Chương 24: Hình tượng của Ôn Bảo Bảo bị bóp méo thành đại lão bản độc ác


Chương 24: Hình tượng của Ôn Bảo Bảo cứ như vậy trước mặt người mới bị mình bóp méo thành đại lão bản độc ác

Giản Ý Chi lên công ty làm việc, lại xử lý giấy tờ Ôn Khinh Hàn bàn giao lại, căn bản là không nhớ tới phải cùng Phó An Nhiên nói chuyện. Mãi cho đến khi tan tầm, nàng mới nhớ ra việc phải làm.

Đây không phải đại sự gì, chỉ là Giản Ý Chi không phải người thích kéo dài công việc, một khi quyết định thì khó mà thay đổi lựa chọn của mình. Huống chi lựa chọn lần này có thể giúp cha mẹ nàng không tự ý nối tơ duyên nữa, sao nàng lại phải từ chối đây?

Cái gọi là giúp đỡ nâng đỡ, để nàng rèn luyện dưới sự giám sát của mình, để nàng mang Phó An Nhiên vào công ty thì không có gì là không được, nhưng nếu đến lúc đó Phó An Nhiên không làm được, việc định đoạt cho nàng ở lại cũng không nằm trong kiểm soát của mình nữa. Nghĩ đến đây, tâm tình Giản Ý Chi xán lạn hơn nhiều, thu thập tài liệu rồi về nhà.

Trùng hợp là, ở khoảng cách không xa Giản Ý Chi đang lái xe thì thấy Phó An Nhiên bước xuống ở trạm xe buýt, hướng khu nhà nàng mà đi.

Giản Ý Chi dừng xe dưới cửa nhà mình, đợi tầm mười phút mới thấy Phó An Nhiên đang đi đến gần. Hôm nay Phó An Nhiên mặc váy trắng, tóc dài tản ra, cả người lộ ra văn tĩnh, trên người cũng không có chút khí tức nào giống như người đã lăn lộn nhiều ngoài xã hội, sạch sẽ không giống người thường, làm cho người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.

"Ngươi qua đây một chút." Giản Ý Chi từ xa kêu nàng.

Phó An Nhiên nhìn xung quanh thấy không có ai xung quanh, lại nhìn Giản Ý Chi, dùng ngón tay chỉ chỉ bản thân, thấy Giản Ý Chi gật đầu.

Nàng nhanh chóng tăng cước bộ, lúc đến trước mặt Giản Ý Chi thì cười nói, "Học tỷ." nói xong có chút cúi đầu xuống.

Giản Ý Chi nhanh chóng vươn ngón tay đè lên trán, ngăn chặn hành động muốn cúi đầu của Phó An Nhiên, rút tay về xong mới hắng giọng nói, "Về sau ngươi không cần khách sáo như thế, chúng ta cũng không phải xa lạ gì."

"Ừm, được." Phó An Nhiên ngoan ngoãn đồng ý.

Nàng nghe lời như vậy cũng khiến Giản Ý Chi nhất thời không mở miệng được, nàng ngẩng đầu lên nhìn nhà mình, lại nhìn sang cửa sổ nhà Phó An Nhiên, cảm thấy chuyện này không hợp để nói trong nhà rồi. Mặc dù cha mẹ nàng biết vì sao nàng lại tìm gặp Phó An Nhiên, nhưng chưa chắc đã không nổi lên tính toán bắc cầu làm mối cho hai người.

Nghĩ như vậy, Giản Ý Chi hỏi, "Ngươi ăn gì chưa?" Vừa mới trở về từ bên ngoài, sớm như vậy chắc cũng chưa ăn đâu?

"Chưa, có chuyện gì sao học tỷ?" Phó An Nhiên lắc đầu.

"Vừa vặn đi với ta, ta đem ngươi đi tiệm ăn." Giản Ý Chi nói xong liền quay người ngồi vào ghế lái, nói với Phó An Nhiên: "Ngươi ngồi vào ghế bên cạnh ta, chúng ta đi."

"Ah?" Phó An Nhiên có một chút bối rối, làm sao lại cảm thấy Giản Ý Chi như biến thành người khác, nhìn thì như không thay đổi, nhưng có vẻ là, nhiệt tình hơn?

"A cái gì? Lên xe đi." Giản Ý Chi đóng cửa lại, hạ cửa sổ xuống thò đầu ra nhắc nhở.

Phó An Nhiên đành phải ngồi lên xe. Nàng cài dây đai an toàn xong thì Giản Ý Chi hướng về phải cửa khu nhà bắt đầu chạy xe.

Phó An Nhiên quay đầu nhìn sườn mặt Giản Ý Chi, trong lòng vẫn không đoán ra ý nghĩ của Giản Ý Chỉ, nhưng thói quen từ trước đến giờ vẫn khiến nàng vô thức nghe lời. Giống như lúc hai bên gia đình trăm phương ngàn kế gán ghép hai người với nhau, Giản Ý Chi nếu im lặng, nàng cũng im lặng, Giản Ý Chi nếu không đồng ý, nàng cũng không đồng ý.

Nàng không muốn cho Giản Ý Chi thêm phiền phức, vậy nên nàng sẽ luôn phối hợp cùng Giản Ý Chi từ chối bất cứ sắp xếp nào của gia đình. Theo thời gian, nàng cũng tự nhiên biến thành thói quen nghe lời như vậy.

"Ngươi muốn ăn gì không?" Giản Ý Chi đột nhiên hỏi một câu.

Phó An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thẳng bên mặt của Giản Ý Chi, "Ta không thích cụ thể gì hết, học tỷ quyết định là được rồi."

Khóe môi Giản Ý Chi khẽ nhếch lên, có vẻ rất hài lòng với dáng vẻ nghe lời của Phó An Nhiên, nàng chuyển hướng, rẽ vào chỗ đỗ xe của một cửa tiệm trước mặt.

Mặc dù Phó An Nhiên bày ra dáng vẻ tùy ý Giản Ý Chi quyết định, nhưng lúc gọi món ăn Giản Ý Chi vẫn lịch sự để tiểu học muội gọi món, cuối cùng lại thành ra để nhân viên phục vụ gọi giúp, hai người cuối cùng lựa chọn nồi lẩu vịt cộng thêm chút đồ ăn xào.

Thời gian chờ đồ ăn lên hai người có chút trầm lặng, Phó An Nhiên chỉ có thể cẩn thận ngồi xem hai người có gì làm, cuối cùng nhìn vào hai cái chén của Giản Ý Chi, rót cho nàng một chén trà.

Giản Ý Chi ghé mắt nhìn, trên mặt hiện lên mấy phần tươi cười.

Đứa nhỏ Phó An Nhiên này thật ra cũng không tệ lắm, làm bạn bè với nàng cũng không tệ, nàng cũng không mang cảm giác bị sa đọa bởi dòng đời xô đẩy. Nếu như cha mẹ cứ không gán ghép hai nàng cuồng nhiệt như vậy, Giản Ý Chi cũng sẽ không từ chối qua lại cùng Phó An Nhiên.

Lẩu vịt là món ăn đặc trưng của cửa tiệm này, hơn nữa còn dùng nồi đất nấu chín, chắc chắn nồi lúc nào cũng trong tình trạng để lửa, nên phục vụ mới có thể nhanh thế như vậy. Không chờ hai người im lặng được mấy phút, nhân viên phục vụ đã bưng lên một nồi đất nhỏ, đặt lên lò lửa ở giữa, mùi hương theo đó cũng từ từ mà thoát ra.

"Học tỷ..."

"Có chuyện này..."

Hai người cùng nhau mở miệng, muốn nói lại thôi. Giản Ý Chi cười một tiếng, nói: "Ta nói trước đi."

Phó An Nhiên gật đầu, Giản Ý Chi dừng một chút mới nói tiếp: "Không phải lần trước ngươi nói với ta ngươi đang chuẩn bị cho công việc sao? Công ty luật của ta vừa vặn dịp này cũng đang tuyển người mới, nếu như ngươi có ý định đến, cứ trực tiếp đến."

Nàng đã khéo léo bỏ qua câu chuyện vì cha mẹ bắc cầu mới tìm đến Phó An Nhiên, bởi vì cho đến nay hai nàng đều nằm ở thế bị động, Phó An Nhiên cũng từ chối giống nàng. Phó An Nhiên cũng không làm gì sai, đã như vậy, làm sao lại nỡ để Phó An Nhiên vì việc này mà canh cánh trong lòng?

Có một số chuyện, chỉ cần chúng ta sẵn sàng thay đổi phương thức nói, mọi người ai cũng sẽ thấy thoải mái hơn.

Phó An Nhiên giống như là nghe được tin tức chấn động, nàng yên lặng nhìn Giản Ý Chi, sau đó nhíu mày, vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa, quay đầu đi lấy từ cặp mình ra một xấp tài liệu.

"Học tỷ, vì sao đột nhiên lại như thế?" Phó An Nhiên cảm thấy vốn là Giản Ý Chi hôm nay có chút kỳ lạ, nàng thế mà lại mời mình đi ăn tối, thậm chí mục đích cuộc trò chuyện cũng chỉ là mời nàng đi Ức Hàm làm việc, vậy lại càng kì lạ.

Có thể vào Ức Hàm làm việc là một cơ hội hiếm có, nên cảm ơn, đấy mới đúng là nàng.

Nhưng như này, làm sao nàng thuận theo lời của Giản Ý Chi đây.

"Có gì mà đột nhiên?" Giản Ý Chi đặt tài liệu lên bàn, cầm lấy đũa gắp một miếng thịt vịt vào bát của mình, cắn một cái xong mới nói: "Ngươi đang muốn tìm việc, chúng ta vừa vặn nhận người, phù hợp vậy còn gì? Nhưng dù là ta trực tiếp cho ngươi vào, nhưng nếu ngươi không tiếp tục công việc được nữa, ta cũng có cách nào giữ ngươi lại, bên trong công ty chỉ mình ta thì không phải quyền lực gì, lần trước đối tác ta ngươi cũng đã gặp, nàng đối với ta chỉ có nghiêm khắc, không phải tốt đẹp gì."

Nàng vừa nói vừa gắp cho Phó An Nhiên miếng thịt vào bát, dùng đũa chỉ vào bát của mình: "Làm gì ngẩn ra thế? Ăn đi, đã bớt nóng rồi."

Giản Ý Chi ở trong lòng nghĩ, hình tượng của Ôn Bảo Bảo cứ như vậy trước mặt người mới bị mình bóp méo thành đại lão bản độc ác. Nhưng nhìn khuôn mặt của nàng, Phó An Nhiên chắc cũng không dám đến gần, lần trước ở nhà nàng ăn lẩu hai người cũng không có cơ hội nói chuyện gì.

Phó An Nhiên tranh thủ thời gian cầm đũa cầm bát lên, lời của Giản Ý Chi khiến nàng sửng sốt một chút, nhìn dáng vẻ gắp thịt của Giản Ý Chi, nàng không khỏi mỉm cười, nghiêm túc nói: "Cám ơn học tỷ, ta sẽ cố gắng."

Nàng vừa nói ra, Giản Ý Chi liền biết mọi sự đã rồi, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra Giản Ý Chi biết khả năng chuyện này thành công rất lớn, không thể nói hoàn toàn vì quen biết nên Giản Ý Chi mới tạo điều kiện cho Phó An Nhiên, chỉ có thể nói nàng là thay Phó An Nhiên mở ra một mở đầu tốt, còn phát triển sau này đều phải xem thực lực của chính nàng.

"Vậy là được rồi, đừng cô phụ kì vọng của ta." Giản Ý Chi làm ra bộ dáng tràn đầy hi vọng. Nhìn sang phần tài liệu, nàng nâng cằm nói: "Đó là yêu cầu tuyển dụng cùng tiền lương, còn có một số quy định nữa, ngươi chút nữa về nhà xem kỹ một chút. Yêu cầu cũng không cần thiết phải nhìn quá kĩ, nếu như cảm thấy chuẩn bị xong xuôi, một hai ngày sau liền có thể đến làm, nếu như cảm thấy chưa sẵn sàng, thứ hai đến văn phòng gặp ta nói chuyện."

"Ừm, ta đã biết." Xuyên qua làn khói mờ bốc lên từ nồi lẩu, Phó An Nhiên nhìn Giản Ý Chi, thấy nàng không có chút nào khách sáo thận trọng, khẽ cúi đầu tự nhiên ăn, ngũ quan ôn hòa khiến cho nàng cảm thấy Giản Ý Chi vẫn luôn văn nhã.

Lúc này phục vụ lại bưng lên hai món ăn, Phó An Nhiên có qua có lại gắp cho Giản Ý Chi một miếng đậu hũ Tứ Xuyên, Giản Ý Chi cười cười: "Cám ơn."

Phó An Nhiên nhất thời cũng không biết làm sao lại nhớ tới mối quan hệ lúng túng nhiều năm giữa hai người, đột nhiên hỏi: "Học tỷ, thời gian dài như vậy, ngươi đã có dự tính yêu đương gì chưa?"

Giản Ý Chi nhấc mắt nhìn nàng, Phó An Nhiên vội vàng để đũa xuống giải thích: "Ta không có ý gì cả, chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi không có ý nghĩ thoát khỏi tình huống hiện tại sao?" Nàng nhếch môi, nhìn vào ánh mắt dò xét của Giản Ý Chi: "Dù sao bác trai bác gái cùng cha mẹ ta, nói thế nào cũng không nghe..."

Đây là vì mấy ngày trước Phó An Nhiên cùng bạn trai chia tay, thời gian yên bình của Phó An Nhiên cũng kết thúc. Mẫu thân dịu dàng yêu quí của nàng mấy ngày nay lại nói bóng gió đến Giản Ý Chi, thi thoảng nói Giản Ý Chi tính cách thế này, thi thoảng nói Giản Ý Chi làm việc thế kia.

Nói tóm lại, trong mắt cha mẹ, Giản Ý Chi chung quy là tốt hơn bạn trai của nàng. Đương nhiên, bản thân Phó An Nhiên cũng thấy như thế, nàng không phủ nhận điều này.

Giản Ý Chi cầm bát lên, đũa nhấc lên liền gắp miếng đậu hũ vừa rồi Phó An Nhiên vừa gắp cho nàng, nhếch môi cắn nhẹ, gương mặt có chút nâng lên, để trong lòng Phó An Nhiên lại có một chút ảo giác "Giản Ý Chi đáng yêu".

Cô đặt bát xuống, từ tốn nói một câu: "Tại sao ta phải thay đổi bản thân mình vì những lí do này đây? Vì để thoát khỏi tình trạng hiện tại mà đi yêu đương, ta cảm thấy đây là đối với bản thân mình cũng như đối với người khác không có trách nhiệm."

Nói trắng ra là, chính là vì yêu đương thì đi yêu đương. Không chỉ đối với mình không có trách nhiệm, mà còn là đối với người lọt hố không có trách nhiệm."

Phó An Nhiên ăn đồ ăn liên tục gật đầu, Giản Ý Chi có chút muốn cười nói: "Dù sao chỉ cần chúng ta bày ra thái độ nghiêm túc, cha mẹ cũng chỉ có thể nói ngoài miệng một chút thôi."

Nàng một mực nghĩ như vậy, cha mẹ làm sao lại gán ghép được nàng cùng Giản Ý Chi, chỉ cần nàng không nguyện ý, cha mẹ cũng không thể làm gì, dù sao trực tiếp đi gặp mặt cũng là nàng.

"Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này? Không phải từ trước đến giờ đều như thế này sao?"

Phó An Nhiên lắc đầu, có hơi xấu hổ, "Không có gì, chỉ là ta vừa chia tay bạn trai, từ đó đến giờ mẹ ta toàn nhắn đến ngươi."

Khóe môi Giản Ý Chi giương lên, nàng thở dài, "Chia tay à, khó trách mẹ ta lại vui vẻ như vậy, ta còn đang tự hỏi vì sao mới yên tĩnh một hồi mẹ ta lại nhắc lại."

Phó An Nhiên bị ngữ khí Giản Ý Chi chọc cười, cũng không nhắc lại chuyện khiến hai người khó xử nữa, dù sao đã thống nhất ý kiến, bày ra thái độ nghiêm túc là được.

Chỉ là lúc nàng còn đang đặt chú ý vào các món ăn trên bàn, mơ hồ nhìn thấy Giản Ý Chi đang uống trà, ngữ khí bình thản nói: "Muốn đi con đường nào thì chắc chắn đi, đừng để bất cứ người nào hay thứ nào ảnh hưởng đến mình. Dù sao người khác thay ngươi sắp xếp thật tốt, không có nghĩa là thật sự phù hợp ngươi, bởi vì ngươi có thể tự hỏi chính mình."

Phó An Nhiên ngước mắt nhìn, Giản Ý Chi đang uống nước trà, nghiêng mặt nhìn về phía trước cửa sổ, sườn mặt đẹp mắt cùng bầu không khí đang chìm xuống khiến cho Phó An Nhiên bỗng chốc yên lặng nhìn, bỏ lỡ hờ hững cùng buồn bã trong mắt Giản Ý Chi. Nàng mở to mắt nhìn, nàng lại khôi phục lại như cũ.

"Ta nhớ kĩ, học tỷ."

Phó An Nhiên nhẹ nói, nàng trông thấy Giản Ý Chi khẽ gật đầu, khóe môi cong cong, trở lại ấm áp như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt