Chương 9: Ta cùng ngươi ăn
Chương 9: Mặc dù nghe rất ngây thơ, nhưng sau này muốn ăn, gọi cho ta, ta cùng ngươi ăn.
Lúc ăn cơm, hầu hết là Thời Thanh Thu cùng Diêu Nhuế nói chuyện công việc hoặc chuyện nhà Diêu Nhuế, Ôn Khinh Hàn thì yên lặng vừa ăn cơm vừa lắng nghe, thi thoảng sẽ trả lời câu hỏi của các nàng.
Diêu Nhuế tự mình đi xe đến nên sau bữa ăn, Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn tiễn nàng xuống chỗ để xe.
"Ôn đại luật sư, lần sau gặp lại, nhớ kĩ ngươi đồng ý với ta một bữa ra trò." Diêu Nhuế quơ quơ chìa khóa xe, nháy mắt, nhắc nhở Ôn Khinh Hàn đoạn hội thoại khi nãy.
"Ừm, ta nhớ rồi."
Ôn Khinh Hàn chắc chắn mình đang nói về chuyện gì, trong mắt nàng vẫn trong trẻo lạnh nhạt như trước, tựa như một cơn gió mát hiếm hoi của ngày hè nóng bức.
"Được rồi, Tiểu Nhuế, còn gì nữa không?" Thời Thanh Thu thực sự không chịu được cảnh hai người này trò trò chuyện chuyện bí hiểm, nàng đưa tay xoay người Diêu Nhuế, tận tình khuyên nhủ dặn dò: "Nhanh về nhà đi, ngươi còn có chính sự phải làm mà, ta còn đang chờ con gái nuôi của mình đây, đừng để ta chờ lâu quá."
Diêu Nhuế vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, tức giận nói: "Ngươi gấp cái gì mà gấp, Hoàng Đế còn chưa vội thái giám đã gấp." Nói xong mới cam tâm mà lên xe.
Khi chiếc xe màu đỏ chạy ra khỏi gara của Thời gia, Diêu Nhuế liếc nhìn hai thân ảnh đứng cạnh nhau trên kính chiếu hậu, đầu tiên là thở dài, lại nhìn thẳng phía trước, khóe miệng có chút cong lên, có lẽ là đang chờ đợi một cơn gió khiến hạt giống nảy mầm.
Mãi cho đến khi không còn thấy được xe của Diêu Nhuế, Ôn Khinh Hàn mới nhìn sang Thời Thanh Thu, "Thanh Thu, vào nhà thôi."
Thời Thanh Thu nhìn lên bầu trời bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, đưa tay lên kéo cánh tay Ôn Khinh Hàn, nhếch khóe môi lên nói: "Khinh Hàn, chúng ta ra ngoài một chút đi, không phải hôm nay là thứ bảy sao?"
Ôn Khinh Hàn hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đồng ý: "Muốn đi đâu?"
Thời Thanh Thu không nghĩ nhiều liền nói: "Đi quảng trường Thời Đại đi, đi dạo một chút."
Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khuôn mặt lạnh nhạt trở nên mềm mại hơn một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, đi thôi."
Quảng trường Thời Đại cách biệt thự Phoenix không gần lắm, lái xe ước chừng nửa canh giờ mới đến nơi, bởi vì hai người đi từ Thời gia gara ra, Thời Thanh Thu làm tài xế mang theo Ôn Khinh Hàn ra ngoài.
Thời Thanh Thu thực ra thường bị phóng viên săn lùng từ đầu đường tới cuối phố, nhưng nàng không thích vì là diễn viên mà phải cưỡng ép mình không được làm cái này cái kia, cho nên nếu đảm bảo được không có tin tức động trời nào bị lọt ra ngoài, nàng thỉnh thoảng sẽ thỏa mãn nhu cầu của mình.
Tìm được chỗ đỗ xe xong, Thời Thanh Thu đem tóc dài buộc gọn sau đầu, đeo thêm một chiếc kính màu đen, trong nháy mắt từ dáng dấp mỹ lệ bức người biến thành học sinh mới tốt nghiệp đại học toát ra một tia khí tức trẻ trung.
Hai người xuống xe sóng vai nhau đi giữa đám đông, may mắn là, không ai nhận ra Thời Thanh Thu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Đối diện có một đứa bé đang cầm bóng bay, vẫn luôn ngước đầu nhìn bóng bay, chân cũng không ngừng bước về trước, không chú ý tới có người đang đi trước mặt.
Lông mày Ôn Khinh Hàn run lên, đưa tay kéo tay Thời Thanh Thu, đem nàng đứng ngay trước mình.
"Cẩn thận."
Thanh âm nghiêm túc lành lạnh của Ôn Khinh Hàn vang lên bên tai, Thời Thanh Thu đang cất điện thoại vào túi quần được vững vàng che chở, kịp thời tránh được đứa bé.
Gia đình đứa bé thấy thế, vội vàng bận bịu giữ chặt lấy đứa bé, quay đầu ra xin lỗi Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn chỉ nhẹ gật đầu, buông lỏng tay Thời Thanh Thu ra. Nàng quay đầu nhìn lại, tóc dài của Ôn Khinh Hàn bị gió nhẹ thổi lên, vẫn là phong khinh vân đạm(1), lại không nói lên lời thoát tục phàm trần.
(1) Phong khinh vân đạm: Mây gió điềm nhiên, chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
"Cám ơn." Thời Thanh Thu trở lại bên người Ôn Khinh Hàn, kéo cổ tay Ôn Khinh Hàn, không biết có phải tại tay nàng hơi nóng còn da Ôn Khinh Hàn lại lành lạnh hay không, mà Thời Thanh Thu cảm thấy nàng tựa hồ hơi cứng ngắc một chút.
"Khinh Hàn này." Thời Thanh Thu vừa đi vừa cố gắng nói chuyện phiếm với Ôn Khinh Hàn như trước.
"Ừm?"
"Có phải lâu rồi mới đến đây đi dạo không?" Trong ký ức của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn dù là lúc đi học hay sau này đi làm cũng rất ít khi ra ngoài đi dạo, học sinh chăm chỉ là nàng, nhân viên công tác tốt cũng là nàng. Nếu không phải do mình gọi nàng đi dạo phố, chắc Ôn Khinh Hàn cũng chẳng bao giờ đi.
Chỉ là, Ôn Khinh Hàn có chỗ nào giống một người hay đi dạo phố đây?
Nhưng đáp án lại khiến Thời Thanh Thu kinh ngạc, thanh âm Ôn Khinh Hàn tựa như đã bị gió thổi tan hàn khí, phảng phất bên tai Thời Thanh Thu: "Không phải."
Con mắt Thời Thanh Thu mở to, quay đầu nhìn sang Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn cong khóe môi: "Ngươi thích nhất là ăn kẹo bông đường, đúng không?"
Nàng vừa mới nói xong, Thời Thanh Thu cùng nàng liền cong lên khóe môi, hai mắt híp lại thành đường cong, lung lay tay của nàng: "Ừm, ngươi còn nhớ không? Trước kia cha mẹ cùng có bác trai bác gái hay mang chúng ta tới đây chơi, mua thật nhiều kẹo bông đường, nhưng cuối cùng lại là ta ăn hết, ngươi một cái cũng không động vào.
Còn có a, sau đó đi dạo phố lúc bạn học khác mua, ngươi cũng không ăn, phần của ngươi cũng là ta ăn giúp. Thế nào, nhớ được không?"
Thời Thanh Thu lung lay tay Ôn Khinh Hàn, hỏi xong câu này lại lung lay thêm hai lần, hai người các nàng tựa hồ lại lần nữa xuất hiện không khí hòa thuận, bởi vì một câu hỏi của Ôn Khinh Hàn, đem cảm giác không thích ứng được sau khi kết hôn quét sạch không còn chút gì.
Ôn Khinh Hàn giương mắt lên nhìn, họ đang ở chính giữa trung tâm quảng trường, không xa đằng kia có một quán nhỏ bán kẹo bông đường.
Xung quanh quầy hàng nhỏ, được bao quanh bởi một vòng tròn của cha mẹ, nhìn miệng con chim ưng đang nhấm nháp, trong khi cầm tấm bảng tre trong tay quanh trung tâm máy sưởi kẹo bông, đường trắng như tuyết Các thanh tre được quấn từng cái một, và cuối cùng biến thành một quả bóng tròn, giống như một cái kén tằm được bọc trong lụa.
Xung quanh quầy hàng nhỏ được vây quanh bởi các cha mẹ, đang nhìn anh chàng bán hàng một bên hét lớn, một bên tay cầm một cái que một vòng lại một vòng quay tròn quanh trung tâm thùng làm kẹo, sức nóng tỏa ra khiến đường biến thành những sợi tơ mỏng màu tuyết trắng từng tầng từng tầng quấn quanh chiếc que tre, cuối cùng quấn quanh thành một hình cầu, giống như tơ tằm nhộng.
"Nhớ là, ta không thích ăn những đồ ăn ngây thơ như vậy." Thanh âm Ôn Khinh Hàn mang chút ý cười, nhìn anh bán hàng đưa kẹo cho một đứa bé.
"Vậy ngươi thích ăn gì?" Thời Thanh Thu thuận miệng hỏi một chút, một tay kia sờ vào ví tiền trong quần kiểm tra xem có tiền lẻ không.
Chỉ là không chờ nàng lấy tiền ra, Ôn Khinh Hàn liền đi mấy bước đến chỗ quầy hàng nói: "Tiểu ca, cho ta một cái đi."
"Được rồi, chờ một lát nha." Anh bán hàng lập tức rút ta một que tre, chân giẫm lên bàn đạp dưới xe đẩy, chiếc máy bắt đầu hoạt động, trung tâm bắt đầu tỏa ra những sợi tơ đường màu trắng như tuyết.
Thời Thanh Thu ngừng sờ vào ví tiền, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, nàng chưa kịp hỏi, Ôn Khinh Hàn đã nhẹ giọng đánh gãy: "Đây là cho ngươi."
Xung quanh ồn ào, không có ai nghe được câu nói nhẹ nhàng chiều chuộng này của Ôn Khinh Hàn, chờ Thời Thanh Thu tỉnh táo lại, Ôn Khinh Hàn đã trả tiền xong, một tiếng "Cám ơn" xong liền đem kẹo cùng Thời Thanh Thu dẫn đi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, Thời Thanh Thu một tay nắm lấy cổ tay Ôn Khinh Hàn, một tay giơ kẹo bông đường vẫn còn nóng hổi lên, gió nhẹ thổi qua thường có vị ngọt bay vào mặt, nàng giương khóe môi lên, hai con ngươi sáng tỏ mười phần.
"Khinh Hàn, cám ơn ngươi." Thời Thanh Thu vẫn chưa quên đây là Ôn Khinh Hàn mua, hạ thấp kẹo bông đường xuống một chút, quay đầu nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí, mấy thứ đồ trẻ con này không hề đắt." Ôn Khinh Hàn đem tay kia lên vén mái tóc dài bị gió thổi bay ra sau tai, bộ dáng có vẻ không để ý.
Không đắt, nhưng Thời Thanh Thu ngẫm lại, trong ấn tượng có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy Ôn Khinh Hàn tỏ ra ghét bỏ đồ ngọt, đương nhiên cũng không phải thích, thế nhưng vì sao bao nhiêu năm qua cũng không đụng vào một que kẹo bông đường nào?
Trong những người quen biết với Thời Thanh Thu, có thể cùng nàng chia sẻ cảm xúc cùng đồ ăn, thậm chí đủ loại suy nghĩ, cho đến nay chỉ có một mình Kỳ Duyệt.
Vào lúc đó, một cái kẹo bông đường còn lớn hơn đầu của nàng, hai người đều có thể ăn hết, giống như Kỳ Duyệt pha cho nàng sữa bò cũng vậy, nàng đã uống qua, người sau có thể không do dự mà cầm cốc của nàng lên uống nốt.
Nhưng thế cũng làm sao? Chung quy hiện tại, không có ai bên nàng như vậy.
Bước chân Thời Thanh Thu dần dần chậm lại, dừng lại trước một chiếc ghế đá dài.
Có khi ngươi đã không còn thích nàng như vậy nữa, thậm chí ngay cả dáng dấp nàng cũng không còn nhớ rõ, nhưng khi cuộc sống xuất hiện một ít chi tiết các ngươi đã từng cùng nhau trải qua, ngươi sẽ lại nhớ tới nàng.
"Ăn thì ăn, nghĩ cái gì xuất thần như thế?" Ôn Khinh Hàn cũng dừng bước, xoay người đối mặt Thời Thanh Thu, lông mày nhíu lên chợt nhăn lai, nói: "Cũng không sợ tiêu hóa không tốt."
Nàng nhìn Thời Thanh Thu, sự lo lắng ẩn sau đôi mắt hờ hững lạnh nhạt, tất cả hiểu rõ cũng từ từ bị che lấp đi, ánh đèn từ đài phun nước đang phát nhạc bên cạnh chiếu lên người Ôn Khinh Hàn, làm dáng người gầy gò của nàng nhiễm phải một chút sắc thái của trần thế.
Thời Thanh Thu bước ra từ trong hoảng hốt, nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Ôn Khinh Hàn, lại nhìn thấy trên người nàng sắc màu lốm đốm, không khỏi nở nụ cười, vội vàng kéo tay nàng đi lên hai bước, ngồi xuống băng ghế đá.
"Ta chỉ là đang suy nghĩ làm sao khiến ngươi ăn một miếng, ta còn chưa bao giờ thử dỗ dành ngươi ăn cái gì bao giờ." Thời Thanh Thu cắn một miếng kẹo bông đường, cục đường to lớn tan chảy mềm mại trong miệng nàng, nàng liếc Ôn Khinh Hàn một chút, đưa tay đem kẹo bông đường đưa tới, "Khinh Hàn, người ăn một miếng đi, ngon lắm."
Ăn kẹo bông đường, chuyện này chắc chắn là chuyện ngây thơ nhất nữ thần quốc dân Thời Thanh Thu từng làm đi, chỉ cần là liên quan đến kẹo bông đường, nàng một chút cũng không giống một người trưởng thành thành thục ổn trọng(2).
(2) Ổn trọng: Cẩn thận.
Cho dù nét mặt của nàng vẫn ôn hòa như ngày thường, đôi mắt vẫn cơ trí thanh minh như cũ, nhưng bộ dáng tay cầm kẹo bông đường miệng nhai kẹo bông đường, so sánh với nữ thần quốc dân đường thời có sự khác biệt rất lớn.
Nhưng đối với Ôn Khinh Hàn, vẫn luôn đẹp đẽ như vậy.
"Thanh Thu, phương pháp dỗ dành của ngươi chẳng ra sao cả." Ôn Khinh Hàn yên lặng nhìn Thời Thanh Thu, bỗng bật cười, phảng phất như trên mặt băng xuất hiện một khe hở nhỏ, đủ để ánh nắng lọt vào sưởi ấm bên trong.
Nàng đưa tay lên vén mái tóc ra sau tai, cúi đầu một chút cắn một ngum nhỏ kẹo bông đường, môi mỏng mỹ lệ nhẹ nhếch lên, chậm rãi nhấm nháp.
"Khinh Hàn, ăn ngon không?" Thời Thanh Thu coi đây là lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn ăn kẹo bông đường sau nhiều năm như vậy, lần này còn là do mình đề nghị, tất nhiên phải phỏng vấn cảm giác sau khi ăn.
"Miễn cưỡng gọi là ngon." Thanh âm Ôn Khinh Hàn dường như là có một chút ghét bỏ.
"Ngươi không thể nói dễ nghe một chút sao?" Thời Thanh Thu tức giận trừng mắt một cái, quay đầu sang tự mình ăn, không quan tâm Ôn Khinh Hàn nữa.
"Thanh Thu, vì sao ngươi thích ăn kẹo bông đường? Bởi vì ngọt sao?" Ôn Khinh Hàn cũng hông để ý, hai tay nàng đan lại đặt ở trên đùi, ngón cái tay phải vuốt ve ngón cái tay trái.
Thời Thanh Thu vừa cắn một miếng kẹo liền ngừng lại, một lúc sau mới chậm chạp cắn tiếp, hương vị kẹo đường trong lành tràn vào khoang miệng, tỏa ra từng kẽ răng, trượt xuống cổ họng, khoảng khắc xâm nhập yết hầu, tựa như tâm hồn cũng bị nhiễm lấy ngọt ngào.
"Ngươi còn nhớ khi bé ta rất thích khóc không?" Bàn tay kia của Thời Thanh Thu trống không nên đặt tạm lên đùi, nàng quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn luôn trưng ra vẻ mặt hờ hững kia, đôi mắt lâm vào hồi ức, "Lúc đó cha mẹ dùng rất nhiều phương pháp để dỗ dành ta, thế nhưng ta chỉ thích mỗi cái này, có lẽ bởi vì nó rất ngọt, mỗi khi ta cảm thấy không vui đều ăn nó, ngọt đến mức khiến ta không còn cảm thấy muốn khóc nữa. Khinh Hàn, nghe thật buồn cười phải không?"
Thời Thanh Thu nói xong không khỏi tự bật cười, lý do này thật buồn cười đi, lại có thể vì ăn cái gì mà quên đi đau khổ đã qua.
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, tay nàng trong bóng tối giơ lên, Thời Thanh Thu không thấy được, đầu ngón tay run nhè nhẹ, tựa hồ vừa làm có một quyết định khó khăn, sau đó nàng nắm lấy bàn tay không cầm kẹo bông đường của Thời Thanh Thu.
Khóe môi của nàng giương lên, chuyên chú nhìn Thời Thanh Thu.
"Không buồn cười, không chút nào cả." Nàng nói, "Mặc dù nghe rất ngây thơ, nhưng sau này muốn ăn, gọi cho ta, ta cùng ngươi ăn.'' Nàng nói tiếp, lòng bàn tay nắm lấy tay Thời Thanh Thu đã toát mồ hôi, nàng mím chặt môi, ngón tay giật giật.
Thời Thanh Thu giật mình, lập tức cắn cắn môi, hốc mắt có chút cay, mảnh vỡ trong trí nhớ lại đâm vào, nàng lắc đầu, cười lớn đối mặt Ôn Khinh Hàn: "Ôn đại luật sư, ngươi không biết trông ngươi rất mâu thuẫn sao? Đã nói ngây thơ, sao còn phải miễn cưỡng làm như vậy?"
Mượn ánh đèn đường, Ôn Khinh Hàn bắt được sự chuyển biến của Thời Thanh Thu, đầu ngón tay của nàng tiến vào lòng bàn tay của Thời Thanh Thu, ý cười bên môi nhiều hơn một chút: "Cũng không có ai nhìn thấy, hủy hình tượng một chút cũng không phải là không thể."
"Ồ?" Thời Thanh Thu hít hít mũi, nhíu mày cười, nàng cầm kẹo bông đường đến trước mặt Ôn Khinh Hàn: "Để chứng minh lời của mình, ngươi lại cắn một miếng ta xem."
Như là để chứng thực lời nói của mình, Ôn Khinh Hàn buồng tay Thời Thanh Thu, thật sự cúi đầu cắn thêm một miếng, không có lập tức nuốt xuống, mà là bắt chước bộ dáng Thời Thanh Thu, nhai kĩ nuốt chậm, để vị ngọt lấp đầy khoang miệng.
Thời điểm Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn ăn kẹo, có một đôi tình nhân đi qua các nàng, có lẽ là đang lục ví tiền, có một tấm thẻ rơi xuống bên chân Thời Thanh Thu, nàng cúi người nhặt lên trẻ lại: "Thẻ ngươi làm rơi."
Làm rơi thẻ là một người phụ nữ, nàng nhận lấy liền nói lời cám ơn: "Cám ơn, phiền phức ngươi rồi." nói xong mới cẩn thận nhìn mặt Thời Thanh Thu, lập tức kinh ngạc: "Ngươi là Thời Thanh Thu!"
Người yêu của nàng cùng hai người Thời Thanh Thu Ôn Khinh Hàn đều sững sờ bởi tiếng kinh ngạc kia, có trời mới biết làm sao tự nhiên lại gặp được minh tinh màn ảnh, nàng lại nhìn sang nữ nhân bên cạnh Thời Thanh Thu, hai người tình huống là thế nào đây? Có vẻ, có chút không bình thường...
"Đi mau." Ôn Khinh Hàn thầm nghĩ một câu không ổn rồi, giữ chặt tay Thời Thanh Thu đứng lên lập tức hướng về đường phía trước bước đi, mơ hồ còn nghe được tiếng người qua đường hô hào.
Bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng như là đang chạy, các nàng chạy ra quầy bán kẹo vừa rồi, chạy mãi mới đến chỗ đỗ xe của Thời Thanh Thu.
Kẹo bông đường vừa rồi đã bị Thời Thanh Thu thuận tay ném vào thùng rác, hiện tại nàng đang dựa vào cửa xe thở hồng hộc, nhìn thấy bộ dáng Ôn Khinh Hàn nhìn quanh đầy cảnh giác, nàng kéo tay của Ôn Khinh Hàn.
"Đừng lo lắng, ta không sợ cái này, coi như có chuyện gì ta cũng tìm được cách giải quyết." Thời Thanh Thu lơ đễnh nói, nhiều năm như vậy, trong tối không có quan hệ kỹ thuật gì làm sao còn có thể đặt chân sống trong cái giới trải trí này? Huống chi nàng với Diêu Nhuế hay Ôn Khinh Hàn ra ngoài cũng không phải lần đầu tiên, nàng chắc chắn có biện pháp bảo vệ mình cùng người bên cạnh.
Ôn Khinh Hàn thu hồi ánh mắt, thấy nàng đã có biện pháp, lúc này mới gật đầu.
"Khinh Hàn, ngươi sợ sao?"
Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta theo ngươi."
Vẫn là câu này, nhưng nói một câu như vậy vào thời điểm này thực khiến người khác yên tâm.
Mặt mày Ôn Khinh Hàn không phải là có quá nhiều cảm xúc, chỉ là ngữ điệu nhàn nhạt nói cho Thời Thanh Thu biết, còn có một người sẽ theo ngươi, ngươi tiến ta tiến, ngươi lui ta lui.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro