơ tay nâng chén uống cạn nước trà, lại cân nhắc nói: "Để Vương huynh suy nghĩ thêm, trong Tiêu thành này còn có nhà ai có công tử đang tuổi thanh xuân."
Tiêu Thiều Quân không khỏi thấy buồn cười, phân phó A Chúc thu dọn một bàn thức ăn sáng rồi lẳng lặng ngồi uống trà, cũng không quấy rối Vương huynh hăng hái, nghe Vương huynh kể tên Tuấn nhi lang khắp Tiêu thành, lại từng cái phản bác lại.
"Quân nhi, ngươi người này không thích, người kia cũng không thích, lại xoi mói kĩ như vậy, đừng như Trưởng tỷ hai mươi tuổi mới gả đi."
Tiêu Đàn Khanh cau mày đăm chiêu, lại nghĩ đến ứng cử viên vừa ý khác, bỗng nhiên vỗ đùi: "Quân nhi, đích trưởng tử nhà Đại Tướng quân, không chỉ văn võ song toàn, lại còn là võ trạng nguyên năm nay, ngươi cảm thấy thế nào?"
Đích trưởng tử nhà Đại Tướng quân, Tiêu Thiều Quân dừng một chút, không trả lời mà hỏi lại: "Vương huynh nghĩ sao?"
Lưng hùm vai gấu, mũi sụp môi dày, cùng với một tấm mặt rỗ mặt né sượt qua đại não, Tiêu Đàn Khanh cả người run cầm cập mấy lần, cực kỳ lúng túng đáp: "Không nên trông mặt mà bắt hình dong, người ta cũng chỉ xấu một chút."
A Chúc nhỏ giọng nói: "Đâu chỉ có một chút."
Tiêu Đàn Khanh tức giận đến vỗ bàn: "Câm miệng, không được chen ngang bản thái tử!"
Tiêu Thái tử tính tình vô cùng tốt, thường ngày đối với hạ nhân cũng hiền hoà, chính là làm dáng vẻ đáng sợ một chút, A Chúc rõ ràng trong lòng, đàng hoàng đứng bên cạnh, không dám lại chặn miệng Tiêu Thái tử.
Tiêu Thiều Quân đúng lúc mở miệng: "Vương huynh còn chưa cưới Thái tử phi, Quân nhi sao có thể xuất giá trước."
"Làm sao không thể xuất giá, Vương huynh không phải sợ ngươi bị người lừa chạy sao!"
Tiêu Đàn Khanh nhẹ khấu chụp mặt bàn, lời nói ý vị sâu xa than thở: "Quân nhi nếu như xuất giá, cũng không nên như Trưởng tỷ, gả đi phương xa như vậy, chúng ta nhớ nhung vô cùng, quanh năm suốt tháng cũng không thấy được người."
"Ý của Vương huynh là, chỉ cho phép Quân nhi gả ở Tiêu Quốc?" Tiêu Thiều Quân tâm tư thông thấu, sao lại không hiểu Tiêu Đàn Khanh nói bóng nói gió.
"Ngươi là thân muội muội của Vương huynh, Vương huynh đương nhiên không muốn ngươi gả đi xa như vậy, tốt nhất không được gả cho hoàng thất Tề Quốc hoặc Ôn Quốc. Đế vương gia khắp nơi có thể thấy được câu tâm đấu giác, đáng sợ lại đáng trách."
"Nhưng ngược lại nói, Quân nhi đường đường là Công chúa, ánh mắt lại cao như vậy, ngoại trừ hoàng tử Ôn Quốc vàTề Quốc, thế gian này còn có người nào có thể lọt vào mắt Tiêu Công chúa ngươi?"
Tiêu Thiều Quân nhợt nhạt cười: "Vương huynh lo xa rồi, thế gian người hữu duyên thì sẽ thành đôi."
Tiêu Đàn Khanh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, hôm nay hỏi ngươi nhiều như vậy, ngươi cũng không cùng Vương huynh thổ lộ một ít lời nói thật lòng, tâm tư của nữ nhân các ngươi chính là nhẵn nhụi, ngươi chỉ cùng Trưởng tỷ nói lời thật lòng, hiện tại Trưởng tỷ không ở đây, ngươi đều không muốn cùng huynh trưởng nói một chút."
Tiêu Thiều Quân cười nhạt không nói.
"Đúng rồi, suýt chút nữa quên, phụ vương tìm ta còn có việc, chúng ta lần sau lại tán gẫu." Tiêu Đàn Khanh vội vội vàng vàng đứng dậy nói.
————
Năm ngày sau.
Tại đường cái náo nhiệt ở Tiêu thành, một thanh sam công tử dáng dấp tuấn mỹ lại ăn mặc hào hoa phú quý khiến người khác chú ý, người này vừa đi vừa nghỉ, biểu hiện hào hứng như là mới đến, tò mò trái nhìn phải sờ.
Dọc theo con đường này, Ôn Thế Chiêu thấy nhiều loại đồ vật không có ở Ôn Quốc, Tiêu thành này lại là lần đầu tiên nàng tới, thấy thú vị liền đi lại, không nghĩ rằng bên cạnh có một nữ tử tiến tới, xấu hổ đưa một đóa hoa tươi cho nàng.
Ôn Thế Chiêu cho rằng đây là phong tục của Tiêu Quốc đối với người hữu hảo, lăng lăng nhận lấy, còn lễ phép nói "Đa tạ".
"Công tử..." Cô nương kia còn muốn nói cái gì, Ôn Thế Chiêu lại bị Tuần Ân kéo qua một bên, Tuần Ân thấp giọng nói: "Vương gia, ngài làm sao có thể tùy tiện nhận hoa của nữ tử."
"Hoa này có vấn đề gì sao?" Ôn Thế Chiêu không rõ, quay đầu nhìn nữ tử cách đó không xa còn chưa rời đi, nữ tử thấy nàng nhìn qua, cười đến mặt mày vừa xấu hổ vừa mang ý cười.
Tuần Ân vội la lên: "Đây là phong tục của Tiêu Quốc, nhận hoa của nữ tử là phải cưới nàng về nhà."
"Sao ngươi không nói sớm!"
Ôn Thế Chiêu giật nảy cả người, xoay người đi tới trước mặt nữ tử, đem hoa trong tay kín đáo trả lại nàng, chân không chạm đất, như một làn khói liền chạy mất.
Tiêu Quốc lại có loại phong tục này, Ôn Thế Chiêu khó có thể tưởng tượng. Lúc đi dạo còn có thật nhiều nữ tử liên tục tặng hoa cho nàng, mới đầu nàng còn có thể nói cười xinh đẹp từ chối. Hiện tại thực sự thấy phiền, vừa nhìn thấy có nữ tử đi về phía nàng, liền xoay người chạy.
Trần Đồng Tường bồi ở bên người Ôn Thế Chiêu đắc ý mà nói: "Công tử, ngài nếu như đem những nữ tử tặng hoa này đều cưới về Ôn Quốc, khẳng định so được với hậu phòng của lão gia, quả thực là ba ngàn giai lệ a."
"Ngươi lại xuân thu đại mộng gì vậy." Ôn Thế Chiêu tức giận vỗ vỗ sau gáy Tiểu Tường Tử, "Cưới nhiều như vậy làm gì, còn cái gì mà ba ngàn giai lệ, ngươi không chê mệt, ta chê mệt."
Trần Đồng Tường xoa xoa sau gáy bị đập, nhe răng trợn mắt nói: "Mỹ nữ cưới về lại không chịu thiệt, lại không cần công tử ra sính lễ."
Ôn Thế Chiêu liếc hắn: "Thiếu đòn đúng không?"
Tuần Ân cười trên sự đau khổ của người khác: "Công tử, Tiểu Tường Tử cái miệng này chính là thiếu đòn."
"Ngươi ngươi ngươi, quá đáng!" Trần Đồng Tường chỉ vào Tuần Ân, tức giận đến quai hàm nhô lên.
"Được rồi, dạo chơi lâu như vậy bụng ta thật đói, chúng ta trước tiên đi ăn một bữa no nê."
Ôn Thế Chiêu sờ sờ bụng rỗng, vừa đi ánh mắt một bên tìm tòi tiệm cơm.
Vừa nhìn, Ôn Thế Chiêu không nghĩ tới sẽ thấy một màn thú vị như vậy.
Cách đó không xa có mấy công tử nhà giàu, bên cạnh bọn họ xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi không đáng chú ý, người này có lẽ là một tên trộm, nhìn chuẩn cơ hội, động tác cực nhanh, trong chớp mắt lấy được hầu bao bên hông của một trong số công tử đó.
Ôn Thế Chiêu đi tới bên cạnh bọn họ, suy nghĩ một chút rồi quyết định tiến tới, giơ tay vỗ vai người bị trộm, chỉ vào tên trộm kia, tốt bụng nhắc nhở hắn: "Ngân lượng của ngươi bị trộm rồi."
"A?" Tiêu Đàn Khanh theo bản năng sờ sờ bên hông, rỗng tuếch, thoáng chốc gào thét: "Tặc tử, đừng chạy, trả tiền cho ta!"
Tiêu Đàn Khanh muốn đuổi theo, lại bị một cái tay đè lấy vai: "Đừng nóng vội, xem ta."
Ôn Thế Chiêu cúi người xuống, tùy ý nhặt lên một viên đá to bằng ngón tay, kẹp ở tay, đột nhiên sử dụng nội kình, viên đá bắn ra vừa vặn trúng chân tên trộm, tên trộm kia lảo đảo một cái ngã xuống đất, kêu một tiếng thảm thiết.
"Cao thủ dân gian a." Tiêu Đàn Khanh không khỏi than thở một câu, đối với người hầu bên người cực nhanh phân phó: "Đưa tên này tới nha môn."
Tiêu Đàn Khanh vội vàng quay đầu, khi thấy rõ người giúp hắn, hai mắt thoáng chốc lóe lên óng ánh tinh mang, hắn kéo cánh tay của người này, nóng vội hỏi dò: "Xin hỏi quý tính của huynh đài?"
"Nhấc tay chi lao thôi, không đáng nhắc đến." Ôn Thế Chiêu cười cười, đẩy ra cánh tay.
"Ngươi giúp ta nhiều như vậy, sao có thể nói nhấc tay chi lao đây." Tiêu Đàn Khanh bất mãn đập vai Ôn Thế Chiêu, ánh mắt tinh tế đánh giá mấy người này, thuận miệng hỏi: "Xem trang phục của các ngươi, các ngươi không phải là người Tiêu sao?"
Ôn Thế Chiêu cười nói: "Tại hạ người Ôn."
"Người Ôn Quốc."
Tiêu Đàn Khanh nhíu nhíu mày, phất tay phóng khoáng cười nói: "Quên đi, không quản ngươi là người Tiêu người Ôn hay người Tề. Ra tay giúp đỡ chính là đối với ta có ân, đi, ta mời ngươi uống rượu."
Tuần Ân lên tiếng nhắc nhở: "Công tử."
Ôn Thế Chiêu nhướn mày, đối với Tiêu Đàn Khanh ôm quyền: "Thứ lỗi tại hạ còn có việc."
Tiêu Đàn Khanh: "Vậy cũng được."
"Cáo từ."
Theo trực giác của Tiêu Đàn Khanh, công tử trẻ tuổi này ăn mặc hoa lệ, mặt mày không che được quý khí, tư thái hờ hững tiêu sái, tất nhiên không phải người bình thường.
Mắt thấy quý công tử đi xa, ẩn vào đoàn người biến mất không còn tăm hơi. Tiêu Đàn Khanh vội vàng lớn tiếng kêu: "Ai, uy, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì, ta sau này đi đâu tìm ngươi uống rượu a!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro