Chương 4: Cũng đặc biệt quá nhỉ?
Khâu Diệc Bạch là người bị mù mặt.
Thẩm Ninh Hinh dám thề, đây là chuyện khó tin nhất trong năm nay mà cô nghe được.
Đoán được cô thật sự rất kinh ngạc, trợ lý Hàn liền vẫy vẫy tay: "Bất quá cũng không đặc biệt nghiêm trọng gì, chỉ là kém một chút so với người bình thường mà thôi, huống hồ bản thân chị ấy cũng có cách riêng của mình để nhớ rõ một người."
"Hơn nữa trong ấn tượng của chị, trên cơ bản chị ấy chưa từng nhận sai người nào."
Cho nên, Khâu Tổng chưa bao giờ mắc lỗi lần nào giờ lại không nhận ra cô? Cũng đặc biệt quá nhỉ?
Thẩm Ninh Hinh không biết nên nói gì, chỉ có thể tươi cười để giảm bớt xấu hổ.
"Dựa theo cách nói vừa rồi của em, có khả năng là chị ấy không liên hệ được một người gặp trên xe buýt và một người trong công ty mà thôi." Trợ lý Hàn trầm mặc một lát, sau đó lại mở miệng nói : "Em nhớ kỹ lại xem, mỗi lần gặp nhau ngoại hình của em có thay đổi gì không?"
"Kiểu tóc khác nhau, thả tóc, buộc tóc." Thẩm Ninh Hinh nghĩ nghĩ, trả lời.
"Không đúng nha." Trợ lý Hàn lắc đầu, "Khâu tổng sẽ không vì chút khác biệt này mà nhận sai đâu."
"Trừ khi từ lúc đầu cô ấy căn bản là cố tình không muốn nhớ mặt em, chỉ nhớ kỹ đồ vật trên người của em mà thôi."
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Ninh Hinh tức khắc trầm mặc.
Cũng không biết qua bao lâu, cô chậm rãi kéo tiểu cẩu đang treo trên túi xách qua.
Gương mặt xấu hổ đỏ bừng, giọng nói mang theo xấu hổ: "Em cảm thấy, có khả năng là Khâu tổng chỉ nhớ bảng tên của em lúc nào cũng lệch và tiểu cẩu của em mà thôi."
Đúng... nhỉ?
Không khí dần dần có chút hòa hoãn.
Trợ lý Hàn ngồi nói chuyện với Thẩm Ninh Hinh thêm chốc lát, rốt cuộc đứng lên chuẩn bị rời đi, trước khi đi dặn dò cô thêm lần nữa, tuyệt đối không được đem chuyện tối nay nói cho người khác biết.
"Đã nhớ." Thẩm Ninh Hinh đáp ứng, thái độ vô cùng chân thành, "Chị yên tâm, em sẽ không nói bất cứ điều gì."
Trợ lý Hàn yên tâm vẫy vẫy tay với Thẩm Ninh Hinh, xách túi rất nhanh đã rời đi.
Vòng eo nhỏ nhắn hương thơm mê người đó dần dần rời xa. So với bộ dáng nghiêm túc ban ngày hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Ninh Hinh nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, sau một lúc lâu mới quay người trở lại.
Mỗi một người đều có bí mật không muốn người khác biết, giống như trợ lý Hàn, cũng giống như Khâu Diệc Bạch.
Vốn không có gì đáng trách, không có gì kỳ quái, cô hẳn là nên vì người khác giữ kín bí mật.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ như vậy, nâng ly rượu lên một hơi uống cạn, sau đó lại lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi ra xem.
Mắt hạnh tròn xoe, mũi cao thẳng cùng đôi môi hồng nhuận, làn da trắng sáng, còn có thêm hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
Cũng không phải là một khuôn mặt không có chút điểm nào đặc biệt nha.
Nhưng Khâu Diệc Bạch lại cố tình chỉ nhớ rõ tiểu cẩu và bảng tên của cô.
Cô thở dài, duỗi tay sờ sờ tiểu cẩu, làm như đang nói chuyện với nó, nhưng trong đầu lại hiện ra khuôn mặt Khâu Diệc Bạch.
"Chị cũng quá đáng ghét đi." Cô lẩm bẩm, trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng theo bản năng hơi cong lên, "Bất quá cũng không có việc gì thì cũng tốt."
"Còn tưởng rằng chị nhắm vào tôi, làm tôi sợ muốn nhảy dựng cả lên..."
----------------
Lại một buổi sáng bận rộn.
Thẩm Ninh Hinh thu dọn đồ dùng xong, một lần nữa ngồi xe buýt chuẩn bị đến công ty.
Trước khi lên xe cô có chút khẩn trương, sợ mình lại gặp phải Khâu Diệc Bạch lần nữa, do dự lần này nên dùng thái độ gì để đối mặt với cô ấy.
Cũng may chỉ là cô lo lắng quá nhiều thôi, trên xe không có người quen thuộc nào cả.
Cô thở dài, tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Sau khi biết chuyện Khâu Diệc Bạch bị mù mặt, phản ứng đầu tiên của cô là kinh ngạc, sau đó lại vui vẻ, nghĩ nếu vậy thì có phải những chuyện xấu hổ cô làm trước đó Khâu Diệc Bạch cũng sẽ không nhớ rõ hay không.
"Nghĩ gì vậy?" Trợ lý Hàn vừa nghe liền cười, "Chị ấy mù mặt, không phải mất trí nhớ."
"Mà chưa kể chị ấy thấy nhiều thứ của em như vậy, khẳng định là đã nhớ kỹ lắm rồi, không phải lúc trưa gặp ở cửa thang máy chị ấy còn gọi tên em sao?"
Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ gật đầu: "Cũng đúng."
"Nhưng cũng không được." Trợ lý Hàn vỗ vỗ vai Thẩm Ninh Hinh, sau đó lại uống một ngụm rượu, "Em làm việc cho cẩn thận đó."
"Khâu tổng của chúng ta rất dữ đó."
"..."
Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, tựa lưng vào ghế, oẻ oải một tiếng.
Tháng năm về sau chỉ sợ cô sẽ trải qua cuộc sống không tốt lắm.
Hôm nay cô đi làm sớm, người trên xe buýt và trên đường cũng không đông đúc như ngày thường, xe buýt lung lay khởi hành, rất nhanh đã đến trạm.
Thẩm Ninh Hinh lên lầu, quẹt thẻ đi vào, văn phòng vẫn như cũ không có ai.
Cô bưng ly sứ vào phòng nghỉ pha cà phê, một lần nữa trở về chỗ ngồi đã nhận được một cuộc điện thoại.
Là Triệu tỷ, số điện thoại này hôm trước cô mới lưu vào máy.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng nghe máy.
"Em đến công ty chưa?" Giọng nói của Triệu tỷ từ đầu bên kia truyền tới cùng với tiếng ồn của tàu siêu tốc và tiếng thét chói tai của em bé, "Hôm nay họ hàng của chị kết hôn, chị không đến công ty, có chút việc phiền em giúp chị làm."
"..."
Đi chơi thì nói đi chơi, chị có thể tìm một lý do hợp lý hơn được hay không?
Thẩm Ninh Hinh thở dài trong lòng một tiếng, ngoài miệng lại cười đáp ứng: "Chị nói đi."
"Có mấy hoá đơn trong máy tính của chị, em kiểm tra đối chiếu rồi gửi xuống cho nhà xưởng đi, ngày đổi thành sáng 5.7" Triệu tỷ vừa nói vừa gật đầu, bắt đầu giao phó công việc qua điện thoại, "Còn có cả chứng từ phát sinh từ khách hàng Hàn Quốc, lát nữa em nói cho bên chứng từ một tiếng, nói họ hỗ trợ một chút."
"Dạ được." Thẩm Ninh Hinh đáp lời, viết lung tung lên tờ giấy, đem toàn bộ công việc Triệu tỷ giao cho nhớ thật kỹ.
Lúc sau lại hỏi: "Còn chuyện gì nữa không chị?"
"Còn có bảng biểu, ở trên bàn của chị." Triệu tỷ nói, "Lát nữa, em giúp chị mang vào đưa cho Khâu tổng đi, chị sẽ gửi WeChat của cô ấy qua cho em."
Khâu tổng.
Vừa nghe đến tên Khâu Diệc Bạch, Thẩm Ninh Hinh theo bản năng run lên.
Nhưng dù sao cũng là công việc, cô không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể đồng ý, vừa ngắt điện thoại liền nhận được ID WeChat.
Ảnh đại diện của Khâu Diệc Bạch là logo của Khoa Thụy, ID là tên tiếng Anh, gắn thêm chữ "Khoa Thụy" sau đó, nhìn qua vô cùng quy củ, giản dị lại tự nhiên.
Nhưng Thẩm Ninh Hinh lại cảm thấy rất dọa người.
"Catherine sao?" Cô đọc thêm tên ID của Khâu Diệc Bạch, click xin yêu cầu kết bạn, trong ghi chú kết bạn ghi thêm mấy lời khách khí viết xuống: "Chào Khâu tổng, tôi là Thẩm Ninh Hinh của bộ phận buôn bán bên ngoài, có văn kiện muốn gửi cho chị xem, chị có thể chấp nhận lời mời kết bạn không?"
Một câu ngắn ngủn, nhưng thời gian để viết lại như cả thế kỷ.
Thẩm Ninh Hinh hít thở sâu, ấn gửi yêu cầu, rồi vội vàng vứt điện thoại sang một bên, vùi đầu xử lý công việc khác.
Lại vừa nhấc mắt, Khâu Diệc Bạch ở bên kia đã đồng ý.
Thẩm Ninh Hinh click mở xem, thấy chị ấy trả lời: 【 Gửi qua cho tôi xem đi. 】
Ngữ khí rất bình thường, giống như không có gì làm khó được cô ấy.
Thẩm Ninh Hinh thở phào, nhanh tay lẹ chân đem bảng biểu gửi qua, sau đó lại ý thức được giờ đã sắp giữa trưa, vì thế liền theo bản năng quan tâm cô ấy một câu: 【 Khâu tổng nhớ ăn cơm đúng giờ. 】
Hơn nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời.
Thẩm Ninh Hinh cũng không tiếp tục để ý, tiếp tục vùi đầu xử lý công việc, cứ như vậy thời gian trôi dần đã đến giữa trưa.
Đến 12 giờ, chuông tan tầm vang lên, Thẩm Ninh Hinh đứng lên đi xuống nhà ăn.
Hôm nay nhà ăn hình như có món mới, Thẩm Ninh Hinh ngửi được mùi thơm liền vội đến lấy, sau đó lại vội vàng tìm một chỗ trống ngồi xuống, lòng tràn đầy vui mừng vừa chuẩn bị nếm thử, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Khâu Diệc Bạch: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
Chắc là kết quả xét duyệt bảng biểu.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ vậy, tạm thời buông đũa trong tay xuống, ấn vào giao diện WeChat.
Ngay sau đó hai mắt lập tức mở to mà nhìn, thiếu chút nữa đã bị nghẹn họng.
Đây làm gì phải là kết quả xét duyệt bảng biểu, Khâu Diệc Bạch gửi cho cô mấy tấm ảnh chụp đồ ăn.
Trên bàn ăn tinh xảo, thịt nướng, bay tiên khí tiểu điểm tâm, rượu vang đỏ cao cấp.
Triệt triệt để để chứng mình cho cái gì gọi là hưởng lạc.
【 Đang ăn. 】
Khâu Diệc Bạch bên kia rất nhanh đã gửi thêm một tin nhắn.
【 Tùy tiện ăn chút thôi. 】
Tin nhắn vô cùng tùy tiện.
Thẩm Ninh Hinh cứng họng, một bên vừa oán hận bản thân vì sao không quản được cái miệng mình lại quan tâm chuyện ăn cơm của cô ấy, một bên vừa ấn điện thoại bảo cô ấy cứ từ từ ăn cơm.
Sau đó đem điện thoại vứt sang bên cạnh, không bao giờ muốn nhìn thấy tin nhắn của Khâu Diệc Bạch thêm một lần nào nữa.
Cùng lúc đó, đồ ăn trước mặt đột nhiên không còn thơm chút nào.
"..."
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khâu Diệc Bạch: Sinh hoạt thường ngày của Khâu tổng chính là giản dị tự nhiên như vậy đó.
Vẫy tay, ở chỗ này cầu một đợt cất chứa cùng bình luận nha ~ ta sẽ nổ lực đổi mới!!! Pi mi!!! Cảm ơn đại gia!
========================
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
07/06/2023
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro