Chương 13: Ngươi thử một lần, thích ta


Chương 13: Ngươi thử một lần, thích ta

Thời Thanh Thu trở lại phòng ăn, bắt gặp khuôn mặt bình tĩnh của Ôn Khinh Hàn đang bị trợ lí Mạnh Từ Kì mời thêm một ly rượu.

Ôn Khinh Hàn hơi ngẩng đầu lên, từ gương mặt đến cái cằm rồi xuống cổ, tất cả xinh đẹp được Thời Thanh Thu thu vào trong mắt, nàng uống không nhanh không chậm, ly rượu lúc rời môi cũng không khiến bất cứ giọt rượu nào rơi xuống, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, dù ở trong tiệc rượu nhưng lại không nhiễm chút bụi trần.

"Khinh Hàn, ngươi uống bao nhiêu rồi?" Thời Thanh Thu trở lại vị trí ngồi, cau mày hỏi.

"Không nhiều, mấy ly thôi, ngươi đừng lo lắng." Ôn Khinh Hàn nghiêng đầu trả lời, ánh mắt đối diện với khuôn mặt Thời Thanh Thu, thấy được vẻ lo lắng trong mắt nàng.

Với địa vị thân phận như hiện tại của Ôn Khinh Hàn, chắc chắn tửu lượng phải có, nhưng Thời Thanh Thu cũng không ở trong ngành của các nàng, không thể biết được tửu lượng của Ôn Khinh Hàn là bao nhiêu.

Hai người chưa kịp nói tiếp đã nghe thấy tiếng Giản Ý Chi: "Đêm nay thế này là được rồi, không phải dịp gì, cũng không phải cuối tuần, ngày mai vẫn phải đi làm, dọn dẹp thôi."

Không nói đến Giản Ý Chi mang theo Phó An Nhiên nên không thể ở lại quá muộn, mà mọi người ngày mai vẫn phải đi làm bình thường, nên không ai được phép buông thả mà tiệc tùng đến nửa đêm.

Trần Dật uống đến mặt đỏ bừng còn la một câu: "Thêm một chén nữa, thêm một chén nữa hẵng kết thúc! Đến, hai vị lão đại, các mỹ nữ, còn có nữ thần...Đừng quên cho ta chữ kí!"

Lý Văn Kiêu bên cạnh đỡ hắn lên, tức giận nói: "Uống tới như vậy, rồi lại làm phiền ta lấy xe đưa ngươi về."

Còn lại đều là chị em phụ nữ uống không nhiều, tất cả đều cười trêu chọc Trần Dật.

Ôn Khinh Hàn rót một ly rượu, đứng lên nâng ly, bộ dáng tự do phóng khoáng mà khí thế, thanh âm tuy nhẹ nhưng rất có uy lực: "Hôm nay chỉ tới đây thôi, chén cuối cùng này, chúc chúng ta không ngừng nỗ lực và tiến bộ."

Mọi người cũng thu lại cười cợt, cùng nâng ly chúc mừng.

Tiệc cuối cùng cũng tàn, công ty mỗi người tự mình ra về, Giản Ý Chi cùng Phó An Nhiên cùng đường cũng đi về trước. Ôn Khinh Hàn trở về phòng cầm một bộ quần áo ra rồi tắt đèn, cùng Thời Thanh Thu đi vào thang máy xuống dưới nhà.

Dựa theo kế hoạch của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn uống rượu nên ngồi ở ghế phụ, còn Thời Thanh Thu lái xe về lại khu biệt thự Phoenix.

Đến nơi cũng đã hơn mười giờ, Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu tháo dây an toàn, thấp giọng nói: "Thanh Thu, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Thời Thanh Thu mỉm cười: "Ngươi trở lại bên kia sao? Xa lắm, đêm này về chỗ nhà bác gái bác trai ngủ đi."

"Không, tối nay ta ở khách sạn, ngày mai sẽ thuê người dọn dẹp chỗ kia." Ôn Khinh Hàn vừa nói vừa đưa túi cho Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu có chút sửng sốt hỏi: "Vì sao? Sợ quấy rầy bác trai bác gái sao?"

Ôn Khinh Hàn "Ừm" một tiếng rồi nói: "Ta bình thường đi làm đều ở bên kia, dù hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập nhưng nếu về nhà sẽ làm cha mẹ thấy thắc mắc, mặc dù giải thích một chút là được, nhưng cũng không cần thiết quấy rầy bọn họ."

Nàng nói thật nhẹ nhàng trôi chảy, nhưng Thời Thanh Thu lại nhớ ra, nếu như mình lái xe mình đi, Ôn Khinh Hàn cũng không phải đi đi lại lại vất vả như thế này. Như vậy ngay từ đầu, tại sao Ôn Khinh Hàn lại chiều theo mình, để mình lái xe nàng đi?

Tại sao lại muốn chiều theo ý mình? Các nàng có thể thương lượng mà, không phải sao?

Thời Thanh Thu muốn cười nhưng lại không cười nổi, trong lòng xuất hiện một cảm xúc không nói rõ là gì, nàng nhìn ánh mắt bình tĩnh của Ôn Khinh Hàn nói: "Khinh Hàn, đêm nay ở lại nhà ta đi, mẹ ta hẳn là vẫn còn đang xem TV, chúng ta sẽ không quấy rầy đến nàng."

"Hửm?" Ôn Khinh Hàn hiển nhiên là kinh ngạc, lông mày nhướn lên.

Thời Thanh Thu bước vào xe tắt động cơ, rút chìa khóa ra, không cho nàng có cơ hội từ chối, thúc giục: "Hửm cái gì? Xuống xe đi, theo ta vào."

Ánh đèn mờ nhạt trong gara chiếu lên khuôn mặt Ôn Khinh Hàn khiến nàng có vẻ thêm nhu hòa, nhìn ánh mắt kiên quyết của Thời Thanh Thu một lúc, nàng gật đầu đồng ý.

Thật ra đây cũng không phải lần đầu nàng ngủ lại nhà Thời Thanh Thu, nhưng cũng không nhiều, rải rác đôi lần vì cha mẹ lấy lí do có chút việc xa nhà, đem nàng sang Thời gia để chăm sóc nàng một hai ngày.

Dù là ở đến vài ngày, Ôn Khinh Hàn tính tình nhạt nhẽo với Thời Thanh Thu cũng chỉ là bạn bè trò chuyện hai ba câu.

Nhưng lần này thì khác, đây là lần đầu tiên Thời Thanh Thu chủ động mời Ôn Khinh Hàn ở lại.

Bước vào trong nhà, quả nhiên nhà vẫn còn sáng đèn, Đường Tĩnh Tuệ đang nằm trên ghế xem TV treo tường, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình dạo gần đây đang hot.

Nhìn thấy con gái dẫn Ôn Khinh Hàn vào, nàng dụi dụi con mắt, kinh ngạc hỏi: "Khinh Hàn, sao ngươi lại sang đây?"

Ôn Khinh Hàn gật đầu lên tiếng chào hỏi, Thời Thanh Thu giải thích nói: "Đêm nay Khinh Hàn có tiệc liên hoan kỉ niệm thành lập công ty, nàng đưa ta về nhà xong quay lại không tiện, trở về nhà bác trai bác gái lại có chút quấy rầy, cho nên đêm nay ở lại nhà chúng ta nghỉ ngơi."

Đường Tịnh Tuệ nghe xong, cũng không cần nghĩ thêm gì, đứng lên ân cần nói: "Hai người các ngươi đã uống rượu sao? Muốn nước giải rượu hay không?"

Thời Thanh Thu quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, cười khẽ một tiếng: "Ta thì không sao, nhưng Ôn Khinh Hàn thì có lẽ muốn, nếu không từ bây giờ đến ngày mai cũng không thoải mái."

Ôn Khinh Hàn mím mím môi nói: "Thật ra thì cũng không cần."

Nàng vừa dứt lời, Đường Tịnh Tuệ liền hướng vào trong nhà nói: "Tiểu Hà a, làm giúp ta một ấm trà giải rượu nhé."

Trong nhà vọng ra tiếng dì Hà: "Được, ta làm ngay."

Hai tay Ôn Khinh Hàn siết chặt sau lưng cuối cùng cũng buông lỏng, môi mỏng khẽ giương lên: "Vậy ta quấy rầy mọi người tối nay vậy, dì ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi."

Đường Tịnh Tuệ nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, nàng đi qua dặn dò: "Uống trà giải rượu xong nhớ ngủ sớm một chút, Khinh Hàn ở phòng bên cạnh phòng Thanh Thu, trước kia từng ở chắc cũng còn quen, nếu không nhớ thì bảo dì Hà hoặc Thanh Thu dẫn ngươi qua."

Thời Gia cùng Ôn gia là bạn cũ, Thời Hồng Lãng và Ôn Thừa Tuyên trước kia là bạn học cũ, về sau tách ra tự mình phát triển sự nghiệp, thường xuyên qua lại, tình cảm thân thiết. Cho nên trừ việc hai nhà muốn mai mối kết đôi hai đứa bé trong nhà, hai nhà đều xem con nhà kia như con ruột của nhà mình, quan tâm cũng không khác con gái ruột là bao.

Ôn Khinh Hàn gật đầu, cười trả lời: "Vâng ạ, dì ngủ ngon."

Đường Tịnh Tuệ lúc này mới yên tâm trở về phòng, nàng vừa đi, hai người liền yên lặng, Thời Thanh Thu giữ chặt cổ tay Ôn Khinh Hàn nói: "Đi thôi, đi tắm trước, cả người đầy mùi lẩu."

Đêm đã khuya, cổ họng Ôn Khinh Hàn hơi khô khô chát chát, có lẽ là do uống rượu, nàng được Thời Thanh Thu dẫn vào căn phòng từng ở kia, đồng thời kín đáo đưa cho nàng một bộ quần áo ngủ màu trắng.

Nàng vừa mới thấy, rằng Thời Thanh Thu bước vào phòng mở tủ quần áo lấy ra một bộ cho nàng, nói: "Dáng người chúng ta không chênh lệch lắm, quần áo của ta ngươi nhất định sẽ mặc được, bộ này mới, ta chưa bao giờ mặc qua. Khăn mặt bàn chải đánh răng bên trong đều có, nhanh đi đi." Sau đó đem nàng đẩy vào căn phòng bên cạnh.

Bao vây cơ thể là dòng nước nóng, suy nghĩ của Ôn Khinh Hàn dần mơ màng, nhẹ bay đến căn phòng bên cạnh, bay về quá khứ trước kia.

Những kí ức đầu tiên của Ôn Khinh Hàn không phải chỉ là lần đầu gặp gỡ, bởi vì hai nhà thân thiết, hai đứa bé từ lúc sinh ra đã ở cạnh nhau. Từ khi còn chưa biết gì, các nàng đã ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp(1).

(1) Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp: Ý là thường xuyên gặp nhau, quay đi quay lại đã gặp nhau.

Kí ức sớm nhất của nàng với Thời Thanh Thu, có lẽ là từ lúc học mẫu giáo, Thời Thanh Thu tính tình hoạt bát sáng sủa, khi còn bé đã nhìn ra được khác biệt hoàn toàn với Ôn Khinh Hàn hướng nội. Lúc Thời Thanh Thu hòa nhập với bạn bè cùng nhau vui đùa, Ôn Khinh Hàn sẽ đứng ở đằng xa nhìn chứ không tham gia vào.

Rồi hai người cũng không còn nhỏ nữa, tóc dài cột lên sau gáy, học cùng một trường cùng một lớp, hai người trở nên càng ngày càng ưu tú.

Sự dịu dàng và tốt bụng của Thời Thanh Thu nhanh khiến nàng nổi tiếng cùng sự giao tiếp rộng rãi, khiêm tốn và lịch sự, mà Ôn Khinh Hàn thì lạnh lùng cao ngạo, nhưng do học lực ưu tú, làm người thờ ơ nhưng cũng đánh giá từ trong ra ngoài cao hơn tầm trung.

Thời Thanh Thu trước khi gặp Kỳ Duyệt cũng chưa bao giờ trải qua yêu đương, bởi vì những người mến mộ nàng luôn xây dựng hình tượng nàng hoàn hảo đến không thể theo đuổi được, bởi lẽ đó họ luôn cố gắng che giấu sự yêu thích, nhưng lại không giấu nổi vẻ tham lam và muốn độc chiếm nàng.

Vừa vặn lúc đó có thể làm Thời Thanh Thu rung động là Kỳ Duyệt yêu thích nàng một cách chân thành.

Ôn Khinh Hàn lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, tắt nước đi, lấy khăn lông lau sạch người, buông xõa mái tóc dài, mặc áo ngủ của Thời Thanh Thu rồi ra ngoài. Nàng do dự trong chốc lát, lúc mở cửa phòng liền bị giật mình.

Thời Thanh Thu cầm cốc trà giải rượu đứng ở cửa, có vẻ là đã đứng được một lúc.

Nàng mặc một chiếc áo ngủ tơ lụa màu tím nhạt, vải ảo mềm mại phác họa lấy cơ thể của nàng, cổ áo hơi rộng lộ ra xương quai xanh chữ bát(2), xinh đẹp mà câu người, tóc dài vẫn còn chút ướt, trong mắt như có sương mù, mông lung lại dụ hoặc.

(2) Chữ bát: Như này nè 八,mình nghĩ là so sánh tượng hình thôi.

"Khinh Hàn, không định cho ta vào à? Ta đứng ở đây chờ ngươi đã lâu rồi." Thời Thanh Thu mỉm cười nói.

Lúc này Ôn Khinh Hàn mới phục hồi tinh thần, mở cửa ra nói: "Ngươi vào đi."

Thời Thanh Thu đưa cốc trà cho Ôn Khinh Hàn, "Nhanh uống đi, cốc đã ấm rồi, vừa vặn."

Ôn Khinh Hàn không do dự chậm rãi uống trà giải rượu, Thời Thanh Thu nhìn bộ dáng nàng mặc áo ngủ, bên môi hiện lên ý cười.

Màu trắng cực kì phù hợp với Ôn Khinh Hàn, ưu nhã mà lạnh lùng, không nhiễm chút bụi trần, cho dù chỉ là một chiếc áo sơ mi màu trắng tơ tằm cũng khiến nàng tỏa ra khí chất này. Bây giờ nàng mặc áo ngủ, ít đi một phần nghiêm túc, nhiều thêm một phần ưu nhã.

Lần này, trên môi Ôn Khinh Hàn vẫn vương lại ít nước trà, nàng uống xong mím mím môi, đem cốc trả lại Thời Thanh Thu: "Ta uống xong rồi."

Thời Thanh Thu cầm cốc xong vẫn chưa đi, nàng đi đến bên giường ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu với Ôn Khinh Hàn: "Khinh Hàn, ngươi có buồn ngủ không? Có thể ngồi với ta một lúc không?"

"Ta không buồn ngủ." Ôn Khinh Hàn lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Thời Thanh Thu.

Trước đây khi nàng đến, chưa bao giờ có cảm giác thư thái sao khi tắm được ngồi sóng vai cùng Thời Thanh Thu mà nói chuyện, đây là lần đầu tiên, hai người các nàng thân cận như vậy.

Hơi thở của Thời Thanh Thu phảng phất nhẹ nhàng, hai người cũng yên lặng.

"Khinh Hàn, ta cảm thấy..." Thời Thanh Thu mở miệng, muốn nói rồi lại thôi, mãi đến khi Ôn Khinh Hàn đưa mắt sang nhìn nàng, tầm mắt hai người đối diện, nàng mới tiếp tục: "Ngươi đang đối xử tốt với ta?"

Nàng lục tìm tất cả các từ nàng biết, nhưng không từ nào diễn tả được tâm trạng nàng lúc này. Ôn Khinh Hàn đang dần bộc lộ quan tâm với nàng, trầm mặc ít nói, nhưng lại kín đáo cẩn thận.

Ôn Khinh Hàn ngồi cách Thời Thanh Thu khoảng một bàn tay, nàng nhìn Thời Thanh Thu, nhẹ mím môi, gật đầu: "Ừm." Lập tức khẽ cười nói: "Chúng ta đã kết hôn rồi, không phải ta nên đối xử tốt với ngươi hay sao?"

Lý do này không có gì là không đúng, Thời Thanh Thu cười cười, hai tay nắm chặt cái cốc không, trong mắt hiện lên một ít cảm xúc Ôn Khinh Hàn không hiểu rõ, nàng thấp giọng nỉ non: "Đúng vậy a, chúng ta kết hôn, nhưng giữa chúng ta cần đi đến mức này sao? Ta còn không biết ngươi thích gì, ngươi có thói quen nào, thậm chí ta còn muốn dùng quan hệ bạn bè với nhau để đồng hành cùng ngươi trên con đường sau này..."

Các nàng đã kết hôn, quan hệ các nàng trong mấy ngày này có lẽ là thích hợp đi, vì nó vốn là như vậy. Nhưng tình yêu thì sao? Về tình yêu, các nàng không quá nhiệt tình, nàng cũng ý thức được, nàng hiểu Ôn Khinh Hàn không được bao nhiêu, chỉ biết nàng, chứ không biết sở thích hay vui buồn gì của nàng.

Ôn Khinh Hàn không muốn để nàng suy nghĩ miên man thêm nữa, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, do dự trong mắt biến mất, lòng tràn đầy chua xót không biết giấu đi đâu, thấp giọng nói: "Vậy từ giờ trở đi, Thanh Thu, quên đi trước kia, suy nghĩ về tương lai một chút. Chúng ta vẫn có thể giống như trước kia, chỉ cần nhớ rõ ngươi không cô đơn. Ngươi thử một lần... chấp nhận việc này đi."

Ngươi thử một lần, thích ta.

"Chúng ta nói xong rồi phải không?" Ôn Khinh Hàn muốn nói lại thôi, lời muốn nói ra lại bị nàng kiềm chế lại, nàng mím chặt môi, cả người căng cứng, huyệt thái dương có chút đau, dường như vô số dây thần kinh bị kéo giẵn, chỉ một giây sau liền sẽ căng đứt.

Nàng nhướn lông mày lên, đáy mắt lúc nào cũng không có cảm xúc tựa hồ như xuất hiện một tâm tình không nói nên lời.

Thời Thanh Thu cong khóe môi, cúi đầu đem cốc đặt trên đùi của mình, ngón cái niết chặt cái cốc, âm thanh trầm thấp có chút khàn khàn: "Chúng ta sẽ như những người khác giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau, nhưng cũng không giống họ có lí do để tách nhau ra, đúng không?"

Mối quan hệ của hai người rất đặc biệt, có lí do để chung một chỗ, nhưng lại không có lí do để ngờ vực chia tách nhau. Nếu không muốn tìm hiểu thêm nhiều người, vậy lựa chọn nhau là tốt nhất.

"Đúng vậy." Lông mày Ôn Khinh Hàn dần giãn ra, nàng nghiêm túc nói, từng câu từng chữ: "Chúng ta không có lí do để tách ra."

Khóe mắt Thời Thanh Thu đột nhiên chảy xuống một giọt nước mắt, hốc mắt cảm thấy đau đớn. Vì cái gì thứ đơn giản nhất nàng muốn, tấm lòng ngàn vạn người cũng không cho được, mà bây giờ nhận được, tính chất lại bị biến đổi(3)

(3) Mình nghĩ đoạn này Thời Thanh Thu vẫn nghĩ họ không có lí do chia tay vì họ không yêu nhau, nên câu nói vẫn vậy nhưng không phải là tình yêu.

Ôn Khinh Hàn thử vươn cánh tay dịu dàng ôm Thời Thanh Thu vào lòng, Thời Thanh Thu không thấy nơi đáy mắt nàng có sự ôn nhu như chìm như nổi kia.

Sự an tâm đã lâu không còn len lỏi vào trái tim của Thời Thanh Thu, so với rung động trước kia còn làm nàng an tâm hơn, tiếng tim đập bình yên của Ôn Khinh Hàn vang lên trong đêm, tựa hồ như từng chút từng chút một bù đắp cho sự cô độc tĩnh mịch của nàng mấy năm qua.

______________________________________

Bù đắp cho các bạn vì chậm ra chap mới nè.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt