Chương 58: Cô ấy từ nhỏ đến lớn đều không có bạn
Người này từ trước đến nay sau khi uống say đều sẽ không nhớ được gì.
Ôm Thẩm Ninh Hinh ngủ một đêm, mơ cả đêm cùng cô ở công viên chèo thuyền, ngủ một giấc tỉnh dậy hỏi cái gì cũng không nhớ.
Chỉ nhớ rõ đêm qua bạn gái làm xương sườn cùng với một bàn đồ ăn ngon thật lớn cho cô ấy, cầu hôn, video, muốn về nhà, một chút cũng không nhớ.
Đối với việc này Thẩm Ninh Hinh cũng không nhắc lại, sợ cô ấy trong lúc nhất thời lại xấu hổ đến chết trong WC.
Dù sao thời gian vẫn còn nhiều, cô sẽ thay người này lưu trữ, sau này nói lại sau.
Chỉ cần biết rằng cô ấy rốt cuộc yêu cô bao nhiêu là được.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền cong khóe miệng, nghĩ hôm nay là thứ bảy, Khâu Diệc Bạch lại khó có được một ngày nhàn rỗi, vì thế liền chuẩn bị bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm một lát nữa.
Còn mình thì đứng dậy đi rửa mặt, tính toán trong lát nữa sẽ làm một bữa sáng thật phong phú.
Kết quả còn không đợi cô vào phòng tắm, vừa xoay đầu đột nhiên phát hiện phía sau lưng mình có thêm một cái đuôi.
Khâu Diệc Bạch thế mà lại đi theo cô.
Trên người còn mặc một bộ đồ ngủ không biết tìm được từ khi nào, là một bộ váy thuần màu đen, cổ áo và cổ tay áo đều có viền hoa nhỏ, xương quai xanh trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Gợi cảm lại đáng yêu, đẹp muốn chết.
Làm Thẩm Ninh Hinh mới sáng sớm tim đã đập nhanh dồn dập.
Người nọ còn không phát giác, mắt đầy trông mong giơ tay về phía cô.
Thấy người trước mặt đứng yên, cô ấy nhẹ giọng mở miệng cùng cô oán giận: "Hinh Hinh cả người chị nhức mỏi quá, đôi mắt cũng đau nữa..."
Điều này không phải rất vô nghĩa sao?
Thẩm Ninh Hinh im lặng.
Thật không dám dấu diếm, thật ra eo của em vẫn còn đau đây này.
Cô thở dài, ngay sau đó liền đem Khâu Diệc Bạch kéo qua, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô ấy, vừa xoa bóp lại giống như dỗ dành trẻ con vừa nói với cô ấy: "Đau đau bay đi."
Ngoài ra, một câu cũng không dám nói thêm.
Chủ yếu là sợ cô ấy nhớ tới chuyện đêm qua đã quay video.
Rốt cuộc video kia quá mức trân quý, người này ở bên trong cùng cô tố cáo nửa ngày, nói thật nhiều câu âu yếm, vừa khóc vừa thề, thật sự là quá mức đáng yêu.
Xóa mất thì rất tiếc.
Mới không thể để cô ấy nhớ ra đâu.
Cũng may, Khâu Diệc Bạch thật sự không nhớ ra cái gì, Thẩm Ninh Hinh vừa mới xoa bóp cho cô ấy xong tức khắc liền vui vẻ chui vào phòng tắm rửa mặt, vửa rửa mặt vừa soi xét đôi mắt, còn nói với Thẩm Ninh Hinh về sau trước khi đi ngủ phải uống ít nước một chút.
Làm cho Thẩm Ninh Hinh quả thực dở khóc dở cười, ngay sau đó liền nhón mũi chân lên nhẹ nhàng hôn hôn cô ấy.
Giọng điệu nói ra cũng vô cùng ôn nhut, nói với cô ấy: "Chị không cần lo lắng, lát nữa sẽ tốt lên thôi."
Trong họa có phúc, đổi được một nụ hôn ngọt ngào.
Khâu Diệc Bạch cảm giác thật vui vẻ, vội vàng hôn đáp lại Thẩm Ninh Hinh vài cái, làm xong hết tất cả liền cùng nàng đi phòng bếp, muốn học làm cơm.
Thậm chí còn rất chuyên nghiệp mặc tạp dề vào, lại dùng dây buộc tóc Thẩm Ninh Hinh cho mà cô ấy vẫn luôn đeo trên cổ tay buộc chắc tóc.
Thoạt nhìn thật đúng là rất chuyên nghiệp nha.
Kết quả vừa bắt đầu liền lộ nguyên hình, tuy nói so với lần trước có vẻ thuần thục hơn nhưng động tác vẫn như cũ đặc biệt vụng về.
Bởi vì tóc buộc thấp, sợi tóc sẽ trong lúc lơ đãng mà rơi xuống, nhiễu loạn tầm mắt và tâm tình.
Không đến một lát sau tay chân liền bắt đầu loạn lên.
Thẩm Ninh Hinh nhìn thấy liền muốn cười, cũng không hiểu vì sao năng lực học tập của Khâu Diệc Bạch đặc biệt mạnh như vậy mà cô ấy vẫn luôn vấp ngã ở việc học nấu cơm.
Bất đắc dĩ chỉ có thể vẫy vẫy tay hô dừng một tiếng.
Tự cô đem người dắt trở về phòng, cầm lấy dây buộc tóc buộc lại giúp cô ấy.
Chẳng qua lần này nổi lên chút ý niệm muốn trêu đùa.
Dựa theo ký ức lúc nhỏ, buộc cho cô ấy hai cái đuôi ngựa.
"..."
-----------------------
Thẩm Ninh Hinh cùng Khâu Diệc Bạch ở nhà cùng nhau suốt cả ngày.
Xem phim, vui vẻ ăn đồ ăn vặt, chơi trò chơi.
Rốt cuộc thì thường ngày công việc quá bận rộn, ngoại trừ buổi tối và ngày cuối tuần ra ngoài chơi, thì thời gian hai người có thể ở bên nhau rất ít.
Lần này vừa lúc nhàn rỗi, tóm lại là muốn nhiều dính dính nhau càng nhiều càng tốt.
Đối với việc này Khâu Diệc Bạch cũng muốn như vậy.
Thậm chí còn trộm lên kế hoạch cho ngày mai, muốn đưa Thẩm Ninh Hinh đi chơi khắp nơi.
Kết quả mới vừa chuẩn bị xong, vừa nhấc mắt đột nhiên phát hiện Thẩm Ninh Hinh đang nghe điện thoại.
Cô ấy nghe được nội dung cuộc gọi hình như là bạn của cô gọi tới, hình như là có người muốn tổ chức sinh nhật, mời cô ngày mai đến dự tiệc.
Sinh nhật sao?
Khâu Diệc Bạch nghe vậy liền sửng sốt, ánh mắt theo bản năng dời đến trên mặt Thẩm Ninh Hinh.
Còn rất nhiệt tình, Thẩm Ninh Hinh tuy rằng đang rất chuyên chú nghe điện thoại, nhưng vẫn lập tức phát hiện ra được.
Ngay sau đó liền có chút lo lắng, nghĩ Khâu Diệc Bạch có thể là không muốn cô đi.
Rốt cuộc... thì dựa theo ý tứ sắp xếp của Lý San.
Mỗi khoản ăn nhậu chơi bời tất cả đều được sắp xếp đặc biệt thỏa đáng, giống như không chơi đến tối sẽ không dễ dàng thả người về nhà.
Chính bởi vì thế cho nên Thẩm Ninh Hinh mới có chút lo lắng, sợ rằng Khâu Diệc Bạch một mình ở nhà sẽ cảm thấy cô đơn.
Đang chuẩn bị hỏi thử xem có thể mang người nhà theo được không.
Kết quả không đợi cô mở miệng, bỗng nhiên thoáng thấy người trước mắt đã tiến đến gần vào bên cạnh mình.
Hai cái đuôi ngựa phe phẩy, như hai cánh nhỏ, liền như vậy chậm rãi tiếp cận cô.
Lúc sau còn dán vào bên tai cô, đặc biệt nhỏ giọng nói một câu: "Em đi đi, không cần để ý đến chị đâu."
"Ngày mai chị cũng có hẹn." Cô ấy nói, "Cùng bạn ra ngoài câu cá đó."
Thẩm Ninh Hinh vẫn là lần đầu tiên nghe được cô ấy nhắc đến bạn, trước kia chưa từng nghe cô ấy nói qua.
Cũng chưa từng thấy cô ấy cùng người nào ra ngoài chơi cả, bình thường ngoại trừ gặp khách hàng, đi công tác thì cũng chỉ đến xưởng.
Không khỏi sinh ra nghi ngờ, cảm thấy người này chắc chắn là sợ cô lo lắng cho nên mới nói như vậy.
Vì thế ngay sau khi kết thúc cuộc gọi cô liền chuẩn bị dò hỏi một phen.
Ai ngờ Khâu Diệc Bạch lại dường như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lập tức trở về phòng đem đồ câu cá lấy ra cho cô xem, nói: "Em xem chị đã sớm chuẩn bị xong rồi nè."
Thậm chí còn vừa chuẩn bị vừa nhận điện thoại, nghe nói chính là do người bạn kia gọi tới, đang cùng cô ấy xác định thời gian ngày mai xuất phát.
Thật đúng là giống như mọi chuyện đã được lên kế hoạch trước đó rồi, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc.
Mở Weibo ra xem, cũng không thấy một động thái nào của tiểu khóc bao.
Cho nên... có thể là thực sự có hẹn sao?
Thẩm Ninh Hinh không khỏi thoáng yên tâm hơn một chút, nghĩ Khâu Diệc Bạch không phải một mình ở nhà là được rồi.
Lúc này cuối cùng mới đồng ý với Lý San, ngày hôm sau lại dậy thật sớm để chuẩn bị.
Khâu Diệc Bạch cũng dậy cùng lúc với cô, cùng trang điểm, sau đó cùng mang đồ đi câu xuống, rồi lái xe đưa cô ra cửa.
Ở trong xe trộm dính đính ngọt ngào một hồi lâu mới chịu thả người đi.
Lúc này còn đi rất nhanh, giống đang gấp gáp đến chỗ hẹn vậy.
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm chiếc xe cô ấy rời đi thật lâu mới quay đầu.
---------------------
Tiệc sinh nhật đặc biệt náo nhiệt.
Là một phú nhị đại, bạn bè của Lý San đặc biệt nhiều.
Người nhiều cũng chơi liền rất vui, hứng thú rất nhanh được tăng lên, không khí càng thêm náo liệt.
Tâm sự, kết bạn mới, đưa cho nhau phương thức liên hệ để saunày có dịp sẽ liên lạc.
Bởi vì lớn lên xinh đẹp, trong lúc này có không ít người đến câu dẫn Thẩm Ninh Hinh.
Tuy nói đều đã bị cô từ chối, nhưng chung quy vẫn có người không can tâm, vẫn nghĩ lỡ đâu bản thân họ sẽ được đáp lại thì sao.
Cuối cùng Thẩm Ninh Hinh không có cách nào khác nữa, dứt khoát chào hỏi đám người Lý San, bảo muốn đi chơi với Tiểu ngoan ngoãn rồi nhanh chạy lên lầu hai tìm chỗ yên tĩnh.
Nhưng thật ra cũng không tính là nói dối, rốt cuộc thì cô có chút nhớ Tiểu ngoan ngoãn.
Đương nhiên, không chỉ nhớ mỗi mình Tiểu ngoan ngoãn, mà còn nhớ Đại ngoan ngoãn đang đi câu cá của cô nữa.
Vì thế liền lấy điện thoại ra gọi cho Khâu Diệc Bạch, muốn hỏi thử xem cô ấy đang làm gì.
Người bên kia một lúc lâu mới nhận cuộc gọi.
Giọng nói nghe ra còn rất vui vẻ, trong điện thoại nói với cô: "Chị đã câu được một con cá rất lớn đó, trở về sẽ nấu canh cho em uống nha."
Lúc sau lại dặn dò cô phải chơi thật vui, không cần lo lắng cho cô ấy.
Chưa nói được vài câu liền cúp điện thoại.
Khả năng đang câu cá rất hăng say đây.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh cũng liền không quấy rầy cô ấy nữa, cùng Tiểu ngoan ngoãn ngồi trên giường chơi một lát, ngay sau đó lại lần nữa đi xuống lầu tìm Lý San.
Một lần chơi đến chạng vạng.
Khâu Diệc Bạch ở bên kia nói là đang ăn cơm, tạm thời còn phải đợi một lát nữa mới có thể trở về.
Thẩm Ninh Hinh cũng không thúc giục cô ấy, đứng ở giao lộ gọi xe taxi, nghĩ dù sao cũng không có việc gì, nếu không trước tiên quay lại công ty một chuyến đã.
Thật ra công việc trong tay cô còn rất nhiều.
Thứ hai có mười mấy đơn hàng cần phải xử lý, rất nhiều công việc và những thứ kế tiếp cần phải chuẩn bị, nếu thật sự toàn bộ dồn đều hết vào thứ hai nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Cô hẳn nên lấy một ít về xử lý.
Nhưng rốt cuộc Khâu Diệc Bạch thật vất vả mới trở về, cuối tuần không có việc gì cần hoàn thành, Thẩm Ninh Hinh chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy thôi, cũng không muốn quản chuyện công việc.
Nếu hiện tại có thời gian... thì vẫn nên trở về xử lý một chút.
Thứ hai đỡ phải lo có quá nhiều việc làm không hết.
Đang nghĩ nghĩ, xe taxi đã đến công ty.
Thẩm Ninh Hinh trả tiền xong liền xuống xe, khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi phát hiện bọn họ đang xử lý mấy cây xương rồng, liền nhịn không được mua một cây.
Đặt cây vào trong phòng ngủ làm đồ trang trí cũng khá tốt, như vậy về sau khi Khâu Diệc Bạch đến ngủ lại có nhiều thứ đồ đa dạng để cho cô ấy xem.
Còn có thể nói cho cô ấy: 'Chị xem, cái cây này có đáng yêu không? Bạn gái của em so với nó còn đáng yêu hơn nhiều.'
Trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều, vừa đi vừa suy nghĩ, cứ như vậy lên lầu.
Vừa mới chuẩn bị lấy chìa khóa ra để mở cửa, kết quả vừa đưa mắt liền thấy cửa đã mở rồi.
Lại thoáng nhìn vào trong thăm dò, thậm chí còn thấy một tia sáng trắng.
Thế mà ánh sáng này lại bắt nguồn từ văn phòng của Khâu Diệc Bạch.
Thẩm Ninh Hinh lập tức sửng sốt, nhìn lại tin nhắn mà mới vài phút trước thôi Khâu Diệc Bạch đã gửi cho cô, đột nhiên liền ý thức được gì đó.
Vội vàng bước nhanh về phía trước thoáng nhìn vào bên trong.
Cái gì mà đi câu cá, cái gì mà ăn cơm, giờ phút này cô ấy còn đang ngồi ở bên trong.
Vừa nhìn qua liền biết đã ngồi ở đó thật lâu, bên cạnh còn có rất nhiều văn kiện đã xử lý xong.
Trên cùng còn có bảng biểu, vừa thấy tiêu đề liền thấy quen đến không thể quen hơn, chính là văn kiện mà tối thứ sáu Thẩm Ninh Hinh chưa xử lý.
Lại thấy bên trái còn có mấy vỏ gói chocolate cùng một bịch bánh quy nhỏ chưa ăn xong.
Thật quá đáng thương.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế đầu quả tim tức khắc liền đau một chút, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Tiếng động có chút lớn, ngay sau đó liền làm người này bị dọa sợ, hét to một tiếng theo bản năng ôm lấy đồ câu cá bên cạnh.
Còn tưởng rằng có quỷ.
Kết quả nhìn kỹ lại, thì ra là bạn gái của mình.
Khâu Diệc Bạch sửng sốt, gương mặt rất nhanh liền đỏ lên.
Trong nháy mắt trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu cũng bắt đầu vội xoay chuyển, nghĩ nên giải thích với Thẩm Ninh Hinh như thế nào.
Cũng không thể ăn nhanh như vậy được, mười phút trước vừa mới ăn được một nửa, mười phút sau đã ngồi trong văn phòng.
Này cũng quá... không chân thực rồi.
Chính là làm cô ấy sầu đến hỏng rồi, một hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Lại vừa nhấc mắt, Thẩm Ninh Hinh đã chạy đến trước mặt cách cô rất gần rồi.
Biểu cảm trên mặt nhìn qua rất nghiêm túc, hỏi: "Có phải thật sự là chị không có đi câu cá đúng không? Chị bởi vì không muốn để em lo lắng cho nên mới nói dối phải không?
"Tiệc sinh nhật có rất nhiều người đưa người nhà theo." Thẩm Ninh Hinh nói, "Rõ ràng chị có thể đi cùng em, tại sao còn cố tình chạy đến công ty tăng ca..."
Lập tức liền chọc thủng lời nói dối của cô ấy.
Khâu Diệc Bạch nghe vậy gương mặt lại càng đỏ thêm, ánh mắt cũng theo bản năng liếc nhìn về hướng khác.
Nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn không thể đem nguyên nhân thật sự nói ra.
Trên thực tế cô ấy cũng muốn cùng đi theo.
Không riêng gì tiệc sinh nhật, Thẩm Ninh Hinh đi đâu cô ấy cũng muốn đi theo đó, dù là góc xó xỉnh nào cô ấy cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng cô ấy không dám.
Bởi vì đó là bạn của Thẩm Ninh Hinh.
Mà cô ấy từ nhỏ đến lớn đều không có bạn.
Khi còn nhỏ ba mẹ quản quá nghiêm, rất ít khi cho cô ấy thời gian vui chơi giải trí, mỗi ngày ngoại trừ học tập thì vẫn là học tập, chỉ khi nào ra ngoài bàn chuyện làm ăn mới mang cô ấy theo để lấy kinh nghiệm.
Từ khi đó Khâu Diệc Bạch bắt đầu không thể kết bạn.
Tuy nói sau này có rất nhiều người chủ động tiếp cận cô ấy, nhưng mục đích đều không đơn thuần.
Sơ trung, cao trung, đại học, cơ bản đều là như vậy.
Ngay cả sau này đi làm cũng thế.
Cô ấy không chỉ một lần nghe được đồng nghiệp nói xấu sau lưng mình, nói cô ấy thông qua mối quan hệ đặc thù mới có thể leo lên chức vụ này, nói cô ấy là cái máy làm việc, nói đạo đức của cô ấy không xứng với chức vụ, thậm chí còn có người nói nhân phẩm của cô ấy như rác rưởi...
Đối với việc này cô ấy thật sự một có cách nào để giải quyết.
Bất đắc dĩ chỉ có thể tạo lớp vỏ bọc hung hăng lạnh lùng cho chính mình, bày ra bộ dáng mà một cấp trên nên có, giống như cô ấy thật sự không có tình người, cũng không cần bạn bè.
Cũng có khả năng là cô ấy không xứng có bạn.
Cho nên nhiều năm như vậy rồi, vẫn luôn có một hạt giống tự ti chôn dưới đáy lòng của cô ấy.
Lần này cũng giống vậy, sợ đi theo sẽ làm bạn gái mất mặt, sợ mình sẽ làm hư việc.
Dứt khoát liền lấy cớ cũng muốn ra ngoài chơi rồi trực tiếp trốn đến văn phòng.
Thật ra cũng không tồi, không chỉ có thể xử lý công việc trong tay mình, còn có thể giúp bạn gái không ít việc nữa.
Chẳng qua những lời này cô ấy không dám nói cho Thẩm Ninh Hinh.
Lời đến bên miệng, do dự vài lần cuối cùng vẫn nói thành: "Bởi vì chị không thích ồn ào."
"Còn nữa em cũng nên để cho mình chút không gian riêng tư." Cô ấy nói vậy, lời lẽ chính đáng vỗ vỗ bả vai Thẩm Ninh Hinh, "Chị tăng ca xử lý công việc cũng khá tốt mà."
Còn tưởng rằng lúc này bản thân cô ấy thoạt nhìn khẳng định đặc biệt soái.
Thật ra ủy khuất dưới đáy mắt đã không thể giấu được.
Thẩm Ninh Hinh nhìn thấy thật đau lòng đến hỏng rồi, đối với nguyên nhân cô ấy không đi tiệc sinh nhật cũng dần dần đoán được hơn phân nửa.
Chẳng qua suy xét đến mặt mũi của Khâu Diệc Bạch, cuối cùng cũng không thể nói ra được.
Vì thế đến cuối cùng cũng chỉ đưa lên chậu xương rồng mà mình mới mua được, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn làm việc của cô ấy, nói cho Khâu Diệc Bạch: "Em mua cho chị đó, chị đặt nó trên bàn làm việc, mệt mỏi nhìn nó thì sẽ gặp cảnh đẹp ý vui."
Thậm chí còn cố ý hỏi cô ấy một câu: "Đẹp không, đáng yêu không?"
Tiếng nói vừa dứt Khâu Diệc Bạch liền gật đầu.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc nở nụ cười, vừa mới mở miệng, chẳng qua...
Không nghĩ tới người trước mắt này thế mà lại cùng cô trăm miệng một lời.
Nói ra giống y như nhau, đều là câu kia: "Chẳng qua bạn gái của chị/em càng đáng yêu hơn nha."
Sau một lúc lâu, cả hai người đều bật cười.
========================
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
24/09/2023
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro