Chương 42
Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù cùng trở về nhà, nhìn thì bình thường, nhưng lại có chút không bình thường. Dù sao đi nữa, người nhà họ Trầm thấy hai cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc cùng trở về, cũng là chuyện vui.
"Bà nội, sinh nhật vui vẻ!" - Trầm Lạc Phù vừa bước vào nhà liền nói với Lưu Văn Tĩnh, đồng thời đưa ra món quà đã chuẩn bị.
Trầm Vĩnh Lan bĩu môi, nhanh như vậy đã giành mất phần thể hiện, hừ.
Lưu Văn Tĩnh mở món quà của cháu gái cưng, là bộ dưỡng da giá trị không nhỏ, dĩ nhiên rất thích. Chỉ là cháu gái vừa mới tốt nghiệp không lâu, đã mua món quà quý như vậy tặng mình, bản thân dùng cũng không hết, tấm lòng này sao Lưu Văn Tĩnh không cảm động cho được?
"Đứa ngốc, tặng chút đồ đơn giản là được rồi, không cần phí phạm như vậy." - Lưu Văn Tĩnh cảm thấy mình thật sự không uổng công thương yêu cháu gái này.
"Bà nội thích là được rồi." - Trầm Lạc Phù cười đáp.
An Tâm Tuệ biết con gái mình có tiền tiết kiệm gửi ở chỗ mình, nên cũng yên tâm nhận quà: "Lạc Phù biết liệu sức mà làm, mẹ cứ nhận đi."
Lưu Văn Tĩnh luôn nghĩ con gái thì phải được nuôi sung sướng, không thể để chịu khổ, con trai ăn nhiều cũng không sao: "Không đủ tiền tiêu thì để ba nó bù thêm."
Trầm Đào lên tiếng: "Không thành vấn đề." Nhưng ông cũng lo con gái không chịu nhận, từ sau đại học đến giờ Trầm Lạc Phù không thích xin tiền người nhà.
Trầm Vĩnh Lan thấy vậy thì không vui, nhìn xem, cả nhà đều xoay quanh Trầm Lạc Phù, còn mình thì như người vô hình. Đây chính là lý do trước kia Trầm Vĩnh Lan ghét Trầm Lạc Phù.
"Lan Lan lần này tặng gì vậy?" - An Tâm Tuệ là người hiểu rõ Trầm Vĩnh Lan, lập tức chuyển đề tài sang cô.
"A, cứ xem đi." - Lưu Văn Tĩnh liếc Trầm Vĩnh Lan, giọng đầy xem thường.
"Bà nội, lần này biết đâu lại vui đấy." - Trầm Lạc Phù cười nói.
"Lạc, đưa đi." - Trầm Vĩnh Lan đưa túi quà trong tay cho Lưu Văn Tĩnh.
Lưu Văn Tĩnh mở ra với tâm thế không kỳ vọng gì, vì mỗi lần đều chẳng có gì mới mẻ. Nhưng lần này, tuy món quà không quá đặc biệt, nhưng kiểu dáng lại khá hợp, khiến bà hài lòng.
"Thế nào, lần này không ghét chứ?" - Trầm Vĩnh Lan nhướng mày hỏi.
"Cũng được, là tự chọn à?" - Lưu Văn Tĩnh rõ ràng thích, nhưng miệng lại nói kiểu miễn cưỡng.
"Là cô cô tự chọn đấy, con có thể làm chứng." - Trầm Lạc Phù lên tiếng bảo đảm cho Trầm Vĩnh Lan.
"Lan Lan lần này tặng bộ đồ đẹp thật, mẹ, thử ngay đi." - An Tâm Tuệ biết mẹ chồng thích, liền tranh thủ thúc giục.
"Đúng đó bà nội, thử ngay đi." - Trầm Tân cũng phụ họa.
"Bà nó, đi thử đi." - Trầm lão đầu cũng góp lời.
Lưu Văn Tĩnh thật ra cũng muốn thử, nhưng vẫn cố tỏ ra không quan tâm.
Bộ đồ vừa vặn, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, khiến Lưu Văn Tĩnh rất hài lòng. Trầm Vĩnh Lan tặng quà nhiều năm như vậy, năm nay mới khiến bà thật sự vui.
Lưu Văn Tĩnh bước ra, ai cũng khen đẹp, khiến bà thấy vui vẻ trong lòng.
"Hiếm khi năm nay có lòng." - Cuối cùng Lưu Văn Tĩnh cũng nhìn Trầm Vĩnh Lan với vẻ mặt ôn hòa, so với Trầm Lạc Phù thì năm nay Trầm Vĩnh Lan làm bà vui hơn.
"Mẹ, con vào bếp chuẩn bị bữa trưa." - An Tâm Tuệ thấy thời gian cũng vừa vặn, định vào bếp.
"Trầm Đào và Trầm Tân vào là được rồi, mấy mẹ con ta ngồi trò chuyện." - Lưu Văn Tĩnh không cho con dâu vào bếp, để con trai và cháu trai lo. Nhà họ Trầm không có đàn ông biết nấu ăn, chỉ có Lưu Văn Tĩnh và Trầm Vĩnh Lan là biết.
Trầm Đào và Trầm Tân nghe lời, lập tức vào bếp chuẩn bị tiệc.
"Lạc Phù, nói thật đi, ở chỗ cô cô, cô cô có bắt nạt không?" - Lưu Văn Tĩnh hỏi, vẫn còn chút lo lắng.
"Mẹ, sao lại bắt nạt Lạc Phù được, ta chăm sóc nàng kỹ lắm." - Trầm Vĩnh Lan giành nói trước.
Câu này của Trầm Vĩnh Lan nghe cũng được, nhưng ai mà tin nổi? Trầm Vĩnh Lan nói dối mà mặt không đỏ, Trầm Lạc Phù chỉ biết im lặng.
"Chăm sóc thật à?" - Không đợi Trầm Lạc Phù trả lời, Lưu Văn Tĩnh đã nghi ngờ hỏi lại. Rõ ràng ai cũng không tin.
"Dĩ nhiên, lần trước Trầm Lạc Phù ôm chậu hoa suýt ngã, ta đỡ kịp không để nàng ngã, còn bị chậu hoa đập vào ngực. Tối qua uống say, ta còn chăm sóc nàng. Ví dụ như vậy đó." - Trầm Vĩnh Lan nói rất hùng hồn, thật ra chỉ có hai chuyện đó thôi.
Trầm Lạc Phù không ngờ Trầm Vĩnh Lan lại kể hai chuyện đó, đúng là không ngại vụ chậu hoa đập ngực. Ngược lại, Trầm Lạc Phù thấy ngượng, vì hai chuyện đó đều có liên quan đến việc cô cô tỉnh lại.
"Lạc Phù sao lại uống say?" - Lưu Văn Tĩnh bắt ngay trọng điểm. Cháu gái vốn khéo léo, chuyện say rượu thật sự không giống nàng.
"Vì học viên lớp bổ túc tụ họp với giảng viên, khó tránh khỏi uống vài ly." - Trầm Lạc Phù vội vàng nói dối.
"Lạc Phù, nói thật đi, cô cô có bắt nạt không?" - Lưu Văn Tĩnh lại quay về chủ đề cũ.
Dĩ nhiên là có, hơn nữa là những chuyện nhỏ nhặt, như cưỡng hôn, giành tô mì, ăn xong còn trả lại lòng đỏ trứng... kiểu như vậy đếm không xuể.
"Không có, cô cô không bắt nạt, thỉnh thoảng còn chăm sóc ta." - Trầm Vĩnh Lan cũng phụ họa, chuyện này còn chối được sao?
"Trầm Vĩnh Lan nghe đây, dám bắt nạt Lạc Phù, ta lột da ngươi." - Lưu Văn Tĩnh không quên cảnh cáo.
"Mẹ, đâu phải trẻ con nữa, không còn ngây thơ như trước. Giờ ta sẽ sống tốt với Lạc Phù, tương thân tương ái." - Trầm Vĩnh Lan vừa nói xong liền kéo Trầm Lạc Phù vào lòng, thể hiện rõ ràng.
Lưu Văn Tĩnh và An Tâm Tuệ đều sững sờ. Nếu là Trầm Vĩnh Lan trước kia thì tuyệt đối không nói ra mấy từ như "tương thân tương ái", đặc biệt là dáng vẻ ôm Trầm Lạc Phù đầy thân mật như vậy.
Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan kéo vào lòng thì rõ ràng có chút sững sờ. Chẳng lẽ Trầm Vĩnh Lan thật sự định cải thiện quan hệ với mình sao? Trầm Lạc Phù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng bị ôm lâu như vậy cũng quên cả giãy ra, cứ thế tựa vào lòng Trầm Vĩnh Lan.
Ít nhất trong mắt Lưu Văn Tĩnh và An Tâm Tuệ, cảnh tượng này khiến họ cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đã cải thiện không ít. Trong lòng họ tràn đầy vui mừng, bao nhiêu năm rồi mới thấy được một khung cảnh hòa thuận như thế này. Đặc biệt là Lưu Văn Tĩnh, cảm thấy quyết định để cháu gái sống cùng con gái mình quả là sáng suốt. Chỉ là, nếu sau này mối quan hệ giữa hai người thay đổi bản chất, nhìn lại cảnh tượng "tương thân tương ái" hôm nay, e rằng sẽ thấy chua xót trong lòng. "Vậy là tốt rồi." - Lưu Văn Tĩnh vui vẻ nói.
Trầm Lạc Phù lúc này mới kịp phản ứng, nhưng thấy bà nội và mẹ dường như rất vui khi thấy cảnh tượng này, nên nàng cố nén lại ý định muốn đẩy cô cô ra. Dù sao khiến các trưởng bối vui vẻ vẫn là quan trọng nhất.
Trầm Tân từ trong bếp ló đầu ra, cũng nhìn thấy cảnh tượng ấy, lập tức cảm thấy kinh ngạc. Cô cô cực phẩm kia lại đang ôm tỷ tỷ hắn, mà tỷ tỷ lại không hề phản kháng. Từ khi nào quan hệ giữa hai người lại thân thiết như vậy? Nhất định lát nữa phải hỏi cho rõ.
Tối hôm đó, Trầm Tân gõ cửa bước vào phòng Trầm Lạc Phù.
"Tỷ, từ khi nào tỷ với tiểu cô cô lại thân thiết như vậy? Cảm giác còn rất thân mật nữa." - Trầm Tân tò mò hỏi. Trầm Vĩnh Lan từ nhỏ đã luôn nhằm vào Trầm Lạc Phù, còn Trầm Tân thì là con trai không được cưng chiều trong nhà, từ trước đến giờ đều không được coi trọng.
"Thân mật?" - Trầm Lạc Phù hơi nghi hoặc, nàng với Trầm Vĩnh Lan mà thân mật sao?
"Ừ, ta thấy tiểu cô cô nhìn tỷ không còn ánh mắt thù hằn nữa, mà còn rất thân thiết." - Trầm Tân cảm thấy ánh mắt Trầm Vĩnh Lan nhìn tỷ tỷ mình hôm nay có gì đó rất khác, khác đến mức khiến hắn cứ thấy là lạ, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.
---
📌 Tác giả có lời muốn nói:
Người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc a...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro