Chương 45

Tựa hồ cuối cùng cũng dỗ được người yên ổn lại.

Suốt cả buổi chiều hôm đó, Úc Uyển Kiều không còn nhắc đến chuyện kia nữa, Triển Dao thấy thế thở dài, Hứa Doanh Tịch con hàng này thật sự khiến người ta không nói nổi, tự mình tìm chết thì thôi đi, lại còn ráng lôi thêm phiền phức đến cho cô.

Nếu bây giờ kêu Triển Dao viết một cái blacklist "Cả đời này không muốn gặp lại", Chắc chắn cô sẽ không chút do dự mà để cái tên đó lên hạng nhất.

Chỉ có điều, tuy rằng bị nàng làm cay mắt cả ngày, ít ra cũng coi như mang đến được một chút tin tức hữu dụng.

Liên quan đến Xuyên Thịnh --

Không thể không nói, Triển Dao thật sự có chút lo lắng.

Hiệu ứng cánh bướm mang theo ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần một lựa chọn thay đổi, tiến trình của thế giới cũng sẽ nối tiếp biến hóa, trong nguyên tác, đúng là cũng từng xuất hiện không ít sóng gió, tỷ như màn đối đấu giữa Hứa Doanh Tịch và Úc Uyển Kiều.

Theo phát triển ban đầu, Hứa Doanh Tịch sau khi trải qua trăm ngàn vấp ngã, rốt cuộc mới học được thế nào là yêu, nàng thu tâm, một lòng một dạ đối xử tốt với nguyên chủ, lại còn chuyên tâm lập chí, tích cực tiến thủ, khiến sản nghiệp gia tộc phát triển hưng thịnh.

Trái lại, Úc Uyển Kiều lại bởi vì chịu áp lực từ cha, cộng thêm bệnh tình thất thường tái phát, tinh thần hao tổn quá mức, đừng nói đến công việc, ngay cả bản thân cũng khó mà bảo toàn.

Cho nên kết cục hiển nhiên, một nữ chính tra nhưng tự mang hào quang nhân vật chính, đã tự tay kết thúc một đại nhân vật vừa bị liên tục suy yếu kỹ năng, lại còn bị cưỡng ép hạ thấp trí lực.

Dựa vào cái gì?

Cái kết này đúng là đến chó đi ngang còn muốn nhổ một ngụm.

Bất quá cũng may, ít nhất hiện tại bệnh tình của Úc Uyển Kiều đã rất ổn định, Hứa Doanh Tịch thì càng khỏi nói, bao gồm cả toàn bộ Hứa gia đều đang bị Úc Uyển Kiều đè đầu cưỡi cổ, nếu cứ theo tiến trình này tiếp tục đi xuống, khả năng xuất hiện kết cục như trong nguyên bản gần như bằng không.

Chỉ sợ chính là vạn nhất, dẫu sao biến số khó mà đoán định, không phải mọi hướng phát triển đều có lợi.

Ví dụ như cái tên con riêng kia.

Tuy biết rõ đối phương chẳng qua chỉ là một con gà bệnh, nhưng Triển Dao vẫn nhịn không được sinh ra chút lo lắng, liếc nhìn người bên cạnh, sau đó mở miệng hỏi: "Uyển Kiều, dạo gần đây công việc vẫn ổn không?"

Cô vốn rất ít khi chủ động hỏi đến công việc của Úc Uyển Kiều.

Úc Uyển Kiều nghe vậy nghiêng mắt nhìn qua, trầm mặc chốc lát mới nói: "Dao Dao sao lại đột nhiên hỏi chuyện này, có phải Hứa Doanh Tịch nói gì với em rồi không?"

Cô lúc nào cũng nhạy bén một cách bất thường ở những phương diện này.

Triển Dao khựng lại, bản năng cảm thấy tuyệt đối không thể lại nhắc đến bất kỳ điều gì có liên quan đến Hứa Doanh Tịch: "Không có, chỉ là đột nhiên nhớ ra nên thuận miệng hỏi một câu, dù sao dạo này chị bận quá, tôi quan tâm một chút cũng đâu có gì lạ."

"Cho nên thì sao?" Lúc sau cô lại hỏi, "Gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tuy rằng lát nữa tôi sẽ lên lầu nghỉ ngơi, nhưng nếu chị muốn tìm người nói chuyện, tôi cũng có thể miễn cưỡng chịu khó nghe vài câu..."

Triển đại tiểu thư hiếm khi quan tâm đến người khác, có thể buông lời với thái độ như vậy đã coi như là cực hạn.

Không ngờ Úc Uyển Kiều chỉ cười cười, rất nhanh trả lời nàng: "Không sao, mọi thứ vẫn giống như thường ngày thôi."

"Làm Dao Dao phải lo lắng rồi." Cô nói, "Về sau tôi sẽ cố gắng về sớm một chút."

"......"

Vậy là xong?

Rõ ràng ngoài miệng nói miễn cưỡng chịu khó, nhưng thực ra Triển Dao đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý muốn cùng nàng ngồi xuống trò chuyện thật lâu, thậm chí ngay cả hồng trà để uống cũng đã tính toán chu toàn, ai ngờ lại bị Úc Uyển Kiều dùng một câu "Không sao" nhẹ hẫng mà gạt đi.

Nửa ngày sau, Triển Dao chỉ có thể thở dài, lẩm bẩm mấy chữ: "Thật ra cũng không gấp nghỉ ngơi như vậy..."

Nói xong, Úc Uyển Kiều liếc mắt nhìn nàng.

Triển Dao ngẩng đầu đối diện ánh mắt kia, bị tầm nhìn nửa cười nửa không này khóa chặt đến có chút lúng túng: "Nhìn cái gì?"

Trong lúc nhất thời lại mạnh miệng, cô theo bản năng nâng cao giọng: "Cơ hội này qua rồi thì sẽ không có nữa đâu, thời gian của Triển tỷ đây là hữu hạn, chị đừng có mà..."

Lời còn chưa kịp nói xong, Úc Uyển Kiều đã mở miệng cắt ngang: "Cảm ơn."

Triển Dao sững lại: "Cái gì?"

Úc Uyển Kiều chậm rãi nhếch môi, giọng rất nhẹ nhưng nghiêm túc nói với nàng: "Cảm ơn Dao Dao đã quan tâm."

"Gần đây đúng là có chút chuyện." Cô tiếp lời, ngữ điệu vẫn như thường ngày, trầm tĩnh tự kiềm chế, tựa như bất kể xảy ra điều gì đến chỗ cô cũng chẳng đáng nhắc tới. "Nhưng không sao, tôi tự mình có thể xử lý tốt."

"Nhưng tôi hứa với Dao Dao." Ngừng một nhịp, cô lại chậm rãi nói tiếp, "Nếu thật sự có lúc muốn thổ lộ, tôi nhất định sẽ không giấu em."

"Nếu ngày đó thực sự đến, hy vọng Dao Dao sẽ chịu ở lại, nguyện ý nghe tôi kể hết tất cả."

Những lời này nói ra vừa chân thành vừa tha thiết, đường đường là Úc tổng, vậy mà ở trước mặt người mình yêu lúc nào cũng bằng lòng hạ thấp tư thái xuống mức thấp nhất, vừa như thỉnh cầu lại vừa như khẩn nài, Triển Dao cùng nàng đối diện vài giây, bất giác phát hiện tâm tình mình so với vừa nãy đã tốt lên đôi phần.

Vài giây sau cô mới nhẹ nhàng gật đầu: "Được thôi."

"Dao Dao đồng ý rồi?" Úc Uyển Kiều lập tức bắt lời.

Triển Dao liếc nàng một cái: "Vô nghĩa."

Cô cười, ra vẻ rất chính nghĩa: "Triển tỷ nói chuyện lúc nào cũng đều giữ lời."

. . .

Trước khi ngủ, hai người làm một cái cam kết nhỏ, chỉ bằng lời, dù không có hợp đồng giấy tờ, như Triển Dao nói, một khi cô đã nhận lời là sẽ không đổi ý.

Giờ cũng muộn, vì để ý đến tình trạng của Úc Uyển Kiều, Triển Dao cả buổi chiều phần lớn đều ở bên nàng, lúc này có chút mệt, thấy nàng có vẻ ổn, cuối cùng cũng có thể lên lầu nghỉ ngơi, dù sao ngày mai còn phải đi học.

"Các người trên kia sắp xếp ký chủ kiểu gì vậy?" Triển Dao nổi cáu, quay ra chất vấn hệ thống, "Sao nhất định phải cho tôi làm học sinh, ngày ngày dậy sớm đi học đau đầu thế này?"

Hệ thống nghe vậy trong lòng muốn phun tào, ai mà chẳng biết ký chủ mỗi ngày ngủ dưỡng nhan, sáng có bữa điểm tâm hoành tráng, tâm trạng tốt liền đổi siêu xe, không tốt còn có xe đưa đón, bận tâm nhất có lẽ chỉ là chọn chỗ mua đồ, nếu đó đã là dậy sớm khổ cực, vậy cuộc sống của hệ thống còn khổ hơn địa ngục.

Nhưng nó không thể nói to, đành ẻo lả trả lời: "Tôi cũng không biết."

"Tôi giúp cô khinh bị cái cơ chế này." Nó nói rất hợp lễ.

Triển Dao cười: "Sợ cấp trên nghe được sao?"

"Không sao." Hệ thống khịt một tiếng, "Tôi khinh bị lén lút thôi."

"......"

Nhưng dỗ qua dỗ lại, Triển Dao lại thành ra vui vẻ, vừa khéo lúc này mặt nạ dưỡng da mới mua cũng được giao tới, cô tắm rửa xong xuôi, làm đủ bước chăm sóc, mới thoải mái chui vào chăn ngủ ngon.

Chỉ không rõ có phải do bị đoạn đối thoại trước khi ngủ ảnh hưởng hay không, mà nửa mê nửa tỉnh, cô lại mơ một giấc mơ thật kỳ quái, trong mơ, cô xuyên qua đủ loại kịch bản, liên tiếp đổi mấy cái thân phận.

Có khi là tiểu ăn mày ngồi co ro bên đường xin cơm, có khi là nữ tinh anh thương giới tài sản bạc tỷ, có khi là danh y cứu người vô số, được vạn dân kính ngưỡng, cũng có khi là cao giai kiếm tu sa vào ma đạo, vạn kiếp bất phục.

Nói chung, thân phận nào cũng mệt hơn cái trước.

Thẳng đến khi cuối cùng được xuyên thành tiểu thư nhà giàu sản nghiệp phong phú... Triển Dao còn chưa kịp vui mừng, lại phát hiện thế giới này hiểm ác hơn hẳn mấy chỗ trước.

Ở cuối con đường này, Triển đại tiểu thư bi thương chết bất đắc kỳ tử.

Triển Dao giật mình tỉnh giấc.

Lúc này trời đã sáng hẳn, liếc qua điện thoại, cũng đúng giờ phải dậy, Triển Dao bĩu môi khẽ tặc lưỡi, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cái cảm giác kinh tâm động phách trong mơ đến nay còn đọng lại, nhưng kỳ quái là nội dung cụ thể đã bị cô quên mất chín phần.

Một tuần mới lại bắt đầu, vừa bận rộn lại vừa nhàn rỗi.

Sau mấy lần thảo luận, PPT nhóm cuối cùng cũng hoàn thành và nộp lên, để ăn mừng bài tập thuận lợi kết thúc, nhóm trưởng đề nghị cả nhóm ra ngoài ăn một bữa, coi như thư giãn xả hơi.

Mọi người đều gật đầu tán thành, chỉ có Triển Dao là lắc đầu từ chối.

Không vì gì khác, bởi vì sinh nhật của Úc Uyển Kiều sắp tới.

Nói thật cũng hơi xấu hổ, chuyện này là do hệ thống nhắc cô, nếu không rất có thể Triển đại tiểu thư đã quên khuấy đi mất.

Đối với cô vợ trên danh nghĩa này, kỳ thực Triển Dao biết về nàng cũng không nhiều, nhưng khi nghe tới hai chữ sinh nhật, cô vẫn vô thức khựng lại, không hiểu sao trong đầu lại hiện về nội dung của nguyên tác.

-- Từ sau khi mẹ mất, Úc Uyển Kiều chưa từng có sinh nhật nào trọn vẹn.

Tuổi thơ của nàng không thể tính là hạnh phúc, dù sau khi mẹ qua đời, vẫn còn dì Trương và Triệu quản gia tận tâm chăm sóc, nhưng luôn có những chỗ họ không thể bù đắp, luôn có những cảm tình họ không thể thay thế, cho dù sự tồn tại của họ giống như một người mẹ, thì rốt cuộc vẫn không phải là mẹ.

Không còn ai sẽ đích thân mua bánh kem cho nàng, đích thân thắp nến, rồi dịu dàng cùng nàng hứa hẹn, từ nay về sau mỗi một năm mẹ đều sẽ ở bên con cùng con đón sinh nhật.

"Con gái của mẹ nhất định sẽ bình an, nhất định sẽ nhận được muôn ngàn sủng ái, gặt hái trọn vẹn hạnh phúc, lớn lên thành đóa hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất."

Không còn ai sẽ nói với nàng như vậy.

Cho nên từ đó về sau, Úc Uyển Kiều không còn tổ chức sinh nhật, lý do cuối cùng, vẫn là vì nàng bị vướng trong nỗi khổ cũ, bị nỗi đau năm xưa che mờ mắt, không có dũng khí nhìn về phía trước.

Không có dũng khí.

Không ngờ có ngày Triển Dao lại dùng đúng bốn chữ này để miêu tả nàng.

Nhưng đồng thời, thực ra Triển đại tiểu thư lúc này cũng hơi lúng túng chút ít.

"Có nên tổ chức sinh nhật cho cô ấy không?" trong lòng cô vô thức hỏi hệ thống.

"Đây đã là lần thứ 15 cô hỏi tôi trong ngày rồi..." Hệ thống kêu than khản giọng, chưa từng thấy ký chủ bộc lộ như vậy, "Muốn tổ chức liền tổ chức thôi, dù sao đây cũng là tấm lòng của cô, tôi nghĩ cô ấy sẽ vui."

"Còn nếu cô ấy không vui thì sao?" Triển Dao tiếp tục hỏi.

Hệ thống ngập ngừng, vài giây sau dò dẫm trả lời: "Vậy cô cứ cho cô ấy một đấm, đánh cho mất trí nhớ luôn đi."

"......"

Không thể không nói, gắn bó lâu với Triển Dao, hệ thống cũng bắt đầu học được mấy chiêu độc đáo, hơi láo một chút, vô lý một tí.

Mà hỏi hệ thống cũng không rút ra được câu trả lời thấu tình đạt lý nào khác.

Triển Dao thở dài, ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

. . .

Chớp mắt đã tới sinh nhật Úc Uyển Kiều.

Hôm nay vừa khéo rơi vào cuối tuần, Triển Dao lại không có việc gì, một mình đứng trong bếp bận rộn cả buổi, trong lúc này có mấy người hầu định vào giúp, nhưng lần lượt đều bị Triển tiểu thư đuổi thẳng ra ngoài.

"Triển tiểu thư đang thử nghiệm một thứ rất mới mẻ." Người hầu A nói.

"Dù không rõ là gì, nhưng hình như tôi lờ mờ thoáng thấy một chút." Người hầu B tiếp lời, nghĩ đi nghĩ lại, cân nhắc từ ngữ thật kỹ.

Thời gian dài, vài người khác bắt đầu sốt ruột: "Nói mau đi, rốt cuộc là cái gì?"

Người hầu B nhíu nhíu mày, cuối cùng gian nan hạ kết luận: "Một con quái vật bánh gừng khổng lồ...?"

"???"

Thời gian chậm rãi trôi đi, chẳng mấy chốc đã tới chiều tối, đương nhiên, hôm nay Úc Uyển Kiều vẫn tăng ca.

Rõ ràng trước đó còn hứa với cô về sau sẽ cố gắng về sớm.

Quả nhiên không thể tin tưởng Úc Uyển Kiều.

Triển Dao khẽ chậc một tiếng, kem tươi vốn mong manh dễ sụp, để lâu kiểu gì cũng hỏng, Úc Uyển Kiều có thể chờ, nhưng cô chờ không được, lập tức gọi tài xế lái xe, chuẩn bị tự mình đến Xuyên Thịnh tìm người.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô tới nơi Úc Uyển Kiều làm việc.

Trụ sở Xuyên Thịnh cao vút chọc trời, khắp nơi toát ra hơi thở của tầng lớp tinh anh, Triển Dao vốn không thích kiểu chỗ như này, luôn cảm thấy quá mức nghiêm túc, cứng nhắc, nếu không phải vì Úc Uyển Kiều, e rằng cả đời này cô cũng không buồn liếc mắt một cái.

Trước khi xuất phát, cô đã gửi tin nhắn cho Úc Uyển Kiều, nói mình có chuyện muốn tìm đến.

Úc Uyển Kiều nghe vậy có chút giật mình, nhưng vẫn rất nhanh đồng ý, chỉ nói hiện tại đang họp, nhất thời chưa thoát thân được, lát nữa sẽ cho trợ lý xuống đón.

Lại họp, vẫn là họp.

Triển Dao liếc đồng hồ, giờ đã 8 giờ tối, nghĩ thầm, nếu bản thân có được một nửa nỗ lực của Úc Uyển Kiều, nói không chừng cũng có thể chen chân làm tổng tài, đừng nói tài sản ngàn tỷ, có mấy chục tỷ cũng chẳng phải chuyện khó.

Nhưng thực tế, cô chỉ là kẻ hy sinh cho cuộc sống hào môn trống rỗng, đổi lấy tiền tài đồng thời đánh mất cả phiền não.

Hệ thống: "......"

Kiếp sau cũng cho tôi nếm thử cảm giác trống rỗng này đi, xin cảm ơn.

Triển Dao xuống xe, đi theo bước chân trợ lý rất nhanh đã vào thang máy riêng, trực tiếp lên thẳng văn phòng của Úc Uyển Kiều, sau khi sắp xếp cho nàng ngồi yên, trợ lý liền rót cho nàng một tách hồng trà: "Triển tiểu thư chờ một lát, Úc tổng sẽ đến ngay."

"Ừm." Triển Dao gật gật đầu, rũ mắt ngửi mùi hồng trà, đúng loại cô thích nhất, không ngờ trong văn phòng của Úc Uyển Kiều lại có sẵn. "Cô ấy bình thường cũng thường uống loại này sao?"

"Là nghe nói Triển tiểu thư sẽ tới, Úc tổng đặc biệt dặn chúng tôi chuẩn bị." Trợ lý cung kính nói.

Người này cũng thật có lòng.

Triển Dao gật đầu, không làm chậm trễ thêm, hàn huyên mấy câu liền để trợ lý lui ra ngoài, sau đó cô theo bản năng ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát khắp bốn phía.

Văn phòng này phong cách bài trí không khác mấy so với phòng làm việc ở nhà của Úc Uyển Kiều, đều là loại đơn giản mà trầm ổn, người hiện đại chú trọng hiệu suất, huống chi thân phận và địa vị như Úc Uyển Kiều, từng phút từng giây đều được sắp xếp kín kẽ, nào có dư thừa thời gian để phung phí.

Cho nên mọi thứ trong văn phòng đều toát lên sự gọn gàng, hiệu quả.

Ngoại trừ một giá treo trang sức.

Triển Dao bước lại gần nhìn thoáng, thật không ngờ trong văn phòng Úc Uyển Kiều lại có thứ này, nhưng điều khiến cô càng bất ngờ hơn, là trên giá treo này chỉ có duy nhất một chiếc nhẫn cỏ.

Còn là hình dáng một con dế.

Triển đại tiểu thư quý nhân hay quên sự, trầm mặc một lúc mới nhớ ra, tựa hồ đó là khi cô và Úc Uyển Kiều mới quen nhau, cô thuận tay bện tặng nàng.

Lúc ấy trời tối mịt, Triển Dao hoàn toàn dựa vào cảm giác mà bện, căn bản chưa từng nhìn kỹ thành phẩm, hiện tại nhìn lại mới phát hiện cái nhẫn này thật sự xấu đến lạ, đặt trong không gian trang nhã tinh tế như vầy lại càng lạc lõng buồn cười.

Ấy vậy mà, Úc Uyển Kiều vẫn giữ gìn nó thật cẩn thận cho đến bây giờ.

Thích mình đến vậy sao.

Ngay cả bản thân còn chưa ý thức được, khóe môi Triển Dao đã vô thức cong lên.

Đang định tìm thêm cái gì đó để giết thời gian, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, cô ngẩng đầu, rất nhanh liền chạm thẳng ánh mắt Úc Uyển Kiều.

Có những bộ trang phục chỉ khi xuất hiện ở đúng bối cảnh mới có thể phát huy hiệu quả tốt nhất, vẫn là một bộ tây trang nữ tính chỉnh tề ưu nhã, nhưng khi nàng đứng trong văn phòng thế này lại càng khiến người ta cảm thấy đẹp hơn khi ở nhà, Triển Dao lặng lẽ quan sát mấy lượt, lần nữa cảm thán nhan sắc của Úc Uyển Kiều: "Kết thúc rồi sao?"

"Ừm." Không biết từ lúc nào, Úc Uyển Kiều đã đi đến gần, giọng mang theo ôn nhu cùng ý cười, thậm chí còn xen chút bất ngờ khó nhận ra: "Dao Dao, em đến rồi."

"Đúng vậy." Triển Dao gật đầu, rũ mắt nhìn đồng hồ, 10 phút 37 giây, chưa từng có ai khiến Triển đại tiểu thư phải chờ đợi lâu như vậy. "Dù sao Uyển Kiều cũng là người bận rộn, chị không về nhà thì tôi chỉ còn cách tự mình đến tìm."

Nghe qua câu này tựa hồ có chút chua chua.

Nhận ra sự thay đổi trong giọng nàng, Úc Uyển Kiều nhanh chóng nhận lỗi: "Xin lỗi Dao Dao, đều là lỗi của tôi."

"Em đến thế nào vậy, bên ngoài lạnh lắm đúng không." Nói rồi, cô tự nhiên vươn tay nắm lấy tay Triển Dao, "Đợi vài hôm nữa tôi rảnh, sẽ đưa em đi mua ít quần áo mới cho hợp mùa."

Lại lấy đồ ra để mua chuộc cô rồi.

Đây vốn là chiêu sở trường của nàng, nhưng... Ai kêu Triển Dao cứ ăn chiêu này đâu: "Vậy cũng được."

Nghe được câu trả lời chắc chắn, Úc Uyển Kiều mới một lần nữa cong môi nở nụ cười: "Dao Dao tìm tôi có chuyện gì sao?"

Cô tựa hồ thật sự quên hôm nay là ngày gì.

Triển Dao hơi khựng lại, lúc này mới nói: "Không có gì, chỉ là hôm nay tôi thử làm một loại điểm tâm mới, cảm thấy cũng khá thành công, nên mang đến cho chị."

"Nếm thử xem?" Cô nói, "Công việc bận rộn như vậy, ăn chút đồ ngọt cũng giúp giảm căng thẳng."

"Như vậy a" Úc Uyển Kiều gật gật đầu, sau đó cười nói: "Nghe thôi đã thấy tuyệt rồi."

"Rốt cuộc là loại bánh ngọt gì, tôi có thể xem được không?" Cô nhẹ giọng hỏi.

Nói xong, Triển Dao nhanh chóng lấy ra một cái hộp, đặt trước mặt Úc Uyển Kiều, lại rũ mắt cẩn thận mở ra, trước mắt là một cái bánh kem ba tầng xinh đẹp, toàn thân phủ sắc hồng nhạt, vừa tinh xảo vừa có chiều sâu lập thể, là tác phẩm mà cô đã phác thảo bản vẽ từ trước, lại chăm chút trang trí suốt một thời gian rất dài.

Úc Uyển Kiều khựng lại, sau đó ngước mắt nhìn về phía nàng.

Triển Dao hiếm khi lộ vẻ căng thẳng, nhưng vẫn rất nhanh đối diện ánh nhìn này: "Làm sao vậy, không thích?"

"Thích." Lời nói vừa dứt, Úc Uyển Kiều liền cười, "Chỉ cần ngửi cũng biết hẳn là sẽ rất ngon, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là, tôi thấy nó có chút giống bánh sinh nhật."

Không khí theo câu nói này mà lặng xuống.

Triển Dao nhíu mày quan sát biểu tình của nàng, thấy nàng tựa hồ không có chút nào bất mãn, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Tùy thôi, chị thấy nó là gì thì nó là thế."

"Cách làm đồ ngọt vốn muôn hình vạn trạng, kiểu dáng nào cũng có, nếu chỉ dựa vào ấn tượng cố định để định nghĩa nó thành bánh sinh nhật thì e rằng quá tùy tiện." Cô hùng hồn, "Nhưng cũng không sao, tôi tôn trọng cách nghĩ của chị."

Cô lại nhấn mạnh một lần nữa: "Chị thấy nó là gì, thì nó chính là cái đó."

Đây rõ ràng là một kiểu nói chuyện rất láu cá, phối hợp cùng vẻ mặt nghiêm túc chính trực của Triển đại tiểu thư, lại thật sự khiến lời này nghe ra mấy phần đáng tin.

Nhưng Úc Uyển Kiều hiển nhiên là biết rõ trong lòng, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo ý cưng chiều dụ dỗ: "Dao Dao là đến để chúc mừng sinh nhật cho tôi sao?"

Nói xong, bầu không khí lại rơi vào trầm lặng, phải mất một lúc lâu, Triển Dao mới mở miệng: "Chị hy vọng nó là thế nào?"

"Nếu Dao Dao thật sự cố ý đến để cùng tôi kỷ niệm, tôi nhất định sẽ rất vui." Gần như ngay giây sau, Úc Uyển Kiều liền chân thành nói ra.

Triển Dao nghe vậy ánh mắt dừng lại nơi đáy mắt nàng, trái tim treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng hoàn toàn hạ xuống.

Vài giây sau, cô giơ tay lấy ra từ trong túi một vài thứ, một gói mứt hoa quả cùng một chiếc bánh muffin, muffin này trông có hơi ngốc nghếch đáng yêu, nhìn ra được là cố gắng hết sức để làm thành bộ dáng Úc Uyển Kiều, nhưng do nhiều yếu tố hạn chế, hình tượng chung quy vẫn còn kém kha khá.

Nhưng ít ra Triển Dao đã thật sự cố gắng, nếu như Muffin Uyển Kiều phiên bản 1.0 còn giống một con quái vật, thì cái này ít nhất cũng xem như đã là hình người rồi.

Cô cẩn thận đặt muffin lên cái bánh, sau đó rũ mắt, dùng mứt hoa quả viết lên phần chính giữa còn để trống của cái bánh mấy chữ --

【Chúc Úc Uyển Kiều sinh nhật vui vẻ.】

Chuẩn bị thêm một tay thì chưa bao giờ là sai, làm xong những điều đó, Triển Dao mới lần nữa ngẩng lên nhìn Úc Uyển Kiều: "Lần này thử nhìn lại xem, có phải đẹp hơn rồi không?"

"Đúng vậy." Úc Uyển Kiều gật gật đầu, giọng thành thật, chân tình: "Rất đẹp."

"Thứ tôi làm thì sao có thể không đẹp được." Triển Dao nghe vậy vô cùng hài lòng, nhưng còn chưa để Úc Uyển Kiều kịp nói thêm gì, cô lại lần nữa đưa tay vào trong túi, lấy ra một món khác.

Lần này hiện ra trong tầm mắt là một cuốn album, mở ra, bên trong đều là hình của Úc Uyển Kiều.

-- Úc Uyển Kiều ở những thời kỳ khác nhau, những giai đoạn khác nhau.

"Tôi đã dùng hơn một tuần rảnh rỗi để đi tìm rất nhiều người." Triển Dao chậm rãi nói, xưa nay chưa từng chuẩn bị lễ vật nào cho ai chu đáo như vậy, cũng may phản ứng của Úc Uyển Kiều cũng không tệ, khiến cô cảm thấy mọi việc mình làm những ngày qua đều xứng đáng. "Từ họ, tôi lấy được rất nhiều tấm hình mà chị chưa từng thấy qua."

"Có chị lúc nhỏ do dì giúp việc chụp, có chị lần đầu tiên được ghi tên lên bảng vinh danh của lớp tiểu học, có tấm hình đăng trên diễn đàn được người ta gọi là thần nhan, cũng có cảnh bạn bè tình cờ ghi lại khi chị vừa học vừa làm để trang trải... Nói đến tấm này thì thật sự tốn không ít công sức của tôi, tôi còn cố ý đến tìm dì Trương hỏi về quan hệ bạn bè của chị, lần theo đầu mối mới có thể liên lạc được với người đó."

"Chỉ là tấm này hơi mờ một chút." Với tính cầu toàn của Triển đại tiểu thư, trong giọng lập tức lộ ra mấy phần không hài lòng, nhưng vài giây sau lại nhanh chóng tan biến, "Nhưng rốt cuộc thì vẫn rất đẹp."

"Úc Uyển Kiều, đây đều là quá khứ của chị." Cô nói, "Còn những chỗ trong album chưa được lấp đầy tượng trưng cho tương lai của chị, nhìn ra được là trước đây chị đã trải qua rất nhiều, có vui vẻ cũng có đau buồn, từng rút trúng giải lớn, cũng từng xui xẻo thảm hại, nhưng thì đã sao? Đó vốn chính là trạng thái thường tình của cuộc đời, ít nhất hiện tại chị rốt cuộc cũng đã vượt qua được rồi."

"Khổ tận cam lai, từ nay về sau chị nhất định sẽ luôn hạnh phúc vui vẻ."

Lời này của Triển Dao nói ra vô cùng chân thành, nghiêm túc và xuất phát từ tận đáy lòng, trao cho nàng lời chúc phúc cao quý nhất.

Chưa đợi Úc Uyển Kiều kịp mở miệng, Triển Dao đã châm lên ngọn nến cắm trên bánh.

"Ước đi." Cô cười rộ lên, ánh mắt long lanh sáng rực.

Nói xong, Úc Uyển Kiều lại giương mắt nhìn về phía nàng, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc thật lâu vẫn không thốt ra được.

Bởi vì trong nháy mắt này, tựa hồ mọi thứ xung quanh đều mất hết ánh sáng, trong tầm mắt không còn gì khác, chỉ có người trước mặt và ngọn lửa nến đang nhảy múa rực rỡ.

Rất sáng, sáng đến mức đủ để xua tan đi quá nhiều u ám.

"Được." Không rõ đã qua bao lâu, Úc Uyển Kiều mới gật đầu đáp lời, dù cô đã hết sức khống chế ngữ điệu và vẻ mặt, nhưng tiếng nói khẽ run run vẫn không giấu nổi, như đưa cô quay về nhiều năm trước, những ngày sinh nhật có thể không cần nghĩ ngợi nhiều, vui vẻ hớn hở mà trải qua.

Úc Uyển Kiều rũ mắt, thổi tắt ngọn nến.

"Chị ước gì thế?" Triển Dao mở miệng hỏi, nhưng còn chưa đợi Úc Uyển Kiều trả lời, cô lại nhanh chóng đổi ý, "Thôi, đừng nói cho tôi, nói ra sẽ không linh."

"Không sao." Lời vừa rơi xuống, Úc Uyển Kiều liền nói tiếp: "Tôi có thể nói cho Dao Dao nghe."

"Dù sao tôi tin nguyện vọng này nhất định sẽ thành hiện thực."

"Vậy chị nói đi." Triển Dao gật đầu hưởng ứng, thật sự có chút hiếu kỳ.

Úc Uyển Kiều rất nhanh nở nụ cười, đối diện ánh mắt nàng: "Tôi ước Dao Dao cả đời vô ưu, mãi mãi hạnh phúc vui vẻ."

Hóa ra đây chính là điều ước của nàng.

"Chỉ vậy thôi?" Triển Dao hơi khựng lại.

Úc Uyển Kiều gật đầu: "Vậy là đủ rồi."

Triển Dao nghe vậy theo bản năng im lặng một thoáng, không thể không nói, khi nghe Úc Uyển Kiều nói ra điều ước kia, Triển đại tiểu thư hiếm hoi cũng thấy có chút xúc động.

Vì thế xét đến việc Úc Uyển Kiều một lòng một dạ đều nghĩ cho mình, cô cũng quyết định cho đối phương một cơ hội: "Cho chị thêm một cơ hội nữa."

"Lần này không phải là nói cho thượng đế nghe, mà là nói cho tôi nghe." Triển Dao mỉm cười, đáy mắt mang theo kiêu ngạo xen lẫn vui thích: "Triển tỷ đây sẽ giúp chị thực hiện."

Giống hệt một tiểu khổng tước xinh đẹp kiêu ngạo.

"Thật sao?" Lời vừa thốt ra, Úc Uyển Kiều lại một lần nữa nhìn sang nàng.

Triển Dao gật đầu: "Thật."

Nói xong, Úc Uyển Kiều chậm rãi nghiêng người tới gần, ngay lúc Triển Dao còn chưa kịp ý thức.

Giờ đã muộn, trong phòng bật sáng một ngọn đèn rực rỡ, ánh sáng từ đỉnh đầu đổ xuống, lấp lánh mà chói mắt, lại khiến người nhìn có chút hư ảo, Triển Dao đối diện ánh mắt nàng, cảm nhận hơi thở mỗi lúc một gần, bất giác ngẩn người.

Thẳng đến ngoài cửa sổ thoáng lướt qua một luồng đèn xe sáng rực, cô mới như bừng tỉnh trong mộng: "Uyển..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Úc Uyển Kiều cắt ngang: "Dao Dao, tôi có thể hôn em không?"

Miệng nói như vậy, nhưng hiển nhiên không định chờ câu trả lời, khi Triển Dao còn chưa kịp phản ứng, Úc Uyển Kiều đã áp sát xuống.

Và lần này, cuối cùng cô cũng chạm lên môi nàng.

--Không còn là một khoảng cách bằng một chưởng kia, mà là sự tiếp xúc chân thực của cánh môi mềm mại cùng hơi thở nóng bỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro