Chương 4: Ngươi kiếm lời rồi.

Chương 4: Kết hôn cùng với một nữ thần không dính khói bụi trần gian, ngươi kiếm lời rồi.

Xuân đi hạ tới mặt trời vẫn mọc rất sớm, Thời Thanh Thu cảm thấy mình vì phải đi quay phim đã dậy rất sớm rồi, nhưng khi nàng ngồi bên chiếc bàn nhỏ cạnh sửa sổ để nhân viên phục vụ đưa tới bữa sáng mà đón nắng sớm, nàng vẫn cảm thấy mùa thu và mùa đông lượng công việc ít đi nhiều.

Đặc biệt là mùa đông, mặt trời mọc tương đối muộn, cho nên sẽ có cảm giác mỗi ngày hè đều có chút nóng bức khó khăn.

Còn chưa đến giờ đi đến trường quay, Thời Thanh Thu liền ngồi một bên uống sữa tươi, một bên cầm điều khiển hướng đến TV treo tường bấm, chuyển đến kênh 《Hí Lý Hí Ngoại》thì ngừng lại.

Đây là một show thực tế trong nước dạo này đang phổ biến, chủ yếu bởi vì các tiết mục mời được rất nhiều khách quý, đều là khách mời có tiếng trong và ngoài nước. Hơn nữa, chương trình rất có mắt nhìn khi mời diễn viên, đại khái là ai sắp ra sản phẩm mới hoặc có gì đấy thu hút người hâm mộ thật lâu không hạ nhiệt, vậy thì khả năng được mời đến tham gia chương trình là rất cao.

Thời Thanh Thu buông xuống điều khiển TV, hai chân bắt chéo thả lỏng người dựa vào lưng ghế, một tay cầm sữa uống, một tay đặt trên đầu gối nhẹ nhàng gõ.

Mùa thứ hai của《Hí Lý Hí Ngoại》kỳ mùa thu này cũng sắp kết thúc, không lâu nữa sẽ đến lượt nàng, một tjoiwf gian trước Phan Gia Văn đã thông báo cho nàng để chuẩn bị.

Thời Thanh Thu hơi híp mắt lại, đưa tay với lấy điện thoại, màn hình sáng lên, nàng nhìn thời gian ngày hôm nay, do dự một chút rồi ấn vào số điện thoại của Ôn Khinh Hàn, đưa điện thoại đặt lên tai.

Điện thoại vẫn rất nhanh được kết nối, bên kia đầu dây rất yên tĩnh, Thời Thanh Thu cười yếu ớt nói: "Ôn đại luật sư, sớm a."

Bên khi vừa vặn nghe thấy tiếng văn kiện nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt bàn, Ôn Khinh Hàn nói: "Thời đại minh tinh, sớm."

Thời Thanh Thu đỡ trán, Ôn Khinh Hàn thực sự không thích hợp để đùa giỡn, dùng ngữ khí vui vẻ như vậy để bắt chuyện rất dễ nối tiếp đề tài, nhưng Ôn Khinh Hàn là điển hình của việc nói xong không để cho người khác có cơ hội nói tiếp.

Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, một Ôn Khinh Hàn lạnh nhạt như thế là làm thế nào nói ra được muốn cùng mình kết hôn? Bây giờ ngẫm lại, vẫn là quay lại phong cách của trước kia thì hơn.

Dù sao cũng quen rồi, Thời Thanh Thu không suy nghĩ gì, nhấp một ngụm sữa bò, lấy cái này ra làm trò đùa: "Khinh hàn ngươi biết không, khi ngươi nói chuyện một chút nhân khí đều không có, để ta hoài nghi không biết ngươi có thể ăn cơm uống nước như người bình thương hay không." Nàng dừng lại một chút, nghĩ đến cách giải thích tốt hơn: "Nói chung là, cảm thấy ngươi không dính chút khói bụi trần gian."

Lúc Ôn Khinh Hàn ăn cơm, bộ dáng người này cũng thật chậm rãi thật nhã nhặn, đẹp mắt như vậy, nhưng Thời Thanh Thu vẫn tồn tại một tia mong chờ, Ôn Khinh Hàn có khi nào có tâm tình quá khích hay không?

"Ngươi nên vui mừng mới phải." Ôn Khinh Hàn rất nhanh trả lời, Thời Thanh Thu nhíu mày chờ một lúc, thấy nàng nhàn nhạt nói: "Kết hôn cùng với một nữ thần không dính khói bụi trần gian, ngươi kiếm lời rồi."

Thời Thanh Thu nhếch môi cười một tiếng, tiếng cười rõ ràng truyền sang đầu dây bên kia, làm Ôn Khinh Hàn ngừng tay lại, yên lặng mà cong lên khóe môi.

"Ai cho ngươi tự tin đem mình làm thần tiên? Trước đây sao ta không phát hiện ra ngươi lại tự luyến như vậy?" Thời Thanh Thu vừa cười vừa nói, cười không cầm nổi cốc sữa bò liền bỏ cốc xuống bàn.

Cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện luôn là hỏi một câu đáp một câu, nói chuyện phiếm cũng là mười phần đứng đắn, khó được gặp nàng luôn nghiêm túc như vậy lại chịu nói đùa, Thời Thanh Thu cảm thấy cực kỳ thú vị. Nếu không phải ngữ khí Ôn Khinh Hàn vẫn là bình thản như thế, nàng thật muốn xem xem dưới túi da kia có phải là linh hồn đã đổi chủ hay không.

"Không phải chính ngươi nói sao?" Ôn Khinh Hàn ngồi xuống ghế, trên mặt có chút nhu hòa.

"Nhưng ta không có nói là thần tiên, không dính khói bụi trần gian, nhỡ là quỷ thì sao đây." Thời Thanh Thu giương môi khẽ cười nói, nếu như có thể như thế này thi thoảng đùa giỡn hai ba câu, cũng không phải là chuyện không tốt.

Ôn Khinh Hàn chậm rãi ngả người ra sau, thần thái trên mặt tự nhiên: "Cũng là may mắn, dù sao cũng là nhân gian hiếm thấy."

"Giống như cũng không có gì không đúng." Thời Thanh Thu bộ dạng bị thuyết phục cười một tiếng, bỗng nhiên không biết còn có thể tán gẫu cái gì.

Ôn Khinh Hàn hắng giọng một cái, thấp giọng hỏi: "Thanh Thu, người vừa nãy uống sữa à?" Nàng nghe được tiếng thủy tinh nhẹ nhàng va chạm, giống như tiếng đem cái cốc đặt lên bàn.

"Ừm, mỗi ngày ta đều có thói quen uống sữa." Thời Thanh Thu với tay vuốt nhẹ thân cốc, thu lại nụ cười, trên thân cốc phản chiếu lại hình ảnh nàng, có vẻ như đang nhìn ra chỗ khác.

Nàng uống sữa là thói quen từ lúc còn nhỏ, vốn là chỉ là thói quen rất bình thường, nhưng khi có Kỳ Duyệt ở bên thì nàng tựa như lại yêu thích uống sữa hơn một chút.

Có đôi khi nàng cùng Kỳ Duyệt trăm phương ngàn kế tìm cơ hội đến ký túc xá đối phương, khi Kỳ Duyệt biết nàng có uống thói quen sữa tươi, sáng sớm hay buổi tối trước khi đi ngủ sẽ đều quan tâm nàng mà pha cho nàng một cốc sữa bò.

Thời Thanh Thu còn nhớ rõ lần thứ nhất nhìn thấy Kỳ Duyệt cười dịu dàng đưa cho nàng một cốc sữa bò, nàng nhấp một ngụm nhỏ, trên môi dính một vòng màu trắng sữa bò.

Nàng ngượng ngùng cười cười, mà bởi vì giường nàng có rèm nên không người nào có thể ngó vào, Kỳ Duyệt ngiêng người hôn môi nàng, không để ý nàng vì đang cầm sữa bò mà không dám nhúc nhích, Kỳ Duyệt đem sữa còn vương trên môi nàng liếm đi, cuối cùng vì mùi sữa còn dư lại trên môi mà trêu chọc nàng

"Ta biết."

Câu nói của Ôn Khinh Hàn kéo tâm tư Thời Thanh Thu trở về, đáy mắt Thời Thanh Thu hiện lên trào phúng, làm sao lại nhớ đến sự tình khi đó đây?

Đại khái là không cam lòng đi, nàng đợi Kỳ Duyệt đến không còn gì, đem tất cả nguyện vọng cùng tín nhiệm thời mới biết yêu đi theo cùng, cuối cùng chết không được tử tế, có ai lại can tâm được đây?

"Làm sao ngươi biết?" Thời Thanh Thu uống một ngụm nữa, bây giờ nàng đã có thể uống sữa mà không dính một vòng trắng trên môi rồi, luôn luôn duy trì khuôn mặt trạng thái hoàn mỹ nhất.

Ôn Khinh Hàn hơi suy nghĩ, không nói thẳng ra, chỉ thì thầm: "Chính là ta biết."

Thời Thanh Thu còn chưa kịp hỏi lại, cửa phòng có người gõ, nàng nói vào điện thoại di động một câu: "Ta cúp trước, phải đi trường quay." Sau đó, cúp điện thoại đứng lên đi mở cửa, là Dương Hiểu.

Cửa vừa mở ra, Dương Hiểu nhắc nhở: "Thời tỷ, muốn đi trường quay, bây giờ đi là vừa vặn."

Thời Thanh Thu gật đầu đáp ứng: "Ngươi đợi ta một lúc, ta thay giày rồi chúng ta đi."

Sinh hoạt mấy năm nay của Thời Thanh Thu, hầu hết mọi việc đều phải nhường chỗ cho công việc, nàng không nhớ rõ chính mình cuối cùng là có bao nhiêu lần không thể cúp điện thoại đúng cách, dù là ai đi nữa thì cũng có hành động như vậy.

Nhưng có lẽ vì hôm nay gọi điện cho Ôn Khinh Hàn, trong đầu xuất hiện bộ dáng của Ôn Khinh Hàn, liền tùy tiện mà nghĩ, Ôn Khinh Hàn là làm sao biết được thói quen thường ngày của mình?

Mang theo nghi vấn này một đường đến trường quay, nơi ngã tư có bảo vệ đón những diễn viên đến quay phim xuất hiện những người hâm mộ mê điện ảnh, Thời Thanh Thu lúc xuống xe bên tai đều là tiếng hô "Nữ thần! Nữ thần!" Nàng đeo kính râm lên bắt chuyện với người hâm mộ một chút sau đó cất bước rời đi.

"Thanh Thu tới?"

"Này, Thanh Thu!"

"Thời tỷ."

Mới vừa vào trường quay thì có nhân viên đoàn phim tới chào hỏi nàng, vẻ mặt ai ai cũng nhiệt tình, Thời Thanh Thu mỉm cười đáp lễ, trực tiếp đi đến phòng hóa trang. Chỉ là sau khi nàng đi ra xa, ánh mắt những người kia trở nên quái lạ, có mấy người thậm chí còn bắt đầu chụm đầu ghé tai nhau, xì xào bàn tán.

Nhân vật chính là một nam nhân đang ngồi bên trong phòng hóa trang chơi điện thoại di động, cho dù là ngồi cũng có thể thấy bộ dạng cao lớn, sườn mặt anh tuấn mê người.

Nam nhân nghe được động tĩnh nhấc mắt nhìn lên, giương nụ cười lên tiếng chào hỏi: "Thời nữ thần tới, để tiểu nhân đợi thật lâu. "

Dương Hiểu đi treo túi của Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu thì tìm chỗ ngồi xuống để thợ trang điểm đến trang điểm, lúc này mới đáp: "A Vọng, ngươi cũng đừng trêu chọc ta, gọi hẳn hoi. "

Thời Thanh Thu mặc cho thợ trang điểm loay hoay với tóc của mình, lấy điện thoại di động ra bắt đầu xem xét Wechat cái nào chưa trả lời cùng bạn bè, bên kia Tần Vọng cười một tiếng nói: "Thanh Thu, không có người ngoài ở đây, nghiêm túc như vậy làm cái gì?"

Tần Vọng gặp Thời Thanh Thu lúc quay phim điện ảnh, hắn diễn nhân vật nam chính, hai người hợp tác nhiều lần, quan hệ hai bên cũng không tệ, tự nhiên thành quen. Cơ bản Thời Thanh Thu cùng hắn thời điểm gặp nhau cũng không cần giữ cái gì gọi là hình tượng nữ thần, cũng là dễ dàng chút.

Nói lên Tần Vọng, địa vị của hắn tại ngành giải trí cùng Thời Thanh Thu tương xứng, kỹ thuật biểu diễn biết tròn biết méo, cùng Thời Thanh Thu hai người sớm đã bị người hâm mộ điện ảnh gán ghép với nhau. Nhưng trên thực tế Tần Vọng xác nhận nói với nàng mình đã có người thích, cho nên hai người không cần bởi vì dư luận mà tránh mặt nhau.

Thời Thanh Thu xoát xong vòng bằng hữu liền đưa di động đặt trên bàn trang điểm, tùy ý nói một câu: "Hi vọng hôm nay đừng NG* quá nhiều lần, mong là mọi người trạng thái đều tốt một lần là đạt, ta muốn về nhà ăn. "

*NG: "Not good" hoặc "No good", ý nói tới những thứ bị lỗi, không tốt. Trong quay phim thì từ này là thuật ngữ để ám chỉ những cảnh quay hỏng.

Tần Vọng đang chìm đắm vào trò chơi đầu hơi khẽ nâng lên, hai mắt mặc dù còn đang nhìn màn hình điện thoại di động, nhưng thanh âm lại nghiêm túc rất nhiều: "Trước lúc này, ngươi tốt nhất xoát một chút Weibo. Mặc dù tính không được cái đại sự gì, thậm chí còn có thể thay ngươi sắp lên chiếu phiến tử đưa đến thêm nhiệt tác dụng, nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn là cần nên biết đạo. "

Hắn lời nói lập lờ nước đôi, lông mày Thời Thanh Thu liền nhăn lại, đưa tay đi lấy điện thoại trên bàn trang điểm, cực nhanh lên Weibo, thấy bên trên Weibo xuất hiện một tiêu đều:

Nữ thần quốc dân Thời Thanh Thu ảnh cũ lộ ra ánh sáng, bây giờ dung nhan mỹ lệ chính là kết quả của phẫu thuật thẩm mỹ, so sánh với ảnh ngày xưa, ngươi có phải vẫn đang trầm mê trong cái sắc đẹp giả tạo kia không?

Thời Thanh Thu ấn vào tấm hình nhỏ xem, tức thời liền cười ra tiếng, "A, ta còn là lần đầu tiên biết ta có những hình này, có lẽ cha mẹ ta cũng không biết. "

Bổ sung ảnh chụp căn bản cũng không phải là chính chủ Thời Thanh Thu, mà là một người có dáng dấp có chút tương tự nhưng không thể so với ngũ quan tinh xảo của nàng, nếu không phải quen biết, hẳn là dễ dàng tin tưởng đi.

Tần Vọng nhún vai, hiển nhiên đối với mấy tiết mục này đã luyện mãi thành quen, hắn tắt trò chơi, hai tay đan xen đặt lên bàn, hỏi: "Cho nên, ngươi định làm như thế nào? Thanh giả tự thanh? Vẫn là lên Weibo làm sáng tỏ?"

Mặc kệ là từ đâu đi nữa, có chứng minh thực tế thì mọi việc cũng như ván đã đóng thuyền, không có sức thuyết phục phản bác, chỉ là một tài khoản Weibo thì có thể có tác dụng gì? Cuối cùng vẫn là một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ tóe lên một mảnh bọt nước cực nhỏ thôi.

Nghĩ đến đây, Thời Thanh Thu nói: "Không được, ta không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh trên mặt ta không động tới dao kéo, trong tấm ảnh kia nữ sinh ấy thực sự dáng dấp rất giống. Bây giờ có đăng Weibo cũng chỉ là ngoan cố chống cự thôi, không có chút tác dụng nào đâu. "

Tần Vọng một tay để trên bàn chống cằm gật đầu, nói: "Vậy ngươi trước hết thụ lấy đi, nhìn nhà các ngươi người đại diện định xử lý như thế nào. "Vậy ngươi trước tiên cứ xem xem mấy quản lí nhà ngươi xử lí vụ này thế nào."

Thời Thanh Thu mím mím môi, không lên tiếng.

Đến bây giờ Phan Gia Văn vẫn chưa liên hệ nàng, có thể là muốn mượn tin tức này làm nóng dư luận, đợi đến khi phim điện ảnh mới chiếu lên thì mới làm sáng tỏ mọi thứ.

Nàng không nghĩ nhiều nữa, trang điểm xong rồi đổi đồ diễn chuẩn bị cùng Tần Vọng đi ra phòng trang điểm, trước khi đi nhìn điện thoại một cái, vừa lúc đó có nhắc nhở tin tức của Wechat.

Nàng ấn mở nhìn, là tin tức của Ôn Khinh Hàn, tin tức là Ôn Khinh Hàn dùng di động gửi ảnh các nàng lúc tốt nghiệp tiểu học, cùng ảnh tốt nghiệp sơ trung, cuối cùng còn có ảnh mấy năm trước Đại Học mấy người bạn thường chụp hình bộ dáng đọc sách nhàn nhã an tĩnh của Thời Thanh Thu .

Mới nhất là một tin ngắn gọn được gửi đến: "Cho ngươi dùng. "

Thời Thanh Thu cười khẽ một tiếng, dưới đáy lòng lan tràn một loại cảm giác nói không nên lời, hai tay nắm điện thoại, nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Trước mặt bỗng nhiên hiện ra bộ dáng lãnh nhược băng sương của Ôn Khinh Hàn, mà cao gầy thon dài thân hình tại của nàng lại đang loay hoay bốn phía, tìm kiếm ảnh tốt nghiệp, cuối cùng là nàng cúi người chụp lại từng tấm từng tấm rồi gửi đến.

Một cảm giác muốn tùy hứng đột nhiên bành trướng trong lồng ngực, nàng lưu lại ảnh chụp rồi mở Weibo lên, đánh một dòng chữ kèm theo đống hình vừa lưu. Sau khi ấn gửi đi, nàng ném điện thoại lên bàn trang điểm, nhẹ nhàng bước chân ra ngoài.

Trong thư phòng, Ôn Khinh Hàn đang dừng lật xem văn kiện đưa tay đi lấy cốc nước, điện thoại để chế độ rung bỗng nhiên nhẹ nhàng chấn động, hiện lên là Weibo cùng ghim ghi chú chế độ đặc biệt quan tâm.

[Thời Thanh Thu: Dù sao vẫn có một ít chuyện, ngươi biết, ta biết.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt