Chương 67

Chương 67: Nhìn xem

Kinh Thiên Nguyệt vẫn luôn gặp ác mộng.

Thật ra nàng không thường mơ thấy chuyện năm đó. Dù sao đã qua lâu lắm, trừ bỏ nguyên tắc bảo hộ, dấu vết trên giấy cũng cơ bản bị hủy, chính nàng cũng sẽ không nghĩ tới.

Cao Tĩnh cùng nàng tốt như vậy, nàng cũng không đề qua.

Có thể trong giới còn có chút lời đồn ẩn ẩn, nhưng cũng chưa ai hỏi đến trước mặt nàng, ngôi sao mới từng viên dâng lên, fan cũng thay đổi từng đợt, xem như phong ấn quá khứ.

Người biết chân tướng ít ỏi không có mấy, mà trên mạng lại che trời lấp đất, toàn là ác ý, về suy đoán thân thể, về những thứ khác. Nàng có thể hồi tưởng thống khổ, đều đến từ tinh thần, nhiều ngày tra tấn tinh thần như vậy, cơ hồ muốn nửa cái mạng nàng.

Mà chuyện này nàng chỉ từng nhắc với Tần Miện, đến cuối cùng bị ác ý thành việc bị cưỡng bức tập thể và tiệc tùng thác loạn, còn có người nói mình có tài nguyên thừa dịp sóng này tung một ít ảnh photoshop cũng không phải không có, không hề thiếu những lời lẽ như thể đích thân có mặt tại hiện trường, mang dáng vẻ độc nhất vô nhị để giải mã bí ẩn.

Người khởi xướng căn bản không cần hoài nghi.

Khoảnh khắc bị phóng viên truy vấn ở sân bay, nàng chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt, như có cái gì đó đập vào khiến tay chân nàng lạnh lẽo.

Kinh Thiên Nguyệt vốn là một người cực kỳ trọng tình, dù sau này biết được Tần Miện từ lúc bắt đầu đã chủ mưu lừa gạt, cũng niệm tình mấy năm ở chung.

Đáng tiếc.

Đáng tiếc đều là tự mình đa tình, loại tín nhiệm trước nay không hề giữ lại này, rốt cuộc vẫn biến thành việc đối phương hứa hẹn giữ kín như bưng rồi sau đó bỏ đá xuống giếng.

Quá đau lòng, nàng từ trước đến nay theo đuổi việc không thẹn với lương tâm, không ngờ bị người đâm đến vỡ nát.

Thậm chí còn lan đến người nhà.

Giấu kín nhiều năm như vậy, mẹ cuối cùng vẫn biết.

Tiêu Nhung ghé vào mép giường, kéo tay Kinh Thiên Nguyệt, cô không mấy khi nghỉ ngơi, mỏi mệt trong ánh mắt liếc một cái là có thể thấy ra.

Kinh Thiên Nguyệt sờ sờ mặt cô: "Thực xin lỗi a, không đi xem em thi đấu."

Tiêu Nhung: "Dù sao em cũng không vào được top 3, đến hay không đều như nhau thôi."

Bị Kinh Thiên Nguyệt gãi gãi cằm: "Nói cái gì vậy."

Đèn đầu giường mở, ánh sáng rất mỏng manh, nhưng cũng đủ thấy rõ nhau.

Môi Kinh Thiên Nguyệt hơi khô, Tiêu Nhung thò lại gần, hôn khóe môi nàng.

"Chị không đến em thật sự muốn khóc."

Kinh Thiên Nguyệt: "Thật sự khóc?"

Nàng lộ ra một nụ cười, giọng thấp thấp, cảm giác không có sức, không giống như trước kia tán tỉnh.

Tiêu Nhung gật đầu, cố ý ô ô ô vài tiếng, ngón tay nắm lấy tay Kinh Thiên Nguyệt vuốt ve liên tục, "Có đói bụng không, ăn bữa cơm?"

Kinh Thiên Nguyệt: "Không đói."

Tiêu Nhung: "Em đói chết bồi em ăn."

Kinh Thiên Nguyệt: "Không cần."

Tiêu Nhung: "Em mặc kệ."

Trong mắt cô có tơ máu, cố ý nháy mắt thấu đến gần hơn, hơi thở phả trên mặt Kinh Thiên Nguyệt, dường như muốn dùng lông mi cọ mặt đối phương.

Kinh Thiên Nguyệt đẩy cô ra, bị Tiêu Nhung kéo lại, "Được rồi được rồi, tỉnh ngủ không cần ngủ nướng, đánh răng rửa mặt ăn cơm."

Chu Châu vẫn luôn ở bên ngoài chờ, bữa sáng cũng đã làm xong mang lại đây.

Tiêu Nhung đi ra ngoài thì vừa lúc Trâu Thiên Hạo lại đến, kể từ lần trước gặp mặt cũng qua một thời gian không ngắn, Tiêu Nhung đóng cửa lại, khi xuống lầu thì Trâu Thiên Hạo đi lên, anh còn mặc trang phục chỉnh tề, không biết từ sự kiện gì đến.

Tiêu Nhung gọi một tiếng anh, Trâu Thiên Hạo sửng sốt một chút, lộ ra một nụ cười, "Thiên Nguyệt tỉnh rồi?"

Tiêu Nhung gật đầu, "Em mang bữa sáng cho nàng."

Trâu Thiên Hạo ừ một tiếng, anh thấy tóc Tiêu Nhung rối bù, cả người nhìn có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy người vẫn rất lễ phép, trong lòng vẫn cảm thấy đứa nhỏ này không tệ.

"Phiền em."

Tiêu Nhung lắc đầu, "Em nên làm."

Cô xuống cầu thang rất nhanh, nhảy bậc, lại giống đứa trẻ.

Trâu Thiên Hạo nghĩ đến tuổi cô, lại nghĩ đến thái độ Kinh Thiên Nguyệt đối với Tiêu Nhung, không biết suy nghĩ gì, dừng lại vài giây mới gõ cửa phòng.

Kinh Thiên Nguyệt đang ngồi trên giường ngẩn người, mái tóc dài rũ trên vai, biểu cảm lại có chút giống đứa trẻ.

Đợi Trâu Thiên Hạo vào, nàng lộ ra vẻ thất vọng: "Anh, sao lại là anh vậy."

Trâu Thiên Hạo nhướng mày, "Tiêu Nhung vừa ra ngoài đã nhớ người ta rồi?"

Kinh Thiên Nguyệt: "Đúng vậy."

Nàng nghịch ngón tay, không e dè, "Mẹ có khỏe không, điện thoại của em đều bị Hồng Tắc giữ rồi."

"Hồng Tắc là vì tốt cho em thôi."

Trâu Thiên Hạo nói, "Thế nào, còn không thoải mái sao?"

Sắc mặt Kinh Thiên Nguyệt có chút tái nhợt, lúc này đang tô son môi, "Đỡ rồi, anh không bị dọa chứ?"

Trâu Thiên Hạo: "Sáng nay Hồng Tắc mới nói cho anh."

Kinh Thiên Nguyệt: "Anh ấy còn nói cho anh nữa, em tưởng anh ấy sẽ không nói."

Trâu Thiên Hạo cười một tiếng, "Cậu ấy không dám."

Vài phút sau Tiêu Nhung đến, Trâu Thiên Hạo đứng dậy, "Vậy anh đi đây, họp báo định vào sáng ngày kia, tuy rằng chuyện này càng nhanh càng tốt, nhưng em không cần thiết phải theo số đông. Tài liệu đã chuẩn bị xong, mẹ bên kia anh sẽ trấn an, những việc còn lại Hồng Tắc sẽ liên lạc với em."

Tiêu Nhung giống như cô bé ốc đồng, cần cù chăm chỉ.

Trâu Thiên Hạo đi thì nói một câu tạm biệt.

Tiêu Nhung đáp lại một câu.

Kinh Thiên Nguyệt ngồi ở trước bàn uống cháo, "Gọi anh ngọt vậy?"

Tiêu Nhung ngồi bên cạnh nàng, "Rõ ràng gọi chị càng ngọt."

Kinh Thiên Nguyệt: "Gọi chị cái gì?"

Tiêu Nhung: "chị cảm thấy em muốn gọi là gì?"

Kinh Thiên Nguyệt: "Bà xã?"

Tiêu Nhung: "Ừm."

Bị Kinh Thiên Nguyệt véo một cái eo, "Chị cũng biết đùa."

Tiêu Nhung suýt nữa ngã trái ngã phải, ngồi thẳng sau đó bưng chén uống một ngụm cháo, đũa không cẩn thận chọc thủng bánh bao chiên, nước sốt chảy ra.

Cô ảo não thở dài, Kinh Thiên Nguyệt một tay chống mặt nhìn cô, "Đưa điện thoại cho chị xem."

Tiêu Nhung theo bản năng đưa cho nàng, đợi đến khi Kinh Thiên Nguyệt muốn lấy đi thì mới phản ứng lại, đoạt lại, "Anh Hồng nói không được cho chị."

Kinh Thiên Nguyệt: "Em không yêu tôi."

Tiêu Nhung: "...... Em không có."

Kinh Thiên Nguyệt khuấy cháo, không nhìn cô, nàng dường như đã bình phục, ra vẻ thở dài, "Có người ngoài miệng nói cả đời ở bên tôi, điện thoại cũng không cho tôi xem một chút, có phải bên trong có người phụ nữ khác không, cũng phải, tôi vốn dĩ là......"

Tiêu Nhung: "Cho chị xem cho chị xem!"

Cô còn tức, Kinh Thiên Nguyệt duỗi tay ôm lấy vai cô, một muỗng cháo được thổi nguội đút vào miệng Tiêu Nhung, "Bé ngoan, trêu em thôi."

"Đừng để ý đến anh Hồng như vậy, anh ấy thuần túy là bị dọa có bóng ma, hôm qua chị thật sự bị kích thích, nhưng hiện tại cũng đỡ nhiều rồi."

"Không có gì ghê gớm, đây là sự thật, thì sao, chị cũng không thể đi tự tử, chết rồi thì tiện cho cái đôi...... ngốc nghếch kia."

Tiêu Nhung cảm thấy tôm bóc vỏ chiên cũng không thơm, cô rất buồn bã nhìn Kinh Thiên Nguyệt, nhăn mày, dường như vô cùng bất đắc dĩ.

Kinh Thiên Nguyệt ngón tay chạm vào giữa mày cô, "Đừng lo lắng, chị sẽ không sao đâu."

Đã từng có chuyện rồi, Tiêu Nhung nắm lấy ngón tay kia, cuối cùng ôm cả bàn tay Kinh Thiên Nguyệt, "Họp báo em đưa chị đi."

Kinh Thiên Nguyệt đang xem điện thoại, nàng vào nick Tiêu Nhung xem thật, trên quảng trường vẫn còn không ít chủ đề về nàng.

Thật ra trong lòng cũng hiểu rõ, trong khoảng thời gian này năng lực của Trâu gia cũng đủ để dẹp hết những mặt trái, nhưng Hồng Tắc không làm vậy, chuyện này Kinh Thiên Nguyệt vốn dĩ là người bị hại, trước kia còn là vị thành niên hơn nữa vì tính toán cho sau này, nên toàn bộ phong tỏa.

Hiện tại thời đại dữ liệu lớn, internet quá phát triển, tin tức lan truyền cũng rất nhanh, hơn nữa loại hình thức rải rác này, không thể nào dễ dàng phong tỏa như mười mấy năm trước.

Không phải không tìm được là không ai biết.

Đội ngũ bên Hồng Tắc đang từng chút một kích nổ, xoay chuyển ấn tượng ban đầu của tài khoản marketing, Tần Miện bị hắn trực tiếp chỉ mặt, vừa dẫn dắt dư luận vừa công kích, nguyên nhân ly hôn năm đó lại một lần nữa trở thành tâm điểm.

Tần Miện cũng không tránh khỏi đau đầu.

Đặc biệt là sau khi tiết lộ tình hình của Kinh Thiên Nguyệt thông qua người trong giới.

Sau khi ly hôn tài nguyên của anh bị thu hẹp, Trâu gia trong giới giải trí tuy không thể coi là một tay che trời, nhưng cũng không thể coi thường, hơn nữa nhân mạch rộng, người bình thường sẽ không đắc tội. Anh ra nước ngoài một thời gian tránh bão, sau khi về nước thì vở diễn ít đến đáng thương, cơ hồ toàn dựa vào Thịnh Hằng. Nhưng bản thân anh cũng không quá quan tâm, diễn kịch chẳng qua chỉ là một con đường của anh mà thôi, cái anh muốn là khác. Kinh Thiên Nguyệt đối với anh quá đặc biệt, người khó tránh khỏi có lúc bị mắc kẹt ở đâu đó, anh vẫn luôn an ủi bản thân những quyết định mình đưa ra đều đúng, nhưng vẫn không thể nhịn được.

"Cô điên rồi sao?"

Sở Nghiên ngồi trên sô pha, cổ áo cô rối bù, vừa nhìn đã biết bị ai đó nắm lấy.

Đây là nhà của cô và Tần Miện, vì cãi nhau nên không khí đặc biệt lạnh, hốc mắt Sở Nghiên phiếm hồng, mấy tiếng trước Tần Miện vội vàng từ nước ngoài trở về, trực tiếp ấn Sở Nghiên lên tường, suýt chút nữa bóp chết cô.

Mấy năm nay Sở Nghiên cũng đã hiểu rõ tính cách của Tần Miện, yếu đuối và mạnh mẽ cùng tồn tại, tai cũng mềm, nhưng cũng có lúc chấp nhất.

Cô không hề sợ.

Người sống vì tình yêu, lúc này cũng bất chấp tất cả.

"Anh nóng nảy?"

Sở Nghiên nắm lấy đôi tay đang nắm cổ áo mình, mùi hương trên người Tần Miện cô nhớ rõ từ nhỏ.

Họ đã từng có những ngày nương tựa lẫn nhau, là những ngày cô ngày đêm muốn trở về, tiếng quạt điện cũ kỹ kêu kẽo kẹt trong mùa hè oi bức, thiếu niên Tần Miện hỏi: "Em gái em có ăn dưa hấu không?"

Chiếu trên mặt lưu lại dấu vết, Sở Nghiên xoa mắt gọi một tiếng anh Miện, dùng tăm xiên một miếng dưa hấu, lạnh đến nheo mắt, nói: "Ngọt quá anh Miện, anh lấy từ giếng lên hả?"

Năm đó Tần Miện đương nhiên không trưởng thành như bây giờ, vẻ ngây ngô của thiếu niên còn chưa hoàn toàn biến mất, khi cười rộ lên đặc biệt đẹp, không phải cái kiểu lạnh lùng như mấy năm nay.

"Mẹ bảo anh mang cho em, em ngủ tiếp là đến tối, hôm nay mẹ em về mà."

Sở Nghiên ở nhà bên cạnh, là gia đình đơn thân, mẹ cô rất bận, luôn không ở nhà.

Mà khu vực này phức tạp, thường có người đến đòi nợ, mẹ Sở Nghiên sẽ đưa tiền cho mẹ Tần Miện để nhờ trông nom con gái.

Mẹ Sở Nghiên nhìn không giống người ở đây, con gái cũng vậy, luôn được chăm sóc kỹ lưỡng. Con gái ở đây đều phải giúp gia đình làm việc, bày sạp, bốc dỡ hàng, hoặc là trang hoàng, chỉ có Sở Nghiên da dẻ mịn màng, mặc những chiếc váy nhìn không hề rẻ tiền, ở trong phòng kéo đàn cello.

Nói ra thì đều do bố cô mất sớm.

Sở Nghiên ừ một tiếng,

Cô ở nhà một mình không được, nên đến đây, Tần Miện không đi học, giúp mẹ làm món nướng BBQ buổi tối, thường ngủ ban ngày, tối mới ra ngoài.

"Nhưng mà bây giờ vẫn chưa về, em ở đây một lát được không?"

Cổ dường như bị bóp nghẹt vì bị nắm cổ áo, Sở Nghiên nhìn Tần Miện, muốn nhìn thấy hình ảnh chàng thiếu niên qua người đàn ông này.

Cô nói: "Anh Miện, có phải anh chưa từng thích em không?"

Cô muốn biết vì sao, cô thích anh từ khi còn bé, nói với anh rằng mình có một người bố rất giỏi, sau này cô nhất định sẽ được đón về, nhưng anh vẫn không chịu, ngay cả khi cô đi, anh cũng không tiễn.

Năm 17 tuổi, tổng giám đốc Thịnh Hằng, bố cô, đứa con duy nhất bị ung thư qua đời, cuối cùng nhớ đến đứa con gái riêng này.

Sở Nghiên từ nhỏ đã biết sẽ có một ngày như vậy, mẹ cô tin vào số mệnh, từ một ông lão rất giỏi ở Thái Lan tính ra, nói con gái bà nhất định sẽ có ngày được nhận về.

Mẹ cô nói: "Con gái ta là thiên chi kiêu nữ, chồng sau này cũng nhất định rất giỏi."

Cô nói: "Con thích anh Tần Miện."

Người phụ nữ nói: "Tướng mạo như vậy, ở ngoài kia cũng có rất nhiều."

Nhưng không có, người đều rất cố chấp, cô chỉ chọn Tần Miện.

Cho nên dốc hết lòng, thậm chí không tiếc chuốc say anh vào một đêm hè, thiếu nữ tràn đầy chờ mong, còn mượn sức mẹ Tần Miện.

Hy vọng có thể đợi cô lớn thêm một chút, rồi kết hôn.

Tần Miện vẫn là chàng thiếu niên ít nói trầm mặc, trưởng thành thành một thanh niên ít nói trầm mặc, anh không nói gì, Sở Nghiên đi cũng không tiễn.

Sở Nghiên đi với một lòng chờ mong, mỗi ngày gọi điện thoại đường dài, chờ đợi mỏi mòn, kết quả không đợi được cô và Tần Miện nói chuyện sau này, mà đợi được tin tức ầm ầm trên trời.

Nữ minh tinh nổi tiếng nhất giới giải trí kết hôn, mà chồng nàng ta, người đàn ông chiếm ảnh lớn nhất trên báo, vốn dĩ phải là chồng cô.

Rõ ràng là tôi đến trước, tôi có được trước, sao lại nhường cho nàng ta được.

Tần Miện nhìn chằm chằm Sở Nghiên, đôi mắt anh đã sớm không còn vẻ cưng chiều, mà hỏi cô: "Vì sao?"

Sở Nghiên cười nói: "Anh không yêu tôi, vậy tôi hủy hoại nàng cũng sẽ vui vẻ, đừng ai nghĩ tốt đẹp."

Cô vẫn không thể nói ra ba chữ anh yêu nàng, không chịu nổi, không muốn thừa nhận, cự tuyệt loại cảm giác thua hết cả ván cờ này.

Tần Miện nhắm mắt, đuôi lông mày khóe mắt đều là ảo não.

......

Kinh Thiên Nguyệt chống mặt, "Em đi làm gì? Họp báo của chị."

Tiêu Nhung: "Làm vợ chị đi không được sao?"

Kinh Thiên Nguyệt nhéo nhéo mặt cô, "Chị không phải còn đang theo đuổi em sao?"

Tiêu Nhung vẻ mặt đau khổ, "Em bây giờ tuyên bố tôi đồng ý còn không được?"

Giọng Kinh Thiên Nguyệt lạnh lùng: "Chị lướt Weibo thấy rồi, người tình hoàn mỹ, thật là hoàn mỹ."

Tiêu Nhung: "......"

Kinh Thiên Nguyệt dựa vào vai Tiêu Nhung, nắm tay cô nghịch, giọng rất dịu dàng: "Không sao, chị chỉ muốn kết thúc với quá khứ, không đến mức nổi điên tại chỗ đâu."

"Dù sao sau này còn phải sống tốt với em mà."

Tiêu Nhung nắm tay Kinh Thiên Nguyệt: "Sau này, là bao lâu sau?"

Kinh Thiên Nguyệt: "Cả đời?"

Tiêu Nhung quay đầu, môi dán lên trán đối phương, "Là vĩnh viễn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro