Chương 9: Giải phẫu

Nhà tang lễ Giang Thành.

Lúc này đã là 12 giờ khuya, trong đại sảnh vẫn còn hai đám người đang tranh chấp mãi không thôi. Tống Dư Hàng vừa từ bên ngoài bước vào liền nghe thấy được một giọng nữ thê lương mắng chửi, tiếng đế giày cọ sát sàn nhà trong hỗn loạn cùng âm thanh quần áo bị giằng xé.

Trong lòng cô bỗng có chút căng thẳng, sợ Lâm Yến vì giải phẫu tử thi mà cùng người nhà nạn nhân xảy ra xung đột nên nhanh chóng chạy vào khuyên can.

Nhưng không ngờ nàng vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại nào đứng dựa vào tường, thậm chí còn lấy tay che kín lỗ tai.

Phương Tân cùng Đoạn Thành thì đang cố gắng khuyên can, hai làn sóng phụ nữ đang giằng xé nhau cuối cùng cũng dừng lại.

Một người phụ nữ lớn tuổi hơn trong đám người đó lên tiếng trước: “Tôi là bà nội của con bé, nên tôi có quyền đưa con bé đi. Cô gái, cô nói xem có đúng không?!”

Phương Tân: “Hả...?”

“Bà nói bậy bạ gì đó?! Con gái tôi nằm đó xương cốt còn chưa lạnh, ai biết nó làm sao mà chết như vậy? Không chừng là do một tay người nhà bà hại chết! Nhã Nhã là cháu ngoại của tôi, nhất định phải theo tôi!”

“Chúng tôi hại cái gì? Từ khi nó gả vào nhà này đã lần nào thiếu ăn thiếu mặc chưa? Nó nói không muốn sống cùng người già, hai người trưởng bối bọn tôi lập tức dọn ra ngoài, nó nói không muốn sinh đứa thứ hai tôi cũng không ép nữa! Bà nói vậy còn miếng lương tâm nào không?! Ai biết con gái bà bên ngoài không biết kiềm chế chọc phải tên lưu manh súc sinh nào mới gặp họa sát thân, đừng đổ hết tội lên đầu chúng tôi!”

Đừng nhìn người phụ nữ lớn tuổi như vậy mà xem thường, sức chiến đấu một chút cũng không kém hơn nhau, liên tục chỉ thẳng mặt đối phương mà mắng chửi.

Huống chi phía sau còn cả một đại đội toàn cô dì, bọn họ đồng loạt xông lên đấu khẩu, ngươi tới ta lên thật náo nhiệt. Nhất thời không biết ai giật tóc ai, dẫn tới xung đột đánh nhau khiến tình hình càng lúc càng căng thẳng.

Ngay cả Đoạn Thành cũng bị cào xước vài vết trên mặt, buộc phải rời khỏi trận chiến này.

Người đàn ông đơn độc giữa tâm bão lặng lẽ ngồi trên băng ghế dài, hốc mắt đỏ hoe, cúi gằm mặt không nói câu nào.

Anh ta ôm một bé gái tầm ba bốn tuổi vào trong lồng ngực, còn đứa trẻ thì mở to đôi mắt ngây thơ vô tri nhìn cảnh tượng trước mặt.

Lâm Yến khoé môi hơi gợi lên một nụ cười trào phúng, nàng thản nhiên nhìn trò hề trước mắt, cũng không có chút ý định muốn ra khuyên can.

“Aiz, làm loạn cả nửa ngày, con rể nói một câu xem nào, con gái ta rốt cuộc làm sao lại chết.....”. Người phụ nữ trung niên vất vả lắm mới ra khỏi vòng vây, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt toàn là nước mắt, bộ dạng trông cực kỳ bi thống.

“Đứa con gái tôi nuôi nấng hơn hai mươi năm nay, không thể cứ thế mà chết oan uổng được, gia đình các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”

“Giải thích? Giải thích cái gì? Người cũng không phải do chúng tôi giết, phải không đồng chí cảnh sát?”

Phương Tân ừm ừm ờ ờ cho có, sợ nói sai gì đó thì một bàn tay kia sẽ giáng thẳng vào mặt mình.

“Tôi mặc kệ! Trả con gái tôi lại đây! Nhà họ Đinh tôi chỉ có đứa con gái đuy nhất là nó, coi như là tuyệt hậu rồi! Lão Đinh tôi thật có lỗi với vong hồn của ông, ông trên trời có linh thiêng, con gái của ông chết rất oan uổng!”

Người phụ nữ kia lại bắt đầu cao giọng tru tréo ầm ĩ rồi lao đến như muốn xé xác người đàn ông đang ngồi trên ghế.

Mẹ của người đàn ông thấy bà ta đánh con trai mình càng bực hơn, xắn tay áo ống quần lên, lao tới nắm tóc bà ta, có bao nhiêu lời lẽ thô tục đều xả ra không chừa lại câu nào.

“Bà đừng dính líu gì tới nhà chúng tôi nữa! Nhà mấy người toàn là xui xẻo! Ông thông gia thì chết sớm, lúc trước bàn chuyện cưới xin tôi đã không muốn rồi! Ai bảo con trai tôi mù đi thích con gái bà! Gả vào nhà mấy năm mà đến một đứa con trai cũng không sinh được, đồ gà mái không biết đẻ trứng! Chết như thế đã là tử tế sạch sẽ lắm rồi!”

“Đ* má nó chứ...”

Lại một trận ngôn từ ô uế khó nghe cùng tiếng tay đấm chân đá.

Lâm Yến cảm thấy nực cười. Tống Dư Hàng lắc đầu, chuẩn bị đi qua ngăn cản.

Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, siết chặt tay hét lớn: “Im miệng hết đi!!!”

Cả căn phòng nhất thời im bặt. Sau khi lấy lại tinh thần, người nhà của người quá cố đang khóc lóc thảm thiết lại càng mạnh mẽ vồ vập đánh xé lấy anh ta.

"Mày còn dám rống lên?! Còn dám mắng tao? Trả mạng cho con gái tao! Trả mạng lại đây!!"

Bé gái ngồi trên ghế bị kéo ngã xuống đất, không ai thèm quan tâm đến nó, con bé há miệng ngơ ngác nhìn bà nội xô đẩy bà ngoại, bà ngoại lại tát ba nó một cái. Đứa nhỏ rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, nó há miệng khóc tống lên thành tiếng.

"Ba ơi, ba! Con muốn mẹ! Con muốn về nhà....."

Nó loạng choạng đứng dậy muốn ôm lấy chân của ba nó. Người đàn ông không biết là bị ai đẩy, anh ta nhất thời mất thăng bằng lảo đảo lui về phía sau, thấy anh ta sắp sửa giẫm lên tay đứa nhỏ, Tống Dư Hàng liền ôm lấy đứa bé nhấc lên.

"Muốn nói gì thì về Cục cảnh sát nói tiếp, mỗi người nói một câu sẽ giải quyết được chuyện à?!"

Mẹ của nạn nhân muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi bà nhìn huy hiệu cảnh sát trên bộ đồng phục, rồi lại nhìn đứa trẻ đang khóc trên tay cô, cuối cùng bà cũng chịu im lặng không nháo nữa.

Sau đó là lặng lẽ rơi lệ.

Kế tiếp là làm theo trình tự chuyên môn.

Người nhà của nạn nhân lần lượt vào để nhìn người thân lần cuối, lúc họ trở ra thì mẹ của nạn nhân gần như đã nằm gục trên đất, được mấy cảnh sát ba chân bốn cẳng giúp đỡ ra ngoài.

Suy nghĩ đến tình trạng của người lớn tuổi, sau khi tìm hiểu sơ bộ tình hình, Tống Dư Hàng cho người đưa bọn họ về nhà, chỉ để lại một mình chồng của nạn nhân ở lại trong cục để tiến hành thẩm vấn.

"Căn cứ theo Điều 131 của Luật Tố tụng Hình sự, chúng tôi quyết định giải phẫu thi thể của vợ anh, xin hãy ký vào đây"

Một bản “Thông báo giải phẫu thi thể” đặt  ở trên bàn chậm rãi được đẩy qua.

Lâm Yến ngồi đối diện, thẳng lưng nhìn người đàn ông thấp bé, có chút ít nói.

"Anh muốn tìm ra sự thật không? Anh không muốn vợ mình chết oan uổng đúng không? Ký tên nhanh lên, khám nghiệm tử thi càng sớm thì càng gần một bước tìm ra chân tướng”

Thời gian càng lâu, một số dấu vết đặc thù trên thi thể sẽ dần biến mất, đó là lý do tại sao nàng gấp gáp không thể chờ nổi muốn giải phẫu.

Con gái của người đàn ông cứ khóc mãi không ai dỗ được, nó nhất quyết đòi theo ba đến Cục cảnh sát, Tống Dư Hàng thật vất vả mới dỗ nó chìm vào giấc ngủ. Cô từ phòng trực ban bên cạnh đẩy cửa bước vào lại nghe thấy Lâm Yến nói những lời như vậy liền ném cho nàng một ánh mắt không đồng tình.

Lâm Yến hơi hé môi, không phát ra tiếng: Bộ tôi nói không đúng sao?

Tống Dư Hàng: Cô có thể nói năng uyển chuyển hơn chút có được không?

Đoạn Thành chọt Trịnh Thành Duệ: "Này, bọn họ nói cái gì vậy?"

Thẳng nam IT ngẩng đầu khỏi máy tính: "Ai? Ai nói gì cơ?"

Đoạn Thành: "......"
   
Không ai phát ra tiếng động, chỉ toàn dựa vào ánh mắt để nói chuyện.

Tống Dư Hàng ho nhẹ một tiếng: "Là như này, chúng tôi sẽ ghi lại toàn bộ quá trình giải phẫu, theo quy định anh cũng có thể có mặt....."

What?

Lâm Yến dùng ánh mắt hình viên đạn liếc qua, nàng không có thói quen để những người không liên quan đến quan sát quá trình giải phẫu của mình.

Người đàn ông nghe đến đây, mấp máy khoé môi, giọng nói khàn khàn, sắc mặt suy sụp: "Không... Không được..."

Vừa mới phun ra được hai chữ hốc mắt anh ta lại đỏ lên: "Đồng chí cảnh sát, cảm phiền mọi người...”

Anh kéo tờ giấy, mở nắp bút, từng nét viết tên mình, vừa lau nước mắt vừa viết.

Lâm Yến duỗi cái eo lười biếng đứng dậy, cầm lấy tờ giấy rồi đi thay quần áo chuẩn bị khám nghiệm tử thi.

Phòng giải phẫu pháp y rực sáng ánh đèn, quạt thông gió bắt đầu hoạt động.

Lâm Yến mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, nàng cầm con dao phẫu thuật trên khay mà mặt không chút biểu cảm.

Đoạn Thành không có nhiều cơ hội tham gia giải phẫu, có chút háo hức muốn thử, cũng cầm lên một con dao phẫu thuật: "Em giúp chị một tay, xẻ da cắt xương là chuyện nhỏ, cứ giao cho em đi”

“Cậu làm gì vậy?”. Vừa lúc định hạ dao xuống, Lâm Yến túm chặt tay cậu, giọng điệu sắc lạnh.

"Bàn giải phẫu của tôi không thể để người khác động tay vào, nên đứng sang một bên vác máy quay video đi"

"Ồh...". Đoạn Thành miễn cưỡng bỏ dao mổ xuống, bước sang một bên lẳng lặng cầm máy quay lên.

"Lâm……"

Cậu ta vừa lên tiếng muốn nói nhưng đã thấy nàng đặt con dao nhắm thẳng đứng trên ngực liền hơi hơi cúi đầu, coi như im lặng.

"Nạn nhân Đinh Tuyết. 0 giờ 45 phút ngày 17 tháng 5 năm 2008, bắt đầu khám nghiệm tử thi"

Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt thành kính chuyên nghiệp của pháp y Lâm. Không giống như bác sĩ thực hiện một ca phẫu thuật, trên bàn giải phẫu không có một chút máu.

Vết mổ bắt đầu từ ngực xuống bụng, Lâm Yến rất chắc tay. Sau khi dùng băng gạc để lau vết máu xong, không nhìn nàng cũng có thể lấy đúng dao cắt cơ ở khay bên cạnh, dọc theo hướng song song với xương sườn, động tác rất sạch sẽ lưu loát.

Mấy trợ lý pháp y phụ giúp bên cạnh có thể nhìn thấy ánh mắt sắc bén chính xác tuyệt đối của nàng.

"Kiềm cắt xương"

Nàng ngửa tay ra, yêu cầu dụng cụ.

Một pháp y vội vàng đưa cho nàng.

Lúc cắt xương sườn nàng hơi dùng lực, Lâm Yến hơi nhón chân, chỉ nghe thấy vài tiếng “răng rắc” giòn giã. Nàng đặt các dụng cụ dính máu lên miếng vải vô trùng.

"Nào, đến giúp tôi lấy xương"

Từng khúc xương sườn được lấy ra khỏi khoang ngực, đặt lên bàn cân.

Đèn flash liên tục nhấp nháy, Đoạn Thành lo chụp ảnh, Lâm Yến đọc số liệu cho cảnh sát phụ trách ghi lên bảng trắng.

Khoang ngực bị mở ra có thể thấy bằng mắt thường hai cánh phổi phình to, đầu ngón tay Lâm Yến ấn nhẹ lên sẽ cảm giác có chỗ lõm, nàng liền đổi một cây kéo cẩn thận cắt ra.

Hai lá phổi sưng phồng cuối cùng đã được lấy ra thành công, ước tính trọng lượng gấp đôi so với lá phổi bình thường.

Trong môi trường kín gió, ngay cả khi bật điều hòa rất thấp, bộ đồ bảo hộ hơn chục cân mặc ở trên người cũng tản ra mùi mồ hôi không mấy dễ chịu, mùi hôi thối từ tử thi bám vào lại càng nồng nặc hơn.

Mùi trứng thối để nửa tháng, thịt thối, đậu hủ thối với hố phân có trộn lại với nhau cũng không kinh tởm bằng cái mùi này. Nó không chỉ kinh tởm, mà còn khiến người ta cay cả mắt.

Khi mùi khó chịu xộc thẳng vào mắt liền thấy đau đớn, Đoạn Thành dùng chỗ sạch sẽ nhất trên bả vai để dụi mắt. Hơn nữa lại chụp ảnh sát thi thể, cả thị giác lẫn cảm giác đều bị kích thích, cậu ta rốt cuộc nhịn không được nôn khan vài lần.

Lâm Yến đầu cũng không ngẩng lên, cầm lấy con dao mổ nội tạng cắt miếng mô phổi: “Cút ra ngoài nôn đi, đừng làm ô nhiễm môi trường"

Một lượng lớn chất lỏng sủi bọt và máu trào ra từ mô phổi đã bị cắt, Đoạn Thành không nhịn được nữa, ném cái máy ra xa rồi chạy đi nôn khan.

Vẻ mặt Lâm Yến như thường lệ nói kết quả giải phẫu: "Phổi ứ nước"

Nàng nhìn cảnh sát phụ trách ghi chép lên bảng trắng, sau đó nàng nhìn lại khuôn mặt của nạn nhân, lông mày nàng hơi nhíu lại.

Phổi ứ dưới nước cũng là một phản ứng khi còn sống, nói cách khác là ngộp nước nên mới tử vong chứ không phải sau khi tử vong mới ném xác xuống nước.

Không lẽ tự tử trong túi nilon giống như tên cảnh sát kia đã nói?

Nàng khẽ lắc đầu, phủ nhận ý kiến đó.

Tống Dư Hàng ở bên này cũng đã tra hỏi ra được một nửa.

Người đàn ông này tên là Tôn Hướng Minh, 32 tuổi, là nhân viên của một ngân hàng, đã kết hôn với nạn nhân Đinh Tuyết được 7 năm và có một cô con gái.

Nạn nhân năm nay 30 tuổi, một giáo viên của trường Trung học phổ thông Giang Thành, Tôn Hướng Minh từ điện thoại di động của mình mở lên một bức ảnh chụp, đôi mắt ứa lệ đẩy tới trước mặt cô.

"Đây... là vợ tôi"

Người phụ nữ trong bức hình vẻ ngoài bình thường, mặc một chiếc áo len trơn thanh lịch, nhìn qua có thể thấy đây là một người phụ nữ dịu dàng trí thức.

"Chúng tôi kết hôn được gần 10 năm rồi, rất hiếm khi cãi nhau. Tôi chưa từng nghe thấy cô ấy to tiếng với ai, cũng không có bất kỳ thù hằn nào với người thân hay bạn bè, tôi không nghĩ ra được là ai đã hại cô ấy....."

Tống Dư Hàng né tránh chủ đề này: "Hãy nói tôi biết ngày vợ anh biến mất có xảy ra chuyện gì không?"

Tôn Hướng Minh ngẩn người suy nghĩ, cố gắng nhớ lại ngày hôm đó.

"Không có gì bất thường, buổi sáng cô ấy làm bữa sáng cho tôi, sau khi ăn xong tôi đưa Nhã Nhã đến nhà trẻ, cô ấy cũng chuẩn bị đi làm"

"Bình thường thì ai là người đưa đón con?"

"Tôi, vẫn luôn là tôi. Cô ấy dạy lớp cấp ba cuối cấp, tương đối bận rộn"

Tống Dư Hàng ra hiệu cho viên cảnh sát ghi lại chuyện này.

"Anh có nhớ mình đã ăn gì vào bữa sáng không?"

Tôn Hướng Minh cau mày suy nghĩ một vài giây: "Hình như là cháo gà, bánh bao hấp gì đó...."

"Anh phát hiện vợ anh mất tích khi nào?"

“Buổi tối, buổi tối” Lúc nói về việc mất tích của vợ mình, anh ta có chút kích động.

Ánh mắt của Tống Dư Hàng có vẻ ôn hoà và bình tĩnh, nhưng lại cô lại tinh ý không để lọt một chi tiết nhỏ nào, dù chỉ là chút thay đổi nhỏ về cử chỉ hay nét mặt.

"Nói cụ thể tình huống"

"Buổi tối hôm đó sau khi ăn xong, tôi đang rửa bát thì cô ấy nói có việc phải ra ngoài"

Tống Dư Hàng ngắt lời anh: "Khoảng mấy giờ?"

"Tôi không nhớ rõ, chắc khoảng 8-9 giờ”

"Trễ như vậy còn ra ngoài làm gì?"

"Cô ấy nói ở trường xảy ra chuyện, có vài đứa trẻ đang đánh nhau nên cô ấy phải chạy qua đó để giải quyết"

"Sau đó không thấy về?"

“Phải.” Tôn Hướng Minh liếm môi, nói tới đây trong lời nói có chút nghẹn ngào, hơi cúi đầu xuống, cảnh sát điều tra ở bên cạnh đưa khăn giấy cho anh.

"Tôi đợi đến hơn 10 giờ mà vẫn chưa thấy cô về nên tôi có gọi điện thoại cho cô ấy"

"Có gọi được không?"

"Không có"

Tống Dư Hàng hơi nhướng mày.

"Nhưng cúp máy được một lúc thì cô ấy đã gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi không cần lo lắng, dỗ Nhã Nhã ngủ trước"

"Tin nhắn đâu? Cho chúng tôi xem một chút"

Tôn Hướng Minh nhanh chóng bật điện thoại, tìm nhật ký liên lạc đưa cho họ xem.

"Hướng Minh, có thể tối nay em sẽ về trễ, anh đi ngủ trước đi, không cần đợi em."

Một lời dặn dò rất bình thường, lại có thể là di ngôn cuối cùng của nữ giáo viên xấu số để lại.

"Xin lỗi, theo quy định, chúng tôi phải tạm giữ điện thoại di động của anh để kiểm tra chi tiết"

Người đàn ông cười khổ, liên tiếp bị đả kích khiến anh ta trở nên hốc hác: "Tôi biết, giờ tôi cũng bị liệt vào diện tình nghi rồi đúng không?"

Tống Dư Hàng không trả lời, thực sự là như vậy, cảnh sát sẽ không bỏ qua bất kỳ ai có khả năng gây án, đặc biệt là những người thân ruột thịt, đó thường sẽ là những đối tượng được điều tra đầu tiên.

“Sau đó thì sao? Anh không gọi hỏi lại cô ấy nữa?”. Một điều tra viên khác mở miện hỏi.

Nói đến đây, gương mặt người đàn ông tràn đầy vẻ đau khổ: "Không... Là, là lỗi của tôi... Nếu tôi gọi lại cho cô ấy hoặc ra ngoài tìm cô ấy, không chừng... Sẽ không..."

"Lúc đó anh đang làm gì?"

Tôn Hướng Minh nắm tóc của mình, trên mặt đầy vẻ hổ thẹn dằn vặt: "Tôi... tôi đi làm cả ngày cũng mệt rồi, còn phải chăm sóc con cái... Lãnh đạo bất ngờ giao việc... Tôi phải ở nhà tăng ca... "

Điều tra viên ngăn anh tự làm tổn thương chính mình: "Sự việc đã đến nước này, mong anh nén bi thương, chúng tôi nhất định sẽ bắt được kẻ sát nhân"

Tôn Hướng Minh im lặng một lúc rồi kể tiếp: "Mãi đến sáng hôm sau, nhà trường gọi điện tới, nói rằng cô ấy không có đi làm, tôi nhận ra có thể đã xảy ra chuyện nên lập tức gọi điện báo cảnh sát..."

Sau đó bị cảnh sát liệt vào danh sách nhân khẩu bị mất tích, thu thập ADN của những người thân cận, cho đến ba ngày sau người ta tìm thấy thi thể ở hồ sen trong công viên.

“Cô ấy đi rồi, để lại tôi và đứa con làm sao sống nổi đây…” Người đàn ông lấy tay che kín mặt, miễn cưỡng kiềm chế bản thân nức nở trước mặt cảnh sát.

Tống Dư Hàng rút khăn giấy đưa cho anh: "Nén đau buồn."

“Cảm ơn.” Người đàn ông cầm lấy và lau nước mắt: “Xin mọi người nhất định phải bắt được tên giết người, trả lại công bằng cho vợ tôi”

Tống Dư Hàng gật đầu, từ trong túi lấy ra vật chứng: "Nhìn cái này một chút, là của vợ anh sao?"

Đó là chiếc nhẫn mà cô nhặt được dưới lớp bùn.

Anh vừa nhìn thấy cái này mắt liền sáng lên: "Đúng.... là của vợ tôi.... Đây là nhẫn cưới của chúng tôi... Cô ấy không bao giờ để nó rơi khỏi người..."

Anh theo bản năng muốn chạm vào, nhưng Tống Dư Hàng đã thu lại: "Xin lỗi, hiện tại tôi không thể trả lại cho anh. Khi vụ án khép lại, tất cả di vật của vợ anh sẽ trả lại cho nguyên chủ"

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "di vật”, nhưng người đàn ông không có biểu hiện đặc biệt dao động gì, ánh mắt vô hồn trống rỗng gật đầu, rất hợp tác với việc tra hỏi của cảnh sát.

Cô đã chứng kiến rất nhiều người mất đi người thân qua một đêm, chỉ có Tôn Hướng Minh lại biểu hiện khá bình thường.

Ít nhất đến giờ là như vậy.

Rạng sáng hôm sau, mấy điều tra viên thức trắng đêm theo dõi cuộc điều tra không chống đỡ nổi nữa, nằm gục trên bàn chợp mắt một lúc.

Tiếng ngáy vang vọng trong văn phòng.

Tống Dư Hàng mở nắp hộp mì ăn liền, ngồi trên bàn đối mặt với tấm bảng trắng cùng với những manh mối cô vừa sắp xếp lên trên đó.

Lấy nạn nhân Đinh Tuyết làm trung tâm, nhiều mũi tên tỏa ra xung quanh.

Giết người vì tình vì của cải, báo thù?

Giết người vì tình? Cho tới bây giờ, hành vi của Tôn Hướng Minh tuy là rất bình thường nhưng không thể loại trừ nghi vấn, cần điều tra thêm.

Giết người vì tiền? Trước mắt khả năng này là cao nhất, hung thủ lấy được tiền của nạn nhân xong rất có khả năng sẽ đem đến chợ second-hand và chợ đồ cũ, cần phải điều tra thêm.

Báo thù? Hầu hết những người báo thù đều tương đối tàn nhẫn, Đinh Tuyết là một ngoại lệ, không những không có dấu hiệu bị ngoại lực đả kích, cũng không có dấu vết bị cưỡng bức xâm hại.

Đây vẫn là nghi vấn, cần phải điều tra các mối quan hệ có liên quan với nạn nhân.

Phải rồi, khám nghiệm tử thi, có lẽ sẽ có manh mối mới bên phía Lâm Yến.

Tống Dư Hàng trong vòng hai ba miếng ăn xong hộp mì ăn liền rồi dự định qua bên tổ điều tra xem xét một chút.

Dịch: Chuột 🐹
Chỉnh sửa: Hạ Yên

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bh#bhtt