Chương 02
Có lẽ chỉ khi hai người quấn quýt đến khó dứt, "thê quản nghiêm" Vưu Phi Phàm mới dám lật mình thành "nông nô" mà ca hát. Cô nắm quyền chủ động, vừa tùy ý hôn môi vừa lùi bước rời khỏi phòng thay đồ, tiện tay tắt đi ngọn đèn sáng trưng trong phòng, ánh trăng tròn nhàn nhạt đêm nay tô điểm một màu đen nhánh.
Phoebe định vòng tay ôm lấy cổ người yêu lần nữa, nhưng cái ôm hôn đơn giản lại bị Vưu Phi Phàm nghịch ngợm tránh thoát. Đối diện với "vưu vật" khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ trước mắt, cô cũng không vội vàng chiếm đoạt, chỉ nhẹ nhàng đặt đầu lên trán Phoebe, thưởng thức vẻ thẹn thùng hiếm thấy của người yêu, không khỏi cảm thán: "Đêm thật đẹp."
Phoebe cười dịu dàng, đưa tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt Vưu Phi Phàm, biết rõ còn cố hỏi: "Là đêm đẹp, hay là chị đẹp hửm?"
"Trăng tròn hoa nở đều là nền, chị nói xem?"
Dưới cảnh đẹp ánh trăng, Vưu Phi Phàm tựa như hóa thành người sói thô lỗ bắt giữ chú thỏ trắng trốn đông trốn tây. Cuối cùng cũng tóm được, mang theo nụ cười tà mị phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng cuối cùng lại chỉ là đầu lưỡi dịu dàng múa lượn.
Rũ bỏ vẻ nghiêm cẩn lạnh lùng thường ngày, Phoebe khẽ rên rỉ xin tha. Nhìn người phụ nữ yêu dấu mặt mày rã rời, nói năng lộn xộn, Vưu Phi Phàm lại lần nữa cúi người hôn lên đôi môi mê đắm của cô: "Phong hoa tuyết nguyệt, ngày tốt cảnh đẹp có chị mới tính là mỹ lệ."
......
Sáng sớm sau cuộc hoan ái, trên giường vẫn còn vương lại dư vị nồng nàn, mật ngọt đêm qua.
Phoebe quen gối đầu lên ngực Vưu Phi Phàm ngủ say khẽ nhíu mày, trong cơn mơ màng buồn ngủ cứ cảm giác có ai đang quấy rầy, chọc cho chóp mũi cô ngứa ngáy. Khó khăn mở mắt, cô chỉ thấy Vưu Phi Phàm đang nghịch ngợm dùng một sợi tóc dài quét qua chóp mũi cô.
Phoebe nở nụ cười cưng chiều, dang hai tay ra đón nhận cái ôm ấm áp, còn muốn nán lại trên giường thêm một lát, khẽ oán trách: "Buồn ngủ quá..."
Nhìn người yêu trong lòng ngực đôi mắt buồn ngủ mông lung lại còn làm nũng, tim Vưu Phi Phàm tan chảy thành một vũng nước, hôn lên trán cô rồi cười: "Cách giờ họp phụ huynh còn hai tiếng rưỡi nữa, hay là chị ngủ tiếp đi, để em đi tham gia."
"Không được! Em đừng hòng giở trò, lần trước họp phụ huynh em bao che thành tích của con, chị còn chưa tính sổ với em đâu. Hôm nay chị nhất định phải cùng cô chủ nhiệm xác nhận kỹ vấn đề học tập của Khuynh Phàm."
Quả nhiên, thành tích học tập của bạn nhỏ Lam Khuynh Phàm là liều thuốc tiên tỉnh não tốt nhất.
Phoebe đột ngột ngồi dậy, bên hông truyền đến một trận đau nhức, miệng khẽ kêu "tê" một tiếng đau đớn, tiện tay chộp lấy chiếc gối lông ngỗng mềm mại ném về phía Vưu Phi Phàm, trông chẳng khác nào một cô vợ nhỏ ấm ức: "Đã bảo bao nhiêu lần là phải tiết chế rồi, mà em vẫn không nghe lời."
Nhìn vợ vịn eo cố gắng xuống giường, Vưu Phi Phàm ôm gối khoanh chân ngồi, bĩu môi cãi lại đầy ấm ức: "Em đã rất tiết chế rồi, muốn trách thì trách chính chị."
"Em còn dám trách chị?"
Vưu Phi Phàm hễ không vừa ý là lại bắt đầu nói những lời âu yếm sến súa: "Đương nhiên! Trách chị xinh đẹp quá mức mê người không thôi, làm câu mất hồn em rồi."
Phoebe liếc xéo một cái, người trên giường không dám lắm miệng nữa, ngoan ngoãn nhanh nhẹn xuống giường xông thẳng vào phòng tắm. Sáng sớm quả thật là ranh giới sau một đêm điên cuồng, một người chân tay rã rời, một người bước đi như bay.
......
Vưu Phi Phàm một thân trang phục thường ngày, vội vàng cầm chìa khóa xe chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ sợ trễ. Phoebe mang theo một luồng sát khí đi đến trước mặt cô, dồn dập chất vấn: "Quần áo của chị em để ở đâu rồi?"
Vưu Phi Phàm vẫn thản nhiên, đánh giá Phoebe từ trên xuống dưới. Chiếc áo sơ mi kẻ sọc oversize được sơ vin hờ hững vào chiếc quần jean rách gối bạc màu, khoác thêm chiếc túi hàng hiệu và đi đôi giày "bố già" hầm hố, tổng thể trông vừa đẹp vừa quyến rũ lại tràn đầy sức sống.
"Em thấy chị mặc bộ này thật sự rất đẹp! Mấy bộ quần áo lòe loẹt, phô trương mà chị chọn đều bị em 'cất kỹ' rồi. Chị bây giờ đâu còn là đại boss chốn công sở nữa, không cần lúc nào cũng chỉnh chu. Trang điểm cho mình trẻ trung hơn có gì không tốt?"
"Uổng công hôm qua chị chọn tới chọn lui lâu như vậy... Cố ý trêu chị hả?"
Phoebe hậm hực ngồi vào xe, Vưu Phi Phàm nhún vai tỏ vẻ không sao cả rồi trở lại ghế lái. Vừa khởi động xe, cô vừa nghiêng đầu tiếp tục ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng trang điểm nhẹ nhàng kia, không khỏi nhỏ giọng cảm thán: "Chậc chậc chậc, chị đẹp tô điểm cả thế giới của em."
Phoebe khẽ cười nhạt một tiếng: "Có phải vì em họ Vưu nên đặc biệt sến súa không?"
Cảm thấy không thú vị, Vưu Phi Phàm đành phải giơ tay chọc chọc cánh tay Phoebe, ra vẻ làm lành: "Ôi dào... Lần sau chị thích mặc gì thì mặc, em tuyệt đối không quản chị nữa, đừng giận mà."
"Mau lái xe ổn định đi."
"Làm gì?"
Phoebe xòe lòng bàn tay ra, nghiêm túc yêu cầu: "Như vậy em mới có thể rảnh tay nắm lấy tay chị."
Vẻ mặt nghiêm túc đầy lý lẽ kia khiến Vưu Phi Phàm cười tít mắt, ngay sau đó cài cần số rồi đan mười ngón tay vào nhau, vui vẻ bật cười: "Em thật muốn viết một cuốn tiểu thuyết... Tên là... 《Vợ tôi là một con quái vật ngạo kiều》."
"Hừ, tục không chịu nổi."
......
Vưu Phi Phàm vừa mới ló nửa người ở cửa phòng học, đã bị Lam Khuynh Phàm nhìn thấy. Cô bé phấn khích lớn tiếng kêu lên: "Đại Phàm!"
Vừa chạy được nửa đường về phía cửa, Lam Khuynh Phàm phát hiện phía sau Đại Phàm dần dần hiện ra thân ảnh của mẹ, sợ đến nỗi cô bé phanh gấp, lập tức đổi thành những bước chân nhỏ rụt rè, cuối cùng sợ sệt cất tiếng gọi: "Mẹ!"
Ngay từ khi bước chân vào cổng trường, Phoebe đã không ngừng tỏa ra khí tràng lạnh lùng, xa cách ngàn dặm. Vưu Phi Phàm giơ tay xoa đầu Khuynh Phàm, theo bản năng che chở đứa bé sau lưng, quay đầu trừng mắt Phoebe: "Chị không thể tỏ ra chút ánh sáng mẹ hiền sao? Con bé thấy chị cứ như thấy quỷ ấy."
"Đừng có cái kiểu trường học là địa bàn của em. Họp phụ huynh xong thì về thẳng nhà, còn phải chuẩn bị 'tiểu hội gia đình' nữa."
Một lớn một nhỏ nép sát vào nhau, nhìn dáng vẻ Phoebe tham gia họp phụ huynh là muốn chuẩn bị chỉnh đốn việc dạy dỗ con cái, Vưu Phi Phàm đành bất đắc dĩ nói đùa: "Hầy... Chị lại tái phát bệnh nghề nghiệp rồi, sao lại thích họp hành thế không biết?"
Lúc này, cô chủ nhiệm Trần ôm một chồng tài liệu xuất hiện, nhìn thấy bóng dáng Phoebe cứ như nhìn thấy khách quý vậy. Mặc dù trường tư thục này đào tạo toàn con nhà giàu, nhưng người dám vung tay tặng trường cả một dãy nhà học, đến nay cũng chỉ có Phoebe dám chơi lớn như vậy.
"Mẹ của Khuynh Phàm, lâu rồi không gặp, mời mau vào!"
"Ừ."
Cô chủ nhiệm ân cần đón tiếp chỉ nhận được cái gật đầu khách sáo, lạnh nhạt của Phoebe, sau đó hai người một trước một sau đi vào phòng học.
Đợi cho các phụ huynh náo nhiệt vào chỗ ngồi, cô chủ nhiệm bắt đầu bài diễn văn dài dòng, mở đầu nhạt nhẽo. Phoebe đơn giản lật xem túi văn phòng phẩm của con, vốn định giúp con sắp xếp lại sách vở trong ngăn bàn, lại bất ngờ phát hiện một bức "thư tình". Cô không biểu lộ cảm xúc gì đọc xong những dòng chữ nguệch ngoạc, ngây ngô, thậm chí còn muốn bật cười.
Cho đến khi cô chủ nhiệm phát phiếu điểm, Phoebe cầm tờ giấy dài mỏng manh kia, ý cười trên khóe miệng tan biến không dấu vết.
Vưu Phi Phàm nắm tay cô bé đứng ở ngoài phòng học, khom lưng thập thò nhìn qua khe cửa. Vẻ mặt Phoebe dần dần trầm xuống khiến lòng cô hoảng hốt, ngay sau đó nắm chặt tay con bé: "Nhóc con kia, có phải con lại thi trượt rồi không?"
Lam Khuynh Phàm nghiêng đầu yếu ớt gật đầu, Vưu Phi Phàm vẻ mặt tuyệt vọng thở dài: "Xong rồi, nhìn sắc mặt mẹ con kìa... Lành ít dữ nhiều... Trượt môn nào?"
Nhìn vẻ mặt mếu máo, cúi đầu nhận lỗi của Khuynh Phàm có chút đau lòng, nhưng chuyện thành tích này cô lại không thể bao che mãi. Khuynh Phàm lí nhí trả lời: "Toán học..."
"Lại là toán học... Được bao nhiêu điểm?"
Cô bé luống cuống tay chân khoa tay múa chân: "62."
Hít một hơi thật sâu, Vưu Phi Phàm vỗ một cái vào trán, lúc này cô càng tuyệt vọng: "Không khó đến thế chứ... Sao lại vừa đủ điểm đậu vậy?"
"Khó ạ!"
Vưu Phi Phàm vươn ngón tay chọc chọc vào đầu con bé: "Mẹ con thế nào cũng là 'vua' đứng trên đỉnh kim tự tháp, Đại Phàm thì xuất thân từ dân kế toán, sao con lại kém toán đến vậy?"
"Con... con cứ không tính được thôi..."
Rất nhanh, cửa phòng học bị người đẩy ra, chỉ thấy một đám phụ huynh vây quanh cô chủ nhiệm, mỗi người một lời hỏi han tình hình gần đây của con mình, những phụ huynh không cần tư vấn thì vẻ mặt rạng rỡ rời đi, cứ như con mình đã thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại vậy.
Duy chỉ có Phoebe vững như Thái Sơn lặng lẽ ngồi tại chỗ. Vưu Phi Phàm dẫn con bé vào, đứng cũng không phải, ngồi cũng không xong, nhưng bản năng sinh tồn mách bảo cô rằng, lúc này mà tiến vào trêu chọc Phoebe chẳng khác nào nhổ lông hổ mẹ, lành ít dữ nhiều. Vì thế, cô túm tay con bé quay đầu bỏ chạy.
Thế nào là họp phụ huynh? Bạn cho rằng chỉ đơn giản là trao đổi vấn đề giáo dục sao? Hoàn toàn sai lầm! Đây là một cuộc đua vật chất, khoe khoang bối cảnh, đánh giá cảm giác ưu việt trong một buổi giao tiếp gia đình con cái quy mô lớn!
Không biết bao lâu sau, trên bục giảng cuối cùng cũng ngừng lại, cô chủ nhiệm sắp xếp xong tài liệu phát hiện Phoebe vẫn chưa rời đi, vội vàng khách sáo mời: "Mẹ của Khuynh Phàm, ngài còn có vấn đề gì sao? Xin lỗi, phụ huynh đông quá tiếp đón không chu đáo... Hay là mời ngài đến văn phòng tôi uống tách trà rồi từ từ nói chuyện?"
Thấy Phoebe không có ý định nhúc nhích rời đi, cô chủ nhiệm đành phải đi đến trước mặt cô kéo ghế ra ngồi.
Phoebe không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, đi thẳng vào vấn đề: "Khuynh Phàm hiện tại mới học lớp một, thành tích toán học kém đến mức quá đáng. Nếu học thêm chút kiến thức mới, sợ rằng không theo kịp. Nhân lúc còn kịp bổ cứu, cô Trần xem... có gợi ý nào tốt không, tôi có thể đưa con bé thử xem sao."
Cô chủ nhiệm hiểu ý Phoebe, ngay sau đó cười hiểu ý: "Ngài nghiêm khắc yêu cầu với con là chuyện tốt, nhưng ngàn vạn lần không được nóng vội. Tôi biết ngài bận rộn công việc, phần lớn thời gian đều là cô Vưu chăm sóc Khuynh Phàm, cho nên... tôi kiến nghị ngài có thể cùng cô Vưu cùng nhau kèm Khuynh Phàm học bù những kiến thức cơ bản."
"Tôi với cô ấy à? Về chuyện học hành vẫn nên chọn giáo viên chuyên nghiệp sẽ đáng tin hơn, nếu như cô có gia sư nào giỏi thì giới thiệu cho tôi, tôi sẵn lòng chấp nhận, chuyện lương thì không thành vấn đề."
"Cố ý mời gia sư dạy kèm toán, tôi thấy tạm thời không cần thiết. Thứ nhất, con bé còn quá nhỏ; thứ hai, như vậy chỉ làm tăng áp lực cho con, dẫn đến chán ghét học hành thì càng phiền phức. Hiện tại nội dung sách giáo khoa phụ huynh hoàn toàn có thể kèm cặp được. Tôi tin ngài tự mình kèm Khuynh Phàm, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với mời gia sư. Đây cũng là cơ hội tốt để tương tác giữa phụ huynh và con. Hơn nữa... các môn học khác của Khuynh Phàm đều rất xuất sắc, ngài thật sự không cần quá khắt khe."
Hiển nhiên, lý do thoái thác của cô chủ nhiệm không làm Phoebe hài lòng, cô đành phải qua loa kết thúc cuộc trò chuyện: "Được rồi, vậy tôi xin phép đi trước. Ngày thường còn làm phiền cô Trần quan tâm Khuynh Phàm nhiều hơn."
"Ngài khách sáo quá rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro