Chương 2: Chị kế mất
Edit: phuong_bchii
________________
"Chị, chị ơi..... chị chờ em với, đừng bỏ lại Tiểu Quân ——"
Trong lúc ý thức hôn mê, bánh răng thời gian chậm rãi chuyển động, chậm rãi đảo ngược cảnh tượng trước mắt trở lại 8 năm trước.
Thành phố Thanh Ly, đầu tháng sáu.
10 giờ tối, cả tòa thành nhỏ cũ kỹ phảng phất như thú bị nhốt trong lồng, chìm vào giấc ngủ say.
Trên đường quốc lộ ở ngoại ô, ánh đèn bén nhọn vào lúc này lại đâm thủng màn đêm tối tăm, một chiếc xe máy màu xanh xám rít gào từ xa chạy như bay đến, sau khi tới khu lều cách nơi này gần nhất, tiếng nổ vang như trống mới thong thả dừng lại.
Đôi bốt màu đen lưu loát đạp trên mặt đất, bắn lên một mảng đất cát nhỏ. Du Văn Hi bước một bước dài, xoay người xuống xe, đồng thời tháo mũ bảo hiểm xuống, mùi rượu kém chất lượng nồng đậm xông vào mũi, làm cho cô nhịn không được nhíu chặt lông mày.
Nơi này do phòng sắt rỉ sét cùng nhà trệt thấp bé tích tụ mà thành, quá mức rách nát, cùng khu thành chính không hợp nhau. Người ở nơi này cũng ngư long hỗn tạp, phần lớn là người tạm trú ở đây tìm kiếm kế sinh nhai hoặc tội phạm ở nơi khác tới nơi này tìm đường.
Du Văn Hi cũng là một người trong số đó.
Cứ cách một hai tháng, nơi này lại xảy ra vài sự kiện ác tính, bao gồm những cuộc ẩu đả không giới hạn ở đầu đường, đâm người bên đường, cũng có không ít nam thú nhân mượn danh nghĩa say rượu, đùa giỡn các cô gái không cẩn thận bước vào nơi này.
Nếu dựa theo giới tính mà phân chia, trên ý nghĩa nào đó, Du Văn Hi coi như là quần thể yếu thế ở tầng dưới chót của khu lều trại.
Nhưng, khi lấy cá lớn nuốt cá bé làm chủ trong luật rừng, cô mới là nhân tố nguy hiểm lớn nhất.
Xách theo mấy lon bia, Du Văn Hi vung chìa khóa lảo đảo đi tới chỗ sâu nhất trong khu lều trại. Căn nhà cô thuê hơi có thể diện một chút, là một tòa nhà bốn tầng. Người trong tòa nhà không phải người làm ăn đứng đắn gì, mỗi tối, lúc đi lên cầu thang, Du Văn Hi đều nghe thấy tiếng khóc rên rỉ như có như không từ các tầng lầu xung quanh.
Đúng là vui sướng lớn hơn đau khổ.
"Con điếm."
Du Văn Hi thầm mắng, lúc đi đến cửa nhà chuẩn bị mở cửa, mới phát hiện trước cửa ngồi xổm một đoàn bóng đen thật lớn.
"Chết tiệt, ma quỷ từ đâu ra?"
Đèn cảm ứng âm thanh ở cầu thang bị tiếng chửi rủa không nể nang này đánh thức, dưới ánh đèn mờ nhạt, Du Văn Hi híp híp mắt, miễn cưỡng thấy rõ bóng đen kia, "Bà là..."
Bóng đen run rẩy đứng lên, còng lưng, nở một nụ cười lấy lòng cô, "Tiểu, Tiểu Hi, ta là dì Tần của con."
"Không biết con còn nhớ ta không?"
"....."
Nhớ, sao lại không nhớ.
Du Văn Hi mặt không cảm xúc cầm chìa khóa mở cửa, giống như không nhìn thấy người phụ nữ kia, cô như thường lệ đẩy cửa bước vào phòng. Sau một hồi động tĩnh sột sà sột soạt, trong lúc người phụ nữ ngây ngốc, một cánh tay thon dài kéo bà ấy vào nhà.
"Đứng đó làm gì, vào đi."
"Ầm ——"
Đèn dây tóc lạnh tanh chiếu sáng cả căn phòng trọ đơn sơ, Du Văn Hi nằm ngửa trên sô pha, khui một lon bia uống vài ngụm lớn.
Tần Mai sợ hãi nhìn cô, hai cánh môi ngập ngừng, dường như có lời muốn nói.
"Có gì cứ nói thẳng, không cần giấu giếm."
Du Văn Hi không kiên nhẫn nói, hai hàng lông mày dài nhướng lên, làm cho khuôn mặt vốn đã không tốt kia thêm vài phần tàn nhẫn.
Cô năm nay hơn 20 tuổi, để lại một mái tóc ngắn màu xám sậm, một khuôn mặt đẹp phi giới tính, là kiểu người thiếu niên lưu manh đẹp trai mà các cô gái thích nhất. Chỉ là mấy vết bầm tím trên mặt cô trông có vẻ thật sự không quá nhã nhặn.
"Vết thương trên mặt con..."
"À, dì nói cái này à," Du Văn Hi lau đôi môi bị bia thấm ướt, không thèm để ý, "Lúc mua bia đánh nhau với người kiếm chuyện ở quán thịt nướng, đương nhiên, tôi thắng, còn tháo hai cánh tay của chúng ra."
"Con lúc nào cũng vậy, không chú ý đến cơ thể mình gì cả."
"Này, đừng lề mề nữa được không."
"Diệu Diệu mất rồi."
Trong mắt Du Văn Hi còn lóe ra phấn khích sau khi đánh thắng đối thủ, nghe thấy bốn chữ này, nhất thời không kịp phản ứng.
"Dì nói cái gì?"
"Diệu Diệu mất rồi," Tần Mai máy móc lặp lại một câu, dừng một chút, mới bổ sung thêm một câu, "Tự sát, đợi đến lúc đưa đến bệnh viện, người đã lạnh rồi."
Quá bình tĩnh, dường như cái chết của con gái ruột đối với bà ấy là chuyện không đáng đặt cảm xúc vào.
Cho đến khi Du Văn Hi mất khống chế nhào tới, giống như mãnh thú cắn xé con mồi nhỏ yếu túm cổ áo của bà ấy ấn xuống đất, hét lớn, "Dì lặp lại lần nữa cho tôi! Ai mất?"
Tần Mai tựa như bị sự áp bức của sói xám làm cho kinh sợ, che kín nếp nhăn khóe mắt cuồn cuộn chảy nước mắt xuống, "Ta cũng không nghĩ tới, tại sao con bé lại ngốc như vậy, tại sao lại suy nghĩ dại dột..."
Người phụ nữ khô quắt gầy gò này bắt đầu khóc không thành tiếng, trong miệng thì thào những câu chữ mơ hồ không rõ.
Du Văn Hi đoán, bà ấy đang sám hối.
Du Văn Hi thong thả buông người ra, cả người trống rỗng ngồi xuống sô pha. Sau một lúc lâu, trong tiếng kêu sợ hãi của người phụ nữ, cô đột ngột gạt sạch mọi thứ trên bàn xuống đất.
"Khóc khóc khóc, dì chỉ biết khóc! Khóc có ích lợi gì! Dì khóc lóc ở đây có thể mang chị của tôi từ dưới đất trở về không?"
Cô một bầu lửa giận không chỗ phát tiết, mặc dù rống to với Tần Mai cũng không làm nên chuyện gì. Cùng lúc đó, đáy lòng chậm rãi tràn ngập một cảm giác mờ mịt và bất lực.
Du Văn Hi không cảm thấy mình đang buồn.
Nhưng khi cô yên lặng tính toán thời gian, phát hiện đã 4-5 năm không liên lạc với Mẫn Diệu Âm rồi, mà khi nhận được tin tức của chị thế mà lại là lúc chị mất, bi thương cực lớn giống như là sóng triều che trời lấp đất, trong nháy mắt bao phủ cô, hô hấp không được.
Tần Mai, là mẹ kế trên danh nghĩa của Du Văn Hi.
Năm Du Văn Hi vừa tròn 5 tuổi, mẹ qua đời, cha nhanh chóng dẫn Tần Mai về nhà, bảo Du Văn Hi gọi bà ấy là dì Tần. Hai người không đăng ký kết hôn, là quan hệ bầu bạn sống qua ngày, bởi vì con gái Tần Mai, một cô gái tai thỏ trông có vẻ dịu dàng thiện lương, cũng không đồng ý hôn sự này.
Chị tên Mẫn Diệu Âm, Diệu Diệu trong lời của Tần Mai, cũng là chị kế rẻ tiền của Du Văn Hi.
"Sói và thỏ làm sao có thể ở bên nhau?"
Trong trí nhớ có hạn của Du Văn Hi, chị kế của cô là một người cực kỳ dịu dàng.
Chị luôn cau mày, không kiêng nể gì xoa hai đôi tai sói màu xám lông xù trên đỉnh đầu Du Văn Hi, nhỏ giọng thì thào ý kiến phản đối, "Sói là động vật nóng nảy, sẽ nhịn không được ăn thịt thỏ trắng yếu đuối, sau khi lớn lên em sẽ ăn thịt chị sao?"
Du Văn Hi nghe không hiểu chị đang nói cái gì, chị chỉ nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của chị kế, sau đó kiễng mũi chân, đưa tay len lén xóa đi son môi lem ra từ khóe môi chị.
Tâm tư mập mờ của thiếu nữ tuổi dậy thì điên cuồng sinh trưởng trong góc bí ẩn, nhưng thật ra đếm kỹ lại, cô và Mẫn Diệu Âm cũng chỉ sống cùng nhau 4-5 năm, sau đó, Mẫn Diệu Âm đã rời khỏi ngôi nhà chắp vá nửa đường này, đến thành phố lớn.
Du Văn Hi nghe nói, Mẫn Diệu Âm làm tình nhân của ông chủ lớn. Du Văn Hi nghe nói, Mẫn Diệu Âm mang thai, bị vợ của ông chủ lớn đuổi ra khỏi nhà, chị lén sinh đứa bé này ra. Du Văn Hi nghe nói, Mẫn Diệu Âm bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu...
Sau đó, Du Văn Hi lại gặp Mẫn Diệu Âm, là ở tang lễ của cha.
Hôm đó trời đổ tuyết lớn, Mẫn Diệu Âm che một chiếc dù đen, đứng ở phía sau cùng đám người, cả người trắng nõn giống như một mảnh bông tuyết mới vừa rơi xuống.
Chị lặng lẽ đến và đặt một đoá hoa cúc trắng trước quan tài của cha cô. Sau tang lễ, chị lại lẳng lặng đi, đưa Tần Mai đi, mang đi tất cả đồ đạc mà hai mẹ con đã sử dụng mấy năm nay, chỉ vứt bỏ Du Văn Hi lẻ loi một mình trong căn nhà nhỏ vừa tổ chức tang lễ kia.
"Chị muốn bỏ em lại sao?"
Du Văn Hi đỏ mắt đuổi theo, Mẫn Diệu Âm lại chỉ cau mày, nhẹ nhàng dứt khoát gạt cánh tay cô vươn tới, "Sói và thỏ vốn không thể sống cùng nhau, mỗi lần tôi ở cùng một chỗ với em, đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ em đột nhiên há miệng, lộ ra răng nanh, nuốt tôi vào trong bụng... Xin lỗi, Tiểu Hi, tôi đã cạn tình cạn nghĩa rồi."
Du Văn Hi đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng che dù đen chậm rãi biến mất trong tuyết bay đầy trời, trái tim như bị ai mạnh mẽ xé mở một khe hở, tiếng kêu cực kỳ bi ai trút xuống.
Sau này gia đình này chỉ còn lại một mình mình, cô nghĩ.
—————————
Tác giả có lời muốn nói
A a a, rốt cuộc cũng có thể bắt đầu chính thức đăng nhiều kỳ rồi!
Hy vọng mọi người bình luận ủng hộ nhiều hơn, cảm ơn! Moah moah moah
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro