Chương 57
Chương 57
Mưu kế diễn ra suôn sẻ. Tư Thiên Giám đã từng tiên đoán rằng, kẻ có số mệnh thống nhất thiên hạ, chỉ có chết mới phá vỡ cục diện.
Trước đó, thiên la địa võng đã được giăng sẵn, Ôn Thế Chiêu dù có bản lĩnh thế nào cũng không thể trốn thoát. Huống hồ còn có Quân Nhi.
Trong Hoa Thần Điện, Tiêu Vương ngồi trên long ỷ xử lý chính sự, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an. Ở Điểm Tướng Đài, dù đã nhiều lần nhắc nhở và cảnh cáo Tiêu Thái tử rằng Ôn Thế Chiêu phải chết. Nhưng Ôn Thế Chiêu hành sự xảo quyệt khiến Tiêu Vương vẫn luôn lo lắng nàng sẽ trốn thoát.
Khi nghe tin Tề Càn dùng đầu của Ôn Vương và Ôn Thái tử để làm nhục Ôn Thế Chiêu, Tiêu Vương đại hỉ. Sau đó, lại nghe tin Tiêu Thái tử đã hồi cung, hắn cho rằng Ôn Thế Chiêu đã chết. Vừa thở phào nhẹ nhõm, lại biết được Ôn Thế Chiêu không chết, tay chân bị phế bỏ, nhưng vẫn còn một hơi thở và đã được người cứu đi.
Điều mà hắn lo ngại nhất, cuối cùng vẫn xảy ra. Tiêu Vương nổi trận lôi đình, lập tức hạ chỉ triệu Tiêu Đàn Khanh vào cung, trách mắng hắn nhu nhược, thiếu quyết đoán. Đồng thời ban xuống lệnh truy sát Ôn Thế Chiêu. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hoàng gia phát lệnh truy sát, từ triều đình đến giang hồ đều lập tức hành động. Từ Tiêu Thành đến Ôn Thành xa cách ngàn dặm, mỗi cửa ải đều được canh phòng nghiêm ngặt. Vậy mà, một cỗ xe ngựa vẫn bình yên thông qua từng tòa thành.
Sau khi Ôn Thế Chiêu trọng thương rồi hôn mê, thị nữ thân cận bên cạnh Trưởng Công chúa là A Lam đã kịp thời đến nơi, mang nàng đi. Trên đường, nàng ta gặp được Trần Đồng Tường và Tuần Ân, hai người quay lại tìm Ôn Thế Chiêu.
A Lam võ nghệ cao cường, lại biết sơ qua y thuật. Nhưng thương thế của Ôn Thế Chiêu quá nghiêm trọng. Toàn thân nàng đầy những vết thương chồng chất, gân mạch ở tay và chân bị cắt đứt, máu thịt bầy nhầy, vết thương đỏ lòm dữ tợn, khiến người ta kinh hãi không dám nhìn thẳng. A Lam không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ôn Thế Chiêu đã hấp hối, một chân đã bước vào Hoàng Tuyền Lộ. Trần Đồng Tường nhìn thấy bộ dạng thảm thương của nàng liền ngây người, sau khi hoàn hồn thì bật khóc nức nở, vừa khóc vừa lớn tiếng chửi rủa đám người Tiêu Quốc vô tình vô nghĩa.
Trên đường hồi quốc, bọn họ không dám dừng lại dù chỉ một khắc. Nếu không kịp thời chữa trị, Ôn Thế Chiêu chắc chắn không thể sống sót. A Lam cắn răng xử lý vết thương cho nàng, lấy thuốc mang theo bên người để cầm máu.
Trần Đồng Tường ở ngoài đánh xe ngựa, A Lam ở trong xe, cẩn thận cởi bỏ bộ huyết bào trên người Ôn Thế Chiêu. Trong khoảnh khắc ấy, A Lam vô tình phát hiện một bí mật động trời. Nàng ta sợ đến mức tay chân luống cuống, suýt chút nữa kêu lên.
Mấy ngày nay, dù Trần Đồng Tường liên tục đề nghị tự tay chăm sóc Ôn Thế Chiêu, A Lam đều thẳng thừng từ chối. Hắn khóc lóc cầu xin thế nào cũng vô dụng. Hắn không biết y thuật, A Lam sợ hắn vụng về làm vết thương của Ôn Thế Chiêu thêm trầm trọng.
Xe ngựa một đường đi về phía tây. Những binh sĩ Tiêu Quốc nhìn thấy ngọc bội Phượng Hoàng trong tay Trần Đồng Tường, bảo vật hoàng thất, người sở hữu nó thân phận không thể xem thường. Vì thế, không ai dám ngăn cản.
Để tránh tai mắt kẻ thù, các thị vệ hộ tống Ôn Thế Chiêu được chia ra theo những lộ tuyến khác nhau. Bọn họ cải trang thành bách tính, bí mật bảo vệ xe ngựa. Tuần Ân thì mang theo hai hộp đồng, phi ngựa nhanh chóng hồi cung, tìm Trưởng Công chúa cầu viện.
Thương thế của Ôn Thế Chiêu không thể khống chế, cộng thêm ngày đêm bôn ba, hơi thở của nàng càng lúc càng yếu. Thậm chí, có mấy lần mạch tượng ngừng trệ, hơi thở cũng hoàn toàn dừng lại.
A Lam luôn túc trực bên cạnh, tỉ mỉ chăm sóc, dùng mọi biện pháp để tránh nhiễm trùng. Có lẽ nhờ vào nội lực thâm hậu, thương thế ở cánh tay, ngực và trên lưng của Ôn Thế Chiêu cũng dần hồi phục, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Suốt nửa tháng ròng rã chạy ngày chạy đêm, cuối cùng xe ngựa cũng đến Ôn Thành. Thế nhưng Ôn Thế Chiêu vẫn hôn mê bất tỉnh. Xe ngựa vừa vào thành, lập tức phóng thẳng đến hành cung.
Cửu biệt trở về, Trần Đồng Tường nhìn Ôn Thành quen thuộc trước mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống. Giọng hắn nghẹn ngào: "Đến rồi, sắp đến nơi rồi, điện hạ, cầu xin ngài... cố gắng một chút nữa thôi, lập tức đến rồi!"
Ôn Ngọc Kỳ khi nhận được tin tức, vừa chịu đả kích mất cha tang đệ, mới miễn cưỡng vực dậy tinh thần thì lại nghe tin Tứ Hoàng đệ hấp hối, nàng làm sao chịu nổi cú sốc này, lập tức ngất xỉu.
Ngày Ôn Thế Chiêu trở lại Ôn Thành, Tiêu Vận Thục cấp tốc phái người triệu thái y trong cung đến hành cung. Hành cung hoảng loạn không yên. Thái y cũng tập trung đông đủ, thần sắc đầy căng thẳng, chờ đợi vị tân quân tương lai đang bị thương nặng.
Ôn Ngọc Kỳ vội vã đến hành cung, nhìn thấy một đám thái y, nhưng lại không thấy Tứ Hoàng đệ. Nàng loạng choạng bước lên phía trước, hai mắt đỏ hoe, giữ chặt tay Diệp Thái y, lớn tiếng chất vấn: "Tứ Hoàng tử đâu?!"
Thân thể gầy yếu lảo đảo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Diệp Thái y không màng lễ nghi, lập tức đỡ lấy Ôn Ngọc Kỳ, giọng run rẩy trả lời: "Trưởng Công chúa, Tứ Hoàng tử vẫn chưa đến."
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Trưởng Công chúa!"
"A Lam?" Ôn Ngọc Kỳ khẽ giật mình, lập tức gạt tay Diệp Thái y ra, quay người về phía A Lam, gấp gáp hỏi: "Tứ Hoàng tử đâu? Người đâu rồi?! Ở đâu?!"
A Lam nhanh chóng trả lời: "Trưởng Công chúa, Tứ Hoàng tử đang ở tẩm điện phía hậu viện!"
"Mau dẫn bản cung đi!"
A Lam có chút do dự liếc nhìn đám thái y phía sau Ôn Ngọc Kỳ. Cắn chặt răng, dẫn Ôn Ngọc Kỳ vội vàng đi về tẩm điện. Diệp Thái y thấy thế, cũng lập tức dẫn nhóm thái y theo sau.
Vừa bước vào tẩm điện, Ôn Ngọc Kỳ liền thấy A Lam lập tức xoay người đóng chặt cửa để ngăn chặn bí mật lộ ra ngoài, để lại một đám thái y chỉ biết tròn mắt nhìn nhau. Tình huống cấp bách, A Lam không thể bận tâm điều gì khác.
Ôn Ngọc Kỳ vội vàng tiến vào, trong lòng chỉ mong mau chóng gặp được Tứ Hoàng đệ, hoàn toàn không để tâm đến tiếng đóng cửa phía sau.
Vòng qua bình trướng, Ôn Ngọc Kỳ từ xa đã thấy Ôn Thế Chiêu nằm bất động trên giường. Nàng bước nhanh đến bên giường, bỗng dưng chân loạng choạng, ánh mắt trợn to, kinh hoàng thốt lên: "Thế Chiêu!"
A Lam quỳ rạp dưới chân nàng, nghẹn ngào nói: "Trưởng Công chúa, nô tỳ không hoàn thành trọng trách được giao. Xin Trưởng Công chúa trách phạt!"
"Chuyện này là sao?" Ôn Ngọc Kỳ toàn thân run rẩy, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vết thương trên cổ tay của Tứ Hoàng đệ. Ánh mắt nàng sắc bén quét về phía A Lam, giận dữ quát lớn: "A Lam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
A Lam run rẩy, bước đến mép giường, cẩn thận vén ống tay áo bên phải của Ôn Thế Chiêu lên. Một vết thương dữ tợn kéo dài từ khuỷu tay đến cổ tay, da thịt bị rách toạc, trông vô cùng khủng khiếp.
A Lam lại đi đến cuối giường, dùng một chiếc gối mềm nâng chân Ôn Thế Chiêu lên, nhẹ nhàng tháo lớp vải băng bó, khoảnh khắc vải lụa được cởi bỏ, vết thương đứt gân bên dưới lộ ra trọn vẹn trước mắt Ôn Ngọc Kỳ.
Cuối cùng, A Lam trở lại đầu giường. Không dám đối diện với ánh mắt của Ôn Ngọc Kỳ, nàng ta cắn răng hạ quyết tâm. Bàn tay đặt trên vạt áo Ôn Thế Chiêu khẽ run lên, sau đó chậm rãi vén lên. Làn da trắng ngần dần hiện ra, cùng với đó là một vết kiếm đỏ thẫm ngay giữa lồng ngực. Nhưng A Lam vẫn chưa dừng lại.
Tay nàng tiếp tục kéo xuống, và cảnh tượng hiện ra trước mắt Ôn Ngọc Kỳ, rõ ràng là thứ mềm mại chỉ có ở nữ nhân!
A Lam lùi lại mấy bước, quỳ rạp xuống đất: "Tứ Hoàng tử trọng thương, cần được thái y chữa trị ngay lập tức. Nhưng vì thân phận của Tứ Hoàng tử quá đặc biệt, Trưởng Công chúa, nô tỳ thực sự không dám tùy tiện để lộ thân phận của Tứ Hoàng tử!"
Ôn Ngọc Kỳ hai mắt đỏ lên, tim như bị đao cắt. Nàng không nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên giường. Ngón tay trái giơ lên khẽ run rẩy, do dự rất lâu. Động tác nhẹ nhàng, nàng kéo áo Ôn Thế Chiêu xuống, che đi phần cơ thể mềm mại ấy.
Một người lành lặn đi tới Tiêu Quốc, thế mà khi trở về lại toàn thân máu thịt bầy nhầy, thương gân động cốt. Ánh mắt nàng lướt qua từng vết kiếm, từng vết thương, hai hốc mắt đỏ bừng, rốt cuộc không thể kìm nén thêm, nước mắt tuôn trào.
Nàng không dám chạm vào Tứ Hoàng đệ. Chỉ có thể lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc ấy, cố gắng kìm nén tiếng nức nở. Thân thể run rẩy, cúi xuống bên tai Ôn Thế Chiêu, thì thào trong tiếng nghẹn ngào: "Thế Chiêu, là Trưởng tỷ đây..."
Nhưng chờ đợi hồi lâu, Ôn Thế Chiêu vẫn im lặng không một phản ứng, sự yên tĩnh này khiến lòng người đau đớn khôn xiết. Ôn Ngọc Kỳ mờ mịt thất thố, vô lực ôm lấy thân thể bất động ấy, để mặc nước mắt lăn dài. Nàng đã mất cha tang đệ, sao có thể lại mất đi Tứ Hoàng đệ.
Ôn Ngọc Kỳ lấy nước mắt rửa mặt, ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của Ôn Thế Chiêu, giọng nghẹn ngào đến không thành lời: "A Lam, thân phận của Tứ Hoàng tử không được để lộ ra ngoài. Đi gọi Diệp Thái y vào đây, chỉ cho phép một mình hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro