Chương 35

Chương 35

Một Vương gia nhỏ nhoi, bị chính mẫu quốc vứt bỏ, đày sang Tiêu Quốc làm con tin, vậy mà lại không chịu an phận, còn dám vọng tưởng đến nữ nhân mà hắn nhắm trúng!

Từ sau đêm hội hoa đăng trở về, Tề Càn ngày ngày nổi trận lôi đình trong phủ. Cơn giận trong lòng như lửa cháy lan đồng cỏ, càng tích tụ càng mãnh liệt, lại không có nơi nào phát tiết. Hắn cắn răng chịu đựng nửa tháng, rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Tiêu Quốc dựa dẫm vào Tề quốc, hai nước kết minh mới tránh khỏi họa diệt vong dưới sự tấn công của Ôn Quốc.

Chính vì vậy, Tiêu Vương đối với Tề Càn luôn khách khí. Nhưng hôm nay, Tề Càn lại khí thế bức người, xông thẳng vào Tiêu Cung, ở ngay trước mặt hắn, một lần nữa nhắc đến chuyện cưới Tiêu Lục Công chúa. Hơn nữa, còn lấy mối quan hệ đồng minh giữa hai nước ra làm điều kiện áp chế, ép hắn phải thỏa hiệp.

Dụ dỗ lẫn đe dọa, lời hay nói tận, nhưng Tiêu Vương vẫn kiên quyết không chịu nhượng bộ.

Sắc mặt Tề Càn trầm xuống: "Tiêu Vương, Tiêu Quốc cùng Tề Quốc vừa là đồng minh, vừa có quan hệ thông gia. Nếu Lục Công chúa gả cho tiểu chất, nàng chính là Tề Quốc Thái tử phi. Hôn sự này chẳng phải càng củng cố vị thế của Tiêu Quốc hay sao? Tiêu Vương nghĩ thế nào?"

"Tề Thái tử nói có lý."Tiêu Vương trầm ngâm một chút, cau mày nói: "Nhưng... Quân nhi hiện tại là đích Công chúa duy nhất của cô."

"Hơn nữa, đây là chuyện hôn nhân đại sự của Quân nhi, sao có thể quyết định qua loa?"

Tiêu Vương khẽ lắc đầu, thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi nói: "Nếu Quân nhi cũng có tình ý với Tề Thái tử, vậy thì là chuyện đáng mừng. Nhưng nếu Quân Nhi không hề để tâm đến Tề Thái tử, chỉ sợ dưa hái xanh không ngọt."

Sắc mặt Tề Càn thoáng thay đổi, bàn tay giấu dưới lớp tay áo rộng đã siết chặt thành nắm đấm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lạnh giọng nói: "Hôn nhân đại sự xưa nay đều do phụ mẫu định đoạt. Tiêu Vương chẳng lẽ đang cố ý thoái thác? Hay là... Tiêu Quốc hiện tại đã đủ mạnh, không cần liên minh với Tề Quốc nữa?"

Lại là uy hiếp. Ánh mắt Tiêu Vương trầm xuống, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa: "Tề Thái tử hà tất phải cố chấp? Nữ tử hoàng tộc Tiêu thị xinh đẹp, đoan trang không thiếu, nếu Tề Thái tử để mắt đến ai, cứ việc chọn lựa, ta sẽ gả đi, tuyệt không cản trở."

"Ta chỉ cần Tiêu Lục Công chúa."

Tề Càn lập tức lạnh giọng: "Tiêu Lục Công chúa năm nay đã tròn mười tám, độ tuổi thích hợp để xuất giá. Tiểu chất thân là Tề Quốc Thái tử, trên đời này, còn ai có thể xứng với Tiêu Lục Công chúa hơn tiểu chất?"

Tiêu vương trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào dáng vẻ bức người của Tề Càn. Ông vuốt chòm râu bạc, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Tề Thái tử thân phận tôn quý, tương lai sẽ trở thành quân chủ của Tề Quốc, lại còn hứa hẹn lập Quân nhi làm Thái tử phi. Cô tất nhiên cũng có lòng tác thành hôn sự này. Nhưng việc này, dù sao vẫn phải hỏi qua ý nguyện của Quân nhi mới được."

Tề Càn bật cười khinh miệt: "Từ bao giờ Tiêu Vương cũng trở nên do dự, thiếu quyết đoán như vậy?"

Giọng điệu chế giễu lộ rõ sự mỉa mai, sắc mặt Tiêu Vương lập tức trầm xuống. Đôi mắt hổ lóe lên tia sát khí lạnh lẽo. Lâm Chí nhận thấy tình thế không ổn, ra sức đưa mắt ra hiệu cho Tề Càn, nhưng hắn vẫn làm như không thấy.

"Theo tin tức đáng tin cậy, mấy chục vạn đại quân Ôn Quốc đóng ở biên giới hai nước gần đây liên tục có động tĩnh. Trên mặt thì phái chất tử sang đây, nhưng thực chất, Ôn Thái tử đã âm thầm chiêu binh, tích trữ lương thảo. Điều này có ý nghĩa gì, chẳng lẽ Tiêu Vương còn chưa rõ?"

Tề Càn cười lạnh: "Ôn Quốc lòng muông dạ thú, sớm muộn gì cũng xua binh đánh Tiêu Quốc và Tề Quốc."

"Vậy mà Tiêu Quốc các người thì sao?" Hắn đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn: "Không những không cùng Tề Quốc kết thành hảo hữu, lại còn dung túng Tiêu Thái tử giúp đỡ tên Ôn Thế Chiêu kia!"

Tiêu Vương nhíu mày, giọng trầm xuống: "Lời này của Tề Thái tử là có ý gì?"

"Muốn hiểu rõ, Tiêu Vương cứ đi hỏi Tiêu Thái tử là biết ngay!"

Đối diện với một kẻ ngông cuồng dám ngang nhiên khiêu khích quân vương một nước, dù Tề Càn có là Tề quốc Thái tử, hành động này quả thực quá mức táo bạo. Trong lòng Lâm Chí nóng ruột không thôi, lập tức đứng ra, chắp tay nói: "Hồi bẩm Tiêu Vương, mấy ngày trước, vào đêm hội hoa đăng, thuộc hạ cùng Tề Thái tử ra ngoài dạo chơi. Không ngờ lại bắt gặp Ôn Thế Chiêu cùng Tiêu Công chúa đồng hành trong Tiêu Thành, cử chỉ ám muội, xem chừng quan hệ không hề đơn giản."

Nghe đến đây, trong lòng Tiêu Vương đã phần nào hiểu rõ nguyên nhân khiến Tề Càn hôm nay giận dữ như vậy. Hóa ra, tất cả đều bắt nguồn từ Ôn Thế Chiêu. Tiêu Vương liếc nhìn sắc mặt u ám của Tề Càn, ánh mắt trầm tư, suy nghĩ một hồi lâu.

Hội hoa đăng hôm đó, Ôn Thế Chiêu và Quân nhi... sao hai người lại đi cùng nhau?

"Chuyện này là thật hay giả, cô nhất định sẽ điều tra kỹ càng."

Tiêu Vương ngẫm nghĩ giây lát, sau đó lạnh giọng nói: "Còn về Ôn Thế Chiêu, Tề Thái tử không cần lo lắng. Hắn là Ôn Quốc hoàng tử, bất luận thế nào, Quân nhi cũng không thể gả cho hắn. Chuyện này, tuyệt đối không thể."

Nghe được lời cam đoan của Tiêu Vương, Tề Càn cuối cùng cũng tạm thời yên tâm, ôm quyền nói: "Tiểu chất cho rằng, từ nay về sau, không thể để Ôn Thế Chiêu tiếp tục gặp mặt Tiêu Công chúa nữa. Ôn Thế Chiêu đối với Tiêu Công chúa, chắc chắn là có mưu đồ không tốt."

Tiêu Vương gật đầu: "Nói có lý."

"Vậy hôn sự giữa tiểu chất và Tiêu Công chúa, ý Tiêu Vương ra sao?"

"Chuyện này không cần gấp."

Tiêu Vương vuốt râu cười nói: "Tề Thái tử muốn có được trái tim Quân nhi, vẫn cần dụng chút tâm tư."

"Ý Tiêu Vương là?"

Tiêu Vương thâm ý nói: "Dù sao cũng là nữ nhi, cứ lấy lòng nàng là được."

Lời này nghe cũng có lý. Tề Càn suy nghĩ một chút. Tiêu Công chúa cao ngạo, dù hắn là Tề Thái tử quốc cũng chưa từng lọt vào mắt nàng, thế mà Ôn Thế Chiêu mới đến Tiêu Quốc mấy ngày, suýt nữa đã chiếm được lòng nàng. Nhất định Ôn Thế Chiêu có thủ đoạn nào đó.

Bằng không, hắn đường đường là Tề quốc Thái tử, thân phận tôn quý, trên đời này sao có nữ tử nào dám cự tuyệt hắn?

————

Tề Càn chân trước tiến cung, không để ý Ôn Thế Chiêu cũng chân sau theo sát vào Tiêu Cung.

Nàng nhập cung vì hai mục đích: một là để tạ ơn Tiêu Vương đã ban phủ đệ Hoài Vương, hai là để tìm gặp Tiêu Công chúa. Từ ngày chia xa, đã nửa tháng nàng chưa gặp lại nàng ấy, lòng nhớ nhung không sao kìm nén nổi.

Ban đầu, nàng định đến diện kiến Tiêu Vương trước, nhưng nghe tin Tề Thái tử đang bàn chuyện cùng Tiêu Vương.

Ôn Thế Chiêu liền thay đổi chủ ý. Hành sự cẩn trọng, lặng lẽ che giấu thân phận, không kinh động đến bất kỳ ai, âm thầm dò hỏi nơi ở của Tiêu Công chúa. Dựa theo lộ tuyến mà cung nhân chỉ dẫn, nàng đi vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng tìm được đến Phượng Quân Cung.

Bên ngoài Phượng Quân Cung có vài thị vệ canh gác, bất kể ai ra vào đều bị tra hỏi.

Hôm nay Ôn Thế Chiêu khoác trên người trường bào thường phục giản dị, vừa nhìn liền biết không phải người trong cung. Để tránh nghi kỵ, nàng tìm một nơi hẻo lánh, vận khinh công, phi thân nhẹ nhàng tiến vào trong Phượng Quân Cung.

Dùng cách này có phần hạ sách, nhưng muốn gặp Tiêu Công chúa một lần, quả thực quá khó khăn.

Ôn Thế Chiêu cũng chẳng màng tất cả, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, chỉ cần có thể gặp lại nàng một lần, vậy là đủ.

Lần đầu đặt chân đến Phượng Quân Cung, nơi nàng nhảy vào là một hoa viên. Giữa vườn có hồ nước trong veo, bao quanh bởi giả sơn. Giữa hồ dựng một đình nghỉ mát, còn lối đi thì ngoằn ngoèo uốn khúc. Ôn Thế Chiêu không quen Phượng Quân Cung, lại sợ bị người phát hiện, nào có tâm trí để ngắm cảnh.

Ôn Thế Chiêu không rõ Tiêu Thiều Quân đang ở đâu, chỉ có thể theo trực giác mà đi bừa. Cũng không biết đi tới nơi nào, may mà lỗ tai nàng rất thính, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức ẩn mình sau giả sơn.

Người bước ra từ bên trong lại là A Chúc.

Phía sau A Chúc là vài thị nữ, trên tay cầm theo y phục cùng đồ dùng cá nhân.

Ôn Thế Chiêu ngước mắt nhìn sắc trời, khẽ xoa cằm. Nàng vào cung khá sớm, có lẽ giờ này Tiêu Công chúa đã rửa mặt xong.

Nhìn A Chúc cùng mấy thị nữ rời đi, Ôn Thế Chiêu có chút do dự. Nhưng nghĩ đến đây là cơ hội duy nhất trong tháng này, nàng liền hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, ổn định nhịp thở, thu liễm toàn bộ khí tức, nhẹ nhàng tiến đến cửa phòng.

Ôn Thế Chiêu giơ tay, đẩy cửa bước vào trong, nhanh chóng khép cửa lại. Tuy chỉ phát ra một tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn không thoát khỏi thính giác nhạy bén của người bên trong. Nữ tử quát lạnh: "Ai!"

Chưa kịp quay đầu lại, Ôn Thế Chiêu đã cảm nhận được một luồng gió sắc bén ập đến. Bản năng mách bảo nàng nhanh chóng né tránh. Sau khi ổn định thân hình, nàng thấp giọng nói gấp:"Đừng động thủ, là ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro