Chương 10: Tiến triển mới

Giang Khởi Vân rời khỏi văn phòng phía sau. Cô không còn nhớ rõ mình đã phản ứng thế nào khi bị Ngu Quy Vãn ôm và nói lời cảm ơn, chỉ nhớ là mình không hề lạnh mặt, cũng không đẩy người kia ra, lại càng không nói thêm điều gì.

"Đội trưởng Giang, trông cô như người mất hồn vậy. Hay là cô nghỉ ngơi một chút đi? Việc theo dõi cứ để bọn tôi lo." Lộ Khiếu lo lắng lên tiếng.

Giang Khởi Vân hít một hơi thật sâu, ép bản thân lấy lại tinh thần: "Không cần đâu. Phân công công việc đi. Các cậu phụ trách theo dõi khu vực xung quanh công ty Trương Nhã. Tôi và Phương Phưởng sẽ đi kiểm tra các nhà trọ gần hướng đông, nhanh chóng xác định tuyến đường di chuyển hằng ngày của Trương Nhã, đồng thời nắm bắt tình hình cô ấy rời khỏi nhà trong thời điểm đó. Mục tiêu là khoanh vùng chính xác thời gian mất tích."

"Rõ!"

Công tác điều tra vụn vặt lại được triển khai lần nữa, Giang Khởi Vân tăng gấp đôi cường độ công việc, đến những đoạn mấu chốt thì chậm lại để rà soát kỹ càng.

Chẳng mấy chốc, một tiếng rưỡi đã trôi qua, Ngu Quy Vãn trở lại ngồi bên cạnh cô, sắc môi đã hồng hào trở lại, thoạt nhìn như đã qua cơn đau dạ dày.

"Có phát hiện gì mới không?" – Ngu Quy Vãn hỏi.

Giang Khởi Vân lắc đầu: "Giống như Hà Phương đã nói, sinh hoạt của Trương Nhã gần như chỉ xoay quanh hai điểm là công ty và phòng trọ. Gần một tháng nay, cô ấy hầu như không có bất kỳ hoạt động xã giao nào." 

Cô rút ra một tấm bản đồ khu vực, thay đầu bút, bắt đầu phác thảo tuyến đường: "Thông thường, sau giờ tan sở, Trương Nhã sẽ đi bộ đến trạm xe công cộng, bắt tuyến số 53, sau đó chuyển sang tuyến metro số 1 tại trạm Thiên Tình. Khi tàu đến trạm gần khu nhà trọ, cô ấy xuống xe rồi đi bộ về nhà. Trong suốt quãng đường này không hề rẽ vào hẻm nhỏ nào, cứ thẳng một đường lên nhà."

"Ngày 7 tháng 4, cũng chính là thứ Sáu – ngày cuối cùng Hà Phương nhìn thấy Trương Nhã trước khi cô ấy mất tích. Hôm đó, cô ấy về nhà theo đúng lộ trình quen thuộc và không rời khỏi nhà lần nào nữa. Sáng thứ bảy – ngày 8 tháng 4, cô ấy xuống lầu đổ rác, sau đó xách túi đi siêu thị cách nhà khoảng một cây số để mua đồ. Về lại phòng trọ xong thì không thấy ra ngoài nữa, cho đến khoảng 8 giờ tối cùng ngày lại xuất hiện dưới lầu, vẫn là để đổ rác."

"Tiếp theo là chủ nhật – ngày 9 tháng 4, camera ghi nhận thời điểm cuối cùng Trương Nhã xuất hiện là lúc 8 giờ 10 phút tối. Cô ấy xuất hiện ở một con phố lớn, sau đó lên một chiếc taxi, tôi đã liên hệ với công ty vận tải để xác nhận, hôm đó Trương Nhã bắt xe đến khu công viên Giang Tân, Phương Phưởng cũng đã liên hệ với ban quản lý công viên, nhưng phía họ trả lời rằng gần đây công viên đang trong quá trình cải tạo hệ thống chiếu sáng, nên camera giám sát bị ảnh hưởng, đoạn video trong khoảng nửa tháng quanh thời điểm đó đều bị thiếu."

"Hiện tại, điều duy nhất chúng ta có thể xác định chính là vào khoảng 8 giờ 30 tối ngày 9 tháng 4, Trương Nhã đã mất tích ở khu vực gần công viên Giang Tân. Sau đó, cô ấy bị sát hại và thi thể bị vứt ở khu vực núi Phượng Minh."

Giang Khởi Vân chống khuỷu tay lên bàn, đầu bút vẽ vài đường nguệch ngoạc trên bản đồ:
"Phòng kỹ thuật đã giải mã máy tính của Trương Nhã, rà soát toàn bộ tài khoản mạng xã hội và ứng dụng mà cô ấy sử dụng, đồng thời lấy cả lịch sử trò chuyện từ nhà mạng. Nhưng đến hiện tại, vẫn chưa phát hiện bất kỳ mối liên hệ nào khả nghi hay có động cơ gây án. Camera theo dõi cũng không ghi lại được cảnh cô ấy tiếp xúc với ai khả nghi trong thời gian gần đó. Như cô nói, hung thủ rất có thể là một kẻ có ý thức phản điều tra cực cao, một tội phạm sở hữu chỉ số thông minh vượt trội. Hắn rất am hiểu cách vận hành của các khu vực theo dõi trong thành phố, thậm chí có thể đã tự nghĩ ra thủ pháp đặc biệt nhằm né tránh sự điều tra của cảnh sát, đồng thời tạo ra một mối liên hệ bí ẩn với Trương Nhã mà không để lại dấu vết."

Thấy Giang Khởi Vân sứt đầu mẻ trán, vẻ mặt mệt mỏi, Ngu Quy Vãn an ủi nói: "Đổi góc nhìn mà nghĩ, một vụ án càng kỳ lạ, tính đặc dị của nó lại càng có khả năng trở thành manh mối. Chính sự đặc biệt đó có thể khiến hung thủ để lộ những dấu hiệu tâm lý trong quá trình phạm tội. Chỉ cần chúng ta lần ra được cách hắn đã dùng để lẩn tránh tầm mắt cảnh sát và thiết lập tiếp xúc với Trương Nhã, em tin đến lúc đó, hắn sẽ không còn nơi nào để ẩn mình nữa."

Giang Khởi Vân ngả người ra sau ghế, giọng trầm thấp: "Lát nữa tôi định dẫn người tới công viên Giang Tân kiểm tra lại lần nữa."

Ngu Quy Vãn không do dự: "Em đi cùng chị."

Giang Khởi Vân liếc nhìn Ngu Quy Vãn, mấy giây sau mới nhẹ nhàng đáp: "Được."

Ăn qua loa bữa trưa, Giang Khởi Vân chuẩn bị xuất phát đến công viên Giang Tân, trước lúc đi, Thẩm Đông Vi bước tới, báo rằng đã liên lạc được với người nhà nạn nhân, nhưng đối phương tỏ thái độ không mấy hợp tác, thậm chí gần như từ chối phối hợp điều tra.

Giang Khởi Vân bước qua nhận cuộc gọi, bật loa ngoài, đồng thời thông báo lại thân phận với người ở đầu dây bên kia. Cô kiên nhẫn giải thích rằng Trương Nhã là nạn nhân trong một vụ án giết người có chủ đích, hy vọng người nhà có thể phối hợp để giúp cảnh sát sớm tìm ra hung thủ, đưa hắn ra trước pháp luật.

Nhưng không ngờ, phía bên kia vang lên một giọng đàn ông khàn khàn, thô lỗ: "Chết rồi thì thôi, con nhỏ đó không chịu ngoan ngoãn ở nhà lấy chồng, cứ nhất quyết bỏ đi, giờ bị người ta giết cũng là tự chuốc lấy!"

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, còn không kịp phản ứng, thì giọng nói ấy lại vang lên lần nữa: "Đừng gọi làm phiền tôi nữa, xác thì mấy người cứ tự xử lý đi, tôi không rảnh lặn lội đường xa về nhặt xác cho nó đâu." Sau đó lập tức cúp điện thoại.

Phương Phưởng là người phản ứng đầu tiên, gào lên chửi: "Má nó! Đây là cái thể loại cha gì vậy? Cha ruột hả? Trên đời sao lại có loại người thế này?!"

Lộ Khiếu cũng nghiến răng, phẫn nộ nói: "Làm con gái của loại người này đúng là đen đủi tám đời, đổ máu xui xẻo."

Thẩm Đông Vi lặng lẽ lật xem hồ sơ của Trương Nhã, giọng trầm xuống: "Có lẽ chính vì lớn lên trong một gia đình như vậy nên cô ấy mới liều mạng học hành, quyết tâm rời khỏi gã cha giống như ác quỷ đó. Cô ấy muốn đặt chân đến thành phố lớn mà mình hằng mơ ước, muốn nỗ lực thay đổi số phận. Mọi thứ rõ ràng đang dần tốt lên... nhưng rồi—lại gặp phải một con ác quỷ khác..."

Không khí trong phòng bỗng chốc chùng xuống, ánh mắt mọi người đều dừng lại ở bức ảnh chụp một cô gái trẻ xinh đẹp, toát lên vẻ tự tin rạng rỡ, biểu cảm ai nấy đều nặng nề.

Giang Khởi Vân siết chặt tay, lớn tiếng nói: "Được rồi, mọi người phấn chấn lên, tiếp tục làm việc! Tiểu Trần, dẫn người đến Cục Công chứng, tìm người thân trực hệ của Trương Nhã, lấy mẫu làm đối chiếu ADN. Phương Phưởng, Lộ Khiếu—đi công viên Giang Tân với tôi."

Mọi người lập tức hành động, một nhóm lên xe đến công viên Giang Tân, giờ này đang là giữa trưa, công viên không có người. Giang Khởi Vân phân công Phương Phưởng, Lộ Khiếu sang phía Đông, cô và Ngu Quy Vãn sang phía Tây.

Hai người cùng sải bước trên con đường nhỏ trong công viên. Không khí có phần tĩnh mịch, Giang Khởi Vân thấp giọng đột ngột hỏi: "Cô thấy vụ án này thế nào?"

Ngu Quy Vãn nghiêm túc phân tích: "Dựa vào toàn bộ thông tin hiện tại, hung thủ rất có thể là một người đàn ông có mối quan hệ mập mờ, nửa đùa nửa thật với nạn nhân. Trong các vụ án phân xác, động cơ thường liên quan đến mâu thuẫn tình cảm, tranh chấp tài chính, trả thù hoặc các biểu hiện tâm lý lệch lạc. Tuy nhiên, qua cách hung thủ phân xác lần này, có thể thấy phần thân dưới của thi thể ngoài vết cắt rời ra thì không có thêm thương tích nào khác. Điều đó cho thấy việc phân xác không phải để tra tấn hay phát tiết, mà là để che giấu tránh cảnh sát lần ra mối liên hệ giữa hắn và Trương Nhã. Nói cách khác, ít nhất đến thời điểm hiện tại, có thể khẳng định một điều, hung thủ và Trương Nhã có quen biết. Hắn đã lợi dụng một hình thức đặc biệt nào đó để dụ cô ấy đến công viên Giang Tân."

Giang Khởi Vân im lặng không đáp, chỉ sải bước đi tiếp cùng Ngu Quy Vãn, hai người dần đi đến một khu vực có lối vào giống như mê cung, bên cạnh lối vào có một bác nhân viên vệ sinh đang quét cỏ ven đường.

Giang Khởi Vân bước tới hỏi: "Bác ơi, mê cung này có mấy lối ra vậy ạ?"

Người nhân viên vệ sinh vừa quét vừa đáp: "Nhiều lắm, chỗ này chủ yếu là để giới trẻ tụi con tới chơi mà, có bốn, năm lối ra đấy."

"Chúng thông ra đâu vậy bác?"

"Có một lối thông ra bờ sông, một lối thì ra cổng nam công viên, một lối nữa thông thẳng đến trạm tàu điện ngầm." Người nhân viên vệ sinh tạm ngừng quét, nhìn hai người rồi nhắc nhở: "Mê cung này vòng vèo lắm đó, nếu các cô muốn thoát ra nhanh thì cứ men theo hướng tay phải mà đi, sẽ tới được cổng nam công viên."

"Cảm ơn bác." Giang Khởi Vân quay sang Ngu Quy Vãn, ánh mắt dò hỏi: "Vào thử chứ?"

Ngu Quy Vãn gật đầu, hai người cùng tiến vào mê cung, Ngu Quy Vãn nói: "Chị đi bên này, em đi bên kia."

Hai người tách nhau ra, mỗi người một hướng, các bức tường mê cung được tạo từ những hàng cây cao bằng đầu người, tỉa tót ngay ngắn, quy củ, người đi bên trong chỉ thấy trước mắt là một màu xanh ngắt, chẳng mấy chốc đã khiến người ta cảm giác hoa mắt, lạc lối. Giang Khởi Vân cố gắng đặt mình vào vị trí của hung thủ. Cô tưởng tượng nếu là mình, muốn giấu nạn nhân khỏi tầm mắt người khác, làm sao để đưa được thi thể ra khỏi công viên mà không bị ai phát hiện?

Giang Khởi Vân vừa đi vừa suy nghĩ, dùng phương pháp loại trừ để rà soát các lối ra, cô nhanh chóng loại bỏ hai lối — cổng chính công viên và lối ra trạm tàu điện ngầm, vì cả hai nơi này đều có camera an ninh giám sát. Còn lại hai lối, một thông ra bờ sông, một dẫn vào khu vực sâu hơn trong công viên — là những khu vực không được giám sát đầy đủ.

Khi đi đến một nhánh rẽ rộng, cô đang mải mê suy nghĩ, không để ý phía trước có người, kết quả là bất ngờ va phải một người đi ngược hướng. Hai người đều loạng choạng, suýt ngã vào bức tường cây của mê cung.

Tiếng lá cọ xào xạc vang lên, Giang Khởi Vân tròn mắt nhìn người vừa bị cô đè lên thành tường – Ngu Quy Vãn. Mái tóc đen của nàng hơi rối, vài lọn rũ xuống bên má. Gò má được nắng chiếu hồng nhẹ, đôi đồng tử màu hổ phách dưới ánh sáng càng thêm trong trẻo, dịu dàng.

Giang Khởi Vân tim bất giác khựng lại một nhịp, sau khi hoàn hồn, cô lập tức lùi lại mấy bước, khẽ ho khan: "Khụ... Xin lỗi."

Ngu Quy Vãn khẽ mỉm cười, hất nhẹ tóc ra sau tai: "Không sao."

Giang Khởi Vân đang định nói thêm gì đó, thì điện thoại rung lên, là đội trưởng bên Đội cảnh khuyển gọi đến, thông báo rằng ở khu vực gần suối, cách chân núi Phượng Minh khoảng 3km, vừa phát hiện một phần thân trên cơ thể nghi là của Trương Nhã. Họ đã chuyển về đội pháp y để giám định.

Khuôn mặt Giang Khởi Vân sáng lên: "Được, cảm ơn anh. Tôi lập tức quay về cục."

Cô nhanh chóng thông báo lại tình hình cho Ngu Quy Vãn, rồi gọi Phương Phưởng và Lộ Khiếu tập hợp, cả nhóm lập tức quay về cục cảnh sát.

Trong phòng pháp y, Lâm Giác Dư đang tiến hành kiểm tra phần thi thể vừa được đưa về, Tiêu Nhạc Vũ ngồi bên cạnh ghi chép, một người khác đảm nhiệm việc chụp ảnh hiện trường.

Lâm Giác Dư ngẩng đầu nhìn thấy Giang Khởi Vân bước vào, liền nói: "Là phần thân trên của Trương Nhã, bao gồm phần thân thể hoàn chỉnh, hai tay và phần cổ. Phương pháp phân xác tương tự với phần chi dưới, đều được thực hiện sau khi tử vong. Hiện tại, thi thể chỉ còn thiếu phần đầu."

Lâm Giác Dư ấn nhẹ vào phần cổ của thi thể, tiếp tục giảng giải: "Ở hai bên cổ có dấu vết bị dây siết, nhưng do tổ chức cơ bắp đã phân hủy nghiêm trọng, nên không thể xác định chính xác có xuất huyết dưới da hay không. Tuy vậy, phần sụn thanh quản đã gãy, bước đầu có thể xác định nguyên nhân tử vong là do bị bóp cổ, dẫn đến ngạt thở cơ học."

"Ngoài vết bóp cổ, trên thi thể không còn vết thương nào khác, dạ dày chưa được kiểm tra độc tố và chất hóa học. Giữa các ngón tay trái có tìm thấy vết cặn vôi tường, còn ở tay phải, giữa các ngón tay đều phát hiện các sợi vải, nhiều khả năng là từ quần áo, cụ thể phải đợi kết quả giám định thành phần."

"Trước mắt có thể suy đoán rằng nạn nhân trong lúc giãy giụa đã chạm vào vách tường hiện trường bằng tay trái, còn tay phải thì cào vào quần áo của hung thủ."

Lâm Giác Dư dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: "Còn một phát hiện quan trọng khác."

Giang Khởi Vân lập tức cau mày: "Là cái gì?"

Lâm Giác Dư ra hiệu cho Tiêu Nhạc Vũ, Tiêu Nhạc Vũ hiểu ý, buông sổ ghi chép ra rồi cùng Lâm Giác Dư xoay chuyển thi thể, chỉ vài giây sau, phần lưng của thi thể lộ ra.

Mặc dù phần cơ bắp đã bị phân hủy nghiêm trọng, thịt thối rữa dính vào xương, chuyển sang màu nâu xám nhầy nhụa thay vì đỏ tươi như ban đầu, điều này vẫn chưa khiến người ta quá bất ngờ.

Bất ngờ thật sự nằm ở chỗ — toàn bộ phần da lưng từ cổ xuống vai, theo đường eo đến tận xương cụt đã bị lột sạch một cách chỉnh tề. Mặc dù da thịt mục nát, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng vết cắt ngay ngắn, như thể có ai đó đã cẩn thận gỡ xuống nguyên vẹn cả một mảng da lưng.

Phương Phưởng không chịu nổi nữa, lập tức ôm miệng chạy ra khỏi phòng pháp y, nôn thốc nôn tháo.

Lộ Khiếu dù từng trải qua nhiều vụ án, nhưng cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng man rợ như vậy, sắc mặt tái xanh, lặng đi không nói nên lời.

Giang Khởi Vân vẫn giữ bình tĩnh, hỏi thẳng: "Da lưng đâu rồi?"

Lâm Giác Dư gật đầu với Tiêu Nhạc Vũ, đối phương lập tức mang tới một túi vật chứng màu đen, bên trong chính là mảnh da người đã bị lột.

"Tôi đã thử ghép nối trước khi các cô đến, trừ một số phần bị thối rữa, còn lại gần như khớp hoàn hảo, thủ pháp rất tinh vi."

Lâm Giác Dư nhíu mày, ánh mắt thâm trầm tiếp tục nói: "Chỉ với mức độ chính xác như vậy, tôi rất khó không nghi ngờ rằng hung thủ có nền tảng ngoại khoa. Hắn hiểu rõ cấu tạo cơ thể người, lại có kinh nghiệm thực hành nhất định. Nếu không, không thể nào thao tác thuần thục đến thế."

Ngu Quy Vãn lại đưa ra một hướng phân tích khác: "Không hẳn, có thể hắn không làm nghề y, nhưng đã tự học lý thuyết và kết hợp với thực hành. Điều tôi quan tâm hơn là tại sao hắn phải lột nguyên một mảng da như vậy, rồi lại... vứt bỏ nó?"

Nàng dừng lại một chút, giọng trầm xuống: "Tội phạm học cho rằng hành vi phạm tội phản ánh tâm lý tội phạm. Những hành vi có tính 'đánh dấu' thường để thỏa mãn một nhu cầu tâm lý, như lưu giữ kỷ vật, tạo biểu tượng, hoặc tái hiện ảo tưởng riêng. Trong các vụ án giết người hàng loạt, hung thủ thường để lại dấu vết đặc trưng tại hiện trường, hoặc lấy đi một phần cơ thể mang tính biểu tượng."

Ngu Quy Vãn nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc: "Nhưng nếu đã vứt bỏ, vậy mục đích đánh dấu ban đầu đâu còn?"

Không khí trong phòng pháp y trở nên ngột ngạt, Tiêu Nhạc Vũ nhẹ giọng xen vào: "Chuyên gia Ngu, có thể là vì cái này không?" Nói xong, Tiêu Nhạc Vũ mở túi ra, trải mảnh da lên bàn, chỉ tay vào một vùng da nhỏ trên đó: "Nơi này có một vết màu đỏ sậm nhưng không phải vết thương, hẳn là vết bớt bẩm sinh."

Giang Khởi Vân lập tức hiểu ra ý tứ của Ngu Quy Vãn và Tiêu Nhạc Vũ: "Ý các cô là ban đầu hung thủ lột da để lưu giữ kỷ vật, nhưng khi thấy vết bớt này hắn mới quyết định bỏ đi?"

Cô ngừng một lát rồi hỏi lại: "Nhưng nếu đã thấy vết bớt, tại sao còn mất công cẩn thận lột ra như vậy?"

Ngu Quy Vãn sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vết bớt kia rồi chậm rãi đáp: "Có lẽ không phải lột để lưu giữ kỷ vật, mà là để luyện tập. Dù hắn có lý thuyết tốt, nhưng thiếu thực tiễn cũng không thể thao tác chính xác đến vậy."

Nàng bỗng chốc giương mắt nhìn chằm chằm Giang Khởi Vân, giọng nói căng thẳng như một lời cảnh báo: "Trương Nhã không phải người đầu tiên và càng không phải người cuối cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro