Chương 6: Hồ sơ tâm lý

Hai túi nilon màu đen được lấy ra, trải lên lớp màng nhựa trong suốt. Thông thường, với những hiện trường có thi thể đang trong quá trình phân hủy nặng như thế này, thông tin pháp y có thể trích xuất được tại chỗ là rất hạn chế. Đa phần thi thể sẽ được đưa về phòng giám định để kiểm tra chi tiết hơn.

Thế nhưng, Lâm Giác Dư không vội bỏ thi thể vào túi. Hắn cẩn thận lắp ghép những mảnh thi thể lớn lại với nhau. Dù mô mềm đã phân hủy khá nghiêm trọng, nhưng thông qua việc ghép các mặt cắt, cuối cùng, hắn cũng có thể tái tạo lại gần như hoàn chỉnh phần thân dưới của nạn nhân.

Lâm Giác Dư dùng thước đo chiều dài xương chày để tính toán chiều cao tương đối của thi thể, sau đó kiểm tra kỹ mặt cắt, cuối cùng báo cáo với Giang Khởi Vân: "Dựa vào nhiệt độ và độ ẩm tại hiện trường kết hợp với mức độ phân hủy của thi thể, thời gian tử vong của nạn nhân có lẽ vào khoảng một tuần trước. Các vết cắt rất gọn, khả năng cao là do một loại vật sắc bén tạo thành. Hình dạng xương chậu rộng và thấp, vùng chậu khá nông và có dạng như một cái thùng tròn – điều này có thể xác định rằng nạn nhân là nữ. Xét theo chiều dài xương chày, chiều cao của nạn nhân khoảng 165 cm. Còn về độ tuổi, cần phải mang thi thể về để tiến hành kiểm tra liên hợp giữa xương và mô mềm mới có thể đưa ra kết luận chính xác."

Giang Khởi Vân gật đầu:

"Anh về cục trước đi, nhanh chóng đưa ra báo cáo giám định chi tiết. Sau khi trích xuất ADN, gửi đến tổ thông tin để so sánh với danh sách những phụ nữ mất tích gần đây, xác định danh tính nạn nhân trước."

Sau đó, cô quay sang hỏi nhóm kỹ thuật hình sự: "Kiểm tra dấu vết thế nào? Có phát hiện gì không?"

Một nhân viên kiểm nghiệm báo cáo: "Đội trưởng Giang, chúng tôi chỉ trích xuất được một số dấu chân tương đối mới, ngoài ra còn có dấu vân tay trên túi nilon đen. Nhưng xét theo hình thái dấu vân tay, khả năng cao là của những người đã phát hiện ra thi thể. Ngoại trừ bùn đất tại hiện trường, túi nilon không có bất kỳ vật bám dính nào khác. Thời tiết lại không thuận lợi, tối qua có mưa nên nhiều dấu vết đã bị phá hủy, chúng tôi cũng đã rà soát kỹ khu vực trung tâm, nhưng không tìm thấy dấu vết sinh học hợp lệ nào như máu hay dịch cơ thể."

Sắc mặt Giang Khởi Vân trầm xuống. Những vụ án liên quan đến xác chết bị phân thây luôn nằm trong số những vụ khó giải quyết nhất. Không chỉ gặp khó khăn trong việc thu thập chứng cứ, mà quá trình điều tra danh tính nạn nhân và truy tìm hung thủ cũng vô cùng gian nan.

"Những kẻ ra tay chặt xác sau khi gây án thường có hai mục đích chính. Một là che giấu danh tính nạn nhân, khiến việc điều tra trở nên phức tạp hơn. Hai là xuất phát từ động cơ cá nhân, thường liên quan đến tâm lý thù hận hoặc muốn trả thù, qua đó phát tiết cảm xúc của mình. Nhưng mặt cắt trên thi thể này lại quá gọn gàng, các bộ phận còn lại trên cơ thể cũng không có dấu hiệu của bạo lực. Rõ ràng, đây không phải là một vụ giết người do cảm xúc kích động..."

Ngu Quy Vãn cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể, trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi lên tiếng: "Tôi có thể phác họa sơ bộ chân dung tâm lý của hung thủ."

Phương Phưởng vừa chạy về sau khi kiểm tra hiện trường, nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi: "Ngu lão sư, thân phận nạn nhân còn chưa xác định, sao cô có thể phỏng đoán được hung thủ?"

Giang Khởi Vân nhướng mày: "Cô nói thử xem."

Ngu Quy Vãn khoanh tay chống cằm, không nhanh không chậm nói: "Hung thủ là nam, trong độ tuổi thanh niên hoặc trung niên, làm nghề tự do, sống một mình, có xe riêng, điều kiện kinh tế ở mức trung bình. Hắn ta quen thuộc khu vực này và có dấu hiệu của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế."

"Phá án cần dựa vào chứng cứ, cô dựa vào đâu để đưa ra những suy đoán này?" Giang Khởi Vân không chút khách khí nói.

Ngu Quy Vãn lần lượt giải thích: "Pháp y Lâm vừa cho biết rằng các mặt cắt trên thi thể rất gọn gàng, chứng tỏ hung thủ sử dụng một công cụ sắc bén và có kỹ năng xử lý xác thành thạo. Nếu mọi người để ý sẽ thấy mặt cắt của từng phần thi thể đều song song và bằng phẳng. Điều này có nghĩa là hung thủ gần như chỉ cần một nhát cắt đã có thể phân xác gọn gàng, dứt khoát. Tổng cộng có mười tám mảnh thi thể. Để làm được điều này, cần có lực tay mạnh mẽ. Một người phụ nữ bình thường khó có thể thực hiện việc phân xác hoàn hảo đến thế. Hơn nữa, các đường cắt chính xác đến mức tuyệt đối, không hề có bất kỳ sai lệch nào. Điều này phản ánh đặc điểm trong công việc hoặc thói quen sinh hoạt của hung thủ. Những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thường vô thức thể hiện sự cầu toàn của mình ngay cả khi phạm tội."

Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Còn vì sao tôi đoán hắn làm nghề tự do? Kết hợp với thời gian tử vong do pháp y xác định và địa điểm ném xác, tôi nhận thấy hung thủ đã đến đây bằng xe riêng. Khu vực này là núi Phượng Minh. Phía Bắc là khu thắng cảnh mới được quy hoạch vào cuối năm ngoái và chính thức mở cửa vào đầu năm nay. Một số du khách muốn trốn vé thường chọn đi đường phía Nam—chính là vị trí chúng ta đang đứng. Ngoài ra, nơi này cũng là điểm đến yêu thích của dân leo núi và cắm trại. Tuy nhiên, hung thủ chắc chắn không chọn cuối tuần để ném xác—thời điểm đông người nhất. Hắn sẽ ra tay vào ngày thường, khi lượng người qua lại thưa thớt. Điều đó chứng tỏ hắn có thời gian linh hoạt, không bị ràng buộc bởi công việc có giờ hành chính. Xét theo nguyên tắc an toàn và hiệu suất gây án, chỉ có một lý do duy nhất khiến hung thủ chấp nhận hy sinh hiệu suất ném xác, chọn cách đi bộ đến khu rừng trên sườn núi để thực hiện việc này, đó là vì hắn đã từng đến đây, hoặc vô cùng quen thuộc với khu vực này. Khu rừng này chính là nơi mà hắn cảm thấy an toàn nhất trong nội tâm."

"Ngu lão sư lợi hại quá! Tôi không hề để ý đến những điều này!" Phương Phưởng há hốc mồm, giơ ngón tay cái.

Giang Khởi Vân hừ lạnh, giơ tay vỗ lên đầu cậu: "Lợi hại cái gì? Mấy điều cô ấy nói, những điều tra viên dày dạn kinh nghiệm đều có thể suy luận ra. Cậu thấy lợi hại chẳng qua là vì bản thân cậu kém cỏi thôi."

"Rõ ràng rất lợi hại mà... Đội trưởng chỉ đang sợ Ngu lão sư cướp hết hào quang của chị ấy thôi." Phương Phưởng ôm đầu, lầm bầm nói.

"Cậu vừa nói gì?" Giang Khởi Vân lập tức lườm cậu.

Phương Phưởng lập tức chuồn mất: "Em đi xem tổ điều tra bên ngoài đã trở về chưa!"

Lúc này, ánh mắt của Ngu Quy Vãn trầm xuống, nhìn chằm chằm vào khu rừng phía xa.

"Hung thủ này... Rất có thể không phải lần đầu tiên gây án."

Đồng tử Giang Khởi Vân co rút lại, trầm giọng hỏi: "Sao cô lại nói vậy?"

"Từ cách giết người rồi phân xác, đến cả phương thức ném xác, đều quá mức thành thạo và bình tĩnh. Hiện trường không hề để lại dấu vết hữu dụng. Em đoán rằng camera khu vực này cũng sẽ không trích xuất được bất kỳ thông tin hữu ích nào. Hung thủ có ý thức chống điều tra rất cao. Hắn không giống kẻ giết người trong cơn kích động rồi ném xác một cách vội vã. Trái lại, đây giống như một vụ giết người có chủ đích, được lên kế hoạch cẩn thận từ trước."

Ngu Quy Vãn nhìn thẳng vào Giang Khởi Vân, ánh mắt trầm trọng.

Giang Khởi Vân cau mày, không nói gì.

"Đội trưởng, đội trưởng, có phát hiện mới!"

Đúng lúc này, đội điều tra bên ngoài do Hình Thiên Hải dẫn đầu quay trở lại. Hắn nhận chai nước từ tay Phương Phưởng, tu một ngụm rồi báo cáo: "Chúng tôi vừa kiểm tra xung quanh. Phía trước ngọn núi, tức khu vực phía Bắc, là một khu thắng cảnh có hệ thống giám sát. Còn khu vực phía Nam, nơi chúng ta đang đứng, có một hộ dân sinh sống. Tôi đã hỏi chủ nhà kia xem gần đây có thấy ai khả nghi không. Ông ấy nói khoảng một tuần trước, tức là rạng sáng ngày 10.4, vào hơn hai giờ sáng, chó nhà ông đột nhiên sủa dữ dội. Khi ông nhìn ra ngoài, liền thấy một người đàn ông mặc áo mưa đen, đeo ba lô leo núi, đang đi về hướng núi. Ban đầu, ông chỉ nghĩ đó là người đi leo núi để ngắm mặt trời mọc, nên cũng không để tâm lắm."

Giang Khởi Vân mở điện thoại ra kiểm tra ngày 10.4, hôm đó là thứ Hai.

"Ông ta có thấy rõ mặt người đó không?"

Hình Thiên Hải lắc đầu:

"Không. Trời tối, lại có mưa nhỏ, tầm nhìn kém. Ông ta chỉ nhớ người đó cao, gầy, đi rất nhanh và mặc áo mưa đen."

"Còn hệ thống giám sát thì sao?"

"Sau khi ra khỏi đường cao tốc, du khách thường lái xe đến khu vực trung tâm du lịch ở phía Bắc. Nhưng những người trốn vé hoặc đi lén theo đường làng sẽ rẽ vào con đường nhỏ dẫn lên núi. Từ đoạn rẽ này trở đi, không còn camera giám sát nào nữa."

Giang Khởi Vân cau mày, trầm giọng ra lệnh: "Kiểm tra toàn bộ camera giám sát trên tuyến đường cao tốc gần đây, lọc danh sách các phương tiện từng đi qua trong vòng một tháng."

"Lộ Khiếu, để đội cảnh khuyển rà soát toàn bộ khu vực trên núi và xung quanh, xem có thể tìm thấy phần thi thể còn lại hay không."

"Rõ!"

Tầng hầm tối tăm, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc và mục nát. Chiếc bóng đèn vàng yếu ớt treo trên trần nhà chợt lóe lên, phản chiếu khuôn mặt hoảng sợ của cô gái trẻ bị nhốt trong lồng sắt. Miệng cô bị bịt chặt bằng vải, làn da vốn trắng ngần đã lấm lem bùn đất, chỉ còn lại đôi mắt đẫm nước vẫn sáng rực trong bóng tối.

Hai tay, hai chân cô đều bị trói chặt bằng dây thừng thô ráp. Một sợi xích sắt quấn quanh cổ, đầu kia cố định vào lan can sắt.

Tầng hầm rộng lớn, một bên là chiếc lồng giam, ở giữa đặt một chiếc bàn dài trông như bàn phẫu thuật. Đối diện là một pho tượng mới tinh, khuôn mặt vô cảm của nó hướng thẳng về phía cô gái. Cô co rúm người, ánh mắt không dám rời khỏi bức tượng.

"Kẽo kẹt—"  Tiếng cửa tầng hầm từ từ mở ra. Ngay sau đó là tiếng bước chân nặng nề, chậm rãi vang lên.

Cơ thể cô gái lập tức run rẩy theo bản năng, sợi xích sắt trên cổ cũng rung lên, va vào lan can sắt, phát ra những tiếng kim loại ken két rợn người.

Cô cố gắng lùi về phía sau, nhưng sau lưng là song sắt lạnh băng, không còn đường nào để trốn. Trong tầm mắt, theo từng tiếng bước chân tiến lại gần, trên bậc thang dần hiện ra một đôi chân thon dài. Chủ nhân của nó từng bước đi xuống, chậm rãi tiến về phía cô.

Trong tay người kia cầm một túi nilon, trên bao bì phản chiếu logo của một quán ăn nhỏ nào đó. Hắn đặt túi xuống bên cạnh lồng sắt, lấy chìa khóa mở cửa, rồi ngồi xổm xuống, vẫy tay với cô gái: "Đến giờ ăn rồi."

Giọng hắn trầm thấp, rõ ràng là của một người đàn ông.

Cô gái không dám lại gần, chỉ biết run rẩy, cuộn mình lại, cố gắng né xa hắn nhất có thể.

Người đàn ông không nói gì thêm. Hắn vươn tay nắm lấy sợi xích, mở cửa lồng rồi kéo mạnh cô ra ngoài. Cổ bị siết chặt, cô không thể không ngẩng đầu đối diện với hắn.

Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt hắn khuất trong bóng tối, chỉ có khóe môi là mơ hồ cong lên.

"Đứa trẻ không nghe lời thì sẽ không được yêu thích đâu."

Trong khu làm việc của Trung đội trọng án, Đại đội Điều tra hình sự Bắc Tân, bầu không khí căng thẳng bao trùm. Ai nấy đều bận rộn đến mức không có thời gian ngẩng đầu. Người kiểm tra giám sát, người ra ngoài thẩm vấn, người xử lý tài liệu.

Giang Khởi Vân vừa báo cáo tình hình vụ án lên Cục trưởng Trần. Vì đây là một vụ giết người chặt xác với tính chất cực kỳ man rợ, nên ngay khi cấp trên nhận được tin, lãnh đạo Cục thành phố đã lập tức yêu cầu Bắc Tân đẩy nhanh tiến độ điều tra để tránh gây hoang mang dư luận.

Áp lực phá án như thế này, đối với Giang Khởi Vân không phải lần đầu tiên, nhưng vụ án lần này lại đặc biệt phức tạp.

Khám nghiệm pháp y vẫn đang tiếp tục, thông tin về danh tính nạn nhân lẫn tình trạng thi thể vẫn chưa rõ ràng. Trong tình thế đó, Giang Khởi Vân cũng chỉ có thể thành thật ngồi ở văn phòng cùng đồng đội, kiểm tra hệ thống giám sát.

Công việc này vừa tốn thời gian vừa khô khan, đôi khi một điều tra viên phải ngồi trước máy tính hàng chục giờ, lục tìm từng đoạn video, nhưng chưa chắc đã tìm thấy manh mối.

Màn đêm dần buông xuống.

Lộ Khiếu bê mấy hộp mì ăn liền đến, hỏi: "Đội trưởng Giang, ăn chút gì đi?"

"Không cần." Giang Khởi Vân xua tay.

Lộ Khiếu đành chuyển sang Ngu Quy Vãn: "Ngu lão sư, cô có ăn không?"

"Cảm ơn, nhưng tôi chưa đói." Ngu Quy Vãn lễ phép từ chối.

Giang Khởi Vân liếc nhìn nàng một cái. Nhưng ngay khi Ngu Quy Vãn định quay lại, cô lập tức thu ánh mắt về, xoay ghế hỏi Phương Phưởng: "Danh sách những phụ nữ trẻ mất tích gần đây đã có chưa?"

Phương Phưởng nhìn màn hình cả ngày đến hoa mắt. Cậu ta đang lọc danh sách những người mất tích có đặc điểm trùng khớp với nạn nhân. Đột nhiên bị cắt ngang, cậu có chút bực bội: "Đừng giục, em sắp xong rồi!"

Giang Khởi Vân trừng mắt nhìn sau gáy Phương Phưởng, cố gắng kiềm chế xúc động muốn vỗ cho cậu một cái.

"Có rồi!"

Mười phút sau, Phương Phưởng bật dậy, chạy đến máy in, lấy xấp tài liệu vừa in ra rồi đặt mạnh lên bàn trước mặt Giang Khởi Vân.

"Đây là tất cả những phụ nữ trẻ mất tích trong vòng một tháng qua."

Những tấm ảnh rải rác trên bàn, mỗi gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống đều đại diện cho một sinh mệnh tươi đẹp. Nhưng giờ đây, họ hoặc đang không rõ tung tích, hoặc đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro