Chương 23: Đỏ mắt
Chương 23: Đỏ mắt
Vân An nói xong câu đó thì ngước mắt nhìn Tần Tranh. Tần Tranh im lặng giây lát, rồi chớp mắt. Vừa nãy, nếu không phải Vân An chọc cô thì có lẽ cô đã ngủ thiếp đi rồi. Rõ ràng uống thuốc cảm, mà lại giống như thuốc ngủ, hiệu quả tốt lạ thường, vừa chạm vào gối là hai mí mắt đã díu lại. Tối qua Tần Tranh thức đến hơn 1 giờ mới ngủ, cơn buồn ngủ cũng không mãnh liệt đến thế.
Ý thức cô hỗn loạn, phản ứng cũng không nhanh nhạy như thường ngày.
Tần Tranh nhìn Vân An, có chút mơ hồ, dường như không hiểu Vân An đang nói gì.
Vân An hỏi: "Có phải cậu buồn ngủ rồi không?"
Tần Tranh cứng miệng: "Không có."
Vân An cong môi: "Vậy cậu lặp lại lời mình vừa nói xem nào."
Tần Tranh nói: "Cậu vừa nói gì?"
Vân An nói: "Mình muốn ôm cậu."
Tần Tranh nhíu mày: "Ôm mình?"
Vân An nghe thấy hai chữ này liền lờ đi giọng nói hoài nghi của Tần Tranh, dang hai tay ra, nhoài người về phía trước, đưa tay ôm Tần Tranh. Tần Tranh sững người một giây, cô hoàn hồn, vội vàng muốn thoát khỏi cái ôm của Vân An. Nhưng Vân An không đồng ý, nàng vẫn như vừa rồi, dùng cả tay lẫn chân kìm chặt Tần Tranh. Tần Tranh bị Vân An ôm đến mức không thở nổi, cô đập mạnh vào vai Vân An, hét: "Buông!"
"Buông ra!"
Vì đang sốt nên Tần Tranh chẳng có chút sức lực nào, nói năng cũng yếu ớt. Vân An nghe vậy lại càng ôm chặt, còn chặt hơn cả lúc nãy Tần Tranh ôm nàng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Dường như.
Dường như là cảm giác tìm lại được thứ đã mất.
Thứ cảm xúc đó quá mãnh liệt, Vân An không kiểm soát được lực tay, ôm chặt đến mức Tần Tranh muốn mắng người!
Tần Tranh bất mãn giãy ra khỏi vòng tay Vân An, nói: "Cậu muốn siết chết mình à?"
Vân An lập tức buông lỏng tay, Tần Tranh thở phào một hơi.
Hai người nằm song song, Tần Tranh áp mặt vào gối. Giọng Vân An dè dặt: "Xin lỗi cậu, Tranh Tranh."
Tần Tranh trợn mắt.
Ai thèm để ý đến Vân An chứ.
Vân An thấy Tần Tranh không đáp lại, không nhịn được quay đầu nhìn cô. Tần Tranh nghiêng mặt đi, xoay người, để lại cho Vân An một bóng lưng. Tấm lưng cô gầy, mảnh khảnh.
Trước đây vào cuối tuần, phần lớn thời gian họ đều ở trong phòng Tần Tranh, hiếm khi, rất hiếm khi ở phòng nàng. Đa phần là những lúc Tần Tranh muốn ăn thứ gì đó mà Tần Quế Lan không cho ăn, cô sẽ kéo Vân An lén lút sang nhà nàng. Có mấy lần làm xong đề kiểm tra, Tần Tranh buồn ngủ, nằm trên giường nàng. Nàng làm xong đề, vừa quay đầu lại liền thấy bóng lưng nằm nghiêng của Tần Tranh.
Có đôi khi nắng vừa đẹp, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào phòng, một nửa phủ lên người Tần Tranh, một nửa rơi trên người Vân An.
Sâu trong lòng Vân An dâng lên cảm giác bình yên đã lâu không có.
Nếu không phải sợ Tần Tranh giận, nàng còn muốn ôm thêm một cái nữa.
Vân An cố nén rung động, ngồi dậy dựa vào đầu giường, tiện tay lấy một cuốn sách trên bàn Tần Tranh. Đó là cuốn sách hôm qua Tần Tranh lấy trong cặp nàng về, trên trang sách vẫn còn vệt nước loang lổ. Đây là một cuốn sách cũ, gáy sách sắp bung chỉ. Vân An nhớ lại dáng vẻ Tần Tranh ôm khư khư không buông tay thì thấy buồn cười, cúi đầu lật một trang.
【A! Lạnh quá! Lạnh quá!】
【Thế này đỡ hơn chút nào không?】
Hai thân thể mềm mại ôm chặt lấy nhau, nhiệt độ tăng vọt do ma sát...
Vân An nhíu mày, cúi đầu đọc tiếp, lật bốn năm trang cuối nàng cũng thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn Tần Tranh.
Bảo sao không cho nàng đọc.
Vân An muốn cười, lại nhàm chán lật thêm vài trang nữa. Hình minh họa đúng là mới mẻ, dùng tư thế trong sách nhưng cũng không quá lộ liễu, nửa kín nửa hở như ôm đàn tỳ bà che mặt [1], so với những dòng chữ thẳng thừng thì càng có không gian tưởng tượng hơn.
[1] Ôm đàn tỳ bà che mặt: Nghĩa gốc là tả người con gái ôm đàn tỳ bà che nửa khuôn mặt, ý chỉ vẻ đẹp e ấp, kín đáo, gợi sự tò mò. Ở đây dùng để miêu tả hình ảnh trong sách không hoàn toàn lộ liễu nhưng đầy khêu gợi.
Nàng biết cuốn sách này là mua được từ chợ đồ cũ. Lúc mua sách, Tần Tranh còn hỏi nàng: "Cuốn này, hay cuốn kia?"
Cuốn kia bìa màu nâu nhạt, nhìn tên truyện thì giống truyện trinh thám. Nàng muốn đọc chút gì đó nhẹ nhàng, nên đã bàn với Tần Tranh mua cuốn này.
Cái này thì, đúng là nhẹ nhàng thật.
Vân An cầm cuốn sách, ngửa mặt dựa vào đầu giường, chợt nghe tiếng tí tách ngoài cửa sổ. Lại mưa rồi, gió lạnh thổi vào bậu cửa sổ kêu lách tách. Tần Tranh ngủ rất say, còn say hơn cả lúc ngủ thiếp đi vì sốt ban nãy, trên người cũng không đổ mồ hôi nữa. Vân An cúi đầu, nhìn góc mặt nghiêng của Tần Tranh lúc ngủ, nàng dường như lại ngửi thấy mùi hoa gạo thoang thoảng, vấn vít quanh nàng.
Tần Tranh hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, giống như trút bỏ mọi gánh nặng, quay về cái tuổi vô tư lự. Lúc cô mở mắt ra, trong phòng tối om, bên ngoài mưa lất phất, mây đen giăng kín, thời tiết âm u.
Ngủ đủ giấc đúng là thoải mái.
Tần Tranh không nhớ đã bao lâu rồi cô không ngủ thỏa mãn như vậy. Cô giơ tay lên, chạm phải hơi ấm.
Tần Tranh sờ sờ, quay đầu lại, Vân An đã dựa vào cạnh đầu giường mà ngủ thiếp đi. Đầu nàng gục xuống, mắt nhắm nghiền, tóc mái che khuất lông mày, rũ xuống bên má. Tần Tranh cụp mắt, thấy tay nàng vẫn còn cầm cuốn sách đọc dở, trang tiêu đề rất quen mắt.
Mặt Tần Tranh lập tức đỏ bừng!
Cô chẳng nghĩ ngợi gì mà lấy cuốn sách trong tay Vân An đi. Vân An không tỉnh, chỉ xoay đầu sang hướng khác. Xuyên qua ánh sáng không mấy rõ ràng, Tần Tranh nhìn thấy quầng thâm mắt của Vân An.
Còn rất đậm nữa.
Nhớ lại thái độ của mình đối với Vân An hai ngày nay, chắc Vân An cũng cảm thấy khó hiểu lắm nhỉ.
Tần Tranh giấu cuốn sách vào lòng, rón rén xoay người, đỡ vai và cổ Vân An, để nàng nằm xuống. Lúc mặt Vân An chạm vào gối, hai chân nàng vô thức rúc vào trong chăn. Mặc dù đã bật máy sưởi, nhưng khi Tần Tranh chạm vào cánh tay Vân An, cô vẫn cảm thấy lạnh buốt cả tay.
Cũng không biết Vân An đã ngủ ở tư thế này bao lâu rồi.
Tần Tranh bất đắc dĩ, cô ngồi dậy, định nhoài qua người Vân An để đặt cuốn sách lên tủ. Ngay lúc nhoài người ra, eo cô bị ai đó ôm lấy. Động tác của Tần Tranh cứng đờ, cô cúi đầu, thấy Vân An đang vùi mặt vào bên hông mình, áp chặt gò má vào bộ đồ ngủ của cô.
Vân An ngủ rất say, không biết có phải đang mơ đẹp hay không mà khóe môi nàng hơi nhếch lên.
Tần Tranh giơ tay định đẩy Vân An ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của nàng, cô lại nhịn xuống.
Vân An mơ thấy nàng và Tần Tranh đã tốt nghiệp. Tần Tranh làm người mẫu, còn nàng thì vào làm công ty. Những lúc Tần Tranh không bận đều sẽ ở nhà, chờ nàng tan làm, hoặc đến đón nàng tan làm. Mỗi ngày họ có rất nhiều chuyện để nói, nói rất nhiều. Tần Tranh than phiền công việc, than phiền đồng nghiệp, còn than phiền cả nàng: "Chẳng có chút tình thú nào cả. Hứ!"
Nàng lên mạng tìm cách làm bạn gái vui hơn, rồi làm theo hướng dẫn để dỗ Tần Tranh.
Tần Tranh không hề vui vì mấy chiêu đó của nàng, nhưng khi nhìn thấy lịch sử duyệt web thì lại cười như một kẻ ngốc.
Nàng thấy Tần Tranh cười.
Nàng cũng cười.
Tần Tranh không biết Vân An đang mơ giấc mơ đẹp gì mà có thể vui thành ra như vậy. Từ lúc trở về đến giờ, cô cố tình phớt lờ Vân An, phớt lờ việc nàng lấy lòng, phớt lờ sự tiếp cận của nàng, phớt lờ cảm xúc của nàng. Biết rõ là không nên, nhưng cô vẫn không nhịn được mà bới móc trả đũa, để bù đắp cho khoảng không trống rỗng nơi đáy lòng.
Cái nơi ẩm ướt tăm tối đó, có làm sao cũng không lấp đầy được. Là nơi mục nát bốc mùi.
Không phải Tần Tranh chưa từng nghĩ đến việc đào bỏ nơi đó đi, nhưng mỗi lần chạm vào, cơ thể luôn đau đớn gào thét. Nơi đó dường như mọc đầy gai, cô không chạm vào thì sẽ thấy những chiếc gai đó dài ra, đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng, nối liền với huyết mạch của cô, tim đập một cái là đau một cái. Cô chạm vào, thì sẽ bị gai đâm cho tay đầy máu tươi, vết thương chằng chịt.
Ngày tháng lâu dần, cô giả vờ nơi đó không hề tồn tại, giả vờ như mình thật sự đã quên rồi.
Nhưng cô chẳng qua chỉ đang tự lừa mình dối người. Vừa nhìn thấy Vân An, vừa nghe thấy cái tên này, thậm chí chỉ cần liên quan đến nàng thôi, cái góc tối tăm âm u đó lại bắt đầu nảy sinh những oán hận mới, dày đặc chi chít.
Tần Tranh khẽ thở dài, nhấc cánh tay Vân An ra, nghiêng người, chầm chậm xuống giường. Dù trong lòng chứa đầy oán hận, nhưng bước chân khi bước xuống giường lại nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn. Cô ngồi bên mép giường, quay đầu nhìn Vân An đang ngủ say, rồi ra khỏi phòng.
Vừa mới vào phòng tắm là cô đã nhận được tin nhắn của Khương Nhược Ninh, cô ấy gửi cho cô một tấm hình, trong hình là chiếc vòng tay. Cô nhận ra nhãn hiệu này, một thương hiệu không quá phổ biến, có rất nhiều mẫu dành cho cặp đôi. Khương Nhược Ninh gửi:【Cái này thế nào?】
Tần Tranh:【Cậu mua cho mình à?】
Khương Nhược Ninh:【Mua cho cậu và Vân An chứ, sắp đến sinh nhật Vân An rồi còn gì.】
Phải rồi, Khương Nhược Ninh cũng nhớ sinh nhật Vân An là vì ngày nào cô cũng lải nhải bên tai Khương Nhược Ninh. Cô bảo không biết nên tặng quà gì, Khương Nhược Ninh nghe đến mức tai sắp đóng kén, nói: "Nhẫn nhé?"
"Này!" Tần Tranh rất ngại ngùng: "Tụi mình mới bao lớn chứ, tặng nhẫn cái gì. Hơn nữa, cho dù có tặng nhẫn, cũng phải là cậu ấy tặng mình trước."
Cô kiêu kỳ ngẩng đầu.
Khương Nhược Ninh phì cười: "Cậu nghĩ đi đâu thế, ý mình là nhẫn bình thường thôi."
Cô không nói gì, mặt nóng bừng.
Khương Nhược Ninh ghé sát lại cô: "Nhưng mà nói thật nhé, hai cậu kết hôn được rồi đó."
Cô vì xấu hổ mà cao giọng: "Biến!"
Khương Nhược Ninh cười hì hì rời đi, lát sau gửi cho cô một tấm hình, hỏi cô thấy thế nào.
Chính là mẫu trong tin nhắn bây giờ.
Tần Tranh cụp mắt, gửi tin nhắn cho Khương Nhược Ninh:【Cậu mua cho cậu ấy là được rồi, không cần mua cho mình đâu.】
Khương Nhược Ninh:【Mua cho cậu ấy đâu có nghĩa là mua cho cậu. Đồ đôi tốt biết mấy, mỗi người một cái. Cậu không thích kiểu này à?】
Kiếp trước, Tần Tranh đã chọn chính kiểu này.
Cô cúi đầu, gõ chữ:【Ừm, không thích.】
Khương Nhược Ninh:【Vậy mình đổi cái khác.】
Tần Tranh đặt điện thoại xuống, lúc từ phòng tắm đi ra, cô thấy Vân An vừa bước ra khỏi phòng. Sau khi thấy cô, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Vân An thả lỏng người. Nàng có chút ngại ngùng nói: "Mình ngủ quên mất."
Tần Tranh nói: "Ừm, nếu cậu muốn ngủ, có thể về phòng ngủ thêm một lát."
Vân An nói: "Mình ngủ đủ rồi."
Tần Tranh nhìn quầng thâm mắt của nàng, không nhịn được mà châm chọc: "Tối qua đi ăn trộm à?"
Vân An nói: "Hai hôm nay mình bị mất ngủ, không ngủ ngon được."
Tần Tranh không hỏi nàng vì sao mất ngủ, chỉ im lặng hai giây. Vân An nói: "Cậu sắp làm đề đúng không?"
"Ừm." Tần Tranh nói: "Rửa mặt xong là làm."
Vân An nói: "Vậy mình về nhà lấy cặp."
Họ luôn làm bài tập cùng nhau, bắt đầu từ lúc hai người mập mờ. Tần Tranh thấy Vân An quay người liền gọi: "Vân An."
Vân An quay đầu lại, nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh đứng ở cửa phòng tắm, trong nhà không bật đèn nên rất tối. Vân An không nhìn rõ vẻ mặt của Tần Tranh, chỉ nghe Tần Tranh nói: "Mình muốn làm bài tập một mình."
Cơ thể Vân An hơi cứng lại, nàng gật đầu: "Được."
Dễ dàng vậy sao?
Không hỏi cô tại sao ư?
Sự dứt khoát của Vân An khiến Tần Tranh hơi nghi ngờ. Nhưng cô lập tức nghĩ đến thái độ của mình gần đây, đoán chừng Vân An cũng không chịu nổi cô nữa rồi. Tần Tranh nhìn theo bóng Vân An mở cửa rời đi, gió lạnh từ khe cửa lùa vào, thổi cho Tần Tranh nghẹn thở. Thấy Vân An đi rồi, cô quay lại phòng tắm, xả nước nóng, thoa sữa rửa mặt, đang đứng xoa mặt trước gương thì nghe thấy ngoài cửa lại có tiếng động.
Tần Tranh còn chưa rửa mặt sạch sẽ là đã ló đầu ra khỏi phòng tắm, thấy Vân An xách cặp đứng trong phòng khách.
Trên vai và tóc nàng còn vương chi chít những giọt nước li ti.
Tần Tranh nhíu mày.
Vân An thấy cô nhìn sang, nói: "Cậu ở trong phòng, mình ở phòng khách. Cậu đóng cửa lại là thành một mình rồi."
Tần Tranh: ??
Là cái lý lẽ đó hả?!
Tần Tranh cảm thấy khả năng hiểu của Vân An có vấn đề.
Đương nhiên, cô càng cảm thấy Vân An là đang vờ như không hiểu. Rõ ràng vừa rồi cô đuổi Vân An về nhà, sao Vân An có thể không hiểu chứ. Vân An nghe hiểu, nhưng giả khờ, vẫn cứ xách cặp vào nhà Tần Tranh.
Tần Tranh đương nhiên có thể lặp lại lần nữa, thậm chí thái độ cứng rắn hơn một chút. Nhưng đối diện với ánh mắt không biết gì của Vân An, lòng cô lại mềm nhũn. Chỗ mềm yếu đó che phủ những thứ ẩm ướt tối tăm kia, khiến trái tim cô ngâm trong vị chua chát, căng trướng đến mức khó chịu. Tần Tranh nghểnh cổ: "Tùy cậu."
Vân An mỉm cười, không để ý đến thái độ của Tần Tranh. Nàng ngồi trong phòng khách, mở cặp sách ra.
Tần Tranh rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng tắm, trông thấy góc mặt nghiêng của Vân An. Bên cạnh tay Vân An là túi đựng bút, vài cuốn tập ghi chép trên lớp, bên cạnh nữa là đề kiểm tra và sách bài tập. Trước kia Tần Tranh làm bài tập rất nhanh, làm xong liền trêu Vân An: "Có muốn chép đáp án không?"
Vân An nhìn cô.
Cô dụ dỗ: "Chép xong tụi mình có thể ra ngoài chơi rồi."
Vân An cúi gằm mặt, nói: "Không cần."
Cô hỏi: "Tại sao?"
Vân An nói: "Chép rồi cũng đâu phải thành tích của mình."
Vân An nhìn cô, nghiêm túc nói từng chữ: "Tranh Tranh, mình muốn thi cùng một trường đại học với cậu."
Tần Tranh cụp mắt, thu lại những ký ức đó, xoay người về phòng.
Cửa phòng không đóng.
Vân An quay đầu lại là đã thấy bóng lưng Tần Tranh, cô ngồi trước bàn học, gác một chân lên ghế. Đó là thói quen xấu khi cô ngồi ghế. Tần Quế Lan không chỉ một lần dùng đũa gõ vào chân cô lúc ăn cơm. Mỗi lần như vậy, Tần Tranh đều nhân lúc Tần Quế Lan vào bếp mà làm mặt quỷ. Nghĩ đến vẻ mặt đó của Tần Tranh, Vân An cúi đầu cười.
Tần Tranh ngồi một lúc, liếc mắt lén nhìn Vân An ngoài cửa. Thấy nàng ngồi thẳng lưng, tư thế cầm bút đúng chuẩn như khoảng cách quy định vẽ trong sách, cô không khỏi cong môi.
Cô từng hỏi Vân An, Vân An nói: "Chị mình nói như vậy sẽ không hại mắt."
Cô không thường xuyên nghe Vân An nhắc đến chị, nhưng một khi đã nhắc tới, cô không khỏi hỏi thêm vài câu: "Chị cậu bây giờ làm gì?"
Vân An im lặng một lát, trả lời cô: "Đi làm rồi."
Cô lại hỏi Vân An: "Vậy chị ấy không nghỉ phép à?"
Vân An nói: "Chị ấy bận lắm."
Cô "Ồ" một tiếng, gật đầu. Cô chưa bao giờ gặp chị của Vân An, ngay cả hình cũng chưa từng thấy. Vân An nói, không có hình chụp chị nàng.
Thật đáng thương. Lúc đó cô nghĩ, không gặp được người thì xem hình cũng được. Nhưng cô sợ Vân An không vui, nên lúc đó rất ít khi nhắc đến chị của Vân An.
Tần Tranh cúi đầu, làm được hơn nửa đề kiểm tra. Trong cặp của cô, số bài tập ngoại khóa chưa làm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trước kia việc học của cô đều có mục tiêu rõ ràng, nên bất kể là làm bài tập ôn luyện hay giải đề, luôn là bốc thuốc đúng bệnh. Bây giờ, phương pháp này tất nhiên không dùng được nữa. Cô xé một tờ giấy từ sổ ghi chép, ghi lại những sách tham khảo cần mua rồi đứng dậy. Vân An liếc thấy một bóng người từ trong phòng đi ra, ngẩng đầu hỏi: "Cậu muốn ra ngoài hả?"
Tần Tranh nói: "Ra ngoài mua ít đồ."
Cô nói xong, Vân An cũng đứng dậy, lấy áo khoác. Tần Tranh hỏi: "Cậu cũng muốn ra ngoài sao?"
Vân An nói: "Hôm qua điện thoại bị vào nước, mở hoài mà không lên nguồn, mình đi sửa điện thoại."
Thảo nào hôm qua cô chọc Vân An mà Vân An không trả lời tin nhắn.
Tần Tranh biết rõ là không nên, nhưng cảm xúc của cô vẫn dao động vì lời giải thích này. Hai người đi đến cửa, Tần Tranh lấy ô, Vân An hỏi: "Đi xe đạp sao?"
Tần Tranh nói: "Gọi xe đi."
Chân của Vân An như vậy rồi, còn có thể đạp xe sao?
Vân An không cảm thấy có vấn đề gì. Hôm qua nàng ngủ một giấc, sáng nay dậy bôi thuốc nên đã đỡ hơn nhiều. Thật ra nhìn thì đáng sợ, nhưng đều là vết thương ngoài da, nên lành cũng nhanh.
Chỉ là trời mưa, đi xe đạp đúng là không tiện. Nàng thấy Tần Tranh mở ô, vừa định đi sang chỗ Tần Tranh thì Tần Tranh đã đưa cho nàng một cái ô khác.
Vân An cúi đầu nhìn thoáng qua, nhận lấy ô.
Hai người đứng sóng vai dưới gốc hòe già. Thỉnh thoảng có chiếc lá rơi xuống mặt ô, phát ra tiếng "bộp". Tần Tranh ngẩng đầu, khe hở giữa các tán lá có lớn có nhỏ, dòng nước mưa dày đặc ở những kẽ lá lớn đè nặng cành cây rồi trút xuống ào ạt. Tần Tranh liếc thấy Vân An đang đứng ngay dưới kẽ lá lớn đó, cô không nhịn được, nói: "Xích qua đây chút."
Vân An đi đến bên cạnh cô, nhưng vì che hai cái ô, nên có làm thế nào cũng không thể tiến gần thêm bước nữa.
Tần Tranh im lặng một lát, ngoảnh mặt đi.
Không lâu sau taxi đến, Tần Tranh nhận lấy cái túi tài xế đưa, bọc cái ô đang nhỏ nước lại. Vân An ngồi bên cạnh cô. Cuối cùng hai người vẫn quyết định đến trung tâm thành phố. Tần Tranh có thẻ thành viên của nhà sách ở trung tâm thành phố, có thể được giảm giá 20%, sách tham khảo gì cô cũng mua ở đó cả. Vân An thì sao cũng được, Tần Tranh đi đâu thì nàng đi theo đó. Còn một đoạn đường nữa mới tới trung tâm thành phố, trời mưa nên xe chạy chậm. Tài xế trông trạc tuổi Tần Quế Lan, nói giọng địa phương: "Trời mưa mà còn ra ngoài chơi à?"
Tần Tranh nói: "Tụi con đi mua đồ."
Họ vừa nói chuyện vừa đi qua đèn giao thông. Tần Tranh nghiêng đầu, trông thấy có bốn năm chiếc xe dừng lại bên đường, một người nằm trên mặt đất, đoán chừng là đã xảy ra tai nạn xe. Tần Tranh đột nhiên nghĩ đến vụ tai nạn xe của mình, cảm giác đau đớn muộn màng ập đến, đau đến mức mặt cô lập tức trắng bệch. Vân An liếc thấy sắc mặt cô, khó hiểu: "Sao vậy?"
Tần Tranh kiềm chế cảm xúc, nhìn Vân An, vài giây sau mới nói: "Không sao."
Vân An muốn nắm tay Tần Tranh, nhưng Tần Tranh đã giơ tay vuốt lại mái tóc. Vân An co ngón tay lại, lòng bàn tay trống rỗng, Tần Tranh dựa vào ghế ngồi. Thực ra vụ tai nạn xe đó, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cô đang đi bộ bình thường trên vỉa hè, đột nhiên một chiếc xe tải lao tới từ phía đối diện, chắc là mất kiểm soát, cứ thế đâm thẳng về phía cô. Cơn đau đáng lẽ phải có còn chưa kịp ập đến, thì khi cô mở mắt ra lần nữa, đã nhìn thấy Tần Quế Lan.
Lẽ ra cô không nên thấy đau, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, không kịp để cảm nhận nỗi đau.
Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy đau đớn len lỏi từ trong kẽ xương, giống như cái lạnh thấu xương, có làm sao cũng không ngăn được. Vừa lạnh vừa đau khiến cô nhíu chặt mày.
"Tranh Tranh?" Trong cơn mơ màng, Tần Tranh nghe thấy Vân An gọi cô. Cô quay đầu nhìn Vân An, nhìn gương mặt này. Cô có chút mờ mịt, đột nhiên cảm thấy, hình như ở hiện trường vụ tai nạn, cô cũng đã nghe thấy giọng nói này.
Giọng nói càng lớn hơn một chút, càng chói tai hơn một chút.
Càng...
"Tranh Tranh." Tay Vân An đặt lên vai cô. Ánh mắt Tần Tranh từ vô hồn dần có tiêu cự. Cô quay đầu nhìn Vân An, hỏi: "Sao vậy?"
Vân An nói: "Đến nơi rồi."
Tần Tranh "À" một tiếng, đẩy cửa xe ra. Vân An đưa ô cho cô, nghe thấy tài xế hỏi: "Cô bé không sao chứ? Sắc mặt tệ quá."
Vân An nói: "Không sao ạ, cậu ấy vẫn chưa hết cảm."
Tài xế quan tâm, nói: "Vậy mua đồ xong thì về nhà sớm nhé."
Vân An gật đầu, cảm ơn bác tài xế, quay đầu cùng Tần Tranh đi về phía nhà sách. Cuối tuần, trên đường rất đông, dù trời mưa thì cũng có rất nhiều người, đặc biệt là ở trung tâm thành phố. Những cái ô đủ màu sắc giương lên, từng người từng người lướt qua cạnh Tần Tranh, Vân An thì đi bên cạnh cô. Hai người đi xuyên qua khu phố sầm uất, đến nhà sách phía sau. Cuối tuần, trong nhà sách cũng đông người, ai nấy đều ôm một cuốn sách ngồi trên sàn. Trước kia Tần Tranh và Vân An cũng từng hẹn hò ở đây, hai người cùng đọc một cuốn sách, đọc đến trưa thì ra ngoài ăn cơm. Giờ phút này nhìn thấy những người đầu kề đầu dựa vào nhau đọc sách, Tần Tranh cụp mắt xuống.
Vân An hỏi: "Cậu muốn mua cuốn nào?"
Tần Tranh lấy tờ giấy trong túi ra. Vân An kinh ngạc: "Nhiều vậy à?"
Vân An cũng khá hiểu Tần Tranh, biết thói quen giải đề thường ngày của cô, nên thấy vậy thì rất bất ngờ. Tần Tranh giải thích: "Toàn là bài tập cơ bản thôi."
Chính vì biết là bài tập cơ bản nên Vân An mới càng bất ngờ hơn. Sáng nay lúc Tần Tranh ngủ, nàng có liếc qua đề kiểm tra Tần Tranh làm chưa xong, phát hiện mấy câu trắc nghiệm đều làm sai.
Điều này là không thể nào. Mấy câu trắc nghiệm đó, có một câu Tần Tranh còn từng giảng cách giải cho nàng, sao có thể sai được?
Vân An càng lúc càng không hiểu.
Bài thi tháng hôm qua làm không tốt, Vân An còn có thể nói có lẽ là trạng thái Tần Tranh không tốt, ảnh hưởng đến phong độ. Nhưng bây giờ thấy cô làm những bài tập cơ bản này, Vân An cảm thấy rất mâu thuẫn.
Giống như Tần Tranh từ bệnh viện về.
Đã biến thành một người khác vậy.
Dù sao Vân An cũng là người từng đọc qua mấy cuốn tiểu thuyết, nàng lập tức kéo tay Tần Tranh lại. Tần Tranh khó hiểu, ngước mắt nhìn nàng. Vân An hỏi: "Cậu, là Tần Tranh sao?"
Tần Tranh bực bội nhìn nàng: "Không phải Tần Tranh thì mình là ma à!"
Vân An nghe giọng điệu đanh đá như trước kia của cô, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ vớ vẩn gì nữa.
Đâu có ai quy định bài tập mình biết làm thì chắc chắn phải đúng đâu, sai thì cũng chẳng có vấn đề gì. Có lẽ tâm trạng Tần Tranh không tốt, làm bài không tập trung thôi. Vân An nghĩ như vậy, càng cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình quá ngớ ngẩn.
Vân An nhìn Tần Tranh lấy mấy cuốn sách bài tập trên kệ, lựa tới lựa lui. Vân An nói: "Mình qua bên kia đường sửa điện thoại đây."
Tần Tranh không mấy để tâm, ngước mắt nhìn thoáng sang bên kia đường, có một tiệm sửa điện thoại, ông chủ đang ngồi bên trong, không có khách. Cô gật đầu, tiếp tục tìm sách bài tập. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Vân An đang nói chuyện với ông chủ, ông chủ nhận lấy điện thoại của nàng. Vân An ngồi trước quầy, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô nên Vân An nhìn sang phía nhà sách. Tần Tranh cúi đầu xuống.
Cuối tuần cũng có nhiều người mua sách, thanh toán phải xếp hàng. Lúc Tần Tranh xếp hàng, cô lại theo bản năng liếc nhìn Vân An, Vân An đang nhìn ông chủ sửa điện thoại. Cô thấy góc mặt nghiêng của Vân An, đường nét rõ ràng.
Nhìn đi nhìn lại mấy lượt, đến cả cô gái xếp hàng phía sau cũng thấy tò mò, liền nhìn theo ánh mắt Tần Tranh ra phía ngoài, Tần Tranh mới đỏ mặt thôi nhìn nữa.
Lúc thanh toán xong, bỏ sách vào túi, cô lại không nhịn được mà nhìn thêm một lần nữa.
Trong tiệm sửa điện thoại không có ai.
Cơ thể Tần Tranh sững lại một giây. Nhân viên thu ngân đưa thẻ thành viên cho cô, thấy cô không nhận, bèn gọi một tiếng: "Cô bé?"
Tần Tranh như không nghe thấy, vô thức đi về phía cửa. Nhân viên thu ngân phía sau ngỡ ngàng, vội vàng gọi: "Thẻ của em! Có cả sách nữa! Này..."
Trong thoáng chốc, mọi ánh mắt trong cửa hàng đều đổ dồn về phía này.
Tần Tranh ra khỏi nhà sách, ô cũng không cầm, đội mưa lao sang tiệm sửa điện thoại phía đối diện. Nhìn cửa tiệm trống không, vô vàn nỗi hoang mang dâng lên trong lồng ngực cô. Quá quen thuộc, vô số lần giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, mở mắt nhìn căn phòng tối đen như mực, nỗi hoang mang và bối rối ấy như cơn ác mộng không thể nào thoát ra được. Tần Tranh còn chưa kịp đẩy cửa tiệm sửa điện thoại, thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh: "Tranh Tranh?"
Cô quay đầu lại, Vân An che ô đứng trước mặt cô.
Đôi tay định đẩy cửa của Tần Tranh mất hết sức lực, buông thõng hai bên người, cơ thể căng cứng, đôi mắt nhìn Vân An chằm chằm.
Vân An tiến lên một bước, nghiêng ô về phía Tần Tranh. Một tay nàng cầm ô, tay kia giúp Tần Tranh lau đi những giọt nước trên tóc và mặt, hỏi: "Ô đâu rồi? Sao cậu lại—"
Vân An còn chưa nói hết lời thì đã bị Tần Tranh hất mạnh bàn tay đang lau nước đi. Vân An ngước mắt lên, vừa định hỏi Tần Tranh sao vậy, nhưng lại thấy đôi mắt cô đỏ hoe.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Vợ khóc rồi phải làm sao bây giờ [khóc ròng][khóc ròng][khóc ròng]
Tần Tranh: Lau nước mắt rồi chiến tiếp [liếc][liếc][liếc]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro