Chương 139+140

Chương 139: Không về

Còn giấu đi nữa chứ.

Tần Tranh bị Vân An chọc cười, nói: "Không sợ mình giết người diệt khẩu hả?"

Vân An lắc đầu.

Tần Tranh nói: "Buông ra, lát nữa mẹ mình vào bây giờ."

"Sẽ không đâu." Vân An nói: "Dì sẽ gõ cửa mà."

Nàng ỷ vào việc mình hiểu rõ Tần Quế Lan để buông thả bản thân. Tần Tranh không lay chuyển được Vân An, dứt khoát ngồi phịch xuống bên cạnh, hỏi nàng: "Cậu quay về, vậy chị cậu phải làm sao bây giờ?"

Vân An hơi nới lỏng lực tay đang nắm lấy cánh tay cô. Tần Tranh cụp mắt xuống.

Cô đương nhiên biết Vân An ở lại đó không chỉ vì bị thương phải đến bệnh viện điều trị, mà phần nhiều là vì sự an nguy của Vân Kính Thư. Dù sao thì nếu chỉ bị thương, Vân An hoàn toàn có thể đến Lâm Bình, cũng không cần phải tạm nghỉ học.

Tần Tranh quả thật không biết chuyện của Vân Kính Thư và Vân An ở Trường Hồ, nhưng cô hiểu Vân An.

Vân An nói: "Chị..."

"Về đi." Tần Tranh nói.

Vân An ngẩn người, nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh nói: "Sao vậy? Mình đang nói chuyện gì khó hiểu lắm hả?"

Vân An lắc đầu: "Không phải."

Tần Tranh nói: "Vân An, cậu biết xưa nay mình giận không phải vì chuyện cậu và chị cậu làm mà. Mình giận là vì cậu bị thương, nhưng lại không nói cho mình biết."

Cậu có biết...

Tin cuối cùng mình nhận được về cậu.

Chính là tin cậu đã qua đời không?

Tần Tranh nhắm mắt lại.

Vân An cúi đầu: "Mình biết."

"Cậu biết là tốt rồi." Tần Tranh nói: "Cho nên mình sẽ không ngăn cản chuyện cậu làm. Bây giờ cậu có thể giúp được chị cậu, thì cứ tự do đi làm đi." Giọng cô vừa thấp vừa trầm, có vẻ rất có sức mạnh: "Nhưng không cho phép lừa mình nữa. Lần sau bị thương, cậu không được giấu mình."

Vân An nhìn cô: "Sẽ không có lần sau đâu."

Tần Tranh nói: "Mình cũng hy vọng sẽ không có lần sau."

Nếu còn có lần sau, cô thật sự sẽ không tha thứ cho Vân An nữa.

Vân An kéo tay cô. Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Tần Quế Lan gõ cửa: "Tranh Tranh à, ăn chút trái cây đi con."

Tần Tranh nói: "Dạ con ra đây mẹ."

Cô mở cửa, nhận lấy đĩa cà chua bi nhỏ mà Tần Quế Lan đưa cho, nói: "Mẹ ơi, con còn muốn ăn xoài nữa."

"Xoài sao?" Tần Quế Lan nói: "Trong nhà không có."

Tần Tranh xịu vai xuống: "Thôi được rồi ạ."

Tần Quế Lan thấy cô như vậy thì cười: "Mẹ ra siêu thị mua cho con."

Tần Tranh ngước mắt: "Mẹ."

Tần Quế Lan nói: "Dù sao cũng còn lâu mới tới lúc nấu cơm tối, mẹ đi mua cho con mấy trái."

Tần Tranh gật đầu, nở nụ cười: "Dạ con cảm ơn mẹ!"

Tần Quế Lan cũng phấn chấn, vui tươi hớn hở cầm ví tiền đi ra ngoài. Tần Tranh quay đầu lại, đưa đĩa cho Vân An, nói: "Cậu ăn đi."

Vân An cầm một quả đưa cho cô. Tần Tranh cúi đầu cắn quả cà chua bi, nhân tiện cắn mạnh ngón tay Vân An một cái. Vân An bị cắn đau cũng không kêu tiếng nào, lúc rút tay ra, vết răng hằn lên rõ rệt.

Vân An lẩm bẩm: "Sao cậu thích cắn người thế."

Tần Tranh nói: "Thích vậy đấy, thì sao nào? Cậu cũng cắn mình đi."

Vân An ngước mắt: "Thật sự muốn mình cắn hả?"

Tần Tranh lập tức nghĩ đến chủ đề về chữ "cắn" mà họ từng thảo luận trước đây, ngay lập tức dúi cái đĩa vào tay Vân An, nói: "Cậu nằm mơ đi!"

Vân An:...

Nàng ăn mấy quả cà chua bi, hỏi Tần Tranh: "Dì ra ngoài rồi sao?"

"Ừm, đi siêu thị rồi." Tần Tranh hỏi: "Cậu có về nhà không?"

Vân An nói: "Đợi một lát nữa."

Nàng nói xong thì chiếc điện thoại Tần Tranh để trên bàn rung lên ong ong. Tần Tranh liếc nhìn màn hình, lại nhìn Vân An rồi mới nghe điện thoại.

Là Hạ Kinh Mặc.

Hạ Kinh Mặc không đợi được tin nhắn trả lời của Tần Tranh. Buổi sáng cô ta rủ Tần Tranh tối đi xem phim, Tần Tranh nói không biết có thời gian không, nên Hạ Kinh Mặc muốn buổi chiều sẽ gọi lại rủ lần nữa. Tần Tranh cầm điện thoại: "Xin lỗi nhé, hôm nay tôi không rảnh rồi."

Hạ Kinh Mặc hỏi: "Có việc à?"

Tần Tranh nói: "Ừ, có chút việc, một người bạn quay về."

Hạ Kinh Mặc "Ồ" một tiếng: "Là Vân An sao?"

Tim Tần Tranh đập thịch một cái.

Cô nói dối: "Không phải."

Sau đó Tần Tranh hỏi: "Sao cậu lại biết Vân An?"

"Các bạn trong lớp nói." Hạ Kinh Mặc nói: "Họ nói trước đây cậu và Vân An thân nhau lắm."

Tần Tranh cau mày, không vui cho lắm.

Hạ Kinh Mặc gọi cô: "Tranh Tranh."

Tần Tranh: "Ừ?"

Hạ Kinh Mặc nói: "Có phải là cậu không vui không?"

Tần Tranh líu lưỡi, hai giây sau mới trả lời cô ta: "Không có, tôi phải ra ngoài với bạn rồi, vậy nhé."

Cúp điện thoại, tim Tần Tranh vẫn đập thình thịch. Cô vừa quay đầu lại là đã thấy Vân An đang nhìn cô chằm chằm. Tần Tranh giải thích: "Bạn học mới, mới chuyển đến học kỳ này."

Vân An nói: "Không phải là chuyển đến từ học kỳ trước sao?"

Tần Tranh không ngờ nàng vẫn còn nhớ, bèn gật đầu: "Ừm, chuyển đến từ học kỳ trước."

Vân An nói: "Cô ta gọi điện cho cậu làm gì?"

Tần Tranh không gạt nàng: "Rủ mình đi xem phim."

Vân An không vui: "Xem phim?"

Tần Tranh gật đầu.

Vân An hỏi: "Sao cô ta lại rủ cậu đi xem phim?"

Tần Tranh bị nàng chất vấn, cảm thấy buồn cười: "Sao mình biết, chắc là thích mình rồi."

Vân An nhìn cô chằm chằm.

Tần Tranh nói: "Được rồi, mình cũng đâu có thích cô ta đâu."

"Không thích cô ta thì tại sao còn cho cô ta cơ hội?" Vân An hỏi cô.

Tần Tranh á khẩu.

Sao Vân An không ở đây.

Mà cũng biết được chuyện này?

Cô cố ý cho Hạ Kinh Mặc cơ hội như có như không, duy trì mối quan hệ không nóng không lạnh. Ngay cả Khúc Hàm cũng không nhận ra, vậy mà Vân An chỉ dựa vào cuộc điện thoại này là đã có thể nhìn thấu. Tần Tranh nói: "Bởi vì..."

Vân An nhìn cô: "Tranh Tranh à?"

Tần Tranh đối diện với ánh mắt của nàng, không thể nói năng linh tinh như khi đối mặt với Khúc Hàm được, đành phải thành thật khai báo: "Bởi vì cô ta không phải người tốt."

Vân An rõ ràng đã bối rối, nàng chau mày lại. Tần Tranh nói: "Ôi trời ơi, dù sao muộn nhất là tháng 5 mình sẽ chặn cô ta. Cậu yên tâm, mình và cô ta sẽ không có gì đâu."

Nói xong, Tần Tranh lẩm bẩm: "Không phải cậu đến để xin mình tha thứ sao? Sao bây giờ lại hỏi tội mình rồi?"

Vân An: "Việc nào ra việc đó."

"Sao lại việc nào ra việc đó?" Tần Tranh nói: "Nếu mình không chịu tha thứ cho cậu, bây giờ cậu đã không còn là bạn gái của mình nữa, vậy thì chuyện của mình không liên quan đến cậu. Đây mới là một việc!"

Vân An nói: "Sao không phải là bạn gái nữa?"

Tần Tranh nói: "Chia tay rồi thì sao..."

Vân An vội bịt miệng cô lại. Tần Tranh thấy Vân An nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui. Vân An nói: "Không được nói chia tay."

Nàng cũng khá là bá đạo.

Tần Tranh muốn cười.

Chắc Vân An không biết ở kiếp trước, cô đã không biết bao nhiêu lần nghe Khương Nhược Ninh nói hai chữ "chia tay", nói đến mức cô đã miễn nhiễm rồi.

Vân An ngược lại rất nhạy cảm.

Tần Tranh nghĩ một lát, bèn gật đầu.

Vân An ngồi trên ghế, Tần Tranh giục: "Cậu thật sự không về nhà hả? Lát nữa mẹ mình về đó, mẹ mình mà thấy cậu thế này, chắc chắn sẽ có cả đống câu hỏi cho xem."

Vân An nói: "Ừm, mình về ngay đây."

Nàng ngoài miệng nói là "ngay đây", nhưng lại chẳng hề nhúc nhích. Tần Tranh liếc mắt, bắt gặp ánh mắt Vân An đang nhìn mình. Tần Tranh bất đắc dĩ, hỏi nàng: "Khi nào dì cậu về?"

"Tối nay thì phải." Vân An nói: "Dì ấy bảo mình đói thì tới tìm dì Mạc."

Tần Tranh:...

Vậy cũng được sao?

Tần Tranh hỏi: "Vậy mình đưa cậu đến chỗ dì Mạc nhé?"

Vân An nói: "Không cần, mình sẽ ở đây."

"Không có gì ăn không có gì uống, ở đây làm gì?" Tần Tranh không hiểu, Vân An nói: "Có thể ở gần cậu hơn một chút."

Tần Tranh:...

Sến quá, cô không muốn nói chuyện với Vân An nữa.

Một lúc sau, nhân lúc Tần Quế Lan chưa về, Tần Tranh dìu Vân An về nhà, nói với Vân An: "Lát nữa nếu dì cậu chưa về, mình sẽ mang chút đồ ăn qua cho cậu."

Vân An gật đầu: "Được."

Tần Tranh liếc mắt qua, nhìn sách vở Vân An mang về.

Vân An thật sự định quay lại, không phải là lừa cô.

Nhưng Tần Tranh không hối hận vì đã để Vân An trở về.

Vân Kính Thư lúc này, chắc chắn cần Vân An hơn cô, chỉ cần nàng không bị thương là được, không giấu cô là được. Tần Tranh dùng cặp sách che những tập đề thi và chồng sách vở đó lại, nói với Vân An: "Vậy mình về nhà trước nha."

Vân An không nỡ: "Tranh Tranh à."

Tần Tranh quay đầu lại, nói: "Mẹ mình sắp về tới nhà rồi."

Vân An lúc này mới "Ừm" một tiếng.

Sau khi về nhà, Tần Tranh nói với Tần Quế Lan: "Mẹ, tối nay mẹ nấu nhiều cơm một chút nha ạ."

Tần Quế Lan nhìn cô: "Hả?"

Tần Tranh nói: "Nhược Ninh ở nhà một mình, không biết ăn gì. Con muốn ăn cơm xong sẽ mang chút cơm tối qua cho cậu ấy, nhân tiện đi dạo tiêu cơm luôn."

"Được thôi." Tần Quế Lan nói: "Hay là con gọi con bé qua nhà mình ăn đi, mang đi nguội hết."

Tần Tranh nói: "Dạ không sao đâu mẹ, cậu ấy không chê đâu."

Tần Quế Lan nhìn bộ dạng sợ phiền phức của cô, bèn lắc đầu cười. Tần Tranh nhận lấy quả xoài từ tay Tần Quế Lan, ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ trong bếp gọt vỏ. Vừa nãy cô đã mật báo cho Khương Nhược Ninh, vừa hay biết tối nay Khương Cầm trực ban, không có ở nhà, nên mới bịa ra lý do như vậy. Khương Nhược Ninh chắc chắn sẽ không tới, nên Tần Tranh cũng không sợ Tần Quế Lan sẽ gọi điện cho cô ấy.

Tần Quế Lan không gọi điện, mà còn nấu thêm mấy món. Sau bữa cơm, bà tìm hộp giữ nhiệt, chia thức ăn vào ba bốn hộp. Tần Tranh tự tay làm, nói: "Mẹ, để con múc cho, mẹ nghỉ đi ạ."

"Cũng tích cực quá ta." Tần Quế Lan vui vẻ: "Vậy con múc đi, mang thêm ít trái cây qua nữa."

Tần Tranh gật đầu.

Cuối cùng cô múc đầy ba hộp, có cơm, có thức ăn, có canh, còn có cả trái cây đã cắt sẵn. Tần Tranh xách đi vô cùng cẩn thận, lúc đến trước mặt Vân An, đồ ăn được bày biện tinh xảo như bán ở nhà hàng. Tần Tranh nói: "Cậu cứ mừng vì tối nay mẹ của Nhược Ninh trực ban đi, không thì mình cũng chẳng có lý do gì để mang cơm cho cậu đâu."

Vân An nói: "Vậy lát nữa mình gọi điện cảm ơn cậu ấy."

Tần Tranh nghe ra ý trêu chọc của nàng, "Hừ" một tiếng, đặt hộp cơm xuống: "Ăn đi, cậu ăn nhiều thịt vào."

Vân An cười.

Tần Tranh nói: "Còn có canh gà nữa, tối nay mình bảo mẹ mình cho kỷ tử vào đó, có thể bổ máu."

Vân An gật đầu, nàng húp một ngụm canh, ngoài vị thơm ngon ra thì còn có một hương vị quen thuộc. Kiếp trước nàng ở bên cạnh Tần Tranh, cũng về nhà vài lần. Mỗi lần về, Tần Quế Lan đều nấu canh gà cho Tần Tranh. Lúc đó nàng không được uống, nhưng nàng luôn cảm thấy, đó chính là hương vị quen thuộc của mình.

Tần Tranh thấy nàng ăn xong thì nhếch môi cười, không hiểu: "Cậu đang ăn mà cũng cười được hả?"

Vân An nói: "Vì ngon quá."

"Còn cần cậu nói sao?" Tần Tranh kiêu ngạo: "Cậu là được thơm lây từ mình đó, tài nấu nướng của mẹ mình, người thường không được ăn đâu."

Vân An gật đầu, nhai cơm rồi nói: "Ừm, cho nên mình phải cảm ơn cậu thật là nhiều."

Tần Tranh xoay người, quay về phía nàng: "Cậu định cảm ơn mình thế nào?"

Vân An cầm đũa, nhìn về phía Tần Tranh, đối diện với đôi mắt trong veo của cô, nói: "Tối nay cậu không về nhà thì mình sẽ nói cho cậu biết."

Mặt hồ trong lòng Tần Tranh "bùm" một tiếng, như bị một viên đá ném vào, nước bắn tung tóe. Cô lờ đi giọng điệu đầy quyến rũ của Vân An, quay mặt sang chỗ khác: "Cậu đừng..."

"Tranh Tranh." Vân An đặt chén đũa xuống, nắm lấy tay cô, ngẩng đầu hỏi: "Tối nay không về có được không?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: Mình là người từng trải qua sóng to gió lớn, sao có thể bị cậu quyến rũ như vậy được.

Vân An: Vậy tối nay cậu còn về không?

Tần Tranh:...

---

Chương 140: Sắc màu

Không về ư?

Đương nhiên cũng không phải là không thể.

Tần Tranh có thể nói Khương Nhược Ninh ở nhà một mình nên sợ, cần có người ở cùng. Thế nhưng cô không đồng ý với Vân An, Vân An nói: "Không được sao?"

Tần Tranh lắc đầu: "Mẹ mình sẽ đợi mình."

Vân An cụp mắt, giọng buồn bã: "Thôi được rồi."

Tần Tranh hiếm khi thấy dáng vẻ trẻ con này của Vân An, có lẽ bị thương đã làm bộc lộ mặt yếu đuối của nàng. Vân An không còn vẻ điềm tĩnh như ngày thường, ăn một bữa cơm mà cũng có chút tủi thân. Tần Tranh nằm nhoài trên bàn, nhìn Vân An chậm rãi ăn sườn, cô vừa cúi đầu liền liếc thấy ống quần bên chân trái nàng.

Vân An mới đặt đũa xuống thì chân trái đã bị người ta nhấc lên. Nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn Tần Tranh.

Tần Tranh đặt chân nàng lên đùi mình, từ từ xắn ống quần rộng lên. Sợ Tần Quế Lan phát hiện trong nhà Vân An có người, hai người bèn chui rúc trong phòng của Vân An, bật một ngọn đèn không quá sáng, kéo lại rèm cửa sổ dày nặng. Trong phòng, Vân An nghe thấy tiếng tim mình đập, chân trái nàng đang được nhấc lên, duỗi thẳng đặt trên chân Tần Tranh. Nàng sợ dọa Tần Tranh, định rụt chân về thì Tần Tranh nói: "Đừng động đậy."

Chân trái của Vân An bị đè lại, nàng không động đậy, mặc cho Tần Tranh xắn ống quần lên, để lộ vết thương chưa lành hẳn.

Đầu ngón tay của Tần Tranh muốn chạm vào, nhưng rồi lại rụt về. Vân An thấy ngón tay cô run rẩy, bèn an ủi: "Bây giờ không đau nữa."

"Lúc đó chắc đau lắm nhỉ?" Tần Tranh nói: "Lúc bị thương đau lắm phải không?"

Vân An nói: "Cũng ổn."

"Ổn sao?" Tần Tranh nói: "Cậu chẳng ổn chút nào."

Vân An im lặng, mím môi.

Tần Tranh cúi đầu, nhìn chằm chằm vết thương, không làm gì cả. Vân An không biết cô đang nghĩ gì, không nhịn được bèn gọi: "Tranh Tranh à?"

"Hửm?" Giọng Tần Tranh nhẹ bẫng, cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Vân An. Vân An phát hiện đuôi mắt cô đã đỏ hoe, đáy mắt lấp lánh. Ánh đèn rất mờ, nhưng đôi mắt của Tần Tranh lại rất sáng. Tần Tranh vươn tay, dùng ống quần che lại chân trái của Vân An. Cô đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, định đẩy cửa sổ ra. Cảm giác ngột ngạt đột nhiên ập đến khiến cô không thể thở nổi, lúc đứng dậy còn hơi choáng váng, phải vịn vào khung cửa sổ một lúc mới đỡ hơn.

Vân An đứng dậy, đến bên cạnh cô: "Cậu sao vậy?"

Sắc mặt Tần Tranh trắng bệch như tờ giấy, cô xua tay: "Không sao."

Chỉ là cô đột nhiên nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến bức ảnh cuối cùng của Vân An. Không biết có phải nỗi đau đã làm tê liệt ký ức hay không, mà cô đã không còn nhớ rõ trên tin tức, cái chân bị thương của Vân An nằm bên nào nữa.

Cũng là chân trái sao?

Tần Tranh tựa vào bệ cửa sổ, Vân An đi cà nhắc đến bên cạnh cô, hỏi: "Sao vậy?"

Bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng, Tần Tranh bịa ra một lý do: "Vừa rồi đột nhiên đau đầu."

"Đau đầu?" Vân An rất căng thẳng: "Để mình nói dì mang ít thuốc cho cậu."

Nói xong, nàng định tìm điện thoại thì Tần Tranh kéo tay nàng lại, ngăn nàng gọi cho Vân Thụy. Tần Tranh nói: "Mình nghỉ một lát là được rồi."

Vân An nói: "Vậy mình xoa bóp cho cậu nhé."

Vân An bảo Tần Tranh ngồi xuống mép giường, sau đó ngồi sau lưng cô. Tần Tranh quay lưng về phía nàng, hai tay nàng đặt lên thái dương của cô, dùng phần thịt đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống. Tần Tranh cũng không nói dối, cơn đau nhói trong tim khiến cô đau đầu. Từ lúc biết Vân An bị thương, thỉnh thoảng cô sẽ bị như vậy. Bây giờ được Vân An xoa bóp, có lẽ là do tác dụng tâm lý, cô quả thật cảm thấy khá hơn nhiều.

Vân An không nhớ mình đã xoa bóp bao lâu, Tần Tranh kéo tay nàng xuống rồi hỏi: "Cậu ăn no chưa?"

Vân An gật đầu.

Tần Tranh thu dọn hộp cơm trên bàn, bỏ vào trong túi. Vân An nói: "Cậu sắp về hả?"

Trong giọng nói của nàng, rõ ràng có sự lưu luyến không rời.

Tần Tranh thở dài, đặt hộp cơm xuống, lại ngồi xuống bên giường. Vân An nói: "Nếu lát nữa mới về thì nằm với mình một lát đi."

Nàng vừa dứt lời, Tần Tranh lập tức nhìn nàng chằm chằm. Vân An nói: "Chỉ nằm một lát thôi."

Tần Tranh dứt khoát đến bên giường, hỏi nàng: "Nằm thế nào?"

Vân An cởi dép lê lên giường, nằm duỗi thẳng chân tay, nói: "Cậu cứ như vậy nè."

Tần Tranh nhìn tư thế của Vân An, bật cười thành tiếng. Khóe mắt cô rơm rớm nước, sau đó cũng bắt chước tư thế của Vân An, một mình chiếm trọn một chiếc giường. Vân An không động đậy, chỉ ngồi ở mép giường nhìn cô. Tần Tranh bị nhìn đến nỗi sắp mất kiên nhẫn, định đứng dậy thì cánh tay bị người ta gối lên. Tần Tranh sững người, cô cúi đầu xuống.

Vân An co người bên cạnh cô, Tần Tranh vội nhường ra chỗ rộng hơn. Vân An chen sát vào người Tần Tranh, gối lên phần bắp tay và vai cô, mấy sợi tóc mai của nàng quấn quanh cổ cô. Tần Tranh gạt ra, nói: "Sao cậu lại ngủ thế này?"

Vân An không trả lời, chỉ là sau khi Tần Tranh nói xong, nàng bèn duỗi người ra, tay dài chân dài, cùng Tần Tranh kề vai nằm trên giường. Hai người mỗi người một cái gối, mỗi người chiếm một nửa giường. Trong lòng Tần Tranh dâng lên một cảm giác kỳ quặc không nói nên lời, cô vừa định mở miệng thì Vân An đã nói: "Cậu xoay người qua đi."

Tần Tranh nhíu mày, tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo. Cô nghiêng người, quay lưng về phía Vân An. Vân An vươn tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng.

Vân An hỏi: "Ấm không?"

Tần Tranh nói: "Mình vốn dĩ không lạnh."

Vân An nói: "Mình lạnh."

Tần Tranh nói: "Thời tiết bây giờ không còn lạnh nữa."

Vân An nói: "Không liên quan đến thời tiết."

Tần Tranh quay đầu lại: "Lạnh lòng chứ gì? Mình đã làm gì cậu nào?"

Vân An bật cười thành tiếng.

Tần Tranh véo nàng: "Cậu đừng có đánh trống lảng với mình!"

Vân An nắm lấy cái tay đang véo người của cô: "Ây da, đau mình."

Tần Tranh nghe vậy liền buông tay, để Vân An nắm lấy. Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Cậu biết Nhược Ninh và Thời Tuế đã thành đôi chưa?"

Vân An: "Hả?"

Tần Tranh nói: "Thì là Nhược Ninh đã ở bên Thời Tuế rồi."

Vân An: "Khi nào vậy?"

Tần Tranh nói: "Cụ thể là khi nào thì mình cũng không biết."

Cô không hỏi Khương Nhược Ninh tỏ tình lúc nào, nhưng rõ ràng cách họ ở bên nhau tối qua không giống với hôm nay. Tần Tranh nói: "Chắc là tối qua, hai cậu ấy ngủ chung rồi."

Vân An ngẩn người một lát: "Chuyện này, nhanh vậy sao?"

"Không phải là 'ngủ' đó." Tần Tranh nói: "Cậu đang nghĩ cái gì thế hả!"

Vân An bị cô nói cho nghẹn họng: "Mình không nghĩ gì cả."

Nàng nghĩ đến kiếp trước, Khương Nhược Ninh có người yêu, nhưng lúc nàng ở bên Tần Tranh, rất ít khi nghe hai người họ nhắc tới người này. Thời Tuế lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi, đến cuối cùng vẻ mặt lại chán ghét, dường như nhắc tới người này cũng là một sự ghê tởm.

Chắc chắn không phải là Thời Tuế.

Vậy thì...

Vân An đột nhiên có một suy đoán táo bạo.

Nàng hỏi Tần Tranh: "Trước đây, có phải Khương Nhược Ninh từng hẹn hò không?"

"Đâu có đâu." Tần Tranh không hề suy nghĩ, lúc sau nhận ra điều gì đó, cô nhìn về phía Vân An: "Sao cậu biết?"

Kiếp trước, tuy thời gian Hạ Kinh Mặc chuyển đến trường Trung học số 2 sớm hơn kiếp này, nhưng cô ta lại không hề tiếp xúc với Vân An. Giai đoạn đầu khi Khương Nhược Ninh và Hạ Kinh Mặc quen thân, cô và Vân An đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, mỗi ngày đều chỉ muốn dính lấy nhau sống trong thế giới hai người. Đã rất nhiều lần Tần Tranh nghĩ, có phải vì như vậy, nên cũng đã tạo thời gian cho Hạ Kinh Mặc và Khương Nhược Ninh ở riêng với nhau. Sau khi hai người họ xác định quan hệ, Khương Nhược Ninh lại càng như rồng thiêng thấy đầu mà không thấy đuôi, thường xuyên không tìm thấy cô ấy. Kiếp này không giống kiếp trước, kiếp trước mối quan hệ của Khương Nhược Ninh và Vân An không được tính là thân thiết, cho nên rất nhiều chuyện, cô cũng không nói với Vân An.

Trước khi Vân An rời đi, nàng không hề biết chuyện Khương Nhược Ninh đang hẹn hò.

Sao nàng lại đột nhiên nhắc đến?

Vân An nói: "Đúng thật này." Nàng hỏi Tần Tranh: "Là Hạ Kinh Mặc sao?"

Tần Tranh từ trên giường bật dậy một cái "vèo", nhìn chằm chằm Vân An: "Cậu điều tra mình đó hả?"

Không phải.

Chuyện của kiếp trước, điều tra thế nào được?

Tần Tranh thắc mắc: "Sao cậu biết?"

Vân An nhìn phản ứng của cô là biết mình đã đoán đúng, nghĩ đến kiếp trước Hạ Kinh Mặc đã phụ bạc Khương Nhược Ninh, chẳng trách kiếp này Tần Tranh lại đối xử với Hạ Kinh Mặc như vậy. Chỉ là—chỉ là Vân An vẫn có chút không vui.

Nàng không trả lời Tần Tranh.

Tần Tranh chọc nàng: "Nói đi chứ, cậu câm rồi hả?"

Vân An nói: "Mình đoán."

Tần Tranh lườm nàng: "Cậu lừa ai vậy hả? Cái này mà cũng đoán được, sao cậu không đi bói mệnh luôn đi?"

Vân An gật đầu: "Được, vậy sau khi tốt nghiệp, mình sẽ đi bày sạp bói mệnh cho người ta."

"Thần kinh..." Tần Tranh bực bội: "Không thèm nói chuyện với cậu."

Điện thoại của Tần Tranh rung lên, cô nhảy xuống giường, nói với Vân An: "Là mẹ mình, mình phải về đây."

Vân An đứng dậy: "Mình tiễn cậu."

"Thôi khỏi." Tần Tranh nói: "Cậu nghỉ ngơi đi."

Nói xong, Tần Tranh cúi đầu. Lúc sắp đi, cô xoay người ôm má Vân An hôn một cái, nói: "Rảnh thì gọi cho mình."

Vân An kéo vạt áo Tần Tranh, thân hình Tần Tranh hơi lảo đảo. Vân An nói: "Cậu—"

Tần Tranh nhìn nàng.

Vân An nói: "Ăn cơm cho đàng hoàng vào."

Tần Tranh bị chọc cười, cô nói: "Yên tâm đi, mình mà không ăn, mẹ mình cầm sạn cũng phải nhét vào miệng mình đó."

Vân An gật đầu.

Tần Tranh xách túi đựng hộp cơm rỗng đi đến cửa, cô quay đầu lại, nhìn Vân An nói: "Mình về nhà thật nha."

Vân An nói: "Được."

Tần Tranh siết chặt cái túi đựng hộp cơm, nhắm mắt lại, nhanh chóng rời khỏi đó. Lúc ra ngoài, cô còn cẩn thận liếc nhìn cửa nhà mình. Thấy đóng chặt, cô bèn thở phào nhẹ nhõm, vờ như không có chuyện gì mà về nhà.

Tần Quế Lan nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn về phía cửa, nói: "Mẹ gọi điện cho con, sao con không nghe máy?"

Tần Tranh "À" một tiếng: "Về đến nhà rồi nên con không nghe ạ."

Tần Quế Lan nhận lấy túi đựng hộp cơm của cô, mở ra, nói: "Nhược Ninh ăn hết rồi à?"

Tần Tranh nói: "Dạ đúng rồi. Mẹ nấu ngon thế nào, chẳng lẽ mẹ không biết sao ạ?"

Tần Quế Lan bị cô nịnh đến nỗi bật cười. Tần Tranh định đi rửa hộp cơm, thì bị bà giành lấy: "Con đi nghỉ một lát đi, bài tập làm xong hết chưa?"

Tần Tranh nói: "Dạ còn một chút."

"Vẫn chưa làm xong sao?" Tần Quế Lan nói: "Tối nay không thức khuya đó chứ?"

"Nhiều nhất là một tiếng nữa thôi ạ." Tần Tranh nói: "Vậy mẹ, con về phòng trước nha mẹ."

Tần Quế Lan nói: "Đi đi, đi đi."

Tần Tranh về phòng, cô ngồi trước bàn học, nhắn cho Vân An:【Về đến nhà rồi.】

Vân An:【Ừm, dì cũng vừa mới về.】

Tần Tranh:【Dì ấy ăn chưa?】

Vân An:【Chưa, dì còn mang cơm tối về cho mình.】

Tần Tranh:【Vậy cậu ăn nhiều một chút.】

Vân An nhìn hộp cơm trước mặt, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Vân Thụy, nói: "Dì, con có thể không ăn không ạ?"

Vân Thụy nói: "Sao thế? Cãi nhau với Tần Tranh, định tuyệt thực hả?"

Vân An:...

Nàng nói: "Dạ không phải, Tranh Tranh vừa mới mang cơm tối cho con rồi ạ."

Vân Thụy nhếch môi: "Làm hòa nhanh vậy sao?"

Vân An cúi đầu: "Dạ, cậu ấy còn bảo con mau chóng về Trường Hồ."

Vân Thụy đang ăn cơm thì khựng lại: "An An."

Vân An nói: "Ngày mai chúng ta về nha ạ."

Vân Thụy nhìn Vân An một cái, ánh mắt sâu thẳm. Vân An thẳng thắn đối diện với ánh mắt của Vân Thụy, mỉm cười với dì.

Nụ cười này khiến Vân Thụy không còn cách nào khác.

Vân Thụy gật đầu.

Lúc này Vân An mới về phòng. Nàng nằm trên giường, nghiêng mặt, nhìn chiếc gối bên cạnh, rồi đưa tay sờ thử.

Tần Tranh gửi tin nhắn xong thì đặt điện thoại xuống. Lúc cúi đầu chuẩn bị làm bài tập, khóe mắt cô liếc thấy tờ giấy nháp bên cạnh bài thi. Trên giấy nháp có vẽ hai hình người chibi, một người đang khóc mếu máo ở phía trước, một người khác đứng sau lưng, cúi đầu kéo vạt áo của người đang khóc. Bức vẽ rất dễ thương và đáng yêu, khiến trái tim Tần Tranh mềm nhũn. Cô chụp lại bức vẽ này, dùng mũi tên chỉ vào hình chibi đang khóc, rồi hỏi Vân An:【Đây là cậu sao?】

Nghĩ lại thì, đúng là hôm qua Vân An đã khóc trong điện thoại.

Vân An ở trên giường với tay lấy điện thoại, thấy hình ảnh và chú thích Tần Tranh gửi tới, nàng trả lời:【Là cậu đó.】

Tần Tranh:【Đáng lẽ người khóc phải là cậu!】

Vân An:【Được, mình khóc, mình khóc ngay bây giờ đây.】

Trẻ con.

Tần Tranh đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào bức vẽ. Vân An tô màu hình chibi phía trước rất đậm, còn hình phía sau thì màu rất nhạt. Tần Tranh cầm bút chì, đồ theo hình chibi mà Vân An đã vẽ lại mấy lần, cho đến khi màu sắc của hai hình chibi giống hệt nhau, cô mới hài lòng.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: Đáng lẽ người khóc phải là cậu.

Vân An: Thế sao trên giường cậu lại khóc dữ dội như vậy?

Tần Tranh:...

Chương này nhắc đến hình chibi, làm mình nhớ ra hai bạn nhỏ cũng có nhiều hình chibi lắm. Mọi người cũng há miệng ăn 'cơm chó' của hai bạn nhỏ trước khi giông bão ập đến nào.

Cre: Weibo của tác giả Ngư Sương

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro