Chương 43

Đây là một nụ hôn, nhưng lại không thể coi là nụ hôn.

Bởi vì vừa mới rửa mặt xong, lòng bàn tay Úc Uyển Kiều còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của sữa rửa mặt, hương hoa sơn trà thanh khiết, dịu nhẹ, thoang thoảng như có công hiệu an thần.

Nhưng hiệu quả lại chẳng hề ảnh hưởng được đến Triển Dao.

Ngay lúc này, tim cô đập quá nhanh, gần như mất đi tiết tấu vốn có.

Sau khi kết thúc cái gọi là “Nụ hôn” kia, Úc Uyển Kiều vẫn chưa rời đi, ánh mắt vẫn nghiêm túc chăm chú dõi theo, trong đáy mắt ngập đầy những mảnh vụn ôn nhu cùng tình yêu.

Đèn trong phòng chỉ bật chế độ ngủ, ánh sáng không quá chói, không thích hợp để làm việc, nhưng lại vô cùng thích hợp để cùng người mình yêu kề vai cận kề, lặng lẽ quấn quýt bên nhau.

Dần dần, Úc Uyển Kiều di chuyển bàn tay, đầu ngón tay chạm vào gò má nàng, sau đó áp hẳn phần đệm ngón mềm mại lên, nhẹ nhàng vuốt ve như đối đãi cùng một món trân bảo.

“Dao Dao, tôi thích em.”

Trong thoáng chốc, Triển Dao nghe thấy nàng cất lời, giọng điệu chân thành, nặng nề khắc sâu.

“…...”

Chỉ vì hai chữ thích em này, gương mặt Triển đại tiểu thư bỗng dưng đỏ bừng, ngay cả đôi tai cũng theo đó mà nóng ran.

“Được rồi, được rồi.” Triển Dao nhẹ ho một tiếng, nhất thời không biết nên đáp thế nào, dứt khoát cưỡng ép gạt qua đề tài này, cứng rắn đẩy Úc Uyển Kiều nằm trở lại, “Nhanh chóng nằm xuống đi.”

“Uống thuốc thì đi ngủ sớm một chút.” Cô nói rũ mắt kéo chăn đắp cẩn thận cho Úc Uyển Kiều, đứng dậy chuẩn bị rời đi, “Tôi cũng về phòng ngủ đây.”

“Ừm.” Úc Uyển Kiều mỉm cười đáp lại, “Ngủ ngon Dao Dao.”

Để lại cho cô, chỉ là bóng lưng có phần cứng ngắc của Triển Dao.

Vốn dĩ không định trả lời, đầu óc Triển đại tiểu thư hiện tại hỗn loạn vô cùng, trước khi sắp xếp rõ ràng mọi suy nghĩ, cô không muốn thốt ra thêm câu nào với đầu sỏ khiến mình rối loạn này.

Rõ ràng là nghĩ vậy, nhưng mà——

Khi bước đến cạnh cửa, Triển Dao rốt cuộc vẫn mềm lòng mà ngoái đầu nhìn lại, dù sao Úc Uyển Kiều đang là một bệnh nhân, cũng thật đáng thương, bản thân cô nên quan tâm nàng nhiều hơn mới phải.

Cho nên cuối cùng cô vẫn nói một tiếng chúc ngủ ngon, không phải nhượng bộ, mà là…

Dù sao một lời ngủ ngon thì có tính là gì đâu.

. . .

Thân thể Úc Uyển Kiều hồi phục khá nhanh, sáng sớm hôm sau cô đã rời đi rồi.

Triển Dao hôm nay hiếm khi dậy sớm hơn thường lệ, vốn định xem thử bệnh tình của Úc Uyển Kiều đã khá hơn chưa, ai ngờ lại bị người hầu báo rằng Úc tổng đã rời đi rồi.

“?”

Lại đi làm nữa hả?

Nếu được, Triển Dao thật sự muốn mổ xẻ xem rốt cuộc Úc Uyển Kiều được cấu tạo từ cái gì.

Rõ ràng hôm qua nàng còn vừa mới gật đầu đồng ý với mình, nói rằng chuyện làm ăn có thể để sang một bên, không cần gấp gáp trong nhất thời, vậy mà hôm nay lại trở mặt nhanh hơn ai hết.

À không, nói đúng ra thì cũng tính là giữ lời, chẳng qua đối với hai chữ nhất thời này, cách hiểu của hai người hoàn toàn không giống nhau.

Trong mắt Triển Dao, nhất thời = vài ngày, còn với Úc Uyển Kiều, nhất thời = một đêm.

Triển đại tiểu thư cạn lời.

Triển đại tiểu thư thực không vui, bực đến mức ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn.

Mà đúng vào lúc này, lại có người cố ý tìm đến cô, người hầu bước vào báo cáo, nói có một cô gái đã đứng lảng vảng trước cổng khá lâu, cứ khăng khăng đòi gặp Triển tiểu thư, còn nói mình có chuyện rất quan trọng muốn nói.

“Có cần cho cô ấy vào không ạ?” Người hầu vì có bài học lần trước với Trưởng An Nhiên, nay vừa thấy loại thiếu nữ tuổi trẻ như vậy liền lập tức cảnh giác, sợ đâu lại là kẻ tới gây rối, vì thế nhất định phải xin lệnh Triển tiểu thư để chắc chắn.

“Không cần.” Triển Dao dứt khoát nói, “Để tôi ra ngoài xem thử.”

Dù sao nội thất trong nhà mới thay gần đây, nếu lại đập phá thì thật phí của.

Nhưng rất nhanh, khi trông thấy người đứng trước cổng, cô lập tức nhận ra, kẻ đang chờ không phải cái gọi là bạch nguyệt quang, mà là một cẩu tạp chủng chính hiệu.

“Dao Dao!” Vừa thấy nàng bước ra, Hứa Doanh Tịch liền sáng mắt, vẻ mặt còn thoáng chút vui mừng.

“Đứng xa ra.” Triển Dao giơ chân kẻ một đường ranh giới trên đất, cứng rắn không cho Hứa Doanh Tịch bước thêm nửa bước, “Tiến thêm một bước nữa là thất lễ rồi, đừng làm bẩn đất của tôi.”

“Còn nữa, cô là quỷ sao?” Triển Dao nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc, “Ngày ngày cứ dai dẳng như hồn ma thế này có gì vui sao? Hay là bị Hứa gia đuổi đi, đến đường cùng rồi nên mới mò đến tìm tôi xin miếng ăn?”

Lời này đúng là cay chua độc miệng.

Hứa Doanh Tịch từng chứng kiến nhiều lần dáng vẻ này của nàng, biết Triển Dao chắc chắn sẽ mắng mình, vốn dĩ trước khi tới đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nghe nàng nói bằng giọng điệu này, cô vẫn theo bản năng khựng lại: “Dao…”

“Đừng có gọi thân mật như thế.” Triển Dao cắt ngang, “Chỉ riêng việc nhìn thấy cô đã đủ chướng mắt rồi, đừng để tai tôi phải chịu thêm bẩn thỉu.”

“……”

Lần này Hứa Doanh Tịch không đáp lại, chỉ đứng đó, ánh mắt lộ rõ vẻ tổn thương nhìn nàng.

Bày cái bộ dạng si tình làm gì chứ.

Triển đại tiểu thư vốn dĩ tâm trạng đã không khá khẩm gì, không sai người lôi nàng ra ngoài đá cho vài cước đã là nhân từ rồi, lúc này hoàn toàn không còn hứng thú để phí lời nữa.

Cô xoay người định đi.

Ai ngờ Hứa Doanh Tịch rõ ràng vẫn chưa chết tâm, liền gào to một tiếng: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em, liên quan đến Úc Uyển Kiều!”

Úc Uyển Kiều.

Nghe thấy ba chữ này, bước chân Triển Dao theo bản năng chững lại.

Thấy có hy vọng, Hứa Doanh Tịch vội vàng tiến lên mấy bước, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của vệ sĩ lại lập tức chùn lại, chỉ dám đứng ngoài đường ranh giới mà Triển Dao đã vạch: “Dao… Khụ, chuyện này thật sự rất quan trọng, tôi cũng chỉ tình cờ nghe ba tôi nhắc tới thôi.”

“Em chắc cũng biết Úc lão gia tử dạo này sức khỏe càng ngày càng tệ, sớm muộn gì cũng phải buông bỏ quyền lực.” Cô nói, vừa nói vừa dò xét sắc mặt Triển Dao, “Nhưng nói thật, Úc Uyển Kiều nhìn thì có vẻ quyền cao thế lớn, thực chất tiền đồ vẫn mịt mờ, đừng nói tới việc cả tập đoàn Xuyên Thịnh có thể giao hết cho cô ta hay không, chỉ riêng đám lão cổ hủ ở tầng cao ban đầu thôi, liệu có chịu để cô ta yên ổn ngồi đó hay không cũng đã là vấn đề rồi.”

“Nghe nói hiện đã có không ít người ngứa mắt với cô ta.” Hứa Doanh Tịch tiếp tục, “Thậm chí còn có kẻ bắt đầu đánh chủ ý lên đứa em trai con riêng của cô ta, muốn đưa hắn từ nước ngoài về, dùng để đối chọi với Úc Uyển Kiều.”

“Cuộc sống hào môn thật sự không đẹp như em tưởng đâu, đến lúc bọn họ tranh đấu, em khó tránh khỏi bị liên lụy, không bằng theo tôi đi đi, thoát khỏi cái vũng nước sâu lửa bỏng này, thật đấy, lần này tôi cam đoan nhất định sẽ đối xử tốt với em.”

Công bằng mà nói, Hứa Doanh Tịch cảm thấy hôm nay mình đã đủ chân thành.

Nhưng Triển Dao lại hoàn toàn không bị lay động, ngược lại còn nhướn mày chất vấn: “Đối xử tốt với tôi?”

“Đúng vậy!” Hứa Doanh Tịch vội vàng gật đầu, “Tôi nguyện ý vì em làm tất cả mọi chuyện!”

“Vậy mua cho tôi tập đoàn Xuyên Thịnh đi?” Triển Dao nói.

Hứa Doanh Tịch sững sốt: “Cái… cái gì?”

“Học hành cũng chán, thỉnh thoảng tôi cũng muốn làm lão bản.” Triển Dao thong thả nói, “Tôi thấy Xuyên Thịnh cũng khá hợp mắt, hay là cô chịu khó dành dụm ít tiền tặng tôi một cái?”

“Cái này không phải làm khó tôi sao.” Hứa Doanh Tịch cực kỳ khó xử, chỉ biết lắc đầu.

“Không mua nổi a.” Triển Dao tặc lưỡi, tiếp lời, “Vậy thì tặng tôi một con khủng long cũng được, phải còn sống, dạo này tôi muốn nuôi thú cưng, hoặc là mời một nàng tiên cá về, rảnh rỗi thì hát cho tôi nghe.”

Đúng là nói nhăng nói cuội hết mức!

“Chuyện này chẳng khác nào chuyện hoang đường.” Hứa Doanh Tịch nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Đúng vậy.” Triển Dao mở miệng hỏi lại, “Vậy cô đã hiểu cảm giác của tôi chưa?”

“Những lời cô vừa nói, đối với tôi cũng chẳng khác nào chuyện hoang đường.”

Nàng vậy mà lại nói mình như thế, thà ở lại bên cạnh một người như Úc Uyển Kiều để chịu khổ cũng không muốn đi cùng cô.

“Dao Dao, sao chúng ta lại thành ra thế này?” Ngoài dự liệu, giọng Hứa Doanh Tịch nghẹn lại, “Rõ ràng trước kia em từng rất thích tôi.”

“Tôi biết ta sai rồi.” Cô nói, đoạn thời gian này đã hoàn toàn tự kiểm điểm, rõ ràng chia tay lâu như vậy mà vẫn không thể buông bỏ Triển Dao, Hứa Doanh Tịch đã cố gắng, đã thử, cuối cùng lại phát hiện ngoài Triển Dao ra thì không ai thích hợp với mình, “Tôi không muốn ai khác, chỉ muốn em thôi…”

Hồi tưởng quá khứ, trong những ngày tháng hoang đường và u ám kia, thật ra chỉ có Triển Dao là cứu rỗi duy nhất của cô.

Đến tận lúc này Hứa Doanh Tịch mới hiểu ra, nhưng lại kh5 hề hay biết mọi thứ sớm đã vật đổi sao dời.

“……”

Nói thật, màn diễn tra nữ hối hận này khiến Triển Dao chỉ muốn nôn.

Rốt cuộc những tổn thương nguyên chủ từng chịu đâu phải vài câu xin lỗi nhẹ bẫng là xóa sạch được, huống chi cái gọi là “Chỉ muốn em” bất quá cũng chỉ vì sẽ chẳng còn ai ngốc nghếch như nguyên chủ ngày xưa, nguyện ý yêu nàng, bao dung nàng vô điều kiện.

Triển Dao không phải nguyên chủ, cũng không phải nhân vật trong sách chỉ cần vài dòng bút mực là có thể đổi thay, Triển đại tiểu thư tuyệt đối không cần loại tra nữ này, thứ cô muốn là một người từ đầu tới cuối, kiên định không đổi, chỉ biết một lòng thích cô.

Triển Dao chưa kịp trả lời thì đã có người thay nàng đáp lại: “Bởi vì đã bỏ lỡ, thì chính là bỏ lỡ.”

“?”

Triển Dao theo phản xạ ngước mắt, rất nhanh liền thấy Úc Uyển Kiều người sáng sớm đã biến mất không biết từ khi nào lại xuất hiện trong tầm mắt.

Buổi sáng trời se lạnh, cho nên hôm nay Úc Uyển Kiều không ăn mặc như thường ngày, mà khoác lên một chiếc áo măng-tô xanh lam đậm, màu sắc vốn khó mà hợp với ai, nhưng khoác trên người nàng lại càng tôn thêm nét thanh nhã, khí chất cao quý tự nhiên.

Hình như đây là lần đầu tiên cô và Hứa Doanh Tịch chính diện chạm mặt.

Nhận ra nàng đang lại gần, Hứa Doanh Tịch hơi sững người, rõ ràng sáng nay lúc mình canh ở ngoài, Úc Uyển Kiều đã rời đi rồi, không nghĩ tới giờ lại quay trở lại, trong lòng nhất thời dâng lên cảnh giác.

Nhưng đã là tình địch, cô tuyệt đối không thể để bản thân bị coi thường, rất nhanh, Hứa Doanh Tịch lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu, mang theo chút khiêu khích mà nhìn sang.

Ngay sau đó... Cô liền phát hiện, Úc Uyển Kiều thậm chí không thèm bố thí cho mình dù chỉ một cái liếc mắt, thản nhiên lướt qua, đứng bên cạnh Triển Dao một cách hiển nhiên.

“Chờ tôi sao?” Rất nhanh, cô nở nụ cười, động tác tự nhiên đưa tay phải áp lên gương mặt Triển Dao, ôn nhu xoa xoa, thay nàng sưởi ấm.

“……”

Rõ ràng không muốn phụ họa, nhưng để làm Hứa Doanh Tịch thêm khó chịu, Triển Dao vẫn gật đầu ứng tiếng: “Đúng vậy.”

Nói xong, khóe môi Úc Uyển Kiều liền cong lên, cúi đầu hôn lên gương mặt nàng.

“Thật tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro