Chương 38
Xã giao kết thúc, trên người Phoebe mang theo một mùi rượu nồng đậm. Tuy nhiên, với tửu lượng sâu không thấy đáy của cô, cô đi ra khỏi khách sạn rất tỉnh táo. Ngược lại, những khách hàng được chiêu đãi phía sau say đến mức tơi tả. Xe thương vụ và tài xế đã chờ sẵn từ lâu. Phoebe phân phó thư ký Đỗ: "Cô với tài xế đưa các khách hàng về nhà, trên đường chú ý an toàn."
Một khách hàng hợp tác mặt mày đỏ bừng, mượn hơi men khách sáo: "Đã lâu rồi tôi không gặp cao thủ nào có tửu lượng hơn cô, hợp tác tiếp theo tôi đặt niềm tin vào Lam thị của cô!"
Phó thủ đi cùng liền phụ họa: "Hôm nay bữa rượu này mọi người uống rất vui, cảm ơn Lam tổng đã tiếp đãi nhiệt tình!"
"Chỉ cần hai vị hôm nay uống vui vẻ, tôi coi như không uổng công ở đây. Có cơ hội tôi sẽ đào vài chai rượu ngon đến tận nhà ghé thăm, đến lúc đó mọi người lại uống một bữa thật vui... Còn về hợp tác, tôi tin tưởng sau khi hai bên đạt thành nhận thức chung, tương lai đáng mong chờ."
"Được, coi như chốt rồi đấy!"
Khách hàng bước đi loạng choạng, trợ lý đi theo đỡ hắn lên xe. Phoebe ra hiệu cho thư ký bỏ hậu lễ đã chuẩn bị sẵn vào cốp xe. Nhìn theo chiếc xe thương vụ rời đi, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, chiếc sedan thể thao đỗ cách đó không xa nháy đèn. Người ngồi ở ghế phụ hạ cửa sổ xe xuống, chỉ thấy Dư Kiêu Vũ đưa tay chào: "Phoebe!"
Rất nhanh, Giản Ngữ Mộng lái xe đến trước mặt cô, cười trêu chọc: "Đợi cô cả buổi. Xem tư thế này, trận rượu rất hung tàn, mấy ông lớn như vậy đều không uống gục được cô, cô là ngâm mình trong vò rượu lớn lên à!"
Phoebe bị lời đùa này chọc cười, mở miệng phản bác: "Không lừa cô, tôi không biết bơi đâu."
"Lên xe, đến câu lạc bộ của tôi ngồi chút, lát nữa sẽ đưa cô về nhà."
"Có chuyện gì thì nói trong xe đi, muộn quá rồi, tôi không muốn Phi Phàm lo lắng."
"Chậc chậc chậc, cô thế mà còn có loại giác ngộ này, Vưu Phi Phàm thật là có phúc!"
Sự trêu chọc không đứng đắn của Giản Ngữ Mộng làm Phoebe bất đắc dĩ cười cười: "Tôi có thể không có giác ngộ sao? Em ấy quản tôi cứ như bà quản gia ấy, tôi không muốn nghe em ấy lải nhải."
"Vậy nhanh lên xe, chúng tôi đưa cô đi hóng gió cho bay hết mùi rượu, miễn cho về nhà cô nàng kia lại cãi nhau với cô."
Đề nghị của Dư Kiêu rất tuyệt, Phoebe vui vẻ đồng ý. Giản Ngữ Mộng lái xe liền chạy về hướng Đường Tình Yêu.
...... Phoebe dựa vào lan can đá cẩm thạch cảm nhận gió biển đêm hè. Nơi này quả thật là nơi giải rượu tốt. Cô khoanh tay trước ngực chờ đợi Giản Ngữ Mộng mở lời.
Nhân lúc Dư Kiêu chạy đi mua nước, Giản Ngữ Mộng đi đến bên cạnh cô nói rõ ý đồ: "Lão A đã từ chức ở Quan thị rồi."
Thần sắc Phoebe không có bất cứ thay đổi nào, tựa hồ mọi việc đều nằm trong dự kiến: "Cũng nên từ chức thôi, dù sao ở bên Quan Thư Quân lâu ngày sinh tình, nếu không từ chức, vở diễn liền không dễ diễn."
Giản Ngữ Mộng lại tỏ ra đặc biệt kinh ngạc: "Cô... Cô sẽ không..."
Cảm nhận được khí chất thông minh sắc sảo từ Phoebe toát ra, cô nói một cách rất chắc chắn: "Đồng Hàm chính là Lão A đúng không, tôi đã đoán được từ sớm."
Giản Ngữ Mộng không thể tin nổi nghi hoặc nói: "Mọi người đều nói cô là thần toán tử, Bát Quái Trận của cô linh nghiệm như vậy, cô làm sao mà biết được?"
Phoebe đổi một tư thế, đối mặt với biển rộng đen kịt giải thích: "Lão A am hiểu thao tác máy tính có thể đảm nhiệm vai trò ở Quan thị trong phạm vi rất nhỏ. Đồng Hàm là kỹ sư cấp cao bộ phận tin tức của Quan thị, lại không hiểu sao đi lại gần gũi với Quan Thư Quân như vậy. Đã muốn thành công lưu lại Quan thị lại muốn cung cấp động thái của Quan Thư Quân, Lão A cần phải thỏa mãn hai điểm. Một là năng lực phải nổi bật, nếu chỉ một nhân viên nhỏ cạnh tranh bình thường, e rằng cô ấy ngay cả mặt Quan Thư Quân cũng không thấy.
Hai là phải tiếp cận Quan Thư Quân một cách tự nhiên hơn nữa lấy được sự tín nhiệm của cô ấy, như vậy chỉ có dựa vào sự tiện lợi của chức vụ mới có thể đến gần. Chức vụ của Đồng Hàm vừa vặn kiêm cả hai điều đó, hơn nữa lần trước cùng cô ấy luận bàn mạt chược, tôi phát hiện khả năng giải toán của cô ấy nổi bật thật sự quỷ dị. Có đôi khi người ta sẽ không tự giác phát huy ra sở trường đặc biệt của bản thân.
Phải biết tính cách và đặc thù của mỗi người là không giống nhau, biểu hiện của Đồng Hàm càng giống như đang bắt chước Phi Phàm. Xem ra cô ấy vô cùng hiểu rõ Quan Thư Quân, biết bắt chước Phi Phàm có thể nhanh chóng hữu hiệu lấy được sự tín nhiệm. Xem ra cô ấy trước khi vào Quan thị nhất định đã bỏ không ít công sức. Cho nên, phỏng đoán trên đây tám chín phần mười Đồng Hàm chính là Lão A."
Khả năng lực nhìn thấu nhạy bén cùng với sự ghi nhớ bất động thanh sắc trong lòng của Phoebe khiến Giản Ngữ Mộng bội phục: "Cô thật sự đáng sợ quá, tôi thật nghi ngờ Vưu Phi Phàm mỗi ngày ngủ bên cạnh cô, cô ấy mơ thấy gì cô có phải đều có thể đoán được rõ ràng không?"
Phoebe cười xua tay: "Tôi không ghê gớm như cô nói... Vậy thì sao? Cô ấy từ chức cô có phiền lòng không?"
"Thật ra cũng không phải phiền lòng gì, chỉ là sợ cô ấy hiện tại lấy thân phận chân thật cùng Quan Thư Quân thân cận quá. Lỡ đâu bị Quan Thư Quân biết chúng ta âm thầm sắp xếp tai mắt, gặp phải phiền phức không cần thiết thì mới thật sự đủ phiền não rồi."
"Lợi và hại của sự vật là song diện, tôi cũng lo lắng. Nếu thật sự bị Quan Thư Quân phát hiện, chúng ta cần thiết phải thừa nhận trước tiên, trực tiếp hướng cô ấy bày tỏ mục đích của chúng ta không phải là gián điệp thương mại, mà là vì bảo vệ lợi ích của cả hai bên."
"Nhưng mà cô ấy sẽ tin sao?"
"Vậy phải xem thái độ của Đồng Hàm. Hôm nay hai người họ còn chạy tới nhà tôi làm khách, Phi Phàm còn chiêu đãi nữa... Xem ra các cô ấy đang đi theo hướng yêu đương rồi, đây là chuyện tốt."
Dư Kiêu chạy chậm gấp trở về, thở hổn hển châm chọc: "Em chạy suốt một cây số mới tìm được cửa hàng tiện lợi. Dứt khoát mở quán bán nước trên Đường Tình Yêu này, khẳng định kiếm tiền!"
Giản Ngữ Mộng rút khăn giấy thay Dư Kiêu lau mồ hôi, ngữ khí kia gọi là đau lòng vô cùng: "Thật là vất vả Tiểu Điểu Mộc nhà chị, mau uống miếng nước đi."
Nhìn sự tương tác thân mật của hai người, Phoebe cười cảm thán: "Tiểu Điểu Mộc? Biệt danh này đặt cũng thật độc đáo... Nhưng mà tình cảm của hai người cũng tốt thật."
Dư Kiêu ngượng ngùng khiêm tốn đáp lại: "Em tên là Kiêu, nhưng lại bị cô ấy tách thành hai chữ Điểu Mộc... Đừng trêu chọc hai chúng tôi, vẫn là tình cảm của chị và Phi Phàm tốt hơn, chúng tôi gặp sư phụ rồi, không thể so bì được."
Phoebe cho rằng Giản Ngữ Mộng kéo cô ra đây hóng gió chỉ là để nói về chuyện của Đồng Hàm, vì thế đề nghị về nhà. Giản Ngữ Mộng lại kéo cô nhắc đến chuyện quan trọng hơn: "Người của tôi vẫn luôn theo dõi Lam Hy Tụng, phát hiện anh ta thuê khách sạn của cô."
Chuyện này quả thật khiến Phoebe chú ý, cô nhíu mày: "Trong ấn tượng của tôi, cả nhà họ có một biệt thự độc lập hướng biển ở khu Nam Loan. Một mình chạy đến Kiệt Thế thuê phòng quả thật rất kỳ lạ. Ngày mai tôi sẽ bảo thư ký Đỗ đến Kiệt Thế tra xét hồ sơ thuê."
"Không cần tra xét, phòng mở ở tầng 29, người vào ở cũng không phải Lam Hy Tụng. Rèm cửa trong phòng vẫn luôn được kéo lên, khiến người của tôi căn bản không cách nào điều tra rõ động thái bên trong. Người ở bên trong cũng vẫn luôn không ra khỏi cửa. Tôi vốn định phái người dựa vào việc dùng cơm và phục vụ phòng để mượn cơ hội điều tra, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội."
"Theo lý mà nói hẳn là rất dễ dàng có thể tra được chứ."
Giản Ngữ Mộng bất đắc dĩ lắc đầu: "Người phụ nữ tên Kỷ Thư Doanh kia, mỗi ngày đúng giờ xuất hiện ở khách sạn cung cấp đồ ăn cho người bên trong. Dịch vụ dọn phòng phòng khách cũng đều qua tay cô ta. Tôi thật sự quá muốn biết, người như thế nào ở bên trong, hiện tại lại không có cách nào."
Phoebe suy nghĩ kỹ lưỡng, trầm mặc một lúc, sau đó sắp xếp: "Nếu không thể điều tra rõ người ở bên trong, vậy thì bắt tay điều tra sự lui tới của Lam Hy Tụng trong nửa năm gần đây. Nếu anh ta bắt đầu có hành động gì, chúng ta tự nhiên muốn bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau."
"Lão A mất cả đêm mới tra được thông tin cơ bản của anh ta. Nếu là điều tra sự lui tới gần nửa năm, e rằng nhất thời không tra ra kết quả."
"Tịch Nhiên ở bên Đức cũng đang bắt tay điều tra, vẫn luôn không có tin tức, cứ vậy tiếp tục không phải là cách."
"Thật sự không được, tôi chỉ có thể để Lâm Thần cưỡng chế vào, chỉ sợ động tĩnh làm lớn ảnh hưởng danh tiếng khách sạn nhà cô."
Phoebe hậu tri hậu giác, khóe miệng hiện lên ý cười không rõ: "Xem ra tâm tư của Lam Hy Tụng so với chúng ta tưởng tượng còn kín đáo hơn. Anh ta biết nơi càng nguy hiểm càng an toàn. Bề ngoài sắp xếp người ở Kiệt Thế, trên thực tế dù tôi đã biết, cũng không động đến được người bên trong."
Dư Kiêu nghe cuộc đối thoại của hai vị đại mỹ nữ, đột nhiên chỉ điểm một câu: "Hửm... Có khả năng nào, Lam Hy Tụng chỉ là người chạy việc, người ở trong phòng khách sạn và anh ta tồn tại quan hệ lợi ích, hai bên đạt thành hợp tác nào đó, Lam Hy Tụng lộ mặt chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của chúng ta không?"
Phoebe kinh ngạc nhìn chằm chằm Dư Kiêu, thật đúng là bị lời phỏng đoán của cô ấy làm tỉnh ngộ. Quả thật có khả năng đó, khả năng tính còn phi thường lớn: "Sớm từ rất lâu trước kia, tôi đã đoán trước sự xuất hiện của Lam Hy Tụng, nhất định là tất nhiên. Tuy rằng mục đích cụ thể của anh ta vẫn chưa biết, nhưng phỏng đoán đại phương hướng hẳn là thèm tài sản của Lam thị. Vậy người ở khách sạn sẽ là ai, mục đích của người này lại là gì?"
Phoebe lâm vào trầm tư. Giản Ngữ Mộng nhìn nhìn thời gian, đã khuya rồi: "Chúng tôi đưa cô về nhà đi, cô cũng đừng quá lo lắng, chúng ta đã có sự chuẩn bị, cho dù bọn họ chơi trò gì cũng không làm khó được chúng ta."
"Chỉ mong là vậy."
......
Sau khi ăn cơm xong, Vưu Phi Phàm cùng Đồng Hàm trò chuyện rất nhiều chuyện vui vẻ của Quan Thư Quân. Đồng Hàm tuy rằng đều biết, nhưng từ miệng Phi Phàm nói ra lại trau chuốt hơn không ít, nghe lên đặc biệt thú vị.
Quan Thư Quân nắm lấy hạt dưa trên bàn ném về phía cô, tức giận đến nghiến răng: "Đã bảo em là đồ chó vừa tiện vừa hèn rồi, cô không thể nói chút lời dễ nghe sao? Đồng Hàm, đừng tin lời tà ác của cô ấy."
Cũng đúng, sao có thể trước mặt người mình yêu mà bị người ta nói rõ chỗ yếu chứ, Quan Thư Quân tức giận rất có lý. Vưu Phi Phàm cười hềnh hệch đặc biệt gian xảo: "Tôi đây không phải là vì muốn em gái Đồng hiểu rõ chị hơn sao ~"
Vui vẻ đến khuya, không thấy Phoebe về nhà, Vưu Phi Phàm đành phải dắt Hỉ Đa Đa ra cửa đi dạo.
Quan Thư Quân dẫn Đồng Hàm trở về nhà mình. Hai người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi. Vì uống rượu nên mặt Đồng Hàm ửng đỏ rất đáng yêu. Quan Thư Quân chống tay lên đầu, quan sát cô tỉ mỉ: "Hôm nay em ở văn phòng... làm tôi cảm thấy rất xa lạ."
Trong lòng Đồng Hàm đang đè nặng chuyện mình là Lão A, trước mắt lại không thể nói toạc sự thật, trong lòng luôn cảm thấy hoảng hốt. Nghe Quan Thư Quân nói, cô càng có chút bối rối, sợ bị cô nhìn ra manh mối, đành phải cười che giấu sự chột dạ: "Thật sao? Bộ dạng nghiêm túc của tôi dọa đến chị à?"
"Bị dọa đến thì không đến nỗi... Chỉ là cảm thấy rất xa lạ, cứ như... cứ như chúng ta chưa từng quen biết nhau vậy."
Nhìn ra được tâm trạng Quan Thư Quân rất tốt, cũng vì uống rượu nên mặt cô đỏ bừng. Đồng Hàm nhịn không được đưa tay xoa xoa mặt cô, tiện thể lảng sang chuyện khác: "Vậy về sau tôi không nghiêm túc với chị như vậy nữa... Chị bỏ tôi ở công viên tôi còn không giận, cũng không được vì tôi từ chức mà giận tôi."
Quan Thư Quân cầm lấy chai nước khoáng trên bàn như micro, giơ lên trước mặt Đồng Hàm phỏng vấn: "Kia... Xin hỏi vị đồng học này, từ chức ở Quan thị rồi thì tiếp theo có tính toán gì không?"
"Hay là chị bao nuôi tôi đi? Tôi dễ nuôi lắm, cho tôi ăn là được, nhiều tôi không cần."
Nghe xong lời Đồng Hàm nói, Quan Thư Quân bật cười: "Vậy tôi phải nhanh chóng xem xem sổ tay nuôi dưỡng, heo nên nuôi như thế nào ~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro