Chương 68
Chương 68: Thân mật
Kinh Thiên Nguyệt thái độ rất kiên quyết, Tiêu Nhung cũng không hề miễn cưỡng.
Cô đến vội vàng, xuống máy bay trực tiếp lại đây, vali hành lý cũng chưa kịp mang lên, thế cho nên không tìm thấy quần áo để thay.
Kinh Thiên Nguyệt chỉ vào tủ quần áo của mình: "Tùy tiện mặc."
Mùa đông nắng vừa đủ, Hồng Tắc lại đến, nhìn thấy Kinh Thiên Nguyệt đang phơi nắng trên bãi cỏ sau khi từ bệnh viện về, nằm trên đùi Tiêu Nhung, được đút hoa quả.
Hồng Tắc nhìn mắt Chu Châu đang chống cằm, hữu khí vô lực mà gọi một tiếng anh Tắc.
Hồng Tắc: "Em hồi phục cũng nhanh quá nhỉ."
Hắn ngồi xuống một bên, trên tay còn cầm ipad.
Kinh Thiên Nguyệt vươn tay lấy lại, từ trên đùi Tiêu Nhung đứng dậy, Tiêu Nhung quả nho còn chưa kịp đưa ra, định tự mình cúi đầu ăn luôn, vẫn bị Kinh Thiên Nguyệt thò qua cắn mất một miếng.
Tiêu Nhung chớp chớp mắt.
Kinh Thiên Nguyệt lộ ra một nụ cười, Hồng Tắc ừ một tiếng.
"Thật sự không sao chứ?"
Sự lo lắng của hắn không thể nghi ngờ, bộ dạng đau khổ của Kinh Thiên Nguyệt mười mấy năm trước rõ ràng trước mắt, nữ thần trước đây điên cuồng vô cùng, trong phòng một mảnh hỗn độn.
Ai cũng không đành lòng, khi đó tiêu tiền để có thể bịt miệng rất nhiều người, cũng có thể ngăn chặn lời đồn lan rộng, nhưng cũng không thể làm Kinh Thiên Nguyệt trở lại như trước.
Nàng chịu tra tấn trong băng ghi hình, tinh thần bị lăng trì, ngôn ngữ vũ nhục, nàng thậm chí không nghĩ tại sao lại là mình.
Không gian chật chội, mùi vị buồn nôn, còn có cảm giác bất lực không thể giãy giụa, Kinh Thiên Nguyệt trong mơ mình dường như vẫn luôn bị vây ở nơi đó.
Kẻ bắt cóc uy hiếp, chờ đợi dài dằng dặc, sự do dự giữa việc xé xác hay không giết con tin.
Nàng là công chúa trong tháp ngà voi, lại trong một đêm bị đẩy xuống địa ngục.
Ở phim trường, khi tan diễn định lên xe của quản gia để về và nói chuyện với người đại diện thì bị người ta đánh ngất, liên quan đến bảo vệ và trợ lý cũng không biết kết cục ra sao. Nàng tỉnh lại thì một mảnh đen kịt, không gian rất nhỏ, phòng thô sơ, vây quanh không ít người, cả trai lẫn gái, dẫn đầu là nữ. Nói là muốn làm một phi vụ lớn, theo dõi đoàn làm phim này rất lâu, cuối cùng lựa chọn Kinh Thiên Nguyệt, vì nàng giàu nhất.
Sợ có ngoại thương nếu không có nhiều tiền như vậy, nhưng lại muốn hù dọa người, có người ra chủ ý, cô bé mà, dọa dọa là không được.
Trâu gia hành động rất nhanh, nhưng đuổi kịp đến phim trường Tây Bắc cũng không nhanh như vậy, đợi mọi thứ kết thúc, những kẻ phạm tội bị bắt, Kinh Thiên Nguyệt được đưa ra thì lời nói đều không thốt nên lời.
Không muốn gặp người, bác sĩ kiểm tra toàn thân nàng cũng không có vấn đề gì, nhưng nàng không nói.
Sau đó một năm, nàng cũng chưa xuất hiện trước công chúng.
Gia đình Hồng Tắc và Trâu gia vốn dĩ là thế giao, chính hắn ra mặt cãi nhau ầm ĩ, cảm thấy thiếu tiền tiêu vặt của Kinh Thiên Nguyệt cũng là thiếu, dù sao nha đầu này cũng coi như là chính mình nhìn nàng lớn lên.
Sau đó Kinh Thiên Nguyệt lại qyay lại, không màng sự ngăn cản của gia đình, vẫn muốn đi đến cùng.
Hồng Tắc lại nhìn thấy nàng, cảm thấy thay đổi rất nhiều.
Như là lưỡi dao đã được khai phong, trầm mình trong bùn được vớt lên, tẩy đi những thứ đó, càng đáng chú ý.
Có truyền thông đánh giá Kinh Thiên Nguyệt năm đó, nói nàng là phượng hoàng.
Khi đó Hồng Tắc hỏi nàng: "Còn chưa tìm được người đại diện sao?"
Kinh Thiên Nguyệt hận thấu đội ngũ không phải người nhà, đến cả nghệ sĩ của mình cũng bán đứng, nhưng lại rất khó tìm được người có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm.
Nàng gầy rất nhiều, nhưng dường như càng nhiệt liệt, không biết thiêu đốt cái gì, dã tâm trong mắt nhìn không sót gì.
Nàng nói: "Đúng vậy."
Hồng Tắc: "Để tôi đi."
Kinh Thiên Nguyệt: "Như vậy là có thể không còn tiền?"
Hồng Tắc ừ một tiếng.
Kinh Thiên Nguyệt: "Không sao đâu, em chịu đựng được, anh biết mà."
Nàng nói chuyện giọng nhàn nhạt, Tiêu Nhung tắm rửa xong ra thì thấy Kinh Thiên Nguyệt tự mình trang điểm, nàng kỳ thật có vài chuyên viên trang điểm riêng, nhưng lại dường như thích tự mình làm hơn.
Đợi đến khi xuống lầu, lại là vẻ ngoài hoàn hảo như trước.
"Được rồi, vậy cũng không cần tôi làm công tác tư tưởng cho em nữa."
Hồng Tắc thở dài, quay đầu nói với Tiêu Nhung: "Quần áo của em sao mà quen mắt vậy nhỉ."
Tiêu Nhung đang bóc cam, a một tiếng, "Là của Thiên Nguyệt."
Hồng Tắc: "Tôi nói mà, em mặc đẹp hơn nàng ấy."
Tiêu Nhung nhận ra nhãn hiệu quần áo, lúc trước cô đã cảm thấy tủ quần áo đầy đồ hiệu của Kinh Thiên Nguyệt quả thực đáng sợ, có vài món dường như còn mới nguyên.
Kinh Thiên Nguyệt chạm vào màn hình: "Nói năng kiểu gì vậy, em mặc cũng đẹp mà."
Hồng Tắc: "Không đẹp bằng Tiêu Nhung mặc, nếu không sao em chỉ mặc có một lần."
Tiêu Nhung: "Anh sao mà biết được?"
Hồng Tắc: "Trước đó bay sang Pháp tham gia hoạt động, em thấy đẹp liền mua, đáng tiếc bộ này em mặc không hợp..."
Bộ quần áo này không mấy hợp với người ngực lớn, Chu Châu liếc mắt một cái cũng phát hiện.
Nhưng đắt tiền mà, sao cũng tốt đẹp.
Kinh Thiên Nguyệt: "Câm miệng."
Hồng Tắc ăn một miếng hoa quả, vừa nói: "Bên họp báo dù sao tôi cũng đã liên hệ tốt rồi, nếu em vui, vừa lúc tuyên truyền một chút định hướng mới của công ty, sau này dù sao cũng có lợi."
Kinh Thiên Nguyệt ừ một tiếng.
"Đúng rồi, Tiêu Nhung, bên tôi đã chặn vài bài thông cáo báo chí, nói em và Thiên Nguyệt, hai người hiện tại tính toán thế nào?"
Hồng Tắc tháo kính ra, Tiêu Nhung nhìn mắt Kinh Thiên Nguyệt.
Kinh Thiên Nguyệt dưới chiếc ô nhỏ đang xem ipad rất nghiêm túc, không nghe thấy.
Tiêu Nhung nhỏ giọng nói với Hồng Tắc: "Anh, em vốn dĩ tính toán đi họp báo."
Hồng Tắc ồ một tiếng, "Làm gì, em muốn cầu hôn à?"
Tiêu Nhung sửng sốt một chút, Hồng Tắc thấy cô lại còn nghiêm túc suy nghĩ, suýt nữa không cười phá lên.
Hắn lúc mới đầu đối với Tiêu Nhung thật sự không có cảm tình gì, cảm thấy chỉ là một tiểu thần tượng ké fame, hơn nữa con đường này so với cái lão chó Tần Miện kia giống hệt, không chừng là Tần Miện cấu hình chuyển giới 2.0.
Nhưng hiện tại xem ra, không tồi.
Kinh Thiên Nguyệt mấy năm nay cuối cùng cũng có mắt nhìn một lần.
Hai người họ lẩm nhẩm không lâu, Kinh Thiên Nguyệt xem xong văn kiện và bản thảo, ném đồ vật trả lại cho Hồng Tắc, Hồng Tắc suýt nữa không đỡ được, cả người ngã xuống bãi cỏ.
Chu Châu đang uống nước suýt nữa phun ra.
"Cút đi, ngày kia bắt đầu, em nghỉ ngơi hai ngày."
Hồng Tắc: "......"
"Đúng rồi, bên Tần Miện có hé lộ ý muốn nói chuyện với em."
Kinh Thiên Nguyệt: "Không nói."
Hồng Tắc: "Cho nên tôi từ chối, mắng thật sự đã."
Hồng Tắc cũng chỉ đến một lát, thấy Kinh Thiên Nguyệt không có vấn đề lớn còn ném lại một đống công việc hậu kỳ, điện thoại cũng trả lại cho nàng.
Tiêu Nhung nhìn hai người họ đối thoại đều mang theo thuốc súng vị, nhịn không được đi đến chỗ Chu Châu hỏi: "Họ làm việc cũng thường xuyên cãi nhau như vậy sao?"
Chu Châu ừ một tiếng, "Đối chọi nhau."
Tiêu Nhung: "Vậy em có phải rất nhàm chán không?"
Giọng cô ép rất thấp, Chu Châu cùng cô ghé sát vào, nghe thấy câu nói này nhịn không được nhìn Tiêu Nhung hai mắt.
Nàng thật sự không hiểu vì sao Tiêu Nhung đã như vậy, lại còn không tự tin như thế.
Trời ạ đâu ra mà nhàm chán, cô chẳng lẽ không biết Nguyệt tỷ có thể tưởng tượng cùng cô ở bên nhau sao, nếu hằng ngày cắt thành vlog, một ngày 800 câu Tiêu Nhung hiện tại đang làm gì.
Ăn cái gì.
Cùng ai một nhóm.
Khi nào tan làm.
Nàng còn không gọi điện thoại cho tôi?
Đã hồi âm chưa?
Người này là ai sao lại ăn cơm cùng Tiêu Nhung.
Mọi việc đều bực tức như thế.
Chu Châu cảm thấy bản thân yêu đương cũng chưa như vậy, thật sự hùng hổ dọa người một chút, thở không nổi, lại còn có nghi ngờ.
Cố tình trên thế giới này tình cảm thiên kỳ bách quái, tình lữ cũng không kém.
Loại người như Kinh Thiên Nguyệt thật sự để bụng đến mức hận không thể làm phiền người khác 24 giờ, theo lý thuyết đối tượng lại sẽ cảm thấy bị ràng buộc, cố tình gặp phải loại sinh vật mềm mại như quả cầu lông Tiêu Nhung, tùy ý người ta xoa tới xoa lui, chỉ thiếu phát ra tiếng rừ rừ thoải mái.
Điển hình kẻ muốn cho người muốn nhận, lại còn thích thú, hỏi một câu cô hiện tại đang làm gì cũng có thể hỏi ra mười tám loại ý nghĩa.
Chu Châu: "Không đâu, tính cách họ giống nhau, đều rất bướng, thái độ bình thường thôi, anh Hồng nếu không phải gay, cũng sẽ không thích Nguyệt tỷ đâu."
Lời này Chu Châu là sau khi quan sát kỹ lưỡng mới đưa ra kết luận.
Không thể không nói yêu đương quả thật cần duyên phận, nàng thân là trung tâm của vòng xoáy bát quái, cũng có thể nghe được đồng nghiệp nói về chuyện trước đây của Kinh Thiên Nguyệt và Tần Miện.
Ví dụ như vì Hồng Tắc mà cãi nhau các kiểu.
Trước không nói Hồng Tắc là gay, Tần Miện cũng quá keo kiệt, một người đàn ông đa nghi, vợ sao có thể vui vẻ mới là lạ.
Nghĩ đến đó, Chu Châu hỏi Tiêu Nhung: "Nhung bé con sẽ vì Nguyệt tỷ và anh Tắc mà giận không?"
Tiêu Nhung a một tiếng, "Anh Tắc không phải gay sao, hai người họ còn từng yêu nhau à?"
Hai người họ ghé tai thì thầm vui vẻ, Kinh Thiên Nguyệt nhìn một lúc, Hồng Tắc đã đi ra vài mét.
Đợi đến khi Kinh Thiên Nguyệt đi tới nghe thấy câu nói này, suýt nữa không cười phá lên.
"Chị và hắn ghét nhau như chó với mèo, nhưng em thì sao, hai chúng ta ở bên nhau không bao lâu, em đang nghĩ gì?"
Giọng Kinh Thiên Nguyệt đột nhiên vang lên, hai người đang nói nhỏ chợt tản ra, như thỏ con.
Chu Châu đều sắp run rẩy, "Nguyệt tỷ em em em...... em đi WC trước nhé."
Kinh Thiên Nguyệt không thèm nhìn nàng, ánh mắt chỉ dừng trên người Tiêu Nhung.
Nhìn chằm chằm đến nỗi Tiêu Nhung sợ hãi xương cốt, cô nhịn không được lùi về sau hai bước.
Kinh Thiên Nguyệt: "Em chạy cái gì."
Tiêu Nhung: "Vô tình."
"Lại đây."
Tiêu Nhung lắc đầu, "Chị sao mà ấu trĩ vậy."
Kinh Thiên Nguyệt: "Rốt cuộc ai ấu trĩ chứ."
Nàng vươn tay, Tiêu Nhung lại lùi về sau, cuối cùng vẫn là Kinh Thiên Nguyệt không kiên nhẫn, duỗi tay vớt người lại, một tay câu lấy cổ Tiêu Nhung, kéo người thấp xuống, sau đó cắn một cái lên cằm Tiêu Nhung.
Tiêu Nhung nhíu mày, kêu lên một tiếng: "Đau."
"Không được nghĩ vớ vẩn."
Tiêu Nhung: "Em đâu có."
Kinh Thiên Nguyệt tựa gần cô, hai người dán rất chặt, hơi thở quấn quýt bên nhau, Kinh Thiên Nguyệt nhỏ giọng nói: "Vì sao không hỏi chị."
Nàng nói là chuyện đang được bàn tán sôi nổi hiện tại, về tin đồn nàng bị cưỡng bức tập thể, về đoàn làm phim đó, về quá khứ.
Kinh Thiên Nguyệt năm 17 tuổi.
Tiêu Nhung cúi đầu, Kinh Thiên Nguyệt nhìn cô, nhìn dưới ánh mặt trời lông mi người này đều tụ thành bóng tối trước mắt, vì chớp mắt mà quạt, từng chút từng chút.
Cào đến ngứa ngáy.
Tiêu Nhung quá hiểu chuyện, là người tình chu đáo, là một hậu bối ngoan ngoãn, nhưng lại không phải một người bạn gái theo nghĩa rộng.
Ngay cả việc vô cớ gây rối cũng không biết, làm nũng còn phải gom mảnh ghép mới có thể có một lần.
Nhưng trên thế giới này tình yêu vốn dĩ thiên kỳ bách quái, con người cũng vậy, Tiêu Nhung chính là người như thế.
Tiêu Nhung nắm lấy tay trong túi áo khoác của mình,
Cô hôm nay quần áo bên trong quả thật không hợp phong cách Kinh Thiên Nguyệt, có chút rườm rà, nói quần áo xa hoa vẫn hơi khoa trương.
Như kiểu tạo hình hóa thời Trung cổ dùng để cắt băng, cố tình không đột ngột.
Không hợp với người ngực lớn, nhưng Tiêu Nhung mặc vào lại có một loại quý khí tự nhiên, vàng vụn trên cổ áo, lấp lánh rực rỡ, cô mới giống như bước ra từ câu chuyện thần thoại.
Thiếu niên tuấn tú lớn lên trên thân thể mảnh khảnh của thiếu nữ, vô tội mang theo dụ hoặc, khiến người ta muốn xé mở cô, nhìn xem bộ dạng điên cuồng của cô.
Có thể nào sẽ càng xinh đẹp hơn.
Tiêu Nhung rũ mắt, tay trong túi áo khoác cùng tay Kinh Thiên Nguyệt nắm chặt.
"Không biết có nên hỏi hay không."
"Em muốn biết sao?"
Kinh Thiên Nguyệt hỏi.
Tiêu Nhung thành thật đáp: "Muốn."
"Nhưng nếu đối với chị mà nói là tổn thương, em đời này đều sẽ không hỏi."
"Dù sao so với quá khứ, tương lai vẫn quan trọng hơn."
Tiêu Nhung là một sự tồn tại khiến người ta rất thoải mái.
Lời âu yếm tùy tiện nói ra, lời hứa hẹn dễ dàng thấy được, cố tình khiến người ta hết lòng tin rằng cô là thật, cô đang nỗ lực để đạt được.
Kinh Thiên Nguyệt: "Em biết chân tướng sẽ không thích."
Tiêu Nhung: "Không đâu."
Kinh Thiên Nguyệt: "Trêu em thôi, em không thích thì cũng đừng làm loạn."
Cười uy hiếp.
Tiêu Nhung cũng cười, "Em chính là thích chị mới đi ra làm loạn đó."
Hai người đều cười, cười cười liền nhịn không được hôn môi.
Hai mỹ nhân xinh đẹp hôn môi thật sự cảnh đẹp ý vui, Chu Châu đứng rất xa, rất buồn bã nghĩ: May mà bảo vệ đều ở đây, nơi này tuy là khu biệt thự cao cấp, nhưng cũng không thể để họ tùy ý động dục như vậy chứ.
Tiêu Nhung cằm tựa vào vai Kinh Thiên Nguyệt, lưng cô hơi cong lên, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Kinh Thiên Nguyệt.
Kinh Thiên Nguyệt tay ôm lấy eo Tiêu Nhung, dưới ánh mặt trời lười biếng mà kể chuyện xưa với đối phương.
Nàng nói: "Không bị cưỡng bức tập thể, cũng không bị cưỡng hiếp, chỉ là bị người ta cưỡng ép nhìn...... Kiểu ấn đầu, xem đàn ông động dục với tôi, nhìn cảnh giao hợp tập thể, ép chị nhìn......"
Giọng nhàn nhạt, nàng mỗi lần dừng lại, Tiêu Nhung đều cọ nàng một lần, cuối cùng ôm chặt lấy eo Kinh Thiên Nguyệt, hung hăng ôm người vào lòng.
Cô vốn dĩ cao hơn một chút, thân thể gầy yếu nhưng vẫn có thể mang lại cảm giác an toàn rất mạnh mẽ cho Kinh Thiên Nguyệt.
Kinh Thiên Nguyệt nói: "Mấy tấm ảnh chị bị trói nửa khỏa thân là thật, còn lại đều là giả. Theo lý thuyết những thứ đó cũng đều bị tiêu hủy, nhưng hiện tại có chút thủ đoạn, dù sao có tiêu hủy hay không cũng không nhất định."
Đoạn ký ức đó người nhà cũng không dám chạm vào, nói là một vụ án thì cũng thấy ghê người, bọn tội phạm, Kinh Thiên Nguyệt chỉ cảm thấy ghê tởm, nàng là hàng hóa, là lợi thế, không thể chạm vào nhưng có thể nhục nhã.
Tiêu Nhung nói: "Hắn chính là vì cái này mà ly hôn với chị sao?"
Kinh Thiên Nguyệt lắc đầu, "Rất nhiều rất nhiều, Sở Nghiên quen hắn sớm hơn chị, cũng sớm định ra ước hẹn với hắn, chị chỉ là một cái cầu nối."
Kỳ thật Tiêu Nhung cũng ẩn ẩn nghe nói qua về tin đồn giữa Sở Nghiên và Tần Miện, trước đó ở đoàn làm phim cũng từng gặp hai người đó.
Một người yêu một người rất khó che giấu, bản thân cũng muốn thể hiện, ánh mắt Sở Nghiên nhìn Tần Miện rất......
Chính là Tần Miện không mấy đáp lại.
Tiêu Nhung khi đó nghĩ, đây là yêu sao? Yêu sao lại nỡ để đối phương mất mát.
Cô tuy rằng hoàn toàn không biết gì cả, cũng chưa từng trải qua, nhưng bản năng hy vọng đối phương không cần khổ sở.
Tựa như hiện tại, Kinh Thiên Nguyệt rất khổ sở.
Cô hôn nàng, sự thân mật của con người rất nhiều khi không cần dạy cũng biết, tâm cùng tâm giao lưu, bắt đầu từ nụ hôn.
Từng nụ hôn.
Kinh Thiên Nguyệt bị hôn đến phát ngứa, vươn tay vén tóc Tiêu Nhung ra sau tai, nói: "Lát nữa thử cái trong ngăn kéo của chị nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro