Chương 52

Chương 52: Đau lòng

Người bị gọi "bảo bối" ngượng ngùng, a một tiếng, không nói tiếp.

Lương Y Y ngẩng mắt liền nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Tiêu Nhung dưới ánh đèn, lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ da mặt mỏng như vậy, xem ra ngày thường cũng bị trêu ghẹo không ít, sao vẫn còn ngượng thế này chứ.

"Nhắc mới nhớ, Tiêu Nhung, bây giờ em thi đấu có áp lực lớn không?"

Lương Y Y hỏi, loại chương trình âm nhạc thuần túy như vậy thật ra rất tra tấn người. Tiêu Nhung hát thì còn được, nhưng hồi đó các cô bốn người, chơi theo kiểu phiếu bầu chiếm đa số.

Cũng không có tâm thái phải làm hình mẫu cho ngành, đều là làm việc được lâu dài là tốt rồi.

Hát và chọn đều phù hợp, tuân theo phong cách của cả nhóm, về cơ bản cũng không có cơ hội thể hiện riêng lẻ. Ba năm cuối cùng vẫn là quá ngắn.

Cô ấy không có gì phải tiếc nuối, chỉ là thỉnh thoảng nửa đêm nhìn thấy Tiêu Nhung vẫn hỏi chuyện trong nhóm, cảm thấy cô đặc biệt để tâm.

"Cũng ổn ạ."

Đồ ăn được mang lên. Tiêu Nhung thích món đường dấm, Kinh Thiên Nguyệt nhìn cô ăn từng miếng, cười vui vẻ.

"À, nhưng trước đây em cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Tôi không ngờ chương trình này lại phát sóng trực tiếp, rất dễ xảy ra sự cố đó."

Tiêu Nhung nghĩ nghĩ: "Chắc là đều có dự án dự phòng cả."

Ôn Phù tiếp lời: "Đúng vậy, phát sóng trực tiếp vẫn là rủi ro quá cao, nhưng đúng là điểm bán hàng rất tốt, chỉ là khó tránh khỏi có sự kiện đột xuất nào đó."

Tiêu Nhung và những người cùng thi không quá quen thuộc. Đa số những người tuổi xấp xỉ không nổi tiếng bằng cô, còn những người làm âm nhạc nổi tiếng và có vị thế thì lại coi thường thần tượng xuất thân như cô ấy.

Nhưng khi ở cùng nhau thì ai cũng giữ thể diện, cũng khá khách khí.

"Tôi trước đây xem bài viết nói chương trình của mấy đứa ngầm đấu đá rất dữ dội, thật hay giả vậy?"

Lương Y Y cuối cùng vẫn tò mò. Tiêu Nhung múc một thìa, theo bản năng cắn cái thìa, nói: "Có, nhưng ngoài lề thì không phải phát sóng trực tiếp, cắt bỏ rồi, không đến mức hung dữ như vậy."

Cô đang nói về một tiền bối và một ca sĩ trẻ cùng nhóm với cô đã nảy sinh mâu thuẫn. Bài hát họ chọn quá giống nhau, cả hai đều muốn đối phương đổi bài.

Những bài hát của ca sĩ sáng tác thường đã được chuẩn bị từ trước. Việc chỉ trích nhau sao chép thì quá khó coi, lâu dần bị tuồn ra ngoài. Vì đều là một chương trình, khó tránh khỏi lại lôi những người dự thi ra để bàn tán đủ thứ.

Từ khả năng nghiệp vụ nói đến gia đình.

Tiêu Nhung và ca sĩ trẻ kia cùng nhóm. Kỳ đó vòng thứ hai là hợp xướng. Cô thì một câu cũng không nói. Người kia trước đây khi quay web-drama từng cùng nhóm với Tiêu Nhung, cũng coi như quen biết, tính tình bốc lên còn nói Tiêu Nhung vài câu.

Nói cô sao lại không có ý kiến gì vậy.

Khi máy quay hướng về Tiêu Nhung thì cô có biểu cảm đờ đẫn.

Bình luận trên mạng bắt đầu nổ ra.

Chưa đến mức công kích cá nhân, đợi đến tối thì các bài đăng thi nhau xuất hiện. Tiền bối có vị thế lâu năm, giai điệu trùng lặp mà vẫn giữ thái độ không chịu nhượng bộ, fan cũng nhao nhao hưởng ứng.

Cuối cùng không biết sao mọi chuyện lại đổ lên đầu Tiêu Nhung, nói không chừng là Tiêu Nhung chơi xấu, tại sao cuối cùng lại là tiền bối đổi bài.

"Này là chuyện gì thế?"

Kinh Thiên Nguyệt hỏi một tiếng.

Lương Y Y nga một tiếng: "Kinh lão sư chị chắc không xem chuyện ngoài lề, chính là trước đây ở vòng thứ hai kỳ thứ tư khi Tiêu Nhung hợp xướng, bài hát bị trùng. Sau đó là đối phương đổi bài, fan bên đó không vui."

Nhắc đến chuyện này, Lương Y Y liền nghĩ đến ảnh chụp chung của Tiêu Nhung và Bùi Yên, a một tiếng: "Trước đây cũng chưa nghe em nói quen Bùi Yên bao giờ nhỉ?"

Tiêu Nhung dùng đũa chọc khoai tây nướng, chậm rãi nói: "Các chị cũng đâu có hỏi, hơn nữa thật sự không thân. Trước đây lúc là thực tập sinh có gặp, nói chuyện vài lần thôi."

Ôn Phù: "Cô ấy là người tốt."

Tiêu Nhung ừm một tiếng: "Chương trình này cũng rất kỳ lạ, mỗi lần bị mắng đều là em. Bùi Yên còn giúp em nói một câu."

Điện thoại của Lương Y Y đặt trước mặt Kinh Thiên Nguyệt. Người trẻ tuổi dạo diễn đàn thì đủ mọi kiểu, Kinh Thiên Nguyệt không hiểu rõ mấy thứ này. Bài đăng cao mấy ngàn tầng, diễn đàn ẩn danh đấu đá long trời lở đất. Vừa vặn lướt qua thì thấy có một lầu nói: "Cp Bùi Yên và Tiêu Nhung cũng rất dễ cắn đó chứ, mọi người không thấy mỗi lần hai cô ấy lén lút ở ngoài lề đều là Bùi Yên nhìn Tiêu Nhung sao, nhìn nghiêm túc lắm nha."

Bùi Yên......

Từ khi quen Tiêu Nhung đến nay, Kinh Thiên Nguyệt phát hiện vòng giao tiếp của đối phương rất hẹp.

Không quá phù hợp với hình tượng của cô ấy.

Theo lý mà nói, những đứa trẻ tuổi này đều rất ham chơi. Bản thân nàng ở tuổi này xem hộp đêm như nhà, hôm nay chơi mạt chược với ai, ngày mai đấu địa chủ với ai, hoặc là những buổi tiệc nhảy múa lung tung.

Dù lịch trình bận đến đâu cũng phải tranh thủ thời gian ra ngoài đi dạo.

Bị chụp ảnh sau đó paparazzi viết linh tinh, trực tiếp đến tận cửa tìm người. Bây giờ không còn hăng hái như trước, lại chú trọng dưỡng sinh.

Nhưng Tiêu Nhung bình thường làm việc và nghỉ ngơi còn không loạn bằng Kinh Thiên Nguyệt, cũng không ra ngoài quán bar hay uống rượu, cứ nghỉ ngơi là ở nhà.

Không có hoạt động giải trí nào khác, cô có thể xem cá bơi nửa tiếng đồng hồ.

Kinh Thiên Nguyệt cảm thấy cá không nhàm chán, nhưng cái người xem cá này lại thấy nhàm chán.

Người như vậy, vòng giao tiếp đối với Kinh Thiên Nguyệt hoàn toàn rộng mở. Những từ ngữ tần suất cao có thể chỉ là "đội viên của em", "đội trưởng của em thế nào", "chị XX của em thế nào", "à bài hát này của em thế nào"...

Cũng hết rồi.

Không thích nhắc đến người nhà, bạn bè đếm trên đầu ngón tay, công việc giao thoa xong thì không liên hệ nữa.

Duy nhất Bùi Yên, Kinh Thiên Nguyệt cảm thấy rất mới lạ. Lần đầu tiên nghe được chính là Tiêu Nhung nói muốn đi ăn cơm cùng đối phương.

Sau này tham gia chương trình tổng hợp, lướt Weibo thấy phỏng vấn lại nhiều lần đều là Bùi Yên. Rốt cuộc thực lực mạnh, người cũng có cá tính, thường xuyên nhắc đến Tiêu Nhung.

Fan bên dưới luôn nói đồng nghiệp cùng công ty chăm sóc lẫn nhau, nhưng có một số ánh mắt, nhìn thì thấy khác xa với việc chăm sóc công việc theo phép tắc.

"Cô ấy không có bạn trai sao?"

Kinh Thiên Nguyệt hỏi.

Tiêu Nhung a một tiếng, Lương Y Y chống cằm nghĩ nghĩ: "Bùi Yên lớn lên thật ra cũng được, thật không biết công ty vì sao lúc trước cứ nhất quyết bắt cô ấy đi chỉnh sửa, cô ấy đúng là có vẻ nhạt nhẽo, ai nhưng mà đúng là em  không thấy cô ấy thường xuyên nhớ không ra trông như thế nào."

Ôn Phù: "Cô ấy đóng phim truyền hình thì em nhớ, ngày đó đúng là mất mặt, nhưng thật ra đóng kịch thì được"

Mọi người đều có ấn tượng tốt về Bùi Yên, dù sao cũng là thực tập sinh nhiều năm ở công ty, thực lực nổi bật, lại rất có khí chất chị đại, tuy cũng thuộc kiểu lạnh lùng, nhưng sẽ không làm người khác khó chịu.

"Có người theo đuổi cô ấy."

Kinh Thiên Nguyệt: "Nam hay nữ?"

Lời này của nàng hỏi vô cớ vô kỳ, nhưng những người có mặt đều hiểu.

Lương Y Y ăn một miếng lòng đỏ trứng bí đỏ, nói: "Nguyệt Thần chị đừng nghĩ nhiều ha, em nhớ Bùi Yên là gái thẳng, năm đó lúc thực tập sinh có cô gái thích cô ấy, cô ấy từ chối rất phũ phàng."

Kinh Thiên Nguyệt nga một tiếng: "Tôi trước đây cũng vậy."

Lương Y Y: "......"

Hay có đạo lý.

Tiêu Nhung em chắc không phải "cờ lê" (ý chỉ người đồng tính nữ giả vờ là gái thẳng) đó chứ.

Cho đến hiện tại hoàn toàn không có nửa điểm tin đồn giữa Kinh Thiên Nguyệt và Tiêu Nhung, ngược lại đều là Tiêu Nhung tự mình cùng người khác tạo cp bay đầy trời. Hồi đó web-drama làm phó cp công chúa An Hoa và kẻ thù kiếp trước của nam chính đều có thể bị người ta "cắn" đến chết đi sống lại.

Kinh Thiên Nguyệt còn phát hiện fanfic về người thật của Tiêu Nhung và Lương Y Y cũng có rất nhiều người đọc, nào là "đội trưởng thâm tình", "em út đáng yêu", văn chương chất đống cả một GB.

Nàng thật ra không để trong lòng, công chúng tự do sáng tạo yêu thích, không liên quan nhiều đến bản thân, cố tình có khi lại sẽ so đo.

Nàng đột nhiên hiểu vì sao Tiêu Nhung trước đây lại canh cánh trong lòng việc mình và cô ấy không có tin đồn.

Thầm nghĩ: "Dựa vào cái gì chứ, tôi với Tiêu Nhung chẳng lẽ không có cảm giác cp sao?"

Lúc này nghe Lương Y Y nói thì lại hiểu ra, đó là do định kiến của công chúng.

Tiêu Nhung ho một tiếng: "Có người theo đuổi cô ấy, là một phú nhị đại điều kiện khá tốt."

Còn bổ sung một câu: "Nam."

Ôn Phù: "Mọi người đều nói bừa thôi, mỗi lần một chương trình lên sóng cá nhân nào cũng có thể ghép thành một đôi, cho vui thôi mà."

Lương Y Y: "Đúng vậy, năm đó tôi với Triệu Minh Nghiên truyện người lớn tôi còn đọc qua rồi, thật sự quá được, văn hào khắp nơi, tôi suýt chút nữa đều phải tin là tôi si mê lão Triệu này."

Ôn Phù bật cười: "Cho nên nói lúc trước công khai quả thực gây sốc chết cả một đám người, thật xin lỗi mọi người."

Tiêu Nhung nghĩ đến Lương Y Y từng đứng trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong ký túc xá đọc to những đoạn văn tục tĩu về mình và Triệu Minh Nghiên liền cảm thấy buồn cười, cô cũng không nhịn được.

Kinh Thiên Nguyệt nhìn ba người này, cảm thấy sao mà thân mật lạ.

"Có đẹp đến vậy sao, tôi còn tải cả truyện về Tiểu Lương và Tiêu Nhung nữa."

Tiêu Nhung uống một ngụm rượu trái cây suýt phun ra, cô rút giấy che miệng lại. Bên kia Lương Y Y rất giống con gà trống bị bóp cổ, tắc nghẹn.

"Cái gì! Kinh lão sư chị là Nguyệt Thần mà, sao lại xem mấy cái đó!"

Ôn Phù che miệng cô ấy: "Tôi còn chưa nói gì sao chị đã 'gào' lên rồi."

Tiêu Nhung cúi đầu, vai run rẩy.

Kinh Thiên Nguyệt ghé lại gần, cằm dựa vào vai cô: "Cười gì vậy tiểu tỷ tỷ, em cũng đọc rồi sao?"

Tiêu Nhung ôm lấy mặt, cô cười không ngừng, khóe mắt đuôi mày đều rạng rỡ, xua tan vẻ lạnh lùng thường ngày. Kinh Thiên Nguyệt cảm thấy cô khi cười và không cười khác biệt khá lớn, giống như khác nhau giữa không đường và đầy đường.

Tiêu Nhung quay đầu lại, hắng giọng: "Đọc rồi, em còn đọc cả truyện về Nghiên Nghiên và chị Phù nữa."

Nghĩ đến chuyện này Lương Y Y vẫn không buông bỏ được: "Dựa vào cái gì mà lúc trước mọi người trong nhóm đều cảm thấy tôi với Ôn Phù không có cảm giác cp nhất chứ, tức chết tôi!"

Tiêu Nhung nghĩ nghĩ, hỏi Kinh Thiên Nguyệt: "Thiên Nguyệt tỷ, chị chỉ dựa vào ấn tượng, có thấy hai người họ hợp không?"

Kinh Thiên Nguyệt tay vẫn đặt trên vai Tiêu Nhung, hai người ngồi cạnh nhau, cảm giác thân mật ập đến. Nàng hồi tưởng một chút: "Tôi cảm giác tôi từng xem buổi biểu diễn trực tiếp, Ôn Phù và cái Tiểu Triệu mà các em nói tương tác tương đối nhiều."

"Chương trình tổng hợp hình như cũng vậy?"

Tiêu Nhung: "Đúng vậy, cho nên......"

Lương Y Y uất ức đổ hết ly rượu vừa gọi xuống.

"Cho nên Tiêu Nhung em là vận may nhất, sao có thể cùng thần tượng biến thành hiện thực chứ."

Tiêu Nhung a một tiếng, nhìn thoáng qua Kinh Thiên Nguyệt bên cạnh mình, vẻ đắc ý nho nhỏ hiện lên: "Chắc là do định mệnh."

Ôn Phù che mặt: "Nhung nhãi con em thay đổi rồi, trước đây em không như vậy."

Kinh Thiên Nguyệt tò mò hỏi: "Trước đây thế nào?"

Ôn Phù nói: "Trước đây cô ấy căn bản không thèm phản ứng ai, cứ lo chuyện của mình, xem phim của chị."

Kinh Thiên Nguyệt quay đầu, nói với Tiêu Nhung: "Em sao có thể như vậy."

Tiêu Nhung: "Xem chị giảm áp lực."

Lương Y Y ai một tiếng: "Xem em bây giờ khá tốt. Chương trình tổng hợp này chắc không có gì thao túng để giành vị trí thứ nhất đâu. Em cố lên, kỳ cuối cùng tôi sẽ gọi lão Triệu cùng nhau đến cầm bảng đèn cho em."

Tiêu Nhung: "Không chịu nổi đâu."

Bị Lương Y Y lườm một cái.

Các cô ấy đều uống rượu xong, Lương Y Y uống nhiều nhất, uống no say.

Tiêu Nhung uống rượu trái cây, nhưng nồng độ cồn cũng không thấp, hơn nữa lại ngọt ngào. Lúc về đã hơn 10 giờ, thành phố giờ này vẫn rất náo nhiệt.

Nhưng ngõ hẻm của khu dân cư chủ yếu là người già sinh sống, rất yên tĩnh.

Kinh Thiên Nguyệt nắm tay cô bạn gái nhỏ của mình, nhìn Tiêu Nhung kéo mũ áo lông, vành lông xù bao quanh. Gió lạnh thổi tới, cô ấy còn ngáp một cái.

"Mệt à? Về sớm ngủ đi."

Đêm như vậy thật sự hiếm có. Ven đường là những cây thường xanh, lá cây dày đặc đổ bóng dưới ánh đèn đường. Tiêu Nhung dựa vào người Kinh Thiên Nguyệt, khi nói chuyện toát ra hơi lạnh: "Em vui quá."

Kinh Thiên Nguyệt: "Tại sao lại vui đến vậy?"

"Vì mọi người đều rất vui mà."

Cô nhắm mắt lại: "Em rất thích liên hoan."

Kinh Thiên Nguyệt nghĩ đến những buổi liên hoan đoàn phim trước đây, dáng vẻ cô đơn của Tiêu Nhung: "Trước đây em không như vậy."

Tiêu Nhung: "Cái gì trước đây?"

"Chính là lúc đóng máy bộ phim đó."

Tiêu Nhung nga một tiếng, kéo dài thật dài: "Vì không được ngồi cùng chị."

Kinh Thiên Nguyệt: "Có phải rất buồn không?"

Tiêu Nhung: "Cũng không có......"

Cô thật ra có chút say: "Chỉ là cảm thấy thái độ của chị như vậy cũng rất bình thường......"

"Em thích chị, nhưng nếu làm phiền đến chị thì vẫn... vẫn rất xin lỗi."

Đường đi hẹp, buổi tối ánh trăng rất sáng. Kinh Thiên Nguyệt nhập mật mã khóa rất nhiều lần mới mở được. Tiêu Nhung vẫn còn lải nhải.

Ngày thường cô không nói nhiều, không ngờ sau khi say lại nói nhiều và vụn vặt đến vậy.

"Có phải đã lén lút khóc rồi không?"

Kinh Thiên Nguyệt đóng cửa lại. Tiêu Nhung ôm cánh tay nàng: "Không có......"

"Thật sự không có?"

Kinh Thiên Nguyệt tháo mũ cô ra. Tiêu Nhung lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Đã khóc một lát......"

"Ăn kẹo nổ không?"

Kinh Thiên Nguyệt đột nhiên hỏi.

Cầu thang gỗ đặc biệt dốc. Lúc lên lầu, Tiêu Nhung vác vali, có chút cố sức.

Bây giờ không có vali, hai người vai kề vai cũng rất chật chội. "Cái..."

Người bên cạnh đột nhiên hôn tới. Cửa phòng cách một bước, nhưng đã ngã xuống cầu thang. Kinh Thiên Nguyệt nằm trên người Tiêu Nhung, cạy mở đôi môi còn vương hơi thở mận của đối phương.

Trong khoảnh khắc, tiếng bùm bùm trong khoang miệng vang vọng, cả trái tim cũng bắt đầu bùm bùm. Ai bị ai đốt lửa.

Lại có ai nói: "Em sao lại thế này."

Loại âm thanh nổ đùng đùng đó chui vào trong cơ thể. Ai khó nhịn mà túm lấy tóc ai, thân thể run rẩy, nức nở xin tha.

Lại là ai nói ai: "Làm em giấu sâu đến vậy, chị đau lòng vì em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro