Chương 4
Trên núi Cửu Tuyền, trong rừng hoa anh đào.
Một thân ảnh màu trắng phiêu diêu trong muôn vàn cánh hoa rơi xuống, tay cầm một thanh trường kiếm vũ động, bước đi nhẹ như yến, thân hình như từ trong tranh nước ra......
Lại nhìn đến người nọ mi mục như hoạ, tướng mạo rất là tuấn mỹ không có chút mềm mại của nữ tử, ngược lại nhiều một chút khí khái hào hùng của nam tử. Hoàn toàn là một phen phong cách khác biệt, trên người nàng mặc một bộ y phục màu trắng vừa vặn ôm lấy thân hình thon dài của nàng tựa như bạch hạc, nhất cử nhất động đều tản ra khí thế mê người.
Không sai, người này chính là Mộ Lam Huyền, bây giờ Mộ Lam Huyền đã qua tuổi mười bốn, vì do tu luyện nên dung mạo cùng thân thể của nàng trưởng thành nhanh hơn so với người bình thường. Năm nàng lên mười bốn tuổi rất nhanh đã có thể đuổi kịp thân hình như kiếp trước, mà làn da cũng rất mịn màn, việc này khiến Mộ Lam Huyền sợ hãi một hồi mà cảm phục việc tu hành quả là có chỗ tốt.
Mộ Lam Huyền múa kiếm xong dừng lại bộ pháp, hít sâu hơi thở một chút nhìn về phía cánh hoa anh đào đang bay đầy trời nhàn nhạt nở nụ cười, không biết vì cái gì, có lẽ đây là cảnh tượng mà là lần đầu tiên nàng tới thế giới này đã nhìn thấy cho nên mới có cảm xúc khác lạ. Ở nơi này, luôn có thể để cho người ta bình tĩnh trở lại, an tâm tu luyện.
A..., hình như khi đó cũng là ngay mùa này......
Lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân kia nhặt mình về, nhưng không biết vì điều gì, Mộ Lam Huyền có chút không nhớ ra nổi dung mạo của người kia. Rõ ràng là rất đẹp, dung mạo kia gặp một lần khiến cho người ta không quên nhưng bây giờ ở trong đầu mình lại trở thành một hình ảnh mơ hồ. Bất quá nhớ mang máng người kia mặc một kiện hồng y, còn có trên trán nàng có một nốt ruồi chu sa như ẩn như hiện, hoà với tiếu dung rất đẹp kia vẫn còn lưu lại bên trong trí nhớ......
Mộ Lam Huyền vung vẩy thanh kiếm trong tay. Tuy nhiên nghĩ đến đây cũng đã mười bốn năm chưa từng gặp lại nữ nhân kia dù chỉ một lần. Rõ ràng là chưởng môn, bế quan nhiều năm như vậy cũng thật là lợi hại, tất cả gánh nặng bây giờ đều đặt ở trên người đại trưởng lão. Nghĩ đến đây Mộ Lam Huyền nhịn không được muốn chửi đổng, những trưởng lão ở các tông môn khác thì ước gì thừa dịp lúc chưởng môn đi bế quan mà không kịp mưu mô quyền hành vơ vét chỗ tốt, cái tông môn này có năm trưởng lão, ngoại trừ đại trưởng lão không thể không tận tụy quản lý, còn bốn trưởng lão khác giống như người bình thường không có việc gì để làm. Giống như không phải việc của người ở tông môn này nên làm vậy, ước gì ngày ngày được ra ngoài khoái hoạt, cái này còn giống một cái tông môn bình thường sao......
Mộ Lam Huyền cũng chỉ thở dài, đeo thanh kiếm ở bên hông, nhàn nhã dạo bước trong rừng hoa anh đào.
Đi đi tới tới, Mộ Lam Huyền giống như là dung nhập vào rừng hoa anh đào này. Quay đầu nhìn lại phát hiện đúng là sau lưng đều bị hoa anh đào vây quanh, nàng nhìn bốn phía không thấy được điểm cuối cùng của rừng hoa anh đào, Mộ Lam Huyền dứt khoát tìm một cây có cành chắc chắn để trèo lên thân cây mà nằm xuống, có lẽ là do nhìn từng mảng màu hồng này, nên thần kinh của nàng như được chữa trị. Lại thêm gió nhẹ nhu hòa lướt qua gương mặt, nàng đột nhiên cảm giác được thân thể có chút mỏi mệt, mí mắt cũng không tự chủ được mà đánh nhau, cuối cùng nằm ở trên cành cây ngủ thiếp đi.
"Lam Nhi! Lam Nhi!"
Trong lúc ngủ mơ Mộ Lam Huyền nghe được có người kêu tên của nàng, dụi dụi con mắt đứng dậy nhìn lại, quên việc mình đem cành cây coi như giường mà ngủ, kết quả rớt từ trên không xuống, nhưng năng lực phản ứng cùng tu vi của Mộ Lam Huyền cũng không phải nói đùa, trong nháy mắt khi rơi xuống nàng đã kịp phản ứng bình ổn chạm đất.
"Lam Nhi muội còn ở nơi này làm gì chứ?" Diệp Thiện đi tới phàn nàn nói.
"Làm gì?" Mộ Lam Huyền vô tội nháy mắt mấy cái đáp: "Đi ngủ chứ sao".
Diệp Thiện bất đắc dĩ liếc mắt, tay chọc chọc đầu của Mộ Lam Huyền: "Còn ngủ gì nữa? Hôm nay là ngày muội phải ra ngoài làm nhiệm vụ, bộ muội đã quên rồi sao?"
Lúc này Mộ Lam Huyền nghe xong mới vỗ vỗ đầu: "Ta quên mất!"
"Hầy....". Diệp Thiện bất đắc dĩ mà thở dài, đã bao nhiêu năm rồi mà trí nhớ đứa nhỏ này vẫn không tốt chút nào: "Nhanh đi đi, Nhị sư tỷ đang ở cửa chính chờ muội đó".
"Vâng". Mộ Lam Huyền đáp xong hướng Diệp Thiện phất phất tay liền đi về phía đại môn.
Mộ Lam Huyền vừa đến, đã nhìn thấy Thành Mộc Thu cả mặt u oán nhìn mình chằm chằm.
Mộ Lam Huyền gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Hehe, sư tỷ chắc đợi cũng lâu rồi nhỉ?"
Thành Mộc Thu không nói hai lời tiến lên bóp chặt cổ của Mộ Lam Huyền , cắn răng nghiến lợi nói: "Không có bao lâu hết, Nhị tỷ tỷ của muội cũng chỉ mới đợi có nguyên một buổi chiều thôi".
Mộ Lam Huyền nuốt nước miếng, từ trong nhẫn cụ xuất ra một viên lục sắc lớn bằng ngón tay cái, đem đi so với một viên thuốc thì cũng không xê xích bao nhiêu đưa đến trước mặt Thành Mộc Thu: "Viên bộc linh đan này là muội muội hiếu kính tỷ tỷ".
Thành Mộc Thu xem xét, hai mắt trong nháy phút chốc sáng lên, nhanh chân đoạt lấy bỏ vào nhẫn cụ của mình, sau đó giả bộ giống như người không việc gì, làm bộ ho khan vài tiếng, chỉ chỉ Mộ Lam Huyền đáp: "Ờm, nhìn ở muội là tiểu sư muội của ta, nên Nhị tỷ tỷ ta liền không so đo với muội nữa". Sau đó nhìn thấy bên kia có mấy vị sư muội chỉ trỏ nhìn hai người không biết là đang nói cái gì, nhưng nhìn khẩu hình miệng tựa như là đang nói hai người này đang công khai làm giao dịch ở trước mặt mọi người? Thành Mộc Thu tranh thủ thời gian ho khan hai tiếng, nghiêm chỉnh, lôi kéo Mộ Lam Huyền liền đi: "Được rồi, được rồi chúng ta đi thôi, làm trễ nải nhiệm vụ chưởng môn sẽ giết hết cả hai".
Ngay thời điểm tâm lý Mộ Lam Huyền muốn chế giễu Thành Mộc Thu mù giả đứng đắn liền nghe được Thành Mộc Thu nói câu này, cả người sững sờ chẳng lẽ chưởng môn mới bế quan vài chục năm đã bị đẩy rớt đài rồi sao? Sau đó trừng mắt nhìn hỏi: "Đổi chưởng môn?"
Thành Mộc Thu nghe được Mộ Lam Huyền nói, trong nháy mắt liếc mắt: "Đổi chưởng môn cái gì chứ, vẫn như cũ".
"Thì ra ....." Mộ Lam Huyền lặp lại một lần, thì thầm nói.
Thành Mộc Thu gật gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, chính là Bạch Linh chưởng môn, người mà mười bốn năm qua muội chưa từng gặp mặt lại một lần nào". Sau đó thần sắc hiếm khi trở nên nghiêm túc, không có giống cái bộ dạng vẫn hay hi hi ha ha, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hầy, lần này Ngô Đại sư phụ lại rảnh rỗi nữa rồi, những ngày an nhàn của ta sẽ không còn nữa".
Mộ Lam Huyền xấu hổ, vốn cho rằng gia hỏa này sẽ nói ra cái gì để cho người ta chấn kinh, không nghĩ tới lời này đúng là ......
Nhưng mà đúng là cái vị sư phụ trên danh nghĩa kia mà xuất quan thì xác thực là đại trưởng lão cũng không còn có chuyện gì để làm, cũng có thể nhẹ nhõm một tí. Giống như Thành Mộc Thu đã nói tới, quả thật những ngày an nhàn của nàng không còn nữa.
Lúc trước cùng Ngô Chỉ Hạc ký hiệp ước không bình đẳng về sau không bao lâu, việc lớn việc nhỏ toàn tông môn đều đặt ở trên người Ngô Chỉ Hạc, bởi vậy cũng không rảnh mà đi phản ứng Thành Mộc Thu. Để tiểu tử này lại sung sướng bảy năm, không biết là đã gây bao nhiêu tai họa ít đến khuê nữ nhà người ta, xem ra đã đến lúc cũng nên trị nàng.
Mộ Lam Huyền gật gật đầu, chuyện tốt chuyện tốt, bất quá vị sư phụ tiện nghi của mình là dạng người gì? Thật sự là có chút tò mò.
Nghĩ đến đây, Mộ Lam Huyền xuất ra linh kiếm đạp lên bay về hướng phía dưới núi, Thành Mộc Thu nhìn thấy vội vàng kêu một tiếng sau đó đuổi theo.
Khoảng cách đường xuống núi còn một đoạn rất dài, hai người đương nhiên không thể cứ nhàm chán như vậy mà đi bộ xuống, dứt khoát liền bay xuống.
Mà Mộ Lam Huyền cũng rất tò mò Bạch Linh là kiểu người gì, bởi vậy cũng muốn mau mau hoàn thành nhiệm vụ để trở lại tông môn nhìn một chút vị sư phụ tiện nghi này của mình. Nếu không phải tại vì hoàn thành nhiệm vụ mà phải ra tông môn làm xong mới có thể trở về, thì hiện tại Mộ Lam Huyền ước gì có thể tranh thủ thời gian bay qua nhìn xem khuôn mặt của người này, trong trí nhớ của nàng chỉ còn lưu lại một gương mặt mơ hồ.
Nhiệm vụ lần này là đi hộ tống người nên độ khó không cao, chỉ là trên đường đi đoàn người này sẽ đi ngang qua khu vực có đạo tặc, mà đi đường vòng lại không tốt cho nên liền ủy thác Cửu Tuyền tông theo hộ tống. Theo như hiểu biết từ Cửu Tuyền tông, cái này đám đạo tặc còn có một cái tên gọi là nhóm "Thí thần đạo tặc", tu vi đa số là Trúc Cơ thượng kỳ và hạ kỳ, tu vi cao nhất là tên đạo tặc thủ lĩnh đã đạt tới Kết Đan kỳ. Vốn chỉ có Mộ Lam Huyền tự mình đi, nhưng một đống hàng này không hơn không kém chính là hàng quý đó! Sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện gì, nếu không phải vì đối với việc rèn luyện có lợi thì những người kia trong tông môn hận không thể đem khối vàng này chôn ở Cửu Tuyền tông cả một đời không cho nàng ra ngoài. Sợ Mộ Lam Huyền nửa đường vạn nhất có xảy ra cái gì nên mới đem Thành Mộc Thu phái đi theo làm nhiệm vụ.
Thời điểm sắp đến Lư Thủy thành, hai người liền từ trên thân kiếm nhảy xuống đổi lại đi bộ, thứ nhất nếu cứ tiếp tục bay đi sẽ gây chú ý. Tuy nói nơi này cũng không phải là không có người tu luyện, nhưng nếu hành xử lộ liễu gây chú ý sẽ dễ dàng xảy ra chuyện. Điểm ấy ngay cả Thành Mộc Thu là người tùy tiện cũng nghĩ được như vậy, huống chi là Mộ Lam Huyền. Cho nên từ sớm hai người liền từ trên thân kiếm đi xuống.
Hai người mới tới này...... Mộ Lam Huyền nhìn về phía hai nữ tử bên cạnh, bất đắc dĩ lắc đầu. Hai người này chính là Thành Mộc Thu trêu đến, lúc hai người vừa mới tới liền thấy phía trước có hai vị nữ tử thanh thuần đang đi dạo, nhìn thấy nữ tử, nhất là cô gái trẻ tuổi, Thành Mộc Thu liền đứng ngồi không yên. Cơ hồ là phản xạ có điều kiện liền đi về phía hai người kia, dùng kỹ năng đã tôi luyện ở thanh lâu hơn mười năm tán tỉnh!
Hai vị nữ tử trẻ tuổi quả nhiên bị chọc cho cười ha ha, vì để tiện cho nhiệm vụ lần này cả hai người đều mặc nam trang xuống núi. Này chẳng khác gì một trang bị cực kì tốt để cho Thành Mộc Thu đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Trải qua một trận quấy rầy đòi hỏi của Thành Mộc Thu, cộng thêm ngoại hình cả hai người phi phàm khí chất nên hai vị cô nương quả quyết đáp ứng cùng đồng hành một đoạn đường.
Mộ Lam Huyền ở trên đường đều hữu ý vô ý mà bất mãn, nàng hướng Thành Mộc Thu trừng mắt, phàn nàn nàng vì sao muốn dẫn theo hai người thêm vướng víu. Nhưng kia hai người kia tựa hồ coi Mộ Lam Huyền như không khí, một đường chẳng hề phản ứng tới Mộ Lam Huyền. Việc này làm cho nàng phát hoả, hận không thể mang hai người này lấy đao chặt xuống rồi đem chôn xác ở nơi hoang dã.
"À, không biết nên xưng hô với vị công tử này như thế nào nhỉ?" Có lẽ là nhìn thấy Mộ Lam Huyền ở bên cạnh bị xem nhẹ có chút xấu hổ, nên một nữ tử mặc thanh sam màu lục đến hỏi.
Mộ Lam Huyền sửng sốt một chút sau đó cười nói: "Tại hạ họ Mộ".
Mộ Lam Huyền cả một đường đều dùng ánh mắt bắn giết Thành Mộc Thu, hai vị nữ tử này ngược lại cũng không chút để ý. Lần này nhìn kĩ lại quả thực dáng dấp xinh đẹp như hoa, da trắng mỹ mạo, cũng khó trách Nhị tỷ tỷ nàng si mê đến vậy.
Thành Một Thu đến giờ giống như mới nhớ tới sự tồn tại của Mộ Lam Huyền, lập tức vỗ vỗ bả vai Mộ Lam Huyền giới thiệu: "Đây là ta sư m...... Sư đệ! Tên là Mộ Lam Huyền".
Sau đó lại giới thiệu cho Mộ Lam Huyền hai vị cô nương kia. Thành Mộc Thu nhìn về phía nữ tử mặc lục y giới thiệu: "Vị này là Mộc Thanh Nhi". Sau đó giới thiệu vị nữ tử mặc hồng y kia: "Vị này là Mộc Linh Nhi".
Mộ Lam Huyền nhìn hai người gật đầu xem như là chào hỏi. Đây chắc hẳn là hai tỷ muội, vẻ ngoài của Mộc Thanh Nhi và Mộc Linh Nhi giống nhau đến mấy phần, đoán chừng cũng là mỹ nữ số một số hai của thành này. Tuy nhiên Mộc Thanh Nhi thuộc về loại dịu dàng, còn Mộc Linh Nhi thì có một phần non nớt nhưng lại nhiều một chút hoạt bát, ắt hẳn Mộc Thanh Nhi là tỷ tỷ Mộc Linh Nhi là muội muội.
"Mộ Lam Huyền?" Mộc Linh Nhi nghe Thành Mộc Thu giới thiệu Mộ Lam Huyền, trong vô thức nhắc lên tiếng.
Mộc Thanh Nhi nghe nàng nói xong liền hơi nhíu mày, vỗ Mộc Linh Nhi một cái, nghiêm túc nói: "Không có lễ phép, sao có thể gọi thẳng tên họ của người khác".
Mộc Linh Nhi nghe liền hoạt bát thè lưỡi.
Mộ Lam Huyền nhịn muốn cười nói "Không sao", Thành Mộc Thu đứng ra vung tay lên hào sảng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, Linh Nhi muội muội có phải là cảm thấy cái tên này của đệ ấy rất kì lạ?"
Mặt của Mộ Lam Huyền đen thui, không thèm phản ứng Thành Mộc Thu.
Mộc Linh Nhi gật đầu, vẻ mặt Mộc Thanh Nhi đều có chút tò mò.
"Tên này của đệ ấy là do sư phụ đệ ấy đặt cho, nghe nói khi ấy trong lúc sư phụ của đệ ấy đang gảy đàn thoáng nhìn qua thư quyển nên đã tùy ý chọn hai chữ, nên liền gọi là Mộ Lam Huyền". Thành Mộc Thu giải thích.
Mộc Linh Nhi cảm thán nói: "Thật đúng là tùy tiện, nhưng mà lại nghe cũng rất êm tai!"
Mộc Thanh Nhi gật đầu biểu thị đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro