Chương 8: Tại sao lại không thử?
Chương 8: Có lẽ ta không thể khiến nàng ấy thích thêm ai khác một lần nữa, nhưng nếu khả năng đó là một phần một nghìn, tại sao lại không thử đây?
Thời Thanh Thu nhìn màn hình điện thoại sáng lên, nàng nhìn lướt qua, nụ cười bên môi cũng kéo lên: "Đêm nay cha mẹ ta không có nhà, ngươi có muốn đến nhà ta dùng một bữa không? Cũng gọi Khinh Hàn đến luôn."
Nội dung tin nhắn là cha mẹ nhắn cho nàng, nói là tối nay có hẹn, sẽ không về nhà ăn cơm. Trong mắt Diêu Nhuế cực nhanh hiện ra một tia dị sắc rồi lập tức biến mất. Nàng nói: "Được, để ta báo cho gia đình ta một tiếng."
Trong trí nhớ của Diêu Nhuế, Ôn Khinh Hàn từ trước đến nay đối với mọi người đều không nhiệt tình, cho dù là bạn thời thơ ấu cùng nhau lớn lên Thời Thanh Thu, hay là đồng chí cùng chung chí hướng như Giản Ý Chi, đều là như nhau.
Mà nàng cũng biết, sinh hoạt Thời Thanh Thu vẫn luôn bận rộn, công tác rảnh rang thì vẫn còn tất bật nhiều việc lặt vặt khác, trừ hai cái đó ra, nàng còn hay nhớ lại chuyện cũ.
Vì thế, Thời Thanh Thu không có thời gian cũng như tinh lực đi nói chuyện yêu đương với bất cứ ai. Cuộc hôn nhân này, tám chín phần là do Ôn Khinh Hàn mở miệng đề xuất trước.
Diêu Nhuế không thể tưởng tượng được tình cảnh lúc Ôn Khinh Hàn nói muốn kết hôn, vẫn là Ôn Khinh Hàn lạnh lùng như cũ, hay sẽ có một chút ôn nhu, cũng có thể là một nụ cười treo bên khóe miệng. Tuy vậy, ngoài sự hờ hững ra, Diêu Nhuế cũng không thể hình dung ra các biểu hiện còn lại, đây là ấn tượng sâu sắc nhất mà Ôn Khinh Hàn dành cho nàng, cũng không trách nàng được.
Lúc xe Thời Thanh Thu và Diêu Nhuế rẽ vào cổng khu vực biệt thự Phoenix chạy về phía nhà cha mẹ Thời Thanh Thu, đứng trước cửa là một người có thân hình gầy gò thu hút ánh mắt của Diêu Nhuế.
Hai mắt Ôn Khinh Hàn sáng mà trong veo, khuôn mặt thanh tuyệt(1), mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng như lông vũ mềm mại rối tung sau lưng nàng, tựa như chỉ cần có một làn gió nhẹ, mái tóc nàng sẽ đung đưa nhẹ nhàng như làn sóng gợn.
(1) Thanh tuyệt: Tuyệt đối thanh lãnh, thanh cao.
Mặt trời rực rỡ như vậy, mà quanh Ôn Khinh Hàn giống như tồn tại một tầng ngăn cách đem mọi thứ tác biệt ở bên trong, khiến người khác nhìn vào cảm thấy như có một luồng khí lạnh từ đuôi mắt lan tràn đến toàn bộ đại não, không còn cảm nhận được ánh mặt trời đỏ rực nữa.
Đẹp đến vô cùng, cũng lạnh đến tận cùng.
Cũng không phải nàng đối với Ôn Khinh Hàn có suy nghĩ gì, mà nàng cũng giống như những người khác, không thể đem ánh mắt mình dời khỏi người này. Ôn Khinh Hàn mấy năm trước vốn đã bắt được trái tim rất nhiều người, chỉ là nàng không biết, cũng không có ai dám làm tiên phong mà thôi.
Dừng xe xong, Thời Thanh Thu cùng Diêu Nhuế đi đến trước mặt Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn nhìn Diêu Nhuế, khóe môi nở một nụ cười nhạt nhòa: "Đã lâu không găp."
Thái độ của Diêu Nhuế đối với Ôn Khinh Hàn nằm ở thái độ trung lập, không đánh giá cao cũng không chỉ trích, qua nhiều năm như vậy bởi vì nàng chơi với Thời Thanh Thu, nên cũng có chút giao lưu với Ôn Khinh Hàn. Chỉ là nếu không có Thời Thanh Thu, hai người sẽ không tự mình hẹn gì với đối phương, thậm chí còn không liên quan gì đến nhau, có thể được gọi là bạn bè bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hai người đối mặt nhìn nhau, Diêu Nhuế cười nói: " Ôn đại luật sư, từ lần trước gặp đến giờ cũng không tính là lâu, mà lần này lại có chuyện vui. Thời Thanh Thu ít nhất cũng có nghĩa khí, mời ta một bữa cơm, nhưng thế này vẫn là chưa đủ, ta còn muốn ăn một bữa cơm lớn nữa nha."
Ôn Khinh Hàn nghe được ý tứ trong câu nói của Diêu Nhuế, nàng cũng không phản đối, lúc Thời Thanh Thu quay đầu sang thì nghe nàng nói: "Được, ta đã biết."
Thời Thanh Thu vừa muốn lấy chìa khóa ra mở cửa, bỗng nở nụ cười, liếc mắt qua Diêu Nhuế đang đắc ý: "Được rồi Tiểu Nhuế, đừng trêu chọc Ôn Khinh Hàn."
Ôn Khinh Hàn không phải không đùa ai bao giờ, chỉ là giữa hai người mối quan hệ còn chưa thích ứng kịp, còn bị Diêu Nhuế trêu ghẹo, nếu còn chưa tính là thật, bộ dáng bây giờ thì tính là chuyện gì?*
*Giải thích một chút cho những bạn chưa nắm được chỗ này. Mình nghĩ bữa cơm lớn Diêu Nhuế nói ở trên kia ám chỉ đám cưới hai người, còn Thời Thanh Thu nói ở dưới chưa tính là ý hai người vẫn chưa thích ứng được chuyện hai người đã kết hôn thật rồi, nhưng việc Ôn Khinh Hàn đồng ý với Diêu Nhuế là để khẳng định hai người đã là vợ chồng. Nhưng đó chỉ là mình đoán thôi, có gì sai các bạn cứ cmt để mình sửa nha.
Nhưng mà Ôn Khinh Hàn đồng ý, khiến Thời Thanh Thu cảm thấy bất ngờ.
Nàng vặn chìa khóa cửa rồi đưa ngón cái lên ấn vào khóa vân tay trước cửa, ấn một hồi mới quay sang Ôn Khinh Hàn, hỏi một câu: "Khinh Hàn, chú và dì ở nhà à?"
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, nhìn về phía Thời Thanh Thu: "Không có, vừa nãy nghe cha ta gọi điện thoại, hình như là cùng cha mẹ ngươi ra ngoài."
Nàng tiếp tục, Ôn Thừa Tuyên cùng Triệu Uyển Nghi đều dặn nàng, nếu như không có việc gì thì tìm Thời Thanh Thu ăn cơm, Thời gia sẽ bàn giao bảo mẫu làm bữa tối.
Thời Thanh Thu sửng sốt một chút: "Hôm nay ngươi không đi làm à?"
Vừa nói vừa nhập dòng mật khẩu, cổng nhà cuối cùng cũng mở ra.
Diêu Nhuế lui về một bên, trên mặt tràn đầy ý cười.
Ôn Khinh Hàn mím mím môi, trong mắt dường như có ý cười, nàng do dự không hiện rõ ra, đưa tay nắm lấy cổ tay Thời Thanh Thu đến trước cửa nhà mới buông ra, sau đó âm thanh nhàn nhạt của Ôn Khinh Hàn quanh quẩn bên tai nàng, khiến tiếng giày cao gót bước đi trong phòng khách Thời gia cũng trở nên dễ nghe.
"Hôm nay là thứ bảy."
Diêu Nhuế cười phá lên, đi lên phía trước kéo lại cánh tay Thời Thanh Thu đang mất tự nhiên, đuổi theo Ôn Khinh Hàn, vừa đi vừa nói: "Đại minh tinh có phải lịch trình bận rộn quá, mỗi ngày chỉ xem hôm nay là ngày mấy, chứ cũng không nhìn là thứ mấy đi?"
"Chỉ là nhất thời quên mất, lần sau ngươi cũng không được việc cớ này nữa." Thời Thanh Thu cũng không nhin được mà mỉm cười, cùng Diêu Nhuế đi theo bước chân Ôn Khinh Hàn.
Ở Thời gia bảo mẫu trẻ hơn mấy tuổi so với Đường Tịnh Tuệ, họ Hà, Thời Thanh Thu liền gọi dì Hà.
Vừa mở cửa dì Hà cũng từ phòng bếp đi ra, dùng khăn quấn trên cổ lau tay một cái, vẻ mặt tươi cười nghênh đón: "Thanh Thu mang bạn bè về à, chờ một chút nhé, đồ ăn sắp xong rồi."
Thời Thanh Thu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, trả lời: "Bọn con không vội." Sau đó quay lưng nói với hai người: "Các ngươi đến phòng ta, vừa đúng lúc ta có cái này muốn Khinh Hàn nhìn qua một chút."
Thời Thanh Thu để Ôn Khinh Hàn xem giúp nàng hợp đồng với công ty giải trí Starry Night, bởi vì hứa hẹn nhiều điều, công ty so với lúc trước phúc lợi nhiều hơn. Chỉ là Thời Thanh Thu chưa tốt nghiệp đã bước vào giới giải trí, sau khi tốt nghiệp cũng không hề tiếp xúc qua những thứ chuyên môn như thế này, bởi vậy mỗi lần kí tên, nàng đều lười biếng, cuối cùng để Ôn Khinh Hàn xem cho mình.
Ôn Khinh Hàn ngồi trên ghế sofa đem laptop của Thời Thanh Thu đặt lên đùi, nhíu mày xem xét nội dung hợp đồng, Diêu Nhuế cũng không quấy rầy, ngồi bên cạnh Ôn Khinh Hàn nhìn cùng.
Xong xuôi, Ôn Khinh Hàn đưa tay khép lại laptop, ngẩng đầu mới phát hiện Thời Thanh Thu đi đâu rồi không biết.
Diêu Nhuế nhìn thấy nàng như vậy, bận bịu nói: "Thanh Thu đi phòng bếp xem đồ ăn một chút, sẽ quay lại ngay. Ngươi xem hợp đồng thấy thế nào?"
"Không có vấn đề gì, điều kiện so với hiện tại còn tốt hơn." Ôn Khinh Hàn thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa trả lời Diêu Nhuế.
Diêu Nhuế gật đầu. "Đúng thế, gia hạn hợp đồng a, nếu không hứa hẹn thêm phúc lợi thì giữ thế nào được người."
Ôn Khinh Hàn đứng dậy đặt máy tính xuống chỗ mình vừa ngồi, nghiêng người đi về phía trước vài bước, nhìn lên tủ đầu giường của Thời Thanh Thu.
Nơi đó có một khung ảnh bị úp xuống, trong ấn tượng của Ôn Khinh Hàn, nó luôn bị úp xuống như vậy, nàng chỉ thấy bộ dáng được dựng lên của nó một lần, thời điểm đó là sáu năm về trước.
Diêu Nhuế là người chứng kiến mọi thứ từ khi đó, thấy Thời Thanh Thu ngã xuống đáy vực, thấy Ôn Khinh Hàn lo lắng nhưng lại bất lực. Đây là lí do vì sao dù Diêu Nhuế kinh ngạc vì hai người kết hôn nhưng cũng không phản đối, nếu quả thật có một người luôn đứng sau Thời Thanh Thu, đó nhất định là Ôn Khinh Hàn.
Dù cho sau tất cả, họ cũng chỉ là bạn bè.
"Khinh Hàn, ngươi không đùa, phải không? Ngươi cùng Thanh Thu kết hôn là nghiêm túc. Đối với chuyện này ta cũng không biết nói thế nào mới tốt, nhưng ta không mong nó sẽ mang lại một kết quả xấu." Diêu Nhuế đi tới sau lưng Ôn Khinh Hàn, nàng nóng lòng muốn xác nhận đáp án, đáp án này sẽ khiến cho nàng có thể quyết định chuyện trong lòng.
Nàng trông thấy hai tay sau lưng Ôn Khinh Hàn bỗng nhúc nhích, sau đó quay người lại, ánh mắt nhìn Diêu Nhuế, nơi đáy mắt có một tia không nói rõ cũng không tả rõ cảm xúc của nàng, chỉ nghe Khinh Hàn nói: "Ta nghiêm túc, có lẽ ta không thể khiến nàng ấy thích thêm ai khác một lần nữa, nhưng nếu khả năng đó là một phần một nghìn, tại sao lại không thử đây?"
Ôn Khinh Hàn cũng không phải là đang hỏi Diêu Nhuế, ngữ khí trần thuật cùng thanh âm nhẹ nhàng ở câu nói cuối cùng kia, có nhu hòa thường ngày không có, tựa như thì thầm dịu dàng giữa người yêu lưu luyến nhau.
Diêu Nhuế vốn là nhíu mày nhìn chăm chú bỗng sững sờ, nàng không biết có chuyện lớn gì, mà bộ dáng này của Ôn Khinh Hàn là ý gì? Quan trọng hơn nữa là, Ôn Khinh Hàn ăn nói có chút mập mờ, không nói rõ ràng trăm phần trăm, nhưng lại nghe ra có hàm ý.
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Thời Thanh Thu đã bước vào, hất cằm một cái, hỏi Ôn Khinh Hàn: "Thế nào? Hợp đồng có vấn đề gì hay không?''
"Không, ngươi có thể ký."
Ôn Khinh Hàn nói xong mới đi nhìn mặt của nàng, đi theo nàng hai bước, vội vàng không để ai chuẩn bị ném ra một câu: "Thanh Thu, trường học cho ngươi nghỉ học sao?"
Thời Thanh Thu nở nụ cười, đem laptop trên ghé sofa mở ra xem lại hợp đồng, quay đầu nói với Ôn Khinh Hàn: "Ta lười đó, không được sao? Huống chi không phải còn có ngươi đi học sao? Ngươi đi rồi ta đi làm gì?"
Diêu Nhuế lại không kiềm chế được mà cười ra tiếng, hai người này hóa ra còn có thể có những tương tác này? Hơn nữa thời điểm này rồi Ôn Khinh Hàn ngươi có thể hay không cười một tiếng? Mặt lạnh như băng là đang thách thức ai?
Ôn Khinh Hàn không đùa giỡn nữa, chỉ liếc mắt nhìn máy tính, làm như thuận miệng hỏi: "Ngươi dự định cùng Starry Night gia hạn hợp đồng sao?"
Hợp đồng điện tử hiện trên màn hình để Thời Thanh Thu nhìn, vấn đề này hỏi cũng như không hỏi, nhưng ngoài dự liệu, Thời Thanh Thu lại trả lời một câu gần giống những gì Ôn Khinh Hàn dự đoán: "Ta còn đang suy nghĩ, có khả năng tiếp tục, cũng có khả năng không."
"Ừm?" Ôn Khinh Hàn đuôi lông mày nhếch lên, chờ đợi đoạn tiếp theo của Thời Thanh Thu.
"Thanh Thu, chẳng lẽ ngươi muốn đổi chỗ? Chuyện này quản lý ngươi biết chưa?" Diêu Nhuế cũng đặt câu hỏi, hôm nay tiếp nhận quá nhiều tin tức, cái trước cái sau đều không phải chuyện nhỏ, nàng cảm thấy đột ngột không thể tiêu hóa được hết.
Thời Thanh Thu không trả lời, duỗi hai tay một tay ôm cánh tay Diêu Nhuế, một tay kéo cánh tay Ôn Khinh Hàn đi ra ngoài, thần bí nói: "Đến lúc thích hợp các ngươi sẽ biết, ta còn đang suy nghĩ, nên đừng hỏi vội, chúng ta đi ăn cơm."
Diêu Nhuế bị dẫn vào phòng ăn, nghe Thời Thanh Thu cứ thế đâm vào cửa tử, nàng quay ra nhìn Ôn Khinh Hàn, vẫn là không nóng không vội như cũ. Mà, có Ôn Khinh Hàn ở đây, kẻ nào lại dám động đến Thời Thanh Thu cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro