Chương 54: Có hai Ngoan ngoãn

Thật ra con mèo này cũng giống như tên của nó vậy, thật sự rất ngoan.

Trước khi đi Lý San còn cố ý nói với cô, "Nó đặc biệt hiểu quy tắc, một khi gọi tên nó liền sẽ đi đến."

"Lúc cho nó ăn, hay muốn cùng chơi với nó, mặc kệ là khi nào, cô chỉ cần gọi tên thì nó sẽ đến liền."

Thẩm Ninh Hinh: "A, được, được..."

Lời nói ra một chút tự tin cũng không có.

Trong đầu cũng có chút hỗn loạn, vừa nhớ tới Khâu Diệc Bạch liền phát sầu.

Thậm chí Lý San vừa đi cô liền lấy điện thoại ra theo bản năng lên web tìm kiếm, muốn biết bạn gái và mèo trùng tên thì phải làm sao.

Mới vừa gõ vào mấy chữ bạn gái và mèo, giao diện tìm kiếm tức khắc liền nhảy ra vài đề xuất tương tự:

【 Bạn gái và mèo, bên nào quan trọng hơn? 】

【 Bạn gái và mèo ghen. 】

【 Bạn gái và mèo tranh sủng. 】

"..."

Xem ra có rất nhiều người băn khoăn giống thế chứ không chỉ có mỗi cô.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở dài, nhấn vào từng cái để đọc, rốt cuộc cũng không nào tìm được thông tin gì hữu ích, chỉ có thể đành từ bỏ.

Đưa mắt nhìn mèo con đang ngoan ngoãn nằm trên sô pha liếm lông, vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn mà đi qua.

Môi cũng khẽ mở, thử gọi tên của nó: "Ngoan ngoãn?"

Lời vừa dứt mèo con liền há miệng meo meo đáp lại cô.

Tiếng kêu vừa mềm vừa đáng yêu quả thực muốn làm tan chảy đầu quả tim người khác.

Thẩm Ninh Hinh nghe vậy dừng lại, do dự sau một lúc lâu cuối cùng vẫn cúi người xuống ôm nó vào trong ngực, thân mật một hồi lâu.

Dù sao... Khâu Diệc Bạch hôm nay không ở đây.

Cùng tiểu ngoan ngoãn này dính nhau một chút hẳn là sẽ không có việc gì.

-------------------------

Vừa tiến vào khách sạn, Khâu Diệc Bạch liền nhận được một cuộc gọi.

Là cuộc gọi của khách hàng đã hẹn gặp cô ấy đêm nay, nói là trong nhà đột nhiên có việc gấp không đi được, có khả năng phải dời cuộc hẹn sang ngày mai.

Giọng nói còn rất chân thành mà xin lỗi.

Thái độ cũng thành khẩn, tự mình gọi điện thoại để giải thích với Khâu Diệc Bạch, bởi vì mẹ bị bệnh cần phải chăm sóc, trong lúc nhất thời không có cách nào bất đắc dĩ chỉ có thể thất hẹn.

Đối với việc này Khâu Diệc Bạch tự nhiên tỏ vẻ có thể hiểu được, rốt cuộc thì kế hoạch chung quy vẫn có thể thay đổi được, về mặc tình cảm có thể tha thứ.

Hơn nữa Khoa Thụy đã hợp tác cùng họ hơn một năm, trong quá trình hợp tác từ trước đến nay chưa từng xuất hiện bất kỳ vấn đề nào.

Cô ấy tự nhiên mà tin tưởng lời nói của khách hàng là sự thật, đối với lần hợp tác này vẫn tin tưởng như cũ.

Vì thế nói không sao cả trong điện thoại và chúc mẹ của người này nhanh chóng khỏe lại.

Hơn nữa còn cố ý dặn dò trợ lý Hàn chuẩn bị quà tặng, ngày mai tự mình sẽ đến thăm hỏi.

Cùng lúc đó còn cố ý xem xét lịch trình của ngày mai, tận lực đẩy đi một số việc không quan trọng, để trống thời gian đến gặp mặt khách hàng.

Sau khi àm xong tất cả, cô ấy lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện hiện giờ thật sự còn rất sớm.

Còn chưa đến tám giờ!

Tức khắc liền vui vẻ lên, nghĩ như vậy cũng tốt, đêm nay lại có thể đến tìm bạn gái ngủ ngủ rồi.

Ngay sau đó liền thay đổi hướng đi, đầu tiên là đưa trợ lý Hàn về trước, sau đó lại đi đến nhà Thẩm Ninh Hinh.

Bởi vì đã có bạn gái rồi, nên ngay cả ghế phụ cũng không cho người ta ngồi vào.

Dù thế nào cũng phải để cho người ta ngồi ở phía sau, cả đoạn đường đều nghiêm túc lái xe, mắt nhìn thẳng nhanh chóng đưa ngườiđến dưới lầu của tiểu khu.

Trợ lý Hàn vừa mới xuống xe, chưa kịp quay đầu lại nói tạm biệt, đã thấy người này khởi động xe lái đi.

Ngựa không ngừng vó chạy đi, giống như sợ mình mời cô ấy đi lên nhà uống trà vậy.

Không khỏi phát ra giọng nói cảm thán: "Kỳ quái kỳ quái thật là kỳ quái..."

Chỉ kịp nói một câu như vậy, Khâu Diệc Bạch đã chạy đi xa mất rồi.

Thậm chí còn tính đi siêu thị một chuyến, mua chút đồ ăn ngon về cho Thẩm Ninh Hinh thật ngạc nhiên.

Dù sao cũng là bất ngờ, tất nhiên sẽ không thông báo trước.

Khâu Diệc Bạch đi siêu thị chọn trái chọn phải mua một đống đồ lớn, túi lớn túi nhỏ bỏ vào cốp xe, ngay sau đó lại một lần nữa khởi động xe.

Đi không được bao lâu, lại thấy một cửa hàng bán hoa đặc biệt đẹp.

Tức khắc trong tâm khẽ nhúc nhích, dừng xe lại vui vẻ đi vào mua một bó hoa.

Bởi vì trước kia cô ấy đã từng đọc được ở đâu đó, cụ thể ra sao thì quên mất rồi, chỉ nhớ đại khái là --

Loại cảm giác thích này, là không có hạn mức cao nhất.

Trước kia cô ấy chưa từng yêu đương, cho nên đối với câu nói này không thể nào hiểu được.

Mãi cho đến sau này khi đã cùng Thẩm Ninh Hinh ở bên nhau, cô ấy rốt cuộc mới hiểu được những lời này là có ý gì.

Thật sự là không có hạn mức cao nhất, bởi vì cô ấy cảm thấy bản thân mỗi một ngày đều đặc biệt đặc biệt thích Thẩm Ninh Hinh.

Nhưng rồi đến hôm sau, lại phát hiện cảm giác thích của bản thân đối với cô ấy hình như  còn nhiều hơn so với ngày hôm qua.

Thật là một trải nghiệm đặc biệt thần kỳ.

Cho nên cô ấy tình nguyện thông qua mấy loại việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt để biểu đạt cái 'thích" của mình đối với Thẩm Ninh Hinh.

Cũng hy vọng cô có thể bởi vì những chuyện này mà lại thích cô ấy nhiều thêm một chút, càng ngày càng nhiều thêm một chút.

Có đôi khi ngẫm lại thấy sự sẽ rất ngượng ngùng.

Khâu Diệc Bạch không khỏi đỏ mặt, đem bó hoa tươi chỉnh sửa một chút rồi lại đặt ở ghế sau, ngâm nga một bài hát không rõ ràng, vui vẻ lại xinh đẹp trở về nhà bạn gái.

Trên người mang theo túi lớn túi nhỏ, còn gian nan cầm theo bó hoa, thật vất vả mới vào được thang máy đi lên lầu.

Kết quả đứng ở cửa gõ vài cái vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Nghĩ có khả năng bạn gái đi ngủ mất rồi, Khâu Diệc Bạch tức khắc liền không gây ra tiếng động nào nữa.

Khẽ meo meo đem toàn bộ đồ trên người đặt xuống đất, lại khẽ meo meo tìm chìa khóa mở cửa ra, sau đó lại khẽ meo meo đem toàn bộ đồ ôm vào trong phòng, mang hoa đi vào phòng ngủ đưa đầu vào liếc mắt nhìn một cái.

Ngay sau đó liền phát hiện Thẩm Ninh Hinh thật sự đã ngủ rồi.

Bộ dáng đặc biệt đẹp, lông mi thật dài, tư thế ngủ ngoan ngoãn, sợi tóc đen nhánh và cổ tay mảnh khảnh.

Bất kể là chỗ nào cũng đặc biệt xinh đẹp.

Cô ấy yêu thích đến không chịu được.

Khâu Diệc Bạch thấy thế đáy lòng không khỏi mềm mềm, lặng lẽ đem bó hoa đặt sang một bên, nghĩ ngày mai cho cô bất ngờ cũng được.

Rồi tự mình đến xốc chăn của cô lên, thật cẩn thận đưa một chân vào bên trong.

Một chân vừa mới đi vào, lại đột nhiên đụng phải cái gì đó có lông xù xù.

Còn nóng hầm hập, tinh tế cảm thụ giống như còn có hô hấp.

Không khỏi "Chi oa" một tiếng, cả người tức khắc liền từ trên giường bắn lên.

Vội vàng chạy vòng đến bên người Thẩm Ninh Hinh duỗi tay đem cô từ trong chăn kéo ra bên ngoài, vừa kéo vừa kinh hồn nói trong chăn có đồ vật dơ.

Sợ tới mức quá sức.

Mãi đến khi Thẩm Ninh Hinh mơ mơ màng màng xốc chăn lên.

Khâu Diệc Bạch lúc này mới phát hiện, thì ra nằm trong chăn là một con mèo trắng.

Đoán chắc là đột nhiên bị đánh thức tâm tình không tốt, vừa hung vừa ngạo kiều nhìn Khâu Diệc Bạch, xù lông nhìn cô ấy gừ gừ vài tiếng.

Một người một mèo cứ như vậy giằng co thật lâu.

"..."

----------------------------

Thẩm Ninh Hinh ngủ một giấc, trạng thái tinh thần khôi phục rất nhiều.

Thấy Khâu Diệc Bạch sớm như vậy đã trở về, rất nhanh đoán được người này hẳn là bị khách hàng cho leo cây rồi.

Có khả năng ngay cả cơm cũng chưa ăn.

Không khỏi vội vàng ngồi dậy, muốn đi bếp làm chút đồ ăn cho cô ấy.

Chẳng qua trước khi đi sợ cô ấy hiểu lầm, còn giải thích vài câu, nói con mèo này là do một người bàn đưa đến nhờ cô chăm sóc mấy ngày, chờ người bạn này trở lại sẽ lập tức đưa đi.

Chủ yếu là sợ cô ấy nghĩ nhiều, cho rằng cô ở bên ngoài có con mèo khác này nọ.

"À, như vậy sao." Khâu Diệc Bạch nghe vậy gật đầu.

Đưa mắt nhìn con mèo trên giường, lại nhìn bóng dáng Thẩm Ninh Hinh rời đi , sau một lúc lâu mới lặng lẽ duỗi tay ra.

Trong miệng còn nhỏ giọng gọi: "Meo meo, meo meo, cho chị sờ sờ..."

Lời còn chưa nói xong, con mèo liền nhảy xuống giường chạy ra phòng khách.

Khâu Diệc Bạch thấy thế vội vàng đuổi theo, phát hiện con mèo lúc này đang ngồi trên sô pha tiêu dao tự tại.

Không khỏi tiếp tục lén lút bước qua, duỗi tay muốn sờ hai cái.

Suy nghĩ liền xoay chuyển, cô ấy nghĩ có thể là do cách tiếp cận vừa rồi của mình không đúng, vì thế lại thay đổi cách gọi, đổi qua dùng ngôn ngữ của mèo để giao tiếp, vừa đi về phía trước duỗi tay vừa kêu meo meo meo.

Lúc này con mèo rốt cuộc cũng không chạy nữa.

Khâu Diệc Bạch thấy thế đột nhiên cảm thấy vui vẻ, nghĩ quả nhiên tìm đúng cách là có thể làm được không ít công chuyện, tức khắc kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, thậm chí một tay khác còn lặng lẽ lấy điện thoại ra từ trong túi, muốn chụp lén một bức ảnh bản thân đang sờ con mèo để đăng Weibo.

Kết quả sờ cũng sờ rồi, chụp cũng chụp rồi.

Nhưng sờ thì sờ được rồi, nhưng chụp thì lại chụp được ảnh bản thân bị cắn.

Sao mày còn cắn người nữa!

Khâu Diệc Bạch ủy khuất, vừa muốn tìm con mèo để lý luận, nhưng vừa nhấc mắt lên con nèo đã sớm không biết chạy đi đằng nào rồi.

Bất đắc dĩ chỉ có thể nhăn mặt chạy vào phòng tắm xử lý.

Còn may chưa bị tróc da, nếu không nhất định cô ấy sẽ khóc một trận.

"..."

Vài phút sau rốt cuộc mới xử lý xong.

Vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Thẩm Ninh Hinh đã làm xong cơm tối.

Mùi hương đặc biệt thơm, nhìn qua liền bị kích thích cảm giác thèm ăn, rau xanh, trứng chiên, lạp xưởng, thậm chí còn chuẩn bị sắn chút đồ ăn sáng cho cô ấy.

Khâu Diệc Bạch nhìn thấy hốc mắt liền phiếm hồng, cảm thán bạn gái thật sự quá tốt, thật sự quá tuyệt.

Vì thế rất nhanh liền quên mất chuyện bị mèo cắn, vui vẻ kéo ghế dựa ra. ngồi xuống ăn mì.

Mới vừa ăn được một miếng, con mèo không biết lại từ chỗ nào chạy ra, đoán chừng là vì ngửi được mùi thơm mà tới, ở bên chân cô ấy cọ cọ.

Lúc này lại rất ân cần.

Khâu Diệc Bạch không khỏi bĩu môi, lãnh khốc vô tình nhìn về phía nó nhẹ nhàng lắc đầu: "Không! Cho! Ăn!"

Chính là lợi hại hỏng rồi.

Thẩm Ninh Hinh nhìn thấy cũng không nhịn được liền cười lên, sợ lát nữa sẽ xuất hiện cuộc hỗn chiến của một người một mèo, vội vàng bước nhanh đi đến bên cạnh sô pha lấy ra chén nhỏ để mèo ăn.

Chuẩn bị xong đồ ăn cho mèo rồi nhìn nó nhẹ nhàng vẫy vẫy: "Tới ăn đi!"

Ai ngờ con mèo này lại không chút cử động.

Thẩm Ninh Hinh ngẩn người, lúc này mới nhớ ra chuyện Lý San nói muốn nó đến ăn phải gọi tên, đáy lòng không khỏi có chút nổi lên sự hoảng loạn.

Nghĩ rằng Khâu Diệc Bạch đang hết sức chuyên chú ăn mì bên kia, liền không khỏi hơi thả lỏng một chút.

Nhẹ nhàng mở miệng, đặc biệt đặc biệt nhỏ giọng gọi một tiếng: "Ngoan ngoãn..."

Lời vừa ra khỏi miệng chính cô cũng cảm thấy quá nhỏ, còn tưởng rằng người và mèo đều không nghe thấy được.

Trăm triệu lần không nghĩ tới thế nhưng lại nhận được hai tiếng đáp.

Mèo tung ta tung tăng tới, Khâu Diệc Bạch cũng tung ta tung tăng tới.

Mắt nhìn Thẩm Ninh Hinh, đồng thời đáp lời: "Làm sao vậy?" "Meo!"

Tiếng nói vừa dứt, một người một mèo lại một lần nữa hai mắt nhìn nhau.

Lại một lúc sau, người nào đó rất nhanh đã đỏ mặt.

Đoán chừng là cảm thấy thẹn thùng vừa nghi hoặc vừa tức giận, trầm mặc một hồi lâu vẫn không nói được một lời nào, ôm gương mặt đỏ thẫm trốn vào WC.

Động tác thuần thục làm người ta cảm thấy đau lòng.

Chạy vào WC như là chạy về nhà...

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

16/09/2023

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro