Chương 39
Từ hôm đó trở đi, quả nhiên không còn ai nhắc tới chuyện hỏi xin liên lạc của cô nữa.
Triển Dao vừa khéo lại nhàn rỗi được mấy hôm, đúng lúc Úc Uyển Kiều bận đến chân không chạm đất, cả ngày không thấy về nhà, ban đầu Triển Dao còn có tâm tư hỏi han đôi câu, sau thành quen, dứt khoát mặc kệ, ai muốn sao thì sao.
Quả nhiên, cuộc sống hào môn chính là như vậy nhàm chán lại cô quạnh, thú vui duy nhất có thể an ủi cô chỉ có mua mua mua.
Không biết từ khi nào, Triển Dao lại rinh về thêm một đống đồ, trong đó thậm chí còn có cả một chiếc xe thể thao, Úc Uyển Kiều từng nói chỉ cần cô thích, muốn mua gì cũng được, Triển đại tiểu thư thấy chiếc xe kia thuận mắt, vậy nên mua về cũng là chuyện hiển nhiên.
Thời gian cứ thế trôi qua khe hở ngón tay.
Bất quá đáng nhắc đến chính là, từ sau cái ngày thời tiết đột ngột giảm nhiệt, nhiệt độ vẫn chẳng hề nhích lên nổi.
Trận mưa phiền chết người, lúc nào cũng rình rập đổ xuống bất chợt.
Triển Dao vốn không ưa gì mưa, lạnh là một chuyện, chuyện nữa là bùn đất vấy đầy trên đường sẽ làm bẩn giày cô.
Giày của Triển đại tiểu thư đều rất đắt tiền đó biết không!
Cuối tuần lại tới, Triển Dao cuộn mình trong biệt thự, căn bản không muốn động đậy, cô vốn trời sinh sợ lạnh hơn người khác, kiểu thời tiết này đối với cô chẳng khác gì cực hình, vì thế mãi đến hơn 9 giờ sáng, Triển Dao mới chịu uể oải lết dậy xuống lầu ăn sáng.
Mới ăn được nửa chừng, liền có người hầu đi tới xin chỉ thị, nói hôm nay có người tới thăm.
“Là ai?” Triển Dao cau mày, thời tiết quái quỷ này vốn làm tâm tình cô buồn bực, căn bản không có tâm trạng tiếp khách. “Nói với người đó trong nhà không có ai.”
“Nhưng mà người đó có vẻ rất gấp.” Người hầu vừa nói vừa đặt một cái hộp vuông lên bàn, “Bà ấy nói mình là dì Trương, tiểu thư chắc hẳn nhớ cái tên này, ngoài ra còn nhờ tôi mang thứ này cho ngài.”
Dì Trương?
Triển Dao đâu phải kẻ trí nhớ kém, rất nhanh đã nhớ ra dì Trương chính là người hầu ở nhà cũ Úc gia, nếu vậy thì đồ trong hộp cũng không khó đoán, hẳn là——
Triển Dao lập tức mở hộp, rũ mắt nhìn vào trong.
Quả nhiên là bánh quế hoa mà Úc Uyển Kiều thích ăn nhất.
Không biết hôm nay dì Trương tới rốt cuộc vì chuyện gì, nhưng xét đến thân phận của bà, Triển Dao vẫn lên tiếng bảo người mời bà vào.
Một khoảng thời gian không gặp, trạng thái của dì Trương dường như đã kém hơn trước nhiều.
“Dì Trương ngồi xuống đi.” Đối diện trưởng bối, Triển Dao tự nhiên thu lại cái tính khí ngang ngược của mình, gọi người hầu rót trà, “Dì tới tìm Uyển Kiều phải không, đáng tiếc là dạo này chị ấy bận quá, suốt ngày không ở nhà.”
“Hay là hôm nào tôi kêu chị ấy đích thân về một chuyến?” Triển Dao thử hỏi.
“Không cần không cần.” Lời còn chưa dứt, dì Trương đã vội lắc đầu, “Tôi lần này là muốn gặp Triển tiểu thư thôi.”
Triển Dao nghe vậy có chút khó hiểu: “Tìm tôi?”
“Đúng vậy.” Dì Trương gật đầu, vẻ mặt có mấy phần luyến tiếc, “Tôi là muốn báo cho các cô biết một tiếng, có lẽ tôi sắp về quê sớm hơn dự định rồi.”
“Vì cái gì?” Triển Dao ngẩn ra, “Chẳng lẽ bên nhà cũ xảy ra chuyện gì sao?”
Úc phụ làm người thất đức cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, nhìn dáng vẻ dì Trương không ổn, Triển Dao còn tưởng bà ở bên đó bị ức hiếp, lông mày lập tức nhíu chặt, “Có chuyện gì dì cứ nói với tôi, tôi và Uyển Kiều nhất định sẽ giúp dì.”
“Không phải không phải.” Dì Trương nghe xong vội cười cười, “Không có chuyện gì, bên đó tôi sống cũng khá tốt, chỉ là tuổi già rồi, thân thể không còn chịu nổi, muốn sớm nghỉ ngơi một chút.”
“Tôi còn có một chị gái ở quê, dạo này bà ấy thường nói trong mơ hay thấy tôi, nhớ tôi đến không chịu được, nghe mãi cũng thấy xót ruột, cho nên tôi nghĩ chi bằng dứt khoát trở về chăm sóc chị ấy.” Dì Trương nói, vành mắt có chút phiếm hồng, “Chỉ là lần này đi rồi, không biết khi nào mới có dịp trở lại thăm các cô.”
Nói đến đây, Triển Dao đã hiểu rõ ý mà dì Trương tới hôm nay.
Bà là tới để từ biệt.
Dì Trương đưa tay chấm khóe mắt, người già rồi, nước mắt cứ hay rơi không kìm được: “Uyển Kiều là đứa tôi nhìn từ nhỏ lớn lên, lần này rời đi, trong lòng tôi không nỡ nhất chính là nàng.”
Triển Dao thấy vậy cũng có chút xúc động, liền đưa tay lấy một tờ giấy đưa qua: “Vậy sao dì không đợi chị ấy về rồi chính miệng từ biệt?”
“Cái này sao nói ra được nha.” Dì Trương cười gượng, mang theo mấy phần chua xót, “Hơn nữa tôi vốn đã quyết định rời đi, nhỡ đâu vừa gặp lại liền không nỡ đi nữa thì làm sao? Vì vậy tôi cố ý hỏi rõ lịch trình, chọn lúc Uyển Kiều không ở nhà mới qua.”
Lời này quả thật cũng có lý.
Xưa nay, khó mở miệng nhất chính là chia ly, Triển Dao gật đầu tỏ vẻ thông cảm: “Lần này không gặp cũng không sao, sau này bọn tôi sẽ đến thăm dì.”
“Được.” Nghe câu này, dì Trương dì lập tức mỉm cười trong nước mắt, ngừng một thoáng nói tiếp, “Có điều cô còn bận việc học, Uyển Kiều lại ngày ngày bận rộn, tôi cũng không mong các cô cố gắng đến thăm, chỉ cần các cô chăm sóc tốt cho bản thân là được.”
“Điều tôi mong nhất chính là các cô luôn luôn ở bên nhau, thật tốt đẹp!” Nói xong, bà vỗ vỗ mu bàn tay Triển Dao.
Giống như vừa là lời căn dặn, lại vừa mang theo ý gửi gắm.
Trong nháy mắt, Triển Dao bất giác nghĩ đến một câu, cha mẹ thương con, lòng lo nghĩ thâm sâu, dù mẹ của Úc Uyển Kiều mất sớm, ba lại không thể nương tựa, nhưng may mà vẫn có dì Trương, trong việc chăm sóc Úc Uyển Kiều, dì Trương vừa là ba, cũng vừa là mẹ.
Có một người luôn để tâm đến mình như vậy, thật ra, Úc Uyển Kiều cũng là rất hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Triển Dao nghiêm túc gật đầu đáp lại bà: “Tôi sẽ.”
“Ừm, vậy tôi đi đây.” dì Trương hiền từ cười, không ở lại lâu, “Bánh quế hoa sáng nay tôi mới làm xong, tiểu thư nhớ rõ nếm thử.”
Bánh quế hoa.
Vừa nghe đến, Triển Dao theo bản năng khựng lại, không hiểu sao lại nhớ tới lời dì Trương từng nói, trong thiên hạ bao nhiêu loại bánh quế hoa, vậy mà Úc Uyển Kiều chỉ thích duy nhất hương vị này.
Đúng là rắc rối.
Triển đại tiểu thư tặc lưỡi hừ một tiếng, cô đây còn chẳng kén chọn đến vậy, không biết đợi dì Trương đi rồi thì Úc Uyển Kiều còn có cái gì để ăn.
“……”
Nói thì nói thế.
Nhưng—
Triển Dao thở dài, vẫn gọi với theo: “Dì Trương, tôi còn chút chuyện muốn thỉnh giáo.”
Lời vừa dứt, dì Trương liền quay đầu lại: “Chuyện gì thế?”
Triển Dao hiếm khi lộ ra chút ngượng ngùng: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là đột nhiên tôi thấy hơi tò mò…”
“Muốn biết để làm được món bánh quế hoa ngon như vậy, thì rốt cuộc cần những nguyên liệu gì.”
. . .
Triển Dao dám chắc, đi học ghi chép bài giảng cũng chưa từng nghiêm túc đến vậy.
Trước khi đi, dì Trương đã truyền lại công thức cho cô, Triển Dao nhìn qua mấy lần, cảm thấy bản thân đã nhớ kỹ, ai ngờ khi thật sự bắt tay vào làm quả nhiên vẫn thảm bại như thường.
Vốn dĩ đã bực mình.
Cố tình Úc Uyển Kiều buổi chiều lại gửi tin nhắn đến, nói tối phải đi họp, không biết mấy giờ mới về.
Lại họp nữa.
Triển Dao chậc một tiếng, nếu đối phương không phải Úc Uyển Kiều, cô thật muốn vung thẳng mấy trăm vạn ném vào mặt, bảo chị ta: đi làm cái gì, theo tôi, tôi nuôi cho!
Đáng tiếc cô không làm được.
Một thương vụ của Xuyên Thịnh cũng đã động đến mấy trăm triệu rồi.
“……”
【Ồ.】
Triển Dao cực kỳ khó chịu, lười nhắn thêm, tiếp tục tức tối trút giận lên đống bột mì, rõ ràng nguyên liệu và trình tự đều đúng, vậy mà hương vị lại lệch đi không ít, làm bánh còn khó hơn cả nấu ăn, qua một lúc lâu, Triển Dao bắt đầu thấy nản, không hiểu sao mình cứ phải cố chấp với cái thứ này làm gì.
Không phải chỉ là một Úc Uyển Kiều thôi sao!
Khi Triển đại tiểu thư tức giận thì thật sự đáng sợ, hệ thống im thin thít, không dám hé một lời, sợ chọc lửa vào người.
Đám người hầu ngoài kia cũng vậy, hiếm hoi mới có một kẻ gan lớn dám hé cửa ngó vào, vài giây sau đã nhanh chóng lùi ra ngoài, còn quay đầu nháy nháy với mấy người xung quanh.
“Đừng có vào.” Cô hạ giọng nói, “Triển tiểu thư đang phun lửa đó.”
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi đi, Triển Dao làm hết mẻ này tới mẻ khác, nhưng lần nào cũng không vừa ý, mỗi lần thất bại, cô lại chỉnh sửa tiếp tục thử lại.
Thực ra nếu tính theo tiêu chuẩn bình thường, trải qua nhiều lần cải thiện, mấy khay bánh quế hoa kia đã đủ ngon rồi, nhưng Triển Dao vốn là kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ, dường như sinh ra đã gánh một gánh nặng mang tên “Không hoàn mỹ tức là thất bại”, bất kể làm việc gì cũng phải đạt tới mức tốt nhất mới thôi.
Làm hương là vậy, đàn dương cầm cũng vậy, vẽ tranh cũng vậy… Giờ ngay cả làm bánh cũng thế.
Bất tri bất giác, thêm một khay bánh nữa lại ra lò, Triển Dao thử nếm một miếng, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, cô định đặt sang một bên để làm lại một lần, nhưng còn chưa kịp chuẩn bị, đã nhận ra tựa hồ có ai đó đang tiến lại gần.
Không phải đã nói rồi sao, ai cũng không được vào?
Triển Dao cau mày, trong lòng có chút khó chịu, theo bản năng ngẩng đầu, bất giác khựng lại khi thấy người tới: “Uyển Kiều?”
“Chị về từ khi nào?”
“Vừa mới về thôi.” Úc Uyển Kiều cong môi cười cười, trông thấy bột dính trên má nàng, liền đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
“Không phải còn đang họp sao?” Triển Dao lại hỏi.
“Xong rồi, bây giờ đã 10 giờ tối.”
“……”
Nói xong, không khí trong phòng bỗng chốc khựng lại, Triển Dao không nói gì thêm, chỉ có chút lúng túng nhìn nàng.
Một lát sau, vẫn là Úc Uyển Kiều mở lời trước: “Dao Dao đang làm gì vậy?”
Triển Dao chém đinh chặt sắt: “Không có làm gì.”
“Rảnh rỗi nên thử chút sở thích nhỏ thôi.” Cô nói, trong lòng chỉ muốn đuổi người, “Đi thôi, hiện tại xong rồi, chị đi…”
Lời còn chưa kịp nói hết, Úc Uyển Kiều liền mở miệng buông ra mấy chữ: “Mùi hương rất thơm.”
Cô mỉm cười, chăm chú nhìn vào mắt Triển Dao: “Là bánh quế hoa sao?”
Ngửi ra rồi còn hỏi làm gì!
Triển Dao có chút bất đắc dĩ, sao mà Úc Uyển Kiều cứ phải chọn đúng lúc này mới về chứ, cô thật sự không muốn đem mấy món thất bại ra cho nàng nếm thử: “Ừm, là luyện tay.”
“Vị cũng không ra gì.” Nói xong, Triển Dao lại cong môi cười một chút, không hiểu sao trong nụ cười còn mang theo mấy phần kỳ quái: “Tôi tính ngày mai mang cho bạn học nếm thử.”
Nghe thấy tiếng cười kia, hệ thống lập tức rùng mình, trực giác cho rằng ký chủ tám phần là đang nghĩ đến chuyện gì không mấy tử tế.
“Có thể cho tôi nếm thử một miếng không?” Vừa nghe thấy hai chữ bạn học, Úc Uyển Kiều tựa hồ có chút không vui.
Sao còn có người tranh giành đòi ăn thế này.
Nếu không phải Úc Uyển Kiều nghe không được, hệ thống thật muốn khuyên nàng một câu, nhất định phải nghĩ kỹ rồi hãy nói ra.
Đáng tiếc Úc Uyển Kiều chung quy vẫn không nghe thấy, giây phút này, cô đã rũ mắt, nhẹ nhàng cầm lấy một miếng bánh quế hoa.
Bánh có màu vàng nhạt, thân bánh mềm dẻo, tỏa ra mùi hương ngọt dịu, Triển Dao vốn là người chú ý đến chi tiết, còn cố tình dùng khuôn nhỏ, để mỗi miếng bánh đều có hình dáng riêng biệt.
“Muốn ăn thì cứ ăn đi.” Một lát sau, Triển Dao dời tầm mắt đi, dù gì cũng đã bỏ công làm lâu như vậy, thật ra Úc Uyển Kiều nên nếm thử một chút.
Cho dù mùi vị có thể không ngon lành gì, nhưng ít ra cô cũng đã dốc lòng vào đó.
“Ăn ngon.” Có chút ngoài dự đoán, Úc Uyển Kiều lại không giống những người khác tỏ ra miễn cưỡng hay bất mãn, dáng vẻ nàng ăn rất đẹp, yên tĩnh mà tao nhã, ngay cả khi nếm thử miếng bánh quế hoa này cũng vậy.
Triển Dao thoáng không dám tin quay đầu nhìn nàng lần nữa: “Chị nói gì?”
“Tôi nói, ăn ngon.” Úc Uyển Kiều mỉm cười, nghiêm túc lặp lại lời mình vừa nói, “Dao Dao vất vả rồi.”
Rõ ràng chỉ là một chữ ngon, rõ ràng cũng chỉ là một câu vất vả, vậy mà không hiểu sao, tâm tình Triển Dao lại tốt lên không ít.
“Thật sự ăn ngon?” Cô chớp mắt, vẻ như vẫn chưa yên tâm, “Uyển Kiều không lừa tôi chứ?”
“Không đâu.” Úc Uyển Kiều nói, “Nói thật đó.”
Triển Dao nghe vậy có chút cảm động, trầm mặc mấy giây lúc này mới nói: “Ăn ngon là được.”
“Chỉ là tùy tiện làm thôi, không ngờ chị lại thích.” Nói xong, cô theo bản năng che mấy món thất bại đi, ánh mắt hơi đắc ý mà liếc sang, lại lén xoa xoa cánh tay đâu nhức: “Úc Uyển Kiều.”
“Hửm?” Úc Uyển Kiều đáp lời, ánh mắt chạm vào nàng.
Triển Dao cong môi cười: “Tôi cũng rất lợi hại đi?”
Giống hệt một tiểu khổng tước kiêu ngạo đang chờ được khen ngợi.
“Ừm.” Úc Uyển Kiều gật gật đầu, bàn tay tự nhiên đặt lên cánh tay nàng, tỉ mỉ xoa bóp cho nàng, ánh đèn từ trần rọi xuống, hàng mi dài vẽ nên một mảng bóng mờ trên khuôn mặt cô, mỹ lệ như thế, chỉ một hành động tùy ý cũng lộ ra mấy phần thâm tình.
Ngay cả giọng điệu cũng vậy, chuyên chú mà ôn nhu, nhẹ giọng khen nàng: “Không hổ là Dao Dao.”
“Rất lợi hại.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro