Chương 43

Chương 43: Cường điệu

Tiêu Nhung là một người không thích nói những câu khẳng định.

Đặc biệt là trước mặt Kinh Thiên Nguyệt, cô chưa bao giờ đưa ra yêu cầu nào. Trong khoảng thời gian hai người quen nhau, cô khá ngoan ngoãn và nghe lời.

Đôi khi Kinh Thiên Nguyệt cảm thấy mình không giống như đang hẹn hò, mà như đang nuôi một con vật cưng hiền lành.

Những lời này đầy khí phách, Tiêu Nhung chăm chú xem, xem đến nỗi Kinh Thiên Nguyệt không tự chủ được vươn tay, nắm lấy tay Tiêu Nhung.

Nàng nói: "Được thôi."

Sau đó, phần lớn các cuộc phỏng vấn đều xoay quanh họ, chủ đề tương đối nhẹ nhàng, ít đề cập đến cốt truyện, chủ yếu là cảm nhận về lần hợp tác thứ hai này.

Có rất nhiều người, micro gần như dí sát vào mặt. Dưới ánh đèn mạnh, hai người đứng cạnh nhau quá mức thu hút.

Ngay cả những người đã mua tạp chí có ảnh bìa đôi của Kinh Thiên Nguyệt và Tiêu Nhung cũng không ngờ hiệu ứng khi họ đứng chung một chỗ lại tốt đến vậy.

Có người từng trưng bày tất cả tạp chí và ảnh bìa của hai người họ. Không ai ngờ rằng khí chất mạnh mẽ đầy tính xâm lược của Kinh Thiên Nguyệt lại gặp phải vẻ lạnh lùng bẩm sinh của Tiêu Nhung. Cả hai đều nổi tiếng là khó kết hợp.

Tiêu Nhung trong mấy năm ở nhóm nhạc hoàn toàn dựa vào tạo hình và sự ăn ý. Bốn người có phong cách khác biệt, khi kết hợp lại hiệu quả chỉ ở mức trung bình.

Còn khi hoạt động đơn lẻ thì lại như cỏ dại mọc hoang, rất khó kiểm soát.

Hai người như băng và lửa, khi đứng chung để phỏng vấn, một người mặc đồ đỏ, một người mặc đồ đen. Kinh Thiên Nguyệt trả lời câu hỏi đều thờ ơ. Các phóng viên giải trí lâu năm đã có chuẩn bị đối với vị này, đều tập trung hỏa lực vào Tiêu Nhung.

"Tiêu Nhung, bạn cảm thấy việc tham gia bộ phim điện ảnh này có ảnh hưởng gì đến sự phát triển của bạn không?"

"Tiêu Nhung, bạn cảm thấy mình có nhỉnh hơn Giang Cách Tâm – người từng đóng vai Tiểu Ngu trước đây không?"

"Nghe nói Biển Sao đang chuyển hướng sang lĩnh vực điện ảnh, vậy tương lai bạn có kế hoạch tiếp tục đóng phim không?"

"Có tin tức rò rỉ rằng bạn sắp tham gia chương trình âm nhạc tổng hợp lớn cuối năm 'Tiếng Trời', đó là ý định của công ty hay bạn muốn trở thành một nghệ sĩ âm nhạc?"

"Tiêu Nhung..."

Mấy năm trước khi N-O-I nổi đình đám, các cuộc phỏng vấn cơ bản đều do Lương Y Y khởi xướng, cô ấy hiểu rõ mấy người đồng đội của mình là loại người gì.

Ôn Phù bề ngoài hướng nội nhưng thật ra nội tâm kiêu ngạo, Triệu Minh Nghiên "miệng chó không phun ra ngà voi", Tiêu Nhung thì phải nghĩ mất nửa ngày, cuối cùng bị người ta nói là làm màu.

Đương nhiên cũng là do Lương Y Y quá có năng lực. Sau này, Tiêu Nhung một mình phải cứng rắn đối mặt, bây giờ bị nhiều ống kính chĩa vào mặt như vậy cũng không còn gò bó nữa.

"Bộ phim điện ảnh này có ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Cảm ơn đạo diễn Phương đã cho tôi cơ hội, cũng cảm ơn chị Thiên Nguyệt đã chỉ dạy tôi."

"Xin lỗi, tôi vẫn chưa gặp tiền bối Giang Cách Tâm."

"Xem sắp xếp của công ty."

...

Khi cô nói: "Cảm ơn chị Thiên Nguyệt đã chỉ dạy," cô quay đầu nhìn thoáng qua Kinh Thiên Nguyệt đang đứng bên cạnh mình. Kinh Thiên Nguyệt cũng vui mừng vì không ai hỏi mình, nhìn Tiêu Nhung trả lời.

Kết quả vừa đúng lúc đối diện, nàng cong cong khóe mắt.

Tiêu Nhung quay lại, không nhịn được cười.

Cảnh này trên phòng livestream đã được chụp lại vô số lần. Hình ảnh chất lượng cao đã được đăng tải lên Weibo và được chia sẻ không biết bao nhiêu lần ngay cả khi livestream chưa kết thúc hoàn toàn.

Dù sao thì Kinh Thiên Nguyệt phỏng vấn là chuyện ngàn năm có một. Vị này ra mắt nhiều năm như vậy, số lần phỏng vấn có thể đếm trên đầu ngón tay, ngay cả kết hôn cũng không có riêng một cuộc phỏng vấn.

Huống chi nàng lại không có vẻ mặt khó chịu, thật là hiếm lạ. Trước đây nàng cùng Cao Tĩnh tuyên truyền phim điện ảnh đều có dáng vẻ kiêu ngạo.

Tiêu Nhung hiện tại nổi tiếng như diều gặp gió, những người chuyên cắn nhan ba ngày hai bữa lại nhắc đến cô ấy. Kiểu người này giỏi "dụ dỗ" rồi "giết chết" người ta.

Ban đầu đều là những hình ảnh, video trong thời kỳ hoạt động thương mại. Biểu cảm được quản lý đúng chỗ, phong cách nóng bỏng đến nỗi mọi người đều cho rằng cô là kiểu người trương dương như vậy.

Kết quả khi đào sâu vào mới phát hiện đều là vẻ bề ngoài giả tạo. Cô bé này trên sân khấu vẻ mặt vô cảm có thể sánh với núi lửa đã tắt, từ đầu đến cuối đều là siêu nhàm chán.

Sau này đào sâu thêm một chút, có thể moi móc ra được vài niềm vui hàng ngày, nhưng cũng ít. Gần đây thì có một chút trong các buổi hậu trường phim truyền hình.

Lần phỏng vấn trước màn ảnh này của Tiêu Nhung so với trước đây khiến người ta cảm thấy cả người cô đều tan chảy ra.

Hơn nữa là khi đối mặt với Kinh Thiên Nguyệt, càng làm người ta xác thực tin đồn về mối quan hệ tốt đẹp của họ.

Đương nhiên còn không ít người vẫn đắm chìm trong cốt truyện và xem lại lần hai. Đêm nay chắc chắn là chủ đề của "Nam Phong Vô Tin".

Sau khi kết thúc, họ cùng Phương Sùng Mai cùng đi uống một ly trà.

Tiêu Nhung và Phương Sùng Mai đương nhiên không thân thuộc như Kinh Thiên Nguyệt. Trên xe, Kinh Thiên Nguyệt vẫn trò chuyện với Phương Sùng Mai.

Tiêu Nhung cũng không xen vào.

Xe chạy đến một quán trà ở Bắc Tam Hoàn, nằm giữa những tòa nhà cao tầng, mang chút phong vị truyền thống. Cổng giả sơn, suối nước chảy đều rất tinh xảo.

Buổi tối bên trong đèn lồng sáng. Phòng riêng vừa mới thắp hương, Kinh Thiên Nguyệt đưa điện thoại cho Tiêu Nhung gọi món.

Tiêu Nhung ngoan ngoãn ngồi song song với Kinh Thiên Nguyệt, đối diện là Phương Sùng Mai. Cô có chút gò bó, cũng không biết gọi gì, cuối cùng cầu cứu nhìn về phía Kinh Thiên Nguyệt.

Kinh Thiên Nguyệt: "Dì Phương, muộn thế này mà còn uống trà không sợ mất ngủ sao?"

Phương Sùng Mai tóc ngắn, xen lẫn vài sợi bạc. Trên mặt thì không có nhiều nếp nhăn, khí chất rất giống một nghệ sĩ lão thành. Nghe vậy, nàng ngước mắt: "Cháu giả vờ làm gì, đâu phải chỉ có trà."

Kinh Thiên Nguyệt cười một tiếng, gọi trà hoa Lạc Thần, thêm hai đĩa điểm tâm.

Đồ ăn lên rất nhanh, trà nóng lượn lờ hơi nước. Tiêu Nhung không thể nếm ra mùi vị gì, chỉ không ngờ một người thích đồ ngọt như Kinh Thiên Nguyệt lại thích đến loại địa điểm này.

Không nghe Phương Sùng Mai nói còn không biết.

"Nghe anh trai cháu nói cháu muốn từ từ tiếp quản công ty?"

Phương Sùng Mai nói.

Tay Kinh Thiên Nguyệt nắm chặt chiếc cốc sứ to bằng bàn tay. Nàng đeo một chiếc nhẫn ở ngón út, đính hồng ngọc, dưới ánh sáng rất nổi bật, làm nổi bật thêm sự trắng nõn của ngón tay.

"Đúng vậy, anh trai cháu quản lý quá nhiều mảng, cháu cũng muốn chia sẻ một ít."

Nàng không hề e dè, một tay khác gõ màn hình điện thoại.

Phương Sùng Mai nhìn hai người trẻ ngồi đối diện, trong mắt nàng đều là những đứa trẻ.

Kinh Thiên Nguyệt được bà nhìn lớn lên, tính tình vốn đã phóng túng như vậy. Một cô gái như vậy quá cứng rắn dễ gãy. Trời ban cho nàng thiên phú ở một mặt nào đó, nhưng lại luôn lấy đi thứ khác.

Tiêu Nhung ngồi một bên cạnh Kinh Thiên Nguyệt, cúi đầu uống trà. Hơi nóng, cô nhấp nhấp. Kinh Thiên Nguyệt đẩy đĩa điểm tâm về phía Tiêu Nhung: "Đói bụng rồi hả?"

Buổi tối chỉ ăn qua loa một chút. Kinh Thiên Nguyệt thì không sao, nhưng khẩu phần ăn của Tiêu Nhung nàng hiểu rõ, phỏng chừng một lát nữa là đói bụng.

"Tiêu Nhung."

Phương Sùng Mai đột nhiên gọi cô.

Tiêu Nhung a một tiếng, ly trà suýt chút nữa không cầm chắc.

"Đạo diễn Phương."

Vẫn nhút nhát như vậy.

Ấn tượng của Phương Sùng Mai về Tiêu Nhung chính là nhút nhát. Mặc dù người khác nhìn không ra, Tiêu Nhung khi đóng phim vẫn luôn như vậy, không có biến động quá lớn.

Không ít người trong đoàn phim đều khen cô không tệ.

Nhưng Phương Sùng Mai trong mắt chính là.

"Cháu và Thiên Nguyệt đang yêu nhau?"

Trong miệng Tiêu Nhung còn ngậm một miếng bánh bạc hà, lạnh buốt. Bị hỏi đột ngột như vậy, cô theo bản năng nuốt xuống, nghẹn cả giọng.

Vội vàng uống một ngụm trà.

Cô nhìn về phía Kinh Thiên Nguyệt, Kinh Thiên Nguyệt lại cúi đầu, cầm chén trà lắc lư.

Tiêu Nhung không đoán được ý nàng là gì, vì thế gật gật đầu.

"Cháu xem như là được như ý nguyện?"

Tiêu Nhung ngượng ngùng cười một chút: "Dì..."

"Thiên Nguyệt khó theo đuổi lắm đúng không?"

Tiêu Nhung ực một tiếng: "Cũng tạm ạ."

Vẻ mặt cô mơ hồ, dường như vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại. Theo lý thuyết không chỉ có ba người họ, nhưng các thành viên trong đoàn sáng tạo đều nói có việc.

Xem ra chính là Phương Sùng Mai có chuyện muốn nói.

"Dì đừng dọa con bé."

Kinh Thiên Nguyệt đột nhiên mở miệng: "Em ấy còn nhỏ, dọa em ấy chạy mất thì sao."

Tiêu Nhung lúc này phản ứng lại rất nhanh: "Sẽ không đâu ạ."

Phương Sùng Mai cười một chút: "Hồi trước dì không phải bảo hai đứa ít nhất phải chia xa nửa năm sao? Không ngờ lại còn cùng nhau đóng phim nữa."

Kinh Thiên Nguyệt ai một tiếng: "Cái này không phải là Cao Tĩnh nhờ cháu sao?"

"Thôi đi, cháu trừ chuyện yêu đương ra thì những mặt khác đều tinh ranh."

Phương Sùng Mai không chút nể tình, Kinh Thiên Nguyệt ai ya một tiếng, kéo dài giọng: "Dì cho cháu chút mặt mũi đi."

Tiêu Nhung quay đầu nhìn Kinh Thiên Nguyệt, lại bị nàng đẩy ra xa.

"Dì hôm nay mời hai đứa uống trà, là giúp mẹ cháu vòng vo hỏi thăm sao?"

Lông tơ của Tiêu Nhung đều dựng thẳng lên, theo bản năng mà ngồi thẳng lưng.

"Cháu cũng biết mẹ cháu lo lắng cho cháu mà cháu cái gì cũng không nói, bà ấy chỉ có thể tìm dì tâm sự."

Phương Sùng Mai liếc nhìn Kinh Thiên Nguyệt: "May mà anh cháu sinh hai đứa, không thì cũng bị bà ấy càm ràm mãi."

"Cháu biết dì cũng vì lo cho cháu mới nói vậy, nhưng chuyện tình cảm này, khó nói lắm."

Kinh Thiên Nguyệt cúi đầu uống một ngụm trà hoa, cánh hoa dính trên môi nàng.

"Cháu trước đây cũng nói như vậy."

Phương Sùng Mai và Kinh Thiên Nguyệt đã hợp tác rất nhiều lần. Chính vì có vết xe đổ của Tần Miện, nàng mới đặc biệt lo lắng.

Nhưng có một số người cứ đâm đầu vào tường mà không quay lại. Người bên cạnh đều sợ chuyện cũ lặp lại, mà đương sự lại còn muốn lún sâu vào đó.

"Tiêu Nhung đâu phải Tần Miện."

Tay Tiêu Nhung ở dưới bàn nắm lấy tay Kinh Thiên Nguyệt.

"Cháu trước đây cũng thề thốt ghê gớm lắm."

Phương Sùng Mai luôn chú ý biểu cảm của Tiêu Nhung. Thật ra Tiêu Nhung tuổi không lớn, nhưng tính cách rất ổn định, không giống Kinh Thiên Nguyệt lớn như vậy mà vẫn còn thất thường.

Người lớn tuổi đều thích những đứa trẻ hiểu chuyện, Tiêu Nhung thì nằm trong phạm vi đó.

Nhưng thích cũng chia ra thân sơ. Nàng dù sao cũng là người đứng về phía Kinh Thiên Nguyệt.

Mà cuộc hôn nhân thất bại của Kinh Thiên Nguyệt cũng bắt đầu từ đoàn phim của nàng. Khi Tần Miện và Kinh Thiên Nguyệt muốn kết hôn, không ít người đều nói nàng là bà mối.

Đoạn tình cảm này, lại là từ điện ảnh mà dựng nên, phim giả tình thật.

Những người làm nghệ thuật bẩm sinh có chút yếu tố lãng mạn, nhưng vì thời đại, còn mang theo vẻ cũ kỹ.

Nam hay nữ Phương Sùng Mai không quan trọng, thuần túy là không coi trọng.

Đáng tiếc nhiều lần như vậy, vẫn không ngăn cản được.

"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ," Kinh Thiên Nguyệt nói chậm rãi, "Dì à, ít nhất cháu còn muốn thử xem."

Bàn tay phải dưới bàn bị nắm chặt, lòng bàn tay Tiêu Nhung căng thẳng đến mức muốn đổ mồ hôi. Cô đang nhìn sắc mặt của nàng, lại như không có chuyện gì.

Kinh Thiên Nguyệt chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như vậy rằng mình bị quan tâm đến mức khó có thể kiểm soát.

Và còn một cảm giác muốn bảo vệ không thể diễn tả.

"Trong giới phim giả tình thật quá nhiều, tuy rằng cũng có vài cặp không tệ, nhưng đa số kết quả như thế nào thì dì cũng biết."

Phương Sùng Mai lại nói.

"Ai cháu..." Kinh Thiên Nguyệt còn chưa nói được mấy chữ, Tiêu Nhung đột nhiên mở miệng: "Không phải phim giả tình thật"

Cô nhìn về phía Phương Sùng Mai. Cô rất cảm kích đạo diễn, cũng rất cảm kích đối phương đã chỉ dạy. Chính vì kính trọng, nên rất ít khi nói to, vì cũng không quá thân thuộc.

Lúc này giọng cô thoát khỏi âm điệu lãnh đạm bình thường, mang theo hơi thở kích động, như có người từ rất xa từ trước vẫn luôn chạy đến bây giờ ——

"Cháu thích chị Thiên Nguyệt rất nhiều năm rồi."

"Chúng cháu trước đây từng gặp nhau, ở quê cháu."

Kinh Thiên Nguyệt đều sửng sốt, càng không nói đến Phương Sùng Mai.

"Cháu... quê quán?"

"Chính là quê của Tần Miện, bộ phim mà hai người đính ước đó."

Tiêu Nhung thật ra không muốn kể, nhưng lại cảm thấy rất bất lực. Mặc dù lúc đó còn chưa có kiểu tình cảm thích như vậy, chỉ là một loại khát khao, nhưng quay đầu nhìn lại, cô hận mình sinh không đúng thời, trơ mắt nhìn thời gian trôi qua.

Phương Sùng Mai thở dài.

Bộ phim thương mại đó thật ra đều quay cảnh ở thành phố, duy nhất chỉ đi một nơi, một thị trấn nhỏ.

Cố tình Kinh Thiên Nguyệt gặp Tần Miện, không nghĩ tới còn có thể gặp được Tiêu Nhung bị kéo đi làm diễn viên quần chúng .

Diễn viên quần chúng đều không tính, chỉ là phông nền tập thể.

Kinh Thiên Nguyệt còn không có hoàn hồn. Nàng chỉ có thể nghe Tiêu Nhung dùng giọng điệu ảo não nói: "Cháu biết cháu tuổi còn quá nhỏ, kém chị Thiên Nguyệt quá nhiều tuổi, nhưng không ai quy định chỉ có người lớn tuổi hơn nàng mới có thể chăm sóc nàng, chỉ đối tốt với nàng."

"Cho nên..."

Không cần cô nói cho nên, Kinh Thiên Nguyệt biết cô sau này đã làm gì.

Fan của Tiêu Nhung đã lập ra dòng thời gian, ngay cả Chu Châu cũng từng nhắc đến.

Nói Tiêu Nhung đến Bắc Kinh khi trong người chỉ có hai nghìn đồng, còn không đủ tiền mua một đôi giày của Lương Y Y.

Cứ thế mà đến làm thực tập sinh. Nếu không phải tố chất không tệ, nếu không phải Biển Sao năm đó tăng thêm thành viên ngoài kế hoạch, có lẽ Tiêu Nhung chỉ sẽ bị bao phủ trong thành phố này.

Nhưng cô đã ra mắt thành công, lại như cũ hoa thật nhiều năm mới tái kiến Kinh Thiên Nguyệt bản nhân.

Kỳ thật cũng có thể nói là hoàn toàn bỏ lỡ.

Kia một năm ai đều là được ăn cả ngã về không. Một người được ăn cả ngã về không mang theo ước mơ bước lên sân khấu ra mắt, một người khác được ăn cả ngã về không cho rằng đánh cược cả quãng đời còn lại có thể đổi lấy hạnh phúc.

Lại không nghĩ rằng lẫn nhau mới là lẫn nhau được ăn cả ngã về không''

Lời tác giả:

.............................................

[Về việc Hồng Trạch đẩy bình luận được chọn để Kinh Thiên Nguyệt trả lời câu hỏi]

@Mưa lớn thật: Chị Nguyệt ơi, khi chị đóng phim XX chị cảm thấy thế nào ạ? Kinh: "Tuổi trẻ thật tốt."

@Heo heo đáng yêu: Tiêu Nhung ở phim trường trạng thái thế nào ạ? Kinh: Trạng thái đáng yêu đó.

@Xin một bình luận: Muốn hỏi chị khi quay cảnh hôn lưỡi có phải một lần ăn khớp không ạ? ngại quá, sao mà dữ dội thế. 

Kinh: Quay nhiều lần lắm, lưỡi tôi tê dại hết cả.

[Cùng một câu hỏi, Tiêu Nhung trả lời ngược lại]

Nhãi con ơi, khi em đóng phim XX em cảm thấy thế nào ạ? 

Nhung: Em thật sự cảm thấy mình có thể làm được.

Nguyệt Thần ở phim trường trạng thái thế nào ạ? 

Nhung: Chị ấy nhập vai rất nhanh, thật sự rất lợi hại.

Quay cảnh hôn lưỡi có phải một lần ăn khớp không ạ?

Nhung: Không phải đâu ạ, quay bảy lần. Do em diễn không tốt, với lại cứ vô thức nhắm mắt, đạo diễn bảo em quá không dữ dội... 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro