Chương 42

Chương 42

Tư yến vừa xảy ra chuyện náo loạn như vậy, chưa đến nửa canh giờ kể từ khi Ôn Thế Chiêu vung tay áo rời đi, tin tức đã được truyền vào cung. Tiêu Vương ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vừa phê duyệt tấu chương vừa lắng nghe Ngô Tham báo lại.

Nghe xong, Tiêu Vương mới đặt bút xuống, vẻ mặt ung dung. Kế sách luận võ kén rể của Tề Càn đến thật đúng lúc, vừa khéo giúp hắn giải quyết phiền phức vì hai nước làm khó dễ. Không đắc tội với ai, tất cả đều dựa vào bản lãnh của mình.

Tuy nhiên, tin tốt này chưa khiến hắn vui mừng được bao lâu thì Giám chính Tư Thiên Giám vội vã chạy đến.

Tư Thiên Giám chuyên quan sát Thiên Tượng, quản lý lịch pháp và tính toán vận mệnh tương lai. Những sự kiện trọng đại từng xảy ra trong lịch sử Tiêu Quốc, đều được Tư Thiên Giám dự đoán chính xác từng cái một, không sai lệch chút nào.

Giám chính là chủ quản của Tư Thiên Giám. Dù tuổi đã qua thất tuần nhưng lưng vẫn thẳng, sắc mặt hồng hào, bộ râu bạc dài buông xuống đến bụng. Khoác trên người đạo bào, phong thái tiên phong đạo cốt.

Nhưng lúc này, vị Giám chính thần thoại ấy lại như già đi trong một đêm, dáng vẻ hốc hác tiều tụy. Hắn quỳ sụp xuống dưới chân Tiêu Vương, toàn thân run rẩy, ngay cả tay chân chống trên mặt đất cũng không đỡ nổi thân thể, lay động như ngọn cỏ trước gió.

"Hà lão đây là làm sao vậy?" Tiêu Vương cau mày, ra hiệu cho Ngô Tham đỡ ông ta dậy.

"Vương thượng! Đêm qua khi thần quan sát Thiên Tượng, phát hiện Tử Vi tinh phát sinh dị động!" Chòm râu bạc dưới cằm Giám chính không ngừng run rẩy. Hắn nhất thời đứng không vững, phải dựa vào tay của Ngô Tham để ổn định thân thể gầy gò đang run lên từng hồi. Trên khuôn mặt già nua là sự kích động không thể che giấu.

Tiêu Vương kinh ngạc:"Tử Vi tinh?"

"Tử Vi tinh là đế tôn chi chủ! Thiên tượng dị động như vậy, chắc chắn báo hiệu có người sẽ đăng cơ xưng đế!"

Tiêu Vương trợn trừng mắt, đập mạnh bàn đứng phắt dậy: "Ngươi có biết kẻ sẽ xưng đế là ai không?!"

"Theo sự thay đổi vị trí dị động, cùng với tính toán từ mệnh cung, thần vẫn chưa biết rõ người đó là ai. Nhưng điều có thể khẳng định là, người mang mệnh Tử Vi, vận mệnh đế vương trăm năm có một, hiện đang ở rất gần, ngay trong Tiêu Quốc!"

"Ở Tiêu Quốc, ở Tiêu Quốc..." Tiêu Vương chắp tay sau lưng đi xuống bậc thang, miệng không ngừng lặp lại hai chữ ấy. Trán ông lấm tấm mồ hôi lạnh.

Lời nói của Giám chính khiến Tiêu Vương vừa hoảng hốt vừa kích động. Hắn tiến lên vài bước, trừng mắt nhìn đối phương chằm chằm, lớn tiếng hỏi: "Người có mệnh Tử Vi tất sẽ xưng đế. Ý của Giám chính là trong Tiêu Quốc có kẻ sẽ xưng đế?!"

"Thần... chính là có ý này."

Tiêu Vương lập tức túm lấy cổ áo Giám chính, siết chặt: "Người đó rốt cuộc ở đâu?!"

"Vị trí cụ thể... thần chưa thể xác định. Còn cần tính toán cẩn thận hơn. Nhưng phạm vi đại khái thì... trong vòng năm dặm ở ngoài Tiêu Cung!"

"Năm dặm?" Tiêu Vương buông cổ áo Giám chính, trầm giọng hỏi Ngô Tham: "Ngô Tham, trong phạm vi năm dặm quanh Tiêu Cung, có những phủ đệ nào?"

Ngô Tham đỡ lấy Giám chính đang lảo đảo, đáp: "Bẩm Vương thượng, phần lớn phủ đệ của các đại thần trong triều đều nằm trong phạm vi này. Nhưng..."

"Nhưng cái gì?!"

"Phủ của Tề Thái tử và Ôn Hoài Vương là gần Tiêu Cung nhất."

Sắc mặt Tiêu Vương lập tức sa sầm, trong mắt thoáng hiện sát ý nặng nề. Hắn nghiến răng, tiến lên đỡ lấy Giám chính đang bị dọa cho sợ hãi, trầm giọng hỏi: "Hà lão, chuyện này vô cùng trọng yếu! Ngươi cần bao nhiêu thời gian để xác định chính xác người đó ở đâu?"

"Quẻ tượng bất ổn... Thần... thần ít nhất cần thêm ba tháng!"

"Ba tháng?"

Giám chính tuổi đã ngoài thất tuần, nào chịu nổi kích thích như vậy, cả người run rẩy vài cái rồi ngã vào người Ngô Tham, lập tức bất tỉnh. Ngô Tham vội nói: "Bệ hạ, Giám chính đại nhân ngất rồi!"

Tiêu Vương lùi lại vài bước, lạnh lùng nói: "Đưa hắn xuống, trong vòng ba tháng không được phép rời khỏi Tư Thiên Giám nửa bước, lệnh cho người chăm sóc cẩn thận!"

"Thần tuân chỉ!" Ngô Tham vẫy tay gọi vài thị vệ đến, nâng Giám chính rời đi.

Một lúc sau, Hoa Thần điện rơi vào tĩnh lặng. Tiêu Vương lảo đảo bước lên bậc thềm, ngồi phịch xuống long ỷ, dùng nắm đấm đập mạnh vào trán mình vài cái. Những lời của Giám chính giống như một mũi gai nhọn đâm sâu vào lòng hắn.

Trong phạm vi năm dặm quanh Tiêu Cung, người mang mệnh đế vương kia rốt cuộc đang ở trong cung hay ngoài cung?

Cục diện tam quốc phân tranh kéo dài hàng trăm năm, chẳng lẽ vì sự xuất hiện của người này mà kết thúc sao?

Lúc này, Tiêu Vương bồn chồn không yên, không còn vẻ điềm tĩnh của một quân vương.

Hắn vừa mong chờ, lại vừa bất an, lo sợ rằng người nắm thiên hạ không phải là dòng dõi Tiêu thị.

"Vương thượng, tám trăm dặm cấp báo!"

"Vương thượng, tám trăm dặm cấp báo!"

Từ bên ngoài điện vang lên tiếng hô của thị vệ, càng lúc càng lớn. Tiêu Vương đập mạnh xuống án thư, sắc mặt càng lúc càng u ám. Ngô Tham thấy vậy, lập tức ra ngoài nhận cấp báo từ tay thị vệ.

Trên phong thư cấp báo có đóng dấu chữ "Ôn". Ngô Tham biết việc này quan trọng, bước nhanh vào trong điện, hai tay dâng cấp báo lên: " Vương thượng, tin từ Ôn Quốc."

"Ôn Quốc?" Tiêu Vương híp mắt, cười lạnh: "Trình lên đây!"

"Tuân lệnh."

Việc Ôn Thế Chiêu cầu thân đã xảy ra hơn một tháng. Ngày đó, Ôn Thế Chiêu từng nói sẽ gửi thư cầu thân chính thức, nay thư cuối cùng cũng đến trước mặt hắn. Tiêu Vương mở ra, bên trong là thư do Ôn Vương đích thân viết vì nhi tử, từng chữ đều tỏ rõ thành ý.

Ở góc phải bên dưới còn có dấu ngọc tỷ của Ôn Vương.

Tiêu Vương tức giận, không chút khách khí vung tay ném mạnh thư cầu thân xuống đất, giận dữ quát: " Ôn lão tặc! Thái tử của ngươi đã cưới Trưởng Công chúa của cô, Tứ hoàng tử của ngươi đừng mơ cưới được Lục Công chúa của cô!"

Thư cầu thân bị ném mạnh xuống, Tiêu Vương nắm chặt tay vịn long ỷ, ngực phập phồng kịch liệt, thở gấp liên hồi. Không ngờ trong thư có một lớp giấy giấu kín, khi rơi xuống đất lại làm lộ ra một cuộn giấy nhỏ.

Ngô Tham nhìn thấy, lập tức chạy tới nhặt lên, dâng lên cho Tiêu Vương: "Vương thượng."

Tiêu Vương giận dữ trải phẳng ra xem, ánh mắt lập tức trợn to, ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong mắt hắn.

Nét chữ trên cuộn giấy giống hệt thư cầu thân, người ký tên phía dưới chính là Ôn Dục Thành: "Tứ hoàng tử của cô, rời đi nguyên vẹn, trở về nguyên vẹn. Nếu thiếu dù chỉ là một sợi tóc, Thiết kỵ Ôn Quốc tất sẽ san bằng Tiêu thổ!"

Tiêu Vương đập mạnh cuộn giấy xuống bàn, gầm lên giận dữ: "Ôn lão tặc! Ngươi dám uy hiếp cô?!"

————

Nhiều người đều biết, Tiêu Lục công chúa từ nhỏ đã bái thần y có biệt danh là Diệu Thủ Hồi Xuân làm sư phụ, học được y thuật xuất chúng. Ngoài ra, nàng còn có một thân kiếm pháp cao siêu, xuất quỷ nhập thần.

Ngày mười lăm mỗi tháng là ngày Tiêu Thiều Quân xuất cung để viếng thăm sư phụ.

Tháng này, Tiêu Thiều Quân rõ ràng nhận thấy số thị vệ canh giữ ngoài Phượng Quân Cung nhiều hơn hẳn. Phụ vương cũng thường xuyên đến Phượng Quân Cung thăm nàng.

Ngay cả mẫu hậu, ngày nào cũng đến, còn nắm tay nàng, dặn dò nhiều chuyện hệ trọng.

Nói qua nói lại, Tiêu Vương Hậu không thể không nhắc đến chuyện chung thân đại sự của nàng.

Trong số những người đã cầu thân, Tề Thái tử và Ôn Hoài Vương có thân phận tôn quý nhưng cũng cực kỳ mẫn cảm. Chỉ cần Tiêu Vương xử lý không khéo, e rằng sẽ làm chấn động tam quốc thế cuộc, biến chuyện này thành quốc sự trọng đại.

Sinh ở đế vương gia, là Công chúa của một nước, thân phận tôn quý vô song, được vạn dân kính ngưỡng. Nhưng Công chúa không thể giống như những nữ tử bình thường, đôi vai dù mềm yếu cũng phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ giang sơn.

Cuối cùng, Tiêu Vương Hậu nắm lấy tay nữ nhi, khẽ nói: "Nhi nữ tình trường, không thể lưu luyến."

Ban ngày, Tiêu Thiều Quân đã đáp lời mẫu hậu, nhưng trong lòng nàng sao có thể không rõ.

Rốt cuộc cũng là đứng ở hai chiến tuyến đối lập, không có đúng sai, cũng chẳng quan trọng có thích hay không.

Dù có yêu thích thì cũng chỉ có thể đêm khuya ngồi dưới ánh trăng, khẽ nhấp một chén rượu mà thở dài.

Tháng Sáu, ngày mười lăm.

Lại đến ngày xuất cung.

Tại phủ Hoài Vương, Ôn Thế Chiêu sáng sớm đã tỉnh dậy, dẫn theo Trần Đồng Tường và Tuần Ân đi khắp Vương phủ, cẩn thận dò xét từng ngóc ngách, tính toán số lượng người trong phủ, để tiện hạ dược.

Ngày hôm qua, Tiêu Công chúa từng nói với nàng một câu "Khó mà đoán trước", Ôn Thế Chiêu cũng phần nào suy đoán được rằng Tiêu Công chúa sẽ không đến quá sớm.

Vì liên quan đến chung thân đại sự của điện hạ, Trần Đồng Tường làm việc vô cùng tận tâm.

Hắn cũng từng hỏi điện hạ, sao không hẹn gặp Tiêu Công chúa ở một nơi kín đáo, như vậy chẳng phải đơn giản hơn sao? Nhưng điện hạ lo lắng bị phát hiện, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thế nên hẹn Tiêu Công chúa ngay tại Vương phủ.

May mắn thay, người trong phủ không nhiều, tính cả thị nữ, gia nhân và xa phu, trước sau cũng chỉ hơn năm mươi người.

Từ sáng sớm đến hoàng hôn, Trần Đồng Tường tận mắt nhìn thấy đám thị nữ và gia nhân trong Vương phủ đã dùng bữa.

Điện hạ đã dặn, hôm nay, bất kỳ ánh mắt nào không phải người của mình, thì một đôi cũng không được phép mở.

Khi màn đêm vừa buông xuống, vào thời khắc này, những người trong phủ trở về phòng, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi lạ thường, liền đi ngủ sớm.

Không còn ai trông thấy, Trần Đồng Tường yên tâm đứng gác trước cổng Vương phủ. Mắt thấy sắc trời đã hoàn toàn đen, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Tiêu Công chúa đến, trong lòng bắt đầu có chút sốt ruột.

Không biết đã chờ bao lâu, Trần Đồng Tường ngồi tựa vào bậc cửa, mơ màng thiếp đi. Mãi đến khi có người vỗ vai hắn, hắn mới lầm bầm dụi mắt, ngước lên liền thấy một gương mặt thanh tú.

"Tiểu Tường Tử, ngươi là trư đầu thai a, như vậy cũng có thể ngủ được. Vương gia nhà ngươi đâu?"

Trần Đồng Tường chớp mắt ngơ ngác, nhận ra đó là A Chúc – thị nữ của Tiêu Công chúa. Trong khoảnh khắc liền tỉnh táo, trợn tròn mắt nhìn hồng y nữ tử bên cạnh A Chúc, lắp bắp kêu: "Tiêu... Tiêu Công chúa?"

Tiêu Thiều Quân khẽ mỉm cười, nhẹ gật đầu.

A Chúc kéo Trần Đồng Tường dậy: "Mau đứng lên, thời gian cấp bách, Công chúa không thể ở ngoài cung quá lâu. Nhanh dẫn Công chúa đi gặp Ôn Vương gia!"

"Được, mau vào trong!"

Vừa bước vào Vương phủ, khắp nơi yên tĩnh lạ thường, không nghe thấy một tiếng động nào. Trần Đồng Tường phấn khởi dẫn chủ tớ hai người băng qua mấy tòa đình lâu, đến trước một sân viện. A Chúc vừa định bước vào, liền bị Trần Đồng Tường giữ lại, ánh mắt ra hiệu không cho nàng đi theo.

A Chúc tức giận, giơ chân đá hắn một cái, ánh mắt trông mong dõi theo Công chúa bước vào trong.

Trong đình viện, dưới ánh trăng sáng cùng chiếc đèn lồng bên cạnh, bóng dáng thanh sam công tử ngồi ngay ngắn dần hiện rõ trong tầm mắt. Tiêu Thiều Quân nhẹ nhàng bước tới, lo sợ phá hỏng nhã hứng ngắm trăng của thanh sam công tử.

Từ sáng chờ đến tối, Ôn Thế Chiêu đã ngồi suốt mấy canh giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người trong lòng. Từ háo hức, mong đợi ban đầu, dần dần trở nên thất vọng, giờ đây gương mặt không khỏi mang theo vài phần u sầu, ủ rũ.

Nàng chống tay lên má, ngước nhìn trăng mà thương nhớ người.

Trong lòng chỉ mong tối nay Tiêu Công chúa nhất định sẽ đến, nếu không, lần sau gặp lại phải chờ thêm một tháng nữa.

Tiêu Thiều Quân tiến lại gần, bước lên bậc thềm dẫn vào đình. Nhìn bóng dáng nàng ấy đơn bạc, trong màn đêm dường như thấp thoáng nét cô tịch. Nàng hơi khựng bước, rồi lại nhẹ nhàng tiến tới, cố gắng bước chân thật khẽ.

Chỉ mới một ngày mà cảnh tượng này thật quen thuộc, chỉ là hai người đổi vị trí cho nhau.

Tiêu Thiều Quân lặng lẽ đến gần, đứng yên phía sau Ôn Thế Chiêu. Đôi tai Ôn Thế Chiêu khẽ động, lập tức nhận ra điều khác lạ. Khóe mắt bỗng lọt vào một vệt đỏ cùng hương thơm quen thuộc!

Ôn Thế Chiêu hai mắt bừng sáng, lòng tràn đầy vui sướng, đang định quay đầu lại nhìn thì Tiêu Thiều Quân đã cúi người xuống trước, khóe môi vẽ nên nụ cười nhè nhẹ, dịu dàng kề sát tai nàng hỏi: "Trăng đẹp không? Đang nghĩ gì thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro