Chương 115
Chương 115: Khác biệt
Tiêu Nhung ở nhà không chịu ngồi yên, Kinh Thiên Nguyệt đóng phim mới cô cũng đi, chẳng qua chỉ là thường xuyên đến thăm.
Hồng Tắc như thường lệ giai đoạn đầu tự mình đi theo, khi nhìn thấy Tiêu Nhung thì im lặng một lúc, cuối cùng hỏi: "Gần đây em rảnh lắm à?"
Tiêu Nhung chớp chớp mắt: "Anh Tắc suy nghĩ một chút xem."
Kinh Thiên Nguyệt ở một bên cười, kéo Tiêu Nhung đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trở lại, thời tiết bên ngoài mùa đông rất lạnh, Tiêu Nhung trên tay ôm một túi sưởi, thuận thế ngả vào lòng Kinh Thiên Nguyệt.
Chu Châu đã sớm quen rồi, còn Hồng Tắc thì khóe miệng giật giật, có vẻ không thích ứng được thái độ ve vãn trên phim trường của Kinh Thiên Nguyệt.
Bộ phim trước hắn ta cùng mấy ngày nay Tiêu Nhung còn chưa vào đoàn, nhưng nghe Chu Châu nói cũng là quấn quýt không rời.
"Em không cần để ý suy nghĩ của anh ta đâu."
Tay Kinh Thiên Nguyệt luồn vào túi sưởi của Tiêu Nhung, áp vào tay Tiêu Nhung, tình tứ đến mức khiến Hồng Tắc không nỡ nhìn.
Hắn ta đẩy đẩy kính, "Tôi cũng quản không nổi."
Cảnh quay ngoại cảnh ở một công viên, phim đô thị không phiền phức như phim cổ trang, tạo hình cũng tương đối dễ dàng, chỉ là quay ngoại cảnh thì không thể thiếu bảo vệ.
Kinh Thiên Nguyệt đang quay phim mới không phải bí mật, công viên này ngày thường người đã không ít, lúc này người vây xem cũng đông.
Fan của Tiêu Nhung nghe tin lập tức hành động, có khi đoàn phim suýt chút nữa đã tưởng Tiêu Nhung cũng tham gia diễn xuất.
Nhưng cô lại ngoan ngoãn làm ra vẻ trợ lý, bưng trà rót nước, thêm ấm giường, à không phải, ấm tay.
Cả người Kinh Thiên Nguyệt đều lười biếng, còn nam diễn viên phối hợp trong cảnh quay hôm nay tuổi không lớn, trông lại đặc biệt thanh tú, đang ở một bên căng thẳng lật kịch bản.
Thường xuyên liếc mắt nhìn về phía này.
Ai đóng phim với bà chủ của mình mà không căng thẳng chứ.
Tiêu Nhung đều chú ý tới ánh mắt đối phương, "Hắn ta căng thẳng quá."
Kinh Thiên Nguyệt xoa nhẹ tóc Tiêu Nhung, "Năm đó em cũng chẳng hơn được bao nhiêu."
Hồng Tắc đứng một bên xử lý tin nhắn điện thoại, nghe thấy câu này thì xuy một tiếng, "Em nghĩ ai cũng như em sao."
Kinh Thiên Nguyệt: "Em làm sao, thiên tài nhỏ bé bình thường thôi mà."
Phao Phao suýt chút nữa cười thành tiếng.
Tiêu Nhung ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ, nhìn Kinh Thiên Nguyệt bị gọi đi đóng phim.
Nàng trong công việc luôn điềm tĩnh, thể hiện các tầng bậc nhân vật như thể dễ như trở bàn tay.
Tiêu Nhung chống cằm, xem rất nghiêm túc.
Cô không phải ngày nào cũng đến, chẳng qua tin tức về việc Tiêu Nhung trở thành người thường xuyên đến thăm đoàn phim này đã lan truyền nhanh chóng trên mạng.
Những ảnh động có watermark bị làm mờ vẫn không che giấu được sự thân mật giữa Tiêu Nhung và Kinh Thiên Nguyệt, không ít người gào thét đây căn bản là nơi cung cấp tình yêu.
Khiến nhà sản xuất Cao Tĩnh trên Weibo cảnh cáo Tiêu Nhung: Không được ảnh hưởng người khác đóng phim.
Kết quả bị Kinh Thiên Nguyệt chuyển tiếp cảnh cáo: Không được la tiểu bằng hữu nhà tôi, hơn nữa tôi đóng phim không ai có thể ảnh hưởng được.
Phía dưới cư dân mạng cười đến mức khiến những người mới vào xem náo nhiệt cũng phải ồn ào, bộ phim này chưa quay đã hot, Tiêu Nhung đi thăm còn bị làm thành sticker, các loại hình ảnh ngoan ngoãn chờ được đút ăn kèm chú thích.
Vì thế có người hỏi: "Bộ này cũng có cảnh tình cảm đúng không, Nhung Nhung nhìn chị ở trước mặt mình hôn người khác có ghen không?"
Không ít người ở dưới bình luận này tag Tiêu Nhung.
Phao Phao đọc to cho Tiêu Nhung nghe.
Vừa lúc Kinh Thiên Nguyệt hôm nay có một cảnh hôn, đợi Kinh Thiên Nguyệt đứng dậy, Hồng Tắc liền ngồi sang một bên, vắt chân nhìn Tiêu Nhung.
Có lẽ vấn đề của Phao Phao cũng khiến hắn ta rất hứng thú.
Tiêu Nhung đội chiếc mũ len lông cừu, chống cằm nhìn về phía trước, công viên mùa đông rất lạnh, trên mặt đất còn có lá khô.
Kinh Thiên Nguyệt diễn một nữ nhân vật từ tầng lớp thấp đi lên trong môi trường công sở, cách ăn mặc rất sành điệu, gợi cảm và thanh lịch biến thành phụ kiện, tôn lên khiến nam diễn viên đứng trước nàng càng thêm non nớt.
Nhưng vốn dĩ cũng không nhiều tuổi lắm, còn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ là diễn bản thân thôi.
NG hai lần.
Tiêu Nhung xem rất nghiêm túc, nghe thấy câu hỏi kia thì đương nhiên trả lời: "Không có mà."
Cô nhắm mắt lại, lông mi dài và cong vút, khẩu trang ở cằm phồng ra hình dạng tròn tròn.
"Ai nhưng mà vẫn có một chút chua," Tiêu Nhung quay đầu mới phát hiện Phao Phao đang quay video, cô hơi ngượng ngùng, quay mặt đi, kéo khẩu trang lên, giọng nói khàn khàn, "Thật sự chỉ có một chút xíu thôi."
"Chị ấy trước đây quay nhiều phim như vậy, có vài cảnh hôn rất đẹp, như vậy có thể càng làm tôn lên vẻ đẹp của chị ấy, em đương nhiên......"
Cô nhìn về phía xa, cô trước đây luôn nhìn theo góc độ này, cô là người khác, nhìn Kinh Thiên Nguyệt diễn cảnh thân mật với người khác trên màn hình.
Nhiều năm như vậy trôi qua, tâm cảnh lại hoàn toàn khác biệt.
Ghen chỉ có một chút xíu, trước đây là ghen tị.
Bởi vì trước đây cô chỉ có thể nhìn thấy Kinh Thiên Nguyệt ở trạng thái công việc, còn bây giờ cô có được tất cả các trạng thái của Kinh Thiên Nguyệt.
Điều này quá đỗi thỏa mãn.
Phao Phao ai một tiếng, "Nhung bé con sao em lúc nào cũng có thể viết tiểu luận văn vậy."
Chu Châu ló đầu qua: "Cho tôi xem."
Hai trợ lý này đang xem lại đoạn video, Hồng Tắc ngồi một bên xem điện thoại, một lúc sau hỏi Tiêu Nhung: "Dung Hoài nói muốn dẫn Dung Mê đến xem, em đi cùng tôi đón không?"
Tiêu Nhung: "Dung Mê chịu ra ngoài sao?"
Chuyện nhà họ Dung đã kết thúc, Dung Tranh cố ý làm người khác bị thương bị kết án, Dung Mê cuối cùng cũng gặp Dung Tranh một mặt, cũng không biết đã nói gì.
Nàng ấy vẫn luôn ở bệnh viện, Tiêu Nhung dành thời gian đi thăm nàng ấy, Dung Mê cũng không mặn không nhạt.
Nàng ấy trông không giống một chút nào là người sẽ ra ngoài đi dạo.
Hồng Tắc gật đầu, Tiêu Nhung đứng dậy đi cùng hắn ta ra ngoài.
Phao Phao đã tải video lên, nghe Chu Châu nói không cần cùng nàng ấy cũng không đi.
Dung Hoài tự mình lái xe đưa Dung Mê ra ngoài, Dung Mê đối với việc phục hồi chức năng cũng không phản đối, nàng ấy chỉ là không thích đi bộ, nhưng đôi khi vì thể diện, vẫn sẽ ngoan ngoãn mang nạng giả.
Nàng ấy được Dung Hoài bế từ trên xe xuống đứng vững thì trông không khác gì một cô gái bình thường.
Mặc chiếc váy len dài đến mắt cá chân, một chiếc áo khoác màu nâu bao bọc lấy thân hình gầy yếu, sắc mặt vẫn tái nhợt, khi nhìn thấy Tiêu Nhung và Hồng Tắc cũng tỏ vẻ nhàn nhạt.
Dung Hoài giống như một bà mẹ già dặn dò ngàn lần vạn lần, Dung Mê bị phiền không chịu được, Tiêu Nhung nói, "Để em đẩy."
Dung Mê vóc dáng không cao, đứng lên đại khái đến vai Tiêu Nhung, bây giờ ngồi trên xe lăn. Nàng ấy nhìn Tiêu Nhung, vốn dĩ muốn nói gì, nhưng lại nuốt xuống.
Xe dừng bên ngoài, vào khu vực đã được hóa trang của đoàn phim còn có một con đường nhỏ, cũng đều có bảo vệ.
Khi Tiêu Nhung quay về thì fan bên ngoài đang gọi tên cô ấy, Tiêu Nhung vẫy vẫy tay, Dung Mê nói: "Cô không hỏi tôi vì sao muốn đến xem sao?"
Tiêu Nhung: "Cô muốn nói sao?"
Dung Mê: "......"
"Tôi biết cô muốn đến nhìn chị Nguyệt đó."
Tiêu Nhung cười một chút, "Tôi cũng là đến xem chị ấy."
Dung Mê: "Cười ngốc quá."
Tiêu Nhung sờ sờ mặt, "Cũng được mà, tôi lớn lên khá xinh đẹp."
Dung Mê: "......"
Hồng Tắc và Dung Hoài đi phía sau, không ít fan của Tiêu Nhung đều nhận ra Dung Hoài là anh trai của Tiêu Nhung.
Đều gọi Dung Hoài là anh trai.
Gọi đến mức Dung Hoài đặc biệt ngượng ngùng, Hồng Tắc cười một tiếng, sờ sờ đầu Dung Hoài, trong đám đông còn có người gọi "anh Tắc" là "công".
Dung Hoài lập tức nhìn sang.
Tiêu Nhung cũng nghe thấy, còn Dung Mê thì vô ngữ nói: "Cái này cũng được sao?"
Tiêu Nhung: "Chỉ là nói vui thôi mà, huống hồ anh Tắc lớn lên đẹp trai như vậy."
Dung Mê: "Hời cho Dung Hoài."
Tiêu Nhung: "......"
Cô phát hiện Dung Mê thật sự rất có thể nói chuyện kiểu chết lặng người khác.
Vận mệnh của các nàng ấy gắn liền với nhau, quan hệ cũng rất vi diệu, ba đứa trẻ nhà họ Dung xếp hàng ngồi thăm đoàn phim trông thật sự rất buồn cười.
Hồng Tắc cũng không nhịn được chụp một bức ảnh.
Hai trợ lý đều biết quan hệ của ba người này, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dung Mê, nàng ấy bây giờ đã tháo khẩu trang, mặt cũng rất gầy gò, có vẻ gò má nhô ra, không phải tướng mạo thật sự ưa nhìn.
Nhưng đôi mắt kia rất lớn, có thần thái thì rất thu hút người, nhưng vô thần như vậy, cũng có thể tạo hiệu quả.
Toàn thân đều bao phủ một cảm giác ủ dột.
Tiêu Nhung trên người trời sinh mang vẻ lạnh lùng u buồn, còn Dung Hoài khi không nói chuyện vẫn là một thiếu niên đoan trang, nhưng trước mặt Hồng Tắc lại có thể đạt được hiệu quả như "đậu Hà Lan xạ thủ" (ám chỉ nói nhiều, ồn ào), đặc biệt giống cái kèn.
Chỉ hơn mười phút, Chu Châu đã biết Dung Hoài hôm qua ăn gì hôm nay ăn gì, đi làm gặp phải chuyện gì rất khó khăn, dưa hấu trong phòng trà hắn ta cũng chưa ăn được vân vân.
Còn Tiêu Nhung và Dung Mê ngồi cùng nhau, vẫn là Tiêu Nhung nói chuyện chiếm đa số.
Còn kiêm luôn giảng giải, Dung Mê xem rất nghiêm túc.
Nàng ấy hâm mộ Kinh Thiên Nguyệt nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa từng đến thăm đoàn, giữa hội hậu viện cũng không phải không có những hoạt động này, chẳng qua nàng ấy từ trước đến nay đều từ chối.
Hành động bất tiện, không dám gặp người.
Nàng ấy cũng ghét giao tiếp với người khác.
Nhưng con người luôn có những nguyện vọng, Kinh Thiên Nguyệt trong lòng nàng ấy là ánh trăng xa xôi không thể chạm tới, cho nên nàng ấy ghét Tần Miện, không thích đối phương vì tình mà khốn khổ.
Một người như vậy, ai cũng không xứng.
Nhưng Tiêu Nhung lại khiến nàng ấy cảm thấy cũng khá tốt.
Tâm lý này rất kỳ lạ, fan vốn dĩ là một tập thể có sự cố chấp kỳ quái.
Giống như bây giờ nàng ấy hành động càng bất tiện, sau khi bệnh tình tăng nặng mỗi ngày đều ngủ trong đau khổ ngắn ngủi, nàng ấy đều nhớ đến nguyện vọng này.
Cho nên khi Dung Hoài đến thăm nàng ấy, nàng ấy hỏi có thể không.
Thông tin về Tiêu Nhung và Kinh Thiên Nguyệt tràn ngập khắp nơi, nàng ấy không cần cập nhật tài khoản Weibo, vừa mở ra là có thể nhìn thấy.
"Nhung Nhung, mấy ngày nữa Tiểu Mê sẽ ra nước ngoài điều trị."
Dung Hoài rõ ràng đang ngồi cùng các nàng ấy, nhưng vẫn gửi tin nhắn cho Tiêu Nhung.
Tiêu Nhung: "Sao thế?"
Dung Hoài: "Liệu pháp tâm lý của em ấy không được tốt lắm, cho nên nghe người ta giới thiệu tính toán mấy ngày nữa sẽ đi."
Tiêu Nhung gửi một biểu cảm, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Dung Mê.
Dung Mê nhìn Kinh Thiên Nguyệt đang đóng phim, nhìn nàng ấy được người ta dặm lại trang điểm, rồi nhanh chóng bắt đầu cảnh tiếp theo.
Dường như đã nhìn thấy nàng ấy và Dung Hoài, Kinh Thiên Nguyệt còn gật gật đầu xem như chào hỏi.
Dung Mê cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, có một loại vui sướng khi ước mơ thành hiện thực.
Nàng ấy kéo kéo khóe miệng, cuối cùng vẫn không thể cười thành tiếng.
Kinh Thiên Nguyệt hôm nay cảnh diễn cơ bản đều diễn một lần là đạt, bản thân nàng có khả năng kiểm soát trường quay rất mạnh, nếu không có chút bản lĩnh rất dễ bị dắt mũi, hiệu quả bị dắt mũi thì vẫn ổn, nhưng đương sự tỉnh lại sẽ đặc biệt ảo não.
Cụ thể thể hiện ở nam diễn viên đang ngồi xổm bên đường ôm đầu.
Thư ký trường quay một bên đều đang cười, vì tuổi cũng không lớn, đối phương cũng khá hoạt bát.
"Đội ngũ thăm ban của tôi lại lớn mạnh thêm rồi sao?"
Kinh Thiên Nguyệt đi tới, Dung Hoài chào hỏi, Dung Mê gọi một tiếng chị Thiên Nguyệt, Tiêu Nhung: "Tan làm rồi à?"
"Đến giờ ăn rồi, tôi mời khách."
Hồng Tắc người đầu tiên đứng dậy, "Vậy đi thôi."
Kinh Thiên Nguyệt: "Sao anh lại tích cực thế."
Hồng Tắc: "Tôi cũng muốn tan làm."
Tiêu Nhung đỡ Dung Mê, Dung Mê đi rất chậm, Kinh Thiên Nguyệt thấy nàng ấy như vậy, hỏi: "Sức khỏe của em thế nào?"
Dung Mê cúi đầu, "Tốt hơn nhiều rồi."
Kinh Thiên Nguyệt đối với Dung Mê thái độ rất tốt, nhưng nàng vốn dĩ cũng sẽ không thực sự thân thiện với ai, hỏi như vậy ngược lại khiến Dung Mê được sủng mà sợ.
Trên đường tiện thể nói chuyện phiếm vài câu, lúc ăn cơm thì hỏi tình hình gần đây, Dung Hoài trước mặt Kinh Thiên Nguyệt cũng không quá nói chuyện, ngược lại là Tiêu Nhung, trở thành người mở đề tài.
"Anh, bây giờ anh đi làm thế nào rồi?"
Dung Hoài thực tập ở công ty nhà mình, Dung Cẩn đối với hắn ta yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc, khiến Dung Hoài yêu đương đều nói ra cảm giác lén lút.
"Ừm...... Cũng ổn."
Dung Hoài bận đến mức không gặp được bạn trai, bây giờ vẫn là nhân lúc Dung Mê yêu cầu ra ngoài để công khai hẹn hò.
Kinh Thiên Nguyệt: "Nghe nói Dung Mê muốn ra nước ngoài?"
Dung Mê đột nhiên bị gọi tên, ừ một tiếng.
Nàng ấy vẫn không dám nhìn Kinh Thiên Nguyệt, Hồng Tắc thật ra lờ mờ cảm thấy thái độ của Dung Mê đối với Kinh Thiên Nguyệt, nhưng lại phát hiện hình như cũng không tệ như hắn ta nghĩ.
Tiêu Nhung: "Vậy tôi vẫn sẽ thường xuyên đến thăm cô."
Dung Mê: "Cô đừng đến."
Tiêu Nhung a một tiếng.
Dung Hoài nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ nói cho cô biết."
Dung Mê trừng mắt nhìn hắn ta một cái.
"Tôi muốn bắt đầu lại."
Nàng ấy nhìn ly đồ uống của mình, hôm nay không ai uống rượu.
Gọi món ăn cũng rất là dưỡng sinh.
Một lúc sau Tiêu Nhung cụng ly với nàng ấy: "Vậy cậu phải thật tốt."
Cô nói rất nghiêm túc, cũng rất chân thành, Dung Mê đến bây giờ vẫn không biết vì sao có người lại có thể như vậy, rõ ràng cô ấy đáng lẽ phải hận mình......
Ngay cả khi sự thay thế này trông đáng sợ.
Dung Hoài: "Cụng ly phải cùng nhau mới náo nhiệt."
Bàn nhỏ năm người, mọi người đều trở thành người một nhà, ly cụng vào nhau, cũng là lời chúc phúc thật lòng.
Dung Mê nhìn sâu một cái vào Kinh Thiên Nguyệt, nàng ấy từ nhỏ đến lớn trải qua như một cơn ác mộng, là dựa vào những chờ đợi hư ảo để duy trì.
Đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, ảo ảnh trong mơ.
Bây giờ nàng ấy đã bước ra, vầng trăng trong nước mà nàng ấy yêu thích đã thực sự là vầng trăng trên bầu trời, có Tiêu Nhung ngôi sao này bầu bạn.
Hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, là sự kết hợp hoàn hảo trong miệng fan cặp đôi.
Bây giờ nàng ấy cũng cảm thấy vậy.
"Chúc em mọi điều tốt đẹp."
Kinh Thiên Nguyệt nói.
"Tiểu Mê cố lên."
Dung Hoài nói.
"Tôi sẽ đến thăm em."
Tiêu Nhung nói.
"Cố lên."
Hồng Tắc nói xong bị Dung Hoài dẫm một chân, khuôn mặt đều có chút méo mó.
Dung Mê cười một chút, kiểu cười nhạt nhòa.
Nàng ấy uống hết ly đồ uống, nói một tiếng cảm ơn.
Tiêu Nhung nhìn Dung Mê được Dung Hoài bế lên xe, đường phố mùa đông rất lạnh, lúc này không ai chú ý một góc bên đường.
Kinh Thiên Nguyệt hai tay cắm trong túi áo khoác, nói: "Em không phải muốn tiễn em ấy sao, sao không hỏi ngày nào đi?"
Tiêu Nhung cúi đầu nhìn mũi giày của mình, "Cô ấy không muốn em tiễn."
"Dung Mê thật ra vẫn rất khó đối mặt với em, nhưng cô ấy là một người rất tốt bụng, sinh ra không có cách nào lựa chọn, em đều có thể lý giải."
Giọng Tiêu Nhung nói chuyện rất trong trẻo, cô ấy nhìn mũi giày của mình, Kinh Thiên Nguyệt đang nhìn cô ấy.
"Chúng ta đều không sai, trước đây em rất sợ cô ấy nghĩ quẩn, bây giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi."
"Cô ấy giống một bản thể khác của em trên thế giới này, nhưng em may mắn hơn cô ấy rất nhiều."
Tiêu Nhung ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Kinh Thiên Nguyệt.
Cô cười cười, ôm lấy cổ đối phương, "Em hy vọng chúng ta đều tốt đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro