Chương 1: Sao cô lại nhận bừa chị gái?
Edit: phuong_bchii
_________________
Đầu tháng sáu, toàn bộ thành phố Hoán Tây bị tiếng ve kêu bao phủ, mặc dù đã tới gần nửa đêm, nhưng vẫn vô cùng khô nóng.
Nhưng phần khô nóng này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của người có tiền, ít nhất là thời điểm này, người lái siêu xe tiến vào hội sở "Oria" vẫn nườm nượp không dứt.
"Cái thời tiết quái quỷ này tại sao càng ngày lại càng nóng vậy chứ, anh Hi cũng thật là, lúc nào để cho chúng ta trực đêm không được, thế nào cứ phải vào hôm nay..."
"Cẩn thận lời nói đừng để anh Hi nghe được, nếu không..."
Trong hành lang lầu hai của hội sở, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ôm oán hận. Lại gần nhìn, đó là hai người trẻ tuổi mặc đồng phục bảo an, trông can đảm và mạnh mẽ.
Nửa khuôn mặt dưới của bọn họ đều bị chiếc rọ mõm màu đen trói buộc chặt chẽ, đó là dụng cụ phòng cắn cố ý phát triển nghiên cứu cho đám thú nhân có huyết thống mãnh thú ăn thịt, phòng ngừa những phần tử bạo lực tiềm tàng này dưới tình huống đặc thù hóa thành hình thú không khác biệt công kích những thú nhân ăn cỏ nhỏ yếu khác.
"Nếu không thì sao?" Thanh niên hơi cao một chút khinh thường dỗi lại, "Ông đây có một nửa dòng máu sói xám Bắc Mỹ, anh ta? Chỉ là một con chó nhà quê, ông đây dư sức đánh mười tên như anh ta ngã xuống đất!"
Dứt lời, thanh niên tháo mũ xuống, khoe khoang hai cái tai sói to lớn mọc ra từ giữa sợi tóc của mình.
Đây là dấu hiệu cậu ta có huyết thống sói xám Bắc Mỹ, trong xã hội bán thú nhân hiện đại hiện nay, tất cả mọi người đều lấy dòng máu "cao quý" đời đời truyền lại trong cơ thể mình làm niềm kiêu hãnh. Chẳng qua người bình thường vẫn lấy xử sự khiêm tốn làm chuẩn mực, sẽ không giống như thanh niên này không kiêng nể gì mà loả lồ ra dấu hiệu thú loài của mình với người khác — họ cho rằng đây là hành vi thất lễ.
"Khụ, Tứ Bạch, cậu đã quên lần trước..."
Một thanh niên khác nhịn không được nhỏ giọng phản bác cậu ta, "Lúc trước cậu và anh Hi vừa gặp mặt, anh ấy đã đè cậu xuống đất đánh mất lần."
Thanh niên tên là Tứ Bạch vừa nghe lời này trong nháy mắt đỏ bừng cả mặt, "Lần trước đó là ngoài ý muốn! Chờ tôi tìm được cơ hội, nhất định phải đánh anh ta một trận tàn bạo như vầy như vầy, phải đánh trả lại!"
Thanh niên vẫn nói vênh váo, lúc này lại nghe được phía sau truyền đến một tiếng âm u thảm thiết, "Ồ? Cậu nói muốn đánh trả lại ai một trận tàn bạo như vầy như vầy à?"
Lời còn chưa dứt, bàn tay lạnh lẽo đã lặng lẽ đặt ở sau gáy thanh niên, sau đó đột nhiên thu lại, dùng xảo kính mạnh mẽ đạp cả người cậu ta đập xuống phía dưới.
"Ui da ui da —"
Sự áp bức vô hình tản ra trong không khí, sau gáy yếu ớt nhất nhạy cảm nhất bị người gông cùm xiềng xích, Tứ Bạch theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng lực tay của người tới thật sự lớn, cậu ta giãy không thoát, cũng chỉ có thể theo động tác hai tay kia thất tha thất thểu ngã xuống.
Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của mình sắp chạm đất, cuối cùng Tứ Bạch cũng kêu lên.
"Anh, dừng tay, dừng tay, anh là anh trai duy nhất của em..."
Nghe thấy thanh niên đứt quãng xin tha, người tới lại hiển nhiên không chịu dễ dàng buông tha cậu ta, "Lúc này chịu gọi anh rồi?"
"Anh Hi, xin anh, em sắp đau chết rồi."
Cậu ta thật sự đau, nước mắt cũng sắp trào ra.
"Ồ," bàn tay lạnh lẽo sau đó bị thu lại, sự áp bức khiếp người trong không khí cũng không cánh mà bay. Tứ Bạch như được đại xá, vội vàng đứng lên, vuốt vết đỏ bị bóp ra tơ máu sau gáy, nhìn người đã đứng trước mặt mình.
Người nọ thấp hơn Tứ Bạch rất nhiều, đại khái chỉ khoảng 1m75, cũng mặc đồng phục bảo an. Dáng người rất rộng, đai lưng màu đen thắt ra vòng eo thon mà có lực, phía dưới ba chữ to "Du Văn Hi" trên bảng tên trước ngực, là bốn chữ nhỏ không bắt mắt: Sói xám châu Á.
Cái tên Du Văn Hi này, giống như tên phụ nữ.
Bản thân Du Văn Hi, cũng quả thật là một người phụ nữ.
Tứ Bạch dụi dụi mắt, tầm mắt rõ ràng hơn, "Anh Hi, hôm nay anh đẹp trai quá."
"Ba hoa," Du Văn Hi trợn mắt nhìn cậu ta.
Nhưng hôm nay dù sao cũng có nhiệm vụ trong người, cô quả thật phải xử lý thật tốt.
Mái tóc hơi dài màu xám đen vừa mới cắt tỉa, giờ phút này ở sau đầu buộc thành một cái nhúm nhỏ, phối hợp với khuôn mặt trắng nõn thanh tú lại hơi lộ vẻ lạnh lùng cứng rắn của cô, càng làm mơ hồ giới tính vốn có của cô.
Cô hơi ngẩng đầu lên, dưới vành nón đen nhánh lộ ra một đôi mắt cực kỳ sắc bén, khiến cả người cô giống như là một thanh kiếm vừa mới mài bén, cần máu tươi gấp mới có thể bình ổn vẻ hung ác ác độc kia.
"Hôm nay có gì bất thường không?"
Du Văn Hi đi phía trước, hai người phía sau không ngừng báo cáo tình hình cả hội sở với cô, "Anh Hi, anh yên tâm, hai con sói bọn em canh giữ ở đây, có thể có gì bất thường chứ?"
"Ừ, vậy thì tốt."
Tuy nói như vậy, nhưng Du Văn Hi vẫn cảm thấy đau đầu dữ dội.
Tầng cao nhất của hội sở "Oria", là chuyên dùng để tầm hoan mua vui cho khách hàng VIP ở đây. Hành lang được xây dựng quanh co, hiệu quả cách âm của phòng cũng đạt đến cực hạn, chính là hai chữ — bí ẩn.
Mà Du Văn Hi, làm đội trưởng đội bảo an do kim chủ đặc biệt mời tới, chức trách hàng đầu của cô là không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ an toàn tính mạng của tất cả công nhân viên chức trong hội sở.
Đi tới giữa hành lang, Du Văn Hi đột nhiên dừng bước.
"Các cậu có nghe thấy âm thanh gì không?"
Hai người ngưng thần nghe một lúc lâu, hai mặt nhìn nhau, Du Văn Hi thở dài một hơi, biết ngay hai người này không đáng tin cậy.
Từ nhỏ thính lực của cô đã nhanh nhạy hơn người bình thường rất nhiều, giờ phút này, theo tiếng khóc và tiếng gào thảm như ẩn như hiện kia, Du Văn Hi tiến lên vài bước, nhìn cửa phòng boa đóng chặt trước mặt, cô giơ chân dài lên, hung hăng đạp lên trên một cước!
"Anh Hi, anh đang làm gì vậy!"
Hai người vội vàng giữ chặt cô, Du Văn Hi lại không lay động, còn muốn giơ chân đạp tiếp một cước, cửa phòng bao đột nhiên từ bên trong mở ra.
Một cái bóng đỏ trắng chạy như bay ra.
"Cứu tôi! Cứu tôi! Tôi vẫn chưa muốn chết!"
Là một thú nhân gấu mèo, đồng phục màu trắng trên người sắp bị máu đỏ tươi thấm đẫm toàn bộ, mà trên ót người này còn có một lỗ máu nhìn thấy mà giật mình.
"Tao, tao không có say, tao còn có thể, còn có thể uống..." Một thân ảnh lung lay cao tráng nổi giận đùng đùng đi tới, trong tay hắn còn cầm một chai rượu vang vỡ nát, "Dám chọc tao, tao phải cho mày đẹp mặt!"
Nhìn qua vẫn là một người biết võ.
Hình thể hai người chênh lệch không nhỏ, dáng người người đàn ông cũng khá tương đương với Tứ Bạch, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này, hắn không để Du Văn Hi vào trong mắt, thẳng tắp nhào về phía Du Văn Hi.
Chai rượu vang trong tay giơ lên thật cao, dường như giây tiếp theo sẽ rơi xuống đầu cô.
Trong chớp nhoáng, Du Văn Hi ném người hấp hối trong ngực cho Tứ Bạch phía sau, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông lên phía trước, giang tay kiềm chế cổ tay người đàn ông này, bẻ nó ra ngoài. Người đàn ông bị đau, chai rượu vang trong tay rơi xuống bàn bên cạnh, mảnh thủy tinh văng lên vạch lên má Du Văn Hi.
Cùng lúc đó, người đàn ông dường như bị chọc giận, nhấc đùi rắn chắc của mình lên và đá vào bắp chân của Du Văn Hi. Nhưng động tác của Du Văn Hi nhanh hơn hắn rất nhiều, chỉ thấy cô nắm chặt hai tay người đàn ông, ấn hắn xuống mặt bàn, sau đó nâng đầu gối chân phải lên, liên tục đá mạnh vào bụng người đàn ông.
Mặc dù cái bụng hơi nhô lên kia có một lớp cơ bắp dùng để giảm xóc bảo vệ, nhưng Du Văn Hi là người từng lăn lộn trên võ trường ngầm bảy tám năm, từng chiêu thức đều vô cùng tàn nhẫn, hận không thể phá nát toàn bộ cơ quan nội tạng trong bụng hắn.
Người đàn ông kêu rên một tiếng, bất động, Du Văn Hi vẫn không hết giận, lại nện một quyền lên mặt hắn.
Trước sau không hơn một phút, hết thảy bụi bặm kết thúc.
Mười mấy người trong phòng dại ra nhìn về phía cảnh tượng này, Du Văn Hi mỉm cười, vỗ tay đứng lên, "Người, tôi mang đi, đến lúc đó cảnh sát sẽ đến lấy chứng cứ. Mọi người đều thấy được, là hắn chuẩn bị lấy chai rượu vàng đập tôi trước, tôi đây là phòng vệ chính đáng... Nếu như cần nhân chứng, hy vọng các vị đang ngồi đây bán cho tôi một cái ân tình.
Lời này của cô quá mức cuồng vọng, nhưng người này toàn thân phát ra khí chất quá mạnh mẽ, vừa rồi đánh nhau lại quá có lực uy hiếp, cho nên trong lúc nhất thời, ai cũng không kịp phản ứng.
Đánh người xong, Du Văn Hi xách áo của người đàn ông lôi hắn ra khỏi phòng.
Phía sau vang lên một tiếng xì xào bàn tán, dường như là đang thảo luận tình huống trước mắt.
Cùng lúc đó, một tầm mắt nóng rực xuyên qua đám người xao động bất an, vượt qua cửa phòng bao sắp đóng lại, dừng trên người Du Văn Hi.
Du Văn Hi không nhịn được nhíu chặt mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cô theo bản năng quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy cửa phòng đóng chặt.
"Anh Hi," thấy cô đi ra, Tứ Bạch chào đón, "Đã gọi 120 đưa người đến bệnh viện rồi, nhưng ông chủ nói, việc này tốt nhất đừng kinh động đến cảnh sát."
"Ừ, tôi biết rồi." Du Văn Hi tập mãi thành thói quen, cô quay đầu, chán ghét nhìn người đàn ông dưới chân, "Mùi hồ ly lẳng lơ, cậu mau tìm người xử lý hắn đi."
Tứ Bạch lại không đáp lại, Du Văn Hi nhướng mày, đã thấy cậu ta ngơ ngác vươn ngón tay ra, chỉ điểm mũ của cô, "Anh Hi, anh đây là..."
Du Văn Hi giơ tay sờ một cái, mới phát hiện mũ thường ngày bị hất lên thật cao, tai thú lông xù màu xám tro từ bên cạnh nhô ra, như ẩn như hiện.
Không chỉ có như thế, xương sống lưng của cô, cũng có một thứ lông xù đồ vật đang rục rịch.
"Chết tiệt," Du Văn Hi nhịn không được mắng một tiếng, đoán chừng là vừa rồi đánh nhau quá mức kịch liệt, máu thú bắt đầu sôi trào, khiến cô lộ ra đặc thù của sói xám.
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Cậu báo cáo tình hình với ông chủ trước, tôi đi một lát rồi sẽ quay lại."
Phòng vệ sinh ở cuối hành lang hội sở, bình thường sẽ rất ít người đến, bởi vậy Du Văn Hi có thể yên tâm to gan tháo mũ xuống, sửa sang lại tóc rối bù cùng hai cái tai sói màu xám thẳng tắp đứng ở giữa đầu tóc kia.
Cái này đối với tai sói thật ra cũng không khó coi, phía dưới còn có hai cục lông trắng mang tính chất trang trí hơn là thực dụng, nhưng từ sáu năm trước từ sau chuyện kia, cô đã không muốn bại lộ chúng ở trước mặt người khác.
Đáng buồn thay, phải đợi cho đến khi chủ nhân hoàn toàn bình tĩnh lại, những đặc điểm thú loài này mới có thể tự động biến mất.
"Tiểu Quân... là chị không tốt, chị lại không khống chế được bản thân rồi."
Cô nhịn không được đưa tay gõ gõ tấm gương trước mặt, lại áp cái trán nóng hổi của mình lên mặt kính lạnh lẽo, mưu toan đạt được một tia trấn an.
Đúng lúc này, Du Văn Hi nghe thấy bên ngoài có người đi tới.
Giày cao gót bước trên sàn gỗ phát ra tiếng "cộc cộc" theo quy luật mà nặng nề, nghe rất hay.
Mặt cô không chút thay đổi đứng dậy, nặng nề đội mũ lên đầu, đè bẹp đôi tai sói đứng thẳng, thu vào bên trong.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng vệ sinh.
Du Văn Hi thần sắc như thường rửa tay, soi gương kiểm tra vết thương trên má mình, mọi thứ vốn đều rất bình thường, cho đến khi cô nghe được một tiếng hỏi trong trẻo.
"Chị ơi, chị có cần tăm bông hay iodophor không?
Ý tốt của người lạ vốn nên khiến cô thả lỏng một chút, nhưng giờ phút này, Du Văn Hi lại giống như bị người nhét một quả pháo vào lòng bàn tay, lúc này cô quay đầu, hung tợn quét mắt nhìn người ở cửa một cái.
"Cô gọi ai là chị!"
Câu nói vô cùng đả thương người này nói ra khỏi miệng, người nọ lại chỉ cười khẽ một tiếng.
Du Văn Hi nhìn nàng chằm chằm, ngây người.
Đó là một cô gái trẻ tuổi da trắng xinh đẹp, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ cẩn thận tỉ mỉ vén lên, mặc váy dài màu đen trang trọng, từ đầu tới chân không có trang sức châu báu dư thừa, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng thuần khiết, không có dấu vết gì là chỉnh sửa nhân tạo.
Mềm mại mà lại trong trẻo.
Hơn nữa còn có mùi, có vẻ như là... thỏ?
Thiên tính cho phép, Du Văn Hi là thú nhân sói xám, trong cốt huyết chảy xuôi hệ số bạo ngược. Cô đứng đầu chuỗi thức ăn và là một kẻ săn mồi bẩm sinh.
Mà loại thỏ con trông lương thiện đáng yêu này, lại là đối tượng mà cô cướp đoạt.
Du Văn Hi liếm liếm môi, giọng nói ra khỏi miệng vẫn lạnh như băng, "Này, đừng nhìn tôi như vậy, tôi không quen biết cô."
Cô chú ý tới, trong nháy mắt cô nói ra những lời này, cô gái cứng đờ trong nháy mắt, trong mắt hiện lên một cảm xúc đen tối không rõ.
Nhưng cảm xúc kia thoáng qua rồi biến thành thứ Du Văn Hi xem không hiểu.
"Cũng đúng, từ biệt mấy năm, gần hai ngàn ngày đêm, chị quên em... cũng là chuyện bình thường."
Lời này vừa nói ra, Du Văn Hi giật mình sửng sốt một cái, "Cô đang nói cái gì vậy?"
Cô gái chuyển động, nàng chậm rãi đi về phía Du Văn Hi, ánh mắt đóng đinh trên người Du Văn Hi từ bình tĩnh biến thành nóng rực.
Du Văn Hi sắp bị ánh mắt kia thiêu cháy, cô mờ mịt lui về phía sau, cô gái mang giày cao gót, cao hơn cô một chút, khí thế cũng mơ hồ đè lên đầu cô.
"Chị à, chị không nhớ Tiểu Quân sao?"
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng nổ rất lớn, mưa to đùng đùng từ trên trời rơi xuống, mưa bụi lạnh lẽo cùng với gió đêm mát mẻ, bức lui oi bức và xao động trong phòng vệ sinh.
"Chị ơi."
Du Văn Hi không thể lui, cô gái lạ trước mặt này đã tới gần cô, đặt tay lên má cô.
Ma xui quỷ khiến, Du Văn Hi thế mà lại không tránh.
Vì thế nên cô mất đi một cơ hội chạy trốn cuối cùng.
"Thật ra vừa rồi em đi theo sau chị, chỉ là muốn giúp chị xử lý vết thương một chút," Cô gái thò tay vào trong túi xách, lấy ra một chiếc khăn tay phát ra mùi lạ, "Nhưng bây giờ, em thay đổi ý định rồi."
Mùi hăng của ether chui thẳng vào mũi, Du Văn Hi đẩy nàng ra, chạy ra ngoài, nhưng giây tiếp theo, cô lại bị người ôm chặt từ phía sau.
Vốn là có thể nhẹ nhàng tránh thoát.
Nhưng bộ ngực mềm mại của cô gái và sống lưng của cô dán sát vào nhau, hơi thở ấm áp phun ra bên tai cô, cô nghe thấy cô gái mở miệng, không ngừng gọi cô, "Chị, chị, chị..."
Sâu trong ký ức, giọng nói bi ai khóc lớn gọi chị của nàng chồng lên nhau, khiến Du Văn Hi gần như sụp đổ, không phân biệt được đây là hiện thực hay ảo mộng.
Khăn tay lạnh lẽo che lại, lần này, cô không đẩy ra, theo bản năng hít vào càng nhiều khí có thể khiến cô hôn mê.
"Chị à, lần này, em sẽ không để cho chị lại vứt bỏ em nữa đâu..."
Một giọt nước mắt nóng xẹt qua cổ Du Văn Hi, theo đó còn có nụ hôn ướt át, Du Văn Hi lảo đảo, ngửa về phía sau ngã vào trong ngực ấm áp của cô gái, dần dần mất đi ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro