Chương 31: Vị trí

Chương 31: Vị trí

Không, không tới nữa?

Kiếp trước, Tần Tranh cũng không tiếp xúc nhiều với Diệp Dư, thậm chí chỉ nhớ mỗi cái tên, chưa từng nói chuyện, vậy nên cô không có ấn tượng gì về việc cô ấy nghỉ học. Ngay cả ngày nào Diệp Dư không đến trường cô cũng không nhớ, nhưng cô không ngờ, lại chính là tuần này ư?

Nhưng thứ sáu tuần trước cô đã gặp Diệp Dư, cũng không phát hiện cô ấy có ý định bỏ học.

Rất kỳ lạ.

Lòng Tần Tranh thấp thỏm bất an, lúc cô Chu về văn phòng, cô đi theo sau để dò hỏi tình hình. Cô Chu bất đắc dĩ: "Cô còn đến nhà em ấy rồi, em ấy nói không học nữa, áp lực quá lớn. Cô đề nghị từ từ hẵng quyết, nhưng em ấy khăng khăng."

Tần Tranh hỏi: "Cậu ấy khăng khăng không đi học ạ?"

Cô Chu gật đầu, sau đó bắt đầu giáo huấn Tần Tranh: "Nhiệm vụ cấp bách của em bây giờ là lo học cho tốt, chuyện của Diệp Dư không cần em bận tâm."

Sao có thể không bận tâm được. Không biết còn đỡ, nhưng đã biết rồi, Tần Tranh không thể nào vượt qua được cửa ải trong lòng.

Đặc biệt là cô cảm thấy, Diệp Dư rất sợ về nhà.

Thứ sáu còn khóc mãi trong nhà vệ sinh.

Lẽ nào là, bạo lực gia đình?

Tần Tranh bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, lập tức muốn xin nghỉ để đến nhà Diệp Dư xem sao. Cô Chu quát lớn: "Xin nghỉ làm gì!"

"Em—" Tiếng cô bị cắt ngang.

"Báo cáo!" Giọng nói quen thuộc vang lên ở cửa. Tần Tranh không quay đầu, nhưng lời đến đầu lưỡi lại nuốt ngược vào trong, sống lưng cô thẳng tắp. Cảm nhận được ánh mắt Vân An dừng trên người mình, bàn tay Tần Tranh đang buông thõng hai bên hông lặng lẽ nắm chặt lại, sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mịn, tim bất giác đập nhanh nửa nhịp. Tiếng bước chân sau lưng đến gần, mỗi một bước dường như đều giẫm lên tim cô.

Vân An nói: "Cô Chu, cô Triệu bảo em đưa bài kiểm tra cho cô ạ."

Cô Chu gật đầu: "Em để đây đi."

Vân An bước vào văn phòng, Tần Tranh cảm nhận được nàng đứng phía sau, khoảng cách rất gần, dường như cô còn nghe được cả nhịp đập tim Vân An. Cô Chu ngước mắt: "Tần Tranh?"

Tần Tranh giật mình một cái.

Cô nhìn cô Chu, cúi đầu nói: "Cô Chu, em ra ngoài trước ạ."

Cô Chu gật đầu.

Lúc Tần Tranh xoay người, Vân An đứng sát phía sau cô. Cô dịch sang trái thì Vân An nhường sang trái, cô dịch sang phải thì Vân An nhường sang phải. Tần Tranh ngẩng đầu, gương mặt Vân An không chút bối rối, bình tĩnh mà lạnh nhạt. Nàng tránh người ra, Tần Tranh lướt qua bên cạnh nàng.

Vân An ngửi thấy hương hoa gạo thoang thoảng, nhạt đến mức gần như không có. Nàng quay đầu lại, Tần Tranh đi rất nhanh, đến cửa văn phòng, Tần Tranh dừng lại hai giây, rồi cúi đầu rời đi.

Vân An đặt bài kiểm tra lên bàn cô Chu, hỏi cô Chu: "Cô Chu, nhà Diệp Dư có chuyện gì sao ạ?"

Cô Chu ngẫm nghĩ: "Sao hết em này đến em kia quan tâm thế?"

Vân An mím môi.

Xem ra, vừa rồi Tần Tranh cũng đến vì chuyện này.

Cô Chu nói: "Các em không cần bận tâm chuyện của Diệp Dư. Về đi."

Vân An im lặng hai giây, xoay người về lớp. Trong lớp đang bàn tán chuyện Diệp Dư nghỉ học, có bạn nói: "Thứ bảy mình còn thấy cậu ấy ở rạp chiếu phim đó, cậu ấy đang hẹn hò!"

"Hẹn hò?" Một bạn học nữ kinh ngạc: "Cậu ấy yêu đương từ khi nào vậy?"

"Từ lâu rồi." Bạn nam vừa lên tiếng rất chắc chắn: "Năm ngoái là mình đã thấy hai người họ đi cùng nhau."

"Vậy cũng đâu cần bỏ học, đang yên đang lành sao lại nghỉ học chứ."

"Không học nổi chứ sao." Vu Bất Tiện nói chen vào: "Chắc chắn là không có cách nào đi học nữa rồi. Chuyện ở trường Trung học số 4 tháng trước, các cậu quên rồi à?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt các bạn trở nên khác nhau. Mấy người hiểu được ẩn ý thì hai mặt nhìn nhau, không giữ được biểu cảm. Tần Tranh nghe xong thì nhíu mày, sao cô có thể không hiểu ý của Vu Bất Tiện. Tháng trước trường Trung học số 4 có một học sinh lớp 12 bỏ học vì mang thai, chuyện này đến giờ vẫn là chủ đề bàn tán ở mấy trường cấp ba, bọn họ đương nhiên cũng biết. Chỉ là Tần Tranh không ngờ Vu Bất Tiện lại dùng suy nghĩ đó để đồn đoán về Diệp Dư.

Tần Tranh còn chưa kịp lên tiếng.

Khương Nhược Ninh đã nghe không lọt tai nữa, cô ấy vặn lại Vu Bất Tiện: "Mày rành vậy, mày làm rồi hả?"

Vu Bất Tiện vừa nghe đã xù lông: "Mày nói bậy gì đó!"

"Mày nổi điên thế làm gì." Giọng Khương Nhược Ninh nhẹ bẫng: "Lúc nãy mày nói Diệp Dư, cũng có thấy mày tức đâu."

"Cũng đâu phải tao không cho nó đi học!" Vu Bất Tiện lạnh lùng mỉa mai: "Vậy mày nói xem, lý do gì? Lớp 12 rồi, có người yêu, đột nhiên không chịu đi học, còn chẳng phải là làm chuyện xấu hổ, giấu không được nữa chứ sao!"

Khương Nhược Ninh tức đến cực điểm, nhưng rồi lại chẳng giận nữa, thuận theo lời cô ta: "Phải phải phải, quả nhiên, chỉ có người từng làm rồi mới hiểu rõ nhất."

"Mày mới làm rồi! Cả nhà mày đều làm rồi!" Vu Bất Tiện tức điên!

Khương Nhược Ninh cười: "Trả cho mày đó [1]!"

[1] Trong bản gốc dùng từ "đàn hồi". Nghĩa bóng thì đây là một cách nói có phần trẻ con, thường dùng để trả lại, bật lại một lời chỉ trích, một lời nguyền rủa hoặc một hành động tiêu cực. Xét theo ngữ cảnh nên mình sẽ edit hơi thoát ý xíu.

Vu Bất Tiện nghiến răng ken két.

Tần Tranh nghe mà thấy đau đầu vì sự ấu trĩ này.

Cô gọi: "Nhược Ninh à."

Khương Nhược Ninh ngoan ngoãn nghe lời, nói: "Không tranh luận với đồ ngu!"

"Mẹ nó!" Vu Bất Tiện vọt tới trước mặt Khương Nhược Ninh: "Mày nói lại lần nữa coi!"

Khương Nhược Ninh ưỡn người, mặt đầy vẻ bất kham: "Nói thì nói, ai sợ ai! Mày xem đến chỗ cô Chu, là mày có lý hay tao có lý!"

Vu Bất Tiện vung tay lên nhưng rồi cố nhịn xuống, nắm thành quyền. Khúc Hàm thấy vậy thì đi đến bên cạnh, kéo cánh tay cô ta rồi nói: "Đừng nóng giận, cô Chu sắp đến rồi."

Vu Bất Tiện được Khúc Hàm dỗ dành.

Mắt Khương Nhược Ninh trợn trắng, nói với Tần Tranh: "Rác rưởi!"

Tần Tranh cũng thờ ơ liếc nhìn Khúc Hàm và Vu Bất Tiện.

Cô Chu bước vào đúng lúc chuông reo, xung quanh dần yên lặng. Cô Chu nói: "Tất cả các em ra ngoài đứng. Thời Tuế, em chọn chỗ trước đi."

Việc chọn chỗ ngồi mỗi tháng một lần bắt đầu. Trước đây, người đầu tiên được ở lại chọn chỗ là Tần Tranh. Cô thích vị trí cạnh cửa sổ, nên chọn đi chọn lại giữa hai dãy cạnh cửa sổ. Mãi cho đến trước khi tốt nghiệp, vị trí ở cạnh cửa sổ luôn là của cô.

Lần này có lẽ không phải nữa rồi.

Tần Tranh cúi đầu, bước ra khỏi lớp.

Khương Nhược Ninh chen chúc với cô, đứng cùng nhau. Khương Nhược Ninh nói: "Lát nữa cậu ngồi kế mình nha."

Tần Tranh hỏi: "Bị người khác chọn mất thì sao."

Khương Nhược Ninh nói: "Mình giữ cho cậu!"

Dáng vẻ gà mẹ che chở gà con của cô ấy khiến Tần Tranh cúi đầu cười. Vân An đứng sau lưng cô, vừa ngước mắt lên đã thấy đôi mắt đang cười kia hướng về phía Khương Nhược Ninh.

Đầu quả tim Vân An như bị vặn xoắn, vừa chua xót vừa nặng trĩu. Nàng cúi đầu, Vương Hiểu Nặc nói: "Vân An, lát nữa cậu ngồi với Khúc Hàm hả?"

Hai người vừa nãy còn đang nói chuyện im bặt.

Khương Nhược Ninh dỏng tai lên, đợi nửa ngày cũng không thấy Vân An trả lời. Cô ấy vừa định quay đầu lại thì cô Chu quát lớn: "Khương Nhược Ninh! Em làm gì đấy! Ra ngoài đứng!"

Khương Nhược Ninh:...

Cô ấy rất vô tội.

Nhưng may mà rất nhanh cô ấy đã được vào lớp. Trong lớp chỉ có lác đác vài người, Thời Tuế không động đậy, vẫn ngồi ở hàng thứ ba, chỗ ngồi cạnh cửa sổ không còn nữa, Vu Bất Tiện đã ngồi rồi. Thấy sang bắt quàng làm họ đây mà.

Khương Nhược Ninh coi thường.

Khúc Hàm ngồi ở vị trí giữa, bên cạnh còn trống. Thấy Khương Nhược Ninh đến gần, mặt Khúc Hàm càng lúc càng trắng bệch. Khương Nhược Ninh đột nhiên nảy ra ý nghĩ xấu xa.

Nếu cô ấy ngồi với Khúc Hàm, có phải Vân An sẽ không cần ngồi với Khúc Hàm nữa không?

Thế thì chẳng phải Khúc Hàm tức đến bốc khói sao?

Đúng là một ý hay, tiếc là, cô ấy ghét Khúc Hàm, ghét đến mức nhìn thêm một cái cũng không muốn!

Khương Nhược Ninh tính toán, là làm mình ghê tởm, hay là làm Khúc Hàm buồn nôn. Cô ấy nhìn chằm chằm sắc mặt Khúc Hàm. Mỗi bước cô ấy đi, ánh mắt Khúc Hàm lại tối sầm thêm một phần, hai tay siết chặt góc bàn. Khương Nhược Ninh có cảm giác mãnh liệt rằng, nếu cô ấy ngồi cạnh Khúc Hàm, Khúc Hàm sẽ muốn đồng quy vu tận với cô ấy.

Giết không chết kẻ địch.

Thì làm nó buồn nôn chết vậy!

Khương Nhược Ninh cắn răng một cái, vừa chuẩn bị ngồi xuống vị trí cạnh Khúc Hàm, thì cô Chu đi đến bên cạnh cô ấy: "Lề mề cái gì đây." Cô dùng một chiêu Nhất Dương Chỉ [2], điểm vào lưng Khương Nhược Ninh, đẩy mạnh một cái. Khương Nhược Ninh bị cô đẩy loạng choạng về phía trước, ngã nhoài lên cái bàn phía sau Khúc Hàm. Cô Chu nói: "Chọn xong rồi thì ngồi xuống!"

[2] Nhất Dương Chỉ: Tên một chiêu thức võ công nổi tiếng trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, ở đây dùng với ý trêu đùa, chỉ hành động đẩy bằng một ngón tay.

Khương Nhược Ninh ấm ức: "Cô Chu, em không muốn ngồi đây."

"Không ngồi đây thì ngồi lên đầu cô!" Cô Chu vốn đang phiền lòng vì lớp thi không tốt, cộng thêm chuyện Diệp Dư bỏ học. Lúc này, cô trừng mắt nhìn Khương Nhược Ninh một cái, Khương Nhược Ninh bĩu môi.

Cô Chu gọi: "Người tiếp theo!"

Người tiếp theo vào là Vân An.

Khương Nhược Ninh thấy vẻ mặt tức giận ban nãy của Khúc Hàm đã thay đổi, mặt cười tươi như hoa, cả người như đang chào đón. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, nhìn Vân An chằm chằm. Vân An bị Khương Nhược Ninh nhìn chằm chằm mà không hiểu gì, dứt khoát ngồi phịch xuống bên cạnh Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh: ????

Cô ấy sửng sốt: "Mắc gì cậu ngồi chỗ mình?"

Vân An nói: "Không thể ngồi sao?"

Khương Nhược Ninh nói: "Cũng không phải."

Cô ấy nói: "Cậu thấy Khúc Hàm không?"

Vân An nói: "Thấy."

Khương Nhược Ninh: "Sao cậu không ngồi cạnh cậu ta?"

Vân An bực bội: "Sao cậu không đi?"

Chà!

Lên mặt rồi cơ đấy!

Xem ra hai người chia tay thật rồi, trước đây Vân An chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy như thế! Khương Nhược Ninh rất không quen, nhưng cô ấy đè nén sự không quen đó xuống, nói: "Cậu ngồi đây, Tranh Tranh phải làm sao đây?"

Vân An nghe thấy tên Tần Tranh thì nhíu mày, thoáng qua rồi biến mất, sau đó quay đầu hỏi Khương Nhược Ninh: "Cậu ấy muốn làm sao?"

"Cậu ấy..." Khương Nhược Ninh bị nàng hỏi lại thì ngẩn người. Câu hỏi này của Vân An dường như không phải hỏi về chỗ ngồi, mà là về chuyện tình cảm của họ. Chuyện này Khương Nhược Ninh thật sự không nói được. Vì lý do chia tay kỳ quặc của Tần Tranh mà cô ấy cũng không thể mạnh miệng với Vân An, đành rụt cổ giả chết.

Lúc Tần Tranh vào lớp, cô nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh nháy mắt với cô, ra hiệu mong cô cứu cô ấy khỏi dầu sôi lửa bỏng. Tần Tranh nhìn quanh một vòng, đã có một nửa chỗ bị chiếm. Hai hàng cuối cùng cô không ngồi được, mắt nhìn không rõ bảng đen. Mấy dãy đầu mỗi người đều chiếm một chỗ, người duy nhất cô quen là Thời Tuế, nhưng Vu Bất Tiện đã ngồi cạnh Thời Tuế rồi.

Vu Bất Tiện hối hận nhìn Khúc Hàm, sớm biết Vân An không ngồi cạnh Khúc Hàm, cô ta đã giành vị trí bên cạnh Khúc Hàm. Bây giờ ngồi ở chỗ trước đây Tần Tranh từng ngồi, cô ta tức không nói nên lời!

Cô ta nén giận, giơ tay: "Cô Chu!"

Cô Chu nhìn Vu Bất Tiện.

Vu Bất Tiện nói: "Em đổi chỗ với Tần Tranh ạ."

Cô Chu khó hiểu: "Tần Tranh còn chưa chọn chỗ mà."

"Vậy em cũng đổi với cậu ấy, em chọn lại." Vu Bất Tiện nói: "Dạo này thành tích cậu ấy hơi giảm sút, vừa hay Thời Tuế có thể phụ đạo giúp cậu ấy." Vu Bất Tiện nghiến răng, nói một tràng nghe rất hợp tình hợp lý. Cô Chu cũng do dự, cô không muốn thấy thành tích của Tần Tranh thụt lùi, không chỉ vì danh dự của lớp, mà nhiều hơn cả là vì Tần Tranh chưa bao giờ bị điểm kém như vậy, nói không lo lắng đều là giả.

Cô Chu cân nhắc: "Tần Tranh..."

Khương Nhược Ninh vỗ bàn một cái rầm, đứng dậy: "Cô ơi! Em đổi với cậu ấy!"

Mọi người trong lớp đều nhìn sang, ánh mắt Tần Tranh cũng nhìn sang. Vân An đang chuẩn bị lật sách, nghe thấy lời Khương Nhược Ninh thì quay đầu lại. Nàng liếc nhìn Khương Nhược Ninh, rồi lại nhìn Tần Tranh. Trong nét mặt thờ ơ là sự căng thẳng không thể che giấu, tay kia của nàng siết chặt cây bút máy, động tác lật sách cứng đờ.

Nàng đang đợi quyết định của Tần Tranh.

Sau khi Tần Tranh giẫm lên hạc giấy của nàng, trả lại đồ của nàng cho nàng, muốn chia tay với nàng.

Nàng vẫn đang đợi quyết định của Tần Tranh.

Vân An cười tự giễu, vừa nhếch khóe môi thì Tần Tranh đã cử động, đi về phía nàng. Mọi người, kể cả cô Chu, đều nghĩ Tần Tranh sẽ đổi chỗ với Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh vui vẻ chuẩn bị "dọn nhà", thì Tần Tranh lại ngồi phịch xuống phía trước cô ấy.

Bên cạnh Khúc Hàm.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro